Chương 268: Ngược yêu: sinh nhật vui vẻ (6)
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Edit : Binmeo
Beta: N.P
“Trần, em cho anh mặc cái gì đấy?” Cúc Như Khanh nhìn bóng lưng cô, hỏi.
Mặc Thiên Trần đã chạy vào phòng tắm, nhô đầu ra khỏi cửa, “Ông xã, đó là quà sinh nhật em đặt riêng không cởi xuống được cho anh đấy, mong anh đừng cười.”
cô còn dùng ánh mắt, em đã cho anh khi dễ em nhiều như vậy, bây giờ nên biết hậu quả đi!
Cúc Như Khanh hai mắt tươi cười nhìn cô, chờ em tắm xong, xem anh “hành hạ” em thế nào!
Mặc Thiên Trần trong phòng tắm vui vẻ ca hát, đây là chính cô tìm vải đặt hàng, căn cứ vào dáng người may ra, mặc lên người liền dính luôn trên đó, cởi không xuống, kéo cũng không hư.
Ai bảo Cúc Như Khanh luôn lấy chuyện ức hiếp cô làm niềm vui, cô cũng phải cung kính đáp lễ anh mới được, cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau! Hôm nay vừa hay là sinh nhật của anh, có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi!
Mặc Thiên Trần tắm táp thoải mái xong, chỉ khoác một cái áo ngủ, rộng thùng thình chỉ cột dây ngang cho có lệ, trên người tỏa ra mùi vị quyến rũ, cô nhìn người đàn ông hờn dỗi trên giường lớn, vui vẻ chạy đến, ngọt ngào gọi, “Ông xã, sinh nhật vui vẻ!”
“Em đối xử với ông xã em vậy sao?” Cúc Như Khanh nheo mắt lại hỏi.
“Của em chỉ là lễ mọn, mong ông xã đừng ghét bỏ mà.” Mặc Thiên Trần cười nói, vươn tay sờ dọc theo quần lót anh, “Nhìn rất đẹp nha! Vóc dáng của ông xã tuyệt vời như vậy càng hoàn mỹ hơn.”
Cúc Như Khanh vươn tay, ôm cô vào ngực, đè cô xuống, bàn tay cách lớp áo ngủ ôm lấy hông cô, cũng rất nhanh tiến tới đùa bỡn bầu ngực sữa tròn tròn của cô, Mặc Thiên Trần lập tức khẽ rên thành tiếng, anh biết rõ trên ngừoi cô nơi nào gây cho cô cảm giác mạnh nhất.
“Trần, quà sinh nhật, ngoài cái này ra còn gì nữa không nhỉ?” Anh cười nói.
Mặc Thiên Trần đoán chừng anh cởi không được, cười đáp: “Còn em nữa, ông xã có muốn không?”
“Muốn! Làm sao không muốn được!” Cúc Như Khanh cười lớn cúi đầu hôn lên làn môi cô.
Tất cả ồn ào đã qua đi, đây chính là khoảng thời gian ngọt ngào chỉ thuộc về hai người, bên ngoài là buổi đêm đầu hè yên tĩnh, bên trong phòng là cảnh tượng hai người mắt trong mắt, mười ngón tay quấn quít yêu đưng, bắt đầu một buổi tối vui vẻ ngọt ngào.
cô mỹ lệ, như một đóa sen đầu hè vừa ra nhụy, mát mẻ nở rộ trong mắt anh, Cúc Như Khanh cảm thấy mình như lọt vào bên trong hồ sen, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa sen, không nhịn được vươn tay ra hái vẻ đẹp của cô, anh vốc nước vào trong lòng bàn tay, chậm rãi thả vào cánh môi nhỏ của cô, càng thêm xinh đẹp.
“Trần, em rất đẹp…”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, để mặc cho bản thân phơi bày trong mắt anh, trong lòng hạnh phúc. Nhưng lúc đang thưởng thức, anh lại giống như làm ảo thuật, trên tay cầm bánh ngọt.
“Khanh, không được…”
cô kháng cự yết ớt, rõ ràng là đã mang hết bánh ngọt đến cô nhi viện rồi, tại sao anh vẫn còn bánh trong phòng chứ?
Anh dùng tay bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại lấy bơ nhẹ nhàng bôi lên cổ, lên xương quai xanh xinh đẹp, là những chỗ nhạy cảm nhất của cô, anh đương nhiên biết những điểm này, tay anh nhẹ vuốt, mùi thơm của bơ, hòa với mùi hương trên người cô ngập tràn trong mũi anh.
“Trần, em nói tối nay là của anh, đúng không?” Anh cúi đầu cười, chóp mũi đụng phải bầu ngực sữa của cô, đầu lưỡi khẽ chạm vào xương quai xanh của cô.
Lúc tối anh tắm xong, đã lập tức phân phó người làm đi đặt một cái bánh ngọt nhỏ, mục đích đương nhiên là vì bữa tiệc ngọt ngào đêm nay. Đây là khoảng thời gian tận hưởng giữa anh và cô, sao có thể thiếu phần ngọt ngào này chứ?
“Ông xã, đổi cái khác đi, được không?”
Xương quai xanh của cô vốn đã giống như con bướm xinh đẹp, nay dính một tầng bơ trắng, càng giống một con bướm, sắp tung cánh bay đi hơn. Lúc đầu lưỡi Cúc Như Khanh chập chờn khẽ liếm, cô mới cảm thấy so với buổi tối ở cạnh bồn rửa tay, cảm giác anh liếm vành tai cô, cái này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều rất nhiều.
Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể cô phập phồng không ngừng, anh cười, “Đây mới là bắt đầu thôi, Trần biết rõ phải làm thế nào, anh mới buông tha em, đúng không?”
Mặc Thiên Trần ánh mắt vừa lúc chạm đến hông anh, thứ nằm trong quần lót đã sớm long lên, dĩ nhiên cô hiểu anh đang nói gì, hơn nữa cô cũng biết, nếu cô cởi cho anh, anh cũng sẽ không buông tha cô, sẽ càng đắc ý đùa bỡn cô.
“Em chính là không cho anh cởi ra!” cô thở khẽ, “Em sẽ làm pháp thuật, sẽ làm cho anh tối nay chỉ nhìn được, mà không ăn được!”
“Vậy tối nay, Trần chính là cô phù thủy nhỏ rồi, anh lại muốn xem thử công lực của cô phù thủy nhỏ này rốt cuộc là cao đến mức nào, có thể khiến người như anh không thể chống cự không?”
Cúc Như Khanh cũng không hấp tấp, mặc dù người anh trướng đến khó chịu, mấu chốt là anh không nghĩ ra được cô làm cách nào, mà mặc dù anh khỏe mạnh, nhưng vẫn kéo không đứt cởi không ra, đây xem như là lần đầu tiên tổng tài Cúc thị bị làm khó triệt để rồi.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt thở hổn hển, “Được rồi, chúng ta phân cao thấp một chút mới được…”
Lời còn chưa nói hết, anh đã mang bánh ngọt bôi không ngừng lên bầu ngực trắng run rẫy của cô, cô muốn ngăn, cũng bị cảm giác có chút ngọt, có chút ngán, có chút nhu tình này bao vây.
Bầu ngực sữa của cô dưới đầu lưỡi điêu luyện mềm mại nóng ấm của anh, sinh ra cảm giác muốn bay lên không trung khiến cô phập phồng không ngừng…
Bàn tay Cúc Như Khanh tiến thẳng đến trước ngực, lướt sang bên hông, đi đến bụng cô, anh nhìn thấy vết sẹo mờ mờ kia, trong lòng tối sầm lại, đó là ngày này sáu năm trước, đã mạnh mẽ lấy đứa bé trong bụng cô ra.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt vết sẹo, từng lần, từng lần, từng lần, tựa như muốn an ủi cánh hoa đã từng chịu tổn thương này, lại giống như một liều thuốc muốn loại trừ dấu vết xấu xí duy nhất trên người cô, ánh mắt dần trở nên trìu mến, đôi mắt sâu kín nhìn chăm chúc vào dấu vết, mãi một lúc sau…
Mặc Thiên Trần dần bình tĩnh lại, cô khẽ ngẩng đầu, thấy người đàn ông đã dời về phía khác, hai tay cô được anh thả lỏng, vội vàng lấy tay che đi, không cho người đàn ông nhìn thấy, “Như Khanh, đừng nhìn…”
Đây là nỗi đau đớn mãi mãi mà người đàn ông đó để lại, chính tại nơi đó ngày này, cô bị cường hành khống chế trên bàn phẫu thuật lạnh lùng, bất lực rơi lệ, tròng mắt đầy nước mắt mông lung chỉ nhìn thấy các bác sĩ áo trắng, đôi tai chỉ nghe thấy âm thanh của đồ vật kim loại, rạch bụng đã nhô cao của cô, để lại cho cô nỗi đau vĩnh viễn…
Beta: N.P
“Trần, em cho anh mặc cái gì đấy?” Cúc Như Khanh nhìn bóng lưng cô, hỏi.
Mặc Thiên Trần đã chạy vào phòng tắm, nhô đầu ra khỏi cửa, “Ông xã, đó là quà sinh nhật em đặt riêng không cởi xuống được cho anh đấy, mong anh đừng cười.”
cô còn dùng ánh mắt, em đã cho anh khi dễ em nhiều như vậy, bây giờ nên biết hậu quả đi!
Cúc Như Khanh hai mắt tươi cười nhìn cô, chờ em tắm xong, xem anh “hành hạ” em thế nào!
Mặc Thiên Trần trong phòng tắm vui vẻ ca hát, đây là chính cô tìm vải đặt hàng, căn cứ vào dáng người may ra, mặc lên người liền dính luôn trên đó, cởi không xuống, kéo cũng không hư.
Ai bảo Cúc Như Khanh luôn lấy chuyện ức hiếp cô làm niềm vui, cô cũng phải cung kính đáp lễ anh mới được, cái này gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau! Hôm nay vừa hay là sinh nhật của anh, có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi!
Mặc Thiên Trần tắm táp thoải mái xong, chỉ khoác một cái áo ngủ, rộng thùng thình chỉ cột dây ngang cho có lệ, trên người tỏa ra mùi vị quyến rũ, cô nhìn người đàn ông hờn dỗi trên giường lớn, vui vẻ chạy đến, ngọt ngào gọi, “Ông xã, sinh nhật vui vẻ!”
“Em đối xử với ông xã em vậy sao?” Cúc Như Khanh nheo mắt lại hỏi.
“Của em chỉ là lễ mọn, mong ông xã đừng ghét bỏ mà.” Mặc Thiên Trần cười nói, vươn tay sờ dọc theo quần lót anh, “Nhìn rất đẹp nha! Vóc dáng của ông xã tuyệt vời như vậy càng hoàn mỹ hơn.”
Cúc Như Khanh vươn tay, ôm cô vào ngực, đè cô xuống, bàn tay cách lớp áo ngủ ôm lấy hông cô, cũng rất nhanh tiến tới đùa bỡn bầu ngực sữa tròn tròn của cô, Mặc Thiên Trần lập tức khẽ rên thành tiếng, anh biết rõ trên ngừoi cô nơi nào gây cho cô cảm giác mạnh nhất.
“Trần, quà sinh nhật, ngoài cái này ra còn gì nữa không nhỉ?” Anh cười nói.
Mặc Thiên Trần đoán chừng anh cởi không được, cười đáp: “Còn em nữa, ông xã có muốn không?”
“Muốn! Làm sao không muốn được!” Cúc Như Khanh cười lớn cúi đầu hôn lên làn môi cô.
Tất cả ồn ào đã qua đi, đây chính là khoảng thời gian ngọt ngào chỉ thuộc về hai người, bên ngoài là buổi đêm đầu hè yên tĩnh, bên trong phòng là cảnh tượng hai người mắt trong mắt, mười ngón tay quấn quít yêu đưng, bắt đầu một buổi tối vui vẻ ngọt ngào.
cô mỹ lệ, như một đóa sen đầu hè vừa ra nhụy, mát mẻ nở rộ trong mắt anh, Cúc Như Khanh cảm thấy mình như lọt vào bên trong hồ sen, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa sen, không nhịn được vươn tay ra hái vẻ đẹp của cô, anh vốc nước vào trong lòng bàn tay, chậm rãi thả vào cánh môi nhỏ của cô, càng thêm xinh đẹp.
“Trần, em rất đẹp…”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười, để mặc cho bản thân phơi bày trong mắt anh, trong lòng hạnh phúc. Nhưng lúc đang thưởng thức, anh lại giống như làm ảo thuật, trên tay cầm bánh ngọt.
“Khanh, không được…”
cô kháng cự yết ớt, rõ ràng là đã mang hết bánh ngọt đến cô nhi viện rồi, tại sao anh vẫn còn bánh trong phòng chứ?
Anh dùng tay bắt lấy hai bàn tay nhỏ bé của cô, tay còn lại lấy bơ nhẹ nhàng bôi lên cổ, lên xương quai xanh xinh đẹp, là những chỗ nhạy cảm nhất của cô, anh đương nhiên biết những điểm này, tay anh nhẹ vuốt, mùi thơm của bơ, hòa với mùi hương trên người cô ngập tràn trong mũi anh.
“Trần, em nói tối nay là của anh, đúng không?” Anh cúi đầu cười, chóp mũi đụng phải bầu ngực sữa của cô, đầu lưỡi khẽ chạm vào xương quai xanh của cô.
Lúc tối anh tắm xong, đã lập tức phân phó người làm đi đặt một cái bánh ngọt nhỏ, mục đích đương nhiên là vì bữa tiệc ngọt ngào đêm nay. Đây là khoảng thời gian tận hưởng giữa anh và cô, sao có thể thiếu phần ngọt ngào này chứ?
“Ông xã, đổi cái khác đi, được không?”
Xương quai xanh của cô vốn đã giống như con bướm xinh đẹp, nay dính một tầng bơ trắng, càng giống một con bướm, sắp tung cánh bay đi hơn. Lúc đầu lưỡi Cúc Như Khanh chập chờn khẽ liếm, cô mới cảm thấy so với buổi tối ở cạnh bồn rửa tay, cảm giác anh liếm vành tai cô, cái này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều rất nhiều.
Cúc Như Khanh cảm thấy thân thể cô phập phồng không ngừng, anh cười, “Đây mới là bắt đầu thôi, Trần biết rõ phải làm thế nào, anh mới buông tha em, đúng không?”
Mặc Thiên Trần ánh mắt vừa lúc chạm đến hông anh, thứ nằm trong quần lót đã sớm long lên, dĩ nhiên cô hiểu anh đang nói gì, hơn nữa cô cũng biết, nếu cô cởi cho anh, anh cũng sẽ không buông tha cô, sẽ càng đắc ý đùa bỡn cô.
“Em chính là không cho anh cởi ra!” cô thở khẽ, “Em sẽ làm pháp thuật, sẽ làm cho anh tối nay chỉ nhìn được, mà không ăn được!”
“Vậy tối nay, Trần chính là cô phù thủy nhỏ rồi, anh lại muốn xem thử công lực của cô phù thủy nhỏ này rốt cuộc là cao đến mức nào, có thể khiến người như anh không thể chống cự không?”
Cúc Như Khanh cũng không hấp tấp, mặc dù người anh trướng đến khó chịu, mấu chốt là anh không nghĩ ra được cô làm cách nào, mà mặc dù anh khỏe mạnh, nhưng vẫn kéo không đứt cởi không ra, đây xem như là lần đầu tiên tổng tài Cúc thị bị làm khó triệt để rồi.
Mặc Thiên Trần đỏ mặt thở hổn hển, “Được rồi, chúng ta phân cao thấp một chút mới được…”
Lời còn chưa nói hết, anh đã mang bánh ngọt bôi không ngừng lên bầu ngực trắng run rẫy của cô, cô muốn ngăn, cũng bị cảm giác có chút ngọt, có chút ngán, có chút nhu tình này bao vây.
Bầu ngực sữa của cô dưới đầu lưỡi điêu luyện mềm mại nóng ấm của anh, sinh ra cảm giác muốn bay lên không trung khiến cô phập phồng không ngừng…
Bàn tay Cúc Như Khanh tiến thẳng đến trước ngực, lướt sang bên hông, đi đến bụng cô, anh nhìn thấy vết sẹo mờ mờ kia, trong lòng tối sầm lại, đó là ngày này sáu năm trước, đã mạnh mẽ lấy đứa bé trong bụng cô ra.
Tay anh nhẹ nhàng vuốt vết sẹo, từng lần, từng lần, từng lần, tựa như muốn an ủi cánh hoa đã từng chịu tổn thương này, lại giống như một liều thuốc muốn loại trừ dấu vết xấu xí duy nhất trên người cô, ánh mắt dần trở nên trìu mến, đôi mắt sâu kín nhìn chăm chúc vào dấu vết, mãi một lúc sau…
Mặc Thiên Trần dần bình tĩnh lại, cô khẽ ngẩng đầu, thấy người đàn ông đã dời về phía khác, hai tay cô được anh thả lỏng, vội vàng lấy tay che đi, không cho người đàn ông nhìn thấy, “Như Khanh, đừng nhìn…”
Đây là nỗi đau đớn mãi mãi mà người đàn ông đó để lại, chính tại nơi đó ngày này, cô bị cường hành khống chế trên bàn phẫu thuật lạnh lùng, bất lực rơi lệ, tròng mắt đầy nước mắt mông lung chỉ nhìn thấy các bác sĩ áo trắng, đôi tai chỉ nghe thấy âm thanh của đồ vật kim loại, rạch bụng đã nhô cao của cô, để lại cho cô nỗi đau vĩnh viễn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.