Kim Cương Ngọt Hôn: Nam Thần Quốc Dân Quấn Lấy Tôi
Chương 4: Có Chút Khẩn Trương Khó Hiểu
Thiển Hiểu Huyên
06/07/2021
Cố Nhược Tịch mặt đầy hoảng sợ nhìn anh, "Anh biến thái."
Long Dập Dương nhìn cô, hơi cong môi, thanh âm có chút khàn khàn: "Đây không phải là cô muốn sao?"
Cố Nhược Tịch mặt đầy vẻ không hiểu, "Tôi muốn gì?"
Long Dập Dương ép tới gần cô một bước, cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, "Cô xông vào phòng làm việc của tôi, chẳng lẽ không phải là vì tiếp cận tôi, thu hút sự chú ý của tôi sao?"
Công ty có quy định bằng văn bản rõ ràng, lúc anh nghỉ ngơi, bất kỳ người nào cũng không được xông vào, ngay cả trợ lý cùng thư ký của anh đều không thể xông vào lúc này.
Người tự tiện xông vào sẽ bị đuổi ra khỏi công ty, không bao giờ tuyển dụng nữa.
Cô coi thường quy định của công ty, tự tiện xông vào, không phải vì thu hút sự chú ý của anh thì là vì cái gì.
Nếu không phải nhìn cô giống như người đó.
Anh đã sớm sai người ném cô ra ngoài rồi.
Cố Nhược Tịch thấy anh hiểu lầm, liền vội vàng nói: "Mới không phải. Là bác sĩ Peter bảo tôi mau tới đưa thuốc cho anh."
Ánh mắt của Long Dập Dương dần lạnh xuống, nhìn cô chằm chằm, giọng hơi có vẻ chất vấn hỏi ngược lại: "Phải không?"
Anh rất hiểu Peter, cho dù mượn một ngàn lá gan thì Peter cũng không dám sai người tới quấy rầy anh vào giờ anh đang nghỉ trưa, huống chi là tạo tin nhảm về anh, nói anh bị thương, không được.
Nha đầu trước mắt rõ ràng là tìm cớ để tiếp cận anh.
Nhưng mà lá gan này của cô cũng thật là lớn.
Cố Nhược Tịch thấy anh không tin mình, có chút nóng nảy, "Anh nghĩ đi, tôi biết rõ anh bị thương, cũng không được "
Cô còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi đao của Long Dập Dương.
Anh uy hiếp cô: "Cô nói nghe xem."
Cố Nhược Tịch thấy anh rất để ý chuyện người khác nói anh không được, ngoan ngoãn lựa lời, sau đó cúi đầu xuống nhỏ nhỏ giọng nói tiếp: "Làm sao tôi có thể chạy tới đây quyến rũ anh cơ chứ?"
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng mà Long Dập Dương vẫn nghe thấy.
Anh nhìn cô chằm chằm, cong môi nói: "Bởi vì cô biết tôi căn bản không bị thương, đưa thuốc chẳng qua là cái cớ để cô tiếp cận tôi."
Nghe vậy, Cố Nhược Tịch có chút tức giận, "Này, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú quá đi. Vì sao tôi phải tiếp cận anh chứ? Nếu như tôi cố ý quyến rũ anh vậy thì vừa rồi tôi chẳng phản kháng như vậy."
Long Dập Dương cong môi cười một tiếng, đang muốn nói cái gì, Cố Nhược Tịch lại cắt ngang, "Đừng nói tôi là lạt mềm buộc chặt, tôi và anh không quen, lại không thích anh, không cần phải làm như vậy."
Nghe được câu lại không thích anh của cô, Long Dập Dương bỗng dưng có chút khó chịu vô hình.
Vẻ mặt anh có chút không vui nhìn về phía cô, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng mang trợn mắt như bánh bao.
Mà sau khi Cố Nhược Tịch nhìn anh chằm chằm mấy giây, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn anh nói: "Anh không tin lời tôi nói có đúng không, tôi có chứng cứ. Bác sĩ Peter đưa cho tôi một tờ giấy, nói anh khụ bị thương, hơn nữa không chịu dùng, bảo tôi đưa thuốc tới cho anh, còn dặn dò tôi nhất định phải đốc thúc anh dùng thuốc."
Dứt lời, cô lấy tờ giấy từ trong túi quần jean ra, đưa cho Long Dập Dương, "Nhìn đi, phía trên giấy trắng mực đen, viết rõ ràng."
Long Dập Dương nghe vậy, liếc nhìn tờ giấy một cái, lúc này mới nhận lấy.
Lúc thấy nội dung phía trên, biểu hiện trên gương mặt tuấn mỹ của anh không mấy dao động, nhưng mà sau khi thấy chữ ký, trong con ngươi u ám thâm thúy của anh lóe lên một tia hung ác, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Cố Nhược Tịch nhìn ánh mắt trở nên có chút dọa người của anh, hỏi dò: "Bây giờ anh tin lời tôi nói rồi đúng không?"
Long Dập Dương quét mắt về phía cô, cong môi nói: "Tôi tin, tôi tin cô là"
Nói đến đây, anh ngừng lại, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Cố Nhược Tịch, môi mỏng nhanh không chậm phun ra ba chữ, "Đại ngốc nghếch."
Cô bị người hãm hại cũng không biết, không phải là một đại ngốc nghếch thì là cái gì.
"Anh." Cố Nhược Tịch bối rối, ngay sau đó ánh mắt không vui trợn mắt nhìn anh, "Vì sao anh nói tôi như vậy?"
Long Dập Dương bước đến gần cô, ánh mắt kín đao rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo mấy phần tức giận của cô, "Cô bị người khác bị người đùa bỡn, cô cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của tôi giống như là bị thương, không thể làm chuyện đó sao?"
Không biết là bởi vì anh quá cao nên cho người ta cảm giác áp bách, hay là bởi vì cái gì mà Cố Nhược Tịch đứng sát gần anh lại có chút khẩn trương vô hình.
Cô lui về sau nửa bước, nghĩ đến lúc mới vừa rồi bị Long Dập Dương cưỡng hôn, phản ứng thân thể của anh, mặt cô đỏ lên, nhất thời phản ứng lại.
"Anh, anh không có bị thương."
Long Dập Dương nhìn Cố Nhược Tịch chăm chú trong chốc lát, đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Nhược Tịch đặt ở trên dây nịt da bên hông mình.
Long Dập Dương nhìn cô, hơi cong môi, thanh âm có chút khàn khàn: "Đây không phải là cô muốn sao?"
Cố Nhược Tịch mặt đầy vẻ không hiểu, "Tôi muốn gì?"
Long Dập Dương ép tới gần cô một bước, cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, "Cô xông vào phòng làm việc của tôi, chẳng lẽ không phải là vì tiếp cận tôi, thu hút sự chú ý của tôi sao?"
Công ty có quy định bằng văn bản rõ ràng, lúc anh nghỉ ngơi, bất kỳ người nào cũng không được xông vào, ngay cả trợ lý cùng thư ký của anh đều không thể xông vào lúc này.
Người tự tiện xông vào sẽ bị đuổi ra khỏi công ty, không bao giờ tuyển dụng nữa.
Cô coi thường quy định của công ty, tự tiện xông vào, không phải vì thu hút sự chú ý của anh thì là vì cái gì.
Nếu không phải nhìn cô giống như người đó.
Anh đã sớm sai người ném cô ra ngoài rồi.
Cố Nhược Tịch thấy anh hiểu lầm, liền vội vàng nói: "Mới không phải. Là bác sĩ Peter bảo tôi mau tới đưa thuốc cho anh."
Ánh mắt của Long Dập Dương dần lạnh xuống, nhìn cô chằm chằm, giọng hơi có vẻ chất vấn hỏi ngược lại: "Phải không?"
Anh rất hiểu Peter, cho dù mượn một ngàn lá gan thì Peter cũng không dám sai người tới quấy rầy anh vào giờ anh đang nghỉ trưa, huống chi là tạo tin nhảm về anh, nói anh bị thương, không được.
Nha đầu trước mắt rõ ràng là tìm cớ để tiếp cận anh.
Nhưng mà lá gan này của cô cũng thật là lớn.
Cố Nhược Tịch thấy anh không tin mình, có chút nóng nảy, "Anh nghĩ đi, tôi biết rõ anh bị thương, cũng không được "
Cô còn chưa nói xong đã nhận được ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi đao của Long Dập Dương.
Anh uy hiếp cô: "Cô nói nghe xem."
Cố Nhược Tịch thấy anh rất để ý chuyện người khác nói anh không được, ngoan ngoãn lựa lời, sau đó cúi đầu xuống nhỏ nhỏ giọng nói tiếp: "Làm sao tôi có thể chạy tới đây quyến rũ anh cơ chứ?"
Mặc dù cô nói rất nhỏ nhưng mà Long Dập Dương vẫn nghe thấy.
Anh nhìn cô chằm chằm, cong môi nói: "Bởi vì cô biết tôi căn bản không bị thương, đưa thuốc chẳng qua là cái cớ để cô tiếp cận tôi."
Nghe vậy, Cố Nhược Tịch có chút tức giận, "Này, trí tưởng tượng của anh cũng phong phú quá đi. Vì sao tôi phải tiếp cận anh chứ? Nếu như tôi cố ý quyến rũ anh vậy thì vừa rồi tôi chẳng phản kháng như vậy."
Long Dập Dương cong môi cười một tiếng, đang muốn nói cái gì, Cố Nhược Tịch lại cắt ngang, "Đừng nói tôi là lạt mềm buộc chặt, tôi và anh không quen, lại không thích anh, không cần phải làm như vậy."
Nghe được câu lại không thích anh của cô, Long Dập Dương bỗng dưng có chút khó chịu vô hình.
Vẻ mặt anh có chút không vui nhìn về phía cô, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng mang trợn mắt như bánh bao.
Mà sau khi Cố Nhược Tịch nhìn anh chằm chằm mấy giây, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt chợt sáng lên, nhìn anh nói: "Anh không tin lời tôi nói có đúng không, tôi có chứng cứ. Bác sĩ Peter đưa cho tôi một tờ giấy, nói anh khụ bị thương, hơn nữa không chịu dùng, bảo tôi đưa thuốc tới cho anh, còn dặn dò tôi nhất định phải đốc thúc anh dùng thuốc."
Dứt lời, cô lấy tờ giấy từ trong túi quần jean ra, đưa cho Long Dập Dương, "Nhìn đi, phía trên giấy trắng mực đen, viết rõ ràng."
Long Dập Dương nghe vậy, liếc nhìn tờ giấy một cái, lúc này mới nhận lấy.
Lúc thấy nội dung phía trên, biểu hiện trên gương mặt tuấn mỹ của anh không mấy dao động, nhưng mà sau khi thấy chữ ký, trong con ngươi u ám thâm thúy của anh lóe lên một tia hung ác, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Cố Nhược Tịch nhìn ánh mắt trở nên có chút dọa người của anh, hỏi dò: "Bây giờ anh tin lời tôi nói rồi đúng không?"
Long Dập Dương quét mắt về phía cô, cong môi nói: "Tôi tin, tôi tin cô là"
Nói đến đây, anh ngừng lại, đối mặt với ánh mắt mong chờ của Cố Nhược Tịch, môi mỏng nhanh không chậm phun ra ba chữ, "Đại ngốc nghếch."
Cô bị người hãm hại cũng không biết, không phải là một đại ngốc nghếch thì là cái gì.
"Anh." Cố Nhược Tịch bối rối, ngay sau đó ánh mắt không vui trợn mắt nhìn anh, "Vì sao anh nói tôi như vậy?"
Long Dập Dương bước đến gần cô, ánh mắt kín đao rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo mấy phần tức giận của cô, "Cô bị người khác bị người đùa bỡn, cô cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của tôi giống như là bị thương, không thể làm chuyện đó sao?"
Không biết là bởi vì anh quá cao nên cho người ta cảm giác áp bách, hay là bởi vì cái gì mà Cố Nhược Tịch đứng sát gần anh lại có chút khẩn trương vô hình.
Cô lui về sau nửa bước, nghĩ đến lúc mới vừa rồi bị Long Dập Dương cưỡng hôn, phản ứng thân thể của anh, mặt cô đỏ lên, nhất thời phản ứng lại.
"Anh, anh không có bị thương."
Long Dập Dương nhìn Cố Nhược Tịch chăm chú trong chốc lát, đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cố Nhược Tịch đặt ở trên dây nịt da bên hông mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.