Chương 23: Mùi hương ở Liễu Hòa cung
Cửu Hy
12/04/2023
Không khí rơi vào trầm tư, ngay cả Lão Ngô đứng cạnh cũng dần ngộ ra gì đó. Di Nguyệt vẫn giữ bộ dáng ngây thơ, ngước đôi mắt nhìn mẫu hậu rồi lại nhìn phụ hoàng, hỏi lại: “Thật ạ?”
Thế nhưng không ai biết trong lòng nàng đang mừng thầm. Nàng chính là cố tính nói như thế để gợi nhắc cho mẫu hậu loại Lệ tần khỏi vòng nghi vấn. Có ba loại hai, vậy mũi tên có thể hướng về một người rồi.
“Ừm…” Quang Thuận đế trầm ngâm. Mẫu tử hai người họ trước nay vốn khá hiểu chuyện nên ông không để tâm nhiều lắm. Riêng tam hoàng tử cũng tính là có chút tư chất. Ít nhất thì nếu không có thái tử, thập tam hoàng tử và tứ hoàng tử, hắn sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí thái tử.
“Con cũng không chắc đâu, nên chúng ta cho kiểm tra cung nhân của ba cung này trước nhé? Được không ạ?” Di Nguyệt vân vê gấu áo, ra chiều nghĩ ngợi. Lùi một bước tiến hai bước lại hiệu quả hơn trực tiếp chỉ ra đối tượng. Như thế, ít nhiều trong mắt phụ hoàng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Được. Truyền lệnh trẫm, ngày mai trên dưới cung nhân đều nghe theo sự sắp xếp của Cửu công chúa.”
.
.
.
Di Nguyệt dắt theo Kim Ngô vệ, ngồi trên ghế nhìn trên dưới hơn một trăm nha hoàn xếp thành mười hàng trước khoảng sân rộng. Ở đây có nha hoàn của cả ba cung: Liễu Hòa cung của Hiền phi, Tịch Tâm cung của Lan phi và Hạ Ưng cung của Lệ tần. Tất cả nha hoàn từ nhất đẳng, nhị đẳng đến nha hoàn thô sử đều bị gọi tới.
“Trong cung còn bao việc mà lại bị gọi tới nơi này làm trò với một đứa trẻ. Đúng là chẳng ra gì mà.” Một nha hoàn bực dọc nói. Nàng ta đứng ở khoảng giữa, tức là một nha hoàn nhị đẳng ở cung nào đó. Người đứng sau thấy vậy khẽ ho nhẹ, nhắc nhở: “Khẽ thôi. Phận tôi tớ thì đừng có lên tiếng ăn nói lung tung, kẻo lại rước họa vào thân.”
“Cô có dám nói cô không bực không? Khi không lại bị lôi tới chỗ này vì yêu cầu của một đứa trẻ con…”
“Nhưng đứa trẻ ấy đến cả chủ tử của cô còn phải kiêng dè chứ đừng nói một nha hoàn thấp hèn như cô.” Nha hoàn đứng trước lên tiếng. Nàng ta là nhất đẳng nha hoàn, ít nhiều cũng thông minh hơn một chút. Nha hoàn kia bĩu môi không nói tiếp nữa, nhưng hẳn nhiên cuộc trò chuyện từ nãy đã bị để ý.
Hạ Uyển đi một vòng kiểm tra đương nhiên nghe thấy, còn đặc biệt chú ý nàng ta. Đông Ca quạt cho nàng, nói: “Công chúa, chúng ta bắt đầu được rồi.”
“Ừm.” Di Nguyệt gật đầu. Sau đó, theo lệnh nàng, lần lượt từng nha hoàn bước vào một căn phòng, sau đó được yêu cầu đọc hoặc nói một đoạn gì đó, không quan trọng nội dung là gì, chỉ cần lên tiếng là được. Trong phòng còn có hai tên lính canh khác. Nha hoàn và tên thị vệ kia ngồi sau một bức bình phong nhìn ra bên ngoài quan sát. Sau khi trở ra, các nàng khai báo tên và cung để xác nhận lại, sau đó nhận một ít bạc rồi ra về.
“Công chúa sao lại thưởng bạc cho họ?” Hạ Uyển nhìn các cung nhân lần lượt ra vào, nhàm chán hỏi.
“Ngốc quá. Ta gọi họ tới đã làm lở dở công việc của họ, cũng nên có chút bồi thường. Thêm vào đó, em xem ta đang thu phục họ cũng được.” Di Nguyệt đáp. Vì sự sủng hạnh của đế vương dành cho nàng mà không ít, hay nói chính xác hơn là rất nhiều người trong cung không thích nàng. Mặc dù họ chẳng làm gì được nàng cả, nhưng có thêm bạn còn hơn là có thêm kẻ thù, biết đâu sau này nàng lại có việc còn cần tới họ.
“Thế bây giờ chúng ta làm gì ạ? Công chúa có muốn ăn điểm tâm không? Em đi lấy nhé?” Đông Ca hỏi. Di Nguyệt gật đầu: “Lấy nhiều một chút, lát nữa Ngũ tỷ sẽ sang đây tìm ta.”
“Vâng.” Đông Ca rời đi ngay, giao lại cái quạt cho Hạ Uyển. Hạ Uyển tíu tít nói chuyện, chỉ người này thế này, người kia thế kia làm Di Nguyệt cũng bật cười theo.
Gần một ngày trôi qua mới xong chuyện, Quang Thuận đế đến xem kết quả. Thế nhưng, không ngờ kết quả lại là con số không tròn tĩnh.
“Thật sự không phải ai trong số họ sao?” Hạ Uyển và Đông Ca kinh ngạc, họ cứ tưởng chuyện này tới đây là xong rồi chứ. Quang Thuận đế có vẻ không kinh ngạc lắm. Ông biết rõ kẻ có thể vạch mưu tính kế được như vậy thì không dễ gì bắt được, huống hồ chi là bắt được thông qua một nha hoàn.
Di Nguyệt cũng biết rõ điều đó, người như Hiền phi sao có thể giữ một mối đe dọa như thế ở quanh mình? Tuy biết thế nhưng nàng vẫn tổ chức lần kiểm tra này, sở dĩ là để xác định một thứ…
Nàng ngồi trong lòng Quang Thuận đế nhìn nha hoàn đang quỳ gối dưới đất, ra vẻ không vui: “Thật sự không có gì quen thuộc sao? Kể cả y phục hay mùi hương à?”
Nha hoàn kia đột ngột ngẩn người, lắp bắp nói: “Có… có… bẩm bệ hạ, bẩm công chúa, có một số người có mùi hương rất giống… giống trên người nàng ta… mùi hương rất đặc trưng nên nô tỳ nhớ rất rõ…”
Di Nguyệt nhếch môi cười: “Là… nha hoàn của cung nào?”
“Bẩm công chúa… là… là nha hoàn ở Liễu Hòa cung…”
Thế nhưng không ai biết trong lòng nàng đang mừng thầm. Nàng chính là cố tính nói như thế để gợi nhắc cho mẫu hậu loại Lệ tần khỏi vòng nghi vấn. Có ba loại hai, vậy mũi tên có thể hướng về một người rồi.
“Ừm…” Quang Thuận đế trầm ngâm. Mẫu tử hai người họ trước nay vốn khá hiểu chuyện nên ông không để tâm nhiều lắm. Riêng tam hoàng tử cũng tính là có chút tư chất. Ít nhất thì nếu không có thái tử, thập tam hoàng tử và tứ hoàng tử, hắn sẽ là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí thái tử.
“Con cũng không chắc đâu, nên chúng ta cho kiểm tra cung nhân của ba cung này trước nhé? Được không ạ?” Di Nguyệt vân vê gấu áo, ra chiều nghĩ ngợi. Lùi một bước tiến hai bước lại hiệu quả hơn trực tiếp chỉ ra đối tượng. Như thế, ít nhiều trong mắt phụ hoàng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Được. Truyền lệnh trẫm, ngày mai trên dưới cung nhân đều nghe theo sự sắp xếp của Cửu công chúa.”
.
.
.
Di Nguyệt dắt theo Kim Ngô vệ, ngồi trên ghế nhìn trên dưới hơn một trăm nha hoàn xếp thành mười hàng trước khoảng sân rộng. Ở đây có nha hoàn của cả ba cung: Liễu Hòa cung của Hiền phi, Tịch Tâm cung của Lan phi và Hạ Ưng cung của Lệ tần. Tất cả nha hoàn từ nhất đẳng, nhị đẳng đến nha hoàn thô sử đều bị gọi tới.
“Trong cung còn bao việc mà lại bị gọi tới nơi này làm trò với một đứa trẻ. Đúng là chẳng ra gì mà.” Một nha hoàn bực dọc nói. Nàng ta đứng ở khoảng giữa, tức là một nha hoàn nhị đẳng ở cung nào đó. Người đứng sau thấy vậy khẽ ho nhẹ, nhắc nhở: “Khẽ thôi. Phận tôi tớ thì đừng có lên tiếng ăn nói lung tung, kẻo lại rước họa vào thân.”
“Cô có dám nói cô không bực không? Khi không lại bị lôi tới chỗ này vì yêu cầu của một đứa trẻ con…”
“Nhưng đứa trẻ ấy đến cả chủ tử của cô còn phải kiêng dè chứ đừng nói một nha hoàn thấp hèn như cô.” Nha hoàn đứng trước lên tiếng. Nàng ta là nhất đẳng nha hoàn, ít nhiều cũng thông minh hơn một chút. Nha hoàn kia bĩu môi không nói tiếp nữa, nhưng hẳn nhiên cuộc trò chuyện từ nãy đã bị để ý.
Hạ Uyển đi một vòng kiểm tra đương nhiên nghe thấy, còn đặc biệt chú ý nàng ta. Đông Ca quạt cho nàng, nói: “Công chúa, chúng ta bắt đầu được rồi.”
“Ừm.” Di Nguyệt gật đầu. Sau đó, theo lệnh nàng, lần lượt từng nha hoàn bước vào một căn phòng, sau đó được yêu cầu đọc hoặc nói một đoạn gì đó, không quan trọng nội dung là gì, chỉ cần lên tiếng là được. Trong phòng còn có hai tên lính canh khác. Nha hoàn và tên thị vệ kia ngồi sau một bức bình phong nhìn ra bên ngoài quan sát. Sau khi trở ra, các nàng khai báo tên và cung để xác nhận lại, sau đó nhận một ít bạc rồi ra về.
“Công chúa sao lại thưởng bạc cho họ?” Hạ Uyển nhìn các cung nhân lần lượt ra vào, nhàm chán hỏi.
“Ngốc quá. Ta gọi họ tới đã làm lở dở công việc của họ, cũng nên có chút bồi thường. Thêm vào đó, em xem ta đang thu phục họ cũng được.” Di Nguyệt đáp. Vì sự sủng hạnh của đế vương dành cho nàng mà không ít, hay nói chính xác hơn là rất nhiều người trong cung không thích nàng. Mặc dù họ chẳng làm gì được nàng cả, nhưng có thêm bạn còn hơn là có thêm kẻ thù, biết đâu sau này nàng lại có việc còn cần tới họ.
“Thế bây giờ chúng ta làm gì ạ? Công chúa có muốn ăn điểm tâm không? Em đi lấy nhé?” Đông Ca hỏi. Di Nguyệt gật đầu: “Lấy nhiều một chút, lát nữa Ngũ tỷ sẽ sang đây tìm ta.”
“Vâng.” Đông Ca rời đi ngay, giao lại cái quạt cho Hạ Uyển. Hạ Uyển tíu tít nói chuyện, chỉ người này thế này, người kia thế kia làm Di Nguyệt cũng bật cười theo.
Gần một ngày trôi qua mới xong chuyện, Quang Thuận đế đến xem kết quả. Thế nhưng, không ngờ kết quả lại là con số không tròn tĩnh.
“Thật sự không phải ai trong số họ sao?” Hạ Uyển và Đông Ca kinh ngạc, họ cứ tưởng chuyện này tới đây là xong rồi chứ. Quang Thuận đế có vẻ không kinh ngạc lắm. Ông biết rõ kẻ có thể vạch mưu tính kế được như vậy thì không dễ gì bắt được, huống hồ chi là bắt được thông qua một nha hoàn.
Di Nguyệt cũng biết rõ điều đó, người như Hiền phi sao có thể giữ một mối đe dọa như thế ở quanh mình? Tuy biết thế nhưng nàng vẫn tổ chức lần kiểm tra này, sở dĩ là để xác định một thứ…
Nàng ngồi trong lòng Quang Thuận đế nhìn nha hoàn đang quỳ gối dưới đất, ra vẻ không vui: “Thật sự không có gì quen thuộc sao? Kể cả y phục hay mùi hương à?”
Nha hoàn kia đột ngột ngẩn người, lắp bắp nói: “Có… có… bẩm bệ hạ, bẩm công chúa, có một số người có mùi hương rất giống… giống trên người nàng ta… mùi hương rất đặc trưng nên nô tỳ nhớ rất rõ…”
Di Nguyệt nhếch môi cười: “Là… nha hoàn của cung nào?”
“Bẩm công chúa… là… là nha hoàn ở Liễu Hòa cung…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.