Chương 14: Xuyên tâm xuất thế khuynh thiên hạ - Phục Hổ tàng long hữu nhất nhân
Ưu Đàm Hoa
21/05/2013
Mao Đình Lan đã đưa được Xuyên Tâm Thần Kiếm Mã Khuyến Thường vào Trung Thổ. Nàng dùng tiền của Lộ tài thần xây dựng Tổng đàn Xuyên Tâm hội ở trên sườn núi Thiên Long sơn - cách Liễu Hồ ba chục dặm. Họ Mã là Hội chủ còn Mao Đình Lan làm hội phó. Tám trăm tên hải tặc biển Đông đã về quy phục, trở thành thuộc hạ họ Mã.
Trinh sát Kim Giáp môn còn dò la được rằng có đến mười vị hộ pháp bịt mặt, võ công rất cao cường. Giữa tháng tám, Di Lặc Ma Quân và Độc Nhãn Hoa Đà cũng từ Lan Châu về hợp tác. Ma Quân làm Phó hội chủ còn Độc Nhãn Hoa Đà giữ chức quân sư.
Xuyên Tâm Thần Kiếm quyết tâm tiêu diệt Tử Siêu trước rồi mới để lộ dã tâm tranh bá. Lão loan báo lời khiêu chiến ra khắp võ lâm, mời Tử Siêu đến Chương Phàn tỉ thí. Lão tin rằng mình đủ sức giết được chàng trai hai mươi tuổi này. Đương nhiên Tử Siêu không thể từ chối! Kiếp giang hồ là như vậy! Thanh danh càng lừng lẫy, cuộc sống càng đầy sóng gió! Sĩ khả sát bất khả nhục!
Vách đá vắng bờ Bắc sông Hoài sẽ là nơi long tranh hổ đấu. Hào kiệt thiên hạ bốn phưong lũ lượt kéo đến quan chiến. Một mặt là để bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với Tử Siêu, một mặt là muốn xem cho được cuộc tử đấu của hai thế hệ. Xuyên Tâm Thần Kiếm là nhân vật trong truyền thuyết, chưa từng nếm mùi thất bại. Tử Siêu là hào kiệt đương đại, từng nhiều lần đả bại những đối thủ mạnh hơn.
Địa điểm giao đấu là một vách đá cao năm trượng nằm sát dòng nước cuồn cuộn của dòng sông Hoài. Nơi đây cũng là đoạn mà sông Hán Thủy hòa dòng chảy. Do vậy, sức nước mãnh liệt, xói mòn vách đá dựng đứng. Với độ cao trăm trượng, thân thể rơi xuống mặt nước cũng như rơi vào mặt đá, không cách nào toàn mạng được!
Tháng tám, vùng thượng nguồn đã đổ mưa nên mực nước sông dâng cao, chảy về đông như thác lũ. Hán Thủy chia nước của sông Vị, chảy qua bình nguyên hoàng thổ nên cũng đục ngầu như nước Hoàng Hà.
Sáng ngày rằm tháng tám, Tử Siêu đi cùng một đạo nhân cao gầy. Mọi người đã biết chuyện U Linh chân nhân hồi đầu hướng thiện nên không hề bỡ ngỡ, họ hớn hở cao giọng đón chào. Hai người vòng tay đáp lễ rồi bước lại chỗ các vị Chưởng môn đàm đạo.
Lát sau, Xuyên Tâm Thần Kiếm và thuộc hạ cũng đến nơi. Mã Khuyến Thường râu tóc xanh đen, trán và đuôi mắt điểm vài nếp nhăn. Lão mặc trường bào trắng, dáng mảnh khảnh như một thư sinh. Gương mặt lạnh lùng như sương giá, hàn quang lấp loáng bắn ra từ dôi mắt dài nhỏ.
Theo sau là Xuyên Tâm Tiên Tử Mao Đình Lan, thân hình thô kệch và đôi gà má cao nhọn khiến mọi người thầm chê bai. Nàng chỉ mặt Tử Siêu quát :
- Tử Siêu đã đến lúc ngươi đền mạng cho trượng phu ta là Sơn Đông kiếm khách Lộ Hiểu Luân!
Tử Siêu cười nhạt đáp :
- Nếu nàng cảm thấy cần, có thể liên kết cùng sư phụ để đấu với ta!
Thần kiếm biết rằng có Mao Đình Lan chỉ vướng bận thêm, lão lạnh lùng bảo :
- Đừng dùng tiểu xảo cho uổng phí tâm cơ, lão phu không mắc mưu đâu!
Tử Siêu chỉnh sắc nói :
- Lão đừng dựa vào chút hào quang quá khứ mà tự đắc. Ta xin hỏi rằng lần này lão vào Trung Nguyên chỉ là để rửa hận cho đồ đệ hay là để tranh bá?
Mã Khuyến Thường cười nhạt :
- Đó là chuyện riêng của lão phu, ngươi hỏi làm gì?
Tử Siêu nghiêm giọng :
- Nếu lão hứa rằng sau khi giết được ta sẽ thoái xuất giang hồ thì Siêu này thề sẽ bồi tiếp đến cùng. Bằng không, Hạng mỗ sẽ tùy cơ ứng biến, lưu lại mạng mình, cùng võ lâm tiêu diệt Xuyên Tâm hội. Hạng mỗ đã hứa hiến dâng tấm thân mình cho chính khí giang hồ nên không vì chút hư danh mà trúng kế của lão đâu!
Quần hào đồng thanh khen phải, họ cảm kích tấm lòng của chàng đối với võ lâm. Xuyên Tâm Thần Kiếm vào Trung Nguyên vì bị Mao Đình Lan kích động, khơi dậy giấc mộng tranh bá đồ vương. Việc giết Tử Siêu chỉ là bước đầu tiên trong sự nghiệp. Không ngờ chàng nhận ra được dã tâm của lão, thẳng thắn vạch mặt, đưa lão vào thế kẹt. Họ Mã trầm ngâm một lúc mới nói :
- Lão phu có một đề nghị là trận đấu này sẽ giới hạn trong vòng hai trăm chiêu. Nếu tiểu tử ngươi qua khỏi, mối hận cũ coi như xí xóa!
Mọi người đều hiểu dã tâm của lão, vừa muốn xưng bá, vừa muốn giết Tử Siêu. Nhưng lão cũng đã buộc được đối phương phải nhận lời tử chiến đến chiêu thứ hai trăm. Tử Siêu ngửa cổ cười vang :
- Được lắm! Hạng mỗ đồng ý!
Xuyên Tâm Thần Kiếm bước đến bờ vực chờ đợi. Lão không muốn chàng thoát chết nên chọn địa thế hiểm nghèo này! Tử Siêu thản nhiên đứng đối diện, rút Hắc Vân đao chờ đợi. Thanh trường kiếm họ Mã dài hơn kiếm thông thường gần gang tay. Thân mỏng và thuôn, kiếm pháp của lão chủ về tốc độ nên thanh kiếm rất nhẹ.
Giới hạn hai trăm chiêu, chính là theo số lần xuất chiêu của họ Mã. Chính vì vậy lão phải xuất thủ trước. Chân lão đảo nhanh, thân ảnh lướt đến như ánh chớp, lưỡi kiếm chĩa thẳng về phía đối phương và rung động liên tục. Kiếm ảnh chập chờn phong tỏa mười tám đại huyệt trên thân Tử Siêu.
Hắc Vân đao nặng gấp bốn lần đao thường nên không thể so tốc độ với kiếm, nhưng ngược lại, đao kình rất nặng nề, mãnh liệt. Tử Siêu múa tít bảo đao, tạo thành bóng mây đen bóng ánh sắc kim. Chàng luyện pho Hắc Vân đao pháp đã tinh thông nên đao chiêu biến ảo phi thường.
Mũi kiếm phạm vào đao quang tinh tang ngân dài rồi len qua khe hở, định đâm vào ngực Tử Siêu. Chàng lùi lại hai bước tránh đòn, trán toát mồ hôi vì đường kiếm thần tốc kia. Sau vài lần như vậy, Tử Siêu thay đổi đấu pháp. Chàng tự biết kiếm thuật của đối phương đã đến cảnh giới kiếm đạo, luôn tìm ra sơ hở của đao chiêu, vì vậy chàng vận dụng pho khinh công Ma Ảnh Du Phong, chuyển động quanh người đối thủ, vận toàn lực tung mình lên không giáng xuống những đòn như sấm sét.
Vầng dương đã lên cao, ánh nắng chói chang khiến Thần Kiếm khó chịu khi phải ngước lên, đã trăm chiêu trôi qua mà Tử Siêu vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi. Lối đánh của chàng rất hao tổn sức lực nhưng lại vô cùng hiệu quả. Tiếng đếm trầm của Ngộ Pháp thiền sư như chọc vào tai họ Mã.
Lão động sát cơ, nhếch mép cười nhạt rồi tấn công tới tấp. Thanh trường kiếm như chiếc chong chóng vi vút trong không gian cuốn đến. Tử Siêu lại tung mình lên không, thanh bảo đao như tia chớp rời khỏi tay chàng phóng thẳng vào màng kiếm quang. Hắc Vân đao bị gạt văng ra nhưng đường kiếm hơi chậm lại, Tử Siêu liền bủa lưới chưởng xuống đầu đối thủ.
Chiêu Phật Tâm Vô Ngại đã đem lại thế thượng phong cho Tử Siêu. Một đạo chưởng kình xuyên qua màn kiếm ảnh vỗ vào ngực Thần Kiếm. Lão có tu vi thâm hậu nên cương khí hộ thể rất dày bảo vệ phủ tạng. Nhưng lão cũng văng về phía sau ba bước, máu miệng rỉ ra.
Quần hào thấy chàng đắc thủ, hoan hô vang dội. Tử Siêu phấn khởi, xuất chiêu Phật Pháp Vô Biên. Mặt Xuyên Tâm Thần Kiếm bỗng xanh mét lên, kiếm khí cũng tỏa ra màu biêng biếc. Thanh trường kiếm hóa thành muôn ngàn kiếm ảnh rực rỡ chặn đứng từng chưởng ảnh. Lão xuất liền mười mấy chiêu, dồn Tử Siêu đến bên mép vực.
Quần hào lo sợ đến lặng người, Tử Siêu quát vang như sấm. Xuất chiêu Thiên Thủ Như Lai. Thân hình chàng bốc lên cao, song thủ hóa thành hàng ngàn cánh tay chập chờn, lưới chưởng giăng mắc như cuồn phong. Nhưng Xuyên Tâm Thần Kiếm cũng đã dùng đến phép ngự kiếm. Thân ảnh lão biến mất trong luồng kiếm quang xanh biếc bay đến, xuyên qua lưới chưởng. Trường kiếm cắm thẳng vào ngực của Tử Siêu.
Lực đạo của mũi kiếm mãnh liệt như chẻ núi. Dẫu chàng có bảo y hộ thân cũng phải rơi xuống vực. Lão nghe như mũi kiếm đâm vào một vật mềm mại nhưng bền chắc. Thân hình Tử Siêu văng ra sau hơn trượng, như hòn đá rơi thẳng xuống mặt nước vàng đục.
Thần kiếm định lướt đến mép vực xem thử thì bị U Linh chân nhân vung chưởng tấn công. Pho U Linh Âm Phong chưởng đâu phải tầm thường nên Thần Kiếm vội tung kiếm đón chiêu. Chân nhân chỉ đánh có mười mấy chiêu thì quay người bỏ đi mất.
Thần Kiếm và quần hào đổ đến xem xác thì Tử Siêu đã chìm sâu dưới làn sóng dữ. Các Chưởng môn quát thuộc hạ chạy xuống hạ lưu tìm kiếm. Mắt họ đẫm lệ xót thương bậc anh tài xấu xố, người đã liều mình cứu cho họ ra khỏi sào huyệt Ngũ Hành bang. Riêng đối với hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang chàng còn là đại ân nhân!
Xuyên Tâm Thần Kiếm thấy hàng ngàn đôi mắt phẫn nộ nhìn mình, lão vội rút lui. Cuộc tìm kiếm hoàn toàn vô vọng. Họ kéo đến Trường An thì thấy Hạng gia trang hoàn toàn vắng vẻ. Một toán quân triều đình giữ cổng, bảo rằng cơ ngơi này đã bán cho tổng binh Trường An. Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương buồn bã nói :
- Có lẽ Tử Siêu sợ thê tử bị ám hại nên trước khi đi phó ước đã xếp đặt hậu sự?
Mọi người rầu rĩ giải tán.
Không ai ngờ rằng Tử Siêu đang dưỡng thương trong hậu viện của một tửu lâu đồ sộ trong thành. Cơ ngơi này mới khai trương được nửa tháng nay. Các đao thủ Kim Giáp môn đã đưa vợ con về nhà cũ và trở thành tiểu nhị trông mười mấy cơ sở kinh doanh.
Thiên Lượng Thần Y giờ đã béo ra. Lão mập đến nỗi không ai có thể ngờ được. Lão và vợ lão Mộc Lan Đường quản lý một tiệm thuốc bắc lớn vào bậc nhất Trường An.
Viên tổng binh trong thành là em ruột của Hắc Diện Phán Quan Lưu Du Tử, lão rất vui lòng hỗ trợ Tử Siêu thực hiện kế hoạch của chàng. Món quà một ngàn lượng vàng khiến Lưu tổng binh cảm kích đến nghẹn lời. Hơn nữa, Kim Giáp môn không yêu cầu những điều trái với Vương pháp. Họ chỉ muốn giấu kín lai lịch để chuyên tâm vào việc kinh doanh.
Bốn vị phu nhân không muốn mất chồng nên rất tán thành kế hoạch này, họ giữ chặt Tử Siêu trong vòng tay yêu thương, không nhắc gì đến chuyện võ lâm nữa. Nhưng họ cũng biết chẳng sớm thì muộn, cánh chim bằng cũng bay khỏi tổ.
Tử Siêu vừa phục hồi đã bắt tay vào việc luyện võ. Tòa trang viện phía sau Trường An đại tửu lâu là cơ ngơi của một lão phú hộ họ Hà. Lão được trả giá hời nên vui vẻ bán ngay. Vạn Xảo Cuồng Sinh chọn mua nơi này vì tính kín đáo của nó. Những hàng tùng bách cổ thụ đã che khuất mọi hoạt động trong trang.
Hàng đêm, ba trăm cao thủ Kim Giáp môn tiếp tục rèn luyện trên sàn gạch không hề sao nhãng. Ban ngày, họ trở thành những tiểu nhị, công nhân hiền lành, mẫn cán. Cơ sở thứ hai ở Lạc Dương cũng không kém phần náo nhiệt. Kinh Phi Độ đã được lệnh mua lại những lâu quán xập xệ, thua lỗ để xây dựng lại. Ba trăm đao thủ đời thứ hai vui vẻ với vai trò mới.
Ai bảo rằng kẻ võ biền thô lỗ không biết cách làm ăn! Kỷ luật nghiêm minh của Kim Giáp môn không cho phép họ lười biếng hay cáu gắt. Hơn nữa, họ thầm hiểu rằng Tử Siêu đang làm mọi cách để đảm bảo chén cơm manh áo cho họ và gia đình. Họ tự hào vì mình là người của một môn phái lừng lẫy, kiêu hùng nhất trong trăm năm trở lại đây. Họ đã theo Tử Siêu đánh bại những thế lực tàn ác và hùng hậu nhất.
Giữa tháng mười, Xuyên Tâm hội đã bành trướng suốt các tỉnh phía Đông. Phái Hoa Sơn phải bỏ núi chạy về nương tựa Thiếu Lâm tự.
Đê Trường Giang bị vỡ ở đoạn hồ Phiêu Dương, nên gây cảnh sinh linh đồ thán ở cả một vùng Giang Nam. Giặc cướp nổi lên hoành hành. Nhân cơ hội này, Xuyên Tâm hội thu phục bọn chúng, không chế cả một vùng phía Nam Trường Giang.
Khi thiên tai qua đi thì quân số Xuyên Tâm hội đã lên đến năm ngàn người. Xuyên Tâm Thần Kiếm khôn ngoan không tấn công Võ Đang và Thiếu Lâm tự. Lão đề nghị hai phái này đứng ra công cử lão làm minh chủ võ lâm để ổn định giang hồ. Ngộ Pháp thiền sư và Thanh Nhàn đạo trưởng trong lúc thế cô đành đồng ý.
Dù sao thì Xuyên Tâm hội cũng đã khống chế hầu hết các bang phái võ lâm. Chỉ còn Hắc Hổ bang ở phía bắc Thiểm Tây và Hồng bang ở Tứ Xuyên.
Đại hội minh chủ diễn ra lặng lẽ, nếu Thần Kiếm không đem theo cả ngàn thủ hạ thì cuộc lễ chẳng khác gì một đám ma. Mã Khuyến Thường chiếm luôn núi Thủy Hoa Sơn để làm Tổng đàn võ lâm. Môn đồ Xuyên Tâm hội nghênh ngang áp tải những đoàn xe chở bạc từ các địa phương về Tổng đàn.
Các bang hội cắn răng cống nạp để được yên thân, Tiếng oán than âm ỉ khắp giang hồ. Họ càng căm phẫn hơn khi nghe ở đồn đại về cuộc sống xa hoa dâm loạn ở Tổng đàn võ lâm. Mã Khuyến Thường say sưa với hào quang bá chủ, đâm ra say mê sắc dục. Lão không chừa cả đệ tử của mình là Mao Đình Lan. Các nữ môn đệ dưới quyền đều phải thay nhau hầu hạ minh chủ.
Võ lâm trải qua một mùa xuân ảm đạm, chính khí giang hồ mờ nhạt như khói bếp, cảnh chướng tai gai mắt diễn ra khắp nơi. Bọn hôn quan ở các địa phương dựa vào thế lực Xuyên Tâm hội hống hách, ức hiếp lương dân. Những bậc lão thành, những hào kiệt có tâm huyết đều đóng của, gác kiếm vì biết mình cô thế.
Trong cảnh khốn cùng này, họ hết lòng thương tiếc chàng hiệp sĩ trẻ tuổi, dòng dõi Sở Bá Vương.
Tử Siêu nắm rõ cục diện võ lâm, chàng cố nén lòng phẫn nộ, chuẩn bị cho cuộc phản công.
Giữa tháng giêng, Mã Khuyến Thường gởi tối hậu thư cho Hắc Hổ bang. Bang hội này nắm trọn cả vùng phía bắc Thiểm Tây, chi phối đường dây mua bán sang Tây Vực và Mông Cổ. Họ Mã có thể bỏ qua cho ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, và Hoa Sơn vì họ tự mưu sinh bằng những mảnh ruộng quanh chân núi, không có tài sản gì đáng kể. Nhưng mối lợi lớn mà Hắc Hổ bang đang khai thác, lão chẳng thể không đếm xỉa đến!
Xuyên Tâm Thần Kiếm đe dọa rằng nếu Thiết Kiếm Nhạc Khê Nguyệt không chịu cống nạp một nửa lợi tức hàng tháng cho Xuyên Tâm hội thì lão sẽ cho đại quân đến Du Lâm hỏi tội. Bang chủ Hắc Hổ bang bảo sứ giả ở khách điếm vài ngày để lão bàn bạc lại với các Đường chủ. Mọi chi phí do Hắc Hổ bang đài thọ. Ba gã sứ giả khoan khoái vào ngay thanh lâu lớn nhất ở Du Lâm mà hưởng lạc.
Sáng ngày mười tám, sáu vị Đường chủ Hắc Hổ bang đã được triệu về đông đủ. Họ rầu rĩ cùng Thiết Kiếm bàn bạc, thương lượng. Bỗng viên Tổng quản vào báo rằng có một lão nhân lưng gù nằng nặc đòi vào bái kiến Đường chủ! Nhạc Khê Nguyệt thở dài bảo :
- Ra mời lão ta vào đây!
Lát sau, lão gù được đưa vào. Lão thản nhiên ngồi xuống ghế, cười khà khà :
- Khách đến nhà chẳng lẽ lại không có được vài chung rượu hay sao?
Hàm răng lão trắng và đều như hạt bắp. Nụ cười sảng khoái này lại có vẻ quen thuộc! Sáu Đường chủ biến sắc giận giữ nhưng Nhạc Khê Nguyệt lại mau mắn thi hành. Lão quát thuộc hạ dọn rượu thịt. Viên Tổng quản vội rảo bước ra tửu quán gần đấy mua thức ăn. Rượu thì đã có sẵn. Chỉ nửa khắc sau, bàn tiệc đã sẵn sàng. Lão gù nâng chén mời :
- Lão phu là bậc địa tiên, thần thông quảng đại, chư vị cứ no say đi rồi lão phu sẽ giải họa cho!
Lão ta điềm nhiên uống liền ba chén, ăn vài miếng thịt dê, rồi đưa tay vuốt mặt. Nhạc Khê Nguyệt giật mình, lệ vui mừng ứa ra khoé mắt. Lão run rẩy nói :
- Té ra Hạng lão đệ vẫn còn sống. Tạ ơn trời đất!
Lão ngửa cổ cười dài để biểu lộ nỗi hoan hỉ phi thường. Sáu Đường chủ bây giờ mới biết trước mặt mình là Môn chủ Kim Giáp môn, ân nhân Hắc Hổ bang! Họ vòng tay bái kiến. Tử Siêu cùng các cao thủ đầu não bàn bạc một hồi lâu rồi mới cáo biệt.
Ngay trưa hôm đó, Thiết Kiếm sai Tổng quản mang thư phúc đáp đến thanh lâu cho bọn sứ giả kèm theo ngàn lượng bạc làm quà.
Thực ra, Di Lặc Ma Quân, Mao Đình Lan và ba vị hộ pháp bịt mặt đã đưa một ngàn thủ hạ đến Tinh Châu chờ sẵn! Nếu Hắc Hổ bang từ chối thần phục thì họ sẽ bất ngờ tập kích ngay. Chính vì vậy, chỉ bốn ngày sau thư đã vào tay Ma Quân. Đại ý, Hắc Hổ bang muốn trở thành vây cánh của Xuyên Tâm hội. Họ mời Xuyên Tâm Thần Kiếm hoặc các chức sắc đầu não đến Du Lâm để Hắc Hổ bang tổ chức lễ quy phục!
Di Lặc Ma Quân và Mao Đình Lan hớn hở đưa thủ hạ đến Du Lâm. Trưa ngày hai mươi sáu họ đã có mặt trước Tổng đàn Hắc Hổ bang. Một hương án đặt trước đại môn, khói trầm nghi ngút. Hai mươi bang chúng Hắc Hổ bang mặc áo xanh, trước ngực thêu hình hắc hổ đứng thành hình cánh nhạn.
Thiết Kiếm nâng cao thanh trường kiếm có chuôi nạm hình đầu cọp. Kiếm còn nguyên vỏ nên Ma Quân không hề nghi ngại, bước đến nhận lệnh phù. Mao Đình Lan và ba vị hộ pháp cho quân đứng thành đội ngũ chỉnh tề để biểu dương sức mạnh.
Hai bên tả hữu của đội quân chỉ có chừng ba trăm cao thủ của Hắc Hổ bang. Họ đứng xa ba trượng, chắp tay sau lưng trông rất hiền lành.
Nhạc bang chủ kính cẩn dâng kiếm phù cho Di Lặc Ma Quân. Theo đúng quy củ võ lâm, Ma Quân nhận lấy rồi đưa cao lên đầu và nói lời phủ dụ. Nhưng lão chưa kịp mở miệng thì long chưởng của Thiết Kiếm đã bổ vào ngực lão.
Ma Quân là tay gian hoạt, đã vận thần công bảo vệ tâm mạch. Lão cho rằng, Nhạc Khê Nguyệt có thừa cơ đánh lén cũng chẳng sao! Nhưng phát chưởng này lại không phải do Bang chủ Hắc Hổ bang đánh ra. Hai đạo chưởng kình như vũ bão đập nát xương lồn ngực Ma Quân, đẩy lão văng ra sau hơn trượng, ngã ngửa xuống mặt cỏ.
Cùng lúc đó, ba trăm bang chúng Hắc Hổ bang chĩa ống đồng vào hàng ngũ đối phương. Làn mưa độc châm đã loại khỏi vòng chiến hơn bốn trăm địch thủ. Mao Đình Lan và ba gã hộ pháp che mặt cũng vướng mỗi người mấy mũi. Nhờ công lực thâm hậu nên họ gượng được, rút vũ khí chống trả.
Toán bang chúng kia vừa phóng độc châm xong đã rút đao xông vào. Đao pháp của họ dũng mãnh tuyệt luân chứng tỏ đã dày công khổ luyện. Thiết Kiếm thấy Ma Quân đã tuyệt khí, ông nhảy xổ vào Mao Đình Lan. Hàng ngàn chưởng ảnh sáng bạc giúp nàng nhận ra lại lịch đối phương nhưng không giúp nàng thoát chết! Mao Đình Lan trúng liền sáu chưởng, xương cốt gẫy vụn, đi theo Ma Quân về chốn diêm đài.
Bang chúng Hắc Hổ bang từ phía ngoài ùa vào, vây chặt phe Xuyên Tâm hội, quyết không để sót một tên. Ba gã hộ pháp dù trúng độc châm nhưng kiếm pháp vẫn nhanh như gió. Họ đâu lưng chống đỡ làn mưa đao chờ cơ hội thoát thân. Nhưng từ trong trang, một đạo nhân cao thủ lướt ra tự ánh chớp. Chưởng kình trắng đục, lạnh như gío địa ngục chụp xuống đầu ba đối thủ. Các hộ pháp hợp đao chống đỡ, được mười chiêu thì nghe chân tay tê cóng. Chất độc đã làm công lực của họ giảm đi ba thành nên không chịu nổi âm phong. U Linh chân nhân bật cười ghê rợn, xuất chiêu tối hậu. Lão bốc lên cao, song thủ khua nhanh tạo ra những luồng khí cuồn cuộn, che lấp nhãn tuyến đối phương rồi giáng vào thân thể họ. Ba gã gào lên thảm thiết, gục xuống đứt hơi.
Để bảo toàn cho sự tái xuất của Kim Giáp môn nên không một tên đệ tử Xuyên Tâm hội nào được sống sót. Xác của chúng mau chóng được chôn rải rác trong cánh rừng sau Tổng đàn Hắc Hổ bang.
Chiến thắng rực rỡ này khiến các hảo hán Hắc Hổ bang phấn khởi phi thường. Họ ôm lấy những người anh em Kim Giáp môn để tỏ lòng biết ơn và hoan hỉ. Đại yến mừng công được bày ra mau chóng vì Nhạc bang chủ hoàn toàn tin tưởng vào lẽ tất thắng. Tử Siêu đã mang hết lực lượng tinh nhuệ đến tham chiến, tất không thể thua được!
Mười ngày sau, thanh danh của Hắc Hổ bang vang dậy võ lâm. Việc họ giết được hai Phó hội chủ và bọn hộ pháp của Xuyên Tâm hội cùng ngàn thuộc hạ đã làm phấn khởi lòng người. Mấy trăm hào kiệt đã lẳng lặng vác kiếm đến Du Lâm xin gia nhập Hắc Hổ bang.
Nhưng Tổng đàn võ lâm ở Thủy Hoa Sơn thì buồn hơn đưa đám! Xuyên Tâm Thần Kiếm điên cuồng như dã thú, lão triệu tập hai ngàn thủ hạ kéo đến Du Lâm. Trong bụng Mao Đình Lan có gịot máu hiếm hoi của lão. Nàng cấn thai đã hai tháng nhưng vì giận lão say sưa trác táng nên mới theo Ma Quân đi chinh phạt Hắc Hổ bang.
Tổng đàn võ lâm cũng là Tổng đàn Xuyên Tâm hội chỉ còn Độc Nhãn Hoa Đà và bốn vị hộ pháp. Thủ hạ ước độ tám trăm người.
Khi đoàn quân của Xuyên Tâm hội đến Du Lâm thì Tổng đàn của lão trên núi Hoa Sơn cũng bị tập kích. Bốn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn và Kim Giáp môn xuất hiện như những bóng ma lúc đầu canh ba đêm mười chín tháng hai.
Tử Siêu, U Linh chân nhân cùng ba vị Chưởng môn lên trước. Họ châm lửa đốt Tổng đàn rồi mới xua quân lên. Những trái tim phẫn nộ bấy lâu bùng lên lửa căm hờn, toán quân ô hợp của Xuyên Tâm hội làm sao có thể chống lại những cao thủ kiệt xuất. Chúng buông vũ khí đầu hàng, chịu phế võ công hầu bảo toàn mạng sống.
Độc Nhãn Hoa Đà bị Tử Siêu chặt thành hai khúc. Bốn vị hộ pháp cũng táng mạng dưới tay Lục Đảo Y và các Chưởng môn. Dã Nhi toàn thân đẫm máu của đối phương. Khuất Nham Tuyền và Kinh Phi Độ chỉ huy thuộc hạ vét sạch tài sản trong Tổng đàn. Tử Siêu đề nghị phái Võ Đang và Thiếu Lâm giữ lấy nhưng họ đều từ chối. Phái Hoa Sơn cũng theo Kim Giáp môn về Thiểm Tây.
Phần Xuyên Tâm Thần Kiếm và hai ngàn thuộc hạ sau gần tháng độc hành mới đến được Du Lâm, lão thất vọng khi thấy Tổng đàn Hắc Hổ bang không một bóng người. Lão căm hận sai phóng hỏa rồi rút quân. Hai mươi ngày sau, mới đến Lạc Dương đã nghe tin Tổng đàn võ lâm chỉ còn là đống gạch vụn! Lão hoàn toàn suy sụp, phân tán thuộc hạ về các địa phương rồi bỏ ra quan ngoại.
Nhưng sau trận Thủy Hoa Sơn, các phái võ lâm đã nổi lên tiêu diệt các phân đà Xuyên Tâm hội, dành lại quyền tự chủ cho mình. Chỉ trong hơn tháng, cơ nghiệp của Xuyên Tâm Thần Kiếm tan thành mây khói. Bộ mặt võ lâm thay đổi hẳn.
Hào kiệt hiên hạ biết cứu tinh của mình là ai, nhưng không biết Tử Siêu ở chốn nào. Phái Hoa Sơn đã tở về xây lại căn cứ, chiêu mộ thêm môn đồ để thay thế cho những người đã nằm xuống.
Hào khách giang hồ khắp nơi tụ tập bên chén rượu tán tụng công đức của Tử Siêu và Kim Giáp môn. Họ rất bực bội khi không tìm ra cách giải thích cho sự thoát chết kỳ diệu của Tử Siêu. Chỉ có thân quyến và thuộc hạ của chàng mới biết tại sao chàng sống sót.
Xuyên Tâm Thần Kiếm đã tính toán rất kỹ nên mới chọn bờ vực cạnh sông làm đấu trường. Kiếm pháp của lão chỉ có một mục tiêu, đó là tâm thất! Trong phép ngự kiếm, tốc độ của kiếm đi nhanh như ánh chớp, không dễ gì thay đổi được. Do vậy, lão sợ chàng dùng thép che lồng ngực thì sẽ khó mà giết được nên mới lợi dụng địa thế hiểm nghèo.
Tử Siêu cũng biết điều ấy, một mặt chàng lót mấy lớp da dê vào ngực, một mặt cho thủ hạ giỏi thủy tính chờ sẵn dưới lòng sông. Tám chiếc cọc gỗ đóng xuyên vào vách là điểm tựa của họ. Chân vực đã bị nước khoét sâu nên ẩn thân không khó. Họ thủ sẵn tấm lưới rộng, khi nghe tiếng chàng quát ra hiệu họ tung mình lên không hứng lấy chàng để giảm lực rơi. Nếu không, sức căng của mặt nước sẽ khiến xương cốt chàng gẫy vụn!
U Linh chân nhân vung chưởng cản đường Thần Kiếm để họ có thời gian đưa Môn chủ bơi ngược về phía chân vách. Sợi dây dài hai chục trượng do hai chục người kéo đã mau chóng đưa Tử Siêu đi ngược nước và lên thuyền. Kế hoạch rất đơn giản nhưng cực kỳ chuẩn xác. Nếu Tử Siêu không rơi vào lưới thì mạng chàng đã nguy rồi.
Còn lý do tại sao Kim Giáp môn và Tử Siêu không trở lại Hồ gia trang ở đầm Mỹ Bi là do ý định của U Linh chân nhân! Sau trận tập kích Thủy Hoa Sơn, lão đã nhận ra lại lịch của bọn hộ pháp. Kỳ Lan đòi về nhà cũ thì lão đã nghiêm giọng nói :
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Chúng ta thắng được Xuyên Tâm hội cũng nhờ phương thức hành động thần bí và bất ngờ! Nay Xuyên Tâm Thần Kiếm đã trở ra quan ngoại, nhưng không phải vì lão ta bỏ cuộc mà vì muốn cầu viện một lực lượng rất đáng sợ! Mười gã hộ pháp kia là thủ hạ của một tổ chức nằm không xa Vạn Lý Trường Thành. Kim Tiền hội chỉ có bốn trăm tay kiếm nhưng đều là đại cao thủ, cứ xét võ công hộ pháp thì rõ! Họ thuộc giống người Khiết Đan và chung một bộ tộc. Có lẽ Hội chủ của Kim Tiền hội học nghệ ở Đông Đảo nên phép ẩn thân của họ rất tuyệt diệu, kếm pháp lại cực kỳ hiểm độc. Mục tiêu tối thượng của họ là vàng bạc, của cải. Hơn nữa, họ không bao giờ chấp nhận môn đệ của mình bị giết mà không trả thù. Mã Khuyến Thường dùng lời khích động và dùng vàng bạc để mua chuộc thì họ sẽ vào Trung Thổ tìm chúng ta. Bọn này không chừa bất cứ thủ đoạn nào nên rất nguy hiểm!
Tử Siêu lo lắng cho an nguy thê tử nên nghe theo lời chân nhân. Chàng phái Hắc Diện Phán Quan Lưu Du Tử cùng hai mươi thuộc hạ đến Sơn Hải Quan tiềm phục. Nếu Thần Kiếm và bọn Kim Tiền hội vào trung thổ, chàng sẽ biết trước mà đề phòng.
Trinh sát Kim Giáp môn còn dò la được rằng có đến mười vị hộ pháp bịt mặt, võ công rất cao cường. Giữa tháng tám, Di Lặc Ma Quân và Độc Nhãn Hoa Đà cũng từ Lan Châu về hợp tác. Ma Quân làm Phó hội chủ còn Độc Nhãn Hoa Đà giữ chức quân sư.
Xuyên Tâm Thần Kiếm quyết tâm tiêu diệt Tử Siêu trước rồi mới để lộ dã tâm tranh bá. Lão loan báo lời khiêu chiến ra khắp võ lâm, mời Tử Siêu đến Chương Phàn tỉ thí. Lão tin rằng mình đủ sức giết được chàng trai hai mươi tuổi này. Đương nhiên Tử Siêu không thể từ chối! Kiếp giang hồ là như vậy! Thanh danh càng lừng lẫy, cuộc sống càng đầy sóng gió! Sĩ khả sát bất khả nhục!
Vách đá vắng bờ Bắc sông Hoài sẽ là nơi long tranh hổ đấu. Hào kiệt thiên hạ bốn phưong lũ lượt kéo đến quan chiến. Một mặt là để bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với Tử Siêu, một mặt là muốn xem cho được cuộc tử đấu của hai thế hệ. Xuyên Tâm Thần Kiếm là nhân vật trong truyền thuyết, chưa từng nếm mùi thất bại. Tử Siêu là hào kiệt đương đại, từng nhiều lần đả bại những đối thủ mạnh hơn.
Địa điểm giao đấu là một vách đá cao năm trượng nằm sát dòng nước cuồn cuộn của dòng sông Hoài. Nơi đây cũng là đoạn mà sông Hán Thủy hòa dòng chảy. Do vậy, sức nước mãnh liệt, xói mòn vách đá dựng đứng. Với độ cao trăm trượng, thân thể rơi xuống mặt nước cũng như rơi vào mặt đá, không cách nào toàn mạng được!
Tháng tám, vùng thượng nguồn đã đổ mưa nên mực nước sông dâng cao, chảy về đông như thác lũ. Hán Thủy chia nước của sông Vị, chảy qua bình nguyên hoàng thổ nên cũng đục ngầu như nước Hoàng Hà.
Sáng ngày rằm tháng tám, Tử Siêu đi cùng một đạo nhân cao gầy. Mọi người đã biết chuyện U Linh chân nhân hồi đầu hướng thiện nên không hề bỡ ngỡ, họ hớn hở cao giọng đón chào. Hai người vòng tay đáp lễ rồi bước lại chỗ các vị Chưởng môn đàm đạo.
Lát sau, Xuyên Tâm Thần Kiếm và thuộc hạ cũng đến nơi. Mã Khuyến Thường râu tóc xanh đen, trán và đuôi mắt điểm vài nếp nhăn. Lão mặc trường bào trắng, dáng mảnh khảnh như một thư sinh. Gương mặt lạnh lùng như sương giá, hàn quang lấp loáng bắn ra từ dôi mắt dài nhỏ.
Theo sau là Xuyên Tâm Tiên Tử Mao Đình Lan, thân hình thô kệch và đôi gà má cao nhọn khiến mọi người thầm chê bai. Nàng chỉ mặt Tử Siêu quát :
- Tử Siêu đã đến lúc ngươi đền mạng cho trượng phu ta là Sơn Đông kiếm khách Lộ Hiểu Luân!
Tử Siêu cười nhạt đáp :
- Nếu nàng cảm thấy cần, có thể liên kết cùng sư phụ để đấu với ta!
Thần kiếm biết rằng có Mao Đình Lan chỉ vướng bận thêm, lão lạnh lùng bảo :
- Đừng dùng tiểu xảo cho uổng phí tâm cơ, lão phu không mắc mưu đâu!
Tử Siêu chỉnh sắc nói :
- Lão đừng dựa vào chút hào quang quá khứ mà tự đắc. Ta xin hỏi rằng lần này lão vào Trung Nguyên chỉ là để rửa hận cho đồ đệ hay là để tranh bá?
Mã Khuyến Thường cười nhạt :
- Đó là chuyện riêng của lão phu, ngươi hỏi làm gì?
Tử Siêu nghiêm giọng :
- Nếu lão hứa rằng sau khi giết được ta sẽ thoái xuất giang hồ thì Siêu này thề sẽ bồi tiếp đến cùng. Bằng không, Hạng mỗ sẽ tùy cơ ứng biến, lưu lại mạng mình, cùng võ lâm tiêu diệt Xuyên Tâm hội. Hạng mỗ đã hứa hiến dâng tấm thân mình cho chính khí giang hồ nên không vì chút hư danh mà trúng kế của lão đâu!
Quần hào đồng thanh khen phải, họ cảm kích tấm lòng của chàng đối với võ lâm. Xuyên Tâm Thần Kiếm vào Trung Nguyên vì bị Mao Đình Lan kích động, khơi dậy giấc mộng tranh bá đồ vương. Việc giết Tử Siêu chỉ là bước đầu tiên trong sự nghiệp. Không ngờ chàng nhận ra được dã tâm của lão, thẳng thắn vạch mặt, đưa lão vào thế kẹt. Họ Mã trầm ngâm một lúc mới nói :
- Lão phu có một đề nghị là trận đấu này sẽ giới hạn trong vòng hai trăm chiêu. Nếu tiểu tử ngươi qua khỏi, mối hận cũ coi như xí xóa!
Mọi người đều hiểu dã tâm của lão, vừa muốn xưng bá, vừa muốn giết Tử Siêu. Nhưng lão cũng đã buộc được đối phương phải nhận lời tử chiến đến chiêu thứ hai trăm. Tử Siêu ngửa cổ cười vang :
- Được lắm! Hạng mỗ đồng ý!
Xuyên Tâm Thần Kiếm bước đến bờ vực chờ đợi. Lão không muốn chàng thoát chết nên chọn địa thế hiểm nghèo này! Tử Siêu thản nhiên đứng đối diện, rút Hắc Vân đao chờ đợi. Thanh trường kiếm họ Mã dài hơn kiếm thông thường gần gang tay. Thân mỏng và thuôn, kiếm pháp của lão chủ về tốc độ nên thanh kiếm rất nhẹ.
Giới hạn hai trăm chiêu, chính là theo số lần xuất chiêu của họ Mã. Chính vì vậy lão phải xuất thủ trước. Chân lão đảo nhanh, thân ảnh lướt đến như ánh chớp, lưỡi kiếm chĩa thẳng về phía đối phương và rung động liên tục. Kiếm ảnh chập chờn phong tỏa mười tám đại huyệt trên thân Tử Siêu.
Hắc Vân đao nặng gấp bốn lần đao thường nên không thể so tốc độ với kiếm, nhưng ngược lại, đao kình rất nặng nề, mãnh liệt. Tử Siêu múa tít bảo đao, tạo thành bóng mây đen bóng ánh sắc kim. Chàng luyện pho Hắc Vân đao pháp đã tinh thông nên đao chiêu biến ảo phi thường.
Mũi kiếm phạm vào đao quang tinh tang ngân dài rồi len qua khe hở, định đâm vào ngực Tử Siêu. Chàng lùi lại hai bước tránh đòn, trán toát mồ hôi vì đường kiếm thần tốc kia. Sau vài lần như vậy, Tử Siêu thay đổi đấu pháp. Chàng tự biết kiếm thuật của đối phương đã đến cảnh giới kiếm đạo, luôn tìm ra sơ hở của đao chiêu, vì vậy chàng vận dụng pho khinh công Ma Ảnh Du Phong, chuyển động quanh người đối thủ, vận toàn lực tung mình lên không giáng xuống những đòn như sấm sét.
Vầng dương đã lên cao, ánh nắng chói chang khiến Thần Kiếm khó chịu khi phải ngước lên, đã trăm chiêu trôi qua mà Tử Siêu vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi. Lối đánh của chàng rất hao tổn sức lực nhưng lại vô cùng hiệu quả. Tiếng đếm trầm của Ngộ Pháp thiền sư như chọc vào tai họ Mã.
Lão động sát cơ, nhếch mép cười nhạt rồi tấn công tới tấp. Thanh trường kiếm như chiếc chong chóng vi vút trong không gian cuốn đến. Tử Siêu lại tung mình lên không, thanh bảo đao như tia chớp rời khỏi tay chàng phóng thẳng vào màng kiếm quang. Hắc Vân đao bị gạt văng ra nhưng đường kiếm hơi chậm lại, Tử Siêu liền bủa lưới chưởng xuống đầu đối thủ.
Chiêu Phật Tâm Vô Ngại đã đem lại thế thượng phong cho Tử Siêu. Một đạo chưởng kình xuyên qua màn kiếm ảnh vỗ vào ngực Thần Kiếm. Lão có tu vi thâm hậu nên cương khí hộ thể rất dày bảo vệ phủ tạng. Nhưng lão cũng văng về phía sau ba bước, máu miệng rỉ ra.
Quần hào thấy chàng đắc thủ, hoan hô vang dội. Tử Siêu phấn khởi, xuất chiêu Phật Pháp Vô Biên. Mặt Xuyên Tâm Thần Kiếm bỗng xanh mét lên, kiếm khí cũng tỏa ra màu biêng biếc. Thanh trường kiếm hóa thành muôn ngàn kiếm ảnh rực rỡ chặn đứng từng chưởng ảnh. Lão xuất liền mười mấy chiêu, dồn Tử Siêu đến bên mép vực.
Quần hào lo sợ đến lặng người, Tử Siêu quát vang như sấm. Xuất chiêu Thiên Thủ Như Lai. Thân hình chàng bốc lên cao, song thủ hóa thành hàng ngàn cánh tay chập chờn, lưới chưởng giăng mắc như cuồn phong. Nhưng Xuyên Tâm Thần Kiếm cũng đã dùng đến phép ngự kiếm. Thân ảnh lão biến mất trong luồng kiếm quang xanh biếc bay đến, xuyên qua lưới chưởng. Trường kiếm cắm thẳng vào ngực của Tử Siêu.
Lực đạo của mũi kiếm mãnh liệt như chẻ núi. Dẫu chàng có bảo y hộ thân cũng phải rơi xuống vực. Lão nghe như mũi kiếm đâm vào một vật mềm mại nhưng bền chắc. Thân hình Tử Siêu văng ra sau hơn trượng, như hòn đá rơi thẳng xuống mặt nước vàng đục.
Thần kiếm định lướt đến mép vực xem thử thì bị U Linh chân nhân vung chưởng tấn công. Pho U Linh Âm Phong chưởng đâu phải tầm thường nên Thần Kiếm vội tung kiếm đón chiêu. Chân nhân chỉ đánh có mười mấy chiêu thì quay người bỏ đi mất.
Thần Kiếm và quần hào đổ đến xem xác thì Tử Siêu đã chìm sâu dưới làn sóng dữ. Các Chưởng môn quát thuộc hạ chạy xuống hạ lưu tìm kiếm. Mắt họ đẫm lệ xót thương bậc anh tài xấu xố, người đã liều mình cứu cho họ ra khỏi sào huyệt Ngũ Hành bang. Riêng đối với hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang chàng còn là đại ân nhân!
Xuyên Tâm Thần Kiếm thấy hàng ngàn đôi mắt phẫn nộ nhìn mình, lão vội rút lui. Cuộc tìm kiếm hoàn toàn vô vọng. Họ kéo đến Trường An thì thấy Hạng gia trang hoàn toàn vắng vẻ. Một toán quân triều đình giữ cổng, bảo rằng cơ ngơi này đã bán cho tổng binh Trường An. Hạc Kiếm Hạ Hầu Phương buồn bã nói :
- Có lẽ Tử Siêu sợ thê tử bị ám hại nên trước khi đi phó ước đã xếp đặt hậu sự?
Mọi người rầu rĩ giải tán.
Không ai ngờ rằng Tử Siêu đang dưỡng thương trong hậu viện của một tửu lâu đồ sộ trong thành. Cơ ngơi này mới khai trương được nửa tháng nay. Các đao thủ Kim Giáp môn đã đưa vợ con về nhà cũ và trở thành tiểu nhị trông mười mấy cơ sở kinh doanh.
Thiên Lượng Thần Y giờ đã béo ra. Lão mập đến nỗi không ai có thể ngờ được. Lão và vợ lão Mộc Lan Đường quản lý một tiệm thuốc bắc lớn vào bậc nhất Trường An.
Viên tổng binh trong thành là em ruột của Hắc Diện Phán Quan Lưu Du Tử, lão rất vui lòng hỗ trợ Tử Siêu thực hiện kế hoạch của chàng. Món quà một ngàn lượng vàng khiến Lưu tổng binh cảm kích đến nghẹn lời. Hơn nữa, Kim Giáp môn không yêu cầu những điều trái với Vương pháp. Họ chỉ muốn giấu kín lai lịch để chuyên tâm vào việc kinh doanh.
Bốn vị phu nhân không muốn mất chồng nên rất tán thành kế hoạch này, họ giữ chặt Tử Siêu trong vòng tay yêu thương, không nhắc gì đến chuyện võ lâm nữa. Nhưng họ cũng biết chẳng sớm thì muộn, cánh chim bằng cũng bay khỏi tổ.
Tử Siêu vừa phục hồi đã bắt tay vào việc luyện võ. Tòa trang viện phía sau Trường An đại tửu lâu là cơ ngơi của một lão phú hộ họ Hà. Lão được trả giá hời nên vui vẻ bán ngay. Vạn Xảo Cuồng Sinh chọn mua nơi này vì tính kín đáo của nó. Những hàng tùng bách cổ thụ đã che khuất mọi hoạt động trong trang.
Hàng đêm, ba trăm cao thủ Kim Giáp môn tiếp tục rèn luyện trên sàn gạch không hề sao nhãng. Ban ngày, họ trở thành những tiểu nhị, công nhân hiền lành, mẫn cán. Cơ sở thứ hai ở Lạc Dương cũng không kém phần náo nhiệt. Kinh Phi Độ đã được lệnh mua lại những lâu quán xập xệ, thua lỗ để xây dựng lại. Ba trăm đao thủ đời thứ hai vui vẻ với vai trò mới.
Ai bảo rằng kẻ võ biền thô lỗ không biết cách làm ăn! Kỷ luật nghiêm minh của Kim Giáp môn không cho phép họ lười biếng hay cáu gắt. Hơn nữa, họ thầm hiểu rằng Tử Siêu đang làm mọi cách để đảm bảo chén cơm manh áo cho họ và gia đình. Họ tự hào vì mình là người của một môn phái lừng lẫy, kiêu hùng nhất trong trăm năm trở lại đây. Họ đã theo Tử Siêu đánh bại những thế lực tàn ác và hùng hậu nhất.
Giữa tháng mười, Xuyên Tâm hội đã bành trướng suốt các tỉnh phía Đông. Phái Hoa Sơn phải bỏ núi chạy về nương tựa Thiếu Lâm tự.
Đê Trường Giang bị vỡ ở đoạn hồ Phiêu Dương, nên gây cảnh sinh linh đồ thán ở cả một vùng Giang Nam. Giặc cướp nổi lên hoành hành. Nhân cơ hội này, Xuyên Tâm hội thu phục bọn chúng, không chế cả một vùng phía Nam Trường Giang.
Khi thiên tai qua đi thì quân số Xuyên Tâm hội đã lên đến năm ngàn người. Xuyên Tâm Thần Kiếm khôn ngoan không tấn công Võ Đang và Thiếu Lâm tự. Lão đề nghị hai phái này đứng ra công cử lão làm minh chủ võ lâm để ổn định giang hồ. Ngộ Pháp thiền sư và Thanh Nhàn đạo trưởng trong lúc thế cô đành đồng ý.
Dù sao thì Xuyên Tâm hội cũng đã khống chế hầu hết các bang phái võ lâm. Chỉ còn Hắc Hổ bang ở phía bắc Thiểm Tây và Hồng bang ở Tứ Xuyên.
Đại hội minh chủ diễn ra lặng lẽ, nếu Thần Kiếm không đem theo cả ngàn thủ hạ thì cuộc lễ chẳng khác gì một đám ma. Mã Khuyến Thường chiếm luôn núi Thủy Hoa Sơn để làm Tổng đàn võ lâm. Môn đồ Xuyên Tâm hội nghênh ngang áp tải những đoàn xe chở bạc từ các địa phương về Tổng đàn.
Các bang hội cắn răng cống nạp để được yên thân, Tiếng oán than âm ỉ khắp giang hồ. Họ càng căm phẫn hơn khi nghe ở đồn đại về cuộc sống xa hoa dâm loạn ở Tổng đàn võ lâm. Mã Khuyến Thường say sưa với hào quang bá chủ, đâm ra say mê sắc dục. Lão không chừa cả đệ tử của mình là Mao Đình Lan. Các nữ môn đệ dưới quyền đều phải thay nhau hầu hạ minh chủ.
Võ lâm trải qua một mùa xuân ảm đạm, chính khí giang hồ mờ nhạt như khói bếp, cảnh chướng tai gai mắt diễn ra khắp nơi. Bọn hôn quan ở các địa phương dựa vào thế lực Xuyên Tâm hội hống hách, ức hiếp lương dân. Những bậc lão thành, những hào kiệt có tâm huyết đều đóng của, gác kiếm vì biết mình cô thế.
Trong cảnh khốn cùng này, họ hết lòng thương tiếc chàng hiệp sĩ trẻ tuổi, dòng dõi Sở Bá Vương.
Tử Siêu nắm rõ cục diện võ lâm, chàng cố nén lòng phẫn nộ, chuẩn bị cho cuộc phản công.
Giữa tháng giêng, Mã Khuyến Thường gởi tối hậu thư cho Hắc Hổ bang. Bang hội này nắm trọn cả vùng phía bắc Thiểm Tây, chi phối đường dây mua bán sang Tây Vực và Mông Cổ. Họ Mã có thể bỏ qua cho ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, và Hoa Sơn vì họ tự mưu sinh bằng những mảnh ruộng quanh chân núi, không có tài sản gì đáng kể. Nhưng mối lợi lớn mà Hắc Hổ bang đang khai thác, lão chẳng thể không đếm xỉa đến!
Xuyên Tâm Thần Kiếm đe dọa rằng nếu Thiết Kiếm Nhạc Khê Nguyệt không chịu cống nạp một nửa lợi tức hàng tháng cho Xuyên Tâm hội thì lão sẽ cho đại quân đến Du Lâm hỏi tội. Bang chủ Hắc Hổ bang bảo sứ giả ở khách điếm vài ngày để lão bàn bạc lại với các Đường chủ. Mọi chi phí do Hắc Hổ bang đài thọ. Ba gã sứ giả khoan khoái vào ngay thanh lâu lớn nhất ở Du Lâm mà hưởng lạc.
Sáng ngày mười tám, sáu vị Đường chủ Hắc Hổ bang đã được triệu về đông đủ. Họ rầu rĩ cùng Thiết Kiếm bàn bạc, thương lượng. Bỗng viên Tổng quản vào báo rằng có một lão nhân lưng gù nằng nặc đòi vào bái kiến Đường chủ! Nhạc Khê Nguyệt thở dài bảo :
- Ra mời lão ta vào đây!
Lát sau, lão gù được đưa vào. Lão thản nhiên ngồi xuống ghế, cười khà khà :
- Khách đến nhà chẳng lẽ lại không có được vài chung rượu hay sao?
Hàm răng lão trắng và đều như hạt bắp. Nụ cười sảng khoái này lại có vẻ quen thuộc! Sáu Đường chủ biến sắc giận giữ nhưng Nhạc Khê Nguyệt lại mau mắn thi hành. Lão quát thuộc hạ dọn rượu thịt. Viên Tổng quản vội rảo bước ra tửu quán gần đấy mua thức ăn. Rượu thì đã có sẵn. Chỉ nửa khắc sau, bàn tiệc đã sẵn sàng. Lão gù nâng chén mời :
- Lão phu là bậc địa tiên, thần thông quảng đại, chư vị cứ no say đi rồi lão phu sẽ giải họa cho!
Lão ta điềm nhiên uống liền ba chén, ăn vài miếng thịt dê, rồi đưa tay vuốt mặt. Nhạc Khê Nguyệt giật mình, lệ vui mừng ứa ra khoé mắt. Lão run rẩy nói :
- Té ra Hạng lão đệ vẫn còn sống. Tạ ơn trời đất!
Lão ngửa cổ cười dài để biểu lộ nỗi hoan hỉ phi thường. Sáu Đường chủ bây giờ mới biết trước mặt mình là Môn chủ Kim Giáp môn, ân nhân Hắc Hổ bang! Họ vòng tay bái kiến. Tử Siêu cùng các cao thủ đầu não bàn bạc một hồi lâu rồi mới cáo biệt.
Ngay trưa hôm đó, Thiết Kiếm sai Tổng quản mang thư phúc đáp đến thanh lâu cho bọn sứ giả kèm theo ngàn lượng bạc làm quà.
Thực ra, Di Lặc Ma Quân, Mao Đình Lan và ba vị hộ pháp bịt mặt đã đưa một ngàn thủ hạ đến Tinh Châu chờ sẵn! Nếu Hắc Hổ bang từ chối thần phục thì họ sẽ bất ngờ tập kích ngay. Chính vì vậy, chỉ bốn ngày sau thư đã vào tay Ma Quân. Đại ý, Hắc Hổ bang muốn trở thành vây cánh của Xuyên Tâm hội. Họ mời Xuyên Tâm Thần Kiếm hoặc các chức sắc đầu não đến Du Lâm để Hắc Hổ bang tổ chức lễ quy phục!
Di Lặc Ma Quân và Mao Đình Lan hớn hở đưa thủ hạ đến Du Lâm. Trưa ngày hai mươi sáu họ đã có mặt trước Tổng đàn Hắc Hổ bang. Một hương án đặt trước đại môn, khói trầm nghi ngút. Hai mươi bang chúng Hắc Hổ bang mặc áo xanh, trước ngực thêu hình hắc hổ đứng thành hình cánh nhạn.
Thiết Kiếm nâng cao thanh trường kiếm có chuôi nạm hình đầu cọp. Kiếm còn nguyên vỏ nên Ma Quân không hề nghi ngại, bước đến nhận lệnh phù. Mao Đình Lan và ba vị hộ pháp cho quân đứng thành đội ngũ chỉnh tề để biểu dương sức mạnh.
Hai bên tả hữu của đội quân chỉ có chừng ba trăm cao thủ của Hắc Hổ bang. Họ đứng xa ba trượng, chắp tay sau lưng trông rất hiền lành.
Nhạc bang chủ kính cẩn dâng kiếm phù cho Di Lặc Ma Quân. Theo đúng quy củ võ lâm, Ma Quân nhận lấy rồi đưa cao lên đầu và nói lời phủ dụ. Nhưng lão chưa kịp mở miệng thì long chưởng của Thiết Kiếm đã bổ vào ngực lão.
Ma Quân là tay gian hoạt, đã vận thần công bảo vệ tâm mạch. Lão cho rằng, Nhạc Khê Nguyệt có thừa cơ đánh lén cũng chẳng sao! Nhưng phát chưởng này lại không phải do Bang chủ Hắc Hổ bang đánh ra. Hai đạo chưởng kình như vũ bão đập nát xương lồn ngực Ma Quân, đẩy lão văng ra sau hơn trượng, ngã ngửa xuống mặt cỏ.
Cùng lúc đó, ba trăm bang chúng Hắc Hổ bang chĩa ống đồng vào hàng ngũ đối phương. Làn mưa độc châm đã loại khỏi vòng chiến hơn bốn trăm địch thủ. Mao Đình Lan và ba gã hộ pháp che mặt cũng vướng mỗi người mấy mũi. Nhờ công lực thâm hậu nên họ gượng được, rút vũ khí chống trả.
Toán bang chúng kia vừa phóng độc châm xong đã rút đao xông vào. Đao pháp của họ dũng mãnh tuyệt luân chứng tỏ đã dày công khổ luyện. Thiết Kiếm thấy Ma Quân đã tuyệt khí, ông nhảy xổ vào Mao Đình Lan. Hàng ngàn chưởng ảnh sáng bạc giúp nàng nhận ra lại lịch đối phương nhưng không giúp nàng thoát chết! Mao Đình Lan trúng liền sáu chưởng, xương cốt gẫy vụn, đi theo Ma Quân về chốn diêm đài.
Bang chúng Hắc Hổ bang từ phía ngoài ùa vào, vây chặt phe Xuyên Tâm hội, quyết không để sót một tên. Ba gã hộ pháp dù trúng độc châm nhưng kiếm pháp vẫn nhanh như gió. Họ đâu lưng chống đỡ làn mưa đao chờ cơ hội thoát thân. Nhưng từ trong trang, một đạo nhân cao thủ lướt ra tự ánh chớp. Chưởng kình trắng đục, lạnh như gío địa ngục chụp xuống đầu ba đối thủ. Các hộ pháp hợp đao chống đỡ, được mười chiêu thì nghe chân tay tê cóng. Chất độc đã làm công lực của họ giảm đi ba thành nên không chịu nổi âm phong. U Linh chân nhân bật cười ghê rợn, xuất chiêu tối hậu. Lão bốc lên cao, song thủ khua nhanh tạo ra những luồng khí cuồn cuộn, che lấp nhãn tuyến đối phương rồi giáng vào thân thể họ. Ba gã gào lên thảm thiết, gục xuống đứt hơi.
Để bảo toàn cho sự tái xuất của Kim Giáp môn nên không một tên đệ tử Xuyên Tâm hội nào được sống sót. Xác của chúng mau chóng được chôn rải rác trong cánh rừng sau Tổng đàn Hắc Hổ bang.
Chiến thắng rực rỡ này khiến các hảo hán Hắc Hổ bang phấn khởi phi thường. Họ ôm lấy những người anh em Kim Giáp môn để tỏ lòng biết ơn và hoan hỉ. Đại yến mừng công được bày ra mau chóng vì Nhạc bang chủ hoàn toàn tin tưởng vào lẽ tất thắng. Tử Siêu đã mang hết lực lượng tinh nhuệ đến tham chiến, tất không thể thua được!
Mười ngày sau, thanh danh của Hắc Hổ bang vang dậy võ lâm. Việc họ giết được hai Phó hội chủ và bọn hộ pháp của Xuyên Tâm hội cùng ngàn thuộc hạ đã làm phấn khởi lòng người. Mấy trăm hào kiệt đã lẳng lặng vác kiếm đến Du Lâm xin gia nhập Hắc Hổ bang.
Nhưng Tổng đàn võ lâm ở Thủy Hoa Sơn thì buồn hơn đưa đám! Xuyên Tâm Thần Kiếm điên cuồng như dã thú, lão triệu tập hai ngàn thủ hạ kéo đến Du Lâm. Trong bụng Mao Đình Lan có gịot máu hiếm hoi của lão. Nàng cấn thai đã hai tháng nhưng vì giận lão say sưa trác táng nên mới theo Ma Quân đi chinh phạt Hắc Hổ bang.
Tổng đàn võ lâm cũng là Tổng đàn Xuyên Tâm hội chỉ còn Độc Nhãn Hoa Đà và bốn vị hộ pháp. Thủ hạ ước độ tám trăm người.
Khi đoàn quân của Xuyên Tâm hội đến Du Lâm thì Tổng đàn của lão trên núi Hoa Sơn cũng bị tập kích. Bốn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn và Kim Giáp môn xuất hiện như những bóng ma lúc đầu canh ba đêm mười chín tháng hai.
Tử Siêu, U Linh chân nhân cùng ba vị Chưởng môn lên trước. Họ châm lửa đốt Tổng đàn rồi mới xua quân lên. Những trái tim phẫn nộ bấy lâu bùng lên lửa căm hờn, toán quân ô hợp của Xuyên Tâm hội làm sao có thể chống lại những cao thủ kiệt xuất. Chúng buông vũ khí đầu hàng, chịu phế võ công hầu bảo toàn mạng sống.
Độc Nhãn Hoa Đà bị Tử Siêu chặt thành hai khúc. Bốn vị hộ pháp cũng táng mạng dưới tay Lục Đảo Y và các Chưởng môn. Dã Nhi toàn thân đẫm máu của đối phương. Khuất Nham Tuyền và Kinh Phi Độ chỉ huy thuộc hạ vét sạch tài sản trong Tổng đàn. Tử Siêu đề nghị phái Võ Đang và Thiếu Lâm giữ lấy nhưng họ đều từ chối. Phái Hoa Sơn cũng theo Kim Giáp môn về Thiểm Tây.
Phần Xuyên Tâm Thần Kiếm và hai ngàn thuộc hạ sau gần tháng độc hành mới đến được Du Lâm, lão thất vọng khi thấy Tổng đàn Hắc Hổ bang không một bóng người. Lão căm hận sai phóng hỏa rồi rút quân. Hai mươi ngày sau, mới đến Lạc Dương đã nghe tin Tổng đàn võ lâm chỉ còn là đống gạch vụn! Lão hoàn toàn suy sụp, phân tán thuộc hạ về các địa phương rồi bỏ ra quan ngoại.
Nhưng sau trận Thủy Hoa Sơn, các phái võ lâm đã nổi lên tiêu diệt các phân đà Xuyên Tâm hội, dành lại quyền tự chủ cho mình. Chỉ trong hơn tháng, cơ nghiệp của Xuyên Tâm Thần Kiếm tan thành mây khói. Bộ mặt võ lâm thay đổi hẳn.
Hào kiệt hiên hạ biết cứu tinh của mình là ai, nhưng không biết Tử Siêu ở chốn nào. Phái Hoa Sơn đã tở về xây lại căn cứ, chiêu mộ thêm môn đồ để thay thế cho những người đã nằm xuống.
Hào khách giang hồ khắp nơi tụ tập bên chén rượu tán tụng công đức của Tử Siêu và Kim Giáp môn. Họ rất bực bội khi không tìm ra cách giải thích cho sự thoát chết kỳ diệu của Tử Siêu. Chỉ có thân quyến và thuộc hạ của chàng mới biết tại sao chàng sống sót.
Xuyên Tâm Thần Kiếm đã tính toán rất kỹ nên mới chọn bờ vực cạnh sông làm đấu trường. Kiếm pháp của lão chỉ có một mục tiêu, đó là tâm thất! Trong phép ngự kiếm, tốc độ của kiếm đi nhanh như ánh chớp, không dễ gì thay đổi được. Do vậy, lão sợ chàng dùng thép che lồng ngực thì sẽ khó mà giết được nên mới lợi dụng địa thế hiểm nghèo.
Tử Siêu cũng biết điều ấy, một mặt chàng lót mấy lớp da dê vào ngực, một mặt cho thủ hạ giỏi thủy tính chờ sẵn dưới lòng sông. Tám chiếc cọc gỗ đóng xuyên vào vách là điểm tựa của họ. Chân vực đã bị nước khoét sâu nên ẩn thân không khó. Họ thủ sẵn tấm lưới rộng, khi nghe tiếng chàng quát ra hiệu họ tung mình lên không hứng lấy chàng để giảm lực rơi. Nếu không, sức căng của mặt nước sẽ khiến xương cốt chàng gẫy vụn!
U Linh chân nhân vung chưởng cản đường Thần Kiếm để họ có thời gian đưa Môn chủ bơi ngược về phía chân vách. Sợi dây dài hai chục trượng do hai chục người kéo đã mau chóng đưa Tử Siêu đi ngược nước và lên thuyền. Kế hoạch rất đơn giản nhưng cực kỳ chuẩn xác. Nếu Tử Siêu không rơi vào lưới thì mạng chàng đã nguy rồi.
Còn lý do tại sao Kim Giáp môn và Tử Siêu không trở lại Hồ gia trang ở đầm Mỹ Bi là do ý định của U Linh chân nhân! Sau trận tập kích Thủy Hoa Sơn, lão đã nhận ra lại lịch của bọn hộ pháp. Kỳ Lan đòi về nhà cũ thì lão đã nghiêm giọng nói :
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Chúng ta thắng được Xuyên Tâm hội cũng nhờ phương thức hành động thần bí và bất ngờ! Nay Xuyên Tâm Thần Kiếm đã trở ra quan ngoại, nhưng không phải vì lão ta bỏ cuộc mà vì muốn cầu viện một lực lượng rất đáng sợ! Mười gã hộ pháp kia là thủ hạ của một tổ chức nằm không xa Vạn Lý Trường Thành. Kim Tiền hội chỉ có bốn trăm tay kiếm nhưng đều là đại cao thủ, cứ xét võ công hộ pháp thì rõ! Họ thuộc giống người Khiết Đan và chung một bộ tộc. Có lẽ Hội chủ của Kim Tiền hội học nghệ ở Đông Đảo nên phép ẩn thân của họ rất tuyệt diệu, kếm pháp lại cực kỳ hiểm độc. Mục tiêu tối thượng của họ là vàng bạc, của cải. Hơn nữa, họ không bao giờ chấp nhận môn đệ của mình bị giết mà không trả thù. Mã Khuyến Thường dùng lời khích động và dùng vàng bạc để mua chuộc thì họ sẽ vào Trung Thổ tìm chúng ta. Bọn này không chừa bất cứ thủ đoạn nào nên rất nguy hiểm!
Tử Siêu lo lắng cho an nguy thê tử nên nghe theo lời chân nhân. Chàng phái Hắc Diện Phán Quan Lưu Du Tử cùng hai mươi thuộc hạ đến Sơn Hải Quan tiềm phục. Nếu Thần Kiếm và bọn Kim Tiền hội vào trung thổ, chàng sẽ biết trước mà đề phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.