Kim Cương Khế Ước

Chương 187: Ngược yêu: đừng mang con gái tôi đi (2)

Lục Tiểu Lam

11/09/2014

Edit: BẠCH DƯƠNG

Beta: N.P

“Mẹ về rồi!” Cúc Hoài Cẩn vẫy Mặc Thiên Trần, sau đó gọi3acon chó nhỏ, “Kiều Kiều, bà ngoại về rồi.”

Mặc Thiên Trần chạy tới, ôm Cúc Hoài Cẩn vào ngực, cô hy vọng ngày ngày đi làm về, có thể nhìn thấy3acon gái, Bảo Bảo giống như tinh linh, chiếu sáng cuộc đời cô.

“Bảo Bảo, mẹ không thể để3acon đi, Bảo Bảo…” cô biết bây giờ mình không thể khóc, nhưng vẫn không khống chế được giọng nói nghẹn ngào.

Cúc Hoài Cẩn dùng tay nhỏ bé ôm mặt cô, “Mẹ đừng khóc… Để ba còn cho3acon gặp mẹ…”

Đứa bé cũng biết sắp phải ly biệt, cô bé không muốn xa mẹ, cũng muốn ở với ba, mặc dù trước lúc năm tuổi, cô chưa từng nhìn thấy mẹ, lại rất ít khi được gặp ba.

Mặc Thiên Trần thấy3acon gái hiểu chuyện như vậy, lòng cô càng thêm chua xót, tình thương của người mẹ không cho phép3acon mình chịu khổ, huống chi là cuộc sống ở nước ngoài xa lạ. mặc dù khẳng định được ba đứa bé có thể mang lại cho nó cuộc sống rất tốt, nhưng lại không thể mang lại cho nó một gia đình đầy đủ ấm áp.

“Bảo Bảo…” Mặc Thiên Trần ôm chặt đứa bé, đứa bé lớn lên trong tình thương của mọi người, tâm can một khi rời khỏi cơ thể, cả người sẽ như cái xác không hồn.

Sắc trời đã ngã màu, Dương Mi đứng bên cạnh xe, Trần Ích đã chuẩn bị xe.

“Chúng tôi nên đi rồi, Mặc tiểu thư.” Dương Mi không thể không lên tiếng.

Mặc Thiên Trần ôm đứa bé vào ngực, “Dương quản gia, cho tôi ôm nó thêm một lát, một lát thôi, được không?”

Dương Mi than một tiếng, “Mặc tiểu thư, cô ôm càng lâu, càng không nỡ để đại tiểu thư đi, cuối cùng chúng tôi vẫn phải đi thôi.”

Cảm giác tựa như nằm trên bàn phẫu thuật năm năm trước, vẫn biết là không thể tách rời, nhưng thực tế vẫn vô tình như vậy.

Cúc Hoài Cẩn hôn lên gò má Mặc Thiên Trần, “Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật.”

“Ừ…” Mặc Thiên Trần lau nước mắt, nhưng nước mắt thì cứ chực trào ra.

Cúc Hoài Cẩn ghé vào bên tai cô, “Ba rất đẹp trai!”

Đối với câu nói đáng yêu như vậy, Mặc Thiên Trần một chút cũng không thấy vui, người đàn ông kia dáng dấp thế nào cô còn chưa nhìn thấy, nhưng cô cũng không quan tâm, điều cô quan tâm là người đàn ông đó đối xử với3acon gái cô thế nào.

Khi Dương Mi mạnh mẽ ôm Cúc Hoài Cẩn từ trong ngực Mặc Thiên Trần ra, Mặc Thiên Trần cảm giác như được trở lại năm năm trước lúc nằm trên bàn mổ, cứ trơ mắt nhìn3acon gái bị ôm đi lần nữa?

Đứa bé vừa sinh ra chỉ biết “oa oa” khóc lớn, tiếng khóc đó in sâu vào tâm trí Mặc Thiên Trần. Năm năm sau gặp lại, Cúc Hoài Cẩn cũng cất tiếng khóc, “Mẹ… Mẹ…3acon không muốn đi…”

Dương Mi không ngờ, dù chỉ có một ngày, dù chung sống không được mấy phút, Cúc Hoài Cẩn lại đưa tay về phía Mặc Thiên Trần, hơn năm năm cô tỉ mỉ chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, cũng không ngờ Cúc Hoài Cẩn lại lưu luyến như vậy.

Mặc Thiên Trần nghe tiếng khóc của đứa, lòng cô chợt vỡ vụn thành trăm mảnh, cô xông về phía cửa xe, “Bảo Bảo… Bảo Bảo…”

Cả biệt thự ngập tràn tiếng la khóc chia lìa của hai mẹ3acon, Trần Ích ngồi ở ghế tài xế, nhìn thấy cảnh tượng này, tâm cũng nhói lên, Dương Mi vừa ngẩn ra thì Mặc Thiên Trần đã đoạt lại đứa bé.

Bây giờ Mặc Thiên Trần không giống như năm năm trước nằm trên bàn mổ không thể nhúc nhích nữa, cô không muốn chia lìa3acon gái,3acon người chính là như vậy, gặp lại rồi, liền không thể chia xa.



“Mặc tiểu thư… Mặc tiểu thư, đừng như vậy…” Dương Mi cũng không nhịn được chảy nước mắt, “cô để đại tiểu thư xuống đi, chúng tôi phải đi…”

Nhưng Mặc Thiên Trần không chịu nghe, cô ôm Cúc Hoài Cẩn chạy thật nhanh, xông lên lầu hai vào phòng ngủ, khóa trái cửa, Dương Mi đứng ngoài bất đắc dĩ chỉ có thể đập cửa.

“Mặc tiểu thư, cô không thể làm vậy, Mặc tiểu thư, van cô, mở cửa đi được không?”

Mặc Thiên Trần chỉ ôm Cúc Hoài Cẩn trong phòng không trả lời, Cúc Hoài Cẩn vẫn nằm trong ngực cô khóc thút thít, dáng người nhỏ bé thương tâm không dứt.

Dương Mi bất đắc dĩ, đành phải xuống lầu vội gọi cho Cúc Như Khanh, “Tiên sinh, Mặc tiểu thư mang theo đại tiểu thư vào phòng khóa trái cửa, đại tiểu thư cũng khóc không chịu đi, bây giờ chúng tôi không thể đưa đại tiểu thư đi được, vậy phải làm sao đây?”

Cúc Như Khanh vẫn đang ở công ty, anh đã đánh giá thấp tình cảm hai mẹ3acon họ, không ngờ thời gian gặp gỡ ngắn ngủi nhưu vậy, vẫn nảy sinh được sự lưu luyến lúc biệt ly.

“Cứ để hai mẹ3acon họ ở đó! Tôi sẽ tới ngay, cô và Trần Ích cứ ở dưới lầu đợi.”

“Vâng! Tiên sinh.”

Mặc Thiên Trần thấy bên ngoài không còn thanh âm nào, cô nhìn qua cửa sổ thấy Trần Ích cũng không còn ở trong xe, cô an ủi Cúc Hoài Cẩn đang khóc, “Bảo Bảo đừng khóc, mẹ ở cùng Bảo Bảo…”

“Mẹ cũng đừng khóc, Bảo Bảo ở cùng mẹ…” Cúc Hoài Cẩn tựa đầu vào cổ Mặc Thiên Trần.

Tâm hồn trẻ thơ vô cùng trong sáng, Mặc Thiên Trần ôm3acon gái mình, đây là bảo vật cô quý trọng nhất trên đời, bất kỳ thứ gì cũng không thể đánh đổi.

Mặc Thiên Trần dỗ Cúc Hoài Cẩn, sau đó lấy ra năm món quà sinh nhật mà năm năm qua cô đã mua sẵn, đeo từng cái vào tay đứa bé, rồi hai mẹ3acon cùng chơi trò chơi, Mặc Thiên Trần trên đường từ công ty về có mua một bộ cờ bay, Cúc Hoài Cẩn vô cùng thông minh, dù lúc đầu Mặc Thiên Trần cố ý để3acon thắng, nhưng một khi cô bé nắm được bí quyết chơi, trong thời gian ngắn đã hoàn thành được trò chơi.

*Cờ bay: Aeroplane Chess (Flying Chess, Aviation Game), chưa tìm được tên tiếng Việt. Ai quan tâm thì vào Wikipedia (http://en.wikipedia.org/wiki/Aeroplane_Chess) để đọc (tiếng Anh).

“Bảo Bảo thật giỏi!” Mặc Thiên Trần ca ngợi từ đáy lòng.

Chơi trò chơi thắng, Cúc Hoài Cẩn vui vẻ không thôi, căn phòng bây giờ tràn ngập tiếng nói cười, thay thế cho âm thanh khóc thảm thiết lúc trước.

Mười một giờ khuya, chơi mệt, Cúc Hoài Cẩn bắt đầu ngủ gục, Mặc Thiên Trần ôm3acon về giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ tươi, nghe tiếng hít thở đều đều của3acon, Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng nằm bên người đứa bé.

Đây là tiểu thiên sứ của cô, tiểu thiên sứ thông minh xinh đẹp, Mặc Thiên Trần muốn mãi mãi giữ tiểu thiên sứ bên mình.

Mười hai giờ, chuông cửa vang lên, Mặc Thiên Trần nhìn về phía cửa, thấy bóng một người cao lớn.

Cúc Như Khanh đến rồi!

Mặc Thiên Trần nhìn anh, sắc mặt anh vẫn lạnh lùng như thường, anh đến muốn đưa đứa bé đi.

cô nhìn đứa bé đang ngủ say, sau đó thỉnh cầu anh, dù muốn đưa nó đi, cũng đừng làm nó khóc.

Cúc Như Khanh nhìn thấy hai mẹ tựa vào nhau, hai khuôn mặt có nhiều nét tương đồng, cuộc đời này, quanh có khúc khuỷu, nhưng có ai ngờ mọi chuyện lại như một vòng lẩn quẩn.

Anh vốn nên cảm động, nhưng Mặc Thiên Trần lại hoàn toàn đánh vỡ cảm xúc của anh.

Mặc Thiên Trần tự nhiên biết Cúc Như Khanh đang nghĩ gì, cô vẫy Dương Mi đang đứng ngoài cửa, Dương Mi bước vào ôm Cúc Hoài Cẩn đang ngủ say đi, Mặc Thiên Trần nháy mắt nước mắt rơi như mưa, cô muốn chạy ra ngoài đuổi theo Dương Mi thì Cúc Như Khanh một tay giữ cô lại.

Anh có thể cảm nhận được thân thể cô đang kịch liệt run rẩy, ở trong ngực anh phập phồng mất khống chế.



“Bảo Bảo… Bảo Bảo… Bảo Bảo của em…” Mặc Thiên Trần càng khóc càng to, cô không bỏ được, cô không từ bỏ được…

không biết đã khóc bao lâu, mãi đến khi nghe được tiếng xe biến mất về phương xa, cô mềm nhũn ngã xuống.

Cúc Như Khanh ôm cô lên giường, anh vẫn không nói gì, giờ phút này anh không có lời nào để nói.

“Như Khanh…” Khi anh xoay người muốn rời đi, Mặc Thiên Trần gọi anh lại.

Anh không quay đầu, chỉ dừng bước chân.

“Như Khanh, đừng đi…” cô vừa khóc vừa nói.

Cúc Như Khanh xoay người, ngưng mắt nhìn cô, “Muốn nói gì với tôi sao? Muốn giữ tôi lại?”

Giọng nói anh sắc bén nhẫn tâm, Mặc Thiên Trần không phản bác được gì, cô muốn khẩn cầu anh, muốn giữ anh lại cùng cô vượt qua đêm dài đằng đẵng này.

Cúc Như Khanh không đợi đáp án của cô, dù anh biết đáp án của cô sẽ khiến anh thất vọng, anh xoay người lần nữa chuẩn bị cất bước.

“Như Khanh, đừng đi!” Mặc Thiên Trần thật nhanh từ giường chạy đến, từ phía sau ôm lấy hông anh, “Tối nay ở lại với em, ở lại với em, được không? Em không muốn ở đây một mình, em không muốn…”

Cúc Như Khanh cảm thấy người phụ nữ sau lưng đã khóc đến khàn cả giọng, cánh tay nhỏ bé của cô vững vàng ôm hông anh, anh từ từ xoay người lại, cô nhào vào ngực anh, khóc thương tâm hơn trước.

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, rồi ôm cô về giường.

cô lẳng lặng rúc vào ngực anh, đầu tựa vào lồng ngực anh, không biết vì sao, vào giờ khắc này, cô rất sợ, rất sợ…

Lúc này, có người đàn ông này bên cạnh cô, nỗi sợ mất đi3acon gái của cô dần yếu đi, vì cô biết, có anh ở đây, cô vẫn có thể gặp lại3acon gái. Mặc dù cô không biết anh dùng cách gì tìm được đứa bé, nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là mẹ3acon có thể gặp nhau.

Hai người không ai nói gì, Cúc Như Khanh trầm mặc nghe hơi thở nức nở của cô dần yếu đi, lặng lẽ chờ cô ngủ trong ngực anh.

Sáng sớm Mặc Thiên Trần tỉnh lại, đã không thấy Cúc Như Khanh đâu, cô nhìn mấy quân cờ bay bị vứt sang một bên, nước mắt lần nữa mãnh liệt rơi, tối qua cô mượn lồng ngực anh, khóc rồi ngủ, anh đi lúc nào cũng không biết.

cô rửa mặt, rồi xuống lầu, Trần Ích đã chuẩn bị xe.

“Thiếu phu nhân, nếu muốn đến công ty, tôi đưa cô đi.” Trần Ích nói.

“Được! Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần biết công ty còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, mặc dù vụ mua lại kia đã được xử lý, nhưng khó đảm bảo sẽ không xuất hiện vụ đòi mua lại thứ hai, huống chi chắc gì công ty Hồng Dương đã chịu buông tay?

Đến công ty, Mặc Thiên Trần nói: “không cần chờ tôi tan việc, tôi tăng ca sẽ tự về.”

“Vâng!” Trần Ích lái xe rời đi.

Công ty Mặc thị.

Mặc Thiên Trần sáng sớm vừa tới, liền thấy một người đi vào, chính là Thiên Mộ Dương.

“Cúc phu nhân, à… hay tôi phải gọi cô là Mặc đại tiểu thư?” Thiên Mộ Dương vừa tiến đến đã khiêu khích thăm hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Cương Khế Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook