Chương 134: Nhất định phải dũng cảm
Lục Tiểu Lam
10/09/2014
Edit: Bạch dương & Thanh Tiếu
Beta: Nghi Phương
Lúc này, điện thoại của Mặc Thiên Trần vang lên, vang một hồi, cô mới từ trong ngực Mặc Chấn Đông rút người ra, mở túi lấy điện thoại ra, vừa nhìn số người gọi tới, hàm răng cô cắn thật chặt, quả nhiên là Chu Tiểu Kiều giở trò quỷ! Còn dám vào lúc này gọi điện cho cô? Căn bản là cố ý mà!
Mặc Thiên Trần nắm điện thoại thật chặt, nhưng không nhấn nhận cuộc gọi, bất luận thế nào cũng phải đợi sau khi mẹ tỉnh lại, cô mới cùng Chu Tiểu Kiều tính món nợ này. Chỉ là, tim cô đau thật đau, đầu cô cũng đau thật đau.
“Thiên Thiên,3acon sao rồi? Sao không nhận điện thoại?” Mặc Chấn Đông thấy Mặc Thiên Trần tay cứ năm điện thoại không lên tiếng, không khỏi lo lắng hỏi cô.
“Cha,3acon không sao…” Mặc Thiên Trần nhìn mái tóc của cha đã bắt đầu điểm trắng, nhẹ nhàng nói: “Cha, không cần lo cho3acon,3acon không sao.”
“Tốt rồi, đừng quá lo lắng, mẹ3acon nhất định không sao.” Mặc Chấn Đông an ủi cô.
Mặc Thiên Trần gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nhất định không có chuyện gì.”
Hai người an ủi lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ như cũ.
Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mới mở, bác sĩ thông báo bệnh nhân đã tỉnh lại, nhưng không thể thăm bệnh quá lâu, hơn nữa phải tránh cho bệnh nhân bị kích động.
“Mẹ…” Mặc Thiên Trần vội chạy vào, lệ rơi đầy mặt nhào đến bên người Lý Tình Y.
“3acon bình tĩnh…” Mặc Chấn Đông cũng chạy vào, ngồi bên giường bệnh Lý Tình Y, nắm lấy tay bà.
Lý Tình Y vừa tỉnh lại đã nhìn thấy những người thân nhất đều ở bên cạnh mình, không khỏi cười nói: “Thiên Thiên, Chấn Đông, mọi người sao vậy? không phải đã rất tốt rồi sao? thật là, không sao mà…”
Lý Tình Y biết, tình huống bây giờ so với sáu năm trước vẫn là hạnh phúc hơn rất nhiều, ít nhất vẫn có người đàn ông mình yêu ở bên cạnh,3acon gái bảo bối cũng nằm trong ngực, đây chính là hạnh phúc của người phụ nữ đã lập gia đình.
Mặc Thiên Trần lập tức vừa khóc vừa cười: “Mẹ dĩ nhiên không có chuyện gì rồi,3acon và cha chỉ là muốn mẹ…”
Mặc Chấn Đông mặc dù không nói nhiều như Mặc Thiên Trần, nhưng lại nắm tay Lý Tình Y mỉm cười tình cảm, một ánh mắt giao hòa, lòng bàn tay trong lòng bàn tay ấm áp, tình cảm ân ái từ lâu đã không còn cần đến ngôn ngữ diễn tả vẫn có thể truyền đạt.
“Ngốc quá!” Lý Tình Y thở dài nói, “Mẹ không sao, hai người về lại công ty làm việc đi!”
“không!” Mặc Thiên Trần lắc đầu: “3acon muốn ở đây với mẹ!”
“Đúng là chưa chịu trưởng thành gì cả…” Lý Tình Y bất đắc dĩ cười.
Lúc này, Cúc Như Khanh cũng từ nước ngoài chạy về, anh vừa nghe Trần Ích thông báo qua điện thoại, nói Lý Tình Y nhập viện, Mặc Thiên Trần chạy đến bệnh viện, anh lập tức hủy bỏ hội nghị quay trở về.
“Mẹ, mẹ đã đỡ chưa?” Anh bước dài đi vào.
Lý Tình Y vừa thấy Cúc Như Khanh chạy đến, ánh mắt không khỏi sáng lên, bệnh tình vô cùng khởi sắc, bà hơi mỉm cười nói: “Như Khanh,3acon cũng đến à, mẹ không sao, mẹ rất khỏe…”
Cúc Như Khanh đứng trước giường bệnh, nhìn Mặc Thiên Trần khóc đến nước mắt vương khắp nơi, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lý Tình Y vừa thấy, “Như Khanh, mẹ giao Thiên Thiên cho3acon, Thiên Thiên tâm địa lương thiện, là đứa trẻ ngoan,3acon giúp mẹ chăm sóc nó…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Mặc Thiên Trần lập tức gào khóc, bay vào lòng Lý Tình Y, “Mẹ, mẹ đừng nói những lời này nữa được không,3acon xin mẹ…”
Lý Tình Y vừa nhìn, không khỏi khóc, bà chính là biết sinh mạng của mình đã gần đến hồi cuối, Mặc Thiên Trần cứ cả đời dựa dẫm, bà cũng không yêm tâm ra đi. Chỉ còn lại Mặc Chấn Đông, người đàn ông làm bạn với bà bao năm qua...
Mặc Chấn Đông liền tranh thủ hai mẹ3acon ôm nhau nói: “Thôi, mẹ3acon cũng mệt rồi, đừng nói nữa, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi thật nhiều! Thiên Thiên, nghe lời, đừng khóc nữa…”
Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần dậy, ôm cô vào ngực. Mặc Chấn Đông cũng ôm Lý Tình Y vào lòng.
“Cha, mẹ, hai người nói chuyện,3acon đưa Trần về trước.” Cúc Như Khanh nhẹ giọng nói.
“Được, các3acon về đi!” Mặc Chấn Đông gật đầu.
“Mẹ,3acon không đi,3acon muốn chăm sóc mẹ…” Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh muốn giãy ra, anh bất đắc dĩ phải dùng sức một chút, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Trần, ngoan, anh có chuyện muốn nói với em…”
Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh, anh rất nghiêm túc gật đầu, cô lau nước mắt, nhìn Mặc Chấn Đông và Lý Tình Y. “Cha mẹ, tụi3acon về nhà trước, sáng mai3acon mang canh đến cho mẹ uống… được không?”
“Được.” Lý Tình Y rưng rưng cười.
Cúc Như Khanh ôm lấy bả vai Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bệnh, Mặc Thiên Trần chợt nhào vào ngực anh, đè nèn thống khổ mà khóc, cô khóc đến thương tâm, bản thân cũng rất sợ hãi.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, vì cô thổ lộ tình cảm của mình, không dám ở trước mặt Lý Tình Y khóc thút thít, anh cũng không nói gì, chỉ cho cô một lồng ngực vững chắc, để cô tận tình phát tiết hết những thống khổ.
Mãi đến khi Mặc Thiên Trần khóc mệt, không còn hơi sức nữa, anh mới ôm cô lên xe, để cô chợp mắt một lát, lái xe hướng về nhà. Lúc trở lại vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh vừa dừng xe, Mặc Thiên Trần cũng tỉnh lại.
“Mẹ… Mẹ…” Mặc Thiên Trần mắt vừa mở liền kêu lên.
Cúc Như Khanh mở cửa xe, “Trần, bây giờ mẹ không sao rồi, anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ dặn chỉ cần điều dưỡng thật tốt, sức khỏe sẽ nhanh chóng hồi phục như trước, em nhất định phải kiên cường, biết chưa?”
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần vừa thấy anh, lại khóc: “Là em không tốt… Là em không chăm sóc mẹ tốt, mẹ mới ngã bệnh…”
“Ngốc quá! Dù có ăn ngũ cốc hoa màu, cũng có lúc ngã bệnh.” Cúc Như Khanh lau nước mắt trên gò má cô, “Bản thân em tự trách cái gì? Được rồi, đừng khóc, phải dùng vẻ mặt vui vẻ gặp mẹ, biết không?”
“Em biết rồi. Em sẽ kiên cường, mong mẹ sớm khỏe lại, nhất định không để lịch sử lặp lại.” Mặc Thiên Trần lập tức nói, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến sức khỏe của mẹ, cô nhất định phải dũng cảm, nhất định phải kiên cường.
Cúc Như Khanh ôm cô lên, cô đứng trên mặt đất, dùng một tay kéo cánh tay anh, “Bởi vì bây giờ đã có Như Khanh ở cạnh em, em nhất định phải dũng cảm, kiên cường hơn bất kỳ ai rất nhiều.”
“Mau quay về phòng đi tắm đi! Sắp khóc thành tiểu hoa miêu rồi.” Cúc Như Khanh tán dương gật đầu, kéo cô đi về phía trước.
Mặc Thiên Trần lập tức nín khóc mà cười, sáu năm trước là quãng thời gian gian nan nhất, vậy mà cô cũng vượt qua được, những năm tháng tàn khốc kia cô không dám quay đầu nhìn lại, những nơi đã từng giúp đỡ cô, cô đều tìm đến được. Huống chi bây giờ có cha ở bên cạnh hai mẹ3acon, cô cũng sẽ đến bên Cúc Như Khanh đầu tiên, cuộc sống này nhất định càng lúc càng tốt, cô sẽ chiến thắng mọi khó khăn, nhất định sẽ chiến thắng.
Beta: Nghi Phương
Lúc này, điện thoại của Mặc Thiên Trần vang lên, vang một hồi, cô mới từ trong ngực Mặc Chấn Đông rút người ra, mở túi lấy điện thoại ra, vừa nhìn số người gọi tới, hàm răng cô cắn thật chặt, quả nhiên là Chu Tiểu Kiều giở trò quỷ! Còn dám vào lúc này gọi điện cho cô? Căn bản là cố ý mà!
Mặc Thiên Trần nắm điện thoại thật chặt, nhưng không nhấn nhận cuộc gọi, bất luận thế nào cũng phải đợi sau khi mẹ tỉnh lại, cô mới cùng Chu Tiểu Kiều tính món nợ này. Chỉ là, tim cô đau thật đau, đầu cô cũng đau thật đau.
“Thiên Thiên,3acon sao rồi? Sao không nhận điện thoại?” Mặc Chấn Đông thấy Mặc Thiên Trần tay cứ năm điện thoại không lên tiếng, không khỏi lo lắng hỏi cô.
“Cha,3acon không sao…” Mặc Thiên Trần nhìn mái tóc của cha đã bắt đầu điểm trắng, nhẹ nhàng nói: “Cha, không cần lo cho3acon,3acon không sao.”
“Tốt rồi, đừng quá lo lắng, mẹ3acon nhất định không sao.” Mặc Chấn Đông an ủi cô.
Mặc Thiên Trần gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nhất định không có chuyện gì.”
Hai người an ủi lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng, từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng đỏ như cũ.
Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mới mở, bác sĩ thông báo bệnh nhân đã tỉnh lại, nhưng không thể thăm bệnh quá lâu, hơn nữa phải tránh cho bệnh nhân bị kích động.
“Mẹ…” Mặc Thiên Trần vội chạy vào, lệ rơi đầy mặt nhào đến bên người Lý Tình Y.
“3acon bình tĩnh…” Mặc Chấn Đông cũng chạy vào, ngồi bên giường bệnh Lý Tình Y, nắm lấy tay bà.
Lý Tình Y vừa tỉnh lại đã nhìn thấy những người thân nhất đều ở bên cạnh mình, không khỏi cười nói: “Thiên Thiên, Chấn Đông, mọi người sao vậy? không phải đã rất tốt rồi sao? thật là, không sao mà…”
Lý Tình Y biết, tình huống bây giờ so với sáu năm trước vẫn là hạnh phúc hơn rất nhiều, ít nhất vẫn có người đàn ông mình yêu ở bên cạnh,3acon gái bảo bối cũng nằm trong ngực, đây chính là hạnh phúc của người phụ nữ đã lập gia đình.
Mặc Thiên Trần lập tức vừa khóc vừa cười: “Mẹ dĩ nhiên không có chuyện gì rồi,3acon và cha chỉ là muốn mẹ…”
Mặc Chấn Đông mặc dù không nói nhiều như Mặc Thiên Trần, nhưng lại nắm tay Lý Tình Y mỉm cười tình cảm, một ánh mắt giao hòa, lòng bàn tay trong lòng bàn tay ấm áp, tình cảm ân ái từ lâu đã không còn cần đến ngôn ngữ diễn tả vẫn có thể truyền đạt.
“Ngốc quá!” Lý Tình Y thở dài nói, “Mẹ không sao, hai người về lại công ty làm việc đi!”
“không!” Mặc Thiên Trần lắc đầu: “3acon muốn ở đây với mẹ!”
“Đúng là chưa chịu trưởng thành gì cả…” Lý Tình Y bất đắc dĩ cười.
Lúc này, Cúc Như Khanh cũng từ nước ngoài chạy về, anh vừa nghe Trần Ích thông báo qua điện thoại, nói Lý Tình Y nhập viện, Mặc Thiên Trần chạy đến bệnh viện, anh lập tức hủy bỏ hội nghị quay trở về.
“Mẹ, mẹ đã đỡ chưa?” Anh bước dài đi vào.
Lý Tình Y vừa thấy Cúc Như Khanh chạy đến, ánh mắt không khỏi sáng lên, bệnh tình vô cùng khởi sắc, bà hơi mỉm cười nói: “Như Khanh,3acon cũng đến à, mẹ không sao, mẹ rất khỏe…”
Cúc Như Khanh đứng trước giường bệnh, nhìn Mặc Thiên Trần khóc đến nước mắt vương khắp nơi, anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Lý Tình Y vừa thấy, “Như Khanh, mẹ giao Thiên Thiên cho3acon, Thiên Thiên tâm địa lương thiện, là đứa trẻ ngoan,3acon giúp mẹ chăm sóc nó…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Mặc Thiên Trần lập tức gào khóc, bay vào lòng Lý Tình Y, “Mẹ, mẹ đừng nói những lời này nữa được không,3acon xin mẹ…”
Lý Tình Y vừa nhìn, không khỏi khóc, bà chính là biết sinh mạng của mình đã gần đến hồi cuối, Mặc Thiên Trần cứ cả đời dựa dẫm, bà cũng không yêm tâm ra đi. Chỉ còn lại Mặc Chấn Đông, người đàn ông làm bạn với bà bao năm qua...
Mặc Chấn Đông liền tranh thủ hai mẹ3acon ôm nhau nói: “Thôi, mẹ3acon cũng mệt rồi, đừng nói nữa, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi thật nhiều! Thiên Thiên, nghe lời, đừng khóc nữa…”
Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần dậy, ôm cô vào ngực. Mặc Chấn Đông cũng ôm Lý Tình Y vào lòng.
“Cha, mẹ, hai người nói chuyện,3acon đưa Trần về trước.” Cúc Như Khanh nhẹ giọng nói.
“Được, các3acon về đi!” Mặc Chấn Đông gật đầu.
“Mẹ,3acon không đi,3acon muốn chăm sóc mẹ…” Mặc Thiên Trần từ trong ngực Cúc Như Khanh muốn giãy ra, anh bất đắc dĩ phải dùng sức một chút, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Trần, ngoan, anh có chuyện muốn nói với em…”
Mặc Thiên Trần ngắm nhìn anh, anh rất nghiêm túc gật đầu, cô lau nước mắt, nhìn Mặc Chấn Đông và Lý Tình Y. “Cha mẹ, tụi3acon về nhà trước, sáng mai3acon mang canh đến cho mẹ uống… được không?”
“Được.” Lý Tình Y rưng rưng cười.
Cúc Như Khanh ôm lấy bả vai Mặc Thiên Trần ra khỏi phòng bệnh, Mặc Thiên Trần chợt nhào vào ngực anh, đè nèn thống khổ mà khóc, cô khóc đến thương tâm, bản thân cũng rất sợ hãi.
Cúc Như Khanh ôm cô vào ngực, vì cô thổ lộ tình cảm của mình, không dám ở trước mặt Lý Tình Y khóc thút thít, anh cũng không nói gì, chỉ cho cô một lồng ngực vững chắc, để cô tận tình phát tiết hết những thống khổ.
Mãi đến khi Mặc Thiên Trần khóc mệt, không còn hơi sức nữa, anh mới ôm cô lên xe, để cô chợp mắt một lát, lái xe hướng về nhà. Lúc trở lại vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh vừa dừng xe, Mặc Thiên Trần cũng tỉnh lại.
“Mẹ… Mẹ…” Mặc Thiên Trần mắt vừa mở liền kêu lên.
Cúc Như Khanh mở cửa xe, “Trần, bây giờ mẹ không sao rồi, anh đã hỏi bác sĩ, bác sĩ dặn chỉ cần điều dưỡng thật tốt, sức khỏe sẽ nhanh chóng hồi phục như trước, em nhất định phải kiên cường, biết chưa?”
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần vừa thấy anh, lại khóc: “Là em không tốt… Là em không chăm sóc mẹ tốt, mẹ mới ngã bệnh…”
“Ngốc quá! Dù có ăn ngũ cốc hoa màu, cũng có lúc ngã bệnh.” Cúc Như Khanh lau nước mắt trên gò má cô, “Bản thân em tự trách cái gì? Được rồi, đừng khóc, phải dùng vẻ mặt vui vẻ gặp mẹ, biết không?”
“Em biết rồi. Em sẽ kiên cường, mong mẹ sớm khỏe lại, nhất định không để lịch sử lặp lại.” Mặc Thiên Trần lập tức nói, cô không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến sức khỏe của mẹ, cô nhất định phải dũng cảm, nhất định phải kiên cường.
Cúc Như Khanh ôm cô lên, cô đứng trên mặt đất, dùng một tay kéo cánh tay anh, “Bởi vì bây giờ đã có Như Khanh ở cạnh em, em nhất định phải dũng cảm, kiên cường hơn bất kỳ ai rất nhiều.”
“Mau quay về phòng đi tắm đi! Sắp khóc thành tiểu hoa miêu rồi.” Cúc Như Khanh tán dương gật đầu, kéo cô đi về phía trước.
Mặc Thiên Trần lập tức nín khóc mà cười, sáu năm trước là quãng thời gian gian nan nhất, vậy mà cô cũng vượt qua được, những năm tháng tàn khốc kia cô không dám quay đầu nhìn lại, những nơi đã từng giúp đỡ cô, cô đều tìm đến được. Huống chi bây giờ có cha ở bên cạnh hai mẹ3acon, cô cũng sẽ đến bên Cúc Như Khanh đầu tiên, cuộc sống này nhất định càng lúc càng tốt, cô sẽ chiến thắng mọi khó khăn, nhất định sẽ chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.