Chương 305: Ngược yêu: gặp nhau buổi đêm
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Sau khi Mặc Thiên Trần đi rồi, Cúc Như Khanh đứng tại chỗ một lát, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chúng ta cùng ngắm nhìn trời sao, Trần, em có hiểu được tâm tư của anh không?
Mặc dù anh không nói, nhưng tô mì đó mùi vị rất ngon, khiến anh cảm thấy tăng ca thật có ý nghĩa, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Đứng tại nơi đây, nhìn em rời đi, chỉ khi nào em cách anh càng xa, anh mới cảm thấy em càng an toàn, tối nay ôm em, em chắc đã biết, anh cũng không đành lòng hành hạ em.
Nhưng anh biết, một ngày nào đó, em sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh, cho dù em hiểu hay không, lúc này, hãy tha thứ cho anh tuyệt tình.
Hôm sau, Khang Hạo vừa vào công ty, liền đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh thăm dò.
Khang Hạo vừa vào cửa, đã thấy Cúc Như Khanh đang ngồi ở ghế làm việc, sắc mặt anh vẫn không tỏ vẻ hỉ nộ ái ố gì.
“Tiên sinh, tôi mua cháo cho ngài.” hắn mang đến.
“Ừ…” Cúc Như Khanh chỉ đáp đơn giản.
Khang Hạo nhìn lên bàn làm việc, không thấy dấu viết của mì, hắn thu hồi tầm mắt, “Tiên sinh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi! Để nguội mùi vị thay đổi hết.”
Cúc Như Khanh ngoài chữ “Ừ” ra, không nói thêm gì.
một lát sau, anh thấy Khang Hạo không rời đi, “Còn đợi cái gì?”
“Tôi… không có…” Khang Hạo lắc đầu, nếu hắn tăng ca, người phụ nữ của hắn nấu mì mang đến, hắn nhất định sẽ vui mừng không hết, sao Cúc Như Khanh không có tí biểu hiện vui vẻ nào?
Cúc Như Khanh cầm xâu chìa khóa xe, “Tìm cái này?”
“thì ra ở chỗ tiên sinh? Nhất định là tôi qua tới đây bỏ quên.” Khang Hạo nói dối không ngớt, vẫn không quên quan sát xem tình hình thế nào.
Cúc Như Khanh chỉ nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt vô cùng sắc bén, bắn thẳng vào Khang Hạo.
“Tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ lắm đó, tôi nói thật, tối qua là thiếu phu nhân mang mì tới, ngài biết không vậy? Tôi tan việc vừa lái xe ra, đã thấy thiếu phu nhân ngồi dưới lầu nhìn lên phòng làm việc của ngài, ngài vừa gọi cho tôi, thiếu phu nhân liền chủ động nói sẽ nấu mì cho ngài ăn, chuyện là vậy, tôi không nói dối nửa lời.” Khang Hạo giơ tay đầu hàng.
Cúc Như Khanh nghe xong, ánh mắt có chút hòa hoãn, ném chìa khóa xe cho Khang Hạo, nhưng vẫn không nói câu nào.
Khang Hạo thấy vẻ mặt này của anh, nghĩa là tối qua vẫn không có tiến triển gì, hắn thầm thở dài, tình cảm sao mà rắc rối như vậy chứ?
“Còn chuyện gì sao?” Cúc Như Khanh thấy hắn cứ đứng đó như đang suy nghĩ gì.
“Tiên sinh, ngài thật không cần thiếu phu nhân rồi hả?” Khang Hạo lớn gan hỏi.
Cúc Như Khanh lông mày nhăn lại, “Cậu có ý kiến gì?”
“Tôi nào dám có ý kiến! Tôi chỉ muốn nói, thật ra thiếu phu nhân rất quan tâm ngài, chỉ là ngài không biét thôi.” Khang Hạo nhún vai.
Cúc Như Khanh không ngắt lời, ngồi yên nghe hắn nói hết.
Khang Hạo lấy di động ra, phát đoạn ghi âm cuộc gọi lần trước Mặc Thiên Trần gọi đến cho Cúc Như Khanh nghe:
“Phải! Tôi kiên quyết tin tưởng Như Khanh không phải người trăng hoa, nếu không phải anh ấy gặp nạn, anh ấy không thể không về nhà…”
Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ nhíu lông mày, ý bảo chuyện gì kế tiếp đây?
Khang Hạo nói tiếp, “Ngày đó ngài tăng ca ở nhà máy, thiếu phu nhân ở nhà không đợi được ngài, gọi tôi và Trần Ích cùng đi tìm, chúng tôi đến nhà máy, thiếu phu nhân vào văn phòng tìm ngài, đúng lúc nhìn thấy ngài và Nghiêm Tiểu Huệ cười cười nói nói, còn vừa ăn xong bữa đêm, thiếu phu nhân liền thương tâm rời khỏi.”
“Sao cậu chưa từng nói với tôi?” Cúc Như Khanh nhớ lại tình cảnh lúc đó giữa anh và Mặc Thiên Trần cũng rùng mình, anh không chịu nổi cả căn phòng không có một chút tinh thần phấn chấn, chỉ toàn là trầm mặc, sắp thở không ra hơi.
“Oan uổng! Tổng tài đại nhân, ngày trước ở đại hội cổ đông, tôi rất muốn nói, nhưng ngài cực kỳ tức giận cắt đứt lời tôi…, rõ ràng cấm tôi không được nói.” Khang Hạo thầm nghĩ làm người tốt không phải dễ nha, mở to hai mắt cố gắng giải thích.
Cúc Như Khanh hé mắt, nói: “Ra ngoài làm việc! Tôi biết rồi.”
“Có vậy thôi sao?” Khang Hạo trừng lớn mắt.
“Chứ còn muốn thế nào?” Cúc Như Khanh vùi đầu vào văn kiện.
Khang Hạo vội vàng nói, “Nếu vậy, không phải ngài nên đi tìm thiếu phu nhân sao, tôi dám cá, chỉ cần ngài chủ động, thiếu phu nhân nhất định sẽ vui vẻ trở về bên cạnh ngài.”
Cúc Như Khanh không ngẩng đầu, “Gọi Trần Ích vào đi!”
Dễ dàng nhận thấy, anh không muốn tiếp tục đề tài này.
“Vâng, tiên sinh.” Khang Hạo đành bất đắc dĩ ra ngoài.
Trần Ích đi vào, “Chủ tịch, gần đây tôi nghe được tin, Đại lão gia và Phí Cường Liệt âm thầm liên lạc, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục ra ngoài làm loạn.”
“Tiếp tục tăng cường cảnh giới, Cúc Thiên Lâm lúc ở linh đường liên kết Phí Cường Liệt gây khó dễ chưa đủ, Phí Cường Liệt cũng mất không ít mặt mũi, hiện giờ sẽ như châu chấu đậu sợi dây, chắc chắn liên kết chặt chẽ.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“Vâng, chủ tịch.” Trần Ích đáp, “Chu Tiểu Kiều vẫn chưa có tin tức gì.”
“không vội!” Cúc Như Khanh hơi cong khóe môi, “không tới lượt chúng ta đi tìm, Cúc Thiên Lâm sẽ tự dâng cô ta ra trước chúng ta, một khi không có Chu Tiểu Kiều làm chứng, Cúc Thiên Lâm không có cớ ép tôi thoái vị chức chủ tịch.”
Trần Ích hơi ngẩn ra, sau khi nghe Cúc Như Khanh phân tích rõ, hắn lập tức hiểu ra, “Vâng, chủ tịch.”
Trần Ích chuẩn bị ra ngoài, Cúc Như Khanh lại nói: “Bảo Trần Tiêu, tăng cường bảo vệ xung quanh.”
“Vâng!” Trần Ích lập tức đi làm việc.
Dưới lầu công ty Cúc Thị.
Khang Hạo từ trên lầu đi xuống, tối nào cũng có thể thưởng thức canh ngon.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao, đã hơn mười một giờ rồi, vẫn chưa thấy Mặc Thiên Trần xuất hiện.
Khang Hạo đợi một lát, chuẩn bị gọi cho Mặc Thiên Trần đã thấy cô dừng xe, “Khang Hạo, xin lỗi, hôm nay tôi ra cửa chậm mấy phút, để anh phải đợi rồi!”
“Thiếu phu nhân, tôi đang định gọi cô! không sao đâu, ngày nào cũng có canh để uống, tôi chính là có thể tiết kiệm tiền cơm.” Khang Hạo nhận lấy, liền nói.
Mặc Thiên Trần nhìn hắn, “Như Khanh có khỏe không?”
“Ngày nào cũng chỉ biết công việc, trừ công việc ra vẫn là công việc.” Khang Hạo nhún nhún vai.
“Như Khanh trời sinh là người của công việc, tôi không quấy rầu anh nữa, mau uống đi! Tôi phải về rồi.” Mặc Thiên Trần từ lần trước ở phòng làm việc, đã một tuần không gặp lại anh.
Khang Hạo gật đầu, “Thiếu phu nhân đi thong thả!”
Mặc Thiên Trần lái xe rời đi, mặc dù ban ngày mạnh ai nấy bận việc, nhưng tối vừa tan tầm, cô đều nấu canh mang cho Cúc Như Khanh, đương nhiên là nhờ Khang Hạo thay mặt đưa, vừa nghĩ đến anh tăng ca ăn cơm không có giờ giấc, cô liền cảm thấy rất khổ sở.
Mặc dù cô nấu canh không phải ngon nhất, nấu ăn cũng không phải ngon nhất, nhưng đó là thành ý của cô, hy vọng đêm đến lúc anh mỏi mệt, có thể uống canh bồi bổ, cô đã mãn nguyện rồi.
Cho dù cô và anh, chỉ có ban đêm mới hòa hợp, nhờ món canh truyền đạt tình cảm, cô vẫn vui vẻ chấp nhận.
Mặc Thiên Trần hiện giờ đã trở lại chỗ cô thuê trước đây, ba mẹ vẫn còn đang ở nước ngoài, cô coi như là độc lai độc vãng. Tối nào đưa canh xong, cô trở về cũng thấy Trần Tiêu âm thầm theo sau, hôm nay cô dừng bước, “Trần Tiêu, đến uống canh đi!”
Trần Tiêu xuất hiện, nhưng không lên lầu, hắn chỉ đáp: “không cần đâu, thiếu phu nhân.”
“Tôi biết anh đi theo tôi, lên đây đi!” Mặc Thiên Trần cười nhạt.
Trần Tiêu theo cô lên lầu, Mặc Thiên Trần mang canh cho hắn, “Cảm ơn anh vẫn luôn tận tâm tận lực.”
“Đây là chuyện tôi phải làm, thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy.” Trần Tiêu lập tức hoảng sợ.
Mặc Thiên Trần ngồi xuống, “Trần Tiêu, đừng vì chuyện lần trước mà tự trách, chuyện đó không liên quan anh đâu.”
“Thiếu phu nhân, là do tôi không làm tốt nhiệm vụ.” Trần Tiêu lập tức buông chén canh xuống.
“Được, chúng ta không nói chuyện đó nữa, uống nhanh đi!” Mặc Thiên Trần thấy hắn khổ sợ, nên không nói nữa.
Trần Tiêu uống xong canh lập tức rời đi, “Thiếu phu nhân, cảm ơn.”
Mặc Thiên Trần đáp: “Trần Tiêu, anh không cần khẩn trương vậy đâu, Như Khanh và tôi đã chia tay, tôi không còn là mục tiêu của Chu Tiểu Kiều nữa.”
“Anh hai nói, Phí Cường Liệt và Đại lão gia gần đây liên lạc với nhau rất chặt, đoán chừng sắp có hành đông, tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.” Trần Tiêu đáp.
Cái gì? Cúc Thiên Lâm lần trước làm loạn ở linh đường còn không đủ, bây giờ muốn cùng Phí Cường Liệt ngóc đầu dậy? Ông ta chẳng lẽ không biết chữ “hiếu” viết như thế nào sao? Chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ khiến Cúc cụ rất buồn sao? Chẳng lẽ cứ phải đấu với Cúc Như Khanh đến cá chết lưới rách mới chịu sao?
Như Khanh, Như Khanh, anh nhất định phải bảo trọng…
Mặc Thiên Trần kể từ lúc nghe Trần Tiêu nói Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt liên thủ đối phó Cúc Như Khanh, cô không sao ngủ yên ổn, trong lòng lo lắng cho tình cảnh của Cúc Như Khanh, cô tự nhận biết cái chết của Cúc Như Phong chính là ngòi nổ chiến tranh, bây giờ Cúc Thiên Lâm nắm lấy chuyện này, đả kích trả thù Cúc Như Khanh khắp nơi, nhưng nhân vật trung tâm quan trọng nhất là Chu Tiểu Kiều lại không thấy bóng dáng, cứ như biến mất vào không khí.
Bệnh viện.
Mặc Thiên Trần chạy tới bệnh viện, đúng lúc bác sĩ Hannibal đang ghi chép số liệu kiểm tra của Nhâm Thần Phong, cô đứng một bên, nhìn bọn họ bận rộn.
Bác sĩ Hannibal không nói câu nào, lấy xong số liệu liền rời đi với trợ lý, Mặc Thiên Trần đến bên giường bệnh Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em tới rồi.”
“Thiên Thiên, anh bình phục rất nhanh, em đừng lo lắng.” Nhâm Thần Phong đọc được sự lo lắng trong mắt cô.
“Đương nhiên rồi, em tin Thần Phong chắc chắn sẽ khỏe lại, em còn chờ Thần Phong mở lại buổi biểu diễn âm nhạc, muốn xem Thần Phong mở lại triển lãm tranh, Thần Phong sẽ không bị khó khăn này đánh gục.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
Nhâm Thần Phong cố che giấu sự lo lắng vào lòng, nặng nề gật đầu, “Anh cũng mong như thế.”
Hai người cười cười nói nói hết sức vui vẻ, Đồng Tâm Nguyện và Nhâm Thần Vũ – hai mẹ con đến bệnh viện, Nhâm Thần Vũ cho Đồng Tâm Nguyện vào trước, còn mình lại ra ngoài.
“Chào chú, chào dì!” Đồng Tâm Nguyện nện bước chân ngắn ngủn chạy vào.
“Tâm Nguyện đến đó à?” Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy bé, không khỏi nhớ đến con gái mình, đã rất lâu rồi không gặp con gái và Cúc Cầm Du.
Đồng Tâm Nguyện vui vẻ, “Cháu mang đào phúc thọ đến cho chú, ăn xong chú nhất định khỏe lại, giống như Phúc Lộc Thọ vậy.”
Nghe lời nói ngây thơ của đứa bé, Mặc Thien Trần và Nhâm Thần Phong nhìn nhau cười, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu Đồng Tâm Nguyện, đột nhiên nhớ lại đã từng lừa gạt Cúc Như Khanh, cô và Nhâm Thần Phong liên thủ nói Đồng Tâm Nguyện là con gái cô và Nhâm Thần Phong, khi đó cô không muốn Cúc Như Khanh trở thành con cờ trong tay người khác, nên đã ra đi, còn bây giờ, cô không muốn nhìn thấy anh gánh chịu tất cả khổ đau buồn phiền, cô nguyện ý đồng cam cộng khổ với anh, nên muốn ở lại, nhưng anh lại không muốn.
Mặc Thiên Trần thẫn thờ nhớ đến chuyện trước kia, Nhâm Thần Phong cũng nhìn thấy, nếu không phải bảy năm trước hắn mắc bệnh ở não, hắn sẽ không ra đi, sẽ không gặp gỡ Chu Tiểu Kiều, càng không khiến Mặc Thiên Trần chịu đau khổ như vậy, nếu hắn vẫn mạnh khỏe, hắn nhất định cưới Mặc Thiên Trần làm vợ, bọn họ cũng sẽ có con gái, sẽ đáng yêu giống như cô, xinh đẹp và lương thiện.
Chỉ là, con người dù có bao nhiêu lý tưởng, có bao nhiêu kế hoạch, cũng không thể tránh khỏi số mệnh an bài, hắn vì vậy mà bỏ lỡ Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng vì vậy mà chịu hết khổ nạn.
“Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong gọi cô.
Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, “Thần Phong, gì thế?”
Thiên Thiên, chuyện bảy năm trước, cả đời anh mãi mãi áy náy, anh vẫn cảm thấy thật có lỗi, Thiên Thiên… Nhâm Thần Phong nói mấy lời này trong lòng, chỉ đáp: “Gần đây có khỏe không? Mắt em có vẻ hơi thâm đấy?”
“Em rất khỏe, anh đừng lo.” Mấy ngày nay Mặc Thiên Trần ngủ không ngon.
Nhâm Thần Phong nhìn cô, “Thiên Thiên, anh vẫn hy vọng em có thể hạnh phúc, nếu người khác không mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ luôn chờ, có biết không? Bác sĩ Hannibal nói anh bị u não có thể sống rất lâu và chết tại nhà.”
“thật à?” Mặc Thiên Trần không nhịn được nhảy lên, bỏ quên cả đề tài hạnh phúc mà hắn đang nói.
“Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chờ em trở lại.” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười như hoa mùa xuân.
“…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, cảm động đến hốc mắt ươn ướt, Nhâm Thần Phong luôn đợi cô, nhưng… Nhưng mà, cô không thể trở lại nữa!
Nhâm Thần Vũ đi vào, vừa đi vừa nói: “Bác sĩ Hannibal đó nha, cho dù chị hỏi ông ta thế nào, cũng không chịu nói tình trạng cánh tay Thần Phong. thật tức chết mất! Tức chết mất!”
Mặc Thiên Trần nghe xong, lòng trầm xuống vài phần, cô còn nợ Nhâm Thần Phong một cánh tay, chẳng khác gì cô nợ Nhâm Thần Phong lý tưởng và khát vọng, cô còn nợ hắn hơn cả là một phần tình yêu.
Nhâm Thần Phong cười đáp, “Chị à, chị không cần gấp gáp. Em nhất định sẽ khỏe lại.”
“Em nói thì được gì chứ? Em đâu phải bác sĩ!” Nhâm Thần Vũ than, sau đó đưa mắt sang Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, em đến rồi, em nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giúp chị hỏi đi.”
Nhâm Thần Vũ nói xong liền kéo Mặc Thiên Trần đi ra, Đồng Tâm Nguyện ở lại làm bạn với Nhâm Thần Phong, “Chú, cháu hát cho chú nghe được không?”
Nhâm Thần Phong thu hồi ánh mắt ngoài cửa, “Được!”
Vì vậy, trong phòng bệnh vang lên tiếng hát của Đồng Tâm Nguyện…
Mặc Thiên Trần bị Nhâm Thần Vũ kéo đến chỗ rẽ cầu thang, cách xa phòng bệnh Nhâm Thần Phong mới dừng lại.
“Thiên Thiên, bỏ qua cho Thần Phong! Coi như chị van em.” Nhâm Thần Vũ nhìn cô.
Mặc Thiên Trần rũ mắt, “Chị Vũ, chị biết rõ em còn nợ Thần Phong, còn nợ Đồng gia, thật xin lỗi…”
“Bây giờ không cần nói xin lỗi, chúng ta chỉ nói chuyện tình cảm thôi, chị không tin em không nhận ra Thần Phong còn yêu em rất nhiều?” Nhâm Thần Vũ trực tiếp nói rõ.
“Em biết, em càng nợ Thần Phong tình cảm đó, hơn nữa còn là kiếp này không thể trả được.” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng đáp.
Nhâm Thần Vũ khổ sở nói: “trên đời này chỉ có một Mặc Thiên Trần, em không thể chia làm hai người, như vậy ba người, sẽ có một người phải ra khỏi câu chuyện, cũng chỉ có một người nhất định đau khổ, em đã khiến Thần Phong đau khổ, đừng cho nó thêm hy vọng, chị cũng hy vọng em sẽ không gặp lại nó, cả nhà chị sẽ rất cảm ơn em, nếu không lại gặp chuyện không may nữa, chị thật sự không chịu nổi nếu còn có chuyện gì nữa xảy ra.”
Mặc Thiên Trần trầm mặc không nói gì, cô đã không đáp lại được tình cảm của Nhâm Thần Phong, việc cô có thể làm, chính là ở bên cạnh hắn, giúp hắn nhanh chóng bình phục, nhưng ngay cả việc này Nhâm Thần Vũ cũng không đồng ý sao?
“Chị Vũ, em chỉ muốn chờ Thần Phong bình phục, sẽ không quấy rầy anh ấy nữa.” Mặc Thiên Trần đáp.
Nhâm Thần Vũ khó chịu nói: “Em không phải bác sĩ, có thể chữa lành cho Thần Phong sao?”
“Em…” Mặc Thiên Trần yên lặng gật đầu, “Em hiểu rồi, chị Vũ…”
nói xong, Mặc Thiên Trần xoay người đi, cô quả thật vẫn luôn mang lại sự tổn thương cho Nhâm Thần Phong, bây giờ cô không nói tiếng nào đã ra đi, Nhâm Thần Phong biết được, chẳng phải càng khiến hắn tổn thương sao?
Mặc Thiên Trần đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ Hannibal, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện thì bị ông ta gọi vào.
“Cúc phu nhân…”
“Bác sĩ Hannibal, cảm ơn ông đã đến đây chữa trị cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vẫn chưa từng nói chuyện với người bác sĩ này.
Hannibal cau mày, “Tôi sẽ cố gắng hết sức chữa cho Nhâm tiên sinh, giúp cậu ấy bình phục, nhưng tôi không thể đảm bảo trăm phần trăm.”
“Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi đều sẽ thử.” Mặc Thiên Trần nhìn ông mong đợi.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, chỉ là…” Bác sĩ Hannibal tinh thần có chút bất an, “Cúc phu nhân, cô có thể khuyên nhủ Cúc tiên sinh được không, mong cậu ấy đừng động đến người nhà tôi…”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, thì ra là vậy, bác sĩ Hannibal căn bản không phải cam tâm tình nguyện tới đây, là Cúc Như Khanh dùng thủ đoạn “lấy” ông ta tới đây, cô nhìn bác sĩ Hannibal, “Đừng lo lắng, tôi bảo đảm với ông, Như Khanh sẽ không thương tổn đến người nhà ông, ông chỉ cần lo điều trị cho Thần Phong thật tốt là được.”
Bác sĩ Hannibal vẫn có chút không an tâm, Mặc Thiên Trần nói tiếp: “một lát nữa tôi mới có thể nói với Như Khanh, có thể để người nhà ông gọi cho ông báo bình an, được không?”
“Nếu có thể, thì tốt.” Bác sĩ Hannibal lập tức gật đầu.
Mặc Thiên Trần rời khỏi bệnh viện, về nhà nấu canh, đến lầu dưới Cúc Thị nhưng không thấy Khang Hạo xuống, cô đành phải đi lên.
Đến phòng làm việc, cô chuẩn bị gõ cửa thì thấy Cúc Như Khanh đang bàn bạc công việc với Khang Hạo và Trần Ích, nên cô đứng chờ ở ngoài.
một lát sau, Khang Hạo và Trần Ích đi ra ngoài, “Thiếu phu nhân…”
“Hai người ở lại cùng uống canh đi!” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ.
Khang Hạo còn muốn nói gì đó, lại bị Trần Ích lôi đi, “Thiếu phu nhân, chúng tôi còn việc phải làm, hôm nay không thể uống.”
Trần Ích nhìn ra được, Cúc Như Khanh đối với Mặc Thiên Trần vẫn còn quan tâm, nên canh của Khang Hạo hôm nay phải nhịn rồi.
Mặc Thiên Trần gõ cửa đi vào, vừa lúc, Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như nhất nhãn vạn niên.
Hai người không nói chuyện, cho dù gặp nhau lần này, đã phải chờ đợi rất lâu, nhưng lời nói vẫn chôn sâu trong lòng, không nói ra miệng.
“Như Khanh, uống canh đi!” Mặc Thiên Trần mở lời trước.
“Cứ để đây, lát nữa anh sẽ uống.” Cúc Như Khanh gật đầu.
Mặc Thiên Trần nghe anh nói vậy, đành đặt xuống, nhưng không vội rời đi, Cúc Như Khanh hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Anh rảnh không? Em muốn nói với anh về chuyện của bác sĩ Hannibal, cảm ơn anh đã mời ông ta đến chữa cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vội vàng đáp.
“Ừ.” Anh đáp gọn lỏn.
Mặc Thiên Trần nói tiếp, “Để bác sĩ Hannibal an tâm toàn tâm toàn lực chữa cho Thần Phong, anh có thể cho người nhà của ông ấy gọi cho ông ấy không?”
“hắn bảo em tới đây?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.
“không phải vậy, Như Khanh, em là đến thăm anh…” Mặc Thiên Trần nóng nảy đáp, cô muốn đến thăm, vẫn luôn muốn đến, cô biết, anh cũng rất muốn gặp cô.
Cúc Như Khanh dường như đang xem xét kỹ lưỡng tính chân thật trong câu chuyện cô nói, hai mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cô, Mặc Thiên Trần bị anh nhìn như vậy vô cùng mất tự nhiên, nhưng không dám nói gì.
“Anh đói bụng…” Qua hồi lâu, anh nói.
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, lập tức đáp: “Uống canh trước, được không?”
cô vội vàng lấy canh ra, Cúc Như Khanh từ bàn làm việc bước tới, ngồi xuống sofa, bưng chén canh lên, mùi vị thơm ngát, nhất thời tràn ngập cả phòng làm việc.
Mặc Thiên Trần lặng lẽ ngồi một bên, yên lặng nhìn anh uống canh, nhìn thấy gò má của anh, dường như gầy đi một chút, Như Khanh, anh quá cực khổ! Anh quá mệt mỏi! Anh còn không chịu dừng lại nghỉ ngơi đi!
Beta: N.P
Sau khi Mặc Thiên Trần đi rồi, Cúc Như Khanh đứng tại chỗ một lát, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chúng ta cùng ngắm nhìn trời sao, Trần, em có hiểu được tâm tư của anh không?
Mặc dù anh không nói, nhưng tô mì đó mùi vị rất ngon, khiến anh cảm thấy tăng ca thật có ý nghĩa, trong lòng ấm áp hẳn lên.
Đứng tại nơi đây, nhìn em rời đi, chỉ khi nào em cách anh càng xa, anh mới cảm thấy em càng an toàn, tối nay ôm em, em chắc đã biết, anh cũng không đành lòng hành hạ em.
Nhưng anh biết, một ngày nào đó, em sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh, cho dù em hiểu hay không, lúc này, hãy tha thứ cho anh tuyệt tình.
Hôm sau, Khang Hạo vừa vào công ty, liền đến phòng làm việc của Cúc Như Khanh thăm dò.
Khang Hạo vừa vào cửa, đã thấy Cúc Như Khanh đang ngồi ở ghế làm việc, sắc mặt anh vẫn không tỏ vẻ hỉ nộ ái ố gì.
“Tiên sinh, tôi mua cháo cho ngài.” hắn mang đến.
“Ừ…” Cúc Như Khanh chỉ đáp đơn giản.
Khang Hạo nhìn lên bàn làm việc, không thấy dấu viết của mì, hắn thu hồi tầm mắt, “Tiên sinh, nhân lúc còn nóng mau ăn đi! Để nguội mùi vị thay đổi hết.”
Cúc Như Khanh ngoài chữ “Ừ” ra, không nói thêm gì.
một lát sau, anh thấy Khang Hạo không rời đi, “Còn đợi cái gì?”
“Tôi… không có…” Khang Hạo lắc đầu, nếu hắn tăng ca, người phụ nữ của hắn nấu mì mang đến, hắn nhất định sẽ vui mừng không hết, sao Cúc Như Khanh không có tí biểu hiện vui vẻ nào?
Cúc Như Khanh cầm xâu chìa khóa xe, “Tìm cái này?”
“thì ra ở chỗ tiên sinh? Nhất định là tôi qua tới đây bỏ quên.” Khang Hạo nói dối không ngớt, vẫn không quên quan sát xem tình hình thế nào.
Cúc Như Khanh chỉ nhìn hắn, không nói gì, ánh mắt vô cùng sắc bén, bắn thẳng vào Khang Hạo.
“Tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ lắm đó, tôi nói thật, tối qua là thiếu phu nhân mang mì tới, ngài biết không vậy? Tôi tan việc vừa lái xe ra, đã thấy thiếu phu nhân ngồi dưới lầu nhìn lên phòng làm việc của ngài, ngài vừa gọi cho tôi, thiếu phu nhân liền chủ động nói sẽ nấu mì cho ngài ăn, chuyện là vậy, tôi không nói dối nửa lời.” Khang Hạo giơ tay đầu hàng.
Cúc Như Khanh nghe xong, ánh mắt có chút hòa hoãn, ném chìa khóa xe cho Khang Hạo, nhưng vẫn không nói câu nào.
Khang Hạo thấy vẻ mặt này của anh, nghĩa là tối qua vẫn không có tiến triển gì, hắn thầm thở dài, tình cảm sao mà rắc rối như vậy chứ?
“Còn chuyện gì sao?” Cúc Như Khanh thấy hắn cứ đứng đó như đang suy nghĩ gì.
“Tiên sinh, ngài thật không cần thiếu phu nhân rồi hả?” Khang Hạo lớn gan hỏi.
Cúc Như Khanh lông mày nhăn lại, “Cậu có ý kiến gì?”
“Tôi nào dám có ý kiến! Tôi chỉ muốn nói, thật ra thiếu phu nhân rất quan tâm ngài, chỉ là ngài không biét thôi.” Khang Hạo nhún vai.
Cúc Như Khanh không ngắt lời, ngồi yên nghe hắn nói hết.
Khang Hạo lấy di động ra, phát đoạn ghi âm cuộc gọi lần trước Mặc Thiên Trần gọi đến cho Cúc Như Khanh nghe:
“Phải! Tôi kiên quyết tin tưởng Như Khanh không phải người trăng hoa, nếu không phải anh ấy gặp nạn, anh ấy không thể không về nhà…”
Cúc Như Khanh nghe xong, chỉ nhíu lông mày, ý bảo chuyện gì kế tiếp đây?
Khang Hạo nói tiếp, “Ngày đó ngài tăng ca ở nhà máy, thiếu phu nhân ở nhà không đợi được ngài, gọi tôi và Trần Ích cùng đi tìm, chúng tôi đến nhà máy, thiếu phu nhân vào văn phòng tìm ngài, đúng lúc nhìn thấy ngài và Nghiêm Tiểu Huệ cười cười nói nói, còn vừa ăn xong bữa đêm, thiếu phu nhân liền thương tâm rời khỏi.”
“Sao cậu chưa từng nói với tôi?” Cúc Như Khanh nhớ lại tình cảnh lúc đó giữa anh và Mặc Thiên Trần cũng rùng mình, anh không chịu nổi cả căn phòng không có một chút tinh thần phấn chấn, chỉ toàn là trầm mặc, sắp thở không ra hơi.
“Oan uổng! Tổng tài đại nhân, ngày trước ở đại hội cổ đông, tôi rất muốn nói, nhưng ngài cực kỳ tức giận cắt đứt lời tôi…, rõ ràng cấm tôi không được nói.” Khang Hạo thầm nghĩ làm người tốt không phải dễ nha, mở to hai mắt cố gắng giải thích.
Cúc Như Khanh hé mắt, nói: “Ra ngoài làm việc! Tôi biết rồi.”
“Có vậy thôi sao?” Khang Hạo trừng lớn mắt.
“Chứ còn muốn thế nào?” Cúc Như Khanh vùi đầu vào văn kiện.
Khang Hạo vội vàng nói, “Nếu vậy, không phải ngài nên đi tìm thiếu phu nhân sao, tôi dám cá, chỉ cần ngài chủ động, thiếu phu nhân nhất định sẽ vui vẻ trở về bên cạnh ngài.”
Cúc Như Khanh không ngẩng đầu, “Gọi Trần Ích vào đi!”
Dễ dàng nhận thấy, anh không muốn tiếp tục đề tài này.
“Vâng, tiên sinh.” Khang Hạo đành bất đắc dĩ ra ngoài.
Trần Ích đi vào, “Chủ tịch, gần đây tôi nghe được tin, Đại lão gia và Phí Cường Liệt âm thầm liên lạc, bọn họ nhất định sẽ tiếp tục ra ngoài làm loạn.”
“Tiếp tục tăng cường cảnh giới, Cúc Thiên Lâm lúc ở linh đường liên kết Phí Cường Liệt gây khó dễ chưa đủ, Phí Cường Liệt cũng mất không ít mặt mũi, hiện giờ sẽ như châu chấu đậu sợi dây, chắc chắn liên kết chặt chẽ.” Cúc Như Khanh gật đầu.
“Vâng, chủ tịch.” Trần Ích đáp, “Chu Tiểu Kiều vẫn chưa có tin tức gì.”
“không vội!” Cúc Như Khanh hơi cong khóe môi, “không tới lượt chúng ta đi tìm, Cúc Thiên Lâm sẽ tự dâng cô ta ra trước chúng ta, một khi không có Chu Tiểu Kiều làm chứng, Cúc Thiên Lâm không có cớ ép tôi thoái vị chức chủ tịch.”
Trần Ích hơi ngẩn ra, sau khi nghe Cúc Như Khanh phân tích rõ, hắn lập tức hiểu ra, “Vâng, chủ tịch.”
Trần Ích chuẩn bị ra ngoài, Cúc Như Khanh lại nói: “Bảo Trần Tiêu, tăng cường bảo vệ xung quanh.”
“Vâng!” Trần Ích lập tức đi làm việc.
Dưới lầu công ty Cúc Thị.
Khang Hạo từ trên lầu đi xuống, tối nào cũng có thể thưởng thức canh ngon.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu tại sao, đã hơn mười một giờ rồi, vẫn chưa thấy Mặc Thiên Trần xuất hiện.
Khang Hạo đợi một lát, chuẩn bị gọi cho Mặc Thiên Trần đã thấy cô dừng xe, “Khang Hạo, xin lỗi, hôm nay tôi ra cửa chậm mấy phút, để anh phải đợi rồi!”
“Thiếu phu nhân, tôi đang định gọi cô! không sao đâu, ngày nào cũng có canh để uống, tôi chính là có thể tiết kiệm tiền cơm.” Khang Hạo nhận lấy, liền nói.
Mặc Thiên Trần nhìn hắn, “Như Khanh có khỏe không?”
“Ngày nào cũng chỉ biết công việc, trừ công việc ra vẫn là công việc.” Khang Hạo nhún nhún vai.
“Như Khanh trời sinh là người của công việc, tôi không quấy rầu anh nữa, mau uống đi! Tôi phải về rồi.” Mặc Thiên Trần từ lần trước ở phòng làm việc, đã một tuần không gặp lại anh.
Khang Hạo gật đầu, “Thiếu phu nhân đi thong thả!”
Mặc Thiên Trần lái xe rời đi, mặc dù ban ngày mạnh ai nấy bận việc, nhưng tối vừa tan tầm, cô đều nấu canh mang cho Cúc Như Khanh, đương nhiên là nhờ Khang Hạo thay mặt đưa, vừa nghĩ đến anh tăng ca ăn cơm không có giờ giấc, cô liền cảm thấy rất khổ sở.
Mặc dù cô nấu canh không phải ngon nhất, nấu ăn cũng không phải ngon nhất, nhưng đó là thành ý của cô, hy vọng đêm đến lúc anh mỏi mệt, có thể uống canh bồi bổ, cô đã mãn nguyện rồi.
Cho dù cô và anh, chỉ có ban đêm mới hòa hợp, nhờ món canh truyền đạt tình cảm, cô vẫn vui vẻ chấp nhận.
Mặc Thiên Trần hiện giờ đã trở lại chỗ cô thuê trước đây, ba mẹ vẫn còn đang ở nước ngoài, cô coi như là độc lai độc vãng. Tối nào đưa canh xong, cô trở về cũng thấy Trần Tiêu âm thầm theo sau, hôm nay cô dừng bước, “Trần Tiêu, đến uống canh đi!”
Trần Tiêu xuất hiện, nhưng không lên lầu, hắn chỉ đáp: “không cần đâu, thiếu phu nhân.”
“Tôi biết anh đi theo tôi, lên đây đi!” Mặc Thiên Trần cười nhạt.
Trần Tiêu theo cô lên lầu, Mặc Thiên Trần mang canh cho hắn, “Cảm ơn anh vẫn luôn tận tâm tận lực.”
“Đây là chuyện tôi phải làm, thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy.” Trần Tiêu lập tức hoảng sợ.
Mặc Thiên Trần ngồi xuống, “Trần Tiêu, đừng vì chuyện lần trước mà tự trách, chuyện đó không liên quan anh đâu.”
“Thiếu phu nhân, là do tôi không làm tốt nhiệm vụ.” Trần Tiêu lập tức buông chén canh xuống.
“Được, chúng ta không nói chuyện đó nữa, uống nhanh đi!” Mặc Thiên Trần thấy hắn khổ sợ, nên không nói nữa.
Trần Tiêu uống xong canh lập tức rời đi, “Thiếu phu nhân, cảm ơn.”
Mặc Thiên Trần đáp: “Trần Tiêu, anh không cần khẩn trương vậy đâu, Như Khanh và tôi đã chia tay, tôi không còn là mục tiêu của Chu Tiểu Kiều nữa.”
“Anh hai nói, Phí Cường Liệt và Đại lão gia gần đây liên lạc với nhau rất chặt, đoán chừng sắp có hành đông, tôi nhất định phải bảo vệ cô thật tốt.” Trần Tiêu đáp.
Cái gì? Cúc Thiên Lâm lần trước làm loạn ở linh đường còn không đủ, bây giờ muốn cùng Phí Cường Liệt ngóc đầu dậy? Ông ta chẳng lẽ không biết chữ “hiếu” viết như thế nào sao? Chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ khiến Cúc cụ rất buồn sao? Chẳng lẽ cứ phải đấu với Cúc Như Khanh đến cá chết lưới rách mới chịu sao?
Như Khanh, Như Khanh, anh nhất định phải bảo trọng…
Mặc Thiên Trần kể từ lúc nghe Trần Tiêu nói Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt liên thủ đối phó Cúc Như Khanh, cô không sao ngủ yên ổn, trong lòng lo lắng cho tình cảnh của Cúc Như Khanh, cô tự nhận biết cái chết của Cúc Như Phong chính là ngòi nổ chiến tranh, bây giờ Cúc Thiên Lâm nắm lấy chuyện này, đả kích trả thù Cúc Như Khanh khắp nơi, nhưng nhân vật trung tâm quan trọng nhất là Chu Tiểu Kiều lại không thấy bóng dáng, cứ như biến mất vào không khí.
Bệnh viện.
Mặc Thiên Trần chạy tới bệnh viện, đúng lúc bác sĩ Hannibal đang ghi chép số liệu kiểm tra của Nhâm Thần Phong, cô đứng một bên, nhìn bọn họ bận rộn.
Bác sĩ Hannibal không nói câu nào, lấy xong số liệu liền rời đi với trợ lý, Mặc Thiên Trần đến bên giường bệnh Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, em tới rồi.”
“Thiên Thiên, anh bình phục rất nhanh, em đừng lo lắng.” Nhâm Thần Phong đọc được sự lo lắng trong mắt cô.
“Đương nhiên rồi, em tin Thần Phong chắc chắn sẽ khỏe lại, em còn chờ Thần Phong mở lại buổi biểu diễn âm nhạc, muốn xem Thần Phong mở lại triển lãm tranh, Thần Phong sẽ không bị khó khăn này đánh gục.” Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười.
Nhâm Thần Phong cố che giấu sự lo lắng vào lòng, nặng nề gật đầu, “Anh cũng mong như thế.”
Hai người cười cười nói nói hết sức vui vẻ, Đồng Tâm Nguyện và Nhâm Thần Vũ – hai mẹ con đến bệnh viện, Nhâm Thần Vũ cho Đồng Tâm Nguyện vào trước, còn mình lại ra ngoài.
“Chào chú, chào dì!” Đồng Tâm Nguyện nện bước chân ngắn ngủn chạy vào.
“Tâm Nguyện đến đó à?” Mặc Thiên Trần vừa nhìn thấy bé, không khỏi nhớ đến con gái mình, đã rất lâu rồi không gặp con gái và Cúc Cầm Du.
Đồng Tâm Nguyện vui vẻ, “Cháu mang đào phúc thọ đến cho chú, ăn xong chú nhất định khỏe lại, giống như Phúc Lộc Thọ vậy.”
Nghe lời nói ngây thơ của đứa bé, Mặc Thien Trần và Nhâm Thần Phong nhìn nhau cười, Mặc Thiên Trần vỗ vỗ đầu Đồng Tâm Nguyện, đột nhiên nhớ lại đã từng lừa gạt Cúc Như Khanh, cô và Nhâm Thần Phong liên thủ nói Đồng Tâm Nguyện là con gái cô và Nhâm Thần Phong, khi đó cô không muốn Cúc Như Khanh trở thành con cờ trong tay người khác, nên đã ra đi, còn bây giờ, cô không muốn nhìn thấy anh gánh chịu tất cả khổ đau buồn phiền, cô nguyện ý đồng cam cộng khổ với anh, nên muốn ở lại, nhưng anh lại không muốn.
Mặc Thiên Trần thẫn thờ nhớ đến chuyện trước kia, Nhâm Thần Phong cũng nhìn thấy, nếu không phải bảy năm trước hắn mắc bệnh ở não, hắn sẽ không ra đi, sẽ không gặp gỡ Chu Tiểu Kiều, càng không khiến Mặc Thiên Trần chịu đau khổ như vậy, nếu hắn vẫn mạnh khỏe, hắn nhất định cưới Mặc Thiên Trần làm vợ, bọn họ cũng sẽ có con gái, sẽ đáng yêu giống như cô, xinh đẹp và lương thiện.
Chỉ là, con người dù có bao nhiêu lý tưởng, có bao nhiêu kế hoạch, cũng không thể tránh khỏi số mệnh an bài, hắn vì vậy mà bỏ lỡ Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần cũng vì vậy mà chịu hết khổ nạn.
“Thiên Thiên…” Nhâm Thần Phong gọi cô.
Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, “Thần Phong, gì thế?”
Thiên Thiên, chuyện bảy năm trước, cả đời anh mãi mãi áy náy, anh vẫn cảm thấy thật có lỗi, Thiên Thiên… Nhâm Thần Phong nói mấy lời này trong lòng, chỉ đáp: “Gần đây có khỏe không? Mắt em có vẻ hơi thâm đấy?”
“Em rất khỏe, anh đừng lo.” Mấy ngày nay Mặc Thiên Trần ngủ không ngon.
Nhâm Thần Phong nhìn cô, “Thiên Thiên, anh vẫn hy vọng em có thể hạnh phúc, nếu người khác không mang lại hạnh phúc cho em, anh sẽ luôn chờ, có biết không? Bác sĩ Hannibal nói anh bị u não có thể sống rất lâu và chết tại nhà.”
“thật à?” Mặc Thiên Trần không nhịn được nhảy lên, bỏ quên cả đề tài hạnh phúc mà hắn đang nói.
“Đương nhiên rồi, anh sẽ luôn ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chờ em trở lại.” Nhâm Thần Phong khẽ mỉm cười như hoa mùa xuân.
“…” Mặc Thiên Trần ngẩn ra, cảm động đến hốc mắt ươn ướt, Nhâm Thần Phong luôn đợi cô, nhưng… Nhưng mà, cô không thể trở lại nữa!
Nhâm Thần Vũ đi vào, vừa đi vừa nói: “Bác sĩ Hannibal đó nha, cho dù chị hỏi ông ta thế nào, cũng không chịu nói tình trạng cánh tay Thần Phong. thật tức chết mất! Tức chết mất!”
Mặc Thiên Trần nghe xong, lòng trầm xuống vài phần, cô còn nợ Nhâm Thần Phong một cánh tay, chẳng khác gì cô nợ Nhâm Thần Phong lý tưởng và khát vọng, cô còn nợ hắn hơn cả là một phần tình yêu.
Nhâm Thần Phong cười đáp, “Chị à, chị không cần gấp gáp. Em nhất định sẽ khỏe lại.”
“Em nói thì được gì chứ? Em đâu phải bác sĩ!” Nhâm Thần Vũ than, sau đó đưa mắt sang Mặc Thiên Trần, “Thiên Thiên, em đến rồi, em nói chuyện cũng nhẹ nhàng, giúp chị hỏi đi.”
Nhâm Thần Vũ nói xong liền kéo Mặc Thiên Trần đi ra, Đồng Tâm Nguyện ở lại làm bạn với Nhâm Thần Phong, “Chú, cháu hát cho chú nghe được không?”
Nhâm Thần Phong thu hồi ánh mắt ngoài cửa, “Được!”
Vì vậy, trong phòng bệnh vang lên tiếng hát của Đồng Tâm Nguyện…
Mặc Thiên Trần bị Nhâm Thần Vũ kéo đến chỗ rẽ cầu thang, cách xa phòng bệnh Nhâm Thần Phong mới dừng lại.
“Thiên Thiên, bỏ qua cho Thần Phong! Coi như chị van em.” Nhâm Thần Vũ nhìn cô.
Mặc Thiên Trần rũ mắt, “Chị Vũ, chị biết rõ em còn nợ Thần Phong, còn nợ Đồng gia, thật xin lỗi…”
“Bây giờ không cần nói xin lỗi, chúng ta chỉ nói chuyện tình cảm thôi, chị không tin em không nhận ra Thần Phong còn yêu em rất nhiều?” Nhâm Thần Vũ trực tiếp nói rõ.
“Em biết, em càng nợ Thần Phong tình cảm đó, hơn nữa còn là kiếp này không thể trả được.” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng đáp.
Nhâm Thần Vũ khổ sở nói: “trên đời này chỉ có một Mặc Thiên Trần, em không thể chia làm hai người, như vậy ba người, sẽ có một người phải ra khỏi câu chuyện, cũng chỉ có một người nhất định đau khổ, em đã khiến Thần Phong đau khổ, đừng cho nó thêm hy vọng, chị cũng hy vọng em sẽ không gặp lại nó, cả nhà chị sẽ rất cảm ơn em, nếu không lại gặp chuyện không may nữa, chị thật sự không chịu nổi nếu còn có chuyện gì nữa xảy ra.”
Mặc Thiên Trần trầm mặc không nói gì, cô đã không đáp lại được tình cảm của Nhâm Thần Phong, việc cô có thể làm, chính là ở bên cạnh hắn, giúp hắn nhanh chóng bình phục, nhưng ngay cả việc này Nhâm Thần Vũ cũng không đồng ý sao?
“Chị Vũ, em chỉ muốn chờ Thần Phong bình phục, sẽ không quấy rầy anh ấy nữa.” Mặc Thiên Trần đáp.
Nhâm Thần Vũ khó chịu nói: “Em không phải bác sĩ, có thể chữa lành cho Thần Phong sao?”
“Em…” Mặc Thiên Trần yên lặng gật đầu, “Em hiểu rồi, chị Vũ…”
nói xong, Mặc Thiên Trần xoay người đi, cô quả thật vẫn luôn mang lại sự tổn thương cho Nhâm Thần Phong, bây giờ cô không nói tiếng nào đã ra đi, Nhâm Thần Phong biết được, chẳng phải càng khiến hắn tổn thương sao?
Mặc Thiên Trần đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ Hannibal, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện thì bị ông ta gọi vào.
“Cúc phu nhân…”
“Bác sĩ Hannibal, cảm ơn ông đã đến đây chữa trị cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vẫn chưa từng nói chuyện với người bác sĩ này.
Hannibal cau mày, “Tôi sẽ cố gắng hết sức chữa cho Nhâm tiên sinh, giúp cậu ấy bình phục, nhưng tôi không thể đảm bảo trăm phần trăm.”
“Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng tôi đều sẽ thử.” Mặc Thiên Trần nhìn ông mong đợi.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, chỉ là…” Bác sĩ Hannibal tinh thần có chút bất an, “Cúc phu nhân, cô có thể khuyên nhủ Cúc tiên sinh được không, mong cậu ấy đừng động đến người nhà tôi…”
Mặc Thiên Trần hơi ngẩn ra, thì ra là vậy, bác sĩ Hannibal căn bản không phải cam tâm tình nguyện tới đây, là Cúc Như Khanh dùng thủ đoạn “lấy” ông ta tới đây, cô nhìn bác sĩ Hannibal, “Đừng lo lắng, tôi bảo đảm với ông, Như Khanh sẽ không thương tổn đến người nhà ông, ông chỉ cần lo điều trị cho Thần Phong thật tốt là được.”
Bác sĩ Hannibal vẫn có chút không an tâm, Mặc Thiên Trần nói tiếp: “một lát nữa tôi mới có thể nói với Như Khanh, có thể để người nhà ông gọi cho ông báo bình an, được không?”
“Nếu có thể, thì tốt.” Bác sĩ Hannibal lập tức gật đầu.
Mặc Thiên Trần rời khỏi bệnh viện, về nhà nấu canh, đến lầu dưới Cúc Thị nhưng không thấy Khang Hạo xuống, cô đành phải đi lên.
Đến phòng làm việc, cô chuẩn bị gõ cửa thì thấy Cúc Như Khanh đang bàn bạc công việc với Khang Hạo và Trần Ích, nên cô đứng chờ ở ngoài.
một lát sau, Khang Hạo và Trần Ích đi ra ngoài, “Thiếu phu nhân…”
“Hai người ở lại cùng uống canh đi!” Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ.
Khang Hạo còn muốn nói gì đó, lại bị Trần Ích lôi đi, “Thiếu phu nhân, chúng tôi còn việc phải làm, hôm nay không thể uống.”
Trần Ích nhìn ra được, Cúc Như Khanh đối với Mặc Thiên Trần vẫn còn quan tâm, nên canh của Khang Hạo hôm nay phải nhịn rồi.
Mặc Thiên Trần gõ cửa đi vào, vừa lúc, Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, giống như nhất nhãn vạn niên.
Hai người không nói chuyện, cho dù gặp nhau lần này, đã phải chờ đợi rất lâu, nhưng lời nói vẫn chôn sâu trong lòng, không nói ra miệng.
“Như Khanh, uống canh đi!” Mặc Thiên Trần mở lời trước.
“Cứ để đây, lát nữa anh sẽ uống.” Cúc Như Khanh gật đầu.
Mặc Thiên Trần nghe anh nói vậy, đành đặt xuống, nhưng không vội rời đi, Cúc Như Khanh hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Anh rảnh không? Em muốn nói với anh về chuyện của bác sĩ Hannibal, cảm ơn anh đã mời ông ta đến chữa cho Thần Phong.” Mặc Thiên Trần vội vàng đáp.
“Ừ.” Anh đáp gọn lỏn.
Mặc Thiên Trần nói tiếp, “Để bác sĩ Hannibal an tâm toàn tâm toàn lực chữa cho Thần Phong, anh có thể cho người nhà của ông ấy gọi cho ông ấy không?”
“hắn bảo em tới đây?” Cúc Như Khanh ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng.
“không phải vậy, Như Khanh, em là đến thăm anh…” Mặc Thiên Trần nóng nảy đáp, cô muốn đến thăm, vẫn luôn muốn đến, cô biết, anh cũng rất muốn gặp cô.
Cúc Như Khanh dường như đang xem xét kỹ lưỡng tính chân thật trong câu chuyện cô nói, hai mắt tĩnh mịch ngắm nhìn cô, Mặc Thiên Trần bị anh nhìn như vậy vô cùng mất tự nhiên, nhưng không dám nói gì.
“Anh đói bụng…” Qua hồi lâu, anh nói.
Mặc Thiên Trần ngẩn ra, lập tức đáp: “Uống canh trước, được không?”
cô vội vàng lấy canh ra, Cúc Như Khanh từ bàn làm việc bước tới, ngồi xuống sofa, bưng chén canh lên, mùi vị thơm ngát, nhất thời tràn ngập cả phòng làm việc.
Mặc Thiên Trần lặng lẽ ngồi một bên, yên lặng nhìn anh uống canh, nhìn thấy gò má của anh, dường như gầy đi một chút, Như Khanh, anh quá cực khổ! Anh quá mệt mỏi! Anh còn không chịu dừng lại nghỉ ngơi đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.