Kim Giác Kể Chuyện Quái Dị

Chương 29: Đại Long

Hai đại vương

16/10/2023

Tập 2: TIỂU LÔI

Tác giả: Nhị Đại Vương

Yêu nhau thực ra rất đơn giản, chỉ cần tìm đúng thời điểm, đâm xuyên qua lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia thôi.

Đây là kinh nghiệm tôi được “Thánh tìm người tình” Trần Vĩ truyền dạy cho.

Tôi vừa mới nghĩ là rất đơn giản, thì nó lại nói:

Sớm quá hay muộn quá đều không được.

Chỉ một bước bất cẩn thôi là cả bàn mất hết.

"Vậy thì rốt cuộc phải làm như thế nào hả?”

"Thì dựa theo tình hình thôi!"

Lúc đó tôi không hiểu, giờ thì đã hiểu.

Tôi đã nghiên cứu làm sao để ngỏ lời trong rất nhiều ngày, nhưng đều không biết phải làm sao.

Chỉ cảm thấy như Tiểu Lôi lúc xa lúc gần, lúc nóng lúc lạnh.

Dường như giữa chúng tôi vẫn còn cách một cái gì đó.

Rốt cuộc là cái gì đây?

Tôi cũng không thể nói rõ được.

Trong mắt trực nam, tờ giấy ngăn giữa nam và nữ kia, thật sự chính là một tấm thép.

Nhưng tôi không ngờ rằng tấm thép giữa tôi và Tiểu Lôi, thế mà lại bị xuyên qua theo cái cách mà tôi hoàn toàn không ngờ tới như vậy.



Hôm đó, khi tới phòng vẽ tĩnh vật...

Hồi ấy, luyện vẽ tĩnh vật có hai loại, một loại là vẽ xong trong một ngày, loại còn lại là bài tập dài hạn vẽ trong ba tối.

Đó là ngày thứ hai của một bài tập dài.

Tôi đến studio mỹ thuật sớm, thì phát hiện ghế và giá vẽ của mình đã bị người ta vứt sang một bên.

Vị trí ngồi của tôi và Tiểu Lôi đã bị Đại Long và bạn gái hắn chiếm mất.

Đại Long và tôi học cùng trường nhưng không cùng lớp, hắn thân cao mét tám, mắt nhỏ, trên mặt đầy mụn.

Trong trường học hắn đã đánh nhau mấy lần, ngoài trường còn có mấy đứa bạn du côn nữa, ở đây cũng coi như có chút tiếng tăm, không ai dám chọc hắn.



Thời đó, thi mỹ thuật là con đường tắt để học lên cao nên nhiều học sinh kém như hắn đều chuyển sang học vẽ giữa chừng.

Tôi nhìn hắn, hơi sợ hãi, nhưng vẫn bước tới, gượng cười, nhỏ giọng nói với hắn:

“Anh Long, em… thế này thì em không ngồi được nữa rồi.”

Đại Long đang ve vãn với bạn gái mới của mình, không thèm quay đầu lại.

“Thế thì dịch đi chỗ khác đi.”

Tôi lấy bức tranh màu nước của mình ra cho hắn xem.

"Chuyển đi thì góc độ bị thay đổi mất…”

"Thế mày ngồi đằng sau đi!”

“Đúng đấy, đừng có chen vào chỗ chúng tôi.” Bạn gái của Đại Long cũng phụ họa.

Nếu tôi ngồi đằng sau, thân thể cao mét tám của Đại Long sẽ chắn hết cả mẫu vật, tôi thật sự không thể thấy gì cả.

Tôi thở dài, nhưng lại không biết phải nói gì với Đại Long.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy Tiểu Lôi đang đứng bên cạnh nhìn mình.

Cô ấy cũng hiểu rằng chỗ ngồi của chúng tôi đã bị Đại Long và bạn gái hắn chiếm mất.

Thấy vẻ mặt của Tiểu Lôi, tôi lại bước đến bên cạnh Đại Long, nói:

"Nếu không thì hai người lùi về sau chút đi, chúng tôi ngồi trước cũng được.”

Đại Long vốn đang cười đùa cợt nhả với bạn gái, đột nhiên ngoảnh đầu lại, chỉ vào mũi tôi nói:

"Ê? Sao hôm nay tao muốn tát mày thế nhỉ?”

Nói thật, lúc đó tôi có hơi sợ, nhưng nhìn Tiểu Lôi đang ở bên cạnh, không biết lấy dũng khí ở đâu ra, đột nhiên cao giọng nói:

"Đây vốn là chỗ ngồi của tôi!"

Đại Long đứng bật dậy.

“Mày nói lại lần nữa xem? Nói lại xem?”

“Đi mau đi, lằng nhà lằng nhằng phiền quá…” Bạn gái của Đại Long cũng đầy chán ghét nhìn tôi.

“Đây vốn là chỗ của tôi, tại sao tôi lại phải đi?” Tôi lại đề cao giọng lên.

Mấy học sinh bên cạnh cũng nhìn sang chỗ chúng tôi.

Đại Long bất ngờ đá văng cái ghế ra, túm lấy cổ áo tôi.



Tôi hơi sợ, dùng sức đẩy mạnh, nhưng không thể đẩy hắn ra được.

Tôi cảm thấy tay chân bủn rủn, thở gấp liên tục, nhưng trên mặt vẫn y nguyên vẻ giận dữ, hét lớn:

"Cậu muốn làm gì?!"

Các học sinh khác thấy thế, vội vàng chạy lên can ngăn, ai cũng bảo thôi bỏ đi.

Đại Long buông tôi ra, cười lớn, đột nhiên quay người lại, đá đổ giá vẽ và ghế của tôi và Tiểu Lôi, cọ vẽ cùng màu nước đổ đầy khắp sàn nhà.

Sau đó rút con dao rọc giấy, đẩy lưỡi dao ra chĩa về phía tôi.

"Tao dám móc mắt mày ra đưa về nhà mày đấy, mày tin không?”

Không biết là tức giận hay sợ hãi, mà khi đó tôi đứng nguyên tại chỗ, thân thể run cả lên.

Tiểu Lôi vội chạy lên, đứng chắn trước mặt để bảo vệ tôi.

Lòng tôi chợt nóng lên, thế rồi lại càng tức giận hơn, tôi cũng chộp lấy con dao rọc giấy dưới đất, hét vào mặt Đại Long:

“Mày thử xem!”

Đại Long chửi tục một tiếng, vơ lấy cái ghế định ném về phía tôi.

Tôi thấy dáng vẻ của hắn rất đáng sợ, vội vàng che chở cho Tiểu Lôi rời đi.

Trợ giảng nghe thấy âm thanh liền chạy tới, chỉ vào Đại Long yêu cầu hắn đặt ghế xuống.

Đại Long vừa thấy thế, lập tức lại cười híp mắt, cứ như không có việc gì ngồi lại.

"Ối chà, em với Kim Giác chỉ đang đùa thôi mà, phải không?”

Tôi đứng bên cạnh bảo vệ Tiểu Lôi, thấy bộ dạng đểu giả của Đại Long, tức muốn chết, thở hổn hển hồi lâu, cảm giác vừa sợ hãi vừa tủi nhục.

Tiểu Lôi không nói gì cả, ngồi xổm nhặt giá vẽ và màu của chúng tôi trên mặt đất lên.

"Kim Giác, chúng ta đừng vẽ trong phòng này nữa.”

Tôi đứng đó sững sờ bất động, chợt cảm giác được cô ấy nắm lấy tay tôi, cười với tôi:

"Cùng mình đi vẽ tranh chân dung đi.”

Sự khó chịu trong lòng tôi lúc này đã hoàn toàn biến mất, tôi theo Tiểu Lôi đổi sang phòng vẽ chân dung.

Sau giờ học, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu thì Đại Long ôm bạn gái hắn từ cửa studio đi ngang qua.

Đại Long thò đầu vào mỉm cười với tôi.

“Kim Giác, tao đợi mày ngoài cổng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Giác Kể Chuyện Quái Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook