Kim Cương Khế Ước

Chương 177: Ngược yêu: Chân tướng rõ ràng chọn con đường nào (3)

Lục Tiểu Lam

11/09/2014

Edit: BẠCH DƯƠNG

Beta: N.P

Cúc Như Khanh ôm lấy toàn bộ thân thể cô vào lòng, cúi đầu hôn cô, khóe môi nhếch lên, giúp cô từ từ tỉnh táo lại, “Trần, anh sẽ không làm tổn thương em…”

Mặc Thiên Trần chân thành nhìn anh, tức giận cũng vô ích, bị anh ấm áp ôm lất, cô chỉ đành nhìn chằm chằm chứ không còn cách nào.

Cúc Như Khanh mỉm cười hôn lên mi mắt cô, hàng mi cô rẽ quạt rất đẹp, anh chống lưng trên thân cây, tách hai chân cô ra, vòng lên hông anh, sau đó cường thế một bước nhập thành, thân là mãnh tướng công phá thành trì, anh luôn không chút chậm trễ mà quyết định, lập tức triển khai công kích kịch liệt, xông vào nơi sâu nhất.

Nơi sâu nhất trại địch ấm áp mà nhỏ hẹp, nhu nhu non nớt hoàn toàn bao vây lấy anh, anh không thể không chọn lựa thế công càng hung mãnh, một lần lại một lần tiến công.

Mặc Thiên Trần dù cũng đã động tình, không còn để ý đến việc Cúc Như Khanh chơi liều hoan ái dưới cây đại thụ nữa, tay cô vì bị treo ngược lên cành cây thẳng tắp, hai3acon thỏ nhỏ vui sướng thoát ra, tạo nên những đường cong kinh ngạc lòng người, cặp chân nhỏ vòng qua hông anh, mỗi lần anh cường hãn tiến công, cô đều không chút e dè nghênh tiếp.

Đây đối với Cúc Như Khanh mà nói, là một cuộc chiến rất vui sướng, người đàn ông nào lại không thích người phụ nữ của mình toàn tâm toàn ý, huống chi còn là hắc đế bễ nghễ thiên hạ như anh.

Ánh đèn tắt đi, bóng đêm trùm sâu hơn, chim cũng không còn kêu nữa, chỉ còn có một đôi nam nữ, vẫn đang diễn cảnh hoan ái.

Mặc dù bị người xâm lăng cường đại như thế, Mặc Thiên Trần vẫn không chút nào lùi bước, toàn lực nghênh chiến.

Nơi ấm áp nhỏ hẹp bao lấy anh, càng ngày càng co rút lại, làm lòng tin của anh với cô tăng lên rất nhiều, tiến công càng thêm mãnh liệt, muốn từng bước lên đến đỉnh điểm.

Trong cuộc cuồng dã đang tiến hành, Mặc Thiên Trần đã sớm ngâm xướng, phát ra tiếng kêu kiều mỵ, “Như Khanh… Như Khanh…”

Cúc Như Khanh nghe được tiếng gọi của cô, không ngừng mãnh liệt tiến công, Mặc Thiên Trần hợp nhất nghênh tiếp, hai người cảm xúc cao trào kéo dài không ngừng…

Mãi đến khi sức cùng lực kiệt, Mặc Thiên Trần nộp khí giới đầu hàng, Cúc Như Khanh vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục tiến công…

cô rúc vào trong ngực anh, bị người đàn ông bá đạo này ấm áp bao bọc, cô xấu hổ không dám mở mắt, nhưng bụng lại vang lên lời ‘thầm thì’, lông mi cô run rẩy, làm Cúc Như Khanh cười khẽ một hồi.

Anh mặc quần áo tử tế, cởi cravat trên cổ tay cô, nhặt quần áo dưới đất lên, chặt chẽ ôm cô vào ngực, sau đó trở lại phòng tắm, hai người tắm rửa sạch sẽ, cùng đi xuống lầu.

“Em có nấu canh, anh uống không?” cô ngước mắt hỏi anh.

Cúc Như Khanh cười một tiếng, “Vừa mới ăn thịt xong, giờ lại được ăn canh.”

“…” Mặc Thiên Trần trừng anh, sau đó chạy vào phòng bếp múc canh nóng, chỉ chốc lát sau, canh đã được bưng lên.

không ngờ, Cúc Như Khanh đút cô trước, “Đây là canh dành cho phụ nữ, Trần phải uống nhiều một chút, vừa rồi hao tổn thể lực, bây giờ vừa đúng lúc nên bồi bổ.”

“Yên lặng! Ăn canh đi!” Lại còn nói nhảm nhiều vậy nữa, Mặc Thiên Trần đỏ mặt giận dữ mắng mỏ anh.

Nhưng người đàn ông nhất định muốn cô ngoan ngoãn uống trước, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là há mồm uống, nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông, cô vội vã nói: “Tự em mang canh đến uống.”

Cúc Như Khanh bắt đầu ăn canh, “Mùi vị hôm nay nặng hơn một chút.”

Mặc Thiên Trần không để ý đến anh, nói chuyện luôn một câu hai nghĩa, cô đói bụng, chỉ muốn uống canh cho ấm bụng.

“Trần, sao không nói chuyện?” Anh mở trừng hai mắt.

Mặc Thiên Trần hạ mí mắt không để ý đến anh, cô không còn hơi sức nói chuyện.

Cúc Như Khanh ôm cô ngực, “Canh hôm nay mùi vị dù nặng hơn một chút, nhưng anh thích.”

“Anh biết đây là canh gì sao?” Mặc Thiên Trần nghiêm trọng hoài nghi, anh đang nói đến canh, hay đang nói đến cuộc đại chiến bên gốc cây vừa nãy vậy.

Cúc Như Khanh cười to, “Anh thích hết.”

“Cúc Như Khanh, anh…” Người đàn ông thật quả thật quá hư.

“Trần giận rồi, chờ lát nữa anh nhất định sẽ bồi thường cho em. Ngoan…”

“không cần! Anh biết đây là canh gì sao?” cô lấy chén canh về, đứng lên.



Cúc Như Khanh ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô, “Chẳng lẽ em không biết đây là canh gì?”

“Hừ!” Mặc Thiên Trần không để ý đến anh, uống thật nhanh chén canh, rồi đi lấy chén thứ hai.

Anh làm sao lại không biết đây là canh gì, canh bồ câu nấu đương quy, bồ câu được xem như người đưa tin thời cổ đại, chịu trách nhiệm truyền tin, mà khi về thì không chỉ mang theo tin, mà còn mang theo người về cùng. cô mượn chén canh bồ câu nấu đương quy này, hy vọng anh có thể sớm ngày trở về.

Cúc Như Khanh dĩ nhiên thích canh này, anh thật sự thích canh này.

Tối đến, hai người rúc vào trong chăn.

“Trần, Cầm Du nhớ em!” Cúc Như Khanh ẩn ý muốn gọi cô về.

Mặc Thiên Trần mở to đôi mắt, “Anh cho em về thăm nó sao?”

“Em cũng nhớ nó sao?” Cúc Như Khanh thử hỏi cô.

“Dĩ nhiên em nhớ nó!” Mặc Thiên Trần nghi ngờ anh đang thử dò xét, cô thở dài, “Em thật sự rất nhớ Cầm Du, nhưng em lại chọc anh giận, anh không cho em gặp, em cũng không còn cách nào…”

“Nếu anh muốn sinh3acon, em muốn sinh3acon gái hay3acon trai?” Anh khẽ gạt tóc cô.

Mặc Thiên Trần cười, “Sinh3acon gái.”

“Muốn nó giống em hay giống anh?”

“Muốn nó giống anh… Ừ, chính là giống anh vậy, kiên cường, dũng cảm, có thể làm bất cứ việc gì…” Mặc Thiên Trần mơ ước.

“Anh lại thấy giống em thì tốt hơn, thiện lượng, mỹ lệ, dịu dàng…”

Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Nhưng em thích3acon gái giống anh!”

Nếu bọn họ có3acon gái, nhất định phải giống Cúc Như Khanh, gặp chuyện gì cũng chịu khó tiến lên, không thỏa hiệp, làm gì cũng thành công, Mặc Thiên Trần nghĩ thế.

Cúc Như Khanh dời tay từ tóc cô đến mặt cô, êm ái vuốt ve, “Trần, hãy tin anh, phải tin anh có thể cho em hạnh phúc, anh sẽ đối xử tốt với em, biết không?”

Mặc Thiên Trần trong phút chốc cảm động đến lệ nóng quanh tròng, cô ngắm nhìn anh, hồi lâu sau, mới nặng nề gật đầu, “Như Khanh, anh đối với em rất tốt, là em không hiểu không biết quý trọng, về sau em sẽ dùng tâm để sống. Nhưng mà… Nhưng mà em rất đần, em sẽ làm chuyện bậy, em sẽ liên lụy đến anh…”

“Chính vì em đần, anh mới bảo vệ em!” Anh nửa nhạo báng nửa nghiêm túc nói.

Mặc Thiên Trần một quyền đánh vào ngực anh, sau đó nhào vào trong ngực anh. Đàn ông đối với phụ nữ ít khi chủ động ôm ấp yêu thương như vậy, đương nhiên muốn quý trọng gấp đôi, vì thế, tục khúc đêm khuya vẫn là ngâm xướng không ngừng…

Công ty Mặc thị.

Trải qua buổi tối được thương yên, Mặc Thiên Trần đi làm tinh thần tốt hơn rất nhiều, hiệu suất công việc cũng đặc biệt cao, xử lý công việc cũng rất thuận lợi, xong một ngày làm việc, Mặc Thiên Trần vào phòng cha để tạm biệt thì nhìn thấy Cúc Như Khanh ngồi trong phòng. cô không ngờ anh sẽ đến, còn nói chuyện vui vẻ với cha cô như vậy.

“Thiên Thiên, xong việc rồi à, vừa lúc Như Khanh đến đón3acon đấy, mẹ3acon gọi điện đến, bảo cả nhà về ăn cơm!” Mặc Chấn Đông đứng dậy.

Mặc Thiên Trần mắt nhìn về Cúc Như Khanh hỏi ý, Cúc Như Khanh nói: “Mọi người đều đang đợi em.”

“đi nhanh thôi!” Mặc Thiên Trần không ngờ anh đồng ý theo cô về nhà, như vậy sẽ giảm bớt nghi ngờ của cha mẹ.

Mặc Thiên Trần và Cúc Như Khanh ăn cơm ở Mặc gia xong, hai người ra về, Cúc Như Khanh nắm tay Mặc Thiên Trần, nói với cha mẹ cô, “Trần là người nhà họ Cúc,3acon sẽ không để ba mẹ thất vọng.”

Lý Tình Y nghe3acon rể nói vậy, dĩ nhiên rất vui, Mặc Chấn Đông tự nhiên cũng thế.

Hai người từ Mặc gia đi ra, Mặc Thiên Trần ôm hông anh, “Hôm nay em rất vui, Như Khah, em có một chuyện muốn nói cho anh biết, nhưng em lại không muốn làm hỏng không khí bây giờ, anh nói em nên làm sao đây?”

Cúc Như Khanh mắt sáng chớp động, tì cằm lên đầu cô, “Vậy thì chờ đến lúc em muốn nói, nói cho anh nghe.”

“Được!” Mặc Thiên Trần cảm động dựa vào ngực anh, cô muốn nói cho anh biết, mỗi lần nghe anh cam kết, cô đều muốn nói cho anh biết, nhưng cô vẫn sợ, mọi thứ, dường như đang trở nên tốt đẹp, cô lại muốn phá hỏng không khí tốt đẹp này, điều này khiến cô không chịu được.

Cúc Như Khanh cũng biết dục tốc tất bất đạt, giờ Mặc Thiên Trần đã nguyện ý rộng mở nội tâm, đối với anh mà nói, mặc dù trong lòng rất mong đợi, nhưng cần phải cho cô thời gian, vì chỉ cần có anh, tất cả đều có thể hạnh phúc.

Công Cúc thị.

Khang Hạo đi vào phòng làm việc của tổng tài, “Tiên sinh, Chu Tiểu Kiều đến bàn về việc hợp tác với Phí thị.”



Cúc Như Khanh lạnh nhạt, “Cậu bàn với cô ta là được rồi.”

“Vâng!” Khang Hạo lại nói, “Về phương diện kỹ thuật, tôi phải đưa theo xưởng trưởng cùng đi.”

“Chú Nghiêm chắc không đi.” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, chú Nghiêm biết chuyện năm đó Chu Truyền Hảo và cha anh Cúc Thiên Kỳ, bây giờ chắc chắn sẽ không chịu hợp tác với Chu Tiểu Kiều.

Khang Hạo suy nghĩ rồi gật đầu, “Vậy tôi đi trước. Phải rồi, tiên sinh, lần trước tôi theo ý nhận nhân viên Nghiêm Tiểu Huệ, bộ phận nhân sự có báo lại, cô ta đã tham gia hai khóa học, đủ năng lực để điều đi nhậm chức, bồi dưỡng thành nồng cốt của hãng, trở thành cánh tay phải của xưởng trưởng, tiên sinh thấy thế nào?”

Cúc Như Khanh gật đầu một cái, “Chú Nghiêm già rồi, phải có người kế nhiệm, đã rèn luyện một nhóm nòng cốt, mà không có ai nổi trội, vậy điều người đó đi đi.”

“Tôi lập tức đi làm ngay.” Khang Hạo ra khỏi phòng làm việc tổng tài, gọi đến phòng nhân sự, sau đó đi bàn chuyện hợp tác với Chu Tiểu Kiều.

Công ty Mặc thị.

Nhâm Thần Vũ vào phòng làm việc của Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần vừa thấy cô, vội vàng gọi Triển Thanh Thanh mang nước đến, cô thét lên: “Chị Vũ, chị khỏe không?”

“Thiên Thiên, Thần Phong đi đâu mất rồi!” Nhâm Thần Vũ chỉ cảm thấy thời gian này đúng là mưa sa gió giật, cả nhà bọn họ gà chó không yên.

“Chị nói cái gì?” Mặc Thiên Trần sợ hết hồn, “không phải Thần Phong tỉnh lại rồi sao? Sao lại đi đâu mất?”

Nhâm Thần Vũ khổ sở, “Thiên Thiên, Thọ Tề nhà chị vừa trở lại làm việc được, Thần Phong lại xảy ra chuyện như vậy, em nói xem chị nên làm gì? Chị lo nhất là Thần Phong lại giống sáu năm trước, không nói tiếng nào bỏ đi, bác sĩ nói trong đầu nó có đầu đạn, có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào…”

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mặc Thiên Trần biết tình hình Nhâm Thần Phong, hắn không muốn liên lụy bất kỳ ai, chỉ muốn lặng lẽ đi, giống như sáu năm trước…

“Bọn chị đã đi khắp nơi tìm, nhưng vẫn không tìm thấy…” Nhâm Thần Vũ lấy tay che gương mặt nước mắt rơi như mưa, “Thiên Thiên, người Thần Phong thích nhất là em, em nghĩ xem, nó đi đâu được, em giúp chị đưa nó về được không?”

Mặc Thiên Trần nghe vậy, cũng khóc, “Chị Vũ, chị không phải làm vậy đâu, em nhất định sẽ giúp chị tìm Thần Phong, chị về trước đi! Nếu có tin tức em lập tức báo cho chị.”

Mặc Thiên Trần tiễn Nhâm Thần Vũ về, thật ra thì cô cũng không biết Nhâm Thần Phong đi đâu, nếu một người tuyệt vọng, sẽ đi đâu? Nếu là cô, cô sẽ trở về những nơi chứa đựng những hồi ức đẹp.

“Hoa bỉ ngạn?” cô lập tức nhảy lên.

cô đi đến bờ sông, hoa bỉ ngạn đã sớm tàn, bây giờ là mùa Đông, cây cối hoàn toàn thối lui, chờ đến mùa xuân năm sau mới mọc rễ, bây giờ bờ sông chỉ tạo nên cảm giác điêu linh, không giống như sáu năm trước cô và hắn nhìn thấy một cánh đồng hoa bỉ ngạn, cảnh sắc đổi khác, tâm tình cũng đổi thay.

*Điêu linh : xơ xác, khổ sở, tàn tạ, cùng cực.

Rất nhanh, Mặc Thiên Trần tìm được Nhâm Thần Phong, hắn đang nằm bên cạnh một bông hoa bỉ ngạn đã xác xơ khác, giống như sinh mệnh của hắn cũng khổ sở tàn tạ như bông hoa kia, cô thấy cảnh này, không kiềm được che mặt khóc.

“Thiên Thiên, em đến rồi!” Nhâm Thần Phong mở mắt, không thể tin được những gì đang hiện ra trước mắt mình.

Mặc Thiên Trần nhanh chóng lau nước mắt, “Thần Phong, chị Vũ rất lo lắng cho anh, sao anh một mình đến đây chi vậy? Về cùng em đi, được không?”

Nhâm Thần Phong nhìn cô, như muốn ghi lại hình ảnh trước mắt của cô vào trí nhớ, hắn mỉm cười gật đầu, “Cùng anh ngắm bỉ ngạn, được không?”

Mặc Thiên Trần ngồi xuống với hắn, hai người giống như lúc còn niên thiếu, tựa hồ lại lần nữa nhìn thấy cánh đồng bỉ ngạn nở rộ trước mắt mình, nở rộ trong lòng, mặc dù cả hai đều biết đó chỉ là hình ảnh của quá khứ.

“Thần Phong, hứa với em, nhất định phải kiên cường sống, một phút một giây cũng không được buông xuôi, được không?” Mặc Thiên Trần không nhịn được lại rơi lệ.

“Được! Thiên Thiên nói anh đều hứa.” Nhâm Thần Phong lau nước mắt cho cô, “Thiên Thiên, thật xin lỗi, lúc em cần anh nhất anh lại không ở bên cạnh em, anh nợ em rất nhiều, nhưng, rốt cuộc cũng không có cơ hội trả nợ…”

“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Những khổ cực, khó khăn kia đều đã qua rồi, anh biết chuyện năm đó rồi sao? Có phải anh cũng xem thường em, em vì tiền mà làm ra chuyện như thế…”

“Thiên Thiên, không cho phép em nói mình như vậy, ở trong lòng anh, em mãi mãi thuần khiết, anh mãi mãi muốn bảo vệ em.” Nhâm Thần Phong ôm cô vào ngực.

Mặc Thiên Trần ở trong ngực hắn khóc nức nở, thống khổ cô phải đè nén sáu năm, vào giờ khắc này phát tiết hết ra ngoài…

“Thần Phong, chúng ta về thôi! Em sẽ ở bên anh, giúp anh chiến thắng bệnh tật, được không?” Mặc Thiên Trần lôi kéo hắn đứng dậy.

Nhâm Thần Phong không dám tin nhìn cô, “Thiên Thiên, anh không mang lại hạnh phúc cho em được…”

“Vậy thì bắt đầu từ bây giờ, anh phải dũng cảm mang lại hạnh phúc cho em…” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười.

“Thiên Thiên, em thật tình nguyện quay về bên anh?” Nhâm Thần Phong vui vẻ đến dường như bệnh tật đều tan biến hết một nửa, lúc đầu nhìn hắn như không có sinh khí, chỉ là vì không có chỗ dựa tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Cương Khế Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook