Chương 1
Minh Tinh
21/03/2013
Quán cà phê “Tựu Đẳng Nhĩ Lai”(ta thấy nguyên văn hay hơn là edit hẳn ra),cho dù cái tên có chút cổ quái nhưng khách nhân ra vào không dứt, bởi ai cũng biết đồ ăn, cà phê, đồ uống nơi này tuyệt đối không thua nhà ăn cao cấp, nghe nói là do lão bản khi chu du các nước, thường xuyên mang về các cách chế biến đặc biệt, ngay cả những người đau dạ dày đều có thể thu phục.
Phương Nhược Tuyết trên danh nghĩa điếm trưởng động tác gọn gàng chiếu cố, làm cho tách cà phê hương khí mê người từ nhân viên mới vừa làm vừa học đưa đến trong miệng khách nhân, nhưng nàng chính là “giống như” bề bộn nhiều việc, trên thực tế, lỗ tai sớm dựng thẳng lên, một đôi mắt lại không tự chủ được liếc về phía bên phải trước mặt.
Góc quán cà phê là một đôi nam nữ, có vẻ thân mật nói chuyện với nhau, cảnh tượng này ở quán cà phê thực bình thường, nhưng một nam một nữ này chính là có vẻ không hài hòa.
Bọn họ ăn mặc có chút sang trọng, thế này là nên đi khách sạn uống trà chiều, chứ không phải ở quán cà phê nói chuyện phiếm, nhưng thế này cũng chưa kỳ quái, kỳ quái là, nam tử xem ra bất quá chắc hơn hai mươi tuổi, âu phục phẳng phiu, diện mạo có thể so sánh cùng minh tinh trong bóp da của nàng, nữ tử xem ra là ba mươi mấy đi? Nàng đoán không ra, bởi vì người ta bảo dưỡng sắc đẹp rất kỹ, hơn nữa bề ngoài gợi cảm xinh đẹp, cho dù đã có tuổi, vẫn như cũ động lòng người.
Mà hình ảnh hai người cùng một chỗ, chỉ làm cho Phương Nhược Tuyết không ngừng nghĩ đến ngày ngưu lang cùng khách nhân trêu đùa.
Lòng hiếu kỳ điều khiển, thân thể của nàng không ngừng hướng lệch một bên quầy bar (Song : hình ảnh chị ngồi nghiêng người) muốn nghe rõ ràng hai người đang nói cái gì.
Quan Hi Thần dường như muốn lấy lòng nữ tử mà rót một ly trà mân côi,“Sách nói hay tức giận sẽ mau già, nào, uống một ngụm trà áp áp cơn tức.”
Đối phương tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, một tay không khách khí cầm chén trà, mồm to uống một ngụm, hình tượng động tác này thực không hợp, đại khái là vì thật sự nổi giận đi.
Lâm Khinh Vi buông chén trà, dừng một hồi, ngữ khí không tốt mở miệng,“Làm trò này để lấy lòng ư, tôi vừa mới nói với anh, anh có hay không nghe vào lỗ tai?”
“Có! Làm sao dám không nghe? Dù sao……” Hắn mỉm cười, thoạt nhìn vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ.“Bà là nữ nhân tôi yêu nhất, chính là như vậy, ánh mắt của tôi đều bị thu hút rồi, những thứ dong chi tục phấn(các nữ nhân khác) không thể chui vào mắt của tôi, nói đến cái này còn phải trách bà……” (Song : nam chính đây , đang nịnh
…. ai ư? cuối c1 sẽ rõ =]]])
Nam tử thành công nói một phen làm cho Phương Nhược Tuyết đánh một cái lạnh run, vốn đang tưởng dựa sát vào để nghe rõ một chút, đáng tiếc tiếng chuông gió trước quán cà phê vang, nàng đành phải quay đầu tiếp đón.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có mấy……” Thấy rõ người tới, nàng phút chốc ngậm miệng.
Trầm Thiên Sơn — đồng học cùng lớp ba năm trung học của nàng, tốt nghiệp xong, hai người thủy chung bảo trì quan hệ lãnh đạm, bất quá sau khi cha mẹ nàng qua đời, hắn lại bắt đầu thường xuyên cùng nàng tiếp xúc.
Không phải hẹn nàng đi công viên ngắm trăng, để cho muỗi ăn no nê, chính là hẹn nàng xem phim, làm cho nàng ở trên ghế diễn cảnh “Cùng chu công chơi cờ”.
Hết lần này đến lần khác nàng tâm địa mềm mại, tổng cảm thấy dù sao cũng là đồng học, không nên trở mặt, dù sao lúc đồng học liên lạc, cảm tình cũng không có gì lớn, về phần em trai nói cái gì “Trợ Trụ vi ngược” (*),“Không có chyện sẽ không đến Điện Tam Bảo”, nàng một câu nghe cũng không hiểu, bất quá chính là một cái đồng học trung học thôi, có thể làm cái quái gì?
Hôm nay sáng sớm, hắn lại gọi điện thoại hẹn nàng, vốn muốn đi một nơi không khí đặc biệt để dùng bữa, bị nàng từ chối, nếu nàng đã mở quán cà phê, nước phù sa làm chi muốn rơi xuống ruộng ngoài?(Chị ý có quán, anh kia lại mời đi nơi khác) Nàng nhưng là thực thông minh, lần sau em trai nếu nói nàng ngốc, nàng còn có bằng chứng phản bác, ha ha -
Phương Nhược Tuyết đôi mắt di động theo nam tử trẻ tuổi mặc tây trang vàng nhạt thực không khách khí ngồi vào quầy bar, còn cố ý đùa giỡn gảy một chút nước.
“Chờ mình lâu chưa?” Trầm Thiên Sơn ngữ khí không chỗ nào là không lộ ra vẻ tự phụ, ngồi vào chỗ của mình, còn thực tự động kêu phục vụ sinh gọi cơm.
“Mình đi làm ở đây từ sáng sớm a.” Nàng không có ý tứ khinh khỉnh, bởi vì nàng sẽ không nói châm chọc người khác, chính là sẽ không nói dối mà thôi.
“Cậu che dấu cũng không quan hệ, mình tới trễ bốn mươi phút, cậu là thực nóng vội đi.” Hắn cứ thế nói, còn tự tiện cho rằng nữ nhân trong điếm hiện tại đều đối hắn phóng điện, nên xem nhẹ tầm mắt các nàng, kỳ thật là nhìn cái bàn đằng sau hắn.(Song : *cầm dép* *phi* chết ngươi chưa,cho ngươi chừa,ngươi chưa chừa,cho ngươi chết…. Phong: Anh này ăn dưa bở nhiều quá đi, toàn ngồi tự kỉ.)
“Nóng vội? Có sao?” Nàng nhìn thực vội sao? Nói thực ra trước khi hắn đến, nàng còn quên rằng 2 người có hẹn.
“Tốt lắm tốt lắm, cậu không cần dùng chiêu này hấp dẫn ánh mắt của mình.” Hắn lộ ra vẻ tự cho là đúng, nàng đã trúng chiêu bài quan trọng của hắn.
“Nha.” Nàng có đôi khi, không, là đại bộ phận thời điểm đều nghe không hiểu Trầm Thiên Sơn đang nói cái gì(Song : Em cũng chả hiểu chị ạ), nhưng bình thường dưới loại tình huống này nàng chỉ cần thức thời gật đầu đồng ý, có thể miễn cho bên tai bị oanh tạc mệt nhọc.
Ai ~~ nghĩ vậy, nàng nhịn không được cảm thấy chính mình thật thông minh, vì sao em trai còn nói nàng ngốc đâu?(Song : chị ngốc thật ạ ,tý rồi biết…Phong: Chẹp chẹp, người ngốc sẽ không bao giờ tự nhận mình ngốc a)
Không bao lâu, phục vụ sinh lục tục đem mỹ vị điểm tâm nhất nhất bưng tới, Trầm Thiên Sơn tiêu sái gật đầu ,cho đối phương một cái tươi cười khêu gợi.
Phục vụ sinh lễ phép gật đầu, vào phòng bếp lại nhịn không được muốn đồng sự đưa cho một cái túi để nôn mửa.(Song : bạn gì ơi ,túi đây , phờ – ri bạn ạ…)
Thoáng chốc, Phương Nhược Tuyết trọng nghĩa khí thẳng tắp tăng lên, nàng cảm thấy chính mình có nghĩa vụ vì các phục vụ viên trong điếm nhà mình vừa đi làm vừa đi học mà cố gắng một phần tâm lực, làm cho bọn họ sớm giải thoát ngày nào, dù sao không phải tất cả mọi người đều giống nàng “Thông minh”, có thể ứng phó đồng học này nói chuyện rất khó hiểu.
“Ách, Thiên Sơn, cậu hôm nay tìm mình có việc sao?”
Trầm Thiên Sơn đắc ý cười,“Đã nói cậu nóng vội còn không thừa nhận, thực không thẳng thắn.”
Hoàn toàn không chú ý tới hắn đang nói cái gì, Phương Nhược Tuyết tầm mắt bị miếng bít tết đang tiến miệng hắn hấp dẫn, một lát hồi không được thần.
Nha, bít tết ở trong điếm nhưng là cực phẩm đơn giá cao, theo như trước, hắn tuyệt đối sẽ không trả nàng tiền, nha, đau lòng a……(Đây là cái ngốc thứ nhất)
“Xem chúng ta giao tình, mình sẽ không nói cho cậu mùi vị.” Xem nàng theo dõi hắn lâu như vậy, hắn nắm chả đứa ngốc đối diện này là đáp ứng yêu cầu hắn.
“Cậu có biết, tốt nghiệp trung học, ba mình liền cả ngày thúc giục đi tìm việc, đối với nhân tài như mình, thế nào thích hợp làm nhân viên nghe người ta sai bảo đi? Gần đây mình có một cái bằng hữu thực tốt bàn chuyện làm ăn, muốn tìm mình hợp tác, mình chỉ cần góp tiền là tốt rồi.”
“Chung vốn mở công ty làm lão bản thực không tồi a.” Phương Nhược Tuyết không yên lòng, âm thầm hi hu. Ô…… bít tết muối tiêu của nàng đi hơn phân nửa, còn lại tàn dư a……
“Làm lão bản đương nhiên rất tốt, nhưng là trước mắt trong tay mình không có nhiều tài chính như vậy, Nhược Tuyết, trừ bỏ ba mẹ mình, cậu là nữ nhân bên ngoài mình thân cận nhất trên thế giới, cho nên việc này cậu nhất định giúp mình đi?” Cuối cùng, hắn lại học nam nhân vật chính trong phim, đem thân mình đến gần nàng một chút.
Phương Nhược Tuyết hoàn toàn không cảm kích, lui từng bước ra sau, khó hiểu nghiêng đầu,“Mình…… Mình có thể giúp đỡ cậu cái gì sao?”
“Đương nhiên có thể, mình nhớ rõ ba mẹ cậu qua đời, không phải để lại không ít di sản cho cậu sao?” Vẻ mặt của hắn rốt cuộc che dấu không được tham lam.(Song : *đập đập vai tác giả * bác kiếm đâu ra thằng này thế .).
“Ân…… Thêm lãi suất có hơn một ngàn vạn đi.” Nàng không hề cảnh giác vén áo cho người xem lưng.(Cái ngốc thứ 2 của chị này)
Nghe vậy, Trầm Thiên Sơn ánh mắt sáng lên,“Này không phải đúng rồi, nếu cậu đem toàn bộ tiền cho mình mượn, mình nghĩ sẽ rất nhanh thành công.”
“Vậy cậu khả năng muốn chậm một chút thành công, không quan hệ, em trai của mình nói nếu có chí nhất định thành, cậu cố lên đi!”
Hắn sắc mặt thay đổi,“Cái gì? Cậu có ý tứ gì?”
(*) : Trợ Trụ vi ngược / Nối giáo cho giặc /giúp người xấu làm điều ác/giúp vua Kiệt làm điều ác /”Trợ Trụ vi nghiệt” , Chữ Trụ trong Trụ vương, là vua Đế Tân, nhà Ân, đốt chết kẻ trung lương, mổ bụng đàn bà chửa, những kẻ tàn nhẫn bất lương thì ẩn dụ là Trụ)^^diti-2T^^
“Hơn một ngàn vạn kia mình quyên góp cho cô nhi viện.” Ngữ khí của nàng bình thản như tìm được mười đồng tiền mua bánh vậy.
“Cái gì? Cậu nói cậu đem một số tiền lớn như vậy đi quyên góp cho……” Rống đến đây ,ba chữ “ Cô nhi viện” này Trầm Thiên Sơn đã không nói tiếp được, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng,“Phương Nhược Tuyết, cậu đem tiền quyên góp sao không thương lượng với mình?”(Song : ta thực muốn đổi tên thằng này thành “bệnh thần kinh” quá …Tác giả : yêu cầu cô giữ nguyên cho tôi)
“Thương lượng với cậu? Vì sao muốn thương lượng cùng cậu?” Nàng buồn bực nâng mi, hơn nữa như thế nào lại từ “Nhược Tuyết” biến thành “Phương Nhược Tuyết”? Nàng quả nhiên vẫn là rất khó hiểu Trầm Thiên Sơn.
“Làm ơn, bởi vì mình muốn mở công ty, số tiền kia cậu hẳn là giao cho mình mới đúng.” Hắn nhịn xuống tức giận, dùng sức xiết chặt nắm tay, mới có biện pháp tiếp tục đem lời nói cho hết,“Như vậy cậu hiện tại trong tay còn có bao nhiêu tiền?”(Song : dời ơi,*vò đầu bứt tai* đầu truyện đã gặp phải thằng điên…)
“Này…… Mình xem một chút.” Nàng thực còn thật sự mở ra cái tủ gỗ ở dưới quầy bar, rút ra bóp da từ trong bao, thực không cảnh giác đếm tiền.
“Em trai của mình xuất ngoại lấy tám ngàn tiền sinh hoạt phí, còn thừa sáu ngàn, hơn nữa mình đang có năm trăm, tổng cộng có sáu ngàn năm trăm.”
“Khoản giữ lại của cậu đâu? Cậu có để trong ngân hàng không?”
“Có a, ngân hàng mình có tiền, còn giống như không ít nha……” Thực tế con số nàng cũng không rõ ràng, em trai nói qua một lần, nhưng không quá trọng yếu, cho nên nàng cũng đã quên.
Vừa nghe nàng ngân hàng còn có không ít tiền, Trầm Thiên Sơn lại nhẫn nại (Song: còn ta thì sắp muốn giết người…..Phong: Uống miếng nước hạ hỏa đi, ngươi mà giết người là phải ngồi nhà đá đó, đến lúc đó ai sẽ là người dịch truyện cho ta đọc a), lại đem ngữ khí trở về mềm mại,“Vậy cậu đem toàn bộ cho mình mượn, mình sớm ngày thành công, cậu cũng được hưởng a.”
Kỳ quái? Hắn thành công quan hệ gì tới nàng?“Mình là rất muốn giúp cậu, nhưng tài khoản của mình, con dấu, sổ ghi chép toàn bộ bị em trai thu đi rồi, bằng không chờ nó trở về cậu tìm nó là được.”( Song : *bắc loa* em trai chị Tuyết là ai , ra lĩnh thưởng…)
“Cậu……” Buồn một hơi, Trầm Thiên Sơn thiếu chút nữa đem chính mình nghẹn chết, không được, hắn không thể chửi mắng, nữ nhân này còn lợi dụng được,“Cậu đã không lấy được tiền, vậy đem quán cà phê này cầm ngân hàng vay tiền, cậu không phải nói cậu là điếm trưởng sao?”
Rốt cuộc hắn không có tiền thì liên quan gì nàng? Nàng thật sự rất muốn hỏi ra miệng, nhưng hắn một bộ núi lửa muốn bùng nổ, hại nàng không thể không đem nghi vấn nuốt lại trong bụng, ít nhất cũng như trước ngoan ngoãn trả lời hắn, có vẻ sẽ không gặp họa.
“Mình là điếm trưởng nhưng không phải lão bản nha, trên thực tế chủ quán cà phê là của em trai mình”.
Núi lửa quả nhiên bạo phát, Trầm Thiên Sơn nhịn không được gầm lên,“Phương Nhược Tuyết, cô rốt cuộc có nghĩ là giúp tôi không, tôi là bạn trai cô nha! Tôi cảnh cáo cô, cô nếu không giúp tôi lấy tiền mở công ty, tôi sẽ chia tay với đồ nữ nhân ngốc là cô đấy.” (Song : * Tạch Tạch * súng đã lên nòng …hong : ấy , bình tĩnh, để ta * tạch* * bùm * bom nguyên tử hay hơn.)
“Chia tay?” Nàng trên đầu lại toát ra vài cái dấu chấm hỏi lớn, nàng ép tới lông mi túc nhanh, không thể lý giải nổi. Bọn họ khi nào thì kết giao qua?( Song : chị không nhớ sai ạ , chỉ có thằng vượt trại kia thôi …)
Cho rằng phương pháp này hiệu quả, nàng bị dọa, Trầm Thiên Sơn thô bạo đem tiền mặt trong tay nàng cướp đi, còn không khách khí quẳng một câu nói,“Tuy rằng sáu ngàn năm trăm thật là ít trầm trọng, nhưng ta coi như cho ngươi vãn hồi một chút tâm ý của ta, ta lòng dạ tốt lắm, cho ngươi kỳ hạn một tuần, cho ngươi gom đủ tiền đưa ta, liền một trăm ngàn đi, không cần nhiều lắm.”
“Gom đủ?”
“Đúng vậy! Tôi là bố thí cô mới cho cô cơ hội, cô nên nắm thật chắc, bằng không……” Hắn đứng lên, tức giận chỉ vào cái trán của nàng,“Bằng không tôi sẽ không cần một người như cô, nữ nhân không diện mạo không dáng người không hài hước lại còn ngu ngốc, chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Một hơi nói xong, hắn tự cho là tiêu sái xoay người rời đi.(Song : Phong, cho thêm quả nữa…Phong : ok *bùm*)
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Quan Hi Thần nhịn không được nhướng mày anh tuấn. Trên đời này như thế nào còn có nam nhân không biết xấu hổ như vậy? Trọng điểm là, còn có nữ nhân ngốc như nàng ta muốn phối hợp cùng?
Bởi vì bàn bọn họ cách quầy bar rất gần, từ lúc nữ nhân ngốc lớn tiếng kêu “Chia tay”, hai người dương cao giọng âm đối thoại liền một chữ không sót truyền tiến lỗ tai hắn, dùng ngón chân cũng biết là một nam nhân muốn gạt tiền, hơn nữa còn có nữ nhân muốn vì yêu mà hy sinh ngốc nghếch.
Nhất là nữ nhân ngốc kia còn không ngừng thì thào tự nói cái gì “Ân đoạn nghĩa tuyệt”,“Chia tay”,“Chờ một chút”, hắn càng có thể khẳng định, ngu ngốc này tuyệt đối sẽ đi kiếm tiền cho tên kia.
Nhìn mặt của nàng, hắn nhưng lại không hiểu sao cảm thấy tức giận, người nhà của nàng như thế nào có thể để nàng ngu ngốc như vậy, cùng một cái nam nhân nhìn mặt là có thể phán đoán là một tên thối nam nhân kết giao.
Quan Hi Thần cũng không biết chính mình tức cái gì, nhưng hắn chính là khó chịu tới cực điểm, đại khái hắn là người phe chính nghĩa muốn tìm được thời cơ thể hiện đi.(Song : không phải ạ , em nghĩ là nhất kiến chung tình …Thần : *trầm ngâm*)
“Ân đoạn nghĩa tuyệt? Chia tay? Chờ một chút……” Phương Nhược Tuyết xác thực còn tại toái toái niệm, cũng thật là muốn gọi Trầm Thiên Sơn chờ một chút, bởi vì nàng một câu cũng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, huống hồ, nếu bọn họ thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt, kia có thể hay không thỉnh hắn trả tiền bít tết muối tiêu?
Nha, đúng rồi, hắn vừa mới lấy của nàng sáu ngàn năm trăm khối, nàng muốn hay không báo nguy a?!
“Điếm, điếm trưởng, em…… em……” Lúc này, Mi Mi vừa làm vừa học tại quán cà phê vỗ nhẹ̣ bả vai của nàng.
Phương Nhược Tuyết quay đầu, biểu tình xem ra thật sự thực khổ sở. Nàng chết chắc rồi, để cho em trai biết nàng bị người cướp chắc không quan trọng, nếu như bị hắn biết phạm nhân là Trầm Thiên Sơn, nàng sẽ cõng trên lưng cái danh “anh hùng” ngu ngốc cả đời !
“Không, không có việc gì.” Mi mi ôm bụng, mày rối rắm, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là đem lời nói nuốt trở lại đi. Điếm trưởng xem ra chính là bị bạn trai đá , tuy rằng người bình thường tốt lắm, nhưng nàng thật sự rất sợ bão sẽ quét đến.
“Bộ dáng em không giống như không có gì nha, Mi Mi, em làm sao vậy?”
“Em MC, bụng không thoải mái, muốn xin nghỉ nửa ngày được không?”
Phương Nhược Tuyết vội vàng gật đầu,“Đương nhiên có thể, việc nhỏ việc nhỏ, em về nhà nghỉ ngơi đi, chị sẽ trông quán.”
“Cám ơn, ô ~~ điếm trưởng chị tốt nhất.” Bị bạn trai quăng, còn có thể trấn định như vậy, nói muốn giúp nàng, thật sự là quá tốt.“Em đây đi trước nha.”
Nhìn bóng dáng của nàng, Phương Nhược Tuyết cảm động không thôi. Ai ~~ cũng chỉ có vậy mà nàng thực đáng yêu ,nói chính mình là tốt nhất, bình thường em trai đều nói nàng ngu ngốc nhất.(Song : em sẽ nói về chi ̣ như những gì mà 2 người kia nói).
Đi vào phòng nghỉ, nàng thay đồng phục phục vụ sinh, khi mang cơm lên, trên mặt tràn ngập nghi hoặc,“Kỳ quái, bàn số mười không phải là tên ngưu lang kia ngồi sao, bọn họ có gì đó không đúng?”
Trong lúc nàng đi đến bên cạnh bàn số mười, nhìn đến một mỹ nữ tuổi còn trẻ ngồi đối diện “Ngưu lang”, không thể không sợ hãi. Này nam nhân lá gan cũng quá lớn đi? Cư nhiên hẹn khách nhân khác nhau cùng một ngày đến cùng một địa điểm, còn hẹn thời gian gặp mặt kế tiếp nhau!
Ân, nữ nhân này mặc âu phục lửa đỏ bó sát người, trông thực yêu kiều, không nghĩ tới nữ nhân như vậy cũng muốn bao ngưu lang nha?
Trời ạ, hảo đặc sắc, cứ như phim truyền hình a -
Phương Nhược Tuyết đặt khay cơm với tốc độ thập phần thong thả, còn thuận tiện giúp bọn hắn rót nước, lau cái bàn, thu dọn rác, chính là muốn nghe rõ ràng bọn họ đang nói cái gì, không có biện pháp, lòng hiếu kỳ quản không được.
“Hi Thần, em là con gái một tổng tài tập đoàn Tô thị, gia tài cha em sớm muộn gì cũng rơi vào tay em, chỉ cần kết hôn cùng em, đừng nói phấn đấu ba mươi năm, cho dù cả đời không phấn đấu cũng có thể tọa ủng kim sơn, chỉ bằng vào điểm ấy, không biết được có bao nhiêu nam nhân mong chờ cùng em kết hôn, nhưng em hiện tại thầm nghĩ đem vinh quang này dành cho anh.” Tô San San vừa nói vừa liếc mắt đưa tình.(Song : nữ nhân chết tiệt…)
Quan Hi Thần căn bản không chuyên tâm nghe nàng nói cái gì, toàn bộ tầm mắt đều hướng về nữ nhân đang giả bộ bận rộn kia.
Cô nàng ngu ngốc kia còn tự cho là che dấu rất khá, đã muốn một phút đồng hồ, nàng vẫn là lau cái chén, rõ ràng đứng ở quầy bar, nhưng thân mình toàn lệch lại đây, ngốc nghếch đến buồn cười.
Nói đến năng lực phục hồi như cũ của nàng thật đúng là giỏi, vừa mới bị bạn trai đá, bây giờ còn có tâm tình thám thính bát quái của khách nhân.
“Hi Thần, anh có biết đây là tại sao không? Bởi vì từ ba năm trước đây, em nhìn thấy anh ở tiệc sinh nhật bằng hữu, em chỉ biết chính mình hoàn toàn rơi vào tay anh rồi.”
Nghe được mỹ nhân một phen thâm tình thổ lộ, hắn vẫn là rất bình tĩnh, ánh mắt không tập trung lướt qua nàng.
Nữ nhân ngu ngốc kia đang đi lại đây, cầm trên tay một bông hoa hồng.
Ha ha! Rất khôi hài, nàng sẽ không là dùng bông hoa này giúp bọn hắn đi. Nàng ngay cả chiêu này cũng nghĩ ra!
Quan Hi Thần ánh mắt trắng trợn đánh giá như vậy, đương nhiên rốt cục khiến cho San San chú ý.
Nàng trừng mắt nữ nhân chậm rãi đi tới, nguyên bản trên mặt tươi cười giây lát biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Quán cà phê nhỏ thực chất chính là như vậy, đều là những đứa sinh viên trổ mã chẳng ra gì.” Nàng vẻ mặt hèn mọn trừng mắt người tới,“Tướng mạo cần có không có, dáng người chuẩn cũng không, cầm hoa hồng đều có vẻ đóa hoa xinh đẹp gấp mười lần, dù sao cũng xứng chức vị lá cây làm nền, nếu không , đẹp cũng khó, anh nói phải không? Hi Thần.”
Quan Hi Thần phút chốc nhăn mày, tựa như đối với nam nhân lừa tiền vừa nãy, rất muốn lấy kim khâu miệng Tô San San vào.
Tuy rằng hắn sớm cười nhạo ở trong lòng vô số lần nữ nhân ngu ngốc này, nhưng là để người khác dùng lời nói như vậy châm chọc nàng, hắn cũng rất tức giận.
Cứ như tiểu hài tử chính mình có thể đánh, người khác lại không thể.
Vẻ mặt bình tĩnh, hắn đang muốn mở miệng trách cứ, không ngờ lại bị người giành trước một bước.
“Cám ơn.” Phương Nhược Tuyết thực thành tâm nói lời cảm tạ. Nàng vừa đi gần, chợt nghe đến khách nhân này khen ngợi nàng, hại nàng có chút ngượng ngùng, kỳ thật nàng là muốn đến thám thính bát quái.
Tô San San không thể tin được kéo cao âm giọng,“Cảm tạ cái gì?” Nào có người bị mắng còn nói lời cảm tạ ?
“Cô không phải khen ngợi tôi rõ ràng thoạt nhìn không bộ dạng không dáng người, khí chất lại tươi mát xuất chúng, ngay cả hoa hồng bình thường bị ta cầm đều có vẻ xinh đẹp gấp bội, so với lá cây càng có thể phụ trợ đóa hoa xinh đẹp? Nói thực ra, tôi không bị người ta ở trước công chúng khen ngợi, sẽ có điểm ngượng ngùng.”
Nàng còn nói vậy, Tô San San tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Cô là cố ý xuyên tạc lời nói của ta, cười nhạo ta đi?”
“Tôi không ý tứ này, cô đừng hiểu lầm.”
“Cô có biết chính mình đang nói chuyện với ai không?” Tô San San cao ngạo cảm thấy bị khiêu khích, tức giận đến hai mắt trợn lên.
Nghe vậy, Phương Nhược Tuyết dương cao âm lượng, hơn nữa là để mọi người trong quán nghe được,“Cái kia…… Cô hiện tại cho rằng tôi nói chuyện với cô sao?”
“Đáng giận, cô là thái độ gì, gọi quản lý đi ra!” Tô San San phát hỏa rống to.
“Chúng tôi không có quản lý.”
“Tôi mặc kệ, tôi kêu các người gọi hắn đi ra, tôi muốn hắn cho tôi một cái công đạo, các người là tuyển nhân viên kiều gì ? Tuyển phục vụ sinh không chỉ có bộ dạng khó coi, còn không tôn trọng khách nhân, cười nhạo khách nhân!”
“Ách, chính là hắn xuất ngoại rồi.” Em trai ư?
“Vậy điếm trưởng đâu? Gọi điếm trưởng đến, tôi muốn hắn khai trừ cô!”
“Nha, hảo.”
“Kia còn không mau đi, cô không dám sao?”
“Ách…… Nhưng là tôi chính là điếm trưởng nha.” Nữ nhân này làm cho nàng thực khó xử nha, muốn nàng khai trừ chính mình nha?
“Phốc xích -” Rốt cuộc nhịn không được Quan Hi Thần rốt cục chợt cười đi ra, không nghĩ tới nữ nhân này ngốc hề hề vẫn là một thiên tài khôi hài, thật sự là không uổng phí hắn chú ý nàng như vậy.
Nhìn đến hắn nở nụ cười, Tô San San không còn mặt mũi.
“Cho dù cô là điếm trưởng tôi vẫn muốn khai trừ ngươi, mua cái quán cà phê này bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua, về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây!” Nàng không tin không có chuyện gì là tiền không giải quyết được.
“Tôi chính là điếm trưởng.” Phương Nhược Tuyết lại đột nhiên kêu thật sự lớn tiếng, như là sợ đối phương tai điếc.
“Tôi không có lảng tai, cô không cần kêu lớn tiếng như vậy!”
“Cô không có lảng tai cũng nên nói sớm một chút.” Nữ nhân này như thế nào một chút nghe không hiểu lời nàng, thực phiền toái.“Tôi đây vừa mới nói không phải sao? Tôi là điếm trưởng, không phải lã bản, cô muốn mua quán cà phê tôi cũng không có biện pháp bán cho cô a, cô không nghe được sao?”
“Ha ha ha…… Ha ha ha -” Quan Hi Thần hoàn toàn mặc kệ Tô San San tức giận đến mặt mũi trắng bệch, thực ra sức cười to.
Trừ bỏ hắn, Tô San San “lãng tai”, tất cả mọi người đều nghe được bọn họ đối thoại, cũng bắt đầu không nín được nở nụ cười.
“Cô……” Trước mắt mọi người,…, Tô San San đơn giản quyết định rời đi,“Hi Thần, em mặc kệ, em muốn đi nơi khác, em không bao giờ muốn đến nơi này dùng cơm.”
Quan Hi Thần dần dần ngừng cười có chút đùa cợt nhún nhún vai,“Ân, vậy được rồi, tôi không chiếm thời gian của cô, cô nhanh chút đi đi, về sau cũng không cần lại đến nơi này.”
“Hi, Hi Thần, anh lời này…… Có ý tứ gì?” Lúc này Tô San San trừ bỏ tức giận, còn có không thể tin.
Hắn tao nhã hươ hai tay,“Ý tứ như lời đã nói, cô đi thong thả, thứ tôi không phụng bồi, cơm của tôi còn không có ăn xong, không đếm xỉa tới cô.”
“Anh…… Anh…… Hừ!” Nàng tức giận xoay thân liền hướng ngoài cửa đi.
Phương Nhược Tuyết có chút há hốc mồm, không nghĩ tới hiện tại ngưu lang còn cá tính như vậy, ngay cả kim chủ cũng dám đắc tội.
“Uy, cô thực có khôi hài trời cho.” Hắn cánh môi đẹp hơi hơi giơ lên.
Hôm nay nếu không phải nha đầu ngốc này xuất hiện, hắn còn không biết muốn dùng cái phương thức gì thoát khỏi nữ nhân đáng ghét Tô San San kia.
“Tôi không gọi uy.”
“Nha, vậy cô tên gọi là gì?”
“Phương Nhược Tuyết.” Nói xong nàng liền muốn cắn đầu lưỡi chính mình, nàng làm chi hữu vấn tất đáp?(Có hỏi có trả lời)
“Phương Nhược Tuyết, cô rất có khôi hài trời cho.”
“Khôi hài? Tôi cũng không nói gì buồn cười.” Kỳ quái, hôm nay khách nhân như thế nào đều nghe không hiểu người khác nói gì? Tựa như nàng nghe không hiểu Trầm Thiên Sơn nói gì nha.
“Ha ha — này buồn cười.”
Buồn cười? Làm sao buồn cười?“Tôi là không hiểu làm sao buồn cười, nhưng tôi còn phải nhắc nhở anh, làm ngưu lang không có gì phải ngượng, đáng xấu hổ là không có đạo đức nghề nghiệp a, anh làm sao có thể hẹn hai cái khách nhân gặp mặt một trước một sau liền nhau như thế, vạn nhất thời gian không kịp làm sao bây giờ? Khách nhân sẽ tức giận.”
“Cô đang nói cái gì……”
“Còn có, cho dù khách nhân vô lý thì anh cũng không thể đắc tội a,nghề phục vụ chính là như vậy, anh hiểu hay không a? Cẩn thận suy nghĩ đi, tôi trở về công tác, tự iải quyết cho tốt.” Nói xong, còn vỗ nhẹ bờ vai của hắn, không cho hắn cơ hội phản bác bước đến phòng bếp.
Quan Hi Thần khó hiểu nhíu mày.
Ngưu lang? Đạo đức nghề nghiệp? Nghề phục vụ? Nữ nhân ngốc này đang nói cái quỷ gì a?
~ ~ ~
Huýt sáo vừa mới bước vào cửa nhà, Quan Hi Thần lập tức cảm giác được không khí không tầm thường.
Nhìn Lâm Khinh Vi trên sô pha vẻ mặt nghiêm túc, hắn cả người thần kinh nhanh chóng buộc lại.
“Ha la ~~ Lâm phu nhân, bà không phải là cùng bạn thân đi spa dưỡng da sao, như thế nào trở về sớm như vậy?” Ân…… Sắc mặt thực thối, lại thêm nặng nề.
Vì thế hắn lấy lòng lại mỉm cười mê người,“Kỳ thật tôi cảm thấy làn da Lâm phu nhân tốt lắm, căn bản không cần đi spa nha.”
Đáng tiếc đổi lấy hắn lời ngon tiếng ngọt chính là một cái ánh mắt lạnh như băng, Lâm Khinh Vi mặc âu phục bó sát người màu hồng hai chân tao nhã vắt chéo, cầm chén trà tinh xảo, nhìn ông con miệng ngọt hơn mật, nàng như trước bảo trì biểu tình cao ngạo.
“Thằng con bất hiếu, biết sai liền chính mình quỳ lại đây!”
“Lâm phu nhân, mẹ sinh hai cái chân cho con chỉ dùng để đi, từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng không dạy con quỳ a, thứ con bất tài, mong rằng mẫu thân đại nhân thứ lỗi…… Ôi……” Quan Hi Thần đắc chí một cái mà không chú ý, lỗ tai đã muốn gặp nạn, bị người nào đó hung hăng nhéo lên.
“Uy uy uy! Lâm phu nhân — Lâm mỹ nữ…… Lâm đại tiểu thư…… Mẹ than yêu…… Rất đau ai!” Hắn cả người bị nhéo đến trên sô pha, còn bị dùng một bộ dáng muốn ăn sống làm thịt hắn hung ác đe dọa, thực đáng thương.
“Xem con còn dám lắm mồm với mẹ không!” Lâm Khinh Vi trong cơn giận dữ véo lỗ tai con,“Con nói, mẹ trước khi rời đi đã nói muốn giới thiệu cho con Tô San San, con rốt cuộc như thế nào đắc tội với người ta ?”
Nghĩ đến con trai có đủ loại chiến tích “oanh liệt” trên tình trường, nàng tức giận đến nỗi trực tiếp đem hắn lỗ tai kéo ra.
Một thời gian trước, nàng nhờ đại hảo hữu thời đại học giúp con trai tìm một cô gái thân gia trong sạch, tốt nhất là có thể thuận lợi kết hôn, khi đối phương cùng nàng nhắc tới Tô San San, nàng kỳ thật có chút vừa lòng.
Tuy rằng Tô San San tính tình kiêu căng một ít, cá tính bá đạo một ít, nhưng là so với ông con chuyên nháo chuyện xấu lại thường bắt cá hai tay các nhóm nữ ngôi sao, ít nhất còn tốt hơn, bởi vì nữ nhân làm nàng vừa mắt thật hiếm.
Hết lần này đến lần khác hắn cùng người ta lần đầu tiên gặp mặt, liền đem đối phương tức giận đến về nhà ôm đầu khóc rống, hại nàng bị bạn tốt mắng, thật sự mất mặt.
“Con với Tô San San làm sao vậy? Một không đánh nàng , hai không mắng nàng, hoàn hảo theo yêu cầu của nàng, có làm sai chỗ nào?” Hắn tức giận đẩy ra ngón tay ngọc mẫu thân đang đặt trên tai, thầm oán ngồi thẳng thân mình.
“Con còn dám nói?” Lâm Khinh Vi ngón trỏ dùng sức chỉ cái trán hắn,“Mọi người đều nói, con đương trường làm cho người ta khó xử, mẹ thực không hiểu con, San San với lũ hồng phấn tri kỷ có điểm nào không bằng ? Con muốn khi dễ người ta như vậy?”
Cái cô Tô San San kia khẳng định thêm mắm thêm muối nói gì đó, nhưng hắn một chút cũng không để ý, cũng không nghĩ là biện giải, dù sao hắn không thích nàng là sự thật.
“Con nha, đã ba mươi mà chưa kết hôn,đám bằng hữu của mẹ có nữ nhi cơ hồ đều gả cưới, tốc độ thực nhanh chóng, ngay cả tôn tử cũng có, con như vậy bảo mẹ muốn như thế nào ngẩng đầu ở trước mặt bằng hữu? Còn nữa, đến khi nào mẹ mới được hưởng niềm vui thú tuổi già?” Lâm Khinh Vi chuyển sang ôn nhu, buồn rầu nói, thiếu chút nữa sẽ chảy xuống hai hàng lệ.( Song : bác,con có thuốc nhỏ mắt…Bác : *chỉ đầu* con quỷ con , bác cảm ơn nha …)
Quan Hi Thần thế này mới thu hồi ý cười, đứng đắn nói:“Mẹ, hôn nhân của con, con chính mình có thể làm chủ, huống hồ con cảm thấy, cấp không nổi người ta thứ gì đó, sẽ không nên hứa hẹn dễ dàng.”
Nàng tức giận đến đối hắn vừa đấm vừa xoa,“Tôi mặc kệ, tôi không cần biết, dù sao anh nếu không cưới vợ thì đừng mong gọi tôi một tiếng mẹ!”
“Tuân mệnh, Lâm phu nhân, ai nha –” Hắn trả lời, rất nhanh liền như bà đồng một cái thiết sa chưởng.
“Còn có phần ngoại lệ, không cưới vợ, sau này anh ngay cả cửa nhà cũng đừng nghĩ bước vào!”
“Một mình mẹ ở trong phòng lớn như vậy, chẳng phải là sẽ tịch mịch?”
“Vậy con liền cưới vợ!”
Thấy mẫu thân bộ dáng muốn giết người, Quan Hi Thần chịu không nổi phất phất tay.“Được rồi được rồi, con đã hiểu.”
Né tránh mẫu thân đuổi giết, hắn trốn vào phòng ngủ, đơn giản thu thập vài món quần áo tắm rửa, liền thập phần tiêu sái theo thang lầu đi xuống dưới.
Lâm Khinh Vi đang nổi nóng khó hiểu nhíu mày,“Con đây là muốn làm chi?”
“Rời nhà trốn đi, làm cho Lâm phu nhân khỏi nhọc mắt.” Chuyện tới nay, nếu muốn bên tai thanh tịnh, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
“Uy, anh là đồ bất hiếu đáng chết, nếu có can đảm bước ra khỏi cửa, anh về sau có cầu khẩn tôi, tôi cũng sẽ không cho anh trở về.”
“Con rất nhẫn nại đợi ngày mẹ cầu con trở về.” Buông lời nói sau, hắn bất cần đời thổi đi một cái hôn gió,“Muoa…, Lâm phu nhân thân ái.”
Tiếp theo, hai cánh cửa gỗ thực không khách khí đóng sầm thật mạnh ở trước mặt Lâm Khinh Vi.
Phương Nhược Tuyết trên danh nghĩa điếm trưởng động tác gọn gàng chiếu cố, làm cho tách cà phê hương khí mê người từ nhân viên mới vừa làm vừa học đưa đến trong miệng khách nhân, nhưng nàng chính là “giống như” bề bộn nhiều việc, trên thực tế, lỗ tai sớm dựng thẳng lên, một đôi mắt lại không tự chủ được liếc về phía bên phải trước mặt.
Góc quán cà phê là một đôi nam nữ, có vẻ thân mật nói chuyện với nhau, cảnh tượng này ở quán cà phê thực bình thường, nhưng một nam một nữ này chính là có vẻ không hài hòa.
Bọn họ ăn mặc có chút sang trọng, thế này là nên đi khách sạn uống trà chiều, chứ không phải ở quán cà phê nói chuyện phiếm, nhưng thế này cũng chưa kỳ quái, kỳ quái là, nam tử xem ra bất quá chắc hơn hai mươi tuổi, âu phục phẳng phiu, diện mạo có thể so sánh cùng minh tinh trong bóp da của nàng, nữ tử xem ra là ba mươi mấy đi? Nàng đoán không ra, bởi vì người ta bảo dưỡng sắc đẹp rất kỹ, hơn nữa bề ngoài gợi cảm xinh đẹp, cho dù đã có tuổi, vẫn như cũ động lòng người.
Mà hình ảnh hai người cùng một chỗ, chỉ làm cho Phương Nhược Tuyết không ngừng nghĩ đến ngày ngưu lang cùng khách nhân trêu đùa.
Lòng hiếu kỳ điều khiển, thân thể của nàng không ngừng hướng lệch một bên quầy bar (Song : hình ảnh chị ngồi nghiêng người) muốn nghe rõ ràng hai người đang nói cái gì.
Quan Hi Thần dường như muốn lấy lòng nữ tử mà rót một ly trà mân côi,“Sách nói hay tức giận sẽ mau già, nào, uống một ngụm trà áp áp cơn tức.”
Đối phương tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, một tay không khách khí cầm chén trà, mồm to uống một ngụm, hình tượng động tác này thực không hợp, đại khái là vì thật sự nổi giận đi.
Lâm Khinh Vi buông chén trà, dừng một hồi, ngữ khí không tốt mở miệng,“Làm trò này để lấy lòng ư, tôi vừa mới nói với anh, anh có hay không nghe vào lỗ tai?”
“Có! Làm sao dám không nghe? Dù sao……” Hắn mỉm cười, thoạt nhìn vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ.“Bà là nữ nhân tôi yêu nhất, chính là như vậy, ánh mắt của tôi đều bị thu hút rồi, những thứ dong chi tục phấn(các nữ nhân khác) không thể chui vào mắt của tôi, nói đến cái này còn phải trách bà……” (Song : nam chính đây , đang nịnh
…. ai ư? cuối c1 sẽ rõ =]]])
Nam tử thành công nói một phen làm cho Phương Nhược Tuyết đánh một cái lạnh run, vốn đang tưởng dựa sát vào để nghe rõ một chút, đáng tiếc tiếng chuông gió trước quán cà phê vang, nàng đành phải quay đầu tiếp đón.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi có mấy……” Thấy rõ người tới, nàng phút chốc ngậm miệng.
Trầm Thiên Sơn — đồng học cùng lớp ba năm trung học của nàng, tốt nghiệp xong, hai người thủy chung bảo trì quan hệ lãnh đạm, bất quá sau khi cha mẹ nàng qua đời, hắn lại bắt đầu thường xuyên cùng nàng tiếp xúc.
Không phải hẹn nàng đi công viên ngắm trăng, để cho muỗi ăn no nê, chính là hẹn nàng xem phim, làm cho nàng ở trên ghế diễn cảnh “Cùng chu công chơi cờ”.
Hết lần này đến lần khác nàng tâm địa mềm mại, tổng cảm thấy dù sao cũng là đồng học, không nên trở mặt, dù sao lúc đồng học liên lạc, cảm tình cũng không có gì lớn, về phần em trai nói cái gì “Trợ Trụ vi ngược” (*),“Không có chyện sẽ không đến Điện Tam Bảo”, nàng một câu nghe cũng không hiểu, bất quá chính là một cái đồng học trung học thôi, có thể làm cái quái gì?
Hôm nay sáng sớm, hắn lại gọi điện thoại hẹn nàng, vốn muốn đi một nơi không khí đặc biệt để dùng bữa, bị nàng từ chối, nếu nàng đã mở quán cà phê, nước phù sa làm chi muốn rơi xuống ruộng ngoài?(Chị ý có quán, anh kia lại mời đi nơi khác) Nàng nhưng là thực thông minh, lần sau em trai nếu nói nàng ngốc, nàng còn có bằng chứng phản bác, ha ha -
Phương Nhược Tuyết đôi mắt di động theo nam tử trẻ tuổi mặc tây trang vàng nhạt thực không khách khí ngồi vào quầy bar, còn cố ý đùa giỡn gảy một chút nước.
“Chờ mình lâu chưa?” Trầm Thiên Sơn ngữ khí không chỗ nào là không lộ ra vẻ tự phụ, ngồi vào chỗ của mình, còn thực tự động kêu phục vụ sinh gọi cơm.
“Mình đi làm ở đây từ sáng sớm a.” Nàng không có ý tứ khinh khỉnh, bởi vì nàng sẽ không nói châm chọc người khác, chính là sẽ không nói dối mà thôi.
“Cậu che dấu cũng không quan hệ, mình tới trễ bốn mươi phút, cậu là thực nóng vội đi.” Hắn cứ thế nói, còn tự tiện cho rằng nữ nhân trong điếm hiện tại đều đối hắn phóng điện, nên xem nhẹ tầm mắt các nàng, kỳ thật là nhìn cái bàn đằng sau hắn.(Song : *cầm dép* *phi* chết ngươi chưa,cho ngươi chừa,ngươi chưa chừa,cho ngươi chết…. Phong: Anh này ăn dưa bở nhiều quá đi, toàn ngồi tự kỉ.)
“Nóng vội? Có sao?” Nàng nhìn thực vội sao? Nói thực ra trước khi hắn đến, nàng còn quên rằng 2 người có hẹn.
“Tốt lắm tốt lắm, cậu không cần dùng chiêu này hấp dẫn ánh mắt của mình.” Hắn lộ ra vẻ tự cho là đúng, nàng đã trúng chiêu bài quan trọng của hắn.
“Nha.” Nàng có đôi khi, không, là đại bộ phận thời điểm đều nghe không hiểu Trầm Thiên Sơn đang nói cái gì(Song : Em cũng chả hiểu chị ạ), nhưng bình thường dưới loại tình huống này nàng chỉ cần thức thời gật đầu đồng ý, có thể miễn cho bên tai bị oanh tạc mệt nhọc.
Ai ~~ nghĩ vậy, nàng nhịn không được cảm thấy chính mình thật thông minh, vì sao em trai còn nói nàng ngốc đâu?(Song : chị ngốc thật ạ ,tý rồi biết…Phong: Chẹp chẹp, người ngốc sẽ không bao giờ tự nhận mình ngốc a)
Không bao lâu, phục vụ sinh lục tục đem mỹ vị điểm tâm nhất nhất bưng tới, Trầm Thiên Sơn tiêu sái gật đầu ,cho đối phương một cái tươi cười khêu gợi.
Phục vụ sinh lễ phép gật đầu, vào phòng bếp lại nhịn không được muốn đồng sự đưa cho một cái túi để nôn mửa.(Song : bạn gì ơi ,túi đây , phờ – ri bạn ạ…)
Thoáng chốc, Phương Nhược Tuyết trọng nghĩa khí thẳng tắp tăng lên, nàng cảm thấy chính mình có nghĩa vụ vì các phục vụ viên trong điếm nhà mình vừa đi làm vừa đi học mà cố gắng một phần tâm lực, làm cho bọn họ sớm giải thoát ngày nào, dù sao không phải tất cả mọi người đều giống nàng “Thông minh”, có thể ứng phó đồng học này nói chuyện rất khó hiểu.
“Ách, Thiên Sơn, cậu hôm nay tìm mình có việc sao?”
Trầm Thiên Sơn đắc ý cười,“Đã nói cậu nóng vội còn không thừa nhận, thực không thẳng thắn.”
Hoàn toàn không chú ý tới hắn đang nói cái gì, Phương Nhược Tuyết tầm mắt bị miếng bít tết đang tiến miệng hắn hấp dẫn, một lát hồi không được thần.
Nha, bít tết ở trong điếm nhưng là cực phẩm đơn giá cao, theo như trước, hắn tuyệt đối sẽ không trả nàng tiền, nha, đau lòng a……(Đây là cái ngốc thứ nhất)
“Xem chúng ta giao tình, mình sẽ không nói cho cậu mùi vị.” Xem nàng theo dõi hắn lâu như vậy, hắn nắm chả đứa ngốc đối diện này là đáp ứng yêu cầu hắn.
“Cậu có biết, tốt nghiệp trung học, ba mình liền cả ngày thúc giục đi tìm việc, đối với nhân tài như mình, thế nào thích hợp làm nhân viên nghe người ta sai bảo đi? Gần đây mình có một cái bằng hữu thực tốt bàn chuyện làm ăn, muốn tìm mình hợp tác, mình chỉ cần góp tiền là tốt rồi.”
“Chung vốn mở công ty làm lão bản thực không tồi a.” Phương Nhược Tuyết không yên lòng, âm thầm hi hu. Ô…… bít tết muối tiêu của nàng đi hơn phân nửa, còn lại tàn dư a……
“Làm lão bản đương nhiên rất tốt, nhưng là trước mắt trong tay mình không có nhiều tài chính như vậy, Nhược Tuyết, trừ bỏ ba mẹ mình, cậu là nữ nhân bên ngoài mình thân cận nhất trên thế giới, cho nên việc này cậu nhất định giúp mình đi?” Cuối cùng, hắn lại học nam nhân vật chính trong phim, đem thân mình đến gần nàng một chút.
Phương Nhược Tuyết hoàn toàn không cảm kích, lui từng bước ra sau, khó hiểu nghiêng đầu,“Mình…… Mình có thể giúp đỡ cậu cái gì sao?”
“Đương nhiên có thể, mình nhớ rõ ba mẹ cậu qua đời, không phải để lại không ít di sản cho cậu sao?” Vẻ mặt của hắn rốt cuộc che dấu không được tham lam.(Song : *đập đập vai tác giả * bác kiếm đâu ra thằng này thế .).
“Ân…… Thêm lãi suất có hơn một ngàn vạn đi.” Nàng không hề cảnh giác vén áo cho người xem lưng.(Cái ngốc thứ 2 của chị này)
Nghe vậy, Trầm Thiên Sơn ánh mắt sáng lên,“Này không phải đúng rồi, nếu cậu đem toàn bộ tiền cho mình mượn, mình nghĩ sẽ rất nhanh thành công.”
“Vậy cậu khả năng muốn chậm một chút thành công, không quan hệ, em trai của mình nói nếu có chí nhất định thành, cậu cố lên đi!”
Hắn sắc mặt thay đổi,“Cái gì? Cậu có ý tứ gì?”
(*) : Trợ Trụ vi ngược / Nối giáo cho giặc /giúp người xấu làm điều ác/giúp vua Kiệt làm điều ác /”Trợ Trụ vi nghiệt” , Chữ Trụ trong Trụ vương, là vua Đế Tân, nhà Ân, đốt chết kẻ trung lương, mổ bụng đàn bà chửa, những kẻ tàn nhẫn bất lương thì ẩn dụ là Trụ)^^diti-2T^^
“Hơn một ngàn vạn kia mình quyên góp cho cô nhi viện.” Ngữ khí của nàng bình thản như tìm được mười đồng tiền mua bánh vậy.
“Cái gì? Cậu nói cậu đem một số tiền lớn như vậy đi quyên góp cho……” Rống đến đây ,ba chữ “ Cô nhi viện” này Trầm Thiên Sơn đã không nói tiếp được, hắn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nàng,“Phương Nhược Tuyết, cậu đem tiền quyên góp sao không thương lượng với mình?”(Song : ta thực muốn đổi tên thằng này thành “bệnh thần kinh” quá …Tác giả : yêu cầu cô giữ nguyên cho tôi)
“Thương lượng với cậu? Vì sao muốn thương lượng cùng cậu?” Nàng buồn bực nâng mi, hơn nữa như thế nào lại từ “Nhược Tuyết” biến thành “Phương Nhược Tuyết”? Nàng quả nhiên vẫn là rất khó hiểu Trầm Thiên Sơn.
“Làm ơn, bởi vì mình muốn mở công ty, số tiền kia cậu hẳn là giao cho mình mới đúng.” Hắn nhịn xuống tức giận, dùng sức xiết chặt nắm tay, mới có biện pháp tiếp tục đem lời nói cho hết,“Như vậy cậu hiện tại trong tay còn có bao nhiêu tiền?”(Song : dời ơi,*vò đầu bứt tai* đầu truyện đã gặp phải thằng điên…)
“Này…… Mình xem một chút.” Nàng thực còn thật sự mở ra cái tủ gỗ ở dưới quầy bar, rút ra bóp da từ trong bao, thực không cảnh giác đếm tiền.
“Em trai của mình xuất ngoại lấy tám ngàn tiền sinh hoạt phí, còn thừa sáu ngàn, hơn nữa mình đang có năm trăm, tổng cộng có sáu ngàn năm trăm.”
“Khoản giữ lại của cậu đâu? Cậu có để trong ngân hàng không?”
“Có a, ngân hàng mình có tiền, còn giống như không ít nha……” Thực tế con số nàng cũng không rõ ràng, em trai nói qua một lần, nhưng không quá trọng yếu, cho nên nàng cũng đã quên.
Vừa nghe nàng ngân hàng còn có không ít tiền, Trầm Thiên Sơn lại nhẫn nại (Song: còn ta thì sắp muốn giết người…..Phong: Uống miếng nước hạ hỏa đi, ngươi mà giết người là phải ngồi nhà đá đó, đến lúc đó ai sẽ là người dịch truyện cho ta đọc a), lại đem ngữ khí trở về mềm mại,“Vậy cậu đem toàn bộ cho mình mượn, mình sớm ngày thành công, cậu cũng được hưởng a.”
Kỳ quái? Hắn thành công quan hệ gì tới nàng?“Mình là rất muốn giúp cậu, nhưng tài khoản của mình, con dấu, sổ ghi chép toàn bộ bị em trai thu đi rồi, bằng không chờ nó trở về cậu tìm nó là được.”( Song : *bắc loa* em trai chị Tuyết là ai , ra lĩnh thưởng…)
“Cậu……” Buồn một hơi, Trầm Thiên Sơn thiếu chút nữa đem chính mình nghẹn chết, không được, hắn không thể chửi mắng, nữ nhân này còn lợi dụng được,“Cậu đã không lấy được tiền, vậy đem quán cà phê này cầm ngân hàng vay tiền, cậu không phải nói cậu là điếm trưởng sao?”
Rốt cuộc hắn không có tiền thì liên quan gì nàng? Nàng thật sự rất muốn hỏi ra miệng, nhưng hắn một bộ núi lửa muốn bùng nổ, hại nàng không thể không đem nghi vấn nuốt lại trong bụng, ít nhất cũng như trước ngoan ngoãn trả lời hắn, có vẻ sẽ không gặp họa.
“Mình là điếm trưởng nhưng không phải lão bản nha, trên thực tế chủ quán cà phê là của em trai mình”.
Núi lửa quả nhiên bạo phát, Trầm Thiên Sơn nhịn không được gầm lên,“Phương Nhược Tuyết, cô rốt cuộc có nghĩ là giúp tôi không, tôi là bạn trai cô nha! Tôi cảnh cáo cô, cô nếu không giúp tôi lấy tiền mở công ty, tôi sẽ chia tay với đồ nữ nhân ngốc là cô đấy.” (Song : * Tạch Tạch * súng đã lên nòng …hong : ấy , bình tĩnh, để ta * tạch* * bùm * bom nguyên tử hay hơn.)
“Chia tay?” Nàng trên đầu lại toát ra vài cái dấu chấm hỏi lớn, nàng ép tới lông mi túc nhanh, không thể lý giải nổi. Bọn họ khi nào thì kết giao qua?( Song : chị không nhớ sai ạ , chỉ có thằng vượt trại kia thôi …)
Cho rằng phương pháp này hiệu quả, nàng bị dọa, Trầm Thiên Sơn thô bạo đem tiền mặt trong tay nàng cướp đi, còn không khách khí quẳng một câu nói,“Tuy rằng sáu ngàn năm trăm thật là ít trầm trọng, nhưng ta coi như cho ngươi vãn hồi một chút tâm ý của ta, ta lòng dạ tốt lắm, cho ngươi kỳ hạn một tuần, cho ngươi gom đủ tiền đưa ta, liền một trăm ngàn đi, không cần nhiều lắm.”
“Gom đủ?”
“Đúng vậy! Tôi là bố thí cô mới cho cô cơ hội, cô nên nắm thật chắc, bằng không……” Hắn đứng lên, tức giận chỉ vào cái trán của nàng,“Bằng không tôi sẽ không cần một người như cô, nữ nhân không diện mạo không dáng người không hài hước lại còn ngu ngốc, chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Một hơi nói xong, hắn tự cho là tiêu sái xoay người rời đi.(Song : Phong, cho thêm quả nữa…Phong : ok *bùm*)
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Quan Hi Thần nhịn không được nhướng mày anh tuấn. Trên đời này như thế nào còn có nam nhân không biết xấu hổ như vậy? Trọng điểm là, còn có nữ nhân ngốc như nàng ta muốn phối hợp cùng?
Bởi vì bàn bọn họ cách quầy bar rất gần, từ lúc nữ nhân ngốc lớn tiếng kêu “Chia tay”, hai người dương cao giọng âm đối thoại liền một chữ không sót truyền tiến lỗ tai hắn, dùng ngón chân cũng biết là một nam nhân muốn gạt tiền, hơn nữa còn có nữ nhân muốn vì yêu mà hy sinh ngốc nghếch.
Nhất là nữ nhân ngốc kia còn không ngừng thì thào tự nói cái gì “Ân đoạn nghĩa tuyệt”,“Chia tay”,“Chờ một chút”, hắn càng có thể khẳng định, ngu ngốc này tuyệt đối sẽ đi kiếm tiền cho tên kia.
Nhìn mặt của nàng, hắn nhưng lại không hiểu sao cảm thấy tức giận, người nhà của nàng như thế nào có thể để nàng ngu ngốc như vậy, cùng một cái nam nhân nhìn mặt là có thể phán đoán là một tên thối nam nhân kết giao.
Quan Hi Thần cũng không biết chính mình tức cái gì, nhưng hắn chính là khó chịu tới cực điểm, đại khái hắn là người phe chính nghĩa muốn tìm được thời cơ thể hiện đi.(Song : không phải ạ , em nghĩ là nhất kiến chung tình …Thần : *trầm ngâm*)
“Ân đoạn nghĩa tuyệt? Chia tay? Chờ một chút……” Phương Nhược Tuyết xác thực còn tại toái toái niệm, cũng thật là muốn gọi Trầm Thiên Sơn chờ một chút, bởi vì nàng một câu cũng nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, huống hồ, nếu bọn họ thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt, kia có thể hay không thỉnh hắn trả tiền bít tết muối tiêu?
Nha, đúng rồi, hắn vừa mới lấy của nàng sáu ngàn năm trăm khối, nàng muốn hay không báo nguy a?!
“Điếm, điếm trưởng, em…… em……” Lúc này, Mi Mi vừa làm vừa học tại quán cà phê vỗ nhẹ̣ bả vai của nàng.
Phương Nhược Tuyết quay đầu, biểu tình xem ra thật sự thực khổ sở. Nàng chết chắc rồi, để cho em trai biết nàng bị người cướp chắc không quan trọng, nếu như bị hắn biết phạm nhân là Trầm Thiên Sơn, nàng sẽ cõng trên lưng cái danh “anh hùng” ngu ngốc cả đời !
“Không, không có việc gì.” Mi mi ôm bụng, mày rối rắm, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là đem lời nói nuốt trở lại đi. Điếm trưởng xem ra chính là bị bạn trai đá , tuy rằng người bình thường tốt lắm, nhưng nàng thật sự rất sợ bão sẽ quét đến.
“Bộ dáng em không giống như không có gì nha, Mi Mi, em làm sao vậy?”
“Em MC, bụng không thoải mái, muốn xin nghỉ nửa ngày được không?”
Phương Nhược Tuyết vội vàng gật đầu,“Đương nhiên có thể, việc nhỏ việc nhỏ, em về nhà nghỉ ngơi đi, chị sẽ trông quán.”
“Cám ơn, ô ~~ điếm trưởng chị tốt nhất.” Bị bạn trai quăng, còn có thể trấn định như vậy, nói muốn giúp nàng, thật sự là quá tốt.“Em đây đi trước nha.”
Nhìn bóng dáng của nàng, Phương Nhược Tuyết cảm động không thôi. Ai ~~ cũng chỉ có vậy mà nàng thực đáng yêu ,nói chính mình là tốt nhất, bình thường em trai đều nói nàng ngu ngốc nhất.(Song : em sẽ nói về chi ̣ như những gì mà 2 người kia nói).
Đi vào phòng nghỉ, nàng thay đồng phục phục vụ sinh, khi mang cơm lên, trên mặt tràn ngập nghi hoặc,“Kỳ quái, bàn số mười không phải là tên ngưu lang kia ngồi sao, bọn họ có gì đó không đúng?”
Trong lúc nàng đi đến bên cạnh bàn số mười, nhìn đến một mỹ nữ tuổi còn trẻ ngồi đối diện “Ngưu lang”, không thể không sợ hãi. Này nam nhân lá gan cũng quá lớn đi? Cư nhiên hẹn khách nhân khác nhau cùng một ngày đến cùng một địa điểm, còn hẹn thời gian gặp mặt kế tiếp nhau!
Ân, nữ nhân này mặc âu phục lửa đỏ bó sát người, trông thực yêu kiều, không nghĩ tới nữ nhân như vậy cũng muốn bao ngưu lang nha?
Trời ạ, hảo đặc sắc, cứ như phim truyền hình a -
Phương Nhược Tuyết đặt khay cơm với tốc độ thập phần thong thả, còn thuận tiện giúp bọn hắn rót nước, lau cái bàn, thu dọn rác, chính là muốn nghe rõ ràng bọn họ đang nói cái gì, không có biện pháp, lòng hiếu kỳ quản không được.
“Hi Thần, em là con gái một tổng tài tập đoàn Tô thị, gia tài cha em sớm muộn gì cũng rơi vào tay em, chỉ cần kết hôn cùng em, đừng nói phấn đấu ba mươi năm, cho dù cả đời không phấn đấu cũng có thể tọa ủng kim sơn, chỉ bằng vào điểm ấy, không biết được có bao nhiêu nam nhân mong chờ cùng em kết hôn, nhưng em hiện tại thầm nghĩ đem vinh quang này dành cho anh.” Tô San San vừa nói vừa liếc mắt đưa tình.(Song : nữ nhân chết tiệt…)
Quan Hi Thần căn bản không chuyên tâm nghe nàng nói cái gì, toàn bộ tầm mắt đều hướng về nữ nhân đang giả bộ bận rộn kia.
Cô nàng ngu ngốc kia còn tự cho là che dấu rất khá, đã muốn một phút đồng hồ, nàng vẫn là lau cái chén, rõ ràng đứng ở quầy bar, nhưng thân mình toàn lệch lại đây, ngốc nghếch đến buồn cười.
Nói đến năng lực phục hồi như cũ của nàng thật đúng là giỏi, vừa mới bị bạn trai đá, bây giờ còn có tâm tình thám thính bát quái của khách nhân.
“Hi Thần, anh có biết đây là tại sao không? Bởi vì từ ba năm trước đây, em nhìn thấy anh ở tiệc sinh nhật bằng hữu, em chỉ biết chính mình hoàn toàn rơi vào tay anh rồi.”
Nghe được mỹ nhân một phen thâm tình thổ lộ, hắn vẫn là rất bình tĩnh, ánh mắt không tập trung lướt qua nàng.
Nữ nhân ngu ngốc kia đang đi lại đây, cầm trên tay một bông hoa hồng.
Ha ha! Rất khôi hài, nàng sẽ không là dùng bông hoa này giúp bọn hắn đi. Nàng ngay cả chiêu này cũng nghĩ ra!
Quan Hi Thần ánh mắt trắng trợn đánh giá như vậy, đương nhiên rốt cục khiến cho San San chú ý.
Nàng trừng mắt nữ nhân chậm rãi đi tới, nguyên bản trên mặt tươi cười giây lát biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Quán cà phê nhỏ thực chất chính là như vậy, đều là những đứa sinh viên trổ mã chẳng ra gì.” Nàng vẻ mặt hèn mọn trừng mắt người tới,“Tướng mạo cần có không có, dáng người chuẩn cũng không, cầm hoa hồng đều có vẻ đóa hoa xinh đẹp gấp mười lần, dù sao cũng xứng chức vị lá cây làm nền, nếu không , đẹp cũng khó, anh nói phải không? Hi Thần.”
Quan Hi Thần phút chốc nhăn mày, tựa như đối với nam nhân lừa tiền vừa nãy, rất muốn lấy kim khâu miệng Tô San San vào.
Tuy rằng hắn sớm cười nhạo ở trong lòng vô số lần nữ nhân ngu ngốc này, nhưng là để người khác dùng lời nói như vậy châm chọc nàng, hắn cũng rất tức giận.
Cứ như tiểu hài tử chính mình có thể đánh, người khác lại không thể.
Vẻ mặt bình tĩnh, hắn đang muốn mở miệng trách cứ, không ngờ lại bị người giành trước một bước.
“Cám ơn.” Phương Nhược Tuyết thực thành tâm nói lời cảm tạ. Nàng vừa đi gần, chợt nghe đến khách nhân này khen ngợi nàng, hại nàng có chút ngượng ngùng, kỳ thật nàng là muốn đến thám thính bát quái.
Tô San San không thể tin được kéo cao âm giọng,“Cảm tạ cái gì?” Nào có người bị mắng còn nói lời cảm tạ ?
“Cô không phải khen ngợi tôi rõ ràng thoạt nhìn không bộ dạng không dáng người, khí chất lại tươi mát xuất chúng, ngay cả hoa hồng bình thường bị ta cầm đều có vẻ xinh đẹp gấp bội, so với lá cây càng có thể phụ trợ đóa hoa xinh đẹp? Nói thực ra, tôi không bị người ta ở trước công chúng khen ngợi, sẽ có điểm ngượng ngùng.”
Nàng còn nói vậy, Tô San San tức giận đến nổi trận lôi đình.
“Cô là cố ý xuyên tạc lời nói của ta, cười nhạo ta đi?”
“Tôi không ý tứ này, cô đừng hiểu lầm.”
“Cô có biết chính mình đang nói chuyện với ai không?” Tô San San cao ngạo cảm thấy bị khiêu khích, tức giận đến hai mắt trợn lên.
Nghe vậy, Phương Nhược Tuyết dương cao âm lượng, hơn nữa là để mọi người trong quán nghe được,“Cái kia…… Cô hiện tại cho rằng tôi nói chuyện với cô sao?”
“Đáng giận, cô là thái độ gì, gọi quản lý đi ra!” Tô San San phát hỏa rống to.
“Chúng tôi không có quản lý.”
“Tôi mặc kệ, tôi kêu các người gọi hắn đi ra, tôi muốn hắn cho tôi một cái công đạo, các người là tuyển nhân viên kiều gì ? Tuyển phục vụ sinh không chỉ có bộ dạng khó coi, còn không tôn trọng khách nhân, cười nhạo khách nhân!”
“Ách, chính là hắn xuất ngoại rồi.” Em trai ư?
“Vậy điếm trưởng đâu? Gọi điếm trưởng đến, tôi muốn hắn khai trừ cô!”
“Nha, hảo.”
“Kia còn không mau đi, cô không dám sao?”
“Ách…… Nhưng là tôi chính là điếm trưởng nha.” Nữ nhân này làm cho nàng thực khó xử nha, muốn nàng khai trừ chính mình nha?
“Phốc xích -” Rốt cuộc nhịn không được Quan Hi Thần rốt cục chợt cười đi ra, không nghĩ tới nữ nhân này ngốc hề hề vẫn là một thiên tài khôi hài, thật sự là không uổng phí hắn chú ý nàng như vậy.
Nhìn đến hắn nở nụ cười, Tô San San không còn mặt mũi.
“Cho dù cô là điếm trưởng tôi vẫn muốn khai trừ ngươi, mua cái quán cà phê này bao nhiêu tiền, tôi sẽ mua, về sau tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây!” Nàng không tin không có chuyện gì là tiền không giải quyết được.
“Tôi chính là điếm trưởng.” Phương Nhược Tuyết lại đột nhiên kêu thật sự lớn tiếng, như là sợ đối phương tai điếc.
“Tôi không có lảng tai, cô không cần kêu lớn tiếng như vậy!”
“Cô không có lảng tai cũng nên nói sớm một chút.” Nữ nhân này như thế nào một chút nghe không hiểu lời nàng, thực phiền toái.“Tôi đây vừa mới nói không phải sao? Tôi là điếm trưởng, không phải lã bản, cô muốn mua quán cà phê tôi cũng không có biện pháp bán cho cô a, cô không nghe được sao?”
“Ha ha ha…… Ha ha ha -” Quan Hi Thần hoàn toàn mặc kệ Tô San San tức giận đến mặt mũi trắng bệch, thực ra sức cười to.
Trừ bỏ hắn, Tô San San “lãng tai”, tất cả mọi người đều nghe được bọn họ đối thoại, cũng bắt đầu không nín được nở nụ cười.
“Cô……” Trước mắt mọi người,…, Tô San San đơn giản quyết định rời đi,“Hi Thần, em mặc kệ, em muốn đi nơi khác, em không bao giờ muốn đến nơi này dùng cơm.”
Quan Hi Thần dần dần ngừng cười có chút đùa cợt nhún nhún vai,“Ân, vậy được rồi, tôi không chiếm thời gian của cô, cô nhanh chút đi đi, về sau cũng không cần lại đến nơi này.”
“Hi, Hi Thần, anh lời này…… Có ý tứ gì?” Lúc này Tô San San trừ bỏ tức giận, còn có không thể tin.
Hắn tao nhã hươ hai tay,“Ý tứ như lời đã nói, cô đi thong thả, thứ tôi không phụng bồi, cơm của tôi còn không có ăn xong, không đếm xỉa tới cô.”
“Anh…… Anh…… Hừ!” Nàng tức giận xoay thân liền hướng ngoài cửa đi.
Phương Nhược Tuyết có chút há hốc mồm, không nghĩ tới hiện tại ngưu lang còn cá tính như vậy, ngay cả kim chủ cũng dám đắc tội.
“Uy, cô thực có khôi hài trời cho.” Hắn cánh môi đẹp hơi hơi giơ lên.
Hôm nay nếu không phải nha đầu ngốc này xuất hiện, hắn còn không biết muốn dùng cái phương thức gì thoát khỏi nữ nhân đáng ghét Tô San San kia.
“Tôi không gọi uy.”
“Nha, vậy cô tên gọi là gì?”
“Phương Nhược Tuyết.” Nói xong nàng liền muốn cắn đầu lưỡi chính mình, nàng làm chi hữu vấn tất đáp?(Có hỏi có trả lời)
“Phương Nhược Tuyết, cô rất có khôi hài trời cho.”
“Khôi hài? Tôi cũng không nói gì buồn cười.” Kỳ quái, hôm nay khách nhân như thế nào đều nghe không hiểu người khác nói gì? Tựa như nàng nghe không hiểu Trầm Thiên Sơn nói gì nha.
“Ha ha — này buồn cười.”
Buồn cười? Làm sao buồn cười?“Tôi là không hiểu làm sao buồn cười, nhưng tôi còn phải nhắc nhở anh, làm ngưu lang không có gì phải ngượng, đáng xấu hổ là không có đạo đức nghề nghiệp a, anh làm sao có thể hẹn hai cái khách nhân gặp mặt một trước một sau liền nhau như thế, vạn nhất thời gian không kịp làm sao bây giờ? Khách nhân sẽ tức giận.”
“Cô đang nói cái gì……”
“Còn có, cho dù khách nhân vô lý thì anh cũng không thể đắc tội a,nghề phục vụ chính là như vậy, anh hiểu hay không a? Cẩn thận suy nghĩ đi, tôi trở về công tác, tự iải quyết cho tốt.” Nói xong, còn vỗ nhẹ bờ vai của hắn, không cho hắn cơ hội phản bác bước đến phòng bếp.
Quan Hi Thần khó hiểu nhíu mày.
Ngưu lang? Đạo đức nghề nghiệp? Nghề phục vụ? Nữ nhân ngốc này đang nói cái quỷ gì a?
~ ~ ~
Huýt sáo vừa mới bước vào cửa nhà, Quan Hi Thần lập tức cảm giác được không khí không tầm thường.
Nhìn Lâm Khinh Vi trên sô pha vẻ mặt nghiêm túc, hắn cả người thần kinh nhanh chóng buộc lại.
“Ha la ~~ Lâm phu nhân, bà không phải là cùng bạn thân đi spa dưỡng da sao, như thế nào trở về sớm như vậy?” Ân…… Sắc mặt thực thối, lại thêm nặng nề.
Vì thế hắn lấy lòng lại mỉm cười mê người,“Kỳ thật tôi cảm thấy làn da Lâm phu nhân tốt lắm, căn bản không cần đi spa nha.”
Đáng tiếc đổi lấy hắn lời ngon tiếng ngọt chính là một cái ánh mắt lạnh như băng, Lâm Khinh Vi mặc âu phục bó sát người màu hồng hai chân tao nhã vắt chéo, cầm chén trà tinh xảo, nhìn ông con miệng ngọt hơn mật, nàng như trước bảo trì biểu tình cao ngạo.
“Thằng con bất hiếu, biết sai liền chính mình quỳ lại đây!”
“Lâm phu nhân, mẹ sinh hai cái chân cho con chỉ dùng để đi, từ nhỏ đến lớn, mẹ cũng không dạy con quỳ a, thứ con bất tài, mong rằng mẫu thân đại nhân thứ lỗi…… Ôi……” Quan Hi Thần đắc chí một cái mà không chú ý, lỗ tai đã muốn gặp nạn, bị người nào đó hung hăng nhéo lên.
“Uy uy uy! Lâm phu nhân — Lâm mỹ nữ…… Lâm đại tiểu thư…… Mẹ than yêu…… Rất đau ai!” Hắn cả người bị nhéo đến trên sô pha, còn bị dùng một bộ dáng muốn ăn sống làm thịt hắn hung ác đe dọa, thực đáng thương.
“Xem con còn dám lắm mồm với mẹ không!” Lâm Khinh Vi trong cơn giận dữ véo lỗ tai con,“Con nói, mẹ trước khi rời đi đã nói muốn giới thiệu cho con Tô San San, con rốt cuộc như thế nào đắc tội với người ta ?”
Nghĩ đến con trai có đủ loại chiến tích “oanh liệt” trên tình trường, nàng tức giận đến nỗi trực tiếp đem hắn lỗ tai kéo ra.
Một thời gian trước, nàng nhờ đại hảo hữu thời đại học giúp con trai tìm một cô gái thân gia trong sạch, tốt nhất là có thể thuận lợi kết hôn, khi đối phương cùng nàng nhắc tới Tô San San, nàng kỳ thật có chút vừa lòng.
Tuy rằng Tô San San tính tình kiêu căng một ít, cá tính bá đạo một ít, nhưng là so với ông con chuyên nháo chuyện xấu lại thường bắt cá hai tay các nhóm nữ ngôi sao, ít nhất còn tốt hơn, bởi vì nữ nhân làm nàng vừa mắt thật hiếm.
Hết lần này đến lần khác hắn cùng người ta lần đầu tiên gặp mặt, liền đem đối phương tức giận đến về nhà ôm đầu khóc rống, hại nàng bị bạn tốt mắng, thật sự mất mặt.
“Con với Tô San San làm sao vậy? Một không đánh nàng , hai không mắng nàng, hoàn hảo theo yêu cầu của nàng, có làm sai chỗ nào?” Hắn tức giận đẩy ra ngón tay ngọc mẫu thân đang đặt trên tai, thầm oán ngồi thẳng thân mình.
“Con còn dám nói?” Lâm Khinh Vi ngón trỏ dùng sức chỉ cái trán hắn,“Mọi người đều nói, con đương trường làm cho người ta khó xử, mẹ thực không hiểu con, San San với lũ hồng phấn tri kỷ có điểm nào không bằng ? Con muốn khi dễ người ta như vậy?”
Cái cô Tô San San kia khẳng định thêm mắm thêm muối nói gì đó, nhưng hắn một chút cũng không để ý, cũng không nghĩ là biện giải, dù sao hắn không thích nàng là sự thật.
“Con nha, đã ba mươi mà chưa kết hôn,đám bằng hữu của mẹ có nữ nhi cơ hồ đều gả cưới, tốc độ thực nhanh chóng, ngay cả tôn tử cũng có, con như vậy bảo mẹ muốn như thế nào ngẩng đầu ở trước mặt bằng hữu? Còn nữa, đến khi nào mẹ mới được hưởng niềm vui thú tuổi già?” Lâm Khinh Vi chuyển sang ôn nhu, buồn rầu nói, thiếu chút nữa sẽ chảy xuống hai hàng lệ.( Song : bác,con có thuốc nhỏ mắt…Bác : *chỉ đầu* con quỷ con , bác cảm ơn nha …)
Quan Hi Thần thế này mới thu hồi ý cười, đứng đắn nói:“Mẹ, hôn nhân của con, con chính mình có thể làm chủ, huống hồ con cảm thấy, cấp không nổi người ta thứ gì đó, sẽ không nên hứa hẹn dễ dàng.”
Nàng tức giận đến đối hắn vừa đấm vừa xoa,“Tôi mặc kệ, tôi không cần biết, dù sao anh nếu không cưới vợ thì đừng mong gọi tôi một tiếng mẹ!”
“Tuân mệnh, Lâm phu nhân, ai nha –” Hắn trả lời, rất nhanh liền như bà đồng một cái thiết sa chưởng.
“Còn có phần ngoại lệ, không cưới vợ, sau này anh ngay cả cửa nhà cũng đừng nghĩ bước vào!”
“Một mình mẹ ở trong phòng lớn như vậy, chẳng phải là sẽ tịch mịch?”
“Vậy con liền cưới vợ!”
Thấy mẫu thân bộ dáng muốn giết người, Quan Hi Thần chịu không nổi phất phất tay.“Được rồi được rồi, con đã hiểu.”
Né tránh mẫu thân đuổi giết, hắn trốn vào phòng ngủ, đơn giản thu thập vài món quần áo tắm rửa, liền thập phần tiêu sái theo thang lầu đi xuống dưới.
Lâm Khinh Vi đang nổi nóng khó hiểu nhíu mày,“Con đây là muốn làm chi?”
“Rời nhà trốn đi, làm cho Lâm phu nhân khỏi nhọc mắt.” Chuyện tới nay, nếu muốn bên tai thanh tịnh, cũng chỉ có thể ra hạ sách này.
“Uy, anh là đồ bất hiếu đáng chết, nếu có can đảm bước ra khỏi cửa, anh về sau có cầu khẩn tôi, tôi cũng sẽ không cho anh trở về.”
“Con rất nhẫn nại đợi ngày mẹ cầu con trở về.” Buông lời nói sau, hắn bất cần đời thổi đi một cái hôn gió,“Muoa…, Lâm phu nhân thân ái.”
Tiếp theo, hai cánh cửa gỗ thực không khách khí đóng sầm thật mạnh ở trước mặt Lâm Khinh Vi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.