Chương 191: Ngược yêu: bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau (1)
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
*Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nguyên gốc từ câu 螳螂捕蝉,在后黄雀 (Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước) nghĩa là ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau’, ý nói người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại.
Mặc Thiên Trần vừa đến, nhìn thấy Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều đứng cùng nhau, về phần Chu Tiểu Kiều, cô dám khẳng định là Chu Tiểu Kiều sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội hôm nay, còn Phí Cường Liệt thì rất xem trọng Cúc Như Khanh vì có thể lấy được bao nhiêu hợp đồng giao dịch, nếu không có Cúc Như Khanh trợ giúp hắn về phần giao dịch, Phí thị sao có thể trong thời gian ngắn đã giành được hai hạng mục công trình.
Cúc Như Khanh vẫn như thường ngày, mặc dù trận chiến Normandy vẫn còn tiếp diễn, có thắng lợi hay không vẫn chưa biết được, nhưng hợp tác giữa anh và Phí Cường Liệt không bị gián đoạn.
“Chúc mừng đại đương gia!” Anh chúc mừng ngắn gọn.
Mặc Thiên Trần cũng lễ phép chào hỏi, cô và Cúc Như Khanh cùng đi, sau khi thị sát công trình xong, đoàn người ngồi xuống.
Khi Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt bàn về hạng mục hợp tác thì Mặc Thiên Trần kiêng dè, “Như Khanh, em ra ngoài chút, các anh cứ bàn việc, được không?”
“Đừng đi xa, hai mươi phút là bọn anh xong.” Cúc Như Khanh n "không cần đi xa, hai mươi phút sau chúng tôi là có thể nói xong." Cúc Như Khanh nói.
“Ừ, em biết rồi.” Mặc Thiên Trần ưu nhã đứng lên.
cô ra ngoài hóng mát, gạt bỏ suy nghĩ về giao dịch hợp tác giữa hai người họ, cô vẫn có chút do dự, về việc hợp tác giữa Phí thị và Cúc thị, cô vẫn cảm giác là mình đã liên lụy Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần lấy một ly nước chanh, Chu Tiểu Kiều cũng đi vào, ngồi đối diện với cô, Chu Tiểu Kiều lấy một ly café uống.
Lúc này, Trần Ích bước đến, “Thiếu phu nhân, chủ tịch nói cô cầm văn kiện quan trọng này tới cho chủ tịch.”
Mặc Thiên Trần nhận lấy, là một túi giấy màu lam, “Được, tôi đi ngay bây giờ.”
Sau khi Trần Ích đi rồi, Mặc Thiên Trần đứng lên chuẩn bị đi, thì Chu Tiểu Kiều cũng đứng dậy, “Cùng đi đi!”
“Tùy thôi.” Mặc Thiên Trần thản nhiên nói.
Hai người đi song song, ánh mắt Chu Tiểu Kiều luôn liếc về phía túi giấy trên tay Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần không để ý đụng phải một người đàn ông, túi giấy lập tức rơi xuống đất.
“Ai da…” Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt vuốt bắp chân bị đau, nói: “đi không nhìn đường hả?”
“Xin lỗi, tiểu thư, tôi vội quá, cô có bị thương không, có cần đến bệnh viện không?” Người đàn ông đỡ cô, quan tâm hỏi.
“Tôi không sao! Anh vội thì cứ đi đi!” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
Người đàn ông ngượng ngùng nói xin lỗi rồi đi, Chu Tiểu Kiều mở văn kiện ra xem, rồi trả lại cho Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, văn kiện của cô.”
“Cảm ơn Chu tiểu thư.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
“đi được không? Có cần tôi đỡ cô vào không?” Chu Tiểu Kiều tốt bụng hỏi.
“Vậy làm phiền Chu tiểu thư rồi.” Mặc Thiên Trần đi bộ hơi khó khăn, hơn nữa còn đi giày cao gót, càng thêm khó chịu, có Chu Tiểu Kiều đỡ, cô thoải mái hơn một chút.
Chu Tiểu Kiều đỡ Mặc Thiên Trần đi vào, Cúc Như Khanh híp mắt lại, “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Tiểu Kiều thấy ánh mắt anh có vẻ khiển trách, vội vã nói: “Khanh, vừa rồi Thiên Trần bị một người đàn ông không cẩn thận đụng ngã, em đỡ cô ấy vào.”
“Phải! Như Khanh, em không sao.” Mặc Thiên Trần đi về phía Cúc Như Khanh, anh bước lên hai bước đỡ cô ngồi xuống, “Sao lại đần như vậy, vừa rời mắt đã thành ra như vầy?”
“Văn kiện của anh, em mang đến rồi.” Mặc Thiên Trần đưa cho anh.
Cúc Như Khanh đến nhìn cũng không thèm, Mặc Thiên Trần đặt lên bàn, anh tự tay cầm bắp chân cô, “Bị thương ở đâu?”
Bắp chân trắng nõn như tuyết hiện ra trước mặt người đàn ông, Mặc Thiên Trần muốn rút lại, nhưng Cúc Như Khanh nắm rất chặt, mặt cô đỏ lên, đang ở trước mặt Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều mà thân mật như vậy, cô không quen.
Chu Tiểu Kiều liền nói: “Chú Phí, chúng ta ra ngoài trước đi! Để Như Khanh kiểm tra vết thương cho Thiên Trần, nếu bị thương tới xương thì phải sớm chữa trị.”
Phí Cường Liệt đứng lên, “Như Khanh, cậu xem đi, chúng tôi ra ngoài.”
“Được!” Cúc Như Khanh gật đầu.
Đợi Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều ra ngoài rồi, Cúc Như Khanh vung váy của Mặc Thiên Trần lên, đặt bắp chân của cô lên đùi anh, thấy đầu gối cô có chút sưng đỏ, anh nhẹ nhàng ấn một cái, Mặc Thiên Trần đau đến nhăn mặt.
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm cô, cô vô tội nháy đôi mắt to, anh bất đắc dĩ thở dài, “Anh không muốn đeo lên cổ em tấm bảng: ‘cô gái này vô cùng đần, xin chớ đến gần’ đâu.”
“Hay!” cô bĩu môi, “Em sẽ ghi thêm: cô gái này dành riêng cho Cúc Như Khanh.”
Cúc Như Khanh bị cô chọc cười, Mặc Thiên Trần cũng dựa vào bờ vai anh cười.
Ra khỏi phòng, Chu Tiểu Kiều và Phí Cường Liệt nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Chu Tiểu Kiều hưng phấn nói: “Chú Phí, cháu vừa nhận được tin, Cúc thị đang chuẩn bị gia nhập bất động sản, đang kiểm tra, nếu cháu có thể mua trước mảnh đất đó, Cúc thị sẽ đứng sau chúng ta.”
“Tin đó là thật hay giả?” Phí Cường Liệt có nghe Cúc Như Khanh nhắc đến, nhưng thật hay giả, đến giờ vẫn chưa chắc chắn.
“Cháu bảo đảm là thật.” Chu Tiểu Kiều lấy di động ra, mở hình ảnh vừa chụp được từ túi văn kiện Mặc Thiên Trần đánh rơi cho Phí Cường Liệt xem, văn kiện đó là Cúc Như Khanh tự tay phê chuẩn.
Phí Cường Liệt vừa thấy, cười nói: “Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, cháu lập tức theo hạng mục này, chúng ta phải vượt trước hắn.”
“Dạ! Chú Phí.” Chu Tiểu Kiều cũng đắc ý cười. cô nhìn Mặc Thiên Trần trong phòng, Khanh, anh vẫn thích người phụ nữ ngu ngốc, không có chút hữu dụng đó sao? cô ta luôn chỉ khiến anh thua cuộc, vĩnh viễn bước sau người khác.
Trong phòng, Cúc Như Khanh bế Mặc Thiên Trần chạy ra ngoài, “Đầu gối Trần bị thương, chúng tôi đi trước.”
“Được, không tiễn!” Phí Cường Liệt cũng không giữ người.
Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần lên xe, Trần Ích lái xe rời đi.
“Đến bệnh viện.” Cúc Như Khanh nói.
“không cần đâu!” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
Cúc Như Khanh trừng mắt nhìn cô, vẫn không nói gì, Khang Hạo gọi tới, “Tiên sinh, Phí Cường Liệt đã hành động như chúng ta dự liệu, hắn đã bắt đầu hành động, hắn muốn lấy mảnh đất kia trước, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Chúng ta án binh bất động, cứ để hắn mua.” Cúc Như Khanh giương khóe môi nói một câu.
“Vâng!” Khang Hạo cúp điện thoại.
Cúc Như Khanh đặc di động xuống, có chút áy náy nhìn Mặc Thiên Trần, thật ra chuyện hôm nay là do anh bày ra, Trần Ích mang văn kiện đến cho Mặc Thiên Trần là cố ý để Chu Tiểu Kiều thấy, chỉ có Mặc Thiên Trần không biết, chỉ không ngờ Mặc Thiên Trần vì vậy mà bị thương.
“Còn đau không?” Anh ôm cô vào ngực.
“Đau…” cô đáng thương nhìn anh, nước mắt bắt đầu ứa ra, răng cắn cắn môi.
Cúc Như Khanh cúi đầu khẽ hôn lên lông mi cô, “Đau thì cắn anh, đừng tự làm mình bị thương.”
Mặc Thiên Trần rúc vào trong ngực anh, đưa tay vòng quanh cổ anh, sau đó cắn cắn cổ anh, nhưng không dùng sức.
Rất nhanh, đến bệnh viện, Mặc Thiên Trần vẫn đau, bác sỹ nói không có ảnh hường tới xương, Cúc Như Khanh mới thở dài một hơi, hai người trở về biệt thự.
Hưởng thụ được sự chăm sóc của người đàn ông này, trong lòng Mặc Thiên Trần hồi hộp, cô biết anh rất tốt với cô.
Tối đó, cô nằm trong ngực anh đọc sách, người đàn ông chỉ lẳng lặng ôm hông cô, tì cằm vào cổ cô, hai người hưởng thụ thời khắc ấm áp.
“Trần, sao lại đỏ mặt?” Cúc Như Khanh không nhịn được buồn cười.
“Có à?” Mặc Thiên Trần bỏ sách ra, sờ mặt mình, quả nhiên là nhiệt độ không thấp tí nào, cô che mặt len lén cười.
Làn môi anh dời đến vành tai cô, “Vừa rồi nghĩ gì đó?”
“Mỹ nam ở trước mặt, em mặt hồng tim đập cũng là bình thường thôi.” cô nghiêm túc nói.
Cúc Như Khanh giương mắt cười, “Mặt hồng tim đập rồi thì Trần sẽ làm gì tiếp?”
Anh vừa nói vừa vươn tay nhẹ nhàng phe phẩy hông cô, Mặc Thiên Trần lập tức run rẩy, lâu rồi bọn họ không thân mật, nhưng thân thể cô vẫn không có phản ứng kháng cự, ngược lại còn âm thầm thích thú.
“Ưm…” một tiếng, cô nháy đôi mắt to, thẹn thùng chui vào ngực anh.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, phản ứng này của cô làm anh nhiệt huyết sôi trào, “Em không sợ gãy xương sao?”. Bác sĩ dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều, tránh tác động lực vào đầu gối.
“không sợ…” cô làm mặt quỷ.
“Anh sợ!” Anh nghiêm túc nói.
Mặc Thiên Trần trong lòng ấm áp, hai người dường như đang trở lại thuở vui vẻ ban đầu, anh thương yêu cô, rất thương yêu cô.
Cúc Như Khanh rút tay từ eo cô ra, vuốt tóc cô, “Ngày mai mình về nhà bố mẹ vợ, anh gửi em ở đấy.”
Mặc Thiên Trần cười xấu xa nói: “Anh nói thật à!”
“Anh đương nhiên nói thật, nói tối qua Trần vô cùng nhiệt tình,3acon mất khống chế nên lỡ làm cô ấy gãy xương.” Cúc Như Khanh bày bộ mặt phớt tỉnh.
“Anh định nói thế thật à?” Mặc Thiên Trần trừng mắt.
“Dĩ nhiên!”
“Anh có thể bớt hư một chút không?” Mặc Thiên Trần không chịu, vươn tay gõ lên lồng ngực anh.
“Có thể!” Dáng vẻ anh vô cùng nghiêm túc.
Mặc Thiên Trần vừa kêu rên, người đàn ông này liền trêu cợt cô, chỉ có điều, anh chủ động đòi gặp cha mẹ cô, trong lòng cô rất vui, dù sao mẹ cô gọi điện đã thì thầm đến n+1 lần rồi, không cần biết tình cảm của cô và anh tiến triển ra sao, cô hy vọng chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến cha mẹ, cô không muốn cha mẹ lo lắng.
Công ty Cúc thị.
Khang Hạo đang báo cáo động thái gần đây của công ty Phí Cường Liệt, “Kế hoạch dẫn dụ bọn họ lọt bẫy lần trước của chúng ta đã thành công, thỉnh thoảng tôi còn tung tin Cúc thị có thể sẽ tham gia vào bất động sản, giờ chỉ còn chờ Phí Cường Liệt hoàn toàn mắc câu.”
Cúc Như Khanh gật đầu, “Tốt lắm! Phí Cường Liệt cứ tưởng tôi có thể giúp hắn rửa tiền, đây chính là cái giá hắn phải trả.”
Cúc Như Khanh anh là thế nào mà để người khác sai khiến được chứ, Phí Cường Liệt cứ tưởng có thể dùng chuyện Mặc Thiên Trần uy hiếp anh, hắn vạn phần sẽ không ngờ cô chính là người đã sinh3acon cho anh, trời ban cho anh cơ hội tốt như vậy, Cúc Như Khanh ngoài mặt không biến sắc giả vờ đầu tư cho Phí thị, nhưng bên trong đã âm thầm tung lưới, Phí Cường Liệt chắc chắn sẽ điên đảo. Chương
Beta: N.P
*Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước phía sau: nguyên gốc từ câu 螳螂捕蝉,在后黄雀 (Đường lang bộ thiền, tại hậu hoàng tước) nghĩa là ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chờ phía sau’, ý nói người ngu định làm việc gì, bị người khác lợi dụng chờ cơ hội hãm hại.
Mặc Thiên Trần vừa đến, nhìn thấy Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều đứng cùng nhau, về phần Chu Tiểu Kiều, cô dám khẳng định là Chu Tiểu Kiều sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội hôm nay, còn Phí Cường Liệt thì rất xem trọng Cúc Như Khanh vì có thể lấy được bao nhiêu hợp đồng giao dịch, nếu không có Cúc Như Khanh trợ giúp hắn về phần giao dịch, Phí thị sao có thể trong thời gian ngắn đã giành được hai hạng mục công trình.
Cúc Như Khanh vẫn như thường ngày, mặc dù trận chiến Normandy vẫn còn tiếp diễn, có thắng lợi hay không vẫn chưa biết được, nhưng hợp tác giữa anh và Phí Cường Liệt không bị gián đoạn.
“Chúc mừng đại đương gia!” Anh chúc mừng ngắn gọn.
Mặc Thiên Trần cũng lễ phép chào hỏi, cô và Cúc Như Khanh cùng đi, sau khi thị sát công trình xong, đoàn người ngồi xuống.
Khi Cúc Như Khanh và Phí Cường Liệt bàn về hạng mục hợp tác thì Mặc Thiên Trần kiêng dè, “Như Khanh, em ra ngoài chút, các anh cứ bàn việc, được không?”
“Đừng đi xa, hai mươi phút là bọn anh xong.” Cúc Như Khanh n "không cần đi xa, hai mươi phút sau chúng tôi là có thể nói xong." Cúc Như Khanh nói.
“Ừ, em biết rồi.” Mặc Thiên Trần ưu nhã đứng lên.
cô ra ngoài hóng mát, gạt bỏ suy nghĩ về giao dịch hợp tác giữa hai người họ, cô vẫn có chút do dự, về việc hợp tác giữa Phí thị và Cúc thị, cô vẫn cảm giác là mình đã liên lụy Cúc Như Khanh.
Mặc Thiên Trần lấy một ly nước chanh, Chu Tiểu Kiều cũng đi vào, ngồi đối diện với cô, Chu Tiểu Kiều lấy một ly café uống.
Lúc này, Trần Ích bước đến, “Thiếu phu nhân, chủ tịch nói cô cầm văn kiện quan trọng này tới cho chủ tịch.”
Mặc Thiên Trần nhận lấy, là một túi giấy màu lam, “Được, tôi đi ngay bây giờ.”
Sau khi Trần Ích đi rồi, Mặc Thiên Trần đứng lên chuẩn bị đi, thì Chu Tiểu Kiều cũng đứng dậy, “Cùng đi đi!”
“Tùy thôi.” Mặc Thiên Trần thản nhiên nói.
Hai người đi song song, ánh mắt Chu Tiểu Kiều luôn liếc về phía túi giấy trên tay Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần không để ý đụng phải một người đàn ông, túi giấy lập tức rơi xuống đất.
“Ai da…” Mặc Thiên Trần đưa tay vuốt vuốt bắp chân bị đau, nói: “đi không nhìn đường hả?”
“Xin lỗi, tiểu thư, tôi vội quá, cô có bị thương không, có cần đến bệnh viện không?” Người đàn ông đỡ cô, quan tâm hỏi.
“Tôi không sao! Anh vội thì cứ đi đi!” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
Người đàn ông ngượng ngùng nói xin lỗi rồi đi, Chu Tiểu Kiều mở văn kiện ra xem, rồi trả lại cho Mặc Thiên Trần, “Thiên Trần, văn kiện của cô.”
“Cảm ơn Chu tiểu thư.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
“đi được không? Có cần tôi đỡ cô vào không?” Chu Tiểu Kiều tốt bụng hỏi.
“Vậy làm phiền Chu tiểu thư rồi.” Mặc Thiên Trần đi bộ hơi khó khăn, hơn nữa còn đi giày cao gót, càng thêm khó chịu, có Chu Tiểu Kiều đỡ, cô thoải mái hơn một chút.
Chu Tiểu Kiều đỡ Mặc Thiên Trần đi vào, Cúc Như Khanh híp mắt lại, “Xảy ra chuyện gì?”
Chu Tiểu Kiều thấy ánh mắt anh có vẻ khiển trách, vội vã nói: “Khanh, vừa rồi Thiên Trần bị một người đàn ông không cẩn thận đụng ngã, em đỡ cô ấy vào.”
“Phải! Như Khanh, em không sao.” Mặc Thiên Trần đi về phía Cúc Như Khanh, anh bước lên hai bước đỡ cô ngồi xuống, “Sao lại đần như vậy, vừa rời mắt đã thành ra như vầy?”
“Văn kiện của anh, em mang đến rồi.” Mặc Thiên Trần đưa cho anh.
Cúc Như Khanh đến nhìn cũng không thèm, Mặc Thiên Trần đặt lên bàn, anh tự tay cầm bắp chân cô, “Bị thương ở đâu?”
Bắp chân trắng nõn như tuyết hiện ra trước mặt người đàn ông, Mặc Thiên Trần muốn rút lại, nhưng Cúc Như Khanh nắm rất chặt, mặt cô đỏ lên, đang ở trước mặt Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều mà thân mật như vậy, cô không quen.
Chu Tiểu Kiều liền nói: “Chú Phí, chúng ta ra ngoài trước đi! Để Như Khanh kiểm tra vết thương cho Thiên Trần, nếu bị thương tới xương thì phải sớm chữa trị.”
Phí Cường Liệt đứng lên, “Như Khanh, cậu xem đi, chúng tôi ra ngoài.”
“Được!” Cúc Như Khanh gật đầu.
Đợi Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều ra ngoài rồi, Cúc Như Khanh vung váy của Mặc Thiên Trần lên, đặt bắp chân của cô lên đùi anh, thấy đầu gối cô có chút sưng đỏ, anh nhẹ nhàng ấn một cái, Mặc Thiên Trần đau đến nhăn mặt.
Cúc Như Khanh nhìn chằm chằm cô, cô vô tội nháy đôi mắt to, anh bất đắc dĩ thở dài, “Anh không muốn đeo lên cổ em tấm bảng: ‘cô gái này vô cùng đần, xin chớ đến gần’ đâu.”
“Hay!” cô bĩu môi, “Em sẽ ghi thêm: cô gái này dành riêng cho Cúc Như Khanh.”
Cúc Như Khanh bị cô chọc cười, Mặc Thiên Trần cũng dựa vào bờ vai anh cười.
Ra khỏi phòng, Chu Tiểu Kiều và Phí Cường Liệt nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Chu Tiểu Kiều hưng phấn nói: “Chú Phí, cháu vừa nhận được tin, Cúc thị đang chuẩn bị gia nhập bất động sản, đang kiểm tra, nếu cháu có thể mua trước mảnh đất đó, Cúc thị sẽ đứng sau chúng ta.”
“Tin đó là thật hay giả?” Phí Cường Liệt có nghe Cúc Như Khanh nhắc đến, nhưng thật hay giả, đến giờ vẫn chưa chắc chắn.
“Cháu bảo đảm là thật.” Chu Tiểu Kiều lấy di động ra, mở hình ảnh vừa chụp được từ túi văn kiện Mặc Thiên Trần đánh rơi cho Phí Cường Liệt xem, văn kiện đó là Cúc Như Khanh tự tay phê chuẩn.
Phí Cường Liệt vừa thấy, cười nói: “Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, cháu lập tức theo hạng mục này, chúng ta phải vượt trước hắn.”
“Dạ! Chú Phí.” Chu Tiểu Kiều cũng đắc ý cười. cô nhìn Mặc Thiên Trần trong phòng, Khanh, anh vẫn thích người phụ nữ ngu ngốc, không có chút hữu dụng đó sao? cô ta luôn chỉ khiến anh thua cuộc, vĩnh viễn bước sau người khác.
Trong phòng, Cúc Như Khanh bế Mặc Thiên Trần chạy ra ngoài, “Đầu gối Trần bị thương, chúng tôi đi trước.”
“Được, không tiễn!” Phí Cường Liệt cũng không giữ người.
Cúc Như Khanh ôm Mặc Thiên Trần lên xe, Trần Ích lái xe rời đi.
“Đến bệnh viện.” Cúc Như Khanh nói.
“không cần đâu!” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
Cúc Như Khanh trừng mắt nhìn cô, vẫn không nói gì, Khang Hạo gọi tới, “Tiên sinh, Phí Cường Liệt đã hành động như chúng ta dự liệu, hắn đã bắt đầu hành động, hắn muốn lấy mảnh đất kia trước, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Chúng ta án binh bất động, cứ để hắn mua.” Cúc Như Khanh giương khóe môi nói một câu.
“Vâng!” Khang Hạo cúp điện thoại.
Cúc Như Khanh đặc di động xuống, có chút áy náy nhìn Mặc Thiên Trần, thật ra chuyện hôm nay là do anh bày ra, Trần Ích mang văn kiện đến cho Mặc Thiên Trần là cố ý để Chu Tiểu Kiều thấy, chỉ có Mặc Thiên Trần không biết, chỉ không ngờ Mặc Thiên Trần vì vậy mà bị thương.
“Còn đau không?” Anh ôm cô vào ngực.
“Đau…” cô đáng thương nhìn anh, nước mắt bắt đầu ứa ra, răng cắn cắn môi.
Cúc Như Khanh cúi đầu khẽ hôn lên lông mi cô, “Đau thì cắn anh, đừng tự làm mình bị thương.”
Mặc Thiên Trần rúc vào trong ngực anh, đưa tay vòng quanh cổ anh, sau đó cắn cắn cổ anh, nhưng không dùng sức.
Rất nhanh, đến bệnh viện, Mặc Thiên Trần vẫn đau, bác sỹ nói không có ảnh hường tới xương, Cúc Như Khanh mới thở dài một hơi, hai người trở về biệt thự.
Hưởng thụ được sự chăm sóc của người đàn ông này, trong lòng Mặc Thiên Trần hồi hộp, cô biết anh rất tốt với cô.
Tối đó, cô nằm trong ngực anh đọc sách, người đàn ông chỉ lẳng lặng ôm hông cô, tì cằm vào cổ cô, hai người hưởng thụ thời khắc ấm áp.
“Trần, sao lại đỏ mặt?” Cúc Như Khanh không nhịn được buồn cười.
“Có à?” Mặc Thiên Trần bỏ sách ra, sờ mặt mình, quả nhiên là nhiệt độ không thấp tí nào, cô che mặt len lén cười.
Làn môi anh dời đến vành tai cô, “Vừa rồi nghĩ gì đó?”
“Mỹ nam ở trước mặt, em mặt hồng tim đập cũng là bình thường thôi.” cô nghiêm túc nói.
Cúc Như Khanh giương mắt cười, “Mặt hồng tim đập rồi thì Trần sẽ làm gì tiếp?”
Anh vừa nói vừa vươn tay nhẹ nhàng phe phẩy hông cô, Mặc Thiên Trần lập tức run rẩy, lâu rồi bọn họ không thân mật, nhưng thân thể cô vẫn không có phản ứng kháng cự, ngược lại còn âm thầm thích thú.
“Ưm…” một tiếng, cô nháy đôi mắt to, thẹn thùng chui vào ngực anh.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, phản ứng này của cô làm anh nhiệt huyết sôi trào, “Em không sợ gãy xương sao?”. Bác sĩ dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều, tránh tác động lực vào đầu gối.
“không sợ…” cô làm mặt quỷ.
“Anh sợ!” Anh nghiêm túc nói.
Mặc Thiên Trần trong lòng ấm áp, hai người dường như đang trở lại thuở vui vẻ ban đầu, anh thương yêu cô, rất thương yêu cô.
Cúc Như Khanh rút tay từ eo cô ra, vuốt tóc cô, “Ngày mai mình về nhà bố mẹ vợ, anh gửi em ở đấy.”
Mặc Thiên Trần cười xấu xa nói: “Anh nói thật à!”
“Anh đương nhiên nói thật, nói tối qua Trần vô cùng nhiệt tình,3acon mất khống chế nên lỡ làm cô ấy gãy xương.” Cúc Như Khanh bày bộ mặt phớt tỉnh.
“Anh định nói thế thật à?” Mặc Thiên Trần trừng mắt.
“Dĩ nhiên!”
“Anh có thể bớt hư một chút không?” Mặc Thiên Trần không chịu, vươn tay gõ lên lồng ngực anh.
“Có thể!” Dáng vẻ anh vô cùng nghiêm túc.
Mặc Thiên Trần vừa kêu rên, người đàn ông này liền trêu cợt cô, chỉ có điều, anh chủ động đòi gặp cha mẹ cô, trong lòng cô rất vui, dù sao mẹ cô gọi điện đã thì thầm đến n+1 lần rồi, không cần biết tình cảm của cô và anh tiến triển ra sao, cô hy vọng chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến cha mẹ, cô không muốn cha mẹ lo lắng.
Công ty Cúc thị.
Khang Hạo đang báo cáo động thái gần đây của công ty Phí Cường Liệt, “Kế hoạch dẫn dụ bọn họ lọt bẫy lần trước của chúng ta đã thành công, thỉnh thoảng tôi còn tung tin Cúc thị có thể sẽ tham gia vào bất động sản, giờ chỉ còn chờ Phí Cường Liệt hoàn toàn mắc câu.”
Cúc Như Khanh gật đầu, “Tốt lắm! Phí Cường Liệt cứ tưởng tôi có thể giúp hắn rửa tiền, đây chính là cái giá hắn phải trả.”
Cúc Như Khanh anh là thế nào mà để người khác sai khiến được chứ, Phí Cường Liệt cứ tưởng có thể dùng chuyện Mặc Thiên Trần uy hiếp anh, hắn vạn phần sẽ không ngờ cô chính là người đã sinh3acon cho anh, trời ban cho anh cơ hội tốt như vậy, Cúc Như Khanh ngoài mặt không biến sắc giả vờ đầu tư cho Phí thị, nhưng bên trong đã âm thầm tung lưới, Phí Cường Liệt chắc chắn sẽ điên đảo. Chương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.