Chương 22
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Long hẹn tám giờ sáng thì sớm quá, Ngân đành gọi điện cho Hằng:
– Chị Hằng ơi, tám giờ sáng mai em có hẹn với bên khách sạn Elise, chị xem có ai trông hàng giúp em được không?
– Sớm thế à, được rồi sáng mai chị đến. Có gì chị coi cửa hàng cho, từ sau cứ nhắn chị là được.
Ngân khẽ thở phào, ý nghĩ trông cậy vào Trịnh Tuấn Long thoáng qua trong óc nhưng khi bình tĩnh trở lại Ngân gạt đi ngay. Anh ta thích Ngân, nếu cô cũng thuận theo anh ta thì sao? Anh ta đâu phải kẻ ngốc, hơn nữa thứ ham muốn nhất thời của anh ta đối với cô có gì đảm bảo khiến anh ta sẵn lòng làm mọi việc vì cô? Cô vẫn là tránh né anh ta thì hơn. Chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình mà thôi!
Sáng hôm sau, Ngân xuất hiện trước mặt Trịnh Tuấn Long. Cô mặc một chiếc váy voan xanh lam điệu đà, tóc tết từ đỉnh đầu xuống chân tóc dịu dàng, hai lọn tóc mềm hờ hững thả trên khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ khiến Long ngơ ra mất mấy giây rồi mới giật mình, khẽ e hèm đứng dậy. Hai lần trước gặp lại Ngân Long đều thấy cô ta mặc quần áo giản dị, vậy mà hôm nay cô ta điệu đà hơn hẳn nhưng vẫn rất ngọt ngào, như vậy nhìn càng cuốn hút. Long nói khẽ rồi bước đi trước:
– Đi thôi!
Ngân bước theo Long ra xe. Nếu nói Ngân không cố tình làm đẹp trước anh ta thì là nói dối. Cô thậm chí còn xức chút nước hoa nhẹ nhàng sau tai. Cô chẳng có ai để trông cậy, nếu có thể tìm được một sự trợ giúp dù mong manh thì vẫn hơn. Cô biết mình ích kỷ, hơn nữa cô cũng đang thả mình vào hiểm nguy trước một con sói háo sắc như Long, nhưng cô chẳng có lựa chọn nào khác.
Long nuốt ực một ngụm khi lỡ để hương thơm nhẹ nhàng từ Ngân vương vấn. Hương thơm ở Ngân tinh khiết y như con người cô ta vậy. Bực thật! Gái một con nhưng cơ thể cô ta, ánh mắt nụ cười cô ta lại tỏa ra sự tinh khiết như gái đồng trinh! Long bất lực với cảm nhận như vậy ở Ngân, cảm giác giống như anh bị cô ta lừa vậy.
Xe đi một quãng đường khá xa ra ngoại ô thành phố. Khu đất mà khách sạn Elise khởi công xây dựng vào tháng tới lúc này mới chỉ quây lại bằng những tấm tôn. Long mở khóa cánh cổng sắt, trước mắt Ngân hiện ra một vùng đất rộng bạt ngàn, cỏ lau mọc khắp, xa xa có cả con suối nhỏ chảy róc rách, đây đó trong khu đất có vài ngôi nhà tôn dựng tạm để thợ xây đến ở trong quá trình thi công.
Ngân khẽ thốt lên:
– Diện tích cơ sở mới của khách sạn anh lớn đến vậy sao?
Long tự hào, thở một hơi hào sảng mỉm cười.
– Hơn năm nghìn mét vuông. Thế nào? Long Thành có đáp ứng nổi không?
– Anh yên tâm. Mười nghìn mét vuông cũng có đủ.
Ngân bĩu môi nói bừa, cô nhắm mắt lại, hít hà không khí trong lành mà đã quá lâu không được tận hưởng, cảm giác đè nặng trong ngực trong giây lát cũng được gỡ bỏ. Dễ chịu thật!
Vòng tay lớn từ lúc nào kéo Ngân lại, áp cơ thể mềm mại của cô sát kề khuôn ngực vững chãi. Ngân giật mình, theo phản xạ đẩy Long ra nhưng không thể. Cô đỏ mặt nói nhỏ, rõ ràng âm giọng không còn gắt gỏng.
– Anh làm gì thế, buông tôi ra đi!
– Ông ăn chả thì bà ăn nem. Yên tâm, cô sẽ không thiệt thòi đâu!
Khóe miệng tinh xảo trước mắt Ngân khẽ nhếch, máu nóng dồn lên mặt cô. Cái gì mà “ông ăn chả thì bà ăn nem”? Anh ta đúng là đồ khốn! Ngân không dám hi vọng nhiều ở anh ta là hoàn toàn chính xác, anh ta chỉ coi Ngân như một kiểu đổi gió, một trò tiêu khiển bệnh hoạn.
– BUÔNG RA!
Ngân quát to, đầu gối thúc mạnh vào giữa hai chân Long. Mặt Long tái đi, anh ta đưa hai tay ôm lấy “thằng em” cúi gập người, mặt mũi nhăn nhó. Cô ta…!
Long bực bội gắt lên:
– Chẳng phải hôm nay… cô cố tình quyến rũ tôi sao?
– Ai… ai cố tình quyến rũ anh?
Ngân lúng túng cãi. Anh ta tinh ý thật!
Ngân không thèm tranh cãi với Long thêm nữa, cô quay người bước ra đường quốc lộ gần đó, tay bắt đầu vẫy.
– Taxi!
– Này!
Long bước lại kéo tay Ngân trở vào. Ngân muốn dứt tay ra mà không được, đành hậm hực theo Long quay lại khu đất.
– Cô không định làm việc tiếp à?
– Với con yêu râu xanh như anh sao? Tôi thà phá hợp đồng còn hơn!
Long lườm Ngân một cái.
– Làm như báu lắm ấy!
Long lạnh mặt, Ngân cũng bình tĩnh lại. Cô lặng yên nghe Long nói sơ qua về kế hoạch xây dựng của khách sạn, không quên chỉ lên tấm bảng sắt lớn mô hình của khách sạn được in lên cách đây mấy tháng.
– Bỏ nó chưa?
Ngân sững lại khi Long ngừng lời, bất chợt hỏi cô một câu rất không liên quan. Nỗi đau lại làm lòng Ngân buốt nhói. Trước sự quan tâm chân tình dù tỏ vẻ thờ ơ của người đàn ông bên cạnh, Ngân gật đầu:
– Tối qua anh ta đưa cho tôi đơn ly hôn. Nhưng… tôi không ký.
– Ngược đời. Sao không phải là cô?
– Anh ta không yêu tôi. Tôi đã bị anh ta lừa. Suốt bốn năm qua. Thế đã đủ chưa?
– Thế sao cô không ký đi. Còn yêu nó lắm à?
– Yêu. Rất yêu. Nhưng có nghĩa gì nữa đâu?
Ngân gạt nước mắt. Long thở dài một hơi, khẽ lắc đầu. Cô ta không vui, Long cũng thấy lòng khó chịu sao đó.
– Đời còn dài, giai còn nhiều.
Long không có câu an ủi nào tốt hơn cho Ngân, buông một câu hờ hững rồi bước về phía con suối nhỏ. Long dự định sẽ để con suối này làm một điểm nhấn trong khung cảnh của khách sạn mới do chính anh làm chủ, không phải mẹ anh nữa. Và anh sẽ trồng hoa kim ngân bên bờ suối, tại anh bỗng thích loài hoa này từ cách đây hai tuần!
Ngân bước theo Long, cô cũng muốn ngắm đàn cá nhỏ tung tăng dưới làn nước trong lành. Nhìn những chú cá lóng lánh bạc uốn mình theo dòng nước mát, Ngân thờ ơ hỏi mà chẳng mong câu trả lời:
– Liệu có người đàn ông nào chấp nhận một người đàn bà một đời chồng cùng một đứa con trai riêng?
– Có!
Long quay sang nhìn Ngân. Làn gió thu thoảng qua làm lọn tóc trước trán xòa lên đôi mắt nai dịu hiền ướt nhoà nước mắt, dính lên bờ môi mềm mặn đắng. Long đưa tay gỡ những sợi tóc trên mặt Ngân, vén vào vành tai cô trước đôi mắt mở to kinh ngạc. Ngân giật mình chợt quay đi, không dám đối diện ánh mắt si mê của người đàn ông có tất cả ngay bên cạnh cô. Đừng nói là… Long thật lòng với cô đấy nhé! Làm sao cô dám tin?
Tim đập thình thình, Ngân không dám nhìn Long. Nỗi đau trong Ngân vẫn còn hiện hữu, cả tình yêu dành cho Bảo cũng vậy, bốn năm dài bên nhau nói quên là quên được sao? Cô vẫn còn hận anh ta, còn hận cũng chính là còn yêu.
– Tôi không ký đơn ly hôn vì chồng tôi muốn giành quyền nuôi con. Cu Mầm với tôi chính là tất cả. Nhưng… tôi không có gì trong tay để so với bọn họ. Bọn họ… muốn cướp cu Mầm của tôi!
Ngân thành thật với Long nỗi lo lắng trong lòng cô hiện tại. Nếu Long có lòng với cô, dù cô chẳng dám tin thì…
– Ai cho họ cái quyền đó? Chỉ cần cô muốn, con sẽ là của cô!
Ngân sững sờ, giọt nước mắt bỗng lăn trên gò má xanh xao được thoa một lớp phấn che đi. Long… anh ta vừa khẳng định với cô điều gì?
Long vươn tay kéo Ngân vào lòng. Ngân yên lặng chấp nhận, cô ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt long lanh là cả bầu trời hạnh phúc cùng tin tưởng. Suốt cuộc đời này Long cũng không thể quên ánh mắt đong đầy niềm tin ngày hôm nay Ngân dành cho anh, chỉ trong một giây thôi, anh đã tự hứa với lòng sẽ che chở cho cô gái thanh thuần này mãi mãi!
– Chị Hằng ơi, tám giờ sáng mai em có hẹn với bên khách sạn Elise, chị xem có ai trông hàng giúp em được không?
– Sớm thế à, được rồi sáng mai chị đến. Có gì chị coi cửa hàng cho, từ sau cứ nhắn chị là được.
Ngân khẽ thở phào, ý nghĩ trông cậy vào Trịnh Tuấn Long thoáng qua trong óc nhưng khi bình tĩnh trở lại Ngân gạt đi ngay. Anh ta thích Ngân, nếu cô cũng thuận theo anh ta thì sao? Anh ta đâu phải kẻ ngốc, hơn nữa thứ ham muốn nhất thời của anh ta đối với cô có gì đảm bảo khiến anh ta sẵn lòng làm mọi việc vì cô? Cô vẫn là tránh né anh ta thì hơn. Chỉ có thể trông cậy vào bản thân mình mà thôi!
Sáng hôm sau, Ngân xuất hiện trước mặt Trịnh Tuấn Long. Cô mặc một chiếc váy voan xanh lam điệu đà, tóc tết từ đỉnh đầu xuống chân tóc dịu dàng, hai lọn tóc mềm hờ hững thả trên khuôn mặt trái xoan trang điểm nhẹ khiến Long ngơ ra mất mấy giây rồi mới giật mình, khẽ e hèm đứng dậy. Hai lần trước gặp lại Ngân Long đều thấy cô ta mặc quần áo giản dị, vậy mà hôm nay cô ta điệu đà hơn hẳn nhưng vẫn rất ngọt ngào, như vậy nhìn càng cuốn hút. Long nói khẽ rồi bước đi trước:
– Đi thôi!
Ngân bước theo Long ra xe. Nếu nói Ngân không cố tình làm đẹp trước anh ta thì là nói dối. Cô thậm chí còn xức chút nước hoa nhẹ nhàng sau tai. Cô chẳng có ai để trông cậy, nếu có thể tìm được một sự trợ giúp dù mong manh thì vẫn hơn. Cô biết mình ích kỷ, hơn nữa cô cũng đang thả mình vào hiểm nguy trước một con sói háo sắc như Long, nhưng cô chẳng có lựa chọn nào khác.
Long nuốt ực một ngụm khi lỡ để hương thơm nhẹ nhàng từ Ngân vương vấn. Hương thơm ở Ngân tinh khiết y như con người cô ta vậy. Bực thật! Gái một con nhưng cơ thể cô ta, ánh mắt nụ cười cô ta lại tỏa ra sự tinh khiết như gái đồng trinh! Long bất lực với cảm nhận như vậy ở Ngân, cảm giác giống như anh bị cô ta lừa vậy.
Xe đi một quãng đường khá xa ra ngoại ô thành phố. Khu đất mà khách sạn Elise khởi công xây dựng vào tháng tới lúc này mới chỉ quây lại bằng những tấm tôn. Long mở khóa cánh cổng sắt, trước mắt Ngân hiện ra một vùng đất rộng bạt ngàn, cỏ lau mọc khắp, xa xa có cả con suối nhỏ chảy róc rách, đây đó trong khu đất có vài ngôi nhà tôn dựng tạm để thợ xây đến ở trong quá trình thi công.
Ngân khẽ thốt lên:
– Diện tích cơ sở mới của khách sạn anh lớn đến vậy sao?
Long tự hào, thở một hơi hào sảng mỉm cười.
– Hơn năm nghìn mét vuông. Thế nào? Long Thành có đáp ứng nổi không?
– Anh yên tâm. Mười nghìn mét vuông cũng có đủ.
Ngân bĩu môi nói bừa, cô nhắm mắt lại, hít hà không khí trong lành mà đã quá lâu không được tận hưởng, cảm giác đè nặng trong ngực trong giây lát cũng được gỡ bỏ. Dễ chịu thật!
Vòng tay lớn từ lúc nào kéo Ngân lại, áp cơ thể mềm mại của cô sát kề khuôn ngực vững chãi. Ngân giật mình, theo phản xạ đẩy Long ra nhưng không thể. Cô đỏ mặt nói nhỏ, rõ ràng âm giọng không còn gắt gỏng.
– Anh làm gì thế, buông tôi ra đi!
– Ông ăn chả thì bà ăn nem. Yên tâm, cô sẽ không thiệt thòi đâu!
Khóe miệng tinh xảo trước mắt Ngân khẽ nhếch, máu nóng dồn lên mặt cô. Cái gì mà “ông ăn chả thì bà ăn nem”? Anh ta đúng là đồ khốn! Ngân không dám hi vọng nhiều ở anh ta là hoàn toàn chính xác, anh ta chỉ coi Ngân như một kiểu đổi gió, một trò tiêu khiển bệnh hoạn.
– BUÔNG RA!
Ngân quát to, đầu gối thúc mạnh vào giữa hai chân Long. Mặt Long tái đi, anh ta đưa hai tay ôm lấy “thằng em” cúi gập người, mặt mũi nhăn nhó. Cô ta…!
Long bực bội gắt lên:
– Chẳng phải hôm nay… cô cố tình quyến rũ tôi sao?
– Ai… ai cố tình quyến rũ anh?
Ngân lúng túng cãi. Anh ta tinh ý thật!
Ngân không thèm tranh cãi với Long thêm nữa, cô quay người bước ra đường quốc lộ gần đó, tay bắt đầu vẫy.
– Taxi!
– Này!
Long bước lại kéo tay Ngân trở vào. Ngân muốn dứt tay ra mà không được, đành hậm hực theo Long quay lại khu đất.
– Cô không định làm việc tiếp à?
– Với con yêu râu xanh như anh sao? Tôi thà phá hợp đồng còn hơn!
Long lườm Ngân một cái.
– Làm như báu lắm ấy!
Long lạnh mặt, Ngân cũng bình tĩnh lại. Cô lặng yên nghe Long nói sơ qua về kế hoạch xây dựng của khách sạn, không quên chỉ lên tấm bảng sắt lớn mô hình của khách sạn được in lên cách đây mấy tháng.
– Bỏ nó chưa?
Ngân sững lại khi Long ngừng lời, bất chợt hỏi cô một câu rất không liên quan. Nỗi đau lại làm lòng Ngân buốt nhói. Trước sự quan tâm chân tình dù tỏ vẻ thờ ơ của người đàn ông bên cạnh, Ngân gật đầu:
– Tối qua anh ta đưa cho tôi đơn ly hôn. Nhưng… tôi không ký.
– Ngược đời. Sao không phải là cô?
– Anh ta không yêu tôi. Tôi đã bị anh ta lừa. Suốt bốn năm qua. Thế đã đủ chưa?
– Thế sao cô không ký đi. Còn yêu nó lắm à?
– Yêu. Rất yêu. Nhưng có nghĩa gì nữa đâu?
Ngân gạt nước mắt. Long thở dài một hơi, khẽ lắc đầu. Cô ta không vui, Long cũng thấy lòng khó chịu sao đó.
– Đời còn dài, giai còn nhiều.
Long không có câu an ủi nào tốt hơn cho Ngân, buông một câu hờ hững rồi bước về phía con suối nhỏ. Long dự định sẽ để con suối này làm một điểm nhấn trong khung cảnh của khách sạn mới do chính anh làm chủ, không phải mẹ anh nữa. Và anh sẽ trồng hoa kim ngân bên bờ suối, tại anh bỗng thích loài hoa này từ cách đây hai tuần!
Ngân bước theo Long, cô cũng muốn ngắm đàn cá nhỏ tung tăng dưới làn nước trong lành. Nhìn những chú cá lóng lánh bạc uốn mình theo dòng nước mát, Ngân thờ ơ hỏi mà chẳng mong câu trả lời:
– Liệu có người đàn ông nào chấp nhận một người đàn bà một đời chồng cùng một đứa con trai riêng?
– Có!
Long quay sang nhìn Ngân. Làn gió thu thoảng qua làm lọn tóc trước trán xòa lên đôi mắt nai dịu hiền ướt nhoà nước mắt, dính lên bờ môi mềm mặn đắng. Long đưa tay gỡ những sợi tóc trên mặt Ngân, vén vào vành tai cô trước đôi mắt mở to kinh ngạc. Ngân giật mình chợt quay đi, không dám đối diện ánh mắt si mê của người đàn ông có tất cả ngay bên cạnh cô. Đừng nói là… Long thật lòng với cô đấy nhé! Làm sao cô dám tin?
Tim đập thình thình, Ngân không dám nhìn Long. Nỗi đau trong Ngân vẫn còn hiện hữu, cả tình yêu dành cho Bảo cũng vậy, bốn năm dài bên nhau nói quên là quên được sao? Cô vẫn còn hận anh ta, còn hận cũng chính là còn yêu.
– Tôi không ký đơn ly hôn vì chồng tôi muốn giành quyền nuôi con. Cu Mầm với tôi chính là tất cả. Nhưng… tôi không có gì trong tay để so với bọn họ. Bọn họ… muốn cướp cu Mầm của tôi!
Ngân thành thật với Long nỗi lo lắng trong lòng cô hiện tại. Nếu Long có lòng với cô, dù cô chẳng dám tin thì…
– Ai cho họ cái quyền đó? Chỉ cần cô muốn, con sẽ là của cô!
Ngân sững sờ, giọt nước mắt bỗng lăn trên gò má xanh xao được thoa một lớp phấn che đi. Long… anh ta vừa khẳng định với cô điều gì?
Long vươn tay kéo Ngân vào lòng. Ngân yên lặng chấp nhận, cô ngẩng lên nhìn anh, trong đôi mắt long lanh là cả bầu trời hạnh phúc cùng tin tưởng. Suốt cuộc đời này Long cũng không thể quên ánh mắt đong đầy niềm tin ngày hôm nay Ngân dành cho anh, chỉ trong một giây thôi, anh đã tự hứa với lòng sẽ che chở cho cô gái thanh thuần này mãi mãi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.