Kim Cương Khế Ước

Chương 213: Ngược yêu: tâm đầu ý hợp (3)

Lục Tiểu Lam

11/09/2014

Edit: BẠCH DƯƠNG

Beta: N.P

“Ông xã.” Mặc Thiên Trần lại nhẹ nhàng gọi một tiếng, có chút ngọt ngào, có chút hạnh phúc, còn có chút gì đó trói buộc, trói buộc cuộc đời cô và anh.

Chính cô cũng không ngờ hai chữ này lại có mị lực lớn như vậy, hai chữ phổ thông, lại có thể làm lòng cô như bay lên, tràn đầy hạnh phúc rúc vào ngực anh, để mặc cho sự hạnh phúc của anh bao vây mình.

Cúc Như Khanh nghe vào tai, trong lòng ngọt ngào, liền ôm lấy cô, bước lên lầu, Mặc Thiên Trần gọi, “Anh còn chưa uống xong canh mà…”

“Anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Anh thân mật cắn vành tai cô, sải bước lên lầu.

Mặc Thiên Trần bị lửa nóng từ bàn tay anh bao vây, dĩ nhiên biết người đàn ông này muốn làm gì, vội vã níu lấy cánh tay anh, “Chuyện gì cũng không thể quan trọng bằng bây giờ anh phải ngủ một giấc thật ngon.”

“Đúng vậy! Bây giờ anh ôm Trần về phòng ngủ đây.” Cúc Như Khanh nói theo lời cô.

“thật à?”

“Chẳng lẽ còn có mục đích khác? Trần cho là mục đích gì?”

“không có, không có, chúng ta mau ngủ thôi.” Mặc Thiên Trần cùng anh lên giường, cô vội vàng kéo chăn đắp.

Nhưng Cúc Như Khanh nhanh hơn cô, đã rất nhanh cởi áo cô ra, ôm cô vào ngực, “Trần, gọi anh.”

“Như Khanh…” cô thẹn thùng nhìn anh chằm chằm.

“không đúng, gọi đúng anh sẽ buông em ra.” Anh dụ dỗ.

Mặc Thiên Trần quả nhiên bị lừa, “Ông xã.”

“Ngoan, tối nay ông xã sẽ yêu em nhiều…” Lời chưa dứt, anh đã cởi áo ngủ, hai người hiện ra trong mắt nhau.

Mặc Thiên Trần không kịp kháng nghị, anh đã hôn lên, đôi tay cũng bắt đầu đốt lửa, dẫn cô đến hạnh phúc ngọt ngào.

cô vui vẻ tiếp nhận anh, “Ông xã, anh mệt không?”



“Trần quên anh có tam vị chân hỏa rồi sao, lấy không hết dùng không cạn đâu.” Anh cười ha ha, sau đó làm tiếng ngâm xướng trong đêm vang lên dai dẳng.

Khi ngọn lửa dần dần dịu đi, Mặc Thiên Trần nhắm mắt nằm thở trong ngực anh, Cúc Như Khanh thỏa mãn vuốt mái tóc của cô.

“Trần, ngủ rồi sao?” Anh cươi hỏi.

“Ừ…” cô lầu bầu.

Người đàn ông cười, “Anh vốn định nói em biết chuyện của Hoài Cẩn.”

Anh chưa dứt lời, cô đã lập tức mở mắt, anh hài hước nhìn người phụ nữ giả vờ ngủ này, vừa nói đến trọng điểm cô liền tỉnh lại.

“Hoài Cẩn thế nào?” Mặc Thiên Trần lập tức hỏi, sau đó suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp: “Hoài Cẩn sắp phải về lại Anh quốc đi học, em thật sự không nỡ! không biết đến khi nào mới có thể gặp lại?”

Cúc Như Khanh thấy vậy, “Em muốn ở bên cạnh Hoài Cẩn luôn sao?”

“Dĩ nhiên là em muốn, nhưng em không có tư cách đó, em biết mình từng làm sai chuyện gì, em cũng không dám đến cầu xin họ.” Mặc Thiên Trần vẻ mặt có chút chán nản.

Cúc Như Khanh vuốt mái tóc của cô, hơi ngẩn ra, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên thần sắc bi thương, không nhịn được an ủi cô, “Chuyện qua rồi, Trần đừng tự trách bản thân, em không nên có bộ dạng này, ảnh hưởng đến cuộc sống về sau.”

“Như Khanh, cảm ơn anh đối với em tốt như vậy, là anh cho em hạnh phúc và phương hướng, chỉ là em thấy có lỗi với Hoài Cẩn, vì tiền mà làm ra chuyện như thế.” Mặc Thiên Trần than một tiếng.

Cúc Như Khanh hôn môi cô, “Được rồi, không phải em mệt không dậy nổi rồi sao, tối nay anh có thương lượng với cha của Hoài Cẩn, hắn đồng ý cho Hoài Cẩn về sống với em.”

“Cái gì?” Mặc Thiên Trần không thể tin được.

“Là thật.” Anh gật đầu, vô cùng nghiêm túc.

Mặc Thiên Trần kinh ngạc ba giây, sau đó nhảy lên, “Như Khanh, anh nói Bảo Bảo được về sống với em sao, cha của Bảo Bảo đã đồng ý, thật sao? Như Khanh, anh mau nói em biết, tất cả đều là thật, là thật, đúng không?”

Cúc Như Khanh đôi tay vuốt hai vai của cô, mỉm cười gật đầu, “Là thật, Trần, là thật.”

“Như Khanh, cảm ơn anh, cảm ơn anh, anh là người đối với em tốt nhất trên đời này.” Mặc Thiên Trần nhào vào ngực anh, “Anh nói xem, em phải cảm ơn anh thế nào đây? Như Khanh, lúc đầu em còn lộn xộn không chịu gả cho anh, Như Khanh, Như Khanh…”



Cúc Như Khanh canh chừng cô nước mắt lại trào ra, khẽ cười nói: “Về sau ngoan ngoãn nghe lời anh, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không được rời bỏ anh, là được rồi.”

“không đâu, em sẽ không rời bỏ anh, Như Khanh, em sẽ không rời khỏi anh nữa.” Mặc Thiên Trần rưng rưng cười, “Nếu em muốn rời bỏ người đàn ông tốt như vậy, đúng là có mắt như mù rồi.”

Người đàn ông ôm lấy cô, “Bây giờ ngủ đi!”

“Ừ, ngủ, ngủ ngon.” cô dựa vào ngực anh, lập tức đi vào mộng đẹp.

Sáng ngày thứ hai, Mặc Thiên Trần đến công ty, theo thói quen thường lệ, trước khi bắt đầu làm việc, phát lì xì cho nhân viên, chúc các nhân viên làm việc vui vẻ.

Mặc Thiên Trần đến phòng làm việc của cha chào hỏi, hỏi cha mẹ đi du lịch có vui không, rồi mới trở lại phòng làm việc bắt đầu công việc.

Triển Thanh Thanh bưng café vào, “Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ xuân, em pha café đặc thêm 10%, giúp chị tinh thần càng thêm tỉnh táo.”

“không uống đâu.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.

“Tại sao? Nghỉ dài hạn chẳng lẽ trong bụng có gì rồi?” Triển Thanh Thanh liếc nhìn bụng co, “Nghĩ lại cũng phải, nghỉ dài hạn là thời gian tốt, chị có cũng không lạ lắm.”

Mặc Thiên Trần trừng mắt nhìn, “Đừng có liên tưởng lung tung, tinh thần chị rất tốt!”

“Chị không uống…, em uống.” Triển Thanh Thanh bưng ly café lên.

“Được, uống xong làm việc gấp đôi.” Mặc Thiên Trần cười nói.

Triển Thanh Thanh ra ngoài, kêu rên, “Quả nhiên là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn nha!”

*Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: (nguyên bản: Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản) hưởng lợi từ người khác thì đối xử với người ta mềm mỏng hơn, lấy đồ của người khác thì cũng nương tay hơn với người ta.

Mặc Thiên Trần rơi vào trầm tư, cô và Cúc Như Khanh đã chung đụng mấy tháng rồi, trừ lúc đầu có ngừa thai, thì sau đó cô không dùng nữa, nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mặc dù ban đầu không nghĩ sẽ chung sống lâu dài với anh, nên không có con ràng buộc là tốt nhất, nhưng bây giờ hai người đã cam kết sẽ sống trọn đời, cô không phải nên sinh con cho anh sao?

Quyết định như vậy, Mặc Thiên Trần quyết định bồi dưỡng thân thể thật tốt, hai người yêu nhau cần có kết tinh. Hết một ngày làm việc bận rộn, cô tan việc chuẩn bị về nhà, Cúc Như Khanh đến đưa cô về Mặc gia chúc Tết, hai người vui vẻ về gặp cha mẹ, sau đó cùng về lại Aegean Sea.

Mặc Thiên Trần đưa anh một tờ chi phiếu, “Như Khanh, có thể giúp em trả lại cho người ta không?”

Cúc Như Khanh nhận lấy rồi nhìn, là chi phiếu một trăm vạn, anh lập tức hiểu ra, ban đầu anh dùng một trăm vạn mua tử cung của cô, bây giờ cô lại trả lại anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Cương Khế Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook