Kim Giác Kể Chuyện Quái Dị

Chương 8: Ông Tư

Hai đại vương

11/10/2023

Kim giác quái đàm Tập 1: ÔNG LÝ

Tác giả: Nhị Đại Vương

Trưa hôm sau, mẹ tôi đưa ông Tư về.

Gọi là ông, nhưng khi đó ông trông mới có hơn năm mươi thôi.

Bình thường ông ấy cũng giống nông dân, chỉ có ngày hội và Tết thì mới lên miếu.

Thời bấy giờ, nhà nước rất nghiêm khắc với nạn mê tín dị đoan thời phong kiến, nhưng đối với chùa miếu đã tồn tại hàng thế kỷ trong các thôn làng, họ cũng tuân theo nguyên tắc tôn trọng cảm xúc của quần chúng, giữ thái độ giữ gìn.

Ngôi miếu cổ ông Tư trông coi tên là miếu Hắc Gia.

Nói theo kiểu ngày nay, thì ông là người duy trì hương hỏa cho miếu Hắc Gia.

Miếu Hắc Gia rất linh thiêng trong thôn, người tới thắp hương cầu khấn cũng nhiều.

Bị cầu nhiều quá, ông Tư bất tri bất giác đã trở thành một lãnh đạo, nói chuyện cứ hô hô quát quát, miệng toàn mùi thuốc với rượu, không làm gì lại thích dạy dỗ tôi.

Nói cái gì mà “ngẩng đầu ba thước có thần linh”.

Nói cái gì mà “Nhân tâm sinh nhất niệm, thiên địa tất giai tri*”.

Nói cái gì mà “Thiện ác nhược vô báo, kiền khôn tất hữu tư*”.

Tôi chỉ là đến miếu Hắc Gia ăn lén một ít trái cây cúng dường thôi mà, có cần phải dọa tôi như thế không?

Dù sao đi nữa thì, phiền lắm.

Năm ngoái ở nhà bà ngoại ăn Tết, tôi đã mua một bộ thẻ tranh. Khi đó trong một bộ có hai mươi lăm tấm, mua rồi còn phải cắt ra mới chơi được.

Tôi vừa định cắt, thì ông Tư nhìn thấy, vẻ mặt nghiêm nghị, hai tay kính cẩn cầm lên, vẻ mặt đau thấu tâm can:

"Con người bây giờ ấy, vì kiếm tiền cái gì cũng dám làm!”



Tôi sợ muốn chết, hỏi ông ấy làm sao vậy.

Ông Tư rất nghiêm túc nói với tôi:

"Trên thẻ tranh của con toàn vẽ thần thánh, sao có thể đem ra nghịch được?”

Sau đó, thay tôi cúng chúng nó luôn.

Không sai, tôi khổ cực lắm mới tiết kiệm được năm mươi xu, đến Tết mới nỡ bỏ ra mua thẻ tranh “Phong Thần Bảng”, thế mà lại bị ông Tư treo lên tường cúng bái luôn.

Nghĩ đến là lòng đau như cắt.

Đau lòng cho Na Tra của tôi, đau lòng cho Lôi Chấn Tử của tôi, đau lòng cho Đát Kỷ của tôi.

Thế nên ấn tượng của tôi với ông Tư không tốt lắm.

Lần này, khi ông Tư vào cửa, vẻ mặt nghiêm túc hơn bình thường, khuôn mặt trầm xuống, nhìn trái nhìn phải, sau đó lại nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống dưới.

Như thể đang nhìn một tên trộm vậy.

Cứ thế quan sát tôi năm phút sau, ông Tư mới nói:

“Ừ.”

Sau đó thì lấy ra một cái gói giấy từ trong tay nải rách mà ông mang theo.

Tôi cứ tưởng đó là linh đan diệu dược nào đó, nhưng mở ra xem, hóa ra vẫn là tro hương.

Tôi lập tức thất vọng.

Thì ra mọi người chỉ có mỗi chiêu này thôi à?

Mẹ tôi cung kính lễ độ mang đến một gáo nước, bưng cho tôi uống.

Tôi không dám từ chối, đành uống thêm một bát, ợ hơi cũng toàn là mùi tro hương, cảm giác như mình sắp trở thành lư hương di động rồi ấy.

Sau đó, ông Tư cùng bố mẹ tôi đi vào phòng ngủ chính, đóng cửa lại, bắt đầu thảo luận.



Tôi ngồi trong phòng khách, giả vờ ăn quýt, muốn nghe xem họ nói gì.

Họ nói chuyện giọng rất nhỏ, cứ lầm bà lầm bầm, ra vẻ thần bí lắm.

Ông Tư nói trước: “Nhà ở trong đơn vị các anh chị xây không tốt, nhà của nhân viên lại ở vị trí tử tôn của nhà lãnh đạo, anh chị ở bên trong chịu khổ chịu mệt, nhưng lợi ích thì toàn lãnh đạo hưởng hết.”

Bố tôi nói, "Con cũng có cảm giác đó.”

Ông Tư lại nói: "Nhà lão không khí không tốt, chủ nhân bên trong hẳn đã chết từ lâu, nhưng lại chưa có chết sạch.”

Mẹ tôi bảo: “Lúc đó con cũng cảm thấy vậy”.

Ông Tư nói, lão Lý có thể sống được đến giờ, chắc chắn không phải dựa vào nhân lực, mà là thần lực.

Lúc lão Lý trở thành người thực vật, ba hồn chỉ còn lại thiên hồn và địa hồn, nhân hồn có lẽ đã không còn trong thân thể nữa.

Nhưng sau đó lão có thể tỉnh lại, nhất định là đã có cao nhân câu lại nhân hồn của lão Lý trở về.

Dựa theo tuổi của lão Lý, lão lại không phải là người tu hành, nhân hồn câu về cũng không giữ được bao lâu, rất dễ ra vấn đề, một khi lại tản ra, thì chắc chắn không thể nào sống được nữa.

Sau đó lão Lý chỉ có thể ác ác ác mà kêu, có lẽ là do cao nhân đã câu những hồn phách khác nhốt vào trong đó.

Lúc đó mẹ tôi rất kinh ngạc, không biết lại còn có mánh lới như vậy.

Ông Tư cũng bảo, trong nước không nhiều người biết cái này, vì nó quá tà ác.

Đây không đơn giản chỉ là mượn thọ nữa.

Mẹ tôi hiểu được nửa, còn bố tôi thì không hiểu gì, suốt buổi chẳng dám nói câu nào, cuối cùng mới hỏi:

"Có cách nói nào thông dụng hơn không ạ?”

Ông Tư đưa ra kết luận: "Bọn chúng muốn dùng tuổi thọ của con nhà ta để tục nhân hồn cho lão Lý, pháp thuật này có thể không giết chết thằng bé đâu, nhưng sẽ khiến thằng bé sớm trở thành người thực vật.”

Tôi ở ngoài cửa oa một tiếng, bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Giác Kể Chuyện Quái Dị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook