Chương 194: Ngược yêu: Ái tình tàn nhẫn (1)
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Thím Lục không nhịn được cười, Cúc Như Khanh bảo thím Lục đưa Cúc Cầm Du đi xuống, hai tay anh ôm hông Mặc Thiên Trần vào phòng, Mặc Thiên Trần cười nói: “Cầm Du thật đáng yêu, nó mới chỉ là cậu bé thôi…”
“Đúng a! Đàn ông em còn nhìn hết rồi, huống chi là một đứa bé phải không?” Cúc Như Khanh trêu chọc cô.
Mặc Thiên Trần mỉm cười, nhìn anh từ trên xuống dưới, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.
Kể từ khi Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, cô giống như sống một cuộc sống mới, có thể sẽ cùng Cúc Như Khanh vợ chồng vui vẻ, còn có thể gặp được3acon gái, Mặc Thiên Trần cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Triển Thanh Thanh bưng cà phê vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần đang cười đến mất hồn, cười đến mặt hoa si ngốc, cô đứng bên cạnh bàn nhìn một hồi, Mặc Thiên Trần vẫn không phát hiện sự tồn tại của cô, Triển Thanh Thanh đưa tay ra trước mặt Mặc Thiên Trần vẫy vẫy, Mặc Thiên Trần vẫn không thấy cô.
“Đại tiểu thư, chị bị tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Triển Thanh Thanh sợ hết hồn, vội vàng dùng sức đẩy bả vai cô, “Gần đây chị bị sao vậy?”
“Em đang nói gì?” Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, nhìn Triển Thanh Thanh, “Em vô đây khi nào vậy?”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, em vô đây được một lúc rồi đấy? Chị vẫn ngồi cười đến si ngốc, em nói là mùa xuân đến rồi, còn không tin em?” Triển Thanh Thanh sờ sờ trán cô, “Ây… Hình như hơi nóng…”
“đi đi đi, em không có đàn ông thì đừng phá rối!” Mặc Thiên Trần vuốt vet ay cô.
Hai người phụ nữ cười ha ha trong phòng làm việc, Mặc Thiên Trần trở lại chuyện chính: “Xuân gần đến rồi, mang một ít quần áo bằng nhung đến cô nhi viện, chúng ta đi thăm tụi nhỏ đi.”
“Em và chị đi?” Triển Thanh Thanh ngạc nhiên.
“Đúng thế! Cho em cảm nhận chút niềm vui trẻ thơ, sau này em về già lại không có đứa trẻ nào làm bạn.” Mặc Thiên Trần đứng dậy chạy ra ngoài.
rõ rang là ngụy biện? Triển Thanh Thanh theo cô ra ngoài.
Rất nhanh, quần áo bằng nhung được đưa đến cô nhi viện, đám trẻ mặc quần áo mới vây quanh Mặc Thiên Trần nhảy lên sung sướng, Triển Thanh Thanh cũng tham gia, giờ phút này, cô mới phát hiện những đứa trẻ bị bỏ rơi này tâm hồn rất trong sáng, nụ cười rất ngây thơ, đáng yêu.
Hai người từ cô nhi viện đi ra, Triển Thanh Thanh cười nói, “Đại tiểu thư, chị là người thứ hai em kính nể.”
“À! Còn người thứ nhất là ai?” Mặc Thiên Trần cười hỏi.
Triển Thanh Thanh gật gù đắc ý, “Đương nhiên là người khiến lá khô hồi xuân xanh Cúc tiên sinh! Chị xe, bây giờ toàn thân chị không còn cảm giác lá khô nữa, thay vào đó là bộ dạng ngập tràn vui vẻ.” Triển Thanh Thanh chọc chọc tay vào cổ cô, “Da cũng sáng màu hẳn, trông như hồ nước trong veo mát mẻ… Làm em cũng muốn cắn một cái…”
“Em thành sắc nữ khi nào vậy!” Mặc Thiên Trần đẩy đầu Triển Thanh Thanh ra, bảo vệ cổ mình, “không cho em cắn!”
“Em biết mà, muốn để dành cho Cúc tiên sinh cắn chứ gì!” Triển Thanh Thanh khoanh tay trước ngực.
Mặc Thiên Trần dậm chân, không để ý tới cô nữa, sau đó chợt thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngã tư đường trước mặt, “Hình như là Thiên Mộ Dương và một minh tinh điện ảnh!”
“Ở đâu?” Triển Thanh Thanh lập tức hứng thú.
Mặc Thiên Trần chỉ chỉ trước mặt, vừa lúc hai người họ cua vào góc phải, lên một chiếc xe.
“Mau đi theo!” Triển Thanh Thanh lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ ngồi vào, “Chúng ta đi theo làm gì? Hình như bọn họ có hẹn với nhau mà!”
“Kiếm tiền đó! Người đó không phải minh tinh điện ảnh sao? cô ta một mình ra ngoài gặp gỡ đàn ông, ha ha, em bảo đảm từ nay về sau cô ta sẽ chìm sâu xuống đáy, cả đời không thoát thân được.” Triển Thanh Thanh hung hãn nói.
Mặc Thiên Trần kinh ngạc, “Em muốn làm khó tiểu minh tinh đó à?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta chỉ theo dõi thôi mà.” Triển Thanh Thanh lái xe, rất nhanh đuổi theo xe của Thiên Mộ Dương.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Người khác không hiểu em, chị còn không hiểu em sao? Thanh Thanh, em thích tiền là không sai, nhưng em không phải loại người thích kiếm tiền theo kiểu này, em chỉ muốn làm khó Thiên Mộ Dương đúng không?”
“Ha ha, bị chị đoán trúng rồi!” Triển Thanh Thanh hào phóng thừa nhận, “Lần trước hắn đến đòi mua Mặc thị, thù này vẫn chưa trả! Lần này nhất định bắt hắn phải trả giá, em muốn hắn không thể bước vào được cửa chính của Mặc thị.”
Mặc Thiên Trần thở dài nói, “Làm thế không được đâu!”
“Sao lại không được? Chúng ta chỉ ăn miếng trả miếng, mà không phải, chúng ta chỉ tự vệ thôi, đúng, tự vệ.” Triển Thanh Thanh hung hổ nói.
Hai người bất đồng ý kiến đang tranh luận, xe của Thiên Mộ Dương dừng lại, hắn ôm tiểu minh tinh kia vào một khu ăn chơi nổi tiếng, Triển Thanh Thanh dùng di động chụp hình hai người họ.
“Được rồi, đi được rồi.” Mặc Thiên Trần khuyên cô.
“không được! Phải vào trong, xem bọn họ đang làm trò gì?” Triển Thanh Thanh xuống xe, theo đuôi đi vào.
“Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, cũng phải vào theo, “Em mà không làm paparazzi thì thật lãng phí nhân tài!”
Triển Thanh Thanh vui vẻ: “Bây giờ em mới thấy mình giống, quả nhiên em là người toàn năng.”
“Đừng có đứng đây ba hoa nữa, mau lên, bọn họ vào phòng rồi, chúng ta làm gì tiếp?” Mặc Thiên Trần chỉ vào hai người đằng trước đang vào phòng.
Triển Thanh Thanh kéo tay Mặc Thiên Trần đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy vào, cửa không khóa, hai người bước vào, thấy tiểu minh tinh đưa lưng về phía cửa, Thiên Mộ Dương hình như là vào phòng rửa tay, có tiếng xả nước. Triển Thanh Thanh vội vàng kéo Mặc Thiên Trần rón rén chạy vào, núp đằng sau mấy tượng điêu khắc.
“Chị sợ lắm!” Mặc Thiên Trần nói bằng tay, hai người giờ cứ y như ăn trộm.
Triển Thanh Thanh an ủi cô, “không phải sợ, chúng ta đang hành động cho chính nghĩa.”
Mặc Thiên Trần đang muốn tiếp tục dùng tay ra hiệu, thì Thiên Mộ Dương từ phòng rửa tay bước ra.
“Mộ Dương, cạn trước một ly!” Tiểu minh tinh đã sớm trút bỏ hình tượng, cởi áo khoác ra rồi, giờ chỉ mặc một bộ váy trắng.
Thiên Mộ Dương nâng chén, uống rượu giao bôi với cô ta, Triển Thanh Thanh bắt đầu khó chịu, Mặc Thiên Trần bình tĩnh không dám lộn xộn.
“Tiểu Mễ, anh đã hỏi công ty điện ảnh, vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo chắc chắn là của em, rốt cuộc cũng đợi được ngày em gái anh trở thành minh tinh nổi tiếng rồi.” Thiên Mộ Dương buông ly rượu xuống.
Tiểu minh tinh vui vẻ nhào vào long hắn, “Mộ Dương, anh tốt với em nhất.”
Rất nhanh, hai người quấn quýt hôn nhau. Mặc Thiên Trần hiểu đây chẳng qua là giao dịch thôi, cô cảm thấy chẳng có gì đáng xem, lôi tay áo Triển Thanh Thanh, có thể đi được chưa?
Còn chưa bắt đầu gì cả mà? Triển Thanh Thanh liếc xéo cô, tiếp tục xem!
Quả nhiên, tiểu minh tinh đẩy Thiên Mộ Dương ngã ra sofa, rồi bưng một ly rượu đỏ đến, nhưng không cẩn thận run tay, rượu đỏ đổ lên quần Thiên Mộ Dương, “Xin lỗi, Mộ Dương…”
Thiên Mộ Dương một phát lôi tóc cô ta, tiểu minh tinh thê thảm la lên, lảo đảo quỳ xuống dưới chân Thiên Mộ Dương, hắn lạnh lùng, “Liếm sạch sẽ cho tôi!”
“Vâng!” Tiểu minh tinh rưng rưng nói.
Ngay lập tức dâng miệng, dung răng nhẹ nhàng kéo khóa quần người đàn ông ra, rượu đỏ làm ướt cả quần lót người đàn ông, tiểu minh tinh nhẹ nhàng liếm phần rượu đổ.
Mặc Thiên Trần thấy toàn thân lạnh như bang, cứ cho là không cố ý, cũng không nên ngược đãi tiểu minh tinh như vậy! Triển Thanh Thanh cũng nhìn về phía cô, hai người phụ nữ vốn dĩ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến làm khó Thiên Mộ Dương, lúc này cũng tròn mắt, không ngờ Thiên Mộ Dương lại cư xử thô lỗ như vậy!
Làm gì bây giờ? Mặc Thiên Trần dùng ánh mắt hỏi Triển Thanh Thanh.
Triển Thanh Thanh đọc được, bỏ điện thoại vào túi xách, nghĩ cách ra khỏi đây.
Lúc này, tiếng khóc của tiểu minh tinh truyền đến, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cùng quan sát, chỉ thấy Thiên Mộ Dương nắm tóc tiểu minh tinh, trên xé dưới rách, còn trong miệng tiểu minh chính là vật thể giống đực của hắn, đang theo tiết tấu của hắn lên xuống phập phồng.
Sau đó, tiếng người đàn ông thở thỏa mãn, tiếng người phụ nữ khóc rên rỉ, hai thanh âm giao hòa lan truyền khắp căn phòng.
Lần này, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh không phải trợn tròn mắt, mà là trừng mắt. Làm gì bây giờ?
“Dùng sức cho tôi! Dùng sức!” Thanh âm Thiên Mộ Dương vang lên.
Tiểu minh tinh nức nở dùng sức phun ra nuốt vào, một tiếng “xoạt!” vang lên, váy trắng bị xé tan, cả người lộ ra, Thiên Mộ Dương vuốt ve thân thể cô, cười ha ha, “Tiểu minh tinh thanh khiết, ở chỗ này của tôi cũng chỉ có tác dụng thỏa mãn đàn ông thôi!”
“Mộ Dương, tha cho em đi!” Tiểu minh tinh ngẩng đầu.
“Tiếp tục ngậm cho tôi!” hắn thô bạo thắt cằm cô, “Hôm nay từ trên xuống dưới của cô, tôi đều muốn thưởng thức!”
Tiểu minh tinh còn muốn nói tiếp, Thiên Mộ Dương đã lần nữa đẩy vào miệng cô, nhưng rất nhanh, hắn đẩy tiểu minh tinh ra, tiểu minh tinh té ngã ra đất, hắn bắt được hông cô, cố gắng tiến vào phía sau cô...
“Mộ Dương, tha cho em… Tha cho em…” Tiểu minh tinh thảm thương cầu xin.
Thiên Mộ Dương đâu chịu nghe, từng bước xuyên vào cơ thể cô, tiểu minh tinh kêu thảm, bày ra tư thế cầu cứu, đau đến nước mắt chảy ròng, vừa lúc hướng người về phía Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh.
Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cảm thấy mọi chuyện đã sớm vượt quá sức chịu đựng của bọn họ, hai người họ không để ý gì nữa, đứng lên muốn ngăn cản, tiểu minh tinh vừa thấy trong phòng còn có người khác, lập tức thét chói tai hơn!
“Bảo bối, kêu lớn tiếng nữa đi!” Thiên Mộ Dương, chỉ lo hưởng lạc trên người tiểu minh tinh, không hề phát hiện tiểu minh tinh hét chói tai vì mục đích gì, tiếng hét càng chói tai, càng khiến hắn đạt đến cảm giác không thể tự thoát được.
Beta: N.P
Thím Lục không nhịn được cười, Cúc Như Khanh bảo thím Lục đưa Cúc Cầm Du đi xuống, hai tay anh ôm hông Mặc Thiên Trần vào phòng, Mặc Thiên Trần cười nói: “Cầm Du thật đáng yêu, nó mới chỉ là cậu bé thôi…”
“Đúng a! Đàn ông em còn nhìn hết rồi, huống chi là một đứa bé phải không?” Cúc Như Khanh trêu chọc cô.
Mặc Thiên Trần mỉm cười, nhìn anh từ trên xuống dưới, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.
Kể từ khi Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, cô giống như sống một cuộc sống mới, có thể sẽ cùng Cúc Như Khanh vợ chồng vui vẻ, còn có thể gặp được3acon gái, Mặc Thiên Trần cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Triển Thanh Thanh bưng cà phê vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần đang cười đến mất hồn, cười đến mặt hoa si ngốc, cô đứng bên cạnh bàn nhìn một hồi, Mặc Thiên Trần vẫn không phát hiện sự tồn tại của cô, Triển Thanh Thanh đưa tay ra trước mặt Mặc Thiên Trần vẫy vẫy, Mặc Thiên Trần vẫn không thấy cô.
“Đại tiểu thư, chị bị tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Triển Thanh Thanh sợ hết hồn, vội vàng dùng sức đẩy bả vai cô, “Gần đây chị bị sao vậy?”
“Em đang nói gì?” Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, nhìn Triển Thanh Thanh, “Em vô đây khi nào vậy?”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, em vô đây được một lúc rồi đấy? Chị vẫn ngồi cười đến si ngốc, em nói là mùa xuân đến rồi, còn không tin em?” Triển Thanh Thanh sờ sờ trán cô, “Ây… Hình như hơi nóng…”
“đi đi đi, em không có đàn ông thì đừng phá rối!” Mặc Thiên Trần vuốt vet ay cô.
Hai người phụ nữ cười ha ha trong phòng làm việc, Mặc Thiên Trần trở lại chuyện chính: “Xuân gần đến rồi, mang một ít quần áo bằng nhung đến cô nhi viện, chúng ta đi thăm tụi nhỏ đi.”
“Em và chị đi?” Triển Thanh Thanh ngạc nhiên.
“Đúng thế! Cho em cảm nhận chút niềm vui trẻ thơ, sau này em về già lại không có đứa trẻ nào làm bạn.” Mặc Thiên Trần đứng dậy chạy ra ngoài.
rõ rang là ngụy biện? Triển Thanh Thanh theo cô ra ngoài.
Rất nhanh, quần áo bằng nhung được đưa đến cô nhi viện, đám trẻ mặc quần áo mới vây quanh Mặc Thiên Trần nhảy lên sung sướng, Triển Thanh Thanh cũng tham gia, giờ phút này, cô mới phát hiện những đứa trẻ bị bỏ rơi này tâm hồn rất trong sáng, nụ cười rất ngây thơ, đáng yêu.
Hai người từ cô nhi viện đi ra, Triển Thanh Thanh cười nói, “Đại tiểu thư, chị là người thứ hai em kính nể.”
“À! Còn người thứ nhất là ai?” Mặc Thiên Trần cười hỏi.
Triển Thanh Thanh gật gù đắc ý, “Đương nhiên là người khiến lá khô hồi xuân xanh Cúc tiên sinh! Chị xe, bây giờ toàn thân chị không còn cảm giác lá khô nữa, thay vào đó là bộ dạng ngập tràn vui vẻ.” Triển Thanh Thanh chọc chọc tay vào cổ cô, “Da cũng sáng màu hẳn, trông như hồ nước trong veo mát mẻ… Làm em cũng muốn cắn một cái…”
“Em thành sắc nữ khi nào vậy!” Mặc Thiên Trần đẩy đầu Triển Thanh Thanh ra, bảo vệ cổ mình, “không cho em cắn!”
“Em biết mà, muốn để dành cho Cúc tiên sinh cắn chứ gì!” Triển Thanh Thanh khoanh tay trước ngực.
Mặc Thiên Trần dậm chân, không để ý tới cô nữa, sau đó chợt thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngã tư đường trước mặt, “Hình như là Thiên Mộ Dương và một minh tinh điện ảnh!”
“Ở đâu?” Triển Thanh Thanh lập tức hứng thú.
Mặc Thiên Trần chỉ chỉ trước mặt, vừa lúc hai người họ cua vào góc phải, lên một chiếc xe.
“Mau đi theo!” Triển Thanh Thanh lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ ngồi vào, “Chúng ta đi theo làm gì? Hình như bọn họ có hẹn với nhau mà!”
“Kiếm tiền đó! Người đó không phải minh tinh điện ảnh sao? cô ta một mình ra ngoài gặp gỡ đàn ông, ha ha, em bảo đảm từ nay về sau cô ta sẽ chìm sâu xuống đáy, cả đời không thoát thân được.” Triển Thanh Thanh hung hãn nói.
Mặc Thiên Trần kinh ngạc, “Em muốn làm khó tiểu minh tinh đó à?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta chỉ theo dõi thôi mà.” Triển Thanh Thanh lái xe, rất nhanh đuổi theo xe của Thiên Mộ Dương.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Người khác không hiểu em, chị còn không hiểu em sao? Thanh Thanh, em thích tiền là không sai, nhưng em không phải loại người thích kiếm tiền theo kiểu này, em chỉ muốn làm khó Thiên Mộ Dương đúng không?”
“Ha ha, bị chị đoán trúng rồi!” Triển Thanh Thanh hào phóng thừa nhận, “Lần trước hắn đến đòi mua Mặc thị, thù này vẫn chưa trả! Lần này nhất định bắt hắn phải trả giá, em muốn hắn không thể bước vào được cửa chính của Mặc thị.”
Mặc Thiên Trần thở dài nói, “Làm thế không được đâu!”
“Sao lại không được? Chúng ta chỉ ăn miếng trả miếng, mà không phải, chúng ta chỉ tự vệ thôi, đúng, tự vệ.” Triển Thanh Thanh hung hổ nói.
Hai người bất đồng ý kiến đang tranh luận, xe của Thiên Mộ Dương dừng lại, hắn ôm tiểu minh tinh kia vào một khu ăn chơi nổi tiếng, Triển Thanh Thanh dùng di động chụp hình hai người họ.
“Được rồi, đi được rồi.” Mặc Thiên Trần khuyên cô.
“không được! Phải vào trong, xem bọn họ đang làm trò gì?” Triển Thanh Thanh xuống xe, theo đuôi đi vào.
“Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, cũng phải vào theo, “Em mà không làm paparazzi thì thật lãng phí nhân tài!”
Triển Thanh Thanh vui vẻ: “Bây giờ em mới thấy mình giống, quả nhiên em là người toàn năng.”
“Đừng có đứng đây ba hoa nữa, mau lên, bọn họ vào phòng rồi, chúng ta làm gì tiếp?” Mặc Thiên Trần chỉ vào hai người đằng trước đang vào phòng.
Triển Thanh Thanh kéo tay Mặc Thiên Trần đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy vào, cửa không khóa, hai người bước vào, thấy tiểu minh tinh đưa lưng về phía cửa, Thiên Mộ Dương hình như là vào phòng rửa tay, có tiếng xả nước. Triển Thanh Thanh vội vàng kéo Mặc Thiên Trần rón rén chạy vào, núp đằng sau mấy tượng điêu khắc.
“Chị sợ lắm!” Mặc Thiên Trần nói bằng tay, hai người giờ cứ y như ăn trộm.
Triển Thanh Thanh an ủi cô, “không phải sợ, chúng ta đang hành động cho chính nghĩa.”
Mặc Thiên Trần đang muốn tiếp tục dùng tay ra hiệu, thì Thiên Mộ Dương từ phòng rửa tay bước ra.
“Mộ Dương, cạn trước một ly!” Tiểu minh tinh đã sớm trút bỏ hình tượng, cởi áo khoác ra rồi, giờ chỉ mặc một bộ váy trắng.
Thiên Mộ Dương nâng chén, uống rượu giao bôi với cô ta, Triển Thanh Thanh bắt đầu khó chịu, Mặc Thiên Trần bình tĩnh không dám lộn xộn.
“Tiểu Mễ, anh đã hỏi công ty điện ảnh, vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo chắc chắn là của em, rốt cuộc cũng đợi được ngày em gái anh trở thành minh tinh nổi tiếng rồi.” Thiên Mộ Dương buông ly rượu xuống.
Tiểu minh tinh vui vẻ nhào vào long hắn, “Mộ Dương, anh tốt với em nhất.”
Rất nhanh, hai người quấn quýt hôn nhau. Mặc Thiên Trần hiểu đây chẳng qua là giao dịch thôi, cô cảm thấy chẳng có gì đáng xem, lôi tay áo Triển Thanh Thanh, có thể đi được chưa?
Còn chưa bắt đầu gì cả mà? Triển Thanh Thanh liếc xéo cô, tiếp tục xem!
Quả nhiên, tiểu minh tinh đẩy Thiên Mộ Dương ngã ra sofa, rồi bưng một ly rượu đỏ đến, nhưng không cẩn thận run tay, rượu đỏ đổ lên quần Thiên Mộ Dương, “Xin lỗi, Mộ Dương…”
Thiên Mộ Dương một phát lôi tóc cô ta, tiểu minh tinh thê thảm la lên, lảo đảo quỳ xuống dưới chân Thiên Mộ Dương, hắn lạnh lùng, “Liếm sạch sẽ cho tôi!”
“Vâng!” Tiểu minh tinh rưng rưng nói.
Ngay lập tức dâng miệng, dung răng nhẹ nhàng kéo khóa quần người đàn ông ra, rượu đỏ làm ướt cả quần lót người đàn ông, tiểu minh tinh nhẹ nhàng liếm phần rượu đổ.
Mặc Thiên Trần thấy toàn thân lạnh như bang, cứ cho là không cố ý, cũng không nên ngược đãi tiểu minh tinh như vậy! Triển Thanh Thanh cũng nhìn về phía cô, hai người phụ nữ vốn dĩ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đến làm khó Thiên Mộ Dương, lúc này cũng tròn mắt, không ngờ Thiên Mộ Dương lại cư xử thô lỗ như vậy!
Làm gì bây giờ? Mặc Thiên Trần dùng ánh mắt hỏi Triển Thanh Thanh.
Triển Thanh Thanh đọc được, bỏ điện thoại vào túi xách, nghĩ cách ra khỏi đây.
Lúc này, tiếng khóc của tiểu minh tinh truyền đến, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cùng quan sát, chỉ thấy Thiên Mộ Dương nắm tóc tiểu minh tinh, trên xé dưới rách, còn trong miệng tiểu minh chính là vật thể giống đực của hắn, đang theo tiết tấu của hắn lên xuống phập phồng.
Sau đó, tiếng người đàn ông thở thỏa mãn, tiếng người phụ nữ khóc rên rỉ, hai thanh âm giao hòa lan truyền khắp căn phòng.
Lần này, Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh không phải trợn tròn mắt, mà là trừng mắt. Làm gì bây giờ?
“Dùng sức cho tôi! Dùng sức!” Thanh âm Thiên Mộ Dương vang lên.
Tiểu minh tinh nức nở dùng sức phun ra nuốt vào, một tiếng “xoạt!” vang lên, váy trắng bị xé tan, cả người lộ ra, Thiên Mộ Dương vuốt ve thân thể cô, cười ha ha, “Tiểu minh tinh thanh khiết, ở chỗ này của tôi cũng chỉ có tác dụng thỏa mãn đàn ông thôi!”
“Mộ Dương, tha cho em đi!” Tiểu minh tinh ngẩng đầu.
“Tiếp tục ngậm cho tôi!” hắn thô bạo thắt cằm cô, “Hôm nay từ trên xuống dưới của cô, tôi đều muốn thưởng thức!”
Tiểu minh tinh còn muốn nói tiếp, Thiên Mộ Dương đã lần nữa đẩy vào miệng cô, nhưng rất nhanh, hắn đẩy tiểu minh tinh ra, tiểu minh tinh té ngã ra đất, hắn bắt được hông cô, cố gắng tiến vào phía sau cô...
“Mộ Dương, tha cho em… Tha cho em…” Tiểu minh tinh thảm thương cầu xin.
Thiên Mộ Dương đâu chịu nghe, từng bước xuyên vào cơ thể cô, tiểu minh tinh kêu thảm, bày ra tư thế cầu cứu, đau đến nước mắt chảy ròng, vừa lúc hướng người về phía Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh.
Mặc Thiên Trần và Triển Thanh Thanh cảm thấy mọi chuyện đã sớm vượt quá sức chịu đựng của bọn họ, hai người họ không để ý gì nữa, đứng lên muốn ngăn cản, tiểu minh tinh vừa thấy trong phòng còn có người khác, lập tức thét chói tai hơn!
“Bảo bối, kêu lớn tiếng nữa đi!” Thiên Mộ Dương, chỉ lo hưởng lạc trên người tiểu minh tinh, không hề phát hiện tiểu minh tinh hét chói tai vì mục đích gì, tiếng hét càng chói tai, càng khiến hắn đạt đến cảm giác không thể tự thoát được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.