Kim Cương Khế Ước

Chương 278: Ngược yêu: tìm ra thân thế con gái (6)

Lục Tiểu Lam

11/09/2014

Edit: BẠCH DƯƠNG

Beta: N.P

Công ty Mặc thị.

Cúc Như Khanh vẫn như thói quen đến công ty, buổi sáng anh ở Mặc thị, buổi chiều ở Cúc thị, tối sẽ đến Ám Dạ.

“Cúc tiên sinh, café của ngài.” Triển Thanh Thanh là trợ thủ của Mặc Thiên Trần, hiện giờ Mặc Thiên Trần nghỉ ngơi, Cúc Như Khanh tới công ty quản lý, dĩ nhiên trở thành cấp trên trực tiếp của cô.

“Ừ!” Cúc Như Khanh gật đầu, tiếp tục vùi đầu giải quyết công sự.

“Cúc tiên sinh…” Triển Thanh Thanh vẫn không gọi được cho Mặc Thiên Trần, cô nghe cổ đông công ty nói, Mặc Thiên Trần không khỏe, chị em với nhau, cô lẽ ra nên đi thăm Mặc Thiên Trần.

Cúc Như Khanh nhìn cô một cái, không biểu lộ gì, đáp: “Chuyện công thì nói, chuyện tư đợi tan việc rồi nói.”

“Dạ! Biết!” Triển Thanh Thanh bình thường quan hệ cấp trên cấp dưới với Mặc Thiên Trần không rõ ràng, nhưng bây giờ Mặc Thiên Trần không có ở đây, cô ít nhiều kiêng kỵ Cúc Như Khanh, cô cũng có nghe Cúc Như Khanh tác phong làm việc rất nghiêm chỉnh.

Trong cuộc họp.

Cúc Như Khanh nghiêm túc nghe nội dung cuộc họp, nội dung bao gồm việc trang bị thêm thiết bị sản xuất, gia tăng đầu tư, lần này, có cổ đông lên tiếng chất vấn: “Nếu lần này không quay vòng vốn được, phải làm sao?”

“Tôi sẽ đầu tư vào.” Mắt anh thậm chí còn không nhìn.

Anh nói vậy, vốn là chuyện tốt, nhưng có người cố tính nghĩ sai, “Đây là công ty Mặc thị, tổng tài rất lâu rồi chưa đi làm, chúng ta không phải nên chờ tổng tài đi làm sẽ quyết định sao?”

Ý của vị cổ đông này, đây là Mặc thị, một khi để Cúc thị đầu tư, rất khó để đảm bảo Mặc thị sẽ không trở thành một Phí thị thứ hai, cuối cùng cũng rơi vào kết cục bị mua đi bán lại. Mặc dù Cúc Như Khanh là chồng của Mặc Thiên Trần, nhưng Mặc thị vẫn độc lập kinh doanh từ trước đến giờ, chỉ cần Cúc thị trở thành núi dựa vô điều kiện cho Mặc thị là tốt rồi. Người nghĩ là thế, luôn hy vọng người khác cho mình vô hạn, nhưng mình lại không muốn báo đáp người ta.

Cúc Như Khanh rước bực vào người, anh nghe mấy cổ đông bắt đầu bàn tán, anh nhìn bọn họ, “Mặc thị mãi mãi độc lập kinh doanh, cho dù tôi có đầu tư, cổ phần cũng là Mặc Thiên Trần đứng tên, cô ấy vĩnh viễn là đại cổ đông của Mặc thị, cô ấy có năng lực dẫn dắt mọi người đi lên. hiện giờ tôi chỉ tạm thời thay mặt, tôi dùng nhân cách Cúc Như Khanh đảm bảo, mãi mãi không bao giờ động đến Mặc thị.”



Cúc Như Khanh nói lời vừa hàm ý đảm bảo, vừa hàm ý như một lời cảnh cáo, anh mãi mãi sẽ đứng bên cạnh Mặc Thiên Trần, cô vẫn sẽ là người chủ trì đại cuộc Mặc thị, mặc dù anh không động đến một phân một hào của Mặc thị, nhưng tuyệt đối không cho phép cổ đông bất kính với Mặc Thiên Trần, ai làm trái là đối nghịch với Cúc Như Khanh anh.

Anh sử dụng uy lực một lần, rốt cuộc cũng chiếm được sự đồng tình của tất cả cổ đông, tiếng vỗ tay vang lên nước triều, dù nói thế nào, chủ tịch Cúc thị - mấy chữ này trên giang hồ đã như lệnh bài! Nếu anh đã hứa hẹn, bọn họ còn dám không tin!

Hơn nữa, anh dẫn dắt Mặc thị chưa được mấy ngày, danh tiếng Mặc thị trong chốc lát liền nổi trội, không chỉ vậy, cổ phiếu công ty cũng tăng theo.

Buổi sáng Cúc Như Khanh làm việc ở Mặc thị, chiều đến lại chạy tới Cúc thị, Khang Hạo gõ cửa bước vào, “Tiên sinh, công ty có một đống văn kiện cần ngài ký gấp!”

“Ừ…” Anh chỉ đáp một tiếng.

“Tiên sinh, bận rộn như vậy, buổi tối còn phải làm đến khuya, có phải cãi nhau với thiếu phu nhân rồi không?” Khang Hạo cả gan hỏi một câu.

Cúc Như Khanh không hề ngẩng đầu, chỉ nói: “Xem ra cậu còn rảnh nhiều quá nhỉ, chú Nghiêm nói với tôi, trong xưởng đang cần công nhân làm thêm, cậu tới đó đi!”

“Tiên sinh, đừng… Đừng vậy mà, tôi không phải đang quan tâm ngài sao?” Khang Hạo lập tức đáp, “Tôi cũng chỉ hy vọng ngài và thiếu phu nhân sớm ngày tốt đẹp mà!”

Cúc Như Khanh ngẩng đầu lên nhìn hắn, ý bảo hắn nói tiếp, Khang Hạo cười nói, “Mặc dù ngài cái gì cũng rất chính xác, nhưng lại không nhìn thấu chuyện này, phải không?”

“Có gì nói thẳng, đừng thừa nước đục thả câu.” Cúc Như Khanh hừ một tiếng, đúng là anh không nhìn thấu được tình cảm của Mặc Thiên Trần.

“Được được được, tôi nói!” Khang Hạo tiếp, “Người phụ nữ lúc ở trên giường mà gây gổ, rất hay nói ngược, nếu cô ấy nói không cần thì nhất định là muốn, nếu nói không thương, nhất định là yêu…”

Cúc Như Khanh nhíu nhíu mày, Khang Hạo nói: “Tôi dùng kinh nghiệm hơn hai mươi năm đấy, tuyệt đối chính xác.”

“Nếu cậu còn muốn nói tiếp, tôi chuyển cậu sang bộ phận PR.” Cúc Như Khanh nói xong cúi đầu làm việc.

“Tôi lập tức đi thúc giục hàng.” Khang Hạo quyết định ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Ám Dạ.



Cúc Như Khanh ra lệnh cho Trần Ích, nhất định phải giám sát mọi động tĩnh của Phí Cường Liệt, Phí Cường Liệt nhất định không cam tâm thất bại dưới tay anh, nhất định sẽ trở lại gây chuyện.

“Tình hình bây giờ ra sao?” Anh hỏi.

“Thưa chủ tịch, Phí Cường Liệt rất yên tĩnh, lần trước trong lúc chạy trốn hắn đã bị thương, bây giờ còn đang dưỡng thương, tạm thời không có động tĩnh.” Trần Ích đáp.

Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, “Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền ra sao?”

“Bọn họ cũng im lặng, Nhị thiếu gia và Chu Tiểu Kiều đồng lòng, cùng sống chết với Phí Cường Liệt.” Trần Ích báo cáo tình hình.

Bên phía Cúc ông cụ cũng không có tin tức gì, Cúc Như Khanh nghĩ, lần này Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền phải bồi thường tiền, chắc sẽ không dám đến chỗ ông cụ, Cúc thị và Phí thị vốn đã không hợp, Cúc ông cụ đã biết từ lâu, nếu hai anh em họ còn có mặt mũi đến tố cáo, vậy thì thật làm người ta chết cười!

Cúc Như Khanh giải quyết xong chuyện công ty, là lúc trời vừa rạng sáng, mỗi ngày anh đều để mình bôn ba trong công việc, không muốn nghĩ đến chuyện khác, dường như chỉ có như vậy, mới có thể quên đi một Mặc Thiên Trần như kim châm đâm vào lòng anh.

Anh kéo cái bóng thật dài trở lại biệt thự, hỏi Trần Tiêu, “cô ấy thế nào rồi?”

“Hôm nay thiếu phu nhân không chịu ăn cơm, cũng không có động tĩnh gì.” Trần Tiêu mở cửa.

Cúc Như Khanh bước vào mở đèn, thấy cô như con mèo con co rúc bên giường lớn, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nước mắt, anh vươn tay dời đến gò má, nhưng rồi lại cứng rắn ngừng lại.

“Đừng cáu kỉnh với anh, dậy ăn cơm, sau đó đỉ ngủ, ở bên anh lâu như vậy, en cũng nên biết, tức giận với anh em cũng không có được gì đâu.” Giọng anh hơi nguội lạnh.

Mặc Thiên Trần xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh, “Tôi không phải heo anh nuôi, ngoài ngủ chỉ biết ăn.”

Cúc Như Khanh thấy cô còn đang giận, chỉ nói: “Trần Tiêu vừa bưng vào một chén cháo tôm, dậy ăn rồi ngủ tiếp.”

“không cần chủ tịch Cúc phí tâm, tôi không đói.” Mặc Thiên Trần vẫn không chịu.

Cúc Như Khanh thản nhiên nói: “Hôm nay, công ty tiến hành lắp đặt thiết bị sản xuất mới, các cổ đông hỏi khi nào thì em đi làm?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Cương Khế Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook