Chương 239: Ngược yêu: độc chiếm (3)
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta:Nghi Phuong
“Em…” Mặc Thiên Trần bị anh bức hỏi không nói được câu nào hoàn chỉnh, cô khôi phục tinh thần, rồi nói: “Nghiêm tiểu thư là cô gái tốt, anh ở bên cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cúc Như Khanh bỏ tay cô ra, “Nghĩa là, em muốn làm người vĩ đại, hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác, em tưởng em là Phật Tổ sao, em là gió chiều nào theo chiều đấy hay là thánh nhân vậy, yêu cũng buông tay, không yêu cũng buông tay?”
“Em…” Mặc Thiên Trần thấy thái độ anh quyết liệt như vậy, cô cũng tức giận, “Vậy anh muốn em phải giành giật với người ta sao, em chỉ nghĩ cho người ta thôi. Em không bỏ được anh, nhưng em cũng không muốn anh gặp phải khó khăn, em chỉ muốn anh vui vẻ, làm thế là có lỗi sao?”
“Đương nhiên có!” Cúc Như Khanh quát, “Đến tận bây giờ em cũng không quan tâm anh! Trước kia Chu Tiểu Kiều tới nhà chúng ta, em ước gì có thể đẩy anh cho cô ta, bây giờ Nghiêm Tiểu Huệ xuất hiện, em cũng muốn anh ở bên cạnh cô ấy, bản thân thì tự cho thế là quan tâm đến cảm nhận của anh, là nghĩ cho người khác, đó chẳng qua chỉ là biểu hiện của việc không yêu anh, là một hiện tượng đưa đẩy thôi!”
“Em không có!” Mặc Thiên Trần thương tâm đáp, cô muốn tốt cho anh, anh không chỉ không chấp nhận, còn định tội cô, “Em thấy Nghiêm Tiểu Huệ nằm trong ngực anh, em cũng rất đau lòng, nhưng anh vẫn để cô ấy dựa vào ngực anh, đây là cách anh thích cô ấy, hơn nữa lúc em đi lấy thuốc, rõ ràng là nghe thấy anh và cô ấy nói chuyện, bây giờ anh bảo em phải đẩy cô ấy ra, giành anh về, em không làm được loại chuyện cướp đoạt tình yêu kiểu này.”
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Còn anh chỉ muốn độc chiếm, lúc anh yêu em, thì không kẻ nào được phép động đến em, em chỉ có thể là của anh, không cần biết lý do gì, em chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
Đối với tính cách này của anh, Mặc Thiên Trần đã sớm lĩnh giáo, cô bất đắc dĩ đáp, “Vậy anh cũng hy vọng em đối với anh như vậy sao, có phải anh muốn em cũng phải mãnh liệt độc chiếm để chứng minh em yêu anh, đó mới là tình yêu độc nhất vô nhị sao?”
Cúc Như Khanh không nói gì, đôi mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cô.
“Nếu anh muốn em yêu như vậy, thì xin lỗi, em không làm được, cũng không học được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Mỗi người có một cách yêu khác nhau, yêu là phải khiến người kia vui vẻ, chứ không phải là ngày đêm nghĩ cách chiếm đoạt và hủy diệt, Chu Tiểu Kiều không phải là ví dụ sao, em hy vọng thế giới này có một loại tình yêu, là quý trọng nhau, hết yêu thì có thể ra đi, không dây dưa, không suy tính ngày trả thù, không toan tính mưu kế, không để đến cuối cùng cả hai đều tổn thương, không để đến cuối cùng không thể nhìn mặt nhau.”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Em quý trọng tình cảm hai chúng ta sao?”
“Em dĩ nhiên có!” Mặc Thiên Trần cầm cánh tay bị thương của anh, “Mỗi lần thấy anh bị thương, em còn đau hơn ngàn vạn lần, em không chỉ trích anh vì cứu Nghiêm tiểu thư mà bị thương, em hiểu tình huống đó là khẩn cấp, nếu anh không cứu cô ấy, cô ấy sẽ không toàn mạng, em không phải kẻ hồ đồ. Nhưng em vẫn không muốn anh bị thương…”
cô nói xong, nước mắt nhỏ xuống cánh tay của anh, ngấm vào màu trắng của vải, nước mắt cô nhỏ lên tay anh, cũng là nhỏ vào lòng anh, Cúc Như Khanh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng khàn khàn, “Nhưng em cũng không thể đẩy anh đi! Em không thể lấy lý do nào đó đẩy anh đi!”
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng, cô đã thương tâm như vậy, bây giờ còn khiến anh uất ức, cô không nhịn được nói, “không phải anh thích Nghiêm tiểu thư sao?”
“Con mắt nào của em thấy anh thích cô ấy?” Cúc Như Khanh tức giận nói.
“Em…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, anh hung dữ cái gì vậy!
“Tai nào của em nghe thấy anh thích cô ấy?” Anh vươn tay, kéo lỗ tai cô, “Bên này, hay là bên này?”
“Đau…” cô nhíu chiếc mũi thon, “không cho phép anh bạo lực với em!”
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, cánh tay ôm hông cô, nặng nề vuốt ve, hàm răng hung hăng cắn cắn vành tai cô, cho đến khi nghe cô động tình “ưm” một tiếng, anh mới nói: “Anh luôn thích bạo lực với em, chẳng lẽ em không biết?”
“Anh…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, lẳng lặng rúc vào ngực anh, sau đó chuyển đề tài, “Anh thật không thích Nghiêm tiểu thư sao?”
Cúc Như Khanh giọng căm hận, “Vậy em đẩy anh ra cửa, cho dù anh không thích, cũng muốn thử mang tiếng thích.”
“Nhưng mà, Nghiêm tiểu thư thích anh!” Mặc Thiên Trần nhỏ giọng.
“Vậy thế giới này, từ bà cụ tám mươi tuổi, đến bé gái ba tuổi, đều nói thích anh, không phải em muốn chia anh cho bọn họ luôn đó chứ, vậy anh nên cho em một con dao, rồi đo đạc xem chia thành bao nhiêu phần mới đủ, sau đó phân phát cho mỗi người một phần.” Cúc Như Khanh trừng cô.
Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông anh, “Anh với bọn họ đương nhiên khác, nhưng em cảm nhận được, anh và Nghiêm tiểu thư không giống vậy.”
Cúc Như Khanh hồi tưởng, “Năm anh mười lăm tuổi tiếp nhận công ty đồ chơi, tiền bạc khan hiếm, chú Nghiêm trưởng xưởng chính là người cùng theo cha anh gầy dựng sự nghiệp, cũng là cha của Nghiêm Tiểu Huệ, chú ấy không chỉ đi mượn tiền của tất cả những ai thân thích, mà còn vay ngân hàng để giúp đỡ, nếu không có chú Nghiêm, anh cũng không có ngày hôm nay, thật sự rất khó khăn…”
“Để đền đáp ân tình, anh lấy Nghiêm tiểu thư cũng là chuyện phải đạo!” Mặc Thiên Trần chen vào một câu.
Kết quả của câu nói đó, là bị Cúc Như Khanh hung hăng tát một cái vào mông, sức anh rất mạnh, Mặc Thiên Trần đau đến nước mắt rơi đầy, nhưng không khiến anh thương tiếc. Ánh mắt trừng cô, ý bảo cô đáng đời!
“Lúc đó, Nghiêm Tiểu Huệ chỉ mới tròn mười tuổi, cô ấy lấy tất cả tiền trong mấy con heo đất, mang đến cho anh. Anh nói không cần, cô ấy ôm heo đất đi theo anh, khóc rất lâu, cũng đi theo rất lâu.”
Cúc Như Khanh nói đến đây, Mặc Thiên Trần cũng cảm động rơi nước mắt, lúc khó khăn được người giúp đỡ, đó là những ngày tháng đáng quý nhất, mà lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ đúng là thiên sứ thuần khiết, bảo sao Cúc Như Khanh lạnh như băng mà vẫn phải thương tâm.
Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn anh, “Như Khanh, chuyện ngày xưa của anh, em cũng tưởng tượng ra được lúc trước anh vất vả thế nào.” cô nói đến đây, anh vẫn không nói gì, cô tiếp tục nói: “Trước kia quốc phụ Tôn Trung Sơn lúc khó khăn về tài chính, quốc mẫu Tống Khánh Linh của chúng ta vẫn còn là một đứa bé, bà đã giúp đỡ quốc phụ, sau lại hình thành nên một giai thoại thiên cổ.”
Beta:Nghi Phuong
“Em…” Mặc Thiên Trần bị anh bức hỏi không nói được câu nào hoàn chỉnh, cô khôi phục tinh thần, rồi nói: “Nghiêm tiểu thư là cô gái tốt, anh ở bên cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
Cúc Như Khanh bỏ tay cô ra, “Nghĩa là, em muốn làm người vĩ đại, hy sinh bản thân cho hạnh phúc của người khác, em tưởng em là Phật Tổ sao, em là gió chiều nào theo chiều đấy hay là thánh nhân vậy, yêu cũng buông tay, không yêu cũng buông tay?”
“Em…” Mặc Thiên Trần thấy thái độ anh quyết liệt như vậy, cô cũng tức giận, “Vậy anh muốn em phải giành giật với người ta sao, em chỉ nghĩ cho người ta thôi. Em không bỏ được anh, nhưng em cũng không muốn anh gặp phải khó khăn, em chỉ muốn anh vui vẻ, làm thế là có lỗi sao?”
“Đương nhiên có!” Cúc Như Khanh quát, “Đến tận bây giờ em cũng không quan tâm anh! Trước kia Chu Tiểu Kiều tới nhà chúng ta, em ước gì có thể đẩy anh cho cô ta, bây giờ Nghiêm Tiểu Huệ xuất hiện, em cũng muốn anh ở bên cạnh cô ấy, bản thân thì tự cho thế là quan tâm đến cảm nhận của anh, là nghĩ cho người khác, đó chẳng qua chỉ là biểu hiện của việc không yêu anh, là một hiện tượng đưa đẩy thôi!”
“Em không có!” Mặc Thiên Trần thương tâm đáp, cô muốn tốt cho anh, anh không chỉ không chấp nhận, còn định tội cô, “Em thấy Nghiêm Tiểu Huệ nằm trong ngực anh, em cũng rất đau lòng, nhưng anh vẫn để cô ấy dựa vào ngực anh, đây là cách anh thích cô ấy, hơn nữa lúc em đi lấy thuốc, rõ ràng là nghe thấy anh và cô ấy nói chuyện, bây giờ anh bảo em phải đẩy cô ấy ra, giành anh về, em không làm được loại chuyện cướp đoạt tình yêu kiểu này.”
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Còn anh chỉ muốn độc chiếm, lúc anh yêu em, thì không kẻ nào được phép động đến em, em chỉ có thể là của anh, không cần biết lý do gì, em chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
Đối với tính cách này của anh, Mặc Thiên Trần đã sớm lĩnh giáo, cô bất đắc dĩ đáp, “Vậy anh cũng hy vọng em đối với anh như vậy sao, có phải anh muốn em cũng phải mãnh liệt độc chiếm để chứng minh em yêu anh, đó mới là tình yêu độc nhất vô nhị sao?”
Cúc Như Khanh không nói gì, đôi mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cô.
“Nếu anh muốn em yêu như vậy, thì xin lỗi, em không làm được, cũng không học được.” Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Mỗi người có một cách yêu khác nhau, yêu là phải khiến người kia vui vẻ, chứ không phải là ngày đêm nghĩ cách chiếm đoạt và hủy diệt, Chu Tiểu Kiều không phải là ví dụ sao, em hy vọng thế giới này có một loại tình yêu, là quý trọng nhau, hết yêu thì có thể ra đi, không dây dưa, không suy tính ngày trả thù, không toan tính mưu kế, không để đến cuối cùng cả hai đều tổn thương, không để đến cuối cùng không thể nhìn mặt nhau.”
Cúc Như Khanh hừ một tiếng, “Em quý trọng tình cảm hai chúng ta sao?”
“Em dĩ nhiên có!” Mặc Thiên Trần cầm cánh tay bị thương của anh, “Mỗi lần thấy anh bị thương, em còn đau hơn ngàn vạn lần, em không chỉ trích anh vì cứu Nghiêm tiểu thư mà bị thương, em hiểu tình huống đó là khẩn cấp, nếu anh không cứu cô ấy, cô ấy sẽ không toàn mạng, em không phải kẻ hồ đồ. Nhưng em vẫn không muốn anh bị thương…”
cô nói xong, nước mắt nhỏ xuống cánh tay của anh, ngấm vào màu trắng của vải, nước mắt cô nhỏ lên tay anh, cũng là nhỏ vào lòng anh, Cúc Như Khanh đưa tay trái ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng khàn khàn, “Nhưng em cũng không thể đẩy anh đi! Em không thể lấy lý do nào đó đẩy anh đi!”
Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng, cô đã thương tâm như vậy, bây giờ còn khiến anh uất ức, cô không nhịn được nói, “không phải anh thích Nghiêm tiểu thư sao?”
“Con mắt nào của em thấy anh thích cô ấy?” Cúc Như Khanh tức giận nói.
“Em…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, anh hung dữ cái gì vậy!
“Tai nào của em nghe thấy anh thích cô ấy?” Anh vươn tay, kéo lỗ tai cô, “Bên này, hay là bên này?”
“Đau…” cô nhíu chiếc mũi thon, “không cho phép anh bạo lực với em!”
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, cánh tay ôm hông cô, nặng nề vuốt ve, hàm răng hung hăng cắn cắn vành tai cô, cho đến khi nghe cô động tình “ưm” một tiếng, anh mới nói: “Anh luôn thích bạo lực với em, chẳng lẽ em không biết?”
“Anh…” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, lẳng lặng rúc vào ngực anh, sau đó chuyển đề tài, “Anh thật không thích Nghiêm tiểu thư sao?”
Cúc Như Khanh giọng căm hận, “Vậy em đẩy anh ra cửa, cho dù anh không thích, cũng muốn thử mang tiếng thích.”
“Nhưng mà, Nghiêm tiểu thư thích anh!” Mặc Thiên Trần nhỏ giọng.
“Vậy thế giới này, từ bà cụ tám mươi tuổi, đến bé gái ba tuổi, đều nói thích anh, không phải em muốn chia anh cho bọn họ luôn đó chứ, vậy anh nên cho em một con dao, rồi đo đạc xem chia thành bao nhiêu phần mới đủ, sau đó phân phát cho mỗi người một phần.” Cúc Như Khanh trừng cô.
Mặc Thiên Trần vươn tay ôm hông anh, “Anh với bọn họ đương nhiên khác, nhưng em cảm nhận được, anh và Nghiêm tiểu thư không giống vậy.”
Cúc Như Khanh hồi tưởng, “Năm anh mười lăm tuổi tiếp nhận công ty đồ chơi, tiền bạc khan hiếm, chú Nghiêm trưởng xưởng chính là người cùng theo cha anh gầy dựng sự nghiệp, cũng là cha của Nghiêm Tiểu Huệ, chú ấy không chỉ đi mượn tiền của tất cả những ai thân thích, mà còn vay ngân hàng để giúp đỡ, nếu không có chú Nghiêm, anh cũng không có ngày hôm nay, thật sự rất khó khăn…”
“Để đền đáp ân tình, anh lấy Nghiêm tiểu thư cũng là chuyện phải đạo!” Mặc Thiên Trần chen vào một câu.
Kết quả của câu nói đó, là bị Cúc Như Khanh hung hăng tát một cái vào mông, sức anh rất mạnh, Mặc Thiên Trần đau đến nước mắt rơi đầy, nhưng không khiến anh thương tiếc. Ánh mắt trừng cô, ý bảo cô đáng đời!
“Lúc đó, Nghiêm Tiểu Huệ chỉ mới tròn mười tuổi, cô ấy lấy tất cả tiền trong mấy con heo đất, mang đến cho anh. Anh nói không cần, cô ấy ôm heo đất đi theo anh, khóc rất lâu, cũng đi theo rất lâu.”
Cúc Như Khanh nói đến đây, Mặc Thiên Trần cũng cảm động rơi nước mắt, lúc khó khăn được người giúp đỡ, đó là những ngày tháng đáng quý nhất, mà lúc đó Nghiêm Tiểu Huệ đúng là thiên sứ thuần khiết, bảo sao Cúc Như Khanh lạnh như băng mà vẫn phải thương tâm.
Mặc Thiên Trần ngước mắt nhìn anh, “Như Khanh, chuyện ngày xưa của anh, em cũng tưởng tượng ra được lúc trước anh vất vả thế nào.” cô nói đến đây, anh vẫn không nói gì, cô tiếp tục nói: “Trước kia quốc phụ Tôn Trung Sơn lúc khó khăn về tài chính, quốc mẫu Tống Khánh Linh của chúng ta vẫn còn là một đứa bé, bà đã giúp đỡ quốc phụ, sau lại hình thành nên một giai thoại thiên cổ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.