Chương 84: Giáo chủ thân chinh
Đông Phương Ngọc
17/04/2013
Linh Phi đạo nhân vừa trông thấy Lý Thành Hóa cầm kiếm xông xuống, liền cười nói :
- Lý Thành Hóa, nhà ngươi có bao nhiêu đạo hạnh mà dám ra tay cùng bọn ta.
Lý Thành Hóa thừa rõ Linh Phi đạo nhân công lực phi thường lại chuyên sử dụng tuyệt kỹ “Loạn Phi Phong kiếm pháp” xưa nay ít người địch nổi.
Mặc dù Linh Phi đạo nhân lớn lời khiêu khích, Lý Thành Hóa vẫn điềm nhiên đi đến không đáp một tiếng.
Khi hai bên vừa sáp mặt nhau, Lý Thành Hóa đột nhiên múa kiếm tấn công liền.
Điểm Thương song nhạn và Thanh Huy đạo nhân cũng nhất tề lướt tới.
Đông Cung Cư Sĩ đánh với Thanh Huy đạo nhân, Cùng Lai Quái Tẩu hừ một tiếng tung tay phải đẩy ra một luồng chưởng phong chặn đứng Song nhạn, tay trái rút cây điếu trúc bên hông điểm ngay vào cổ tay Vạn Vũ Sinh.
Vạn Vũ Sinh dựa theo ánh kiếm, tung người bay lên chống lại.
Trí Năng thiền sư, Thanh Tinh Tử, Mai Hoa đạo nhân cũng đồng thời xông đến.
Văn Tử Thần, Xà Cư Sĩ, Thạch Cổ Triều Chúc Thanh, Xích Cước Tiên Cổ Lôi, thấy ba người xông vào, đã chuẩn bị sẵn nghinh chiến ngay.
Bỗng nhiên một trận gió thoảng qua, tiếp đến một luồng sáng lấp lánh nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Xà Cư Sĩ và Văn Tử Thần.
Văn Tử Thần định thần nhìn thấy từ trên không đáp xuống một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, tay cầm đoản kiếm.
Lão hừ một tiếng, vung cây quạt sắt điểm tới liền.
Ngờ đâu thủ pháp của thiếu nữ lanh lẹ tuyệt vời, chỉ khẽ lắc nhe một cái đã lách sang một bên trong đường tơ kẽ tóc, khiến chiếc quạt điểm hụt. Ngay lúc đó một luồng kiếm quang từ trong tay nàng vung lên lấp lánh sáng ngời, khiến Văn Tử Thần phải vội vàng nhảy ra sau hai bước né tránh.
Nữ lang ấy là Giản Dao.
Văn Tử Thần vừa né ra sau một bước, tức thì Xà Cư Sĩ đã vũ lộng song chưởng sấn đến trước mặt, đồng thời Thạch Cổ Triều Chúc Thanh và Xích Cước Tiên Cổ Lôi cũng xông đến chặn đường.
Nhưng trong chớp mắt, Trí Năng thiền sư, Thanh Tinh Tử, Mai Hoa đạo nhân, Văn Tử Thần, Thạch Cổ Triều, Xích Cước Tiên cũng nhất tề ra tay.
Cầm Linh Thần Quân đưa mắt nhìn quanh, thấy hai bên có người xông tới tấn công bọn mình, bất giác nổi giận, hét lên một tiếng, đưa ống tay trái lên cao khẽ phất một cái.
Tức thì từ phía sau lưng có tám người áo xanh, chẳng nói chẳng rằng, chia thành hai tốp bên sườn đánh thốc tới như hai gọng kềm.
Vân Trung Hạc, Tôn Chính, Lục Phượng Tôn cũng lập tức từ hông bên phải xông ra ngay.
Bên này, từ hông trái, Tống Thu Vân, Tu Ngọc Nhàn, Bạch Phi Yến, cũng nhất tề lướt tới chặn ngay bốn người áo xanh.
Thế là bốn tốp xáp thành hai trận, đánh nhau kịch liệt.
Lục Phượng Tường nhìn thấy bên mình đã ra tay chặn đứng đối phương, bây giờ chỉ còn Nam Cung Hột, lẽ dĩ nhiên mình phải tiếp đánh, nếu không để lão xông vào phía nào sẽ gây bất lợi cho phía ấy ngay.
Nghĩ thế liền cười khà khà, vuốt râu nói :
- Cầm Linh Quân đã khét tiếng về “Tử Dương thủ” hôm nay cho lão hủ được hân hạnh lãnh giáo vài chiêu.
Nói dứt lời tung mình lên hai trượng, từ trên cao sà xuống, một chưởng hộ thân một chưởng đánh, theo thế “Vân Long Tam Hiện” đánh xả vào Nam Cung Hột.
Thôi thị đứng sau, vừa trông thấy đã nghĩ thầm :
- “Lục lão tiền bối tuy là danh thủ của phái Côn Luân, võ nghệ phi thường, nhưng đối với Cầm Linh Quân Nam Cung Hột vẫn chưa phải là tay đối thủ, ông vừa ra tay đã dùng ngay thế đó, quả nhiên vì nông nỗi sinh ra liều lĩnh, mình muốn tiếp cứu nhưng chưa tiện ra tay liền”.
Nghĩ xong bà gọi Lăng Vân Phụng.
- Phụng nhi, con hãy ra tiếp sức cùng Lục lão tiền bối mau lên!
Lăng Vân Phụng vừa bị Nam Cung Hột phất tay áo đẩy lùi ra sau, trong lòng đang hậm hực bực tức chưa nguôi, khi được mẹ ra lệnh này liền bạt kiếm lanh như chớp, dùng thế
“Dương Chỉ Cam Lộ” phát ra từng làn sóng lạnh, nhấp nháy tinh quang tỏa rào rào vào người Nam Cung Hột.
Ngay khi đó, Tôn Hiệu Nam vừa nhìn thấy Lục Phượng Tường đã lộ vẻ yếu thế, vội vàng tung “Thái Cực khuyên” tấn công luôn.
Cả ba đại cao thủ cùng phát huy toàn lực tấn công, thanh thế bừng lên như sóng gào biển động, nào kiếm, nào khuyên, nào chưởng, cùng tập trung đánh mạnh vào phía Cầm Linh Thần Quân.
Trong khi bốn người đang quay cuồng đánh nhau túi bụi, từ bên cạnh bỗng có người vén áo nhảy ra thét lớn :
- Chà Nam Cung Hột, mày hãy tiếp luôn một chưởng của Giản mỗ xem ra sao?
Người ấy là Thanh Thành Giản chân nhân.
Tất cả mọi người đều xông vào vòng chiến, chỉ còn một mình Giản chân nhân và Thôi thị là đứng ngoài quan sát.
Thấy thủ pháp của Cầm Linh Thần Quân quá ư kỳ diệu cự nhiều người không hề rối loạn, may ra chỉ một mình Lăng Vân Phụng còn có thể là địch thủ được, còn bao nhiêu người khác không thể nào xáp nổi lại gần mà trái lại còn bị uy hiếp phải lùi lại hay hoảng hốt né tránh.
Để cứu vãn tình thế, Giản chân nhân không còn do dự nữa, vội vàng vào tiếp chiến ngay.
Nhưng khi vừa đặt chân vào vòng chiến, định xuất chưởng tấn công, bỗng nhiên một luồng gió núi thoáng qua, đem theo một mùi nồng gắt và khét lẹt.
Giản chân nhân giật mình dừng tay, đưa mắt nhìn bốn mặt rồi quay sang phía Thôi thị nói :
- Phu nhân có ngửi thấy mùi gì lạ không?
Thôi thị gật đầu nói :
- Phải, hình như có người rắc lưu hoàng trong rừng, hay là bọn Cầm Linh Thần Quân có âm mưu định phóng hỏa đốt nơ này?
Vừa nói xong đã nghe tiếng gươm đao loang xoảng, Tôn Hiệu Nam đã bị Nam Cung Hột đánh bật ra sau.
Nam Cung Hột thừa thắng múa kiếm sáng ngời đánh dạt luôn cả Lục Phượng Tường và Lăng Vân Phụng, đoạn hoành kiếm đứng sững cười ha hả nói :
- Chuyến này chúng bay đã lâm vào tuyệt lộ, chôn xác cả nơi núi này rồi, Thôi đừng hòng thoát thân nữa.
Cười nói xong, lão trầm giọng quát lớn :
- Hãy rút lui mau!
Tức thì toàn bọn trên trăm người trong bọn chúng đã lẳng lặng rút lui không còn một mống!
Ngay lúc ấy trên con đường độc đạo từ Ngũ Lão phong xuống có một bóng người chạy vun vút như tên bắn.
Thân pháp người này kỳ ảo vô cùng, lướt đi như nước chảy mây trôi, không gây một tiếng động. Chẳng bao lâu đã vượt một quãng xa hơn mấy chục trượng.
Vừa dừng chân lại người ấy đã hô lớn :
- Liệt vị nên lưu ý, hiện giờ ở khắp hai ven rừng, Độc Cổ bà đã gieo rắt vô số “Hấp Huyết Âm Cổ” là loại trùng hết sức độc, để giữ chẹt con đường đi lên núi. Vì mụ ấy lòng lang dạ sói ác độc vô cùng nên Ký mỗ đã phụng mệnh bề trên giết bỏ đi rồi.
Mọi người nghe nói ngạc nhiên nhìn lại thì đó là Ngũ hành Tần Kỳ Ly, trước đây đã rời khỏi đi Tổng đàn Thiên Diện giáo, chẳng hiểu vì sao lại về kịp nơi đây.
Cứ theo lời tuyên bố của Ngũ Hành Tẩu thì Độc Cổ bà đã bỏ mạng mất rồi.
Nam Cung Hột trợn mắt nhìn Kỳ Ly nói lớn :
- Kỳ Ly! Dù mày có giết được Độc Cổ bà cũng không có mảy may ảnh hưởng gì đến lão phu hết. Ta chỉ cần vẫy tay một cái thì toàn bọn chúng bây khó lòng thoát khỏi Ngũ Lão phong nữa rồi
Ngũ Hành Tầu gật gù nói :
- Phải rồi, chúng mày đã chôn hàng trăm quả địa lôi phục tứ phía chân đồi kia rồi!
Nam Cung Hột tái mặt hét lớn :
- Tại sao mày biết được?
Ngũ Hành Tẩu nở một nụ cười bí hiểm nói :
- Tưởng điều gì chứ thứ trò chơi trẻ con khốn nạn ấy làm sao qua nổi mắt chúng ta chứ, đừng nói đến cặp thần nhân của Giáo chủ.
Cầm Linh Quân tức quá xanh mặt, quát một tiếng vang trời, vung tay đẩy một chưởng về phía Ngũ Hành Tẩu.
Ngũ Hành Tẩu đã đề phòng trước. Chờ chưởng phong đến gần, không ngăn đỡ mà chỉ nhún mình phóng qua một bên né tránh.
Đùng! Đùng! Đùng!
Beng! Beng! Beng!
Từ dưới chân núi cả tiếng trống và tiếng khách đã nổi lên từng hồi vang tai nhức óc!
Tiếp theo đó, từ bên khu rừng rậm trước mặt bỗng xuất hiện một người đàn ông mặt vàng như nghệ, mày rậm mắt xếch, vai mang kiếm dài. Đi sau đó là một đại hán khác cao lớn lưc lưỡng, mình beo mặt lớn, đen như trôn nồi, mặc y phục ngắn màu đen, tay cầm một thanh đao đầu quỷ.
Nhưng chưa hết đâu! Từ cánh rừng bên phải cũng có một người đàn ông khác đi ra, mặt vàng khè, lấy cài kiếm, rồi tiếp theo sau có tám người cao lớn vạm vỡ, vai lớn lưng tròn, mặt đen màu hồng quân, quần áo gọn gàng cùng một màu đen, vũ khí trên tay cũng là một thanh đao đầu quỷ!
Hai tốp người cùng trang phục như nhau, và cùng xuất hiện một lúc. Mới nhìn qua ai cũng biết ngay họ là môn hạ của Thiên Diện giáo.
Có lẽ Thiên Diện giáo đã phát giác được kịp thời âm mưu của bọn ác tặc muốn giăng lưới quét sạch quần hùng nên mới ngầm sai thủ hạ bí mật xuống đồi gỡ hết ngòi địa lôi đào các thứ dẫn hỏa giấu hết rồi dập tắt chất cổ độc của Độc Cổ bà đã gieo rắc khắp ven bờ rừng.
Nam Cung Hột nhìn qua tình hình biết ngay rằng mật kế của mình đã bị phá vỡ, nộ khí xung thiên trợn trừng đôi mắt thét lớn :
- Lão phu và Thiên Diện giáo xưa nay không có động chạm xích mích gì hết, hà cớ các ngươi lại trắng trợn phá hoại kế hoạch của lão phu? Chà chà, nếu phen này lão phu không quét sạch cả Thiên Diện giáo thì không còn là Cầm Linh Thần Quân nữa.
Ngũ Hành Tẩu cười lạt nói :
- Cầm Linh Quân Nam Cung Hột, không cần mày tìm kiếm Thiên Diện giáo, chính Thiên Diện giáo sẽ tìm gặp cho được mày.
Nam Cung Hột cất tiếng cười ngạo nghễ nói :
- Kỳ Ly, nếu mày biết điều phải trái thì lão phu sẽ để cho mày yên ổn thoát thân ra khỏi chốn này ngay. Hà... hà...
Kỳ Ly đáp :
- Nam Cung Hột, kẻ không chạy thoát được ra khỏi chốn này chưa chắc là Kỳ mỗ nữa đấy nhé!
Nói xong đưa tay chỉ xuống phía chân núi, nói :
- Nam Cung Hột, mày thử nhìn xuống chân núi này, tự nhiên sẽ rõ ngay.
Nam Cung Hột vừa ngó về phía ấy đã hoảng hốt nói :
- Chẳng lẽ hôm nay Thiên Diện giáo quyết mang lực lượng trong sào huyệt về cả nơi đây sao?
Nói vừa dứt lời, bỗng nhiên từ phía xa xa, tận dưới chân đồi có một giong nói thanh tao lảnh lót vang lên :
- Thiên Diện giáo chủ có lời mời Cầm Linh Thần Quân Nam Cung Hột, Nga Mi chưởng môn Linh Phi đạo trưởng, Cùng Lai Quái Tẩu Bàng đại hiệp!
Xin các vị đợi phía trước núi chờ lãnh giáo!
Nam Cung Hột cố nén cơn xúc động gằn giọng nói lớn :
- Được rồi, chính lão phu đây cũng đang nóng lòng muốn được gặp mặt Thiên Diện giáo chủ để xem thử nhân vật như thế nào?
Liền theo đó lại có tiếng nói lớn :
- Tệ Giáo chủ xin mời Tuyết Sơn Thôi phu nhân, Côn Luân phái Lục đại hiệp, Võ Đang Tôn đại hiệp, và cao nhân các đại môn phái, quá lộ lại phía trước núi có câu chuyện cần hội đàm.
Thôi thị mỉm cười nói :
- Thiên Diện giáo chủ đã giá lâm, chúng ta cần đến để tiếp kiến, trước là tuân theo lời mời sau có dịp tạ ơn đã có công giải thoát và giúp đỡ rất nhiều trong trận này.
Cầm Linh Quân quay lại phía Lục Phượng Tường, Tôn Hiệu Nam và Giản chân nhân chắp tay nói :
- Nếu các vị cần đi, lão phu sẽ xin chờ đợi ngay phía dưới núi.
Giản chân nhân hét lớn :
- Giản mỗ cũng tự lượng sức mình tuy nhiên sau khi xuống núi thế nào cũng gặp ngươi lại để thanh toán khoản nợ máu người mấy năm về trước.
Nam Cung Hột không nói lại, chỉ hừ một tiếng rồi phi thân xuống núi luôn.
Câu chuỵên xin tạm hoãn nơi đây.
Bây giờ nhắc lại Vệ Thiên Tường, khi rời khỏi Ngũ Lão phong cứ dọc theo đường núi phi thân bay đi vun vút.
Khi xuống đến chân núi, chàng thấy có một ông già đang ngồi xổm bên gốc cây cổ thụ ven đường.
Thì ra ông già ấy là Cùng Lai Quái Tẩu Bàng Đại Thiên. Lão đang ngồi chăm chú hút thuốc lào, thở khói phì phà ra vẻ khoái trá lắm.
Vừa trông thấy Vệ Thiên Tường đi đến, Cùng Lai Quái Tẩu liền gõ tàn thuốc, cài ống điếu trúc vào lưng, đứng dậy, đẩy đưa cặp mắt ty hý, nở một nụ cười ranh mãnh rồi ân cần nói :
- Ủa, Vệ thiếu hiệp, không ngờ may mắn lại gặp nhau đây.
Vệ Thiên Tường chắp tay nói :
- Bàng lão tiền bối có lẽ cũng vừa đi đến đây. Đại hộ Lư Sơn đã kết thúc, tất cả các nhân vật đại môn phái đều có mặt tại Ngũ Lão phong hà cớ Bàng lão tiền bối lại ở đây?
Cùng Lai Quái Tẩu nói :
- Lão hủ đã biết rồi, nhưng vì còn phải chờ một người bạn.
Vệ Thiên Tường nói :
- Chẳng hay Bàng lão tiền bối chờ ai?
Cùng Lai Quái Tẩu mỉm cười nói :
- Kẻ ấy không phải người nào xa lạ, mà chính là Vệ thiếu hiệp.
Vệ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
- Bàng lão tiền bối có chuyện gì cần đến vãn bối mà phải chờ đợi như vây?
Cùng Lai Quái Tẩu lạnh lùng nói :
- Đợi Vệ thiếu hiệp hôm nay đâu phải chỉ một mình lão phu này?
Vệ Thiên Tường thấy thần sắc của y có vẻ không tốt, nét mặt cứ lầm lầm lỳ lỳ, nói mà không nhìn thẳng vào mặt mình, rất ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng hay có những ai cùng đi với Bàng lão tiền bối để chờ đợi! Mà họ muốn gặp vãn bối để làm gì?
Cùng Lai Quái Tẩu làm như không thèm để ý đến lời nói của Vệ Thiên Tường, cứ chậm rãi bước đi từng bước một, mặt nhìn xuống đất, tay mân mê chiếc điếu trúc, hình như đang tìm kiếm một vật gì.
Nhưng lối di chuyển của ông ta hình như có dụng ý từ trước là cố chắn giữ con đường độc đạo đi lên núi không cho Vệ Thiên Tường vượt qua.
Một chặp sau, lão dừng lại, liếc mắt nhìn Vệ Thiên Tường, cười khúc khích nói :
- Vệ thiếu hiệp vốn bản chất thông minh xuất chúng, há không thể đoán được lão hiện đang đi với ai sao?
Vệ Thiên Tường nói :
- Bàng lão tiền bối, nếu có điều gì cần chỉ giáo xin cứ nói toẹt ra đi. Vãn bối đang cần đi Hành Sơn có việc khẩn cấp.
Cùng Lai Quái Tẩu nói :
- Việc này e không thể nào chiều theo ý muốn của thiếu hiệp được.
Lão cắt tiếng cười hà hà rồi nói tiếp luôn :
- Người chờ thiếu hiệp cũng là quen biết cả, hễ gặp mặt là biết ngay.
Vệ Thiên Tường nghe nói trong lòng đã sinh nghi, sắp muốn hỏi nữa bỗng nhiên liếc mắt thấy từ mé rừng trước mặt có hai người đang thủng thỉnh đi ra.
Một người mặc đạo bào vàng, đầu búi tóc, lưng cài kiếm dài, tay cầm phất trần, trông có vẻ đạo mạo lắm.
Người thứ hai mặc áo màu xanh, mặt mày có vẻ hốc hác.
Vừa đi đến nơi người mặc đạo bào vàng chớp đôi mắt nhìn thẳng vào mặt Vệ Thiên Tường, ngó từ trên xuống dưới rồi quay sang hỏi Cùng Lai Quái Tẩu :
- Bàng đạo hữu, đây là thằng bé họ Vệ phải không?
Cùng Lai Quái Tẩu chưa kịp trả lời thì Vệ Thiên Tường đã quắc mắt hỏi :
- Vệ Thiên Tường này cùng đạo trưởng xưa nay chưa hề quen biết, chẳng hiểu vì sao mới gặp mặt đã có những lời nặng nề khiếm nhã làm tổn thương danh dự của tại hạ. Thiết tưởng đấy không phải lời nói chính đáng của một nhân vật tiền bối trong võ lâm.
Đạo nhân áo vàng trổ lên một chuỗi cười như nắc nẻ rồi gầm mặt xuống nói :
- Thằng lõi con, lần trước mày hóa trang làm Bàng lão hữu len lỏi tận núi Nga Mi, ngấm ngầm hạ độc, lúc sắp ra đi còn phá hủy Lăng Hư quán. Mày tưởng lão phu không biết hay sao? Hành động đó có xứng đáng với một nhân vật võ lâm không?
Lão già mặc áo xanh đứng bên cũng quắc mắt thét lớn :
- Tiểu tử, mày hạ độc giết chết Ngũ đệ của lão phu, hôm nay gặp nhau đây, đừng hòng tẩu thoát nữa.
Xem tiếp hồi 85 Đường cùng lại gặp oan gia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.