Kim Kiếm Lệnh

Chương 38: Phiên Phúc Độc Thủ

Đông Phương Ngọc

17/04/2013



Điểm Thương song nhạn và Ngân Lâu kiếm khách đột nhiên cảm thấy luồng áp lực bỗng nhẹ hẳn đi, không hẹn mà gặp tự nhiên cả hai cùng phi thân lùi ra sau mấy trượng.

Tức thì hai bóng người nhẹ nhàng đáp xuống trước đấu trường.

Vạn Vũ Sương và Vạn Vũ Sinh, hai anh em đều mồ hôi ướt đầm mình, tinh thần mỏi mệt, tứ chi rụng rời vừa thoáng hai bóng người vừa sa xuống đúng là Vệ Thiên Tường và Nam Cung thiếu hiệp thì vui mừng quá sức, vội vàng kêu lớn :

- Vệ... Vi... huynh đệ!...

Nói chưa dứt lời thì Bôn Lôi Thủ Thiếu Vu Sơn đã cười ha há và hét lớn :

- Tiểu tử, bọn mày có bao nhiêu người cứ kéo rốc ra đây cùng đánh một lần, để thái gia khỏi bận tay bận giải quyết nhiều đợt.

Vệ Thiên Tường quay lại nhìn Điểm Thương song nhạn, chắp tay nói :

- Vạn đại ca, Vạn nhị ca, xin nghỉ ngơi một chặp. Để đệ thử sức với hắn một keo, xem tài nghệ đến mức nào.

Thiếu Vu Lôi nổi nóng quát lớn :

- Tiểu tử, đừng khua môi múa mỏ, hãy thử nếm qua những tuyệt học của phái Bạch Đà bên Tây Vực.

Nói xong tay trái vung kiếm đâm thẳng vào mặt Nam Cung Uyên.

Vệ Thiên Tường thấy lão ra tay tấn công Nam Cung Uyên thì vội hét lớn :

- Uyên đệ, hãy lùi ra sau, để đó cho ngu huynh đối phó.

Nói xong tung luôn một chưởng chặn ngay luồng kiếm khí.

Thanh kiếm của Thiên Vu Lôi bị chưởng phong quá hùng hậu của Vệ Thiên Tường đánh kêu bằng một tiếng, dạt qua một bên tức thì.

Tay trái của y run lên hình như bị tê liệt, toàn thân rúng động, lùi ra sau mấy bước.

Vệ Thiên Tường nhướng đôi mày kiếm trầm giọng nói.

- Này gã Thiếu Vu Lôi, trước đây anh em Nhâm thị song kiệt vì tâm địa hiểm độc quyết hạ sát anh em ta nên Vi mỗ nhất thời nóng giận, lỡ tay ngộ sát. Phái Bạch Đà của ngươi có muốn phục thù rửa hận, xin cứ tìm ta, khỏi cần động đến những kẻ ngoại cuộc.

Thiếu Vu Lôi nghe chàng kể lại lai lịch, đôi mắt trợn trừng như muốn tóe lửa, tay múa tít cây đao thét lớn :

- À, té ra mi là Vi Hành Thiên phải không?

Vệ Thiên Tường gật đầu lạnh lùng đáp :

- Phải.

Thiếu Vu Lôi giận phát run, liền gầm lớn lên :

- Thái gia đang cố tìm kiếm mày, đêm này gặp được nơi đây, đừng hòng tẩu thoát nữa.

Miệng hét, hai tay hai môn, tả kiếm, hữu đao cùng múa tít vù vù nhắm Vệ Thiên Tường tấn công ráo riết.

Nam Cung Uyên thấy Vi ca ca tay không binh khí, trong lòng e ngại không yên, vội kêu lớn.

- Vi ca ca, hãy dùng tạm kiếm này.

Vệ Thiên Tường cười lớn nói :

- Đối phó với bọn cuồng đồ man rợ cần gì phải dùng kiếm cho ô danh.

Tuy ngoài miệng nói thị thường, kiêu ngạo, nhưng lúc xông ra nghênh địch, chàng lại hết sức thận trọng.

Chàng âm thầm vận dụng “Nghịch Thiên huyền công”, cánh tay đưa thẳng ra, năm ngón xếp vào nhau như một lưỡi đao, dùng thế “Tử Khí Đông Lai” (hơi tía từ hướng đông đến) vạch thành một vệt dài nghe vút một cái.

Binh! Tiếng động do hai món chạm vào nhau phát ra nghe rùng rợn.

Cả kiếm và đao của Thiếu Vu Lôi cùng chém ra một lúc, bỗng nhiên bị một luồng kình khí chặn lại, không thể nào cưỡng nổi.

Y cảm thấy cả hai cánh tay bị tê rần, hổ khẩu rát như bị rách, thân hình không đứng vững, loạng choạng lùi ra sau.

Thiếu Vu Lôi hoảng sợ, nghĩ thầm :

- “Chẳng hiểu tiểu tử này sử dụng loại võ công gì mà quá ư ghê gớm như vậy”.

Vệ Thiên Tường thấy thắng lợi, bèn dùng luôn thế “Đạo Trưởng Ma Tiêu” (đạo phát sinh, tà khí tiêu tan" là môn tuyệt học võ thượng, đứng hàng đầu trong các thế võ của Huyền môn. Nga Mi Khương chân nhân di truyền lại. Thiếu Vu Lôi không thể nào chịu đựng nổi.

Chỉ nghe vào một tiếng cả hai thanh đoản đao, đoản kiếm đều đồng thời bị gạt phắt ra như que gỗ, thiếu Vu Lôi hự lên một tiếng, vất luôn hai món vũ khí xuống đât kêu leng keng. Người hắn bị đẩy nhà ra sau hơn một trượng, ngã lộn phèo xuống đất. Khi lồm cồm ngồi dậy, y hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngồi xệp trên cỏ, thở hồng hộc.

Tuy nhiên, nhờ nội công màu nhiệm. tuy đã bị trọng thương, nhưng chỉ điều tức một láy y đã vùng nhảy lên được, tay trái đã ấn chặt nơi mỏ ác, miệng thét lớn :

- Thiếu Vu Lôi xin bái lãnh tuyệt nghệ! Này tiểu tử họ Vi, phái Bạch Đà ta từ nay cùng mày nhất định phải một còn mất. Bây giờ xin tạm biệt, sau này tái ngộ.

Thấy y dợm người chạy đi, Nam Cung Uyển liền nạt lớn :

- Thiếu tặc mày định trốn đi đâu?



Nhưng Vệ Thiên Tường đã vội kéo nàng lại nói :

- Uyển đệ khỏi cần bận tâm. Cứ để cho hắn cút đi khuất mắt.

Thiếu Vu Lôi lườm lườm quét cặp mắt đỏ ngầu nhìn qua một lượt, mím môi không nói một lời rồi tung mình biến mất.

Văn Vũ Sinh nhìn thấy, Thiếu Vu Lôi đã thọ nội thương khá nặng và tìm chỗ trốn đi rồi, liền nắm tay Vệ Thiên Tường, cảm động nói :

- Vi hiền đệ, đêm nay giá không có hiền đệ nơi đâu thì cục diện này sẽ vô cùng bi đát, không còn cách nào cứu vãn nổi.

Nói đến đây, bọn Vân Trung Hạc, Ngân Lâu kiếm khách, Tống Thu Vân, Bạch Phi Yến bốn người đã lũ lượt kéo đến tỏ lời cám ơn Vệ Thiên Tường rối rít.

Vệ Thiên Tường chấp tay nhún mình đáp lễ rồi cùng mọi người bước vào hoa sảnh.

Lúc bấy giờ tặc nhân đã chạy hết, tráng đinh vội đi thắp đèn đuốc lên sáng rực, rồi đem xác Phong Vân nhị quái đi nơi khác.

Mọi người đang rúi rít bàn tán chuyện trò, bỗng dưng Lục Phượng Tôn từ phía ngoài hoảng hốt chạy vào, miệng thở muốn đứt hơi.

Trông thấy mọi người chưa kịp chào hỏi, y đã quay lại nói với Vạn Vũ Xương :

- Vạn đại thúc, té ra bọn tặc nhân trong này đã chạy hết cả rồi sao? Tôn lão tiền bối đã bị chúng đánh mang trọng thương, chỗ vết thương bầm đen, dần dần lan ra rất may lẹ.

Gia gia tôi có nói chắc hẳn đại thúc mang theo “Bát bảo khu độc tán” nên xin mời địa thúc mau mau vào trong xem thử.

Vạn Vô Xương vừa nghe tin Tôn Hiệu Nam đã bị thương và trúng độc, bất giác giật mình hoảng sợ vô cùng.

Chúng ta nên biết riêng Thái Cực Khuyên Tôn Hiệu Nam là sư đệ của Kiều Châu Tử Chưởng môn phái Võ Đang, có thể liệt vào hạng võ lâm cao thủ, trình độ võ công đã đạt đến mức thần xuất nhập hoá, nay bị người ta đả thương, nhất định kẻ này phải là một nhân vật phi thường.

Chàng vội vàng đứng phắt dậy nói :

- Nếu vậy thì chúng ta phải đi mau.

Thế là tất cả mọi người cũng nhất tề kéo nhau đi, ai nấy đều rảo bước theo sau Vạn Vũ Xương, bước vào một khu vườn hoa.

Thì ra phía sau lại có một vườn hoa chiếm một khu đất khá rộng lớn. Trong vườn có đắp những hòn giả sơn, có rừng cây, lâu đài, thủy tạ, trưng bày rất khéo léo và thanh nhã.

Nơi đây chắc hẳn là chỗ tĩnh dưỡng thường ngày của Càn Khôn Thủ Lục Phượng Trường. So với các nhà cửa mấy tầng phía trước, cảnh sắc hoàn toàn khác xa.

Khi đoàn người bước vào khu vườn hoa thì trăng đã xế về tây. Bao nhiêu cây cỏ, hoa lá trong vườn rất rậm rạp mát mẻ nằm im dưới ánh trăng bạc đẵm sương đêm lành lạnh, quang cảnh thật nên thơ và thâm u nhàn tịch.

Vì ai nấy cũng lo âu, vội để ý theo bước đi cho mau nên chẳng ai quan tâm đến phong cảnh.

Lục Phượng Tôn đưa mọi người bước qua một dãy nhà khách, đi thẳng vào phía trong.

Vừa đến nơi đã thấy Tôn Hiệu Nam đang ngồi xếp bằng trên một bục gỗ nét mặt trắng nhạt, hai mắt nhắm nghiền tựa hồ như một vị cao tăng đang tham thiền nhập định.

Lục Phượng Tường đang ngồi sau lưng, hữu chưởng ấp vào xương sống Tôn Hiệu Nam, đang vận dụng, nội công dồn chận ngươn vào giúp ông ta khử độc chữa thương.

Bên cạnh đó, Thất Bộ Liên Hoàn Tôn Chính, nước mắt ràn rụa cứ chăm chăm nhìn vào phụ thân, thần sắc rất đau thương, thất vọng.

Vạn Vũ Xương vừa trông thấy đã giật mình vì không ngờ một nhân vật có nội công nhiệm mầu như Tôn Hiệu Nam dù có bị một chưởng nặng đến đâu cũng chưa đến nỗi thay đổi thần sắc một cách quá mau như vậy.

Khi thấy Lục Phượng Tường đang dùng bản thân chân khí để trợ giúp, chắc có lẽ cũng chưa đến bề nào cho nên chàng vội chạy lại gần bên giường thăm hỏi.

Vừa thấy Vạn Vũ Xương, Lục Phượng Tường đã hỏi ngay :

- Vạn lão đệ, có mang theo “Bát bảo khu độc tán” của bôn môn đó không? Tôn lão ca hình như trúng phải “Phiên Phúc Độc Thủ”, lão đệ hãy lại xem thử.

Vạn Vũ Xương nghe nói giật mình, nghĩ bụng :

- “Phiên Phúc Độc Thủ là thủ đoạn âm độc nhất của những người trong số thất Thập tam tà, Nhân Yêu Hách Phi Yên, Xà Cư Sĩ Khuất Thất. Đây cũng là công phu độc môn của La Uyên, khét tiếng khắp giang hồ nên thên hạ mới lấy đó làm ngoại hiệu để gọi lão. Chẳng nhẽ tên đại ma đầu này cũng xuất hiện đêm nay tại chốn này sao?”

Nghĩ thế, chàng vội nói :

- Vãn bối có mang sẵn Bát bảo khu độc tán đây, nhưng chỉ e rằng...

Chàng định nói “thuốc này không đủ khả năng để trị độc do Phiên Phúc Độc Thủ gây nên” nhưng không nói được trọn lời.

Khi thấy Liên Hoàn Tôn Chánh Thuần thần sắc lộ vẻ quá khẩn trương, chàng vội nói trở qua :

- Vết thương của lão tiền bối nặng nhẹ ra sao và trúng tại chỗ nào?

Nói xong cúi sát nhìn gần vào mặt Tôn Hiệu Nam, thấy nơi ấn đường đã xám xịt, mặt nám đen, giật mình sợ hãu.

Thật ra, Bát bảo khu độc của Điểm Thương song nhạn vốn là một loại thuốc giải độc của người Miêu bào chế ra truyền lại từ đời này sang đời khác, Vạn Vũ Xương đã từng hiểu rõ khả năng của nó đến mức độ nào rồi, Nhưng sau khi nhìn kỹ thần sắc của Tôn Hiệu Nam, chàng đã hoàn toàn thất vọng, khẽ thở dài biết rằng dù dùng thuốc này cũng chẳng ích gì nữa.

Tôn Hiệu Nam lúc đó vừa mơ màng mở mắt, nhìn thấy Vạn Vũ Xương, mỉm cười nói :

- Vạn lão đệ, lão hủ thất cơ bị trúng phải tặc tử ám toán. Tuy nhiên chính hắn cũng bị “Lưỡng Nghi chưởng” của lão hủ đánh chết rồi. Như thế thì mạng này có bề nào cũng thỏa mãn lắm rồi, không có gì đáng thắc mắc nữa.

Vạn Vũ Xương nói :

- Xin Tôn lão tiền bối cố vận công trục độc ra ngoài, không nên nói chuyện nhiều có hại.

Tôn Chính vội vàng cởi áo của phụ thân ra thì thấy ở bên vai phải có in dấu một bàn tay màu đen đen, trên dấu bàn tay có lốm đốm rất nhiều chấm và lỗ nho nhỏ, hình như kim châm. Xung quanh vết bàn tay có những vết đen mờ mờ đang lao dần ra, mỗi lúc một lớn thêm.

Vạn Vũ Xương vừa thấy nghĩ bụng :



- “Rõ ràng bàn tay của địch nhân có đeo bao da, trên bao có đính nhiều đinh tẩm độc, khi đánh trúng vai chất độc theo đầu đinh truyền vào cơ thể rất mau”.

Chàng ngước lên, cau mày nói :

- Thương thế của Tôn lão tiền bối cũng không lấy gì làm nặng lắm. Tuy nhiên vì trên bao bàn tay của kẻ địch có cài kim độc nên chất độc đã truyền vào mạch máu. Bây giờ trước tiên là phải để cho vãn bối rút hết máu độc ra rồi nhiên hậu mới buộc thuốc.

Tôn Chính nước mắt ràn rụa, bệu bạo nói :

- Vạn đại ca, gia phụ không hề gì chứ?

Vạn Vũ Xương nhìn qua tình hình cũng biết rằng việc chữa trị của mình cũng chỉ là việc làm cầu may, tuy nhiên chằng cũng gắng gượng tìm lời an ủi :

- Tôn lão tiền bối suốt đời làm việc thiện thì trời đất cũng không bao giờ phụ người hiền. Chỉ có một điều là chính tại hạ cũng chưa nhận xét được ra đây là thứ độc gì cho nên buộc lòng phải lo rút độc ra trước rồi sau đây sẽ tùy liệu.

Nói xong lấy trong người ra một con dao nhỏ, lưỡi mỏng và thật bén, sẽ vạch một chữa thập ngay trên dấu bàn tay rồi dùng ngón tay ấn nhè nhẹ xung quanh, tức thì thấy có nhiều nước đen nhớt nhát và tanh hôi vọt ra như suối.

Một hồi lâu máu đen ra gần một bát nhưng vẫn chưa thấy có máu tươi. Chỗ bị thương tuy có nhạt đi một chút nhưng lại xám trở lại như cũ.

Cùng với màu đen một chất nước lờn nhờn mùi tanh hôi xông lên không thể nào chịu nổi. Bao nhiêu người đứng gần đều thấy muốn mửa.

Vạn Vũ Xương chợt hiểu, rõ ràng tặc nhân đã dùng chất nhớt của nọc rắn độc mà chế ra loại thuốc tẩm vào bao tay làm ám khí.

Chàng dùng nước nóng rửa thật sạch rồi lấy thuốc đắp vào buộc kỹ.

Một lúc sau, nhận thất bệnh tình của Tôn Hiệu Nam vẫn không thuyên giảm, cứ mỗi lúc một trầm trọng thêm.

Thân người của ông thỉnh thoảng uốn cong lên, giật từng cơn, vết bầm đã dần dần lan khắp thân thể.

Quả nhiên là hiện tượng của chất kịch độc đang bắt đầu xâm nhập vào tim.

Một tay cao thủ nội công cao siêu tột bực như Tôn Hiệu Nam mới chịu đựng được tới mức này, nếu là kẻ khác thì đã bỏ mạng từ lâu rồi.

Lục Phượng Tường e ngại hỏi :

- Vạn Lão đệ! Tôn lão ca đã được trục máu độc và dịp thuốc rồi sao vẫn chưa thấy kiến hiệu? Xem có bề nào không?

Vạn Vũ Xương gượng cười đáp :

- Tôn lão tiền bối vừa bị chưởng vừa trúng độc. Chất độc này tựa như loại nhớt của rắn rết làm nên, hiện giờ đã thấm vào lục phủ ngũ tạng, vãn bối e rằng “Bát bảo khu độc tán” không ăn thua gì!

Tôn Hiệu Nam da mặt đã xám dần nhưng trên môi vẫn giữ một nụ cười. Hiển nhiên là ông ta đã dùng hết sức lực chống độc và đem hết cương nghị chống với sự đau đớn đang hành hạ thể xác. Tuy nhiên thân hình ông vẫn thấy run run và cứ giật lên từng hồim khiến những người đứng xung quanh nóng ruột và xót xa vô cùng nhưng chẳng có cách nào hơn nữa.

Thất Bộ Liên Hoàn Tôn Chính quỳ ngay trước mặt phụ thân, nước mắt như mưa. Ai nấy đều căm thù kẻ địch nhưng cũng đành bó tay phó mặc cho định mạng.

Vệ Thiên Tường sực nhớ lại luc mình trúng Bách Độc chưởng của Xà Cư Sĩ, Nam Thiên Nhất Điêu có cưỡng ép lão phỉa đưa một hoàn thuốc giải độc. Hoàn thuốc ấy hiện chàng còn giữ bên mình. Cứ như lời nói của Xà Cư Sĩ thì linh dược này có khả năng tiêu trừ bách độc trên thiên hạ, hãy đưa ra dùng, biết đâu cứu được mạng Tôn lão tiền bối cúng nên.

Nghĩ đến đây, chàng vội vàng đưa tay vào túi trong lấy ra viên thuốc giải độc, cầm trao cho Vạn Vũ Xương và nói :

- Vạn đại ca! Đây là hoàn thuốc giải độc của Xà Cư Sĩ có thể giải trừ trăm thứ độc trên thiên hạ, hãy đưa dùng thử xem có thể cứu chữa được vết thương của lão tiền bối hay không.

Vạn Vũ Xương tiếp lấy, thấy viên thuốc mày đen đen, để gần mũi ngửi không thấy mùi gì cả.

Lục Phượng Tường vội hỏi :

- Vi lão đệ, giải độc đơn của Xà Cư Sĩ, lão đệ lấy được ở đâu và lúc nào vậy?

Vệ Thiên Tường đem tình hình đã xảy ra thuật lại cho mọi người nghe qua một lượt.

Lục Phượng Tường thở dài nói :

- Xà Cư Sĩ Khuất Thất đã hai chục năm qua không hề rời ra khỏi đảo Hải Nam một bước, thế mà hôm nay lại cũng tìm đến nơi đây, thật không ngờ, không ngờ!

Suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp :

- Vạn lão đệ có lẽ hoài nghi thuốc này của Xà Cư Sĩ có sự gì dối trá chăng?

Vạn Vũ Xương nói :

- Theo vãn bối trộm nghĩ, Xà Cư Sĩ Khuất Thất là con người xảo quyệt khôn lường, nên thuốc của lão ấy chưa chắc có khả năng hiệu nghiệm như lời lão ca tụng. Vì vậy nên vãn bối e...

Lục Phượng Tường gật đầu nói :

- Vạn lão đệ nghĩ cũng phải, nhưng lão phu suy rằng, thuốc này không phải do lòng tự nguyện của Xà Cư Sĩ mà vì Nam Thiên Nhất Điêu dùng tài ba cưỡng ép. Dầu thế nào đi nữa, Xà Cư Sĩ Khuất Thất cũng là chủ nhân một môn phái, mặt mũi nào đi lừa gạt. Cho nên thuốc này không thể là đồ giả, lão đệ cứ cho Tôn lão ca uống đi.

Tuy ngoài miệng khuyên như vậy, nhưng thật ra trong lòng ông ta vẫn còn một điểm do dự chưa dám chắc. Vì Nam Thiên Nhất Điêu và Nhân Yêu Hách Phi Yến cũng như Xà Cư Sĩ, đều là nhân vật của nhóm Thập tam tà, không phải là hạng người có thể hoàn toàn tín nhiệm được. Ngặt vì bệnh tình của Tôn Hiệu Nam mỗi lúc càng thê nguy ngập, chả lẽ cứ nghi ngờ rồi ngồi bó tay chờ chết, cho nên phải buộc lòng mạo hiểm cho uống thử, may ra cũng chưa biết chừng.

Vạn Vũ Xương thấy Lục Phượng Tường khuyên như vậy, liền gật đầu tuân theo. Chàng dùng mũi đao khẽ cạy răng Tôn Hiệu Nam, đem hoàn thuốc nghiền nát, hòa với ít nước nóng đổ vào mồm.

Hoàn thuốc của Xà Cư Sĩ, lúc đầu ngửi chẳ thấy mùi vị gì hết, nhưng lúc uống vào thấy một mùi nồng nồng cay cay từ miệng Tôn Hiệu Nam xông ra khiến mọi người cùng ngửi thấy.

Vạn Vũ Xương mừng rỡ nói :

- Xà Cư Sĩ không lừa người đâu. Đích xác là loại thuốc giải độc rồi, chẳng còn điều gì nghi ngờ nữa.

Xem tiếp hồi 39

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Kiếm Lệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook