Chương 10: Hoa Sơn côn hạ Tam yêu tử - Ngọc Nữ Phong tiền phản tặc vong
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Cuối tháng hai, Ngũ Hành bang ra đời, chỉ mình Kim Giáp môn biết Bang chủ là ai. U Linh chân nhân và Thần Châm Tiên Cơ đem giáo chúng đến Sơn Tây sát nhập vào Ngũ Hành bang, được phong chức Phó bang chủ.
Bang chúng đông đến ba ngàn người, chia thành năm đường, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, phân biệt bằng màu áo, tất cả đều bịt mặt, càng làm tăng vẻ thần bí của bang hội mới này.
Ba mươi môn phái, tổ chức lớn nhỏ trong võ lâm đều nhận được tối hậu thư. Hạn chót là ngày rằm tháng ba, nếu Chưởng môn phái nào không đến để tỏ ý thần phục thì Ngũ Hành bang sẽ liệt họ vào danh sách tử vong.
Xét về mặt địa lý và chiến thuật, chàng đoán rằng Ngũ Hành bang sẽ tấn công phái Hoa Sơn trước. Vì phái này nằm trong phủ Hà Nam và thực lực yếu ớt. Thiên tôn sẽ tiêu diệt hoặc khống chế phái Hoa Sơn để dằn mặt võ lâm. Tử Siêu là rể của Hoa Sơn, tất không thể để nhạc phụ đại nhân lâm nguy. Chàng liền đưa hai trăm thuộc hạ thiện chiến nhất đến Tân Hương.
Mấy mươi năm trước, phái Hoa Sơn đặt cứ địa ở núi Ngũ Nhạc. Nhưng khi sư tổ của Hạ Hầu Thu Uyên dành được chức minh chủ võ lâm, ông cho dời môn phái về núi Thủy Hoa sơn ở Hà Nam thuộc huyện Tân Hương. Từ bao đời nay, Hà Nam vẫn là trung tâm của đất nước và của võ lâm. Hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm như Thái Sơn Bắc Đẩu, tiêu biểu cho chính khí giang hồ. Sư tổ phái Hoa Sơn muốn ngang hàng với họ nên mới về đây dựng cờ.
Thu Uyên đã viết thư về báo cho phụ thân Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương biết mình đã gá nghĩa với Tử Siêu. Món lễ vật ba vạn lượng vàng đã khiến Chưởng môn phái Hoa Sơn hài lòng, tha thứ cho nàng. Ông dùng số hoàng kim ấy tôn tạo, sửa chữa tổ đường và nhà cửa trên núi, thu nhận thêm nhiều môn đồ để phát triển môn phái.
Hạ Hầu Phương còn mua hai ngàn mẫu ruộng quanh núi để đảm bảo sinh kế cho Hoa Sơn. Trong lúc tiền đồ rực rỡ như vậy, ông đâu thể muối mặt quy phục Ngũ Hành bang, liền chuẩn bị lực lượng, chờ đợi đối phương.
Tử Siêu đến Tân Hương vào sáng ngày mồng sáu tháng ba. Chàng rải thuộc hạ trong huyện thành, mua hai thanh kiếm rồi cùng Khuất Nham Tuyền cải trang thành hai hán tử quê mùa lên núi xin học nghề.
Sư huynh của Hạ Hầu Phương là Ưng Kiếm Miêu Hướng Y, tuổi độ lục tuần, phụ trách việc thu nhận môn đồ, gượng cười bảo hai người :
- Xin hai vị lượng thứ, bổn phái đang chuẩn bị đối phó với cường địch là Ngũ Hành bang nên tạm ngưng không thu nhận môn đồ nữa.
Tử Siêu giả đò thất vọng, gãi đầu nói :
- Mong tiền bối thương tình, anh em tại hạ ngưỡng mộ hiệp danh của quý phái, nên lặn lội từ đất Thục đến đây. Hơn nữa, Hoa Sơn oai danh lừng lẫy đã hàng trăm năm, lẽ nào vì một bang hội mới ra đời, như Ngũ Hành bang, mà bỏ dở việc truyền bá tuyệt học cổ truyền?
Lời nói của chàng đánh trúng vào tự ái của Ưng Kiếm, lão cười xòa :
- Thôi được! Lão phu xin nhận nhị vị! Nếu không, người đời lại cho rằng phái Hoa Sơn khiếp nhược.
Theo đúng quy củ, đệ tử mới nhập môn phải ra mắt Chưởng môn. Ưng Kiếm bèn dẫn họ vào diễn võ sảnh chờ đợi, rồi mời Hạc Kiếm ra! Hạ Hầu Phương ngồi trên đại ỷ, nghiêm giọng bảo :
- Bổn phái có truyền thống hiệp nghĩa đã hơn trăm năm qua. Bất cứ ai muốn gia nhập cũng phải qua thời gian thử thách một năm. Nếu hai ngươi có bản chất thiện lương và tỏ ra siêng năng cần mẫn mới được chính thức bái sư. Tử Siêu gật đầu cung kính :
- Anh em vãn bối cũng đã nghe qua quy củ ấy, nguyện sẽ hết lòng rèn luyện.
Hạc Kiếm hỏi lại :
- Hai ngươi danh tính là gì, trước đây đã học qua võ nghệ gì chưa?
- Bẩm Chưởng môn, vãn bối là Khúc Nguyên Hạ, hai mươi tuổi, quê Cam Túc, chưa hề bái sư, chỉ học được mấy đường quyền cước gia truyền.
Chàng dùng họ của ba ái thê để làm tên giả. Bách Diện Diêm La vòng tay thưa :
- Bẩm Chưởng môn, vãn bối là Khuất Thiện, hai mươi tám tuổi, quê Thiểm Tây. Về võ công chỉ biết mấy đường do phụ thân truyền lại.
Hạc Kiếm bèn bảo hai người biểu diễn sở học của mình. Tử Siêu đã chuẩn bị trước nên đem pho Hoa Sơn thần quyền, Liên Hoàn cước pháp và La Hán quyền của Thiếu Lâm pha trộn thành một pho quyền pháp kỳ dị. Chàng đã từng thấy Ngộ Minh thiền sư đấu với Dã Nhi nên học lóm được một ít.
Đến phiên Khuất Nham Tuyền, gã dùng kiếm đánh pho Thanh Long Đao pháp. Vì vậy, kiếm chiêu linh hoạt như đã luyện từ lâu. Tuy nhiên, do hình thức và trọng lượng khác nhau nên lộ nhiều sơ hở. Dẫu sao cũng qua mặt được Hạc Kiếm. Ông gật gù bảo :
- Xem ra hai ngươi cũng có căn cơ luyện võ. Tạm thời, cứ vào hậu sơn ở chung với đám môn nhân. Sau khi đối phó với Ngũ Hành bang xong, lão phu sẽ cử người dạy võ cho.
Một nữ tỳ đưa hai người vào dãy nhà phía sau tổ đường. Nơi đây, mới được xây dựng nên rất khang trang, đẹp đẽ. Nữ tỳ này tên gọi Tiểu Xuân. Nàng là người tinh minh, được Hạc Kiếm giao cho việc giám sát những người mới đến. Trong tình thế này, lão chẳng thể không đề phòng Ngũ Hành bang đưa nội gián đến tiềm phục.
Đám môn sinh mới nhận tháng qua lão đã cho về nhà cả. Vì họ võ nghệ kém cỏi, có ở lại cũng vô ích mà thôi. Tiểu Xuân tinh tế nhận ra Khuất Nham Tuyền không dám đi ngang hàng với Tử Siêu. Nàng cười dò hỏi :
- Quan hệ của nhị vị thế nào?
Khuất Nham Tuyền vui vẻ đáp :
- Tại hạ tuy lớn tuổi hơn, nhưng trong cuộc tỷ võ kết giao, bị họ Khúc đánh cho vỡ mặt, đành phải tôn y làm đại ca!
Thực ra, Tử Siêu có một sơ hở rất lớn là bàn tay chàng dư một ngón, Nhưng thói thường, không ai để ý đến ngón tay của người khác cả. Trong tâm thức mọi người, bàn tay nào cũng chỉ năm ngón mà thôi! Hơn nữa, Tử Siêu mặc trường bào, tay áo dài rộng đã thường xuyên che phủ dị tật của mình. Tiểu Xuân hạ giọng :
- Bổn phái không cấm uống rượu, nếu nhị vị cần, tiểu muội có thể mua giùm. Nhưng nếu say sẽ bị đuổi xuống núi đấy.
Khuất Nham Tuyền mừng rỡ :
- Thế thì tốt quá! Tại hạ đang sợ bị cấm đoán! Vậy nhờ cô nương mua giùm vò rượu ngon và mấy cân thịt. Còn bao nhiêu xin cô nương cứ giữ lấy, coi như chút thù lao!
Tiểu Xuân mau mắn đi mua ngay, nàng muốn họ say để dễ bề dò xét. Nhưng hai người này chỉ nói chuyện trên trời dưới đất rồi lăn ra ngủ khò, không hề đi đâu cả. Hạc Kiếm nghe báo cũng yên tâm.
Phái Hoa Sơn đã phúc đáp ngay từ lúc sứ giả của Ngũ Hành bang đến. Vì vậy, chắc chắn sẽ bị tấn công. Từ tối mười bốn, toàn phái đã ở trong tình trạng báo động, tuần phòng nghiêm mật. Đường dây liên lạc với Thiếu Lâm và Võ Đang đã thiết lập từ đầu tháng ba. Nếu một trong ba phái bị tấn công thì hai phái kia sẽ cử cao thủ đến trợ chiến.
Tử Siêu đoán rằng với nhân số đông đảo, Ngũ Hành bang đủ sức cầm chân hai phái kia để tiêu diệt Hoa Sơn. Chàng nhờ Tiểu Xuân thưa lại với Chưởng môn, xin được mặc võ phục xanh của Hoa Sơn để ít nhất cũng được chết như một đệ tử. Chẳng lẽ mọi người đều tham chiến mà chàng và Khuất Thiện lại đứng ngoài?
Hạc Kiếm thấy yêu cầu đúng liền phát cho hai bộ y phục. Trưa ngày rằm, trinh sát cả phái Hoa Sơn phóng ám hiệu báo tin Ngũ Hành bang đã đến. Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương bố trí hai trăm đệ tử quanh núi chờ đợi. Đương nhiên, hai kẻ khả nghi là Khúc Nguyên Hạ và Khuất Thiện cũng được gọi theo sát bên. Ông sợ họ phóng hỏa đốt Tổng đàn.
Lực lượng phe đối phương gồm sáu trăm võ sĩ áo đen của Thổ đường. Dẫn đầu là ba lão bịt mặt bằng khăn trắng, trước ngực thêu chữ Thổ bằng chỉ vàng.
Hạc Kiếm thấy nhân thủ Ngũ Hành bang đông gấp bội phe mình, ông than thầm trong bụng, sai đốt lửa cầu viện. Đống củi trên đỉnh núi có trộn lẫn phân khô của chó sói nên bốc khói lên rất cao. Loại lang toại này thường được quan quân trấn giữ Vạn Lý Trường Thành sử dụng để báo hiệu cho nhau.
Nhưng lát sau, ông thất vọng khi thấy phía trời Tây trên đỉnh rặng Tung Sơn cũng có hai cột khói. Nghĩa là Võ Đang và Thiếu Lâm đang bị tấn công, không thể tiếp cứu được.
Bang chúng Ngũ Hành bang đã tiến lên núi, chạm phải phòng tuyến thứ nhất. Đệ tử Hoa Sơn lợi dụng địa hình quen thuộc cầm cự rất hiệu quả. Nhưng ba gã đầu lĩnh Thổ đường võ công cao cường, thủ pháp tàn độc, đã giết liền mấy người, đánh thẳng lên núi.
Hạc Kiếm vội cùng sư huynh là Ưng Kiếm Miêu Y Hướng và sư đệ Long Kiếm Mễ Liên Châu lướt đến đón đánh. Gã Đường chủ bật cười ghê rợn, cùng hai đường phó vung Ngô Câu kiếm tấn công. Hạc Kiếm nhận ra bọn họ là Quân Sơn tam yêu, ông kinh hãi quát vang :
- Té ra ba lão quỷ này đã về làm chó săn cho Ngũ Hành bang.
Võ công của Tam yêu rất lợi hại. Pho Ngô Câu kiếm pháp lại quỷ dị, hiểm ác phi thường, chẳng mấy chốc đã áp đảo Hoa Sơn tam kiếm. Hạc Kiếm vừa đánh vừa quan sát trận địa, thấy đệ tử bị đẩy lùi dần lên đỉnh. Ông tuyệt vọng thầm khấn anh linh tổ sư rồi cắn răng thí mạng với đối phương.
Bỗng sau lưng ông phát ra một tiếng hú lồng lộn, cao vút, vang dội khắp núi rừng. Hạc Kiếm liếc về sau, nhận ra gã họ Khúc. Ông choáng váng, không ngờ gã lại có công lực thâm hậu khủng khếp như vậy. Nhưng họ Khúc không tấn công các đệ tử Hoa Sơn như ông nghĩ. Gã rút ba khúc thép trong bụng ra, nối lại rồi bốc lên cao, lướt đến bổ xuống đầu Tam yêu.
Hạc Kiếm vui mừng khi thấy rể quý của mình! Cùng lúc ấy, Khuất Thiện bất ngờ điểm huyệt đại đệ tử của Hạc Kiếm là Lữ Nhân Tiên. Tiểu Xuân kinh hãi vung kiếm đâm họ Khuất. Gã tránh sang một bên cười bảo :
- Họ Lữ là gian tế của Ngũ Hành bang, cứ lục soát người gã sẽ rõ!
Nói xong, gã vung kiếm chạy xuống tấn công đám võ sĩ Thổ đường. Tiểu Xuân cùng nhị sư huynh là Nhượng Quân Phát làm theo lời họ Khuất. Hai người tìm thấy một thẻ bài bằng đồng có khắc chữ Thủy, mặt kia là ba chữ Ngũ Hành bang. Nhượng Quân Phát căm hận đấm vào mặt gã họ Lữ một quyền. Dung mạo anh tuấn của Nhân Niên biến dạng, sống mũi gãy dập, răng cửa rơi ra ba chiếc! Tiểu Xuân can ngăn rồi trói chặt tên gian tế lại.
Hạc Kiếm càng mừng hơn khi thấy sau lưng phe đối phương xuất hiện khoảng hai trăm cao thủ. Đao pháp của họ cực kỳ nhanh nhẹn và lợi hại. Những mũi độc châm trong tay tả còn hiểm ác hơn, mau chóng loại khỏi vòng chiến hàng trăm kẻ địch.
Nhắc lại, Tử Siêu vung ma côn tấn công Quân Sơn tam yêu, miệng nói nhanh :
- Nhạc phụ và nhị vị trưởng bối hãy lo quán xuyến cục diện, để ba lão này cho tiểu tế!
Tam yêu thấy khí thế của chiêu côn nặng nề như núi đổ, vội hợp chiến chống đỡ. Tiếng thép chạm nhau chan chát, Tam yêu bị đẩy lùi bốn bước. Họ vây chặt lấy Tử Siêu trong luồng kiếm quang lạnh lẽo. Tam Tài kiếm trận của Tam yêu lừng danh vũ nội, đã từng sát hai rất nhiều cao thủ bạch đạo. Phép đánh Ngô Câu kiếm lại rất quái dị, khác hẳn với kiếm pháp thông thường. Chính vì vậy bao năm nay chưa ai phá nổi kiếm trận.
Nhưng Tử Siêu thần dũng tuyệt luân, thiên bẩm lại hơn người. Chàng múa tít ma côn bảo vệ toàn thân, quan sát biến hóa của kiếm trận, chờ cơ hội phản công. Ba thanh Ngô Câu kiếm thay nhau chọc vào màng côn quang đều bị bật ra. Tam yêu không khỏi khiếp sợ trước thần lực của đối phương. Chúng cố giữ chàng trong trận, chờ khi chàng kiệt lực mới hạ sát.
Bỗng Tử Siêu gầm lên, vận toàn lực đánh vào phương vị bên hữu. Đại yêu cắn răn đỡ chiêu để hai em tập kích hậu tâm và sườn tả đối phương. Nhưng côn kiếm vừa chạm vào nhau thì tả thủ Tử Siêu búng ra một mũi Phượng Đầu châm vào Nhị Yêu. Vô Ảnh thầm châm độc bá thiên hạ đã bao năm cắm thẳng vào tay hữu đối phương. Lão rú lên kinh hãi vì nghe chất độc lan nhanh. Lão vội lùi nhanh nhưng đã muộn.
Ma côn đánh bật Ngô Câu kiếm ra khỏi tay đối thủ, đâm thủng ba lỗ trên lồng ngực Nhị Yêu. Tam Yêu tập kích hậu tâm cố cứu nhị ca, nào ngờ chân trái Tử Siêu dẻo như không xương, đá ngược vào bụng lão, Tam Yêu văng ra sau nửa trượng, nghe bụng đau như bị trùy sắt giáng vào.
Tử Siêu hứng chí xuất chiêu “Võng Nội Nan Đào” chụp ấy đại yêu. Lão rú lên thảm thiết vì ma côn đánh gãy xương vai tả và xương sườn bên hữu. Lão hộc máu, gục xuống đi theo nhị đệ! Tam Yêu thấy hai anh thảm tử, điên cuồng múa kiếm xông vào. Tử Siêu cười nhạt xuất chiêu Tử Hạn Đáo Kỳ. Côn ảnh trùng trùng đan lưới, khóa chặt màn kiếm rồi xuyên qua ngực trái lão ma.
Cuộc chiến cũng đã đến hồi kết thúc. Bốn trăm thủ hạ Ngũ Hành bang không còn một tên sống sót. Đệ tử phái Hoa Sơn ôm lấy những vị cứu tinh lạ mặt reo hò vang dội cả đỉnh núi. Tử Siêu xụp xuống ra mắt :
- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, sư bá và sư thúc!
Hạc Kiếm cười ha hả :
- Hảo hiền tế! Không có ngươi thì Hoa Sơn nguy rồi, Nhưng sao lại phải giấu diếm thân phận như vậy.
Chàng đứng lên mỉm cười đáp :
- Tiểu tế đã cho người tiềm phục ở Ngũ Hành Sơn trước khi Ngũ Hành bang ra đời, nhờ vậy biết rằng Thủy đường của tà bang này có nhiệm vụ móc nối, chiêu dụ đệ tử của các phái làm nội gián cho họ. Tiểu tế đành phải giấu mặt điều tra. Quả nhiên phát hiện Lữ Nhân Niên là nội ứng. Gã đã chôn trăm cân hỏa dược ở phía sau tổ đường, nhưng đã bị thuộc hạ của tiểu tế là Khuất Nham Tuyền cắt đứt ngòi đẫn hỏa!
Hạc Kiếm biến sắc quát :
- Mau đem họ Lữ ra đây!
Nhượng Quân Phát xách bổng Nhân Niên lên, đem đến đặt dưới chân sư phụ. Tiểu Xuân mau mắn trao cho Hạc Kiếm chiếc thẻ đồng tang vật.
Lữ Nhân Niên đã tỉnh lại, gã nhìn Tử Siêu với cặp mắt căm hờn. Hạc Kiếm giận đến run người, gằn giọng bảo :
- Nhân Niên! Lão phu giáo dưỡng ngươi gần hai mươi năm nay. Tại sao sanh tâm phản bội?
Nhân Niên cúi đầu hổ thẹn, không nói nên lời.
Tiểu Xuân thỏ thẻ :
- Sư phụ, đại sư huynh thất vọng vì không lấy được Uyên muội nên mới sanh lòng phản phúc!
Nhân Niên ngẩn đầu căm hận nói :
- Đúng vậy! Đệ tử tưởng rằng mình được là chồng của Uyên muội. Nào ngờ sư phụ lại tán thành việc Thu Uyên kết hợp với Tử Siêu! Hơn nữa sư phụ còn thiên vị, hết lòng ưu ái nhị sư đệ. Vậy Nhân Niên này còn chỗ nào đứng ở Hoa Sơn?
Hạc Kiếm định vung chưởng đánh chết kẻ phản đồ. Tử Siêu vội ngăn lại rồi hỏi :
- Nhân Niên! Có nội gián của Ngũ Hành bang ở Võ Đang và Thiếu Lâm hay không?
Họ Lữ cười nhạt :
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Tử Siêu quắc mắt :
- Để xem ngươi còn ngoan cố được nữa không?
Chàng ra hiệu cho Khuất Nham Tuyền, gã bèn dùng thủ pháp độc môn của Thầm Châm Cung điểm vào mười mấy huỵệt đạo trên người Nhân Niên. Họ Lữ nghe thân thể đau đớn như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, gã lăn lộn, rên rỉ trên mặt đất. Chỉ chưa đầy nửa khắc gã đã gào lên :
- Ta xin khai!
Khuất Nham Tuyền thò tay giải huyệt, Nhân Niên thì thào :
- Ở Thiếu Lâm thì ta không rõ nhưng trong phái Võ Đang thì Huyền Phong đạo sĩ Liễu Sơn Hoành là nội gián. Chính gã đã móc nối, dụ dỗ ta.
Hạc Kiếm không dằn được cơn phẫn nộ, vung chưởng giáng xuống người họ Lữ. Lồng ngực gã dập nát, máu miệng phun ra như suối. Tử Siêu vòng tay nói :
- Thiếu Lâm thế mạnh người đông chắc không đến nỗi bại vong, chỉ lo cho phái Võ Đang, tiểu tế xin đến Ngọc Nữ Phong ngay để trợ chiến!
Hạc Kiếm gật đầu :
- Ta sẽ đưa đệ tử Hoa Sơn đến Thiếu Lâm. Sẵn có bầy ngựa của Ngũ Hành bang kia rồi!
Tiểu Xuân cất giọng thánh thót :
- Xin công tử cho biết Uyên sư muội có được khoẻ không?
Tử Siêu cười đáp :
- Thu Uyên đã nặng lên vài cân vì sắp làm mẹ!
Hạc Kiếm khoan khoái cười vang :
- Tức là lão phu sắp có cháu ẵm bồng!
Tử Siêu cùng đám cao thủ Kim Giáp môn vội vã xuống núi, đi về phía Tung Sơn. Họ phóng ngựa như bay, cố vượt đoạn đường gần hai trăm dặm. Hơn canh giờ sau, rặng Tung Sơn đã hiện ra trước mặt.
Lúc còn cách Ngọc Nữ Phong mười dặm, ngựa của Tử Siêu và vài con nữa lăn ra chết vì quá mệt. Chàng tung mình xuống đường, chặn đoàn người lại :
- Dừng chân! Nếu không đàn ngựa sẽ chết hết! Ta sẽ đi trước một bước, các ngươi từ từ theo sau cũng được!
Dứt lời, chàng vận tuyệt đỉnh khinh công lướt đi như cánh chim bằng. Đến chân Ngọc Nữ Phong, tiếng vũ khí va chạm hòa với tiếng quát tháo khiến chàng yên tâm. Khói lửa bốc cao chứng tở trọng địa Võ Đang đang phát hỏa.
Tử Siêu căm hận gã Huyền Phong, phi thân lên sườn núi. Thanh ma côn vung lên giáng xuống liên tục, giết một hơi hai mươi mấy tên võ sĩ áo vàng của Mộc đường. Tiếng gào thét rên la của bọn chúng khiến mọi người chú ý. Cả hai phe đều nhìn xuống, thấy một người dũng mãnh như thiên thần, tay cầm đoản côn phá thủng vòng vây, tiến nhanh như vũ bão.
Thanh Hòa đạo trưởng nhận ra Tử Siêu, mừng rỡ nói với Thanh Nhàn Chưởng môn :
- Đại sư huynh, đã có Hạng công tử đến, Võ Đang ta gặp may rồi!
Lúc đầu, nhờ yếu tố địa lợi nên phái Võ Đang cầm chân được phe đối phương ở khu vực Giải Kiếm Nham. Nhưng chỉ được một canh giờ thì nhà cửa trên núi bốc cháy. Thanh Nhàn đạo trưởng phải cho năm mươi đệ tử trở lên cứu hỏa, phòng tuyến mỏng đi nên bị phá vỡ. Hơn ba trăm đệ tử Võ Đang lùi dần về có thủ quanh tổ đường.
U Linh chân nhân cùng ba gã áo vàng bịt mặt, ngực thêu chữ Mộc, võ công lợi hại đánh nhau với bảy cao thủ hàng đầu Võ Đang. Các đạo sĩ kém thế phải lập thất tinh kiếm trận mới quân bình được cán cân. Nhưng luồng chưởng phong băng giá của chân nhân đã thấm dần vào cơ thể đối phương, trận thế sắp tan rã.
Lục Đảo Y từng nghe Hồng Điểm Thiên Tôn lập luận rằng Hạng Tử Siêu đã học được Vô Lượng Quang Minh Thần Chưởng nhưng lão lắc pho Lục Thủ Di Đà, thấy có tiếng động nên không tin tưởng lắm. Chính vì vậy, lão không hề ngán sợ Tử Siêu. Hơn nữa, lão đã thấy bóng Huyền Phong đạo sĩ cầm kiếm chạy đến nên yên tâm, mỉm cười bí ẩn, vận toàn lực đẩy mạnh song chưởng, thoát ra khỏi trận. Ba gã lạ mặt vung đao chém liền mười mấy nhát rồi nhảy theo chân nhân.
Thất tinh kiếm trận vẫn giữ nguyên phương vị, chờ Tử Siêu đến. Lúc này, vị trí của Chưởng môn Thanh Nhàn đạo trưởng là ở sau cùng. Liễu Sơn Hoành hớt hải chạy đến bên sư phụ, ra vẻ có việc trọng yếu cần báo cáo.
Gã tiến sát Thanh Nhàn kề tai nói nhỏ :
- Lão mắc mưu ta rồi!
Đạo trưởng giật mình kinh hãi nhận ra mũi kiếm đã chỉ vào lưng ông. Ông giận dữ quát :
- Huyền Phong! không ngờ ngươi lại là kẻ khi sư diệt tổ!
Sáu sư đệ của ông kinh hãi quay lại. Huyền Phong cười nhạt :
- Nếu các ngươi động đậy tay chân, ta sẽ giết Thanh Nhàn ngay.
Nào ngờ Chưởng môn Võ Đang là người cương liệt, ông trợn mắt nói :
- Các sư đệ đừng để ý đến ta. Hãy giết cho được tên khốn khiếp này!
Huyền Phong vội điểm vào á huyệt và nhuyễn ma huyệt của ông. Gã trở kiếm kề vào cổ Thanh Nhàn. Sáu vị đạo trưởng giận đến run người mà không làm sao được.
Tử Siêu đến nơi, biết mình đã chậm một bước. Chàng suy nghĩ rất nhanh, vung côn tấn công U Linh chân nhân.
Lão bật cười ghê rợn, cùng ba gã thủ lĩnh Mộc đường vây chặt lấy chàng. Thanh Hòa đạo trưởng và năm vị sư đệ nhấp nhỏm định nhảy vào hỗ trợ Tử Siêu. Huyền Phong cao giọng :
- Đứng im đấy, nếu không đừng trách ta độc ác!
Thanh kiếm kéo nhẹ, làm rách da cổ Thanh Nhàn. Máu rỉ ra rơi xuống đạo bào. Sáu vị trưởng bối Võ Đang hết lời nguyền rủa Huyền Phong nhưng không dám xuất thủ.
Đã trăm chiêu trôi qua, Tử Siêu bỗng quát vang như sấm, vung ma côn tấn công mạnh vào ba gã cầm đao. Một tên rú lên thảm thiết, thủ cấp vỡ toang lăn ra chết tốt. Nhưng Tử Siêu cũng lãnh đủ một đạo chưởng kình của U Linh chân nhân. Thân hình chàng văng đi, rơi xuống trước mặt Thanh Nhàn và Huyền Phong, chỉ cách chừng hơn nửa trượng.
Tử Siêu nằm sóng xoài, máu miệng rỉ ra không ngớt. Huyền Phong đắc ý ngửa cổ cười vang :
- Tử Siêu! Ngươi đâu ngờ có ngày chết dưới chân ta phải không?
Thanh Nhàn Chưởng môn sững người nhận ra Tử Siêu mở mắt mỉm cười. Tay tả chàng vung nhẹ, một mũi phụng đầu châm cắm phập vào yết hầu Liễu Sơn Hoành. Đồng thời, Tử Siêu bật dậy tung mình đến, vung côn đánh bật lưỡi kiếm trên vai Thanh Nhàn, kéo ông ra khỏi tầm tay Huyền Phong.
Mọi việc xảy ra nhanh chóng đến nỗi U Linh chân nhân không kịp phản ứng. Sáu lão đạo sĩ mừng rỡ, vung kiếm tấn công Lục Đảo Y và hai gã trợ thủ.
Huyền Phong chưa chết ngay, máu tràn vào phổi khiến gã ho sặc sụa, nhìn Tử Siêu với vẻ kinh hoàng. Lát sau gã qụy xuống, hồn du địa phủ.
Phía ngoài kia, cục diện cũng đã thay đổi. Lực lượng Kim Giáp môn đã đánh vào phía sau lưng Ngũ Hành bang. Bản lĩnh của họ cao hơn đối phương rất nhiều, chỉ mấy chốc đã tiêu diệt gần trăm tên. Đệ tử Võ Đang vô cùng mừng rỡ reo hò, đánh thốc ra, kẹp bọn Mộc đường vào chính giữa.
U Linh chân nhân sợ Tử Siêu tham chiến sẽ không thoát được, nên hô vang :
- Rút quân!
Lão cùng hai gã Đường chủ và phó Đường chủ Mộc đường phá vây tẩu thoát. Đám bang chúng cũng bỏ chạy toán loạn. Nhưng cũng chỉ thoát hơn trăm người, số còn lại đều phơi thây trên sườn núi!
Tử Siêu giải huyệt cho Thanh Nhàn đạo trưởng rồi quỵ xuống mê man bất tỉnh. Người chàng run lẩy bẩy và lạnh toát. Khuất Nham Tuyền và Kinh Phi Độ lướt đến, quỳ bên cạnh chủ nhân xem xét, Kinh Phi Độ nhét vào miệng Tử Siêu ba viên linh đơn trắng như ngó sen rồi xoa bóp các huyệt đạo nhưng chẳng ích gì.
Thanh Nhàn đạo trưởng hắng giọng :
- Bần đạo biết chút y thuật, xin được xem thử!
Lão bắt mạch rất lâu rồi quay sang bảo Thanh Hòa :
- Sư đệ vào phòng ta lấy lọ Thái Ất thần đan ra đây!
Kha Bạch Lộc mau mắn chạy như bay, chỉ lát sau đã ra đến, trên tay còn có cả bình nước! Chưởng môn phái Võ Đang cho chàng uống ba viên rồi thở dài bảo :
- Hạng công tử luyện môn Nghịch Chuyển ma công nên chúng ta không thể truyền nội lực hỗ trợ được. Chỉ mong chờ vào dược lực mà thôi!
Ông bảo Khuất Nham Tuyền bồng Tử Siêu vào khách xá, dùng phép kim châm quá huyệt đả thông đường kinh mạch tê cứng vì âm hàn. Ba ngày sau, uống đến viên linh đan thứ chín chàng mới tỉnh lại. Nhì những gương mặt hốc hác, ưu phiền chung quanh, chàng gượng cười bảo :
- Không sao đâu, tại hạ khoẻ rồi!
Tử Siêu ngồi lên vận khí hành công, đến chiều đã phục hồi được tám phần.
Chưởng môn phái Hoa Sơn và phương trượng Thiếu Lâm nghe tin đã đến nơi hôm ấy, nhờ có cánh quân của Hoa Sơn đánh tập hậu nên đã khiến hàng ngũ đối phương rối loạn. Tăng lữ Thiếu Lâm thừa cơ phản kích, đánh tan lực lượng Ngũ Hành bang. Thần Châm Tiên Cơ và Đường chủ Kim đường đành phải rút quân!
Ngộ Pháp thiền sư thở dài bảo :
- Nếu chỉ một trong hai cánh quân đánh Hoa Sơn và Võ Đang thành công, chúng sẽ kéo sang tiếp viện cho Thần Châm Tiên Cơ. Lúc ấy Thiếu Lâm khó mà toàn vẹn! Hạ Hầu Phương đắc ý nói :
- Cũng may mà Hạng hiền tế đã có mặt đúng lúc, diệt được hai đạo quân ấy!
Thanh Nhàn đạo trưởng nói với giọng cảm kích :
- Hạng công tử vì muốn cứu bần đạo mà xả thân, dùng khổ nhục kế chịu một chưởng của U Linh chân nhân. Lại đem những hảo hán tinh nhuệ đến hỗ trợ tiêu diệt Mộc đường. Ơn này, bần đạo và toàn phái Võ Đang xin ghi lòng tạc dạ!
Bang chúng đông đến ba ngàn người, chia thành năm đường, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, phân biệt bằng màu áo, tất cả đều bịt mặt, càng làm tăng vẻ thần bí của bang hội mới này.
Ba mươi môn phái, tổ chức lớn nhỏ trong võ lâm đều nhận được tối hậu thư. Hạn chót là ngày rằm tháng ba, nếu Chưởng môn phái nào không đến để tỏ ý thần phục thì Ngũ Hành bang sẽ liệt họ vào danh sách tử vong.
Xét về mặt địa lý và chiến thuật, chàng đoán rằng Ngũ Hành bang sẽ tấn công phái Hoa Sơn trước. Vì phái này nằm trong phủ Hà Nam và thực lực yếu ớt. Thiên tôn sẽ tiêu diệt hoặc khống chế phái Hoa Sơn để dằn mặt võ lâm. Tử Siêu là rể của Hoa Sơn, tất không thể để nhạc phụ đại nhân lâm nguy. Chàng liền đưa hai trăm thuộc hạ thiện chiến nhất đến Tân Hương.
Mấy mươi năm trước, phái Hoa Sơn đặt cứ địa ở núi Ngũ Nhạc. Nhưng khi sư tổ của Hạ Hầu Thu Uyên dành được chức minh chủ võ lâm, ông cho dời môn phái về núi Thủy Hoa sơn ở Hà Nam thuộc huyện Tân Hương. Từ bao đời nay, Hà Nam vẫn là trung tâm của đất nước và của võ lâm. Hai phái Võ Đang và Thiếu Lâm như Thái Sơn Bắc Đẩu, tiêu biểu cho chính khí giang hồ. Sư tổ phái Hoa Sơn muốn ngang hàng với họ nên mới về đây dựng cờ.
Thu Uyên đã viết thư về báo cho phụ thân Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương biết mình đã gá nghĩa với Tử Siêu. Món lễ vật ba vạn lượng vàng đã khiến Chưởng môn phái Hoa Sơn hài lòng, tha thứ cho nàng. Ông dùng số hoàng kim ấy tôn tạo, sửa chữa tổ đường và nhà cửa trên núi, thu nhận thêm nhiều môn đồ để phát triển môn phái.
Hạ Hầu Phương còn mua hai ngàn mẫu ruộng quanh núi để đảm bảo sinh kế cho Hoa Sơn. Trong lúc tiền đồ rực rỡ như vậy, ông đâu thể muối mặt quy phục Ngũ Hành bang, liền chuẩn bị lực lượng, chờ đợi đối phương.
Tử Siêu đến Tân Hương vào sáng ngày mồng sáu tháng ba. Chàng rải thuộc hạ trong huyện thành, mua hai thanh kiếm rồi cùng Khuất Nham Tuyền cải trang thành hai hán tử quê mùa lên núi xin học nghề.
Sư huynh của Hạ Hầu Phương là Ưng Kiếm Miêu Hướng Y, tuổi độ lục tuần, phụ trách việc thu nhận môn đồ, gượng cười bảo hai người :
- Xin hai vị lượng thứ, bổn phái đang chuẩn bị đối phó với cường địch là Ngũ Hành bang nên tạm ngưng không thu nhận môn đồ nữa.
Tử Siêu giả đò thất vọng, gãi đầu nói :
- Mong tiền bối thương tình, anh em tại hạ ngưỡng mộ hiệp danh của quý phái, nên lặn lội từ đất Thục đến đây. Hơn nữa, Hoa Sơn oai danh lừng lẫy đã hàng trăm năm, lẽ nào vì một bang hội mới ra đời, như Ngũ Hành bang, mà bỏ dở việc truyền bá tuyệt học cổ truyền?
Lời nói của chàng đánh trúng vào tự ái của Ưng Kiếm, lão cười xòa :
- Thôi được! Lão phu xin nhận nhị vị! Nếu không, người đời lại cho rằng phái Hoa Sơn khiếp nhược.
Theo đúng quy củ, đệ tử mới nhập môn phải ra mắt Chưởng môn. Ưng Kiếm bèn dẫn họ vào diễn võ sảnh chờ đợi, rồi mời Hạc Kiếm ra! Hạ Hầu Phương ngồi trên đại ỷ, nghiêm giọng bảo :
- Bổn phái có truyền thống hiệp nghĩa đã hơn trăm năm qua. Bất cứ ai muốn gia nhập cũng phải qua thời gian thử thách một năm. Nếu hai ngươi có bản chất thiện lương và tỏ ra siêng năng cần mẫn mới được chính thức bái sư. Tử Siêu gật đầu cung kính :
- Anh em vãn bối cũng đã nghe qua quy củ ấy, nguyện sẽ hết lòng rèn luyện.
Hạc Kiếm hỏi lại :
- Hai ngươi danh tính là gì, trước đây đã học qua võ nghệ gì chưa?
- Bẩm Chưởng môn, vãn bối là Khúc Nguyên Hạ, hai mươi tuổi, quê Cam Túc, chưa hề bái sư, chỉ học được mấy đường quyền cước gia truyền.
Chàng dùng họ của ba ái thê để làm tên giả. Bách Diện Diêm La vòng tay thưa :
- Bẩm Chưởng môn, vãn bối là Khuất Thiện, hai mươi tám tuổi, quê Thiểm Tây. Về võ công chỉ biết mấy đường do phụ thân truyền lại.
Hạc Kiếm bèn bảo hai người biểu diễn sở học của mình. Tử Siêu đã chuẩn bị trước nên đem pho Hoa Sơn thần quyền, Liên Hoàn cước pháp và La Hán quyền của Thiếu Lâm pha trộn thành một pho quyền pháp kỳ dị. Chàng đã từng thấy Ngộ Minh thiền sư đấu với Dã Nhi nên học lóm được một ít.
Đến phiên Khuất Nham Tuyền, gã dùng kiếm đánh pho Thanh Long Đao pháp. Vì vậy, kiếm chiêu linh hoạt như đã luyện từ lâu. Tuy nhiên, do hình thức và trọng lượng khác nhau nên lộ nhiều sơ hở. Dẫu sao cũng qua mặt được Hạc Kiếm. Ông gật gù bảo :
- Xem ra hai ngươi cũng có căn cơ luyện võ. Tạm thời, cứ vào hậu sơn ở chung với đám môn nhân. Sau khi đối phó với Ngũ Hành bang xong, lão phu sẽ cử người dạy võ cho.
Một nữ tỳ đưa hai người vào dãy nhà phía sau tổ đường. Nơi đây, mới được xây dựng nên rất khang trang, đẹp đẽ. Nữ tỳ này tên gọi Tiểu Xuân. Nàng là người tinh minh, được Hạc Kiếm giao cho việc giám sát những người mới đến. Trong tình thế này, lão chẳng thể không đề phòng Ngũ Hành bang đưa nội gián đến tiềm phục.
Đám môn sinh mới nhận tháng qua lão đã cho về nhà cả. Vì họ võ nghệ kém cỏi, có ở lại cũng vô ích mà thôi. Tiểu Xuân tinh tế nhận ra Khuất Nham Tuyền không dám đi ngang hàng với Tử Siêu. Nàng cười dò hỏi :
- Quan hệ của nhị vị thế nào?
Khuất Nham Tuyền vui vẻ đáp :
- Tại hạ tuy lớn tuổi hơn, nhưng trong cuộc tỷ võ kết giao, bị họ Khúc đánh cho vỡ mặt, đành phải tôn y làm đại ca!
Thực ra, Tử Siêu có một sơ hở rất lớn là bàn tay chàng dư một ngón, Nhưng thói thường, không ai để ý đến ngón tay của người khác cả. Trong tâm thức mọi người, bàn tay nào cũng chỉ năm ngón mà thôi! Hơn nữa, Tử Siêu mặc trường bào, tay áo dài rộng đã thường xuyên che phủ dị tật của mình. Tiểu Xuân hạ giọng :
- Bổn phái không cấm uống rượu, nếu nhị vị cần, tiểu muội có thể mua giùm. Nhưng nếu say sẽ bị đuổi xuống núi đấy.
Khuất Nham Tuyền mừng rỡ :
- Thế thì tốt quá! Tại hạ đang sợ bị cấm đoán! Vậy nhờ cô nương mua giùm vò rượu ngon và mấy cân thịt. Còn bao nhiêu xin cô nương cứ giữ lấy, coi như chút thù lao!
Tiểu Xuân mau mắn đi mua ngay, nàng muốn họ say để dễ bề dò xét. Nhưng hai người này chỉ nói chuyện trên trời dưới đất rồi lăn ra ngủ khò, không hề đi đâu cả. Hạc Kiếm nghe báo cũng yên tâm.
Phái Hoa Sơn đã phúc đáp ngay từ lúc sứ giả của Ngũ Hành bang đến. Vì vậy, chắc chắn sẽ bị tấn công. Từ tối mười bốn, toàn phái đã ở trong tình trạng báo động, tuần phòng nghiêm mật. Đường dây liên lạc với Thiếu Lâm và Võ Đang đã thiết lập từ đầu tháng ba. Nếu một trong ba phái bị tấn công thì hai phái kia sẽ cử cao thủ đến trợ chiến.
Tử Siêu đoán rằng với nhân số đông đảo, Ngũ Hành bang đủ sức cầm chân hai phái kia để tiêu diệt Hoa Sơn. Chàng nhờ Tiểu Xuân thưa lại với Chưởng môn, xin được mặc võ phục xanh của Hoa Sơn để ít nhất cũng được chết như một đệ tử. Chẳng lẽ mọi người đều tham chiến mà chàng và Khuất Thiện lại đứng ngoài?
Hạc Kiếm thấy yêu cầu đúng liền phát cho hai bộ y phục. Trưa ngày rằm, trinh sát cả phái Hoa Sơn phóng ám hiệu báo tin Ngũ Hành bang đã đến. Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương bố trí hai trăm đệ tử quanh núi chờ đợi. Đương nhiên, hai kẻ khả nghi là Khúc Nguyên Hạ và Khuất Thiện cũng được gọi theo sát bên. Ông sợ họ phóng hỏa đốt Tổng đàn.
Lực lượng phe đối phương gồm sáu trăm võ sĩ áo đen của Thổ đường. Dẫn đầu là ba lão bịt mặt bằng khăn trắng, trước ngực thêu chữ Thổ bằng chỉ vàng.
Hạc Kiếm thấy nhân thủ Ngũ Hành bang đông gấp bội phe mình, ông than thầm trong bụng, sai đốt lửa cầu viện. Đống củi trên đỉnh núi có trộn lẫn phân khô của chó sói nên bốc khói lên rất cao. Loại lang toại này thường được quan quân trấn giữ Vạn Lý Trường Thành sử dụng để báo hiệu cho nhau.
Nhưng lát sau, ông thất vọng khi thấy phía trời Tây trên đỉnh rặng Tung Sơn cũng có hai cột khói. Nghĩa là Võ Đang và Thiếu Lâm đang bị tấn công, không thể tiếp cứu được.
Bang chúng Ngũ Hành bang đã tiến lên núi, chạm phải phòng tuyến thứ nhất. Đệ tử Hoa Sơn lợi dụng địa hình quen thuộc cầm cự rất hiệu quả. Nhưng ba gã đầu lĩnh Thổ đường võ công cao cường, thủ pháp tàn độc, đã giết liền mấy người, đánh thẳng lên núi.
Hạc Kiếm vội cùng sư huynh là Ưng Kiếm Miêu Y Hướng và sư đệ Long Kiếm Mễ Liên Châu lướt đến đón đánh. Gã Đường chủ bật cười ghê rợn, cùng hai đường phó vung Ngô Câu kiếm tấn công. Hạc Kiếm nhận ra bọn họ là Quân Sơn tam yêu, ông kinh hãi quát vang :
- Té ra ba lão quỷ này đã về làm chó săn cho Ngũ Hành bang.
Võ công của Tam yêu rất lợi hại. Pho Ngô Câu kiếm pháp lại quỷ dị, hiểm ác phi thường, chẳng mấy chốc đã áp đảo Hoa Sơn tam kiếm. Hạc Kiếm vừa đánh vừa quan sát trận địa, thấy đệ tử bị đẩy lùi dần lên đỉnh. Ông tuyệt vọng thầm khấn anh linh tổ sư rồi cắn răng thí mạng với đối phương.
Bỗng sau lưng ông phát ra một tiếng hú lồng lộn, cao vút, vang dội khắp núi rừng. Hạc Kiếm liếc về sau, nhận ra gã họ Khúc. Ông choáng váng, không ngờ gã lại có công lực thâm hậu khủng khếp như vậy. Nhưng họ Khúc không tấn công các đệ tử Hoa Sơn như ông nghĩ. Gã rút ba khúc thép trong bụng ra, nối lại rồi bốc lên cao, lướt đến bổ xuống đầu Tam yêu.
Hạc Kiếm vui mừng khi thấy rể quý của mình! Cùng lúc ấy, Khuất Thiện bất ngờ điểm huyệt đại đệ tử của Hạc Kiếm là Lữ Nhân Tiên. Tiểu Xuân kinh hãi vung kiếm đâm họ Khuất. Gã tránh sang một bên cười bảo :
- Họ Lữ là gian tế của Ngũ Hành bang, cứ lục soát người gã sẽ rõ!
Nói xong, gã vung kiếm chạy xuống tấn công đám võ sĩ Thổ đường. Tiểu Xuân cùng nhị sư huynh là Nhượng Quân Phát làm theo lời họ Khuất. Hai người tìm thấy một thẻ bài bằng đồng có khắc chữ Thủy, mặt kia là ba chữ Ngũ Hành bang. Nhượng Quân Phát căm hận đấm vào mặt gã họ Lữ một quyền. Dung mạo anh tuấn của Nhân Niên biến dạng, sống mũi gãy dập, răng cửa rơi ra ba chiếc! Tiểu Xuân can ngăn rồi trói chặt tên gian tế lại.
Hạc Kiếm càng mừng hơn khi thấy sau lưng phe đối phương xuất hiện khoảng hai trăm cao thủ. Đao pháp của họ cực kỳ nhanh nhẹn và lợi hại. Những mũi độc châm trong tay tả còn hiểm ác hơn, mau chóng loại khỏi vòng chiến hàng trăm kẻ địch.
Nhắc lại, Tử Siêu vung ma côn tấn công Quân Sơn tam yêu, miệng nói nhanh :
- Nhạc phụ và nhị vị trưởng bối hãy lo quán xuyến cục diện, để ba lão này cho tiểu tế!
Tam yêu thấy khí thế của chiêu côn nặng nề như núi đổ, vội hợp chiến chống đỡ. Tiếng thép chạm nhau chan chát, Tam yêu bị đẩy lùi bốn bước. Họ vây chặt lấy Tử Siêu trong luồng kiếm quang lạnh lẽo. Tam Tài kiếm trận của Tam yêu lừng danh vũ nội, đã từng sát hai rất nhiều cao thủ bạch đạo. Phép đánh Ngô Câu kiếm lại rất quái dị, khác hẳn với kiếm pháp thông thường. Chính vì vậy bao năm nay chưa ai phá nổi kiếm trận.
Nhưng Tử Siêu thần dũng tuyệt luân, thiên bẩm lại hơn người. Chàng múa tít ma côn bảo vệ toàn thân, quan sát biến hóa của kiếm trận, chờ cơ hội phản công. Ba thanh Ngô Câu kiếm thay nhau chọc vào màng côn quang đều bị bật ra. Tam yêu không khỏi khiếp sợ trước thần lực của đối phương. Chúng cố giữ chàng trong trận, chờ khi chàng kiệt lực mới hạ sát.
Bỗng Tử Siêu gầm lên, vận toàn lực đánh vào phương vị bên hữu. Đại yêu cắn răn đỡ chiêu để hai em tập kích hậu tâm và sườn tả đối phương. Nhưng côn kiếm vừa chạm vào nhau thì tả thủ Tử Siêu búng ra một mũi Phượng Đầu châm vào Nhị Yêu. Vô Ảnh thầm châm độc bá thiên hạ đã bao năm cắm thẳng vào tay hữu đối phương. Lão rú lên kinh hãi vì nghe chất độc lan nhanh. Lão vội lùi nhanh nhưng đã muộn.
Ma côn đánh bật Ngô Câu kiếm ra khỏi tay đối thủ, đâm thủng ba lỗ trên lồng ngực Nhị Yêu. Tam Yêu tập kích hậu tâm cố cứu nhị ca, nào ngờ chân trái Tử Siêu dẻo như không xương, đá ngược vào bụng lão, Tam Yêu văng ra sau nửa trượng, nghe bụng đau như bị trùy sắt giáng vào.
Tử Siêu hứng chí xuất chiêu “Võng Nội Nan Đào” chụp ấy đại yêu. Lão rú lên thảm thiết vì ma côn đánh gãy xương vai tả và xương sườn bên hữu. Lão hộc máu, gục xuống đi theo nhị đệ! Tam Yêu thấy hai anh thảm tử, điên cuồng múa kiếm xông vào. Tử Siêu cười nhạt xuất chiêu Tử Hạn Đáo Kỳ. Côn ảnh trùng trùng đan lưới, khóa chặt màn kiếm rồi xuyên qua ngực trái lão ma.
Cuộc chiến cũng đã đến hồi kết thúc. Bốn trăm thủ hạ Ngũ Hành bang không còn một tên sống sót. Đệ tử phái Hoa Sơn ôm lấy những vị cứu tinh lạ mặt reo hò vang dội cả đỉnh núi. Tử Siêu xụp xuống ra mắt :
- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, sư bá và sư thúc!
Hạc Kiếm cười ha hả :
- Hảo hiền tế! Không có ngươi thì Hoa Sơn nguy rồi, Nhưng sao lại phải giấu diếm thân phận như vậy.
Chàng đứng lên mỉm cười đáp :
- Tiểu tế đã cho người tiềm phục ở Ngũ Hành Sơn trước khi Ngũ Hành bang ra đời, nhờ vậy biết rằng Thủy đường của tà bang này có nhiệm vụ móc nối, chiêu dụ đệ tử của các phái làm nội gián cho họ. Tiểu tế đành phải giấu mặt điều tra. Quả nhiên phát hiện Lữ Nhân Niên là nội ứng. Gã đã chôn trăm cân hỏa dược ở phía sau tổ đường, nhưng đã bị thuộc hạ của tiểu tế là Khuất Nham Tuyền cắt đứt ngòi đẫn hỏa!
Hạc Kiếm biến sắc quát :
- Mau đem họ Lữ ra đây!
Nhượng Quân Phát xách bổng Nhân Niên lên, đem đến đặt dưới chân sư phụ. Tiểu Xuân mau mắn trao cho Hạc Kiếm chiếc thẻ đồng tang vật.
Lữ Nhân Niên đã tỉnh lại, gã nhìn Tử Siêu với cặp mắt căm hờn. Hạc Kiếm giận đến run người, gằn giọng bảo :
- Nhân Niên! Lão phu giáo dưỡng ngươi gần hai mươi năm nay. Tại sao sanh tâm phản bội?
Nhân Niên cúi đầu hổ thẹn, không nói nên lời.
Tiểu Xuân thỏ thẻ :
- Sư phụ, đại sư huynh thất vọng vì không lấy được Uyên muội nên mới sanh lòng phản phúc!
Nhân Niên ngẩn đầu căm hận nói :
- Đúng vậy! Đệ tử tưởng rằng mình được là chồng của Uyên muội. Nào ngờ sư phụ lại tán thành việc Thu Uyên kết hợp với Tử Siêu! Hơn nữa sư phụ còn thiên vị, hết lòng ưu ái nhị sư đệ. Vậy Nhân Niên này còn chỗ nào đứng ở Hoa Sơn?
Hạc Kiếm định vung chưởng đánh chết kẻ phản đồ. Tử Siêu vội ngăn lại rồi hỏi :
- Nhân Niên! Có nội gián của Ngũ Hành bang ở Võ Đang và Thiếu Lâm hay không?
Họ Lữ cười nhạt :
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Tử Siêu quắc mắt :
- Để xem ngươi còn ngoan cố được nữa không?
Chàng ra hiệu cho Khuất Nham Tuyền, gã bèn dùng thủ pháp độc môn của Thầm Châm Cung điểm vào mười mấy huỵệt đạo trên người Nhân Niên. Họ Lữ nghe thân thể đau đớn như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, gã lăn lộn, rên rỉ trên mặt đất. Chỉ chưa đầy nửa khắc gã đã gào lên :
- Ta xin khai!
Khuất Nham Tuyền thò tay giải huyệt, Nhân Niên thì thào :
- Ở Thiếu Lâm thì ta không rõ nhưng trong phái Võ Đang thì Huyền Phong đạo sĩ Liễu Sơn Hoành là nội gián. Chính gã đã móc nối, dụ dỗ ta.
Hạc Kiếm không dằn được cơn phẫn nộ, vung chưởng giáng xuống người họ Lữ. Lồng ngực gã dập nát, máu miệng phun ra như suối. Tử Siêu vòng tay nói :
- Thiếu Lâm thế mạnh người đông chắc không đến nỗi bại vong, chỉ lo cho phái Võ Đang, tiểu tế xin đến Ngọc Nữ Phong ngay để trợ chiến!
Hạc Kiếm gật đầu :
- Ta sẽ đưa đệ tử Hoa Sơn đến Thiếu Lâm. Sẵn có bầy ngựa của Ngũ Hành bang kia rồi!
Tiểu Xuân cất giọng thánh thót :
- Xin công tử cho biết Uyên sư muội có được khoẻ không?
Tử Siêu cười đáp :
- Thu Uyên đã nặng lên vài cân vì sắp làm mẹ!
Hạc Kiếm khoan khoái cười vang :
- Tức là lão phu sắp có cháu ẵm bồng!
Tử Siêu cùng đám cao thủ Kim Giáp môn vội vã xuống núi, đi về phía Tung Sơn. Họ phóng ngựa như bay, cố vượt đoạn đường gần hai trăm dặm. Hơn canh giờ sau, rặng Tung Sơn đã hiện ra trước mặt.
Lúc còn cách Ngọc Nữ Phong mười dặm, ngựa của Tử Siêu và vài con nữa lăn ra chết vì quá mệt. Chàng tung mình xuống đường, chặn đoàn người lại :
- Dừng chân! Nếu không đàn ngựa sẽ chết hết! Ta sẽ đi trước một bước, các ngươi từ từ theo sau cũng được!
Dứt lời, chàng vận tuyệt đỉnh khinh công lướt đi như cánh chim bằng. Đến chân Ngọc Nữ Phong, tiếng vũ khí va chạm hòa với tiếng quát tháo khiến chàng yên tâm. Khói lửa bốc cao chứng tở trọng địa Võ Đang đang phát hỏa.
Tử Siêu căm hận gã Huyền Phong, phi thân lên sườn núi. Thanh ma côn vung lên giáng xuống liên tục, giết một hơi hai mươi mấy tên võ sĩ áo vàng của Mộc đường. Tiếng gào thét rên la của bọn chúng khiến mọi người chú ý. Cả hai phe đều nhìn xuống, thấy một người dũng mãnh như thiên thần, tay cầm đoản côn phá thủng vòng vây, tiến nhanh như vũ bão.
Thanh Hòa đạo trưởng nhận ra Tử Siêu, mừng rỡ nói với Thanh Nhàn Chưởng môn :
- Đại sư huynh, đã có Hạng công tử đến, Võ Đang ta gặp may rồi!
Lúc đầu, nhờ yếu tố địa lợi nên phái Võ Đang cầm chân được phe đối phương ở khu vực Giải Kiếm Nham. Nhưng chỉ được một canh giờ thì nhà cửa trên núi bốc cháy. Thanh Nhàn đạo trưởng phải cho năm mươi đệ tử trở lên cứu hỏa, phòng tuyến mỏng đi nên bị phá vỡ. Hơn ba trăm đệ tử Võ Đang lùi dần về có thủ quanh tổ đường.
U Linh chân nhân cùng ba gã áo vàng bịt mặt, ngực thêu chữ Mộc, võ công lợi hại đánh nhau với bảy cao thủ hàng đầu Võ Đang. Các đạo sĩ kém thế phải lập thất tinh kiếm trận mới quân bình được cán cân. Nhưng luồng chưởng phong băng giá của chân nhân đã thấm dần vào cơ thể đối phương, trận thế sắp tan rã.
Lục Đảo Y từng nghe Hồng Điểm Thiên Tôn lập luận rằng Hạng Tử Siêu đã học được Vô Lượng Quang Minh Thần Chưởng nhưng lão lắc pho Lục Thủ Di Đà, thấy có tiếng động nên không tin tưởng lắm. Chính vì vậy, lão không hề ngán sợ Tử Siêu. Hơn nữa, lão đã thấy bóng Huyền Phong đạo sĩ cầm kiếm chạy đến nên yên tâm, mỉm cười bí ẩn, vận toàn lực đẩy mạnh song chưởng, thoát ra khỏi trận. Ba gã lạ mặt vung đao chém liền mười mấy nhát rồi nhảy theo chân nhân.
Thất tinh kiếm trận vẫn giữ nguyên phương vị, chờ Tử Siêu đến. Lúc này, vị trí của Chưởng môn Thanh Nhàn đạo trưởng là ở sau cùng. Liễu Sơn Hoành hớt hải chạy đến bên sư phụ, ra vẻ có việc trọng yếu cần báo cáo.
Gã tiến sát Thanh Nhàn kề tai nói nhỏ :
- Lão mắc mưu ta rồi!
Đạo trưởng giật mình kinh hãi nhận ra mũi kiếm đã chỉ vào lưng ông. Ông giận dữ quát :
- Huyền Phong! không ngờ ngươi lại là kẻ khi sư diệt tổ!
Sáu sư đệ của ông kinh hãi quay lại. Huyền Phong cười nhạt :
- Nếu các ngươi động đậy tay chân, ta sẽ giết Thanh Nhàn ngay.
Nào ngờ Chưởng môn Võ Đang là người cương liệt, ông trợn mắt nói :
- Các sư đệ đừng để ý đến ta. Hãy giết cho được tên khốn khiếp này!
Huyền Phong vội điểm vào á huyệt và nhuyễn ma huyệt của ông. Gã trở kiếm kề vào cổ Thanh Nhàn. Sáu vị đạo trưởng giận đến run người mà không làm sao được.
Tử Siêu đến nơi, biết mình đã chậm một bước. Chàng suy nghĩ rất nhanh, vung côn tấn công U Linh chân nhân.
Lão bật cười ghê rợn, cùng ba gã thủ lĩnh Mộc đường vây chặt lấy chàng. Thanh Hòa đạo trưởng và năm vị sư đệ nhấp nhỏm định nhảy vào hỗ trợ Tử Siêu. Huyền Phong cao giọng :
- Đứng im đấy, nếu không đừng trách ta độc ác!
Thanh kiếm kéo nhẹ, làm rách da cổ Thanh Nhàn. Máu rỉ ra rơi xuống đạo bào. Sáu vị trưởng bối Võ Đang hết lời nguyền rủa Huyền Phong nhưng không dám xuất thủ.
Đã trăm chiêu trôi qua, Tử Siêu bỗng quát vang như sấm, vung ma côn tấn công mạnh vào ba gã cầm đao. Một tên rú lên thảm thiết, thủ cấp vỡ toang lăn ra chết tốt. Nhưng Tử Siêu cũng lãnh đủ một đạo chưởng kình của U Linh chân nhân. Thân hình chàng văng đi, rơi xuống trước mặt Thanh Nhàn và Huyền Phong, chỉ cách chừng hơn nửa trượng.
Tử Siêu nằm sóng xoài, máu miệng rỉ ra không ngớt. Huyền Phong đắc ý ngửa cổ cười vang :
- Tử Siêu! Ngươi đâu ngờ có ngày chết dưới chân ta phải không?
Thanh Nhàn Chưởng môn sững người nhận ra Tử Siêu mở mắt mỉm cười. Tay tả chàng vung nhẹ, một mũi phụng đầu châm cắm phập vào yết hầu Liễu Sơn Hoành. Đồng thời, Tử Siêu bật dậy tung mình đến, vung côn đánh bật lưỡi kiếm trên vai Thanh Nhàn, kéo ông ra khỏi tầm tay Huyền Phong.
Mọi việc xảy ra nhanh chóng đến nỗi U Linh chân nhân không kịp phản ứng. Sáu lão đạo sĩ mừng rỡ, vung kiếm tấn công Lục Đảo Y và hai gã trợ thủ.
Huyền Phong chưa chết ngay, máu tràn vào phổi khiến gã ho sặc sụa, nhìn Tử Siêu với vẻ kinh hoàng. Lát sau gã qụy xuống, hồn du địa phủ.
Phía ngoài kia, cục diện cũng đã thay đổi. Lực lượng Kim Giáp môn đã đánh vào phía sau lưng Ngũ Hành bang. Bản lĩnh của họ cao hơn đối phương rất nhiều, chỉ mấy chốc đã tiêu diệt gần trăm tên. Đệ tử Võ Đang vô cùng mừng rỡ reo hò, đánh thốc ra, kẹp bọn Mộc đường vào chính giữa.
U Linh chân nhân sợ Tử Siêu tham chiến sẽ không thoát được, nên hô vang :
- Rút quân!
Lão cùng hai gã Đường chủ và phó Đường chủ Mộc đường phá vây tẩu thoát. Đám bang chúng cũng bỏ chạy toán loạn. Nhưng cũng chỉ thoát hơn trăm người, số còn lại đều phơi thây trên sườn núi!
Tử Siêu giải huyệt cho Thanh Nhàn đạo trưởng rồi quỵ xuống mê man bất tỉnh. Người chàng run lẩy bẩy và lạnh toát. Khuất Nham Tuyền và Kinh Phi Độ lướt đến, quỳ bên cạnh chủ nhân xem xét, Kinh Phi Độ nhét vào miệng Tử Siêu ba viên linh đơn trắng như ngó sen rồi xoa bóp các huyệt đạo nhưng chẳng ích gì.
Thanh Nhàn đạo trưởng hắng giọng :
- Bần đạo biết chút y thuật, xin được xem thử!
Lão bắt mạch rất lâu rồi quay sang bảo Thanh Hòa :
- Sư đệ vào phòng ta lấy lọ Thái Ất thần đan ra đây!
Kha Bạch Lộc mau mắn chạy như bay, chỉ lát sau đã ra đến, trên tay còn có cả bình nước! Chưởng môn phái Võ Đang cho chàng uống ba viên rồi thở dài bảo :
- Hạng công tử luyện môn Nghịch Chuyển ma công nên chúng ta không thể truyền nội lực hỗ trợ được. Chỉ mong chờ vào dược lực mà thôi!
Ông bảo Khuất Nham Tuyền bồng Tử Siêu vào khách xá, dùng phép kim châm quá huyệt đả thông đường kinh mạch tê cứng vì âm hàn. Ba ngày sau, uống đến viên linh đan thứ chín chàng mới tỉnh lại. Nhì những gương mặt hốc hác, ưu phiền chung quanh, chàng gượng cười bảo :
- Không sao đâu, tại hạ khoẻ rồi!
Tử Siêu ngồi lên vận khí hành công, đến chiều đã phục hồi được tám phần.
Chưởng môn phái Hoa Sơn và phương trượng Thiếu Lâm nghe tin đã đến nơi hôm ấy, nhờ có cánh quân của Hoa Sơn đánh tập hậu nên đã khiến hàng ngũ đối phương rối loạn. Tăng lữ Thiếu Lâm thừa cơ phản kích, đánh tan lực lượng Ngũ Hành bang. Thần Châm Tiên Cơ và Đường chủ Kim đường đành phải rút quân!
Ngộ Pháp thiền sư thở dài bảo :
- Nếu chỉ một trong hai cánh quân đánh Hoa Sơn và Võ Đang thành công, chúng sẽ kéo sang tiếp viện cho Thần Châm Tiên Cơ. Lúc ấy Thiếu Lâm khó mà toàn vẹn! Hạ Hầu Phương đắc ý nói :
- Cũng may mà Hạng hiền tế đã có mặt đúng lúc, diệt được hai đạo quân ấy!
Thanh Nhàn đạo trưởng nói với giọng cảm kích :
- Hạng công tử vì muốn cứu bần đạo mà xả thân, dùng khổ nhục kế chịu một chưởng của U Linh chân nhân. Lại đem những hảo hán tinh nhuệ đến hỗ trợ tiêu diệt Mộc đường. Ơn này, bần đạo và toàn phái Võ Đang xin ghi lòng tạc dạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.