Chương 315: Yêu nhau: tắm nắng
Lục Tiểu Lam
11/09/2014
Beta: N.P
Trời mới biết, cô mặc áo tắm trông mê người cỡ nào!
Trong làn nước biển trong suốt, Cúc Như Khanh cũng có thể thấy được vóc người xinh đẹp của cô, giống như một mỹ nhân ngư bơi tới lui bên người anh, màu sắc trắng đen tương phản, hấp dẫn tầm mắt của anh cực độ, khiến anh hận không được hoàn toàn vây cô lại, không để cho những người đàn ông khác nhìn thấy.
Mặc Thiên Trần giống như hải tảo bám trên người anh, cô bĩu môi: “Anh thật quá bá đạo…”
“Anh không phải đệ nhất thiên tài bá đạo như vậy!” Hai đầu lông mày anh ngưng tụ.
Mặc Thiên Trần lúc này mới nhìn thấy cánh tay bị thương của anh đang ngâm trong nước, cô không khỏi cau mày nói: “Xem anh kìa, vết thương vẫn chưa khỏi, sao lại chạy xuống nước làm chi?”
“Anh sợ em và con gái chết chìm.” Cúc Như Khanh nói xong vuốt ve Cúc Hoài Cẩn đang bơi trong con vịt.
Cúc Hoài Cẩn nở nụ cười: “Ba sợ vóc người của mẹ bị đàn ông khác thấy hết!”
“Con lại biết…” Mặc Thiên Trần ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng của đứa bé.
Mặc Thiên Trần trượt khỏi người Cúc Như Khanh, có anh chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, cô có thể tự do bơi vài vòng quanh họ, nước biển lạnh bao quanh cô, cô có thể nhìn thấy bắp chân ngắn ngủn của con gái đang không ngừng nhích tới nhích lui, và hai chân hữu lực của Cúc Như Khanh, đứng thẳng trong nước, cô bơi về bên cạnh bọn họ, hôn lên gò má Cúc Hoài Cẩn một cái, sau đó cùng Cúc Như Khanh đứng giữa biển ôm hôn.
Chưa bao giờ cảm thấy giống thế này trước đây, nhưng số mạng đã sắp đặt, cuối cùng trời cao cũng đã chiếu cố đến cô, phủ hạnh phúc xuống người cô.
Ba người từ biển đi lên, Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn, còn Mặc Thiên Trần thì ôm lấy cái phao hình con vịt, cùng nhau lên bờ.
Cả nhà cùng đi trên bờ cát, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ có vóc người cực nóng, trong ngực còn có con gái nhỏ đáng yêu, nước da trắng ngần như thủy tinh, mấy phụ nữ vây quanh Cúc Như Khanh lúc nãy cũng nhìn sang.
“Người ta đã có bà xã và con gái đấy…”
“Đương nhiên là không để ý tới chúng ta….”
“Nhưng cô xem trên bụng người phụ nữ đó có một vết sẹo…”
“Đúng nha! Nhìn y như con rết, quá xấu…”
Cúc Như Khanh nghe đến đó, hai mắt lạnh lẽo không ngừng bắn ra những tia sắc lạnh về phía mấy người phụ nữ bát quái.
Mặc Thiên Trần đi bên cạnh anh, không nói lời nào, ngay cả vẻ mặt, cũng trước sau thong dong.
Mấy người nữ kia nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh, đành phải ảo não chuyển hướng nơi khác, một số khác rời khỏi bờ cát.
Cúc Như Khanh đưa tay ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi.”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Sao lại nói vậy! Vết thương này nếu người hiểu biết nhìn vào sẽ biết đó là vết thương do sinh nở, người không biết thì dĩ nhiên sẽ không hiểu. trên thế gian này người hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì cũng chẳng sao. Làm một người mẹ, vết thương như vậy không phải là xấu xí, ngược lại còn vô cùng vinh quang.”
cô nói xong cũng nhìn về phía Cúc Hoài Cẩn trong ngực Cúc Như Khanh, có một cô con gái như vậy, đã là sự đền bù tất cả tổn thương.
Cúc Như Khanh ôm cả hai mẹ con vào ngực, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi, những thứ tốt đẹp chính là đang ở trước mắt, bọn họ vẫn còn ngày mai.
Cả nhà trở lại du thuyền, Dương Mi đưa hai đứa trẻ đi tắm rửa.
Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng tắm rửa, cô đứng dưới vòi nước, còn chưa kịp cởi đồ bơi trên người ra, Cúc Như Khanh đã đi vào.
“Em còn chưa tắm xong!” cô nhìn ánh mắt rực lửa của anh, cũng biết anh muốn làm gì.
Cúc Như Khanh đi tới, đứng dưới vòi nước giống cô, “Tốt quá, chúng ta cùng tắm.”
Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với da tay của anh, trên người không khỏi nổi lên phản ứng, cảm thấy nóng hừng hực, hơn nữa người đàn ông chỉ mặc một cái quần bơi trên người, còn trên người cô, cũng là trên dưới hai mảnh nho nhỏ vải vóc vây lại thôi.
Vòi nước từ trên xả xuống, văng xuống người bọn họ, bọt nước văng tứ phía, hai tay anh giữ lấy hông của cô, nhìn bộ dạng xinh đẹp cô, “Vật nhỏ, ăn mặc ít như vậy, em đang muốn dụ dỗ anh sao?”
“Nào có…” cô chỉ là trời sinh vóc dáng rất đẹp thôi.
“Vật nhỏ ăn ở hai lòng….” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, thân thể càng ngày càng nóng lên, cô cười hỏi: “Chúng ta có phải là đang yêu cuồng nhiệt không?”
Cúc Như Khanh không nhịn được cười, “Sao hỏi như vậy?”
“Chúng ta kết hôn trước, yêu sau, trở thành chuyện cổ nhân rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn ánh mắt của anh, “Như Khanh, anh có yêu em không?”
“Em nói đi?” Anh hỏi ngược lại cô.
Mặc Thiên Trần cắn cắn môi: “Em từng đọc được một đoạn văn, nói thế này. Theo các khoa học gia phân tích: giữa nam nữ sẽ sinh ra lực hấp dẫn, đó là một loại phản ứng hóa học, có thể truyền dẫn qua lại thông qua ánh mắt, da thịt tiếp xúc mà sinh ra, bắt đầu từ đại não, dọc theo thần kinh đi đến máu, tiếp theo làm da đỏ lên, thân thể nóng lên, thậm chí xuất mồ hôi, tâm tình cũng sẽ cực độ kích động, những thứ này chính là cảm giác nam và nữ yêu nhau.”
cô nói xong mỉm cười nhìn vào mắt của anh, nếu nói đến cảm giác khi làn da của hai người tiếp xúc thì… cô nhón chân lên, ôm lấy cổ anh: “Em có cảm giác này đã lâu, anh thì sao?”
“Có từ lúc nào?” Cúc Như Khanh dường như rất có hứng thú muốn biết.
Mặc Thiên Trần từ khoảng cách gần nhìn anh, hai người chóp mũi chỉ cách nhau một tấc, “Thời gian cụ thể em không nhớ được, dù sao thì sau khi kết hôn không bao lâu thì đã có loại cảm giác này, nhưng khi đó lại không biết đó chính là yêu.”
“Làm sao anh cũng không nhận ra nhỉ?” Cúc Như Khanh cười rất đẹp.
“Ngay cả em còn không nhận ra.” Mặc Thiên Trần thân mật chạm một cái vào chóp mũi anh.
Cúc Như Khanh hôn lên môi cô lần nữa, hai người đứng dưới bọt nước kích tình hôn nhau nóng bỏng.
“Còn anh…” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “Anh vẫn chưa nói?”
“Anh?” Cúc Như Khanh tay đã có động tác, “Anh dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy, anh có yêu em không…”
Kế tiếp, Mặc Thiên Trần không còn cơ hội nói chuyện vô ích, chìm đắm trong thế công mãnh liệt của anh…
Mặc dù là trời đã chạng vạng tối, nhưng trên da của Mặc Thiên Trần vẫn hiện rõ dấu vết, dù không rõ ràng, nhưng Cúc Như Khanh nhìn bộ dáng lúc này của cô, anh khàn khàn giọng: “Lần sau, anh sẽ đặc biệt mua một hòn đảo, mang hai màu da của em ra phơi thành một màu luôn…”
Mặc Thiên Trần vung quyền đánh vào lồng ngực anh, nghe nói có người thích xoa dầu toàn thân, sau đó phơi nắng thành một màu da, cứ không mặc gì hết, chỉ vì phơi màu da, cô còn chưa muốn đâu!
“không sợ, chỉ có anh ở bên cạnh…” Anh ôm lấy cô, hai người thân mật kết hợp lại với nhau…
Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy ra, là thanh âm phụ nữ nhàn nhạt ngâm xướng, và tiếng thở của đàn ông ra sức cày cấy, gian phòng nhiệt độ không ngừng lên cao, trên người của hai người không biết là dấu vết hay bọt nước, đã hòa lẫn với mồ hôi lấm tấm do yêu đương cuồng nhiệt….
Trời mới biết, cô mặc áo tắm trông mê người cỡ nào!
Trong làn nước biển trong suốt, Cúc Như Khanh cũng có thể thấy được vóc người xinh đẹp của cô, giống như một mỹ nhân ngư bơi tới lui bên người anh, màu sắc trắng đen tương phản, hấp dẫn tầm mắt của anh cực độ, khiến anh hận không được hoàn toàn vây cô lại, không để cho những người đàn ông khác nhìn thấy.
Mặc Thiên Trần giống như hải tảo bám trên người anh, cô bĩu môi: “Anh thật quá bá đạo…”
“Anh không phải đệ nhất thiên tài bá đạo như vậy!” Hai đầu lông mày anh ngưng tụ.
Mặc Thiên Trần lúc này mới nhìn thấy cánh tay bị thương của anh đang ngâm trong nước, cô không khỏi cau mày nói: “Xem anh kìa, vết thương vẫn chưa khỏi, sao lại chạy xuống nước làm chi?”
“Anh sợ em và con gái chết chìm.” Cúc Như Khanh nói xong vuốt ve Cúc Hoài Cẩn đang bơi trong con vịt.
Cúc Hoài Cẩn nở nụ cười: “Ba sợ vóc người của mẹ bị đàn ông khác thấy hết!”
“Con lại biết…” Mặc Thiên Trần ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn như trứng của đứa bé.
Mặc Thiên Trần trượt khỏi người Cúc Như Khanh, có anh chăm sóc Cúc Hoài Cẩn, cô có thể tự do bơi vài vòng quanh họ, nước biển lạnh bao quanh cô, cô có thể nhìn thấy bắp chân ngắn ngủn của con gái đang không ngừng nhích tới nhích lui, và hai chân hữu lực của Cúc Như Khanh, đứng thẳng trong nước, cô bơi về bên cạnh bọn họ, hôn lên gò má Cúc Hoài Cẩn một cái, sau đó cùng Cúc Như Khanh đứng giữa biển ôm hôn.
Chưa bao giờ cảm thấy giống thế này trước đây, nhưng số mạng đã sắp đặt, cuối cùng trời cao cũng đã chiếu cố đến cô, phủ hạnh phúc xuống người cô.
Ba người từ biển đi lên, Cúc Như Khanh ôm Cúc Hoài Cẩn, còn Mặc Thiên Trần thì ôm lấy cái phao hình con vịt, cùng nhau lên bờ.
Cả nhà cùng đi trên bờ cát, nhất thời thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai, người phụ nữ có vóc người cực nóng, trong ngực còn có con gái nhỏ đáng yêu, nước da trắng ngần như thủy tinh, mấy phụ nữ vây quanh Cúc Như Khanh lúc nãy cũng nhìn sang.
“Người ta đã có bà xã và con gái đấy…”
“Đương nhiên là không để ý tới chúng ta….”
“Nhưng cô xem trên bụng người phụ nữ đó có một vết sẹo…”
“Đúng nha! Nhìn y như con rết, quá xấu…”
Cúc Như Khanh nghe đến đó, hai mắt lạnh lẽo không ngừng bắn ra những tia sắc lạnh về phía mấy người phụ nữ bát quái.
Mặc Thiên Trần đi bên cạnh anh, không nói lời nào, ngay cả vẻ mặt, cũng trước sau thong dong.
Mấy người nữ kia nhận được ánh mắt lạnh như băng của Cúc Như Khanh, đành phải ảo não chuyển hướng nơi khác, một số khác rời khỏi bờ cát.
Cúc Như Khanh đưa tay ôm Mặc Thiên Trần vào ngực, nhẹ nhàng nói một câu: “Xin lỗi.”
Mặc Thiên Trần khẽ mỉm cười: “Sao lại nói vậy! Vết thương này nếu người hiểu biết nhìn vào sẽ biết đó là vết thương do sinh nở, người không biết thì dĩ nhiên sẽ không hiểu. trên thế gian này người hiểu được thì hiểu, không hiểu được thì cũng chẳng sao. Làm một người mẹ, vết thương như vậy không phải là xấu xí, ngược lại còn vô cùng vinh quang.”
cô nói xong cũng nhìn về phía Cúc Hoài Cẩn trong ngực Cúc Như Khanh, có một cô con gái như vậy, đã là sự đền bù tất cả tổn thương.
Cúc Như Khanh ôm cả hai mẹ con vào ngực, chuyện đã qua hãy cho nó qua đi, những thứ tốt đẹp chính là đang ở trước mắt, bọn họ vẫn còn ngày mai.
Cả nhà trở lại du thuyền, Dương Mi đưa hai đứa trẻ đi tắm rửa.
Mặc Thiên Trần cũng trở về phòng tắm rửa, cô đứng dưới vòi nước, còn chưa kịp cởi đồ bơi trên người ra, Cúc Như Khanh đã đi vào.
“Em còn chưa tắm xong!” cô nhìn ánh mắt rực lửa của anh, cũng biết anh muốn làm gì.
Cúc Như Khanh đi tới, đứng dưới vòi nước giống cô, “Tốt quá, chúng ta cùng tắm.”
Mặc Thiên Trần vừa tiếp xúc với da tay của anh, trên người không khỏi nổi lên phản ứng, cảm thấy nóng hừng hực, hơn nữa người đàn ông chỉ mặc một cái quần bơi trên người, còn trên người cô, cũng là trên dưới hai mảnh nho nhỏ vải vóc vây lại thôi.
Vòi nước từ trên xả xuống, văng xuống người bọn họ, bọt nước văng tứ phía, hai tay anh giữ lấy hông của cô, nhìn bộ dạng xinh đẹp cô, “Vật nhỏ, ăn mặc ít như vậy, em đang muốn dụ dỗ anh sao?”
“Nào có…” cô chỉ là trời sinh vóc dáng rất đẹp thôi.
“Vật nhỏ ăn ở hai lòng….” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, thân thể càng ngày càng nóng lên, cô cười hỏi: “Chúng ta có phải là đang yêu cuồng nhiệt không?”
Cúc Như Khanh không nhịn được cười, “Sao hỏi như vậy?”
“Chúng ta kết hôn trước, yêu sau, trở thành chuyện cổ nhân rồi.” Mặc Thiên Trần nhìn ánh mắt của anh, “Như Khanh, anh có yêu em không?”
“Em nói đi?” Anh hỏi ngược lại cô.
Mặc Thiên Trần cắn cắn môi: “Em từng đọc được một đoạn văn, nói thế này. Theo các khoa học gia phân tích: giữa nam nữ sẽ sinh ra lực hấp dẫn, đó là một loại phản ứng hóa học, có thể truyền dẫn qua lại thông qua ánh mắt, da thịt tiếp xúc mà sinh ra, bắt đầu từ đại não, dọc theo thần kinh đi đến máu, tiếp theo làm da đỏ lên, thân thể nóng lên, thậm chí xuất mồ hôi, tâm tình cũng sẽ cực độ kích động, những thứ này chính là cảm giác nam và nữ yêu nhau.”
cô nói xong mỉm cười nhìn vào mắt của anh, nếu nói đến cảm giác khi làn da của hai người tiếp xúc thì… cô nhón chân lên, ôm lấy cổ anh: “Em có cảm giác này đã lâu, anh thì sao?”
“Có từ lúc nào?” Cúc Như Khanh dường như rất có hứng thú muốn biết.
Mặc Thiên Trần từ khoảng cách gần nhìn anh, hai người chóp mũi chỉ cách nhau một tấc, “Thời gian cụ thể em không nhớ được, dù sao thì sau khi kết hôn không bao lâu thì đã có loại cảm giác này, nhưng khi đó lại không biết đó chính là yêu.”
“Làm sao anh cũng không nhận ra nhỉ?” Cúc Như Khanh cười rất đẹp.
“Ngay cả em còn không nhận ra.” Mặc Thiên Trần thân mật chạm một cái vào chóp mũi anh.
Cúc Như Khanh hôn lên môi cô lần nữa, hai người đứng dưới bọt nước kích tình hôn nhau nóng bỏng.
“Còn anh…” Mặc Thiên Trần lầu bầu, “Anh vẫn chưa nói?”
“Anh?” Cúc Như Khanh tay đã có động tác, “Anh dùng hành động thực tế chứng minh cho em thấy, anh có yêu em không…”
Kế tiếp, Mặc Thiên Trần không còn cơ hội nói chuyện vô ích, chìm đắm trong thế công mãnh liệt của anh…
Mặc dù là trời đã chạng vạng tối, nhưng trên da của Mặc Thiên Trần vẫn hiện rõ dấu vết, dù không rõ ràng, nhưng Cúc Như Khanh nhìn bộ dáng lúc này của cô, anh khàn khàn giọng: “Lần sau, anh sẽ đặc biệt mua một hòn đảo, mang hai màu da của em ra phơi thành một màu luôn…”
Mặc Thiên Trần vung quyền đánh vào lồng ngực anh, nghe nói có người thích xoa dầu toàn thân, sau đó phơi nắng thành một màu da, cứ không mặc gì hết, chỉ vì phơi màu da, cô còn chưa muốn đâu!
“không sợ, chỉ có anh ở bên cạnh…” Anh ôm lấy cô, hai người thân mật kết hợp lại với nhau…
Trong phòng, ngoài tiếng nước chảy ra, là thanh âm phụ nữ nhàn nhạt ngâm xướng, và tiếng thở của đàn ông ra sức cày cấy, gian phòng nhiệt độ không ngừng lên cao, trên người của hai người không biết là dấu vết hay bọt nước, đã hòa lẫn với mồ hôi lấm tấm do yêu đương cuồng nhiệt….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.