Chương 53: Phục tùng mệnh lệnh của tôi là bổn phận của em
Lục Tiểu Lam
10/09/2014
Mặc Thiên Trần bị cơn tức giận đột nhiên của hắn làm kinh hoàng, người nên tức giận là cô mới đúng! hắn còn ở đây ác ngoan bá đạo gì chứ?
Lưng mảnh khảnh của cô bị hắn ép vào tủ quần áo, hoa văn trên vách tủ làm cô có chút đau, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt hắn thâm trầm như mặt biển trong đêm, sâu không thấy đáy, bọn họ từ lần trước cãi nhau trong bệnh viện sau cả hai liền như con nhím đối mặt nhau, đứng xa xa nhìn thì không sao nhưng một khi đến gần hệt như lúc này thì gai nhọn sẽ tức khắc đâm vào thân thể đối phương.
“Tại sao anh có thể còn tôi thì không?” cô đánh bạo hỏi hắn.
Cúc Như Khanh bị cô nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, hắn hừ lạnh một tiếng: “Phục tùng mệnh lệnh tôi là bổn phận của em”.
Mặc Thiên Trần không khỏi thổi phù một tiếng bật cười, hắn tưởng hắn là Hoàng Thượng (Ngọc Hoàng Đại Đế) chắc? Phục tùng hắn là bổn phận của cô sao? Người đàn ông này từ trong ra ngoài đều quá mức bá đạo.
Nụ cười xinh đẹp, đôi mắt hạnh sáng long lanh như nước hồ thu của cô nháy mắt làm lòng hắn rung động, mặt hắn để rất gần mặt cô nhờ thế hắn có thể thấy rõ ràng cô cười, cánh mũi khẽ rung động, lông mi cong dài vụt sáng giống như cánh bướm dập dờn bay cũng mang theo tất cả phiền não của hắn cùng bay mất.
Trong nháy mắt này đôi mắt hắn cũng dần dần trở nên nhu tình, Mặc Thiên Trần tin chắc rằng cô không có nhìn lầm, đại nam nhân luôn luôn lãnh khốc vô tình cũng thỉnh thoảng có những lúc như thế này? Tay hắn nắm vai cô cũng nhẹ nhàng buông lỏng, lòng của cô giống như bị cái gì đánh trúng, thật ra thì Cúc Như Khanh đối với cô còn chưa phải hư lắm (giữ nguyên văn vì đọc thấy dễ thương anh dễ thương làm sao í), hắn đáp ứng không đụng cô còn tuân thủ lời hứa, âm thầm trợ giúp cô bắt được người thần bí, hắn còn cho phép Cúc Cầm Du gọi cô là mẹ
Nụ cười của cô đầy ở trên mặt như cũ, nhưng nhìn ánh mắt của hắn đã lặng lẽ phát sinh biến hóa, hai người đứng rất gần nhau, có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng tản mát trên người đối phương, của cô tươi mát nữ tính, hắn nồng nặc mạnh mẽ nam tính, hai loại hương vị tự nhiên thuần nam thuần nữ quyện vào nhau ở cùng một chỗ trong không khí dây dưa, quấn quýt.
Chợt tiếng gõ cửa vang, Cúc Như Khanh phản ứng trước tiên, nhu tình trong mắt hắn nháy mắt đã biến mất, lại biến thành nam nhân lãnh khốc lãnh đạm, Mặc Thiên Trần khẽ trầm mí mắt, lông mi rũ xuống: “Tôi đi mở cửa”.
“Mới vừa rồi em cười cái gì?” hắn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Mặc Thiên Trần ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: “Cười anh chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn”.
Xưa có Bạch Cư Dị hình dung Dương Ngọc Hoàn quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp mà ở trong mắt Cúc Như Khanh giai nhân thanh tú thanh tú Mặc Thiên Trần này quay mặt cười một tiếng là nhiều hơn một phần nghịch ngợm cùng đáng yêu.
Cửa mở ra, người tới là quản gia Đào Trung Ngọc, nhìn thấy Mặc Thiên Trần, vẻ mặt tươi cười: “Mời Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân ăn cơm tối!”
“Chúng tôi xuống lập tức”. Mặc Thiên Trần cười khẽ.
“Dạ! Thiếu phu nhân, tôi xuống lầu trước”. Đào Trung Ngọc nói xong xoay người rời đi.
Mặc Thiên Trần mở cửa, cô tựa vào cạnh cửa nhìn người nam nhân đứng trong phòng đôi tay đang đút vào trong túi quần hé mắt: “Cúc tiên sinh, anh uống trà chiều rồi chắc cũng không còn đói nữa đâu ha!”
Cúc Như Khanh sãi bước từ gian phòng bước ra khi đi ngang qua bên người cô nói: “Tôi là vì công việc!”
Nhưng rất nhanh hắn lại ngậm miệng lại, tại sao hắn phải giải thích cho cô nghe? Vì vậy để thể hiện kiên trì với chủ nghĩa đại nam nhân của mình Cúc Như Khanh đi đi xuống lầu trước.
Mặc Thiên Trần nhún vai một cái, nói chuyện làm ăn có thể nói tới ôm phụ nữ trong ngực sao? Hơn nữa người phụ nữ kia còn là tình nhân cũ!
Nhưng rất nhanh cô lại hỏi mình, cô để ý hắn cùng với người nào ở chung một chỗ làm cái gì? Sờ sờ bụng xế chiều hôm nay đi dạo phố vừa mệt vừa đói cô phải đi ăn rồi.
trên bàn cơm Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần, Cúc Cầm Du cùng nhau ăn cơm.
Cúc Như Khanh không biết vì sao khẩu vị thật tốt so với bình thường ăn nhiều hơn, hắn nghĩ chắc có thể là do trà chiều không ăn gì đi.
Mặc Thiên Trần thuần túy là đói bụng, cô ăn rất nhanh sau đó thỏa mãn buông chén đũa xuống lại thấy Cúc Cầm Du đang nhìn cô cười.
Lưng mảnh khảnh của cô bị hắn ép vào tủ quần áo, hoa văn trên vách tủ làm cô có chút đau, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt hắn thâm trầm như mặt biển trong đêm, sâu không thấy đáy, bọn họ từ lần trước cãi nhau trong bệnh viện sau cả hai liền như con nhím đối mặt nhau, đứng xa xa nhìn thì không sao nhưng một khi đến gần hệt như lúc này thì gai nhọn sẽ tức khắc đâm vào thân thể đối phương.
“Tại sao anh có thể còn tôi thì không?” cô đánh bạo hỏi hắn.
Cúc Như Khanh bị cô nhìn chăm chú có chút không tự nhiên, hắn hừ lạnh một tiếng: “Phục tùng mệnh lệnh tôi là bổn phận của em”.
Mặc Thiên Trần không khỏi thổi phù một tiếng bật cười, hắn tưởng hắn là Hoàng Thượng (Ngọc Hoàng Đại Đế) chắc? Phục tùng hắn là bổn phận của cô sao? Người đàn ông này từ trong ra ngoài đều quá mức bá đạo.
Nụ cười xinh đẹp, đôi mắt hạnh sáng long lanh như nước hồ thu của cô nháy mắt làm lòng hắn rung động, mặt hắn để rất gần mặt cô nhờ thế hắn có thể thấy rõ ràng cô cười, cánh mũi khẽ rung động, lông mi cong dài vụt sáng giống như cánh bướm dập dờn bay cũng mang theo tất cả phiền não của hắn cùng bay mất.
Trong nháy mắt này đôi mắt hắn cũng dần dần trở nên nhu tình, Mặc Thiên Trần tin chắc rằng cô không có nhìn lầm, đại nam nhân luôn luôn lãnh khốc vô tình cũng thỉnh thoảng có những lúc như thế này? Tay hắn nắm vai cô cũng nhẹ nhàng buông lỏng, lòng của cô giống như bị cái gì đánh trúng, thật ra thì Cúc Như Khanh đối với cô còn chưa phải hư lắm (giữ nguyên văn vì đọc thấy dễ thương anh dễ thương làm sao í), hắn đáp ứng không đụng cô còn tuân thủ lời hứa, âm thầm trợ giúp cô bắt được người thần bí, hắn còn cho phép Cúc Cầm Du gọi cô là mẹ
Nụ cười của cô đầy ở trên mặt như cũ, nhưng nhìn ánh mắt của hắn đã lặng lẽ phát sinh biến hóa, hai người đứng rất gần nhau, có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng tản mát trên người đối phương, của cô tươi mát nữ tính, hắn nồng nặc mạnh mẽ nam tính, hai loại hương vị tự nhiên thuần nam thuần nữ quyện vào nhau ở cùng một chỗ trong không khí dây dưa, quấn quýt.
Chợt tiếng gõ cửa vang, Cúc Như Khanh phản ứng trước tiên, nhu tình trong mắt hắn nháy mắt đã biến mất, lại biến thành nam nhân lãnh khốc lãnh đạm, Mặc Thiên Trần khẽ trầm mí mắt, lông mi rũ xuống: “Tôi đi mở cửa”.
“Mới vừa rồi em cười cái gì?” hắn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Mặc Thiên Trần ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng: “Cười anh chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn”.
Xưa có Bạch Cư Dị hình dung Dương Ngọc Hoàn quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp mà ở trong mắt Cúc Như Khanh giai nhân thanh tú thanh tú Mặc Thiên Trần này quay mặt cười một tiếng là nhiều hơn một phần nghịch ngợm cùng đáng yêu.
Cửa mở ra, người tới là quản gia Đào Trung Ngọc, nhìn thấy Mặc Thiên Trần, vẻ mặt tươi cười: “Mời Cúc tiên sinh, thiếu phu nhân ăn cơm tối!”
“Chúng tôi xuống lập tức”. Mặc Thiên Trần cười khẽ.
“Dạ! Thiếu phu nhân, tôi xuống lầu trước”. Đào Trung Ngọc nói xong xoay người rời đi.
Mặc Thiên Trần mở cửa, cô tựa vào cạnh cửa nhìn người nam nhân đứng trong phòng đôi tay đang đút vào trong túi quần hé mắt: “Cúc tiên sinh, anh uống trà chiều rồi chắc cũng không còn đói nữa đâu ha!”
Cúc Như Khanh sãi bước từ gian phòng bước ra khi đi ngang qua bên người cô nói: “Tôi là vì công việc!”
Nhưng rất nhanh hắn lại ngậm miệng lại, tại sao hắn phải giải thích cho cô nghe? Vì vậy để thể hiện kiên trì với chủ nghĩa đại nam nhân của mình Cúc Như Khanh đi đi xuống lầu trước.
Mặc Thiên Trần nhún vai một cái, nói chuyện làm ăn có thể nói tới ôm phụ nữ trong ngực sao? Hơn nữa người phụ nữ kia còn là tình nhân cũ!
Nhưng rất nhanh cô lại hỏi mình, cô để ý hắn cùng với người nào ở chung một chỗ làm cái gì? Sờ sờ bụng xế chiều hôm nay đi dạo phố vừa mệt vừa đói cô phải đi ăn rồi.
trên bàn cơm Cúc Như Khanh, Mặc Thiên Trần, Cúc Cầm Du cùng nhau ăn cơm.
Cúc Như Khanh không biết vì sao khẩu vị thật tốt so với bình thường ăn nhiều hơn, hắn nghĩ chắc có thể là do trà chiều không ăn gì đi.
Mặc Thiên Trần thuần túy là đói bụng, cô ăn rất nhanh sau đó thỏa mãn buông chén đũa xuống lại thấy Cúc Cầm Du đang nhìn cô cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.