Chương 198: Ngược yêu: ác quỷ tàn nhẫn (2)
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Edit:
Beta: N.P
Lúc này, toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung lên người Nhâm Thần Phong, hắn biết là Đồng Tâm Ấn không đúng, hãm hại Mặc Thiên Trần, hắn cũng không muốn tha thứ cho Đồng Tâm Ấn. Nhưng xét tình hình anh, hắn đành lòng để cô chết sao? Tội của cô không đáng chết! Cũng không nặng đến nỗi phải để cho cả trăm người luân phiên dày vò cô! hắn làm sao lại không hiểu được âm mưu của Cúc Như Khanh! Đồng Tâm Ấn chỉ là3acon cờ thí chốt, còn hắn chính là người nắm giữ sống chết và vinh nhục của cô, nhưng nói trắng ra thì người nắm giữ tất cả không ai khác ngoài Cúc Như Khanh.
Trần Ích thấy tình hình không có gì biến chuyển, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, “Còn nửa phút.”
Mặc Thiên Trần chấn động, cô buông xuống tay đang che mặt, nhìn về phía trước, cả trăm người đàn ông đã rời khỏi, chỉ còn lại vài người cơ thể đặc biệt cường tráng, vai u thịt bắp đang còn đứng đợi một bên, cô nhìn về phía Nhâm Thần Phong, hai người ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt của Nhâm Thần Phong mặc dù nhìn rất đau khổ, nhưng vẫn không che giấu sự thương yêu đối với Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần khổ sở, nước mắt đầy mặt, “thật xin lỗi, Thần Phong! Em thật sự xin lỗi anh!”
Là cô hại Nhâm Thần Phong rơi vào tình huống khó xử này, nếu Nhâm Thần Phong không chạm vào Đồng Tâm Ấn, cô ấy sẽ chết, còn nếu hành xử theo tình người, hắn chạm vào Đồng Tâm Ấn, sẽ không thể tránh được phiền phức bị Đồng gia bức hôn. Dù lựa chọn ra sao, cũng đều khó khăn, thật sự quá khó khăn!
Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần vừa khóc vừa nói xin lỗi, anh dập tắt thuốc, từ sofa đứng lên, đứng phía sau cô, sắc mặt lãnh khốc.
“Còn 10 giây!” Trần Ích bắt đầu đếm ngược, “9, 8…”
Khi Trần Ích đếm đến 3, Nhâm Thần Phong ôm lấy thân thể Đồng Tâm Ấn, rồi lạnh giọng, “Ra ngoài đi!”
Trần Ích bảo đám đàn ông còn lại ra ngoài, hắn cũng theo ra, Mặc Thiên Trần đè nén tiếng khóc ngồi trên đất, cô biết Nhâm Thần Phong bản tính lương thiện, cho dù có yêu hay không yêu Đồng Tâm Ấn, hắn nhất định không thể để Đồng Tâm Ấn chết được.
Cúc Như Khanh đỡ lấy Mặc Thiên Trần đang ngồi trên đất, ôm cô ra ngoài, cảm thấy cô giãy giụa, anh lãnh khốc nói: “Em muốn ở lại nhìn bọn họ ân ái?”
Mặc Thiên Trần từ đầu vai anh nhìn sang, Đồng Tâm Ấn hai chân đã vòng lên hông của Nhâm Thần Phong, thân thể phập phồng bày tỏ tư thái muốn bắt đầu.
Trong nháy mắt, khi cửa lớn đóng lại, Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh giãy ra: “Anh đúng là3acon người tàn nhẫn, ma quỷ, buông tôi ra!”
Cúc Như Khanh nhìn cô, sắc mặt anh lãnh khốc như băng, anh nắm chặt tay thành quả đấm, cũng tỏ rõ anh đang tức giận không kém, cô vì Nhâm Thần Phong mà khóc, luôn nói xin lỗi với hắn, cô không muốn Nhâm Thần Phong trở thành thuốc giải cho Đồng Tâm Ấn.
“Trần, thu hồi lời em vừa nói ngay!” Anh giọng nói lạnh như băng.
“Thu hồi? Lời nói ra như nước tát đi, anh bảo tôi làm sao thu hồi?” Mặc Thiên Trần tức giận nói, “Anh luôn là người một tay che trời, anh chưa bao giờ để ý tới người khác suy nghĩ thế nào, anh chỉ muốn làm theo ý mình!”
Cúc Như Khanh nắm chặt cổ tay của cô: “Em dám nói với anh như vậy? Em có biết anh là người thế nào không?”
Mặc Thiên Trần tay đau nhói, nhưng tim lại càng đau, “Anh là chồng của tôi, rong ruỗi hai bên hắc bạch không ai không biết, không ai không hiểu, hắc đế đó, mà không đúng, anh cũng từng nói, tôi chỉ là công cụ cho anh tiết dục.”
“Mặc Thiên Trần!” Cúc Như Khanh quát lớn, “Em nhất định muốn cãi nhau với anh sao?”
“Còn tôi là ai chứ? Tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, sao dám cãi nhau với anh?” Mặc Thiên Trần muốn thoát khỏi bàn tay anh, “Buông tôi ra, tôi muốn đi!”
“Em muốn đi đâu?” Cúc Như Khanh nắm chặt tay cô hơn, “Em muốn vào xem bạn trai cũ hoan ái với người khác à? không phải hắn yêu em sao? không phải hắn rất chung thủy với em sao? Đây là chứng cứ hắn chung thủy với em đó à? Đó là cách hắn yêu em sao?”
“Đủ rồi! Cúc Như Khanh! Anh cho rằng tôi không biết là anh cố ý kéo Nhâm Thần Phong vào cuộc sao? không phải anh cố ý muốn tôi chứng kiến cảnh đó sao?” Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, “nói cho anh biết, coi như hôm nay Thần Phong có quan hệ với Đồng Tâm Ấn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của Thần Phong trong lòng tôi. Ngược lại là anh, anh muốn tôi toàn tâm yêu anh, còn anh thì sao? Anh dùng phương thức tàn nhẫn này để yêu tôi sao? Hôm nay nếu đổi lại là anh, anh đứng ở góc độ của Nhâm Thần Phong, anh sẽ làm thế nào?”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Tôi tàn nhẫn? Nếu em đã cho rằng tôi tàn nhẫn, vậy tôi nói cho em biết, nếu đổi lại là Chu Tiểu Kiều bị hãm hại, đầu tiên tôi sẽ đứng ra trừng phạt cô ta, càng miễn nói tới việc dùng thân thể để cứu cô ta! Sống chết của cô ta không liên quan đến tôi!”
“Đó là vì Chu Tiểu Kiều và anh không có họ hàng hay máu mủ, anh mới nói năng nhẹ nhõm như thế, nếu đó là Cúc Như Mi phạm sai lầm, anh sẽ xử phạt cô ấy à? Cho cô ấy chết? Anh có dám đại nghĩa diệt thân, trừng phạt cô ấy không?” Mặc Thiên Trần lớn tiếng cãi lại anh.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, nếu là em gái Cúc Như Mi phạm sai lầm, anh chỉ sợ không thể để cô chết, Mặc Thiên Trần nói một câu đánh trúng tim của anh, anh nhất thời không nói gì được, chỉ đốt một điếu thuốc, buông cổ tay cô ra.
Mặc Thiên Trần rưng rưng nói: “Cúc Như Khanh, người thân của anh chính là người thân, người thân của người khác thì anh coi là chuyện vặt, anh mãi mãi vẫn như vậy, cao cao tại thượng, vĩnh viễn hành sự độc đoán, vĩnh viễn làm người ta khiếp sợ, không dám đến gần, anh bảo tôi lấy cái gì để yêu anh? Anh nghĩ tôi có thể yêu anh sao?”
“Tôi không cần biết cô lấy cái gì để yêu tôi, cũng không cần biết cô làm sao yêu tôi! Tóm lại, cô nhất định có cách để yêu tôi, nếu không cô sẽ hối hận, trên đời này thuốc gì cũng có bán, nhưng không có bán thuốc hối hận đâu!” Cúc Như Khanh bá đạo trả lời.
Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt mãnh liệt rơi, ngửi thấy mùi thuốc lá ngập tràn xung quanh anh, hồi lâu sau, cô mới mở mắt, nói: “Được! Tôi sẽ miễn cưỡng bản thân yêu anh, không cần biết là anh tàn nhẫn ra sao, bá đạo thế nào, âm hiểm kiểu gì, tôi đều sẽ miễn cưỡng yêu anh, vì chỉ có anh mới giúp tôi gặp được3acon gái, vì anh là người đàn ông không chuyện gì không làm được!”
Cúc Như Khanh nghe cô nhắc tới3acon gái, anh thấy nước mắt cô rơi như suối chảy, không nói thêm gì, chỉ cất bước rời đi.
Đây chính là lựa chọn của Mặc Thiên Trần, cô lau nước mắt, quyết định vẫn ở với anh, chấp nhận phục tùng anh, sẽ không phản đối hay phật ý anh. Chỉ đơn giản là tiếp nhận anh, yêu anh thôi.
Trong phòng, thật lâu, cuộc hoan ái của nam nữ vẫn chưa dừng lại, Đồng Tâm Ấn dược hiệu vô cùng nặng, cơn sóng này vừa lặn, cơn sóng tiếp theo đã điên cuồng dâng cao, Nhâm Thần Phong chưa từng trải qua tình huống như vậy, bây giờ hắn, tim lạnh như băng, ngay cả lòng cũng chết, hắn đã từng chết một lần, đã từng thập tử nhất sinh, nên chẳng có gì để sợ hãi.
Huống chi bây giờ, tình huống bi thương đến chết tâm! Khi tình yêu của hắn với Mặc Thiên Trần đã chết, hắn còn gì quyến luyến thế gian này đây? Nhìn người3acon gái đang rên rỉ trong lòng, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trong đầu ngập tràn hình bóng Mặc Thiên Trần.
Beta: N.P
Lúc này, toàn bộ mọi ánh mắt đều tập trung lên người Nhâm Thần Phong, hắn biết là Đồng Tâm Ấn không đúng, hãm hại Mặc Thiên Trần, hắn cũng không muốn tha thứ cho Đồng Tâm Ấn. Nhưng xét tình hình anh, hắn đành lòng để cô chết sao? Tội của cô không đáng chết! Cũng không nặng đến nỗi phải để cho cả trăm người luân phiên dày vò cô! hắn làm sao lại không hiểu được âm mưu của Cúc Như Khanh! Đồng Tâm Ấn chỉ là3acon cờ thí chốt, còn hắn chính là người nắm giữ sống chết và vinh nhục của cô, nhưng nói trắng ra thì người nắm giữ tất cả không ai khác ngoài Cúc Như Khanh.
Trần Ích thấy tình hình không có gì biến chuyển, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, “Còn nửa phút.”
Mặc Thiên Trần chấn động, cô buông xuống tay đang che mặt, nhìn về phía trước, cả trăm người đàn ông đã rời khỏi, chỉ còn lại vài người cơ thể đặc biệt cường tráng, vai u thịt bắp đang còn đứng đợi một bên, cô nhìn về phía Nhâm Thần Phong, hai người ánh mắt giao nhau.
Ánh mắt của Nhâm Thần Phong mặc dù nhìn rất đau khổ, nhưng vẫn không che giấu sự thương yêu đối với Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần khổ sở, nước mắt đầy mặt, “thật xin lỗi, Thần Phong! Em thật sự xin lỗi anh!”
Là cô hại Nhâm Thần Phong rơi vào tình huống khó xử này, nếu Nhâm Thần Phong không chạm vào Đồng Tâm Ấn, cô ấy sẽ chết, còn nếu hành xử theo tình người, hắn chạm vào Đồng Tâm Ấn, sẽ không thể tránh được phiền phức bị Đồng gia bức hôn. Dù lựa chọn ra sao, cũng đều khó khăn, thật sự quá khó khăn!
Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần vừa khóc vừa nói xin lỗi, anh dập tắt thuốc, từ sofa đứng lên, đứng phía sau cô, sắc mặt lãnh khốc.
“Còn 10 giây!” Trần Ích bắt đầu đếm ngược, “9, 8…”
Khi Trần Ích đếm đến 3, Nhâm Thần Phong ôm lấy thân thể Đồng Tâm Ấn, rồi lạnh giọng, “Ra ngoài đi!”
Trần Ích bảo đám đàn ông còn lại ra ngoài, hắn cũng theo ra, Mặc Thiên Trần đè nén tiếng khóc ngồi trên đất, cô biết Nhâm Thần Phong bản tính lương thiện, cho dù có yêu hay không yêu Đồng Tâm Ấn, hắn nhất định không thể để Đồng Tâm Ấn chết được.
Cúc Như Khanh đỡ lấy Mặc Thiên Trần đang ngồi trên đất, ôm cô ra ngoài, cảm thấy cô giãy giụa, anh lãnh khốc nói: “Em muốn ở lại nhìn bọn họ ân ái?”
Mặc Thiên Trần từ đầu vai anh nhìn sang, Đồng Tâm Ấn hai chân đã vòng lên hông của Nhâm Thần Phong, thân thể phập phồng bày tỏ tư thái muốn bắt đầu.
Trong nháy mắt, khi cửa lớn đóng lại, Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh giãy ra: “Anh đúng là3acon người tàn nhẫn, ma quỷ, buông tôi ra!”
Cúc Như Khanh nhìn cô, sắc mặt anh lãnh khốc như băng, anh nắm chặt tay thành quả đấm, cũng tỏ rõ anh đang tức giận không kém, cô vì Nhâm Thần Phong mà khóc, luôn nói xin lỗi với hắn, cô không muốn Nhâm Thần Phong trở thành thuốc giải cho Đồng Tâm Ấn.
“Trần, thu hồi lời em vừa nói ngay!” Anh giọng nói lạnh như băng.
“Thu hồi? Lời nói ra như nước tát đi, anh bảo tôi làm sao thu hồi?” Mặc Thiên Trần tức giận nói, “Anh luôn là người một tay che trời, anh chưa bao giờ để ý tới người khác suy nghĩ thế nào, anh chỉ muốn làm theo ý mình!”
Cúc Như Khanh nắm chặt cổ tay của cô: “Em dám nói với anh như vậy? Em có biết anh là người thế nào không?”
Mặc Thiên Trần tay đau nhói, nhưng tim lại càng đau, “Anh là chồng của tôi, rong ruỗi hai bên hắc bạch không ai không biết, không ai không hiểu, hắc đế đó, mà không đúng, anh cũng từng nói, tôi chỉ là công cụ cho anh tiết dục.”
“Mặc Thiên Trần!” Cúc Như Khanh quát lớn, “Em nhất định muốn cãi nhau với anh sao?”
“Còn tôi là ai chứ? Tôi chỉ là người phụ nữ bình thường, sao dám cãi nhau với anh?” Mặc Thiên Trần muốn thoát khỏi bàn tay anh, “Buông tôi ra, tôi muốn đi!”
“Em muốn đi đâu?” Cúc Như Khanh nắm chặt tay cô hơn, “Em muốn vào xem bạn trai cũ hoan ái với người khác à? không phải hắn yêu em sao? không phải hắn rất chung thủy với em sao? Đây là chứng cứ hắn chung thủy với em đó à? Đó là cách hắn yêu em sao?”
“Đủ rồi! Cúc Như Khanh! Anh cho rằng tôi không biết là anh cố ý kéo Nhâm Thần Phong vào cuộc sao? không phải anh cố ý muốn tôi chứng kiến cảnh đó sao?” Mặc Thiên Trần nhìn anh chằm chằm, “nói cho anh biết, coi như hôm nay Thần Phong có quan hệ với Đồng Tâm Ấn, cũng sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của Thần Phong trong lòng tôi. Ngược lại là anh, anh muốn tôi toàn tâm yêu anh, còn anh thì sao? Anh dùng phương thức tàn nhẫn này để yêu tôi sao? Hôm nay nếu đổi lại là anh, anh đứng ở góc độ của Nhâm Thần Phong, anh sẽ làm thế nào?”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Tôi tàn nhẫn? Nếu em đã cho rằng tôi tàn nhẫn, vậy tôi nói cho em biết, nếu đổi lại là Chu Tiểu Kiều bị hãm hại, đầu tiên tôi sẽ đứng ra trừng phạt cô ta, càng miễn nói tới việc dùng thân thể để cứu cô ta! Sống chết của cô ta không liên quan đến tôi!”
“Đó là vì Chu Tiểu Kiều và anh không có họ hàng hay máu mủ, anh mới nói năng nhẹ nhõm như thế, nếu đó là Cúc Như Mi phạm sai lầm, anh sẽ xử phạt cô ấy à? Cho cô ấy chết? Anh có dám đại nghĩa diệt thân, trừng phạt cô ấy không?” Mặc Thiên Trần lớn tiếng cãi lại anh.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, nếu là em gái Cúc Như Mi phạm sai lầm, anh chỉ sợ không thể để cô chết, Mặc Thiên Trần nói một câu đánh trúng tim của anh, anh nhất thời không nói gì được, chỉ đốt một điếu thuốc, buông cổ tay cô ra.
Mặc Thiên Trần rưng rưng nói: “Cúc Như Khanh, người thân của anh chính là người thân, người thân của người khác thì anh coi là chuyện vặt, anh mãi mãi vẫn như vậy, cao cao tại thượng, vĩnh viễn hành sự độc đoán, vĩnh viễn làm người ta khiếp sợ, không dám đến gần, anh bảo tôi lấy cái gì để yêu anh? Anh nghĩ tôi có thể yêu anh sao?”
“Tôi không cần biết cô lấy cái gì để yêu tôi, cũng không cần biết cô làm sao yêu tôi! Tóm lại, cô nhất định có cách để yêu tôi, nếu không cô sẽ hối hận, trên đời này thuốc gì cũng có bán, nhưng không có bán thuốc hối hận đâu!” Cúc Như Khanh bá đạo trả lời.
Mặc Thiên Trần nhắm hai mắt lại, để mặc cho nước mắt mãnh liệt rơi, ngửi thấy mùi thuốc lá ngập tràn xung quanh anh, hồi lâu sau, cô mới mở mắt, nói: “Được! Tôi sẽ miễn cưỡng bản thân yêu anh, không cần biết là anh tàn nhẫn ra sao, bá đạo thế nào, âm hiểm kiểu gì, tôi đều sẽ miễn cưỡng yêu anh, vì chỉ có anh mới giúp tôi gặp được3acon gái, vì anh là người đàn ông không chuyện gì không làm được!”
Cúc Như Khanh nghe cô nhắc tới3acon gái, anh thấy nước mắt cô rơi như suối chảy, không nói thêm gì, chỉ cất bước rời đi.
Đây chính là lựa chọn của Mặc Thiên Trần, cô lau nước mắt, quyết định vẫn ở với anh, chấp nhận phục tùng anh, sẽ không phản đối hay phật ý anh. Chỉ đơn giản là tiếp nhận anh, yêu anh thôi.
Trong phòng, thật lâu, cuộc hoan ái của nam nữ vẫn chưa dừng lại, Đồng Tâm Ấn dược hiệu vô cùng nặng, cơn sóng này vừa lặn, cơn sóng tiếp theo đã điên cuồng dâng cao, Nhâm Thần Phong chưa từng trải qua tình huống như vậy, bây giờ hắn, tim lạnh như băng, ngay cả lòng cũng chết, hắn đã từng chết một lần, đã từng thập tử nhất sinh, nên chẳng có gì để sợ hãi.
Huống chi bây giờ, tình huống bi thương đến chết tâm! Khi tình yêu của hắn với Mặc Thiên Trần đã chết, hắn còn gì quyến luyến thế gian này đây? Nhìn người3acon gái đang rên rỉ trong lòng, hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trong đầu ngập tràn hình bóng Mặc Thiên Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.