Chương 11: Thẻ Bài
Hai đại vương
11/10/2023
Kim giác quái đàm Tập 1: ÔNG LÝ
Tác giả: Nhị Đại Vương
Trước khi ông Tư về, ông ấy đưa cho tôi một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ, nói đó là bùa hộ mệnh.
Sau khi mở ra thì thấy là một cái thẻ tranh nhỏ được ép plastic.
Tranh này nhìn quen mắt vô cùng.
Tôi ngắm nó một lúc thì nhận ra, đây chẳng phải thẻ tranh Phong Thần Bảng mà tôi đã bị ông Tư tịch thu đó sao?
Trên tranh vẽ Khương Tử Nha.
Ông Tư như thể đã quên hết những gì xảy ra trước đó, mặt rất nghiêm túc nói với tôi:
"Về sau con đeo nó bên mình thì không còn gì phải kiêng kỵ nữa.”
Tôi tức luôn, trong Phong Thần Bảng, người tôi không ưa nhất chính là Khương Tử Nha đó, thật sự chưa thấy nhân vật nào lại ngu ngốc như hắn, cảm giác chẳng biết làm cái gì hết.
Ông Tư cũng nhìn ra, bèn hỏi tôi:
"Thần linh cũng chú trọng duyên phận, nếu con đã không tin vào ngài, thì ngài cũng không thể bảo vệ được con, giờ con tin ai?”
"Tôn Ngộ Không ạ.”
Ông Tư hơi do dự, bảo:
"Con khỉ đó bộp chột lắm, con xem Tây Du Ký đi, lần nào Đường Tăng chẳng gặp xui?”
Tôi lấy thẻ Dragon Ball mình nâng niu bấy nay ra cho ông Tư xem.
"Là Tôn Ngộ Không này cơ ạ.” (Sôn Gô Ku đọc tiếng Hán gần giống với Tôn Ngộ Không)
Tôi sợ ông ấy không hiểu sự lợi hại của Tôn Ngộ Không, lại nói thêm:
“Chỉ một đòn là có thể hủy diệt Trái Đất rồi ấy ạ.”
Mẹ tôi vừa định đánh tôi thì ông Tư đã ngăn bà lại, nhìn Tôn Ngộ Không đang tung chưởng, khẽ gật đầu.
"Được, với chuyện thần linh thì không thể chần chừ dù chỉ một chút, quan trọng nhất là con tin, không phải thần có bản lĩnh, mà là do niềm tin của con tạo thành.”
Ông Tư đặt thẻ Dragon Ball lên bàn, lẩm bẩm niệm mấy tiếng, chích ngón tay giữa ra, nhỏ ba giọt máu vào mặt sau của tấm thẻ rồi nói với tôi:
“Được rồi, thân khẩu ý của thần tiên này hiện đều ở trên đó, lúc quan trọng nhất, chỉ cần con có thể nhớ tới ngài, tin tưởng bản lĩnh của ngài, thì ngài sẽ có thể bảo vệ cho con.”
Ông ấy bỏ tấm thẻ Dragon Ball vào túi vải nhỏ rồi bảo tôi đeo lên người.
Sau đó ông Tư cắt một ít tóc và móng tay của tôi, lấy một bộ quần áo của tôi, bảo phải về quê lập mộ cho Kim Đào, từ nay trở đi, người đó coi như chết rồi, đừng bao giờ nhắc đến nữa.
Cuối cùng ông nói với tôi:
"Trong nhà, tất cả những thứ có viết tên con đều phải đốt hoặc chôn đi, sau này bất kể là ai, chỉ cần người đó gọi con bằng tên trước kia, thì con đều không thể đáp lại, con chính là Kim Giác."
Khi ông Tư nói mấy câu này, cảm giác cứ như đang nói đến chuyện gì mà làm không tốt sẽ bị mất mạng ấy, thế nên tôi sợ tới mức vội gật đầu.
Kể từ đó, tên cũ của tôi đã trở thành một điều nhạy cảm kinh khủng trong gia đình tôi.
Mấy lần liền mẹ tôi vung chổi hét “Kim Đào” rồi muốn đánh tôi, thì đều đột nhiên ngừng lại, tự tát mạnh vào mặt mình một cái.
Rồi hét “Kim Giác” và đánh tôi tiếp.
Tôi nhịn đau đốt tất cả truyện tranh có viết tên mình trên đó đi, đồng thời cạo trọc đầu, sau đó những sợi tóc mọc lại đều là màu đen.
Sau kỳ nghỉ hè, tôi đã trở lại với bộ dạng ban đầu, chỉ có hai chiếc răng nanh là không bao giờ mọc ra nữa.
Gia đình tôi cũng tiếp tục cuộc sống của những ngày trước kia, bận rộn, nhàm chán và đầy căng thẳng.
Tất cả chúng tôi đều cho rằng lần tao ngộ như ác mộng đó đã kết thúc.
Nhưng rồi những chuyện sau đó xảy đến đã khiến tôi hiểu ra.
Tại sao ông Tư lại nói:
“Kiểu người có tiền có thế như bọn họ lòng dạ khó lường lắm, nông dân chúng ta không đấu lại được.”
…
Kỳ nghỉ hè kết thúc, khai giảng lại đến rồi.
Mẹ tôi dặn đi dặn lại tôi là sau này đi học hay đi về cũng không được đi ngang qua cửa nhà lão Lý, vòng đường mà đi, không chỉ không được nhìn, mà còn không được nghĩ đến nữa.
Bố tôi đến trường trước để nói với giáo viên rằng tôi đã đổi tên thành Kim Giác, bảo họ tuyệt đối đừng có gọi nhầm.
Sau khi các bạn học biết, thì đều hỏi là tại sao.
Còn có một số bạn cùng lớp giọng điệu không tốt lắm, bảo tôi nhất định là mê tín dị đoan rồi, còn cố ý gọi tôi là Kim Đào, nhưng tôi không dám đáp, họ chỉ đành ngậm miệng, cũng vì chuyện này mà tranh cãi mấy lần.
Nhân duyên của tôi càng tệ hơn, may mà sau đó họ thấy không thú vị nữa nên đã tiếp nhận cái tên mới của tôi.
Mỗi lần mẹ nấu cơm trong bếp, bà đều nhìn sang nhà ông Lý.
Sau này tôi mới biết, mặc dù mẹ tôi không có bản lĩnh như ông Tư, nhưng cũng tinh thông chút thuật xem khí.
Bà ấy nhìn thấy xung quanh cửa sổ của nhà ông Lý có một luồng tử khí dày đặc, cho rằng đã đến lúc ông ta phải chết nên cứ chờ mong mãi, nhưng luồng tử khí kia chập chờn thất thường, nói theo kiểu ngày nay thì, còn chưa đủ lượng để buộc phải chết.
Ông Lý vẫn luôn chưa tắt thở.
Đợi đến hơn một tháng sau, đột nhiên một chiếc xe cấp cứu đến đưa ông Lý đi.
Hàng xóm xung quanh đều khe khẽ bàn tán, rằng lần này chỉ sợ lão Lý không qua khỏi.
Mẹ tôi lần đầu tiên đã xào thêm hai món ăn vào tối hôm đó, bảo là chúc mừng sớm nhân dịp lão Lý duỗi chân.
Cha tôi cũng hiếm khi thở phào, cảm thấy lần này có thể thoát khỏi lão yêu tinh già kia rồi.
Những ngày sau đó, mỗi ngày bố tôi đi làm về, ông đều sẽ đến chỗ bảng thông báo chung để đọc cáo phó, mẹ tôi cũng âm thầm chú ý tất cả những thông tin liên quan đến lão Lý.
Một tuần trôi qua, vẫn không có tin tức gì của lão Lý cả, chỉ bảo là vẫn ở trong phòng ICU.
Bố mẹ tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lão già kia sao lại sống dai quá vậy.
Trong thời gian đó, mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào tin tức về cái chết của lão Lý, thế nên họ đã không nhận thấy những thay đổi của tôi.
Tác giả: Nhị Đại Vương
Trước khi ông Tư về, ông ấy đưa cho tôi một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ, nói đó là bùa hộ mệnh.
Sau khi mở ra thì thấy là một cái thẻ tranh nhỏ được ép plastic.
Tranh này nhìn quen mắt vô cùng.
Tôi ngắm nó một lúc thì nhận ra, đây chẳng phải thẻ tranh Phong Thần Bảng mà tôi đã bị ông Tư tịch thu đó sao?
Trên tranh vẽ Khương Tử Nha.
Ông Tư như thể đã quên hết những gì xảy ra trước đó, mặt rất nghiêm túc nói với tôi:
"Về sau con đeo nó bên mình thì không còn gì phải kiêng kỵ nữa.”
Tôi tức luôn, trong Phong Thần Bảng, người tôi không ưa nhất chính là Khương Tử Nha đó, thật sự chưa thấy nhân vật nào lại ngu ngốc như hắn, cảm giác chẳng biết làm cái gì hết.
Ông Tư cũng nhìn ra, bèn hỏi tôi:
"Thần linh cũng chú trọng duyên phận, nếu con đã không tin vào ngài, thì ngài cũng không thể bảo vệ được con, giờ con tin ai?”
"Tôn Ngộ Không ạ.”
Ông Tư hơi do dự, bảo:
"Con khỉ đó bộp chột lắm, con xem Tây Du Ký đi, lần nào Đường Tăng chẳng gặp xui?”
Tôi lấy thẻ Dragon Ball mình nâng niu bấy nay ra cho ông Tư xem.
"Là Tôn Ngộ Không này cơ ạ.” (Sôn Gô Ku đọc tiếng Hán gần giống với Tôn Ngộ Không)
Tôi sợ ông ấy không hiểu sự lợi hại của Tôn Ngộ Không, lại nói thêm:
“Chỉ một đòn là có thể hủy diệt Trái Đất rồi ấy ạ.”
Mẹ tôi vừa định đánh tôi thì ông Tư đã ngăn bà lại, nhìn Tôn Ngộ Không đang tung chưởng, khẽ gật đầu.
"Được, với chuyện thần linh thì không thể chần chừ dù chỉ một chút, quan trọng nhất là con tin, không phải thần có bản lĩnh, mà là do niềm tin của con tạo thành.”
Ông Tư đặt thẻ Dragon Ball lên bàn, lẩm bẩm niệm mấy tiếng, chích ngón tay giữa ra, nhỏ ba giọt máu vào mặt sau của tấm thẻ rồi nói với tôi:
“Được rồi, thân khẩu ý của thần tiên này hiện đều ở trên đó, lúc quan trọng nhất, chỉ cần con có thể nhớ tới ngài, tin tưởng bản lĩnh của ngài, thì ngài sẽ có thể bảo vệ cho con.”
Ông ấy bỏ tấm thẻ Dragon Ball vào túi vải nhỏ rồi bảo tôi đeo lên người.
Sau đó ông Tư cắt một ít tóc và móng tay của tôi, lấy một bộ quần áo của tôi, bảo phải về quê lập mộ cho Kim Đào, từ nay trở đi, người đó coi như chết rồi, đừng bao giờ nhắc đến nữa.
Cuối cùng ông nói với tôi:
"Trong nhà, tất cả những thứ có viết tên con đều phải đốt hoặc chôn đi, sau này bất kể là ai, chỉ cần người đó gọi con bằng tên trước kia, thì con đều không thể đáp lại, con chính là Kim Giác."
Khi ông Tư nói mấy câu này, cảm giác cứ như đang nói đến chuyện gì mà làm không tốt sẽ bị mất mạng ấy, thế nên tôi sợ tới mức vội gật đầu.
Kể từ đó, tên cũ của tôi đã trở thành một điều nhạy cảm kinh khủng trong gia đình tôi.
Mấy lần liền mẹ tôi vung chổi hét “Kim Đào” rồi muốn đánh tôi, thì đều đột nhiên ngừng lại, tự tát mạnh vào mặt mình một cái.
Rồi hét “Kim Giác” và đánh tôi tiếp.
Tôi nhịn đau đốt tất cả truyện tranh có viết tên mình trên đó đi, đồng thời cạo trọc đầu, sau đó những sợi tóc mọc lại đều là màu đen.
Sau kỳ nghỉ hè, tôi đã trở lại với bộ dạng ban đầu, chỉ có hai chiếc răng nanh là không bao giờ mọc ra nữa.
Gia đình tôi cũng tiếp tục cuộc sống của những ngày trước kia, bận rộn, nhàm chán và đầy căng thẳng.
Tất cả chúng tôi đều cho rằng lần tao ngộ như ác mộng đó đã kết thúc.
Nhưng rồi những chuyện sau đó xảy đến đã khiến tôi hiểu ra.
Tại sao ông Tư lại nói:
“Kiểu người có tiền có thế như bọn họ lòng dạ khó lường lắm, nông dân chúng ta không đấu lại được.”
…
Kỳ nghỉ hè kết thúc, khai giảng lại đến rồi.
Mẹ tôi dặn đi dặn lại tôi là sau này đi học hay đi về cũng không được đi ngang qua cửa nhà lão Lý, vòng đường mà đi, không chỉ không được nhìn, mà còn không được nghĩ đến nữa.
Bố tôi đến trường trước để nói với giáo viên rằng tôi đã đổi tên thành Kim Giác, bảo họ tuyệt đối đừng có gọi nhầm.
Sau khi các bạn học biết, thì đều hỏi là tại sao.
Còn có một số bạn cùng lớp giọng điệu không tốt lắm, bảo tôi nhất định là mê tín dị đoan rồi, còn cố ý gọi tôi là Kim Đào, nhưng tôi không dám đáp, họ chỉ đành ngậm miệng, cũng vì chuyện này mà tranh cãi mấy lần.
Nhân duyên của tôi càng tệ hơn, may mà sau đó họ thấy không thú vị nữa nên đã tiếp nhận cái tên mới của tôi.
Mỗi lần mẹ nấu cơm trong bếp, bà đều nhìn sang nhà ông Lý.
Sau này tôi mới biết, mặc dù mẹ tôi không có bản lĩnh như ông Tư, nhưng cũng tinh thông chút thuật xem khí.
Bà ấy nhìn thấy xung quanh cửa sổ của nhà ông Lý có một luồng tử khí dày đặc, cho rằng đã đến lúc ông ta phải chết nên cứ chờ mong mãi, nhưng luồng tử khí kia chập chờn thất thường, nói theo kiểu ngày nay thì, còn chưa đủ lượng để buộc phải chết.
Ông Lý vẫn luôn chưa tắt thở.
Đợi đến hơn một tháng sau, đột nhiên một chiếc xe cấp cứu đến đưa ông Lý đi.
Hàng xóm xung quanh đều khe khẽ bàn tán, rằng lần này chỉ sợ lão Lý không qua khỏi.
Mẹ tôi lần đầu tiên đã xào thêm hai món ăn vào tối hôm đó, bảo là chúc mừng sớm nhân dịp lão Lý duỗi chân.
Cha tôi cũng hiếm khi thở phào, cảm thấy lần này có thể thoát khỏi lão yêu tinh già kia rồi.
Những ngày sau đó, mỗi ngày bố tôi đi làm về, ông đều sẽ đến chỗ bảng thông báo chung để đọc cáo phó, mẹ tôi cũng âm thầm chú ý tất cả những thông tin liên quan đến lão Lý.
Một tuần trôi qua, vẫn không có tin tức gì của lão Lý cả, chỉ bảo là vẫn ở trong phòng ICU.
Bố mẹ tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm, lão già kia sao lại sống dai quá vậy.
Trong thời gian đó, mọi sự chú ý của họ đều đổ dồn vào tin tức về cái chết của lão Lý, thế nên họ đã không nhận thấy những thay đổi của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.