Chương 27: Quỷ Khốc Thần Sầu, Cỏ Cây Tan Nát
Ảo Long
17/04/2013
Đột nhiên, ầm ầm mấy tiếng vang lên, cát đá bay mù mịt sau lần đấu nội lực của hai cao thủ ấy.
Trong chớp mắt hai cao thủ đã trao đổi với nhau hơn hai mươi chưởng rồi phân khai.
Nhất Tiếu Đoạt Hồn Hoàng Cực bật lùi về sau chín bước, mỗi một bước lùi bàn chân lão ta dẫm sâu xuống đất hơn bốn tấc, sắc mặt đỏ hồng của lão đã xám tái lại, hơi thở dồn dập, máu huyết đảo lộn, mê hoảng tâm thần.
Sở Vân đã ép Hoàng Cực buộc phải trực tiếp đấu chọi công lực với chàng, khuôn mặt nghiêm lại, môi mím chặt, thân hình lắc lư nhưng lập tức trấn định trở lại, cất bước hùng dũng từ từ tiến về phía địch thủ, Nhất Tiếu Đoạt Hồn hai mắt mở to nhìn Sở Vân mà trong lòng run sợ, lão ta không thể ngờ được công lực của chàng tăng tiến đến nhường ấy, vả lại càng khiếp sợ trước ý chí phục thù của Sở Vân.
Sở Vân vẫn từng bước nặng nề tiến tới, sắc mặt của Nhất Tiều Đoạt Hồn bỗng nhiên biến thành trắng bệch như một xác chết, tia mắt của lão ta cũng không còn di động nữa. Sở Vân chột dạ, chàng biết đối phương chuẩn bị thi triển tuyệt kỹ mà lão ta vừa mới khổ luyện được.
Chàng bèn vận đủ chân khí lên phòng hộ khắp châu thân, thân hình hơi rùng xuống, song chưởng đưa cao ngang ngực, từng bước từng bước nặng nề bước lời...
Đột nhiên Sở Vân thét lên một tiếng, bắn người tới trước tung ra mười ba chưởng như chớp giật, rồi đội nhiên nhảy bật về sau , bắn vọt lên không. Một luống kình lực mạnh mẽ như vũ bão, kinh thiên động địa, cuồn cuộn lướt tới bay xượt qua dưới bàn chân của Sở Vân, cát bụi bay mù mịt như giữa một cơn gió lốc. Sở Vân từ trên không cất tiếng cười lạnh lẽo rồi đảo người tung ra hai mươi mốt chưởng liên hoàn vỗ ập xuống. Hoàng Cực sắc mặt lại tái xanh đi, song chưởng đẩy mạnh ra.
Lập tức một đạo kình khí lạnh buốt xương, uy lực kinh khủng lại ào ào cuốn đi, đó chính là Băng Linh khí mà Hoàng Cực vừa mới luyện thành.
Sở Vân đạp mũi bàn chân phải lên bàn chân trái, thân hình lại vọt lên bảy trượng, song chưởng vung lên từ trên không giáng xuống những đợt kình khí vô cùng mạnh mẽ, lần thứ hai phản công đối thủ.
Hoàng Cực hai mắt nảy lửa, rít lên huy động song chưởng đẩy ra một đạo Băng Linh khí, lần thứ ba công kích đối phương. Thế là thân hình Sở Vân vừa hạ xuống lại bay trở lên.
Cứ thế, liên tục bay lên hạ xuống hơn hai mươi lần, tuy Sở Vân đã lấm tấm mồ hôi, nhưng Hoàng Cực lúc nay thở hổn hển như trâu, sắc mặt tái xanh, ánh mắt tán loạn Băng Linh Khí cũng giảm dần uy lực.
Lúc này Hoàng Cực đã hiểu, Sở Vân dùng lối dụ địch để tiêu hao chân lực của hắn, nhưng lão ta đang ở thế cưỡi hổ, dành phải bất đắc dĩ ứng phó theo ý đồ của Sở Vân.
Sở Vân ngay chưởng thăm dò đầu tiên đã biết Băng Linh Khí mà Hoàng Cực luyện được quả vô cùng lợi hại, nếu đấu chọi với công lực của chàng thì tuy có phần thua kém nhưng gây cho chàng tổn hao không ít chân lực, do đó chàng bèn sử dụng phương pháp nhử địch như thế.
Với phương pháp đó dù cho Sở Vân có tiêu hao một ít chân khí nhưng đã hoàn toàn đưa địch thủ vào thế trận mà chàng vốn đã chiếm thượng phong từ trước.
Đột nhiên Hoàng Cực gầm lên một tiếng, lao bổ vào Sở Vân, song chưởng đẩy mạnh tới, tung ra mười bảy cước liên hoàn.
Lần nây Sở Vân tấn vững như núi, thân hình không hề nhúc nhích, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, thét lên lột tiếng, tung ra bốn chưởng nhanh như chớp, đôi chân đồng thời xuất động đấu cước cùng địch nhân.
Lập tức những tiếng va chạm cùng những luồng kình khí va vào nhau vang lên khủng khiếp, trong không trung, máu thit văng tung tóe, một thân hình cuộn lăn bắn ra xa ngoài ba trượng rớt xuống, cũng ngay lúc đó một tiếng rú rùng rợn vang lên, một thân hình lùn mập bay vút tới, dang hai tay đón lấy cái thân hình từ trên không trung rơi xuống ấy.
Sở Vân đứng nguyên vị trí cũ, chiếc áo đen lốm đốm máu, tóc tai rối bù, nét mặt trầm trọng, hơi thở có phần nặng nhọc, khí huyết hơi đảo lộn, nhưng đôi mắt chàng lấp lánh vì chàng hiểu thương thế của mình không có gì đáng kể, còn kẻ thù thì đã bị chàng đánh bại rồi.
Nhất Tiêu Đoạt Hồn Hoàng Cực thoi thóp nằm trong tay Dương Quái Từ Thân, còn Từ Thân thì đưa mắt căm hờn nhìn Sở Vân, Sở Vân cười nhạt nói:
- Máu của lãng tử đã thu được một cái giá đáng kể, bây giờ Nhất Tiêu Đoạt Hồn còn có thể cất tiếng cười lên nữa không? Còn có thể trợn mắt coi khinh thiên hạ nữa không?
Dương Quái Từ Thân nổi giận đến cực điểm, bật lên tiếng cười cuồng ngạo nói:
- Tiếu tử, ngươi đắc ý lắm hả? Nhưng e rằng ngươi không sống nổi để rời khỏi Bách Giác Bảo.
- Cái gì? Sở mỗ không hề nghĩ đến điều đó bởi vì ta đã chết đi một lần rồi. Bằng hữu, ngươi là ai vậy?
- Có mấy nhân vật giang hồ sống ở Mạc Bắc Nại Hà Sơn? Giang hồ có mấy kẻ dám mang tên Dương Quái Từ Thân?
Sớ Vân hơi giật mìnth, nói:
- À, ngươi chính là Dương Quái Từ Thân, vậy còn Âm tuyệt Từ Kỷ đâu?
- Chính ta đây, là Từ mỗ đây, Dương Quái đây ông bạn, bây giờ ông mới biết đến ta e rằng đã quá muộn đấy.
- Từ Thân, đã mấy ai biết thể sự biển ảo dường nào? Ngươi tự so sánh với Nhất Tiếu Đoạt Hồn, thử xem tài nghệ của ngươi đến đâu?
Đêm nay ai không thể sống sót rời khỏi nơi này, ai sẽ vĩnh viễn nằm dưới đáymồ, ngươi quá rõ rồi, ngươi quá hiểu rồi phải không? Ha ha ha...
Dương Quái đưa mắt nhìn Hoàng Cực một cái rồi đặt lão ta xuống đất, dang hai tay từng bước từng bước đi về phía Sở Vân. Sở Vân không thèm đế ý đến lão ta, nói giọng khinh bạc:
- Ông bạn chớ quên là ta, lãng tử Sở Vân, hai tay nhuốm máu đây này.
Bỗng nhiên, thân hình Từ Thân phình ra, lão ta tung người lao bổ đến, nhưng không phải lao vào Sở Vân mà lao vào Lương Hựu Quân đang vung búa uy hiếp Hồng Vũ công tử Thiệu Bình. Lúc bấy giờ Lương Hựu Quân vừa chém bay đầu một thuộc hạ Bách Giác Bảo, định vung búa tấn công Hồng Vũ công tử Thiệu Bình thì một đạo hàn phong vụt bắn đến sau lưng ông nhanh như gió.
Lương Hựu Quân vội ngã ngươi úp xuống, hai tay hất mạnh ra sau, lập tức hai lưỡi cự phủ từ hai lên sườn bắt vút về sau. Thế là một tiếng vang sắc lạnh truyền ra, rồi máu đỏ bắn ra, Lương Hựu Quân đã bị đánh bắn ra xa tám thước, mồm phun ra một vòi máu. Khi những giọt máu trên miệng Lương Hựu Quân vừa rơi xuống mặt đất thì một đạo ngân quang bay vút ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Từ Thân nhảy vọt lên cao chạy trốn, nhưng đã bị một luồng kình lực vô cùng cương mãnh đánh văng mấy vòng trên không. Vừa thấy Dương Quái Từ Thân từng trên cao rơi xuống, Sở vân thét lên một tiếng, thanh Hắc Long Kiếm trong tay chàng vung lên lập lức tám luồng kiếm quang đồng thời một lúc bắn ra xa, thân hình của Dương Quái Từ Thân đang rớt xuống đã bị chặt làm tám khúc, rơi rải rác trước mặt chàng tạ..
Đang cùng Kim Phát Khách Tất Lực đánh nhau một cách vô cùng liều lĩnh, Âm Tuyệt Từ Kỷ bỗng nhiễn thét lên một tiếng, hai mắt vằn tia máu, tung về phía Kim Phát Khách Tất Lực hơn hai mươi chưởng rồi lập tức lao thăng vào Sở Vân như một con trâu điên. Kim Phát Khách nghiêng người né tránh thế công của đối phương, miệng hét lên một tiếng, tung mình tới chắn hắn lại. Cùng lúc một lưỡi đao ánh lên như tia chóp, một đệ tử Kim Điêu Minh chém vào Từ Kỷ một đao.
Từ Kỷ vung hữu chưởng quật xéo lại một chiêu, thế là xoảng một tiếng thanh đao của người đệ tử nọ bắn lên không trung rơi xuống sát bên mình một đệ tử của Kim Điêu Minh đứng cách đó chừng nărn thước.
Nhưng sau lưng hắn lưỡi Sư Đầu Đao của Tất Lực đã quét tới như vũ bão. Hắn kêu to một tiếng, cả thân hình lùn mập của hắn vội xoài xuống đất, hai chân như hai cây gậy sắt búng ngược ra sau, tay trái của hắn mò vào trong người lấy ra một cái ống nhỏ phóng lên trên không, lập tức một tiếng nổ nhỏ vang lên, chiếc ống vỡ tan từ bên trong những đốm lửa màu lam bé li ti như một tấm lưới bủa ụp xuống.
Sở Vân cười khẩy một tiếng, thanh báu kiếm lại rung lên, một đạo ngân quang như hình một cái quạt được vẽ lên thành một bức tường chặn những đốm lửa màu lam ấy lại, khiến chúng tất ngấm ngay lập tức. Sở Vân sử dụng chiêu thức ấy chính là Kiếm Khí Liên Tâm, một tuyệt kỹ chỉ có được đối với những kiếm thủ đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa.
Còn Tất Lực chờ cho song cước của Từ Kỷ đến gần mới tung tả cước lên chặn lại, còn hữu thủ vẫn cứ xả thẳng thanh Sư Đầu Đao xuống đầu địch thủ. “Bình” một tiếng cả thân hình của Tất Lực bị cú đá làm bật lại, nhưng thanh đao đã chém phập xuống lưng Từ Kỷ, máu văng tung tóe. Từ Kỷ đau đớn kêu thét lên, nhưng lời của hắn chưa thoát khỏi cửa miệng thì cổ hắn đã bị lưỡi Khổ Tâm Hắc Long kiếm chặt đư l rồi.
Lúc này cảnh chiến trường như tu la địa ngục, những hung thần áo đen ngực thêu mặt trời vàng tung hoành trong đám thủ hạ của Bách Giác Bảo đuổi giết một cách không thương tiếc kẻ thù...Khắp mặt đất là những tử thi, máu chảy từng vũng, nhiều bộ phận cơ thể con người như tay, chân, đầu...bị chặt rời vung vãi nơi nơi...
Sở Van vãn đứng nguyên chỗ cũ, nhìn một giọt máu dính vào lưỡi kiếm của chàng, đang từ từ lăn xuống đất. Kim Phát Khách Tất Lực chống mũi đao xuống đất, khập khiễng bước tới, cười nói giọng cung kính:
- Minh chủ ! Có nên hạ lệnh thâm nhập?
Sở Vân không trả lời mà nhìn Lương Hựu Quân, hỏi Tất Lực:
- Còn có thể cứu được Lương Hựu Quân không?
Tất Lực đưa mắt nhìn Tiêu Định đang phủ phục trên thân hình Lương Hựu Quân khóc nức nở, lắc đầu than một tiếng nói:
- E rằng không thể được!
Lúc ấy Bành Mã thân hình đầy máu tươi, bước tới xem xét kỹ vết thương của Lương Hựu Quân rồi lắc đầu, đi về phía Sở Vân. Tất Lực lòng đau như cắt, nhưng cố trấn tĩnh nói:
- Thôi, đành vậy ôi...Hựu Quân, người anh em của tạ..
Bành Mã bước tới, ôm lấy hai vai Tất Lực, đau đớn nói:
- Lương Hựu Quân tuy biên chế vào bộ phận của ngươi, nhưng là anh em thân thiết của bổn Minh chúng ta, công lao của Lương Hựu Quân thật lớn, cái chết cải Lương Hựu Quân cũng làm cho chúng ta đau buồn. Nhưng Hựu quân chết rồi, đừng bi thương nữa...đừng bi thương nữa...
Nhìn Tất Lực bước về phía xác Lương Hựu Quân, Sở Vân hỏi:
- Bành Đường chủ, thương vong của chúng ta ra sao?
Sau khi kiểm tra cặn kẽ, Bành Mã cung kính nói:
- Bẩm Minh chủ, lực lượng do bổn tòa chỉ huy, trừ Trảo Hoàn chủ và Bát Đại phủ thuộc hạ ra, tất cả hơn hai mươi người, tử trận hết bảy người bị thương nhẹ bị thương nặng hơn năm người nữa.
Bỗng Sở Vân nhìn quanh một lúc rồi hỏi:
- Bành Đường chủ! Bảo chủ Hoàng Cực đâu rồi?
Bành Mã cũng ngạc nhiên nhìn quanh một lúc như tìm kiếm rồi lẩm bẩm:
- Quái lại vùa rồi hắn còn nằm cách đây không đầy ba trượng mà, không biết bây giờ biến đi đâu mất rồi?
Sở Vân cất cao giọng nói:
- Năm đệ tử của bổn Minh lập tức đi tìm khắp mọi nơi, chừng nửa khấc sau phải về báo cáo ngay lập tức!
Năm đệ tử của Kim Điêu Minh vội khom người dạ một tiếng rồi túa ra bốn phía tìm kiếm.
Sở Vân nói:
- Hoàng Cực đã bị tại hạ dùng toàn bộ chân lực đánh cho một chưởng chấn động toàn bộ lục phủ ngũ tạng, khí huyết đảo lộn, khó mà sổng nổi nếu như không phải do chính tay ta điều trị hai tháng và bồi dưỡng ba năm trở lên. Mà dù có được như vậy cũng không còn có thể sử dụng chân lực được nữa.
Cuồng Ưng Bành Mã nói:
- Minh chủ, theo bổn toà thì có lẽ ngũ tạng của Hoàng Cực đã bị tan nát hết cả rồi?
- Thôi không phải bàn nữa. Mục đích của ta là nếu người ấy còn có thể sống thì ta cố kéo dài cuộc sống đớn đau cho hắn. Nhưng nếu không được thì thôi vì hai tay hắn đã nhuốm máu quá nhiều rồi...Bành đường chủ, Thiệu Bình cũng chạy mất rồi à ? Còn ba đệ tử của Dương Quái , Âm Tuyệt có phải là ba người áo vàng mà lúc nãy đã tiêu diệt rồi đấy không?
- Bẩm, có lẽ Hồng Vũ Thiệu Bình lợi dụng lúc loạn đấu đã chạy rồi ... Có thể Thiệu Bình nhân lúc hỗn loạn đã cứu Hoàn Cực mang đi...
- Bọn chúng nó, một lên cũng không thể thoát được, không thể trốn được , đặc biệt là cặp gian phu dâm phụ no.....
Lúc ấy năm người áo đen đã quay lại báo cáo không tìm thấy tung tích của Hoàng Cực, một người bẩm:
- Hai bên Bách Giác Bảo cuộc chiến còn ác liệt lắm. Hình như phía địch vẫn còn một số cao thủ tiếp tay để đối địch với chúng ta!
Sở Vân trầm giọng nói:
- Bành đường chủ hãy ra sau Bảo nơi có Tiểu A Phòng hiệp lực cùng Khố Hoàn chủ, sau khi xong việc thì dùng Hỏa Long Đạn đốt hết tất cả.
Tiêu Định hãy dẫn bảy đệ tử kia tiền về phía cửa Bảo để giúp sức thêm cho Thủ Hoàn chủ Lãnh Cương. Còn Tát Lực và ai bị thương nhẹ thì lo chăm sóc người bị thương nặng và chôn cất tử thi. Tại hạ sẽ sang hướng trái của Bảo đế giúp sức cho Phó Minh chủ. Mọi người thi hành ngay lệnh này!
Mọi thuộc hạ của Kim Điêu Minh cung kính dạ một tiếng rồi thi hành lập tức lệnh của Sở Vân. Chàng nhìn Tất Lực nói:
- Tất Hoàn chủ bị thương không nên di động nhiều, hãy ở đây tạm nghỉ ngơi một lúc. Gặp địch thì dùng Hỏa Long Đạn chống cự. Sau khi xong việc ti hạ sẽ đưa mọi người tới đây tập hợp!
- Minh chủ xin cứ yên tâm, bổn toà tự biết bảo trọng!
Lúc này những tiếng la hét từ xa nổi lên ầm ĩ, những ngọn lửa lại bùng lên, Sở Vân biết lệnh hỏa thiêu Bách Giác Bảo của mình đã thi hành. Chàng xúc động vỗ vai Tất Lực, rồi cất mình bay lên cao bảy trượng rồi thấp thoáng lên xuống mấy lần, bóng chàng ta đã biến mất trong màn đêm.
Ánh lửa chiếu bập bùng bốn phía, mùi khói và tử khí bốc lên nghẹt cả bầu không khí trong lành của ban đêm. Nhà cửa cháy ngút trời, đổ ập xuống, tử thi tiếp tục chen đầy mặt đất, máu mỗi lúc một chảy tràn trên nền nhà, nền sân Bách Giác Bảo.
Trên môi Sở Vân nở một nụ cười phi thân nhanh như gió tới bên trái tòa Bảo, rồi đưa mắt nhìn quanh. Nơi đây cũng đầy những tử thi nằm ngổn ngang trên mặt đất, dưới ánh lửa chiếu sáng có thể nhìn thấy các nhân vật áo đen đang liều mình quyết đầu, tiếng binh khí va chạm, tiếng la hét của các đối thủ quyện vào nhau vang lên đinh tai nhức óc.
Nhìn nhận bóng người áo đen chập chờn di chuyển trong ánh lửa và những ánh lửa lóe lên sau khi có mặt những người áo đen, có thể thấy cục diện trận đấu khu vực này cũng đã ngả về phía Kim Điêu Minh rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.