Chương 78: Biến cố bất ngờ
Đông Phương Ngọc
17/04/2013
Tôn Hiệu Nam vừa nghe xong liền quay sang phía Thôi phu nhân hỏi :
- Chắc có lẽ phu nhân và lệnh ái nhờ dịp lên Thiên Sơn bái yết Thần tăng, mới biết được việc Nam Cung Hột vây đánh Vệ đại hiệp! Chẳng hay phu nhân nghe được tin này từ đâu?
Thôi thị mỉm cười nói :
- Tiện thiếp chỉ vì lời ký thác của một kẻ khác mà thôi. Nam Cung Hột là đại đệ tử của Thiên Sơn thần tăng, vì nể mặt Thần tăng nên không tiện ra tay đối phó quyết liệt. Tiện thiếp vì phải chưởng quản Tuyết Sơn môn hộ không tiện đích thân đi bái yết thần tằng, mới sai tiện nữ thay thế.
Tôn Hiệu Nam thấy Thôi phu nhân chỉ nói sơ qua không chịu nói rõ, thì đoán biết chắc hẳn có điều bí ẩn bên trong không tiện trình bày nên cũng không muốn hỏi thêm nữa, quay sang phía Lục Phượng Tường hỏi :
- Lục lão ca, ngày nay đã có một vài tia ánh sáng vào vụ trọng án mười ba năm về trước rồi. Nhân dịp hôm nay trọng diện bảy môn phái, kể ra cũng là đa số, vậy cũng nên chúng ta thương nghị một phen để có ý kiến của mọi người.
Lục Phượng Tường ngẫm nghĩ nói :
- Nam Cung Hột được chân truyền “Từ Phủ chân quyết” của Thiên Sơn thần tăng, bản lãnh còn có phần trội hơn Bích Nhãn Thần Quân một bực. Ngay cả Xương Tu Tẩu Cổ Long Hy cũng chưa phải là đấu thủ của lão ấy.
Nếu chúng ta hưng sư vấn tội, lẽ dĩ nhiên không thể nào tránh khỏi động thủ.
Xưa kia lúc Vệ đại hiệp làm Minh chủ võ lâm, được nhiều cao thủ võ lâm ủng hộ, như Thiếu Lâm Bách Liễu đại sư, Tử Xương chân nhân, Hành Sơn Viên trưởng lão, Hoa Sơn Văn đại hiệp và tiên sư huynh Nhất Dương Tử, được xem như ngũ đại anh hùng.
Ngày nay trong năm vị đó, chỉ còn có Hành Sơn Viên trưởng lão, cho nên theo ngu ý, nên mời Viên trưởng lão đứng ra chủ trì đại cuộc mới phải.
Ngay sau khi buổi hội này xong rồi, tiểu đệ và quý phái Chưởng môn Thanh Tịnh đạo hữu, Hoa Sơn Mai Hoa đạo hữu, chúng ta cùng đi Hành Sơn một chuyến, quyết mời cho được Viên trưởng lão hạ sơn, còn ba vị Trí Năng, Trí Giác và Trí Bổn hẵng về chùa thưa rõ cùng Trí Tuệ đại sư mời ngài tham gia để thêm phần hùng hậu.
Chúng mình cũng nên nhân danh ngũ đại môn phái, mời Linh Phi đạo nhân và Cùng Lai Quái Tẩu Bàng đạo hữu xem thử họ ngỏ ý ra sao. Như thế liệt vị có ý gì xin hãy bày tỏ.
Mọi người đều gật đầu tán thành đề nghị đó.
Lý Thành Hóa hỏi :
- Lục lão tiền bối xem chúng ta nên nhóm họp lúc nào cho tiện?
Lục Phượng Tường nói :
- Việc này không nên trì hoãn nữa, chậm nhất trong vòng nửa tháng chúng ta sẽ họp tái...
Võ Đang Thanh Tịnh đạo nhân cúi đầu nói :
- Xét về địa điểm, trong thiên hạ không thiếu gì, nhưng cần chọn một chỗ nào vừa thích hợp, vừa ở trung tâm điểm, thuận tiện cho việc liên lạc và tập trung. Tệ phái có Chân Vũ Hạ viện tại Nhạc Lộc sơn trong vùng Trường Sa, nếu quý vị đạo hữu bằng lòng, xin hãy quá bộ đến nơi xem qua mấy hôm rồi chọn làm nơi hội họp được chăng?
Lục Phượng Tường gật đầu nói :
- Như vậy càng hay lắm.
Vạn Vũ Xương cũng góp vào lời :
- Vệ lão đệ đang đi Hành Sơn tìm kiếm Tu Linh Quân lão tiền bối. Nếu liệt vị đồng ý chọn Chân vũ Hạ viện làm nơi nhóm họp, thì anh em vãn bối tình nguyện đi tìm y báo tin ấy để đến nơi đúng hẹn.
Tôn Hiệu Nam suy nghĩ rồi gật gù nói :
- Phải lắm, Vệ thiếu hiệp là một nhân vật quan trọng, trong cuộc hội họp này không thể nào thiếu được. Chúng ta cần bố trí liên lạc trước để chuẩn bị kịp thời.
Lục Phượng Tường vuốt râu nói :
- Này Tôn lão ca, phải chăng Chu Khi đại hiệp là môn đệ của Thiên Sơn thần tăng? Chuyện này có lẽ Tôn lão ca biết rõ.
Tôn Hiệu Nam gật đầu nói :
- Phải, Lục lão ca đoán đúng lắm.
Lục Phượng Tường nói :
- Hiện nay Chu đại hiệp là kẻ thừa kế chính thức, có di mệnh của Thiên Sơn thần tăng, cho nên trong cuộc họp mặt này cần mời cho được nhân vật trọng yếu ấy mới được.
Mọi người đều tán thành ý kiến đó.
Lúc ấy, Thôi phu nhân đã dẫn Giản Dao đến bên cạnh mình đưa tay vuốt tóc, dùng lời ngọt ngào an ủi.
Giản Dao từ thủa bé đã mất mẹ, tình mẫu tử đã thiếu từ lúc ban sơ, sau này nhờ sự gần gũi với Vệ Thiên Tường, tâm hồn cảm thấy sự xoa dịu được phần nào, nay bỗng nhiên vì sự hiểu lầm nàng bị người yêu hắt hủi, con tim như bị dày xéo nặng nề đang cần được niềm an ủi khích lệ. Thôi thị đối với nàng có tất cả những cử chỉ thân yêu dịu hiền của một người từ mẫu, do đó trong giây phút đứng bên cạnh bà, Giản Dao cảm thấy như được sưởi ấm bởi một nguồn sinh khí mới, nên trong lòng rất hân hoan cảm kích.
Nàng lí nhí thuật lại việc Vệ Thiên Tường lên Cầm Linh sơn cầu “Bách Doanh đan” đem về chữa bệnh cho Tu Linh Quân, lại bị thương về “Tử Dương thủ” của Nam Cung Hột, đồng thời cả câu chuyện mình hóa trang làm Bàng Đại Thiên lên Nga Mi sơn tìm Linh Phi đạo nhân và đoạt lại Ngô Câu độc kiếm cũng đem ra nói luôn.
Lăng Vân Phụng ngồi bên cạnh, thấy Giản thư thư đã có thành tâm thiện ý, trải bao gian khổ nguy nan vì chàng, trong lòng hết sức cảm động bèn đứng dậy nói :
- Giản thư thư, chị tốt quá, thế mà Tưởng ca lại không chịu tìm hiểu, để nông nỗi lấy oán đáp ân, khiến cho chị chịu thêm điều đau khổ, anh ấy đáng trách thật.
Giản Dao nửa mừng nửa thẹn, đáp lại nho nhỏ :
- Chàng không bao giờ hành động sai lầm. Hiện nay dưới mắt chàng, tiện thiếp vẫn là Nam Cung Uyển, con gái của tên lão tặc giết hại gia đình chàng cả nhà.
Thôi thị âu yếm vuốt làn tóc mướt nhung của Giản Dao rồi tươi cười nói :
- Giản cô nương đừng bực tức nữa, chừng nào Vệ hiền điệt trở về, già này sẽ giải thích rõ ràng và buộc hắn phải xin lỗi cô nương.
Giản Dao lắc đầu nói :
- Cháu đâu dám giận anh ấy.
Thôi phu nhân gật đầu nói :
- Giản cô nương quả có một tâm địa rất tốt. Bà mẹ nào được một đứa con gái như vậy cũng đầy đủ lắm rồi.
Qua những cử chỉ âu yếm trìu mến của Thôi phu nhân, Giản Dao cảm thấy chẳng khác gì một đấng hiền mẫu, sau một phút đắn đo, nàng bỗng cúi đầu nói :
- Vãn bối bất hạnh mất mẹ từ thủa còn thơ, ngày nay nếu lão tiền bối không chê phận hèn này, xin được nhận làm dưỡng nữ minh linh.
Thôi thị cười nói :
- Được làm mẹ một đứa con gái ngoan đáng yêu như thế này thì còn gì hơn nữa. Già chỉ sợ Giản đạo hữu không bằng lòng mà thôi.
Giản chân nhân cười ha hả nói :
- Phu nhân nhận tiện nữ làm con chính là duyên phúc hiếm có của nó, bần đạo hết sức vui mừng và hân hạnh được sự chiếu cố của phu nhân. Tiện nữ mất mẹ từ tấm bé, không được ai dạy dỗ nên tánh nết chưa được thuần nay mai về với phu nhân, xin thương tình chỉ bảo thật nhiều mới được.
Giản Dao sụp quỳ nói :
- Má, xin nhận của con một lạy này!
Thôi thị đưa tay đỡ nàng đứng dậy ân cần bảo :
- Thôi, bao nhiêu đó cũng đủ lễ rồi.
Quay sang phía Lăng Vân Phụng bà bảo :
- Phụng nhi, hãy chào thư thư con đi.
Giản Dao và Lăng Vân Phụng cùng làm lễ nhau. Vân Phụng lớn hơn Giản Dao một tuổi, làm chị.
Bạch Phi Yến đứng cạnh nãy giờ theo dõi sự việc, bỗng lên tiếng nói :
- Tống thư thư, Tu thư thư. Chúng ta, nhân dịp này, chị em mình cũng nên lạy Thôi lão tiền bối xin làm dưỡng nữ luôn, các chị nghĩ sao?
Tu Ngọc Nhàn hớn hở nói :
- Bạch thư thư nói phải lắm!
Hướng về phía Thôi phu nhân nàng nói luôn :
- Thôi lão tiền bối, đã thương xin thương cho đều, cả ba chị em các con đều mong mỏi được lão tiền bối nhận làm con nuôi như Giản thư thư.
Thôi thị đưa tay đỡ dậy cười nói :
- Các cô có lòng mến yêu, già này xin cảm tạ, nhưng chỉ e không đủ sức đảm đang nổi mà thôi.
Cả ba nàng nghe nói đều sụp xuống lạy luôn ba lạy.
Thôi thị khoát tay mỉm cười nói :
- Được rồi, từ nay các con đều là gái yêu của mẹ cả. Thôi, các con hãy đứng dậy mau lên.
Cả ba nàng thấy đã được Thôi phu nhân nhận lời vui mừng hớn hở, nhìn nhau nhoẻn miệng cười rồi cùng đứng dậy.
Lục Phượng Tường vuốt râu nói :
- Từ nay các vị cô nương đã có mẹ hiền chăm sóc, tha hồ mà làm nũng.
Khi đó mặt trời đã khuất núi.
Tất cả mọi người hiện diện gồm có Lục Phượng Tường, Thanh Tinh Tử, Mai Hoa đạo nhân, Điểm Thương song nhạn đều được phân công đi Hành Sơn.
Tôn Hiệu Nam, Thanh Huy đạo nhân, Thanh Thành Giản chân nhân, Lý Thành Hóa, Vân Trung Hạc, Tề Trường Tự Thất bộ liên hoàn Tôn Chính, Thôi phu nhân và bốn vị cô nương ai về chỗ ấy, cùng hẹn nhau nửa tháng sau sẽ có mặt tại Nhạc lộc sơn.
Quần hùng chia thành hai toán, một toán ra đi một toán ở lại để rồi tự giải tán sau.
Thôi phu nhân cùng bốn cô nương thong thả trên đường về, vừa đi vừa xem phong cảnh.
Hoàng hôn vừa buông xuống, bóng tối bao trùm vạn vật, đám người cũng vừa tới chân núi. Bốn bề mây mù giăng mờ mịt, trước mặt bầu trời tối đen, khó bề phân biệt được bóng cây, bờ đá. Hai bên rừng cây mọc liên miên che phủ những lạch suối con chảy luồn vào ghềnh đá nghe rả rích như một điệu nhạc buồn.
Đường núi mỗi lúc thêm chật hẹp, hai người sánh vai đi không đủ chỗ chen chân, cho nên buộc lòng phải kẻ trước người sau đi cho tiện.
Trời tuy tối, đường tuy ghồ ghề hiểm trở, nhưng với nhãn lực của những tay võ nghệ thượng thừa không thấy một điều gì khó khăn trở ngại.
Họ cứ điềm nhiên lướt đi như đi trong đồng nội, giữa ban ngày.
Người đi trước nhất là Điểm Thương song nhạn Vạn Vũ Xương.
Khi vừa đến lưng chừng sườn núi bỗng nhiên có một luồng gió là lạ thoảng qua nhưng không một ai để ý.
Vạn Vũ Xương vốn sinh trưởng ở miền Vân Quý (tức Vân Nam và Quý Châu) là vùng có rất nhiều độc trùng rắn dữ, kinh nghiệm vùng núi khá vững vàng. Do đó khi thoáng nghe trong luồng gió có mùi tanh, chàng liền dừng bước quay đầu ra sau hỏi :
- Nhị đệ, em có nghe thấy mùi gì khác lạ không?
Vạn Vũ Sinh hỏi lại :
- Có lẽ đại ca đã thấy điều gì khả nghi chăng?
Vạn Vũ Xương thấy em mình còn thiếu nhiều kinh nghiệm và kém cảnh giác nên lòng chẳng vui, cau mày nói sẽ :
- Hai luồng gió nhẹ vừa thốc vào mũi có mùi tanh tanh, có lẽ là do loài độc xà gần đâu đây. Phải cẩn thận cho lắm đó.
Vạn Vũ Sinh mỉm cười nói :
- Đại ca quá lo xa, miền này làm gì có rắn độc. Loại rắn độc đâu phải chỗ nào cũng ở được sao?
Vạn Vũ Xương nói :
- Lúc đầu ngu huynh cũng nghĩ như vậy, nhưng khi nghĩ đến luồng gió thứ hai rõ ràng có mùi tanh vừa nồng vừa gắt, nhất định có độc xà không sai.
Vạn Vũ Sinh đáp :
- Nếu quả có thật thì dám chắc do bọn môn đệ của Xà Cư Sĩ đem thả rắn độc trong những lùm bụi gần đâu đây.
Mai Hoa đạo nhân đang đi phía sau bỗng nghe hai anh em họ Vạn tranh luận nho nhỏ liền cười hỏi :
- Các bạn nói gì vậy?
Vạn Vũ Sinh nói :
- Đại ca vừa đánh hơi có mùi gió tanh, đoán có độc xà của bọn môn hạ Xà Cư Sĩ thả dọc đường để ám hại chúng ta đấy.
Mai Hoa đạo nhân thất kinh nói :
- Vạn đại hiệp nói đúng lắm, quả nhiên bần đạo cũng ngửi thấy có mùi tanh tanh, nhưng chưa đoán được nguyên nhân...
Nói chưa dứt lời bỗng nghe văng vẳng từ bên đường có tiếng ai thổi vào ống sáo véo von lảnh lót.
Tiếng sáo không lớn nhưng rất rõ ràng, âm điệu cao vút và gấp rút, giữa cảnh rừng hoang núi vắng, nghe rất rõ ràng.
Tiếng sáo hình như phát sinh từ cánh rừng bên trái. Ngay sau đó, tức thì chỗ ấy có tiếng lá cây rung xào xạc hình như có nhiều sinh vật đang di chuyển âm thầm dưới những tảng đá, bụi cỏ.
Mai Hoa đạo nhân thất sắc liền kêu lớn lên :
- Có độc xà đấy, xin liệt vị chú ý đề phòng.
Tức thì trong những bụi cỏ gần bên có những tiếng ri ri nổi lên, đầu ít sau nhiều, tiếp theo một luồng hơi tanh hôi xông vào mũi không chịu đựng nổi. Trong màn đêm đen kịt thoáng thấy những thân hình dài, uyển chuyển, bóng ngời lao vút đến như bay, xuyên vào giữa đám người đang tiến tới.
Mai Hoa đạo nhân mới thét dứt lời, từ phía sau những tiếng bạt kiếm nổi lên xoang xoảng, soẹt soẹt liên hồi. Tiếp theo đó là những tiếng thét hòa lẫn tiếng kiếm xé không khí vèo vèo, nhưng vẫn không làm át nổi tiếng kêu ri ri đang nổi lên khắp khu rừng của loại độc xà bí mật.
Quần hùng đã nhất tề ra tay. Tiếng chưởng phong ào ào, xen lẫn tiếng rít vèo vèo, cảnh tượng có vẻ khẩn trương đặc biệt.
Từ bốn phía, hàng trăm thân hình ngoằn ngoèo của những độc xà vĩ đại, mình lớn bằng bắp vế xấp, đầu hình ba góc, mắt xanh lè, le lưỡi đỏ lòm, ào ạt xông tới tìm người để mổ.
Những con độc xà này thân hình to lớn, da vẩy lại dày và nhày nhụa. Mặc dù các làn kiếm quang xẹt ra tua tủa hình như không bị việc gì, cứ ồ ạt lăn xả đến mãi.
Đằng sau tiếng sáo vẫn lảnh lót như hô hào, thúc dục, kích động mãnh liệt như một hiệu lệnh tấn công.
Những cần cổ cất thật cao, đôi mắt xanh lè như lân tinh, những chiếc lưỡi quét lia lịa trên không khí, đồng thời có những tiếng rít “ồ ồ” nghe thật dễ sợ!
Một số độc xà đi đầu bị thương vì kiếm ảnh, thân hình cuộn khúc thành từng đống, đầu ngẩng lên, hai mang thở phì phì, miệng phun từng luồng khói trắng đục như sương, tanh không thể tả.
Hơi tanh mỗi lúc càng thêm nồng gắt, khiến mọi người muốn tắt thở, và ói mửa. Kẻ nào công lực hơi non kém cảm thấy đầu óc choáng váng không đứng vững nữa.
Vạn Vũ Xương lật đật la lớn :
- Xin mọi người nín thở lại ngay!
Đột nhiên hai khối thịt đen sì bị luồng chưởng phong đánh bật lên cao! Tức thì thân hình độc xà vung ra, chiếc đuôi quẫy mạnh đùng đùng, rồi lăn xả về phía mấy vị cô nương.
- Ối chà!
- Nghiệt súc!
- Ra tay mau.
Lẫn trong tiếng thét, chưởng phong phát ra những tiếng “ình, ình” nghe chát óc.
Ba con độc xà đã bị “Vô Tướng thần công” của Thôi thị quật tung lên, thân hình nát bét.
Lục Phượng Tường chẳng dám chần chờ, thi triển “Càn Khôn chỉ” điểm thẳng vào những đống khác.
Mỗi người đem hết tuyệt học sở trường để chống lại bọn độc xà, bảo vệ lẫn nhau.
Kình lực phát ra ầm ầm, bụi cát tung bay mù mịt, hàng trăm con rắn lớn đã bị đánh nát hoặc chém đứt từng khúc, máu tanh vọt ra lênh láng, nằm phơi bụng trắng hếu, la liệt khắp mặt đất!
Vạn Vũ Sinh kêu lớn :
- Chúng ta chạy mau lên.
Ai nấy đều rảo cẳng bước nhanh lên núi.
Ngờ đâu mới vượt qua chừng hai chục trượng, Tống Thu Vân và Tôn Chính kẻ trước người sau ngã lăn đùng trên đám cỏ.
Tiến đến Tề Trường Tự, Lục Phượng Tôn, Bạch Phi Yến, Tu Ngọc Nhàn ôm bụng mửa thốc mửa tháo, ngay cả Vạn Vũ Sinh cũng đầu váng mắt hoa, lảo đảo đứng không vững.
Tống Thu Vân và Thất Bộ Liên hoàn Tôn Chính đã nhào ra mê man bất tỉnh luôn.
Xem tiếp hồi 79 Mượn gió truyền độc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.