Chương 3
Nghiêm Ca Linh
12/12/2015
Tối đến, ánh lửa càng sáng hơn, sáng đến mức các bé gái không thể ngủ được, bên cạnh Thư Quyên là Từ Tiểu Ngu, cha của Tiểu Ngu là một trong các phú ông lớn nhất của Giang Nam. Buôn bán đến tận Áo Môn, Hồng Công, Singapore, Nhật Bản. Khi Nam Kinh tẩy chay hàng Nhật, bố nó thay đổi toàn bộ nhãn mác hàng Nhật, bán ra như hàng nội, chẳng thiệt xu nào. Buôn rượu với người Bồ Đào Nha, tất cả rượu vang đỏ vang trắng nguyên chất ông ta thay bằng rượu giá rẻ thu mua về. Rượu đỏ nhà thờ Wilson dùng trong lễ Misa đều do ông ta biếu. Đêm 13 tháng mười hai năm 1937, rượu mà đám gái Tần Hoài uống chính là rượu do bố của Từ Tiểu Ngu hiến tặng.
Về Từ Trí Nhân, bố của Từ Tiểu Ngu, tôi còn tìm hiểu kỹ hơn cô tôi, vì ông ta sẽ chạy lăng xăng trong câu chuyện tôi đang viết đây. Bây giờ chưa phải lúc ông ta xuất hiện. Quan hệ của Từ Tiểu Ngu và Thư Quyên rất mong manh, hôm nay thân thiết thế, ngày mai thì chẳng ai biết ai nữa. Từ Tiểu Ngu là một cô gái xinh xắn, hình như cô không biết rằng con gái xinh dễ làm tổn thương người khác, người dễ tổn thương nhất là những cô bé thích ngắm nghía cô ta, hâm mộ cô ta, muốn thân với cô ta. Thư Quyên chính là một cô bé như thế. Thư Quyên dễ bị Tiểu Ngu làm tổn thương, còn một lý do nữa là Thư Quyên ngấm ngầm không phục Tiểu Ngu vì cô học giỏi và cũng xinh, nhưng khi có Tiểu Ngu rồi thì Thư Quyên không nổi lên được nữa. Một đôi bạn gái như thế thường có mối quan hệ hành hạ và bị hành hạ, và hai bên luôn luôn đổi vị trí cho nhau.
Tiểu Ngu gác cánh tay lên eo Thư Quyên thử xem cô ngủ chưa, Thư Quyên cảm thấy nếu phản ứng ngay thì thiếu tự trọng, bởi vì hôm qua Tiểu Ngu thân thiết với Sô-phi, hôm nay khi ném gậy vào Hồng Lăng Thư Quyên đã nhận tội thay cho Tiểu Ngu, chính vì thế mà Tiểu Ngu thay lòng. Thư Quyên tự trách mình về điều ấy. Đúng vậy, cử chỉ đó của Thư Quyên đã làm cho Tiểu Ngu bị chinh phục. Tiểu Ngu đè mạnh tay xuống, Thư Quyên cựa quậy.
“Cậu tỉnh rồi à?” Tiểu Ngu thì thào.
“Gì thế?” Thư Quyên giả vờ vừa tỉnh dậy.
Tiểu Ngu ghé sát và tai Thư Quyên: “Cậu bảo ai xinh nhất?”
Thư Quyên hơi sững người, cô biết ý Tiểu Ngu hỏi về đám gái điếm, thực ra cô chưa nhìn rõ ai trong đám họ cả; cũng chẳng thiết nhìn kỹ, ngoài cái lưng của cô có cái tên Ngọc Mặc. Nhưng cô không muốn làm Tiểu Ngu cụt hứng, tình thân con gái rất ngọt ngào tươi mới. “Ý cậu thế nào?” Cô hỏi lại đồng thời lật mình quay lại kề sát mặt Tiểu Ngu.
“Thế thì ta phải xem lại.” Tiểu Ngu nói.
Thì ra các cô bé ai cũng vậy, đối với bọn đàn bà hạ đẳng từ thuyền hoa đến, các cô vừa khinh rẻ vừa háo hức, các cô nghĩ đến chuyện họ kiếm sống bằng cái bộ phận kín đáo giữa hai đùi mà đỏ mặt thốt lên “eo ơi!” và giấu kín sự xao động lạ lẫm trong cơ thể mình. Tội lỗi vốn có sức hấp dẫn, những việc làm tội lỗi mà các cô không dám nghĩ không dám làm hình như có thể để cho bọn người này thế mạng.
Hai cô bé đứng trong sân, quên cả mục đích lẻn chạy ra để làm gì. Hình như là chỉ để xem ngôi nhà gạch đỏ của linh mục Engman còn ở đó hay không, lại có vẻ như chỉ để xem ô cửa sổ của Fabbi có sáng ánh nến không. Nhưng tiếng đàn tì bà đã làm họ tỉnh ra.
Trần của kho ngầm cao đúng đến đùi của Thư Quyên. Đi ra phía sau bếp sẽ thấy lỗ thông hơi của nhà kho. Có ba cái lỗ thông hơi, bên trên chụp một cái lưới sắt có lớp gỉ dày cộp. Bây giờ cái lỗ thông hơi là cái lỗ để Thư Quyên và Tiểu Ngu nhìn trộm vào.
Tiếng đàn tì bà phát ra từ ngón tay Đậu Hoàn. Cô này nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt trái đào, che phần dưới đi, cặp mắt cô lúc nào cũng cười rạng rỡ, che phần trên đi thì trông như suốt ngày hậm hực điều gì, cứ như ai đó vay gạo trả thóc cho cô vậy. Cho dù thế nào Đậu Hoàn là một người đẹp, nếu không có số phận hèn mạt, cô có thể làm đảo lộn chúng sinh. Cuộc tuyển chọn người đẹp của hai cô gái qua lỗ nhòm trộm đã có kết quả.
Cái kho không còn là cái kho nữa mà là chiếc thuyền hoa, chăn đệm xanh đỏ, áo lông chồn lông báo trải khắp nơi, các móc dùng để treo xúc xích, giăm bông để trống được bọc bằng giấy bạc bao thuốc lá treo đầy khăn quàng, xu chiêng, nịt bụng… Bốn ả đứng quanh cái thùng xoa mạt chược rào rào. Xem ra, thiếu năm quân không làm các ả mất hứng. Trước mặt mỗi người để một cái bát đựng rượu vang đỏ.
“Nan Ni! Để tớ đi một vòng xem nhé?” Đậu Hoàn nói.
Nan Ni lấy ngón tay móng đỏ kéo trễ mi mắt xuống. Bộ điệu này trẻ con cũng hiểu: nghĩa là đừng tưởng bở; giương mắt lên mà xem.
“Trời ơi buồn quá!” Đậu Hoàn nói rồi cầm bát rượu của Nan Ni tợp một ngụm.
“Thế thì mày đến linh mục Tây mượn mấy cuốn sách tử tế mà xem.” Ngọc Mặc trêu chọc và cười.
Đậu Hoàn nói “Em lên lầu hai nhìn trộm vào trong có gì. Toàn là sách! Fabbi Dương Châu ở sát vách phòng sách.”
“Tao cũng nhìn thấy. Có thể lấy sách xây tường được!” Ả da đen nói.
“Ngọc Sênh đi cùng với em lên xem đấy.” Hồng Lăng nói.
Hai cô bé nhìn nhau rồi lại nhìn cô da đen tên là Ngọc Sênh: Đen chùi chũi thế mà cũng “ngọc”!
“Đọc xong núi sách kinh ấy, chị em mình sẽ vào tu viện học lên nhé.”
“Vào tu viện sướng lắm, ăn no.” Ngọc Mặc nói.
“Ngọc Sênh, bụng mày to thế, làm ni cô ăn cơm tha hồ.” Na Ni nói.
“Ni cô phải có “hòa thượng Tây” nói tiếng Dương Châu đi kèm mới đẹp” Hồng Lăng cười tít mắt nói.
“Trong tu viện có gọi ni cô không, Ngọc Mặc?”
“Gọi thế nào cùng vậy thôi, đều ăn chay, ngủ chay.” Ngọc Mặc nói.
“Ăn chay cũng được, ngủ chay thì khó nhỉ, Ngọc Sênh?”
Mọi người cười ầm. Ngọc Sênh cầm nắm quân mạt chược ném Hồng Lăng. Tiếng cười càng to, bảo hôm nay Hồng Lăng bị trận thứ hai vì mạt chược, sau này thế nào cũng chết dưới quân mạt chược. Trong gian bếp chật chội nó đuổi Hồng Lăng đến kỳ cùng. Nó nói: “Hồng Lăng, mày đừng có vội, chị mày sẽ cưa “hòa thượng Tây” Dương Châu kia, tối mai sẽ cho mày ngủ mặn, không phải ngủ chay đâu!”
Hồng Lăng đưa tay làm hiệu gì đó, hai cô bé không hiểu nhưng lập tức biết rằng đó là thứ mất dạy, bởi vì tất cả cười ầm lên, còn nó thì cứ xoa cái bụng tròn xoe mà cười.
Ngọc Mặc dửng dưng nhìn chúng nó đùa nghịch, cô ngồi một mình trên cái thùng dầu đặt ngang, một tay thuốc lá một tay rượu.
Xem hồi lâu, hai cô bé thay đổi sự đánh giá ban đầu. Trong đám người này, Ngọc Mặc mỗi lúc một đẹp hơn lên, cô ta không phải là tuyệt thế giai nhân nhưng rất ưa nhìn, rất dễ gây ấn tượng. Mái tóc rất dày, khi xổ ra có vẻ rất nặng, khiến khuôn mặt nhỏ đi. Khuôn mặt không vuông không tròn, nhỏ và ngắn, cằm hơi đưa ra phía trước, cho nên lúc nào cũng hơi có vẻ kênh kiệu, một vẻ kênh kiệu “khinh tôi thì tôi cũng khinh lại”. Đôi mắt đen và to bắt bạn phải ngắm nghía, cô ta nhìn cái gì đó mà bạn không nhìn thấy khiến cô ta đăm chiêu. Cái miệng là điểm yếu nhất trên khuôn mặt cô ta, mỏng mà to, một cái miệng tướng khổ và lắm điều, nhưng điều lạ là, người có cái miệng như thế lại quý lời như vàng. Nhìn cái miệng đó, cô ta phải là người đàn bà cay độc chua ngoa, có thể tàn nhẫn trở mặt như bàn tay. Điểm mạnh nhất là cô không hề có thái độ tự hạ mình, phá phách bất cần đời, có thể nghĩ cô là một mệnh phụ cao sang, cũng có thể nghĩ cô là một ngôi sao điện ảnh. Khác với khi đến sáng nay, cô đổi sang mặc chiếc áo dài hoa màu xanh đen, khoác chiếc áo choàng dày bằng len trắng, trên ngực có hai quả cầu to bằng len. Cô ăn mặc rất hợp thời trang, trên mảnh đất của các nữ sinh, vẻ phong trần của cô đã được trút bỏ sạch sanh. Để mưu sinh hay để tìm kiếm sự bình đẳng mà cô ta phải ngụy trang như vậy, Thư Quyên không thể biết được.
Về Từ Trí Nhân, bố của Từ Tiểu Ngu, tôi còn tìm hiểu kỹ hơn cô tôi, vì ông ta sẽ chạy lăng xăng trong câu chuyện tôi đang viết đây. Bây giờ chưa phải lúc ông ta xuất hiện. Quan hệ của Từ Tiểu Ngu và Thư Quyên rất mong manh, hôm nay thân thiết thế, ngày mai thì chẳng ai biết ai nữa. Từ Tiểu Ngu là một cô gái xinh xắn, hình như cô không biết rằng con gái xinh dễ làm tổn thương người khác, người dễ tổn thương nhất là những cô bé thích ngắm nghía cô ta, hâm mộ cô ta, muốn thân với cô ta. Thư Quyên chính là một cô bé như thế. Thư Quyên dễ bị Tiểu Ngu làm tổn thương, còn một lý do nữa là Thư Quyên ngấm ngầm không phục Tiểu Ngu vì cô học giỏi và cũng xinh, nhưng khi có Tiểu Ngu rồi thì Thư Quyên không nổi lên được nữa. Một đôi bạn gái như thế thường có mối quan hệ hành hạ và bị hành hạ, và hai bên luôn luôn đổi vị trí cho nhau.
Tiểu Ngu gác cánh tay lên eo Thư Quyên thử xem cô ngủ chưa, Thư Quyên cảm thấy nếu phản ứng ngay thì thiếu tự trọng, bởi vì hôm qua Tiểu Ngu thân thiết với Sô-phi, hôm nay khi ném gậy vào Hồng Lăng Thư Quyên đã nhận tội thay cho Tiểu Ngu, chính vì thế mà Tiểu Ngu thay lòng. Thư Quyên tự trách mình về điều ấy. Đúng vậy, cử chỉ đó của Thư Quyên đã làm cho Tiểu Ngu bị chinh phục. Tiểu Ngu đè mạnh tay xuống, Thư Quyên cựa quậy.
“Cậu tỉnh rồi à?” Tiểu Ngu thì thào.
“Gì thế?” Thư Quyên giả vờ vừa tỉnh dậy.
Tiểu Ngu ghé sát và tai Thư Quyên: “Cậu bảo ai xinh nhất?”
Thư Quyên hơi sững người, cô biết ý Tiểu Ngu hỏi về đám gái điếm, thực ra cô chưa nhìn rõ ai trong đám họ cả; cũng chẳng thiết nhìn kỹ, ngoài cái lưng của cô có cái tên Ngọc Mặc. Nhưng cô không muốn làm Tiểu Ngu cụt hứng, tình thân con gái rất ngọt ngào tươi mới. “Ý cậu thế nào?” Cô hỏi lại đồng thời lật mình quay lại kề sát mặt Tiểu Ngu.
“Thế thì ta phải xem lại.” Tiểu Ngu nói.
Thì ra các cô bé ai cũng vậy, đối với bọn đàn bà hạ đẳng từ thuyền hoa đến, các cô vừa khinh rẻ vừa háo hức, các cô nghĩ đến chuyện họ kiếm sống bằng cái bộ phận kín đáo giữa hai đùi mà đỏ mặt thốt lên “eo ơi!” và giấu kín sự xao động lạ lẫm trong cơ thể mình. Tội lỗi vốn có sức hấp dẫn, những việc làm tội lỗi mà các cô không dám nghĩ không dám làm hình như có thể để cho bọn người này thế mạng.
Hai cô bé đứng trong sân, quên cả mục đích lẻn chạy ra để làm gì. Hình như là chỉ để xem ngôi nhà gạch đỏ của linh mục Engman còn ở đó hay không, lại có vẻ như chỉ để xem ô cửa sổ của Fabbi có sáng ánh nến không. Nhưng tiếng đàn tì bà đã làm họ tỉnh ra.
Trần của kho ngầm cao đúng đến đùi của Thư Quyên. Đi ra phía sau bếp sẽ thấy lỗ thông hơi của nhà kho. Có ba cái lỗ thông hơi, bên trên chụp một cái lưới sắt có lớp gỉ dày cộp. Bây giờ cái lỗ thông hơi là cái lỗ để Thư Quyên và Tiểu Ngu nhìn trộm vào.
Tiếng đàn tì bà phát ra từ ngón tay Đậu Hoàn. Cô này nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt trái đào, che phần dưới đi, cặp mắt cô lúc nào cũng cười rạng rỡ, che phần trên đi thì trông như suốt ngày hậm hực điều gì, cứ như ai đó vay gạo trả thóc cho cô vậy. Cho dù thế nào Đậu Hoàn là một người đẹp, nếu không có số phận hèn mạt, cô có thể làm đảo lộn chúng sinh. Cuộc tuyển chọn người đẹp của hai cô gái qua lỗ nhòm trộm đã có kết quả.
Cái kho không còn là cái kho nữa mà là chiếc thuyền hoa, chăn đệm xanh đỏ, áo lông chồn lông báo trải khắp nơi, các móc dùng để treo xúc xích, giăm bông để trống được bọc bằng giấy bạc bao thuốc lá treo đầy khăn quàng, xu chiêng, nịt bụng… Bốn ả đứng quanh cái thùng xoa mạt chược rào rào. Xem ra, thiếu năm quân không làm các ả mất hứng. Trước mặt mỗi người để một cái bát đựng rượu vang đỏ.
“Nan Ni! Để tớ đi một vòng xem nhé?” Đậu Hoàn nói.
Nan Ni lấy ngón tay móng đỏ kéo trễ mi mắt xuống. Bộ điệu này trẻ con cũng hiểu: nghĩa là đừng tưởng bở; giương mắt lên mà xem.
“Trời ơi buồn quá!” Đậu Hoàn nói rồi cầm bát rượu của Nan Ni tợp một ngụm.
“Thế thì mày đến linh mục Tây mượn mấy cuốn sách tử tế mà xem.” Ngọc Mặc trêu chọc và cười.
Đậu Hoàn nói “Em lên lầu hai nhìn trộm vào trong có gì. Toàn là sách! Fabbi Dương Châu ở sát vách phòng sách.”
“Tao cũng nhìn thấy. Có thể lấy sách xây tường được!” Ả da đen nói.
“Ngọc Sênh đi cùng với em lên xem đấy.” Hồng Lăng nói.
Hai cô bé nhìn nhau rồi lại nhìn cô da đen tên là Ngọc Sênh: Đen chùi chũi thế mà cũng “ngọc”!
“Đọc xong núi sách kinh ấy, chị em mình sẽ vào tu viện học lên nhé.”
“Vào tu viện sướng lắm, ăn no.” Ngọc Mặc nói.
“Ngọc Sênh, bụng mày to thế, làm ni cô ăn cơm tha hồ.” Na Ni nói.
“Ni cô phải có “hòa thượng Tây” nói tiếng Dương Châu đi kèm mới đẹp” Hồng Lăng cười tít mắt nói.
“Trong tu viện có gọi ni cô không, Ngọc Mặc?”
“Gọi thế nào cùng vậy thôi, đều ăn chay, ngủ chay.” Ngọc Mặc nói.
“Ăn chay cũng được, ngủ chay thì khó nhỉ, Ngọc Sênh?”
Mọi người cười ầm. Ngọc Sênh cầm nắm quân mạt chược ném Hồng Lăng. Tiếng cười càng to, bảo hôm nay Hồng Lăng bị trận thứ hai vì mạt chược, sau này thế nào cũng chết dưới quân mạt chược. Trong gian bếp chật chội nó đuổi Hồng Lăng đến kỳ cùng. Nó nói: “Hồng Lăng, mày đừng có vội, chị mày sẽ cưa “hòa thượng Tây” Dương Châu kia, tối mai sẽ cho mày ngủ mặn, không phải ngủ chay đâu!”
Hồng Lăng đưa tay làm hiệu gì đó, hai cô bé không hiểu nhưng lập tức biết rằng đó là thứ mất dạy, bởi vì tất cả cười ầm lên, còn nó thì cứ xoa cái bụng tròn xoe mà cười.
Ngọc Mặc dửng dưng nhìn chúng nó đùa nghịch, cô ngồi một mình trên cái thùng dầu đặt ngang, một tay thuốc lá một tay rượu.
Xem hồi lâu, hai cô bé thay đổi sự đánh giá ban đầu. Trong đám người này, Ngọc Mặc mỗi lúc một đẹp hơn lên, cô ta không phải là tuyệt thế giai nhân nhưng rất ưa nhìn, rất dễ gây ấn tượng. Mái tóc rất dày, khi xổ ra có vẻ rất nặng, khiến khuôn mặt nhỏ đi. Khuôn mặt không vuông không tròn, nhỏ và ngắn, cằm hơi đưa ra phía trước, cho nên lúc nào cũng hơi có vẻ kênh kiệu, một vẻ kênh kiệu “khinh tôi thì tôi cũng khinh lại”. Đôi mắt đen và to bắt bạn phải ngắm nghía, cô ta nhìn cái gì đó mà bạn không nhìn thấy khiến cô ta đăm chiêu. Cái miệng là điểm yếu nhất trên khuôn mặt cô ta, mỏng mà to, một cái miệng tướng khổ và lắm điều, nhưng điều lạ là, người có cái miệng như thế lại quý lời như vàng. Nhìn cái miệng đó, cô ta phải là người đàn bà cay độc chua ngoa, có thể tàn nhẫn trở mặt như bàn tay. Điểm mạnh nhất là cô không hề có thái độ tự hạ mình, phá phách bất cần đời, có thể nghĩ cô là một mệnh phụ cao sang, cũng có thể nghĩ cô là một ngôi sao điện ảnh. Khác với khi đến sáng nay, cô đổi sang mặc chiếc áo dài hoa màu xanh đen, khoác chiếc áo choàng dày bằng len trắng, trên ngực có hai quả cầu to bằng len. Cô ăn mặc rất hợp thời trang, trên mảnh đất của các nữ sinh, vẻ phong trần của cô đã được trút bỏ sạch sanh. Để mưu sinh hay để tìm kiếm sự bình đẳng mà cô ta phải ngụy trang như vậy, Thư Quyên không thể biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.