Chương 31
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Bà Dư cứ nghĩ thằng cháu bị hâm như cậu nó nên lâu nay bà ta chẳng thiết, thế mà hôm trước bà đi dạo gặp bà Tám, nghe bà ấy khen cu Mầm nói gì cũng hiểu, lại còn được các bạn gái trong lớp thích chơi cùng mà bà thèm cháu quá. Bà không ngờ nó mới đi lớp được hai tháng mà đã biết bao nhiêu thứ, biết ngoan ngoãn chơi một mình không đòi mẹ, xem ra rất có triển vọng, tự nhiên bà lại muốn đòi cháu. Ở nhà một mình mãi cũng buồn, con Ngân chẳng còn cho bà quát nạt đâm ra thấy thiêu thiếu. Suốt từ hôm ấy thằng Bảo nhà bà cũng đi suốt bà chẳng mấy khi thấy mặt, tối qua nó còn gọi báo không về, báo con Ngân theo trai mà bà lồng lộn lên. Con đĩ, mới bỏ chồng được mấy ngày đã thèm trai rồi, thế mà cứ làm ra vẻ thanh cao! Càng nghĩ bà càng ức, bà quyết tâm không thể để cháu bà cho con mẹ như thế nuôi được.
Ngân không muốn tiếp tục việc tranh giành cu Mầm, cô ôm con bước vội ra xe, mặc kệ bà Dư tức lồng lộn nhìn thằng bé ôm chặt cổ mẹ. Khi Ngân vừa ôm con phía trước vừa phóng đi bỗng từ xa chiếc xe Kia Morning trắng của Bảo xuất hiện. Bà Dư mừng rơn khi thấy con trai về, bà ta liền gào lên:
– Bảo, chặn nó lại cho mẹ!
Bảo thấy cảnh đó liền lập tức bước xuống xe, lao hẳn ra ngang xe máy của Ngân. Đúng là cảnh cướp con giữa ban ngày ban mặt. Pháp luật không thắng được trong hoàn cảnh này!
Ngân lảo đảo suýt thì ngã đành phải dừng xe lại, Bảo to khỏe chẳng mấy đã giật được cu Mầm khỏi Ngân. Thằng cu chỉ biết khóc ré lên, cả tay cả mặt nhoài về mẹ kêu:
– Mẹ… mẹ!
Nó biết đòi mẹ rồi sao? Bảo mừng lắm, trước giờ thằng cu cứ ngây ngô chẳng biết gì. Xem ra con trai của hắn đang tiến bộ từng ngày. Quá tốt rồi, quan trọng hơn là hiện tại nó đã có thể tách mẹ được. Bảo lập tức bế con chạy thẳng về xe đóng cửa lại. Ngân đập đập cửa kính, vừa khóc vừa gào:
– Trả con cho tôi! Đồ khốn!
Ngân gào lên nhưng Bảo vẫn lạnh lùng nổ máy, anh ta nhanh chóng phóng xe vào cổng nhà cách đó tầm một trăm mét. Ngân ấm ức lắm nhưng cô cũng đành phải phóng xe máy theo vào căn nhà của mẹ con Bảo vốn dĩ thân thuộc nhưng sao lúc này xa lạ đến vậy.
Bà Dư nhìn con trai mặt mũi còn bầm tím mà bà xót xa, bà về nhà sau cùng, thấy Ngân ngồi trong phòng khách bà ta liền bước lại.
– Cô nghĩ mình cô là mẹ nó à, nó cũng là con tôi đấy!
Bảo giữ chặt thằng bé ngồi xuống sofa. Thằng cu quấn mẹ nhưng bố nó cũng chẳng phải ai xa lạ nên một lúc là nó yên yên không khóc nữa. Ngân biết cô giữ chặt thằng bé cũng không phải là đúng vì rõ ràng Bảo cũng có quyền với con, thế nên cô đành ngồi lại.
– Bảo, mặt mũi mày làm sao thế hả con?
Bà Dư lo lắng hỏi. Bảo cau mặt không trả lời mẹ. Anh ta còn đang dở câu chuyện với Ngân.
– Thế này đi, cô dựa hơi thằng chó đó thì cô giỏi rồi, nhưng cu Mầm vẫn là con tôi, dù tòa chưa xử xong nhưng ít nhất mỗi tuần tôi cũng phải được gặp nó một lần, đúng chứ? Cô xem cả tháng nay cô giấu nhẹm con, cô vô lý vừa vừa thôi!
– …
– Được rồi, vậy cuối tuần tôi sẽ cho anh gặp con, thế được chứ?
Ngân lau nước mắt trên mặt, lạnh giọng. Hai con người từng thân hơn bất cứ ai cuối cùng lại trở thành kẻ thù ở hai chiến tuyến, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Bảo xoa xoa lưng con, nghiêm giọng.
– Hôm nay cô để thằng cu ở đây cho mẹ con tôi, từ tuần sau mỗi sáng chủ nhật tôi đến đón nó về đây một ngày.
Ngân đúng là chẳng có cách nào từ chối, cô chỉ biết nhìn con, nước mắt lăn dài.
– Tối nay Mầm ngủ với bố được không con?
Thằng cu ngây thơ cứ nghĩ nó sẽ được ngủ cùng cả bố cả mẹ nên nó bất ngờ gật đầu. Ngân mừng vì con hiểu lời nhưng lòng cô lo lắng nhiều lắm. Liệu con có ngủ ngoan được không hay lại thèm mẹ mà khóc váng lên rồi mai lại ốm?
– Nếu vậy Mầm phải ngoan, không được khóc, nghe không?
Mầm lại gật, đôi mắt trong veo nhìn cả bố cả mẹ. Bảo sướng lắm, thằng con hắn lớn thật rồi. Thằng con quý giá của hắn cuối cùng cũng thức tỉnh như mong muốn của hắn thật rồi!
– Mầm ăn cơm được rồi, con chỉ hay ngậm thôi nhưng vẫn ăn hết được một bát nhỡ.
Ngân chỉ nói thêm như vậy, cô gạt sạch nước mắt trên mặt đứng dậy. Bà Dư cười khẩy, đúng là cháu bà nội, có thế nào thằng Mầm vẫn là con cháu nhà bà. Nhìn thằng cu lớn hẳn lên mà bà mừng quá, đúng là tổ tiên nhà họ Phan phù hộ độ trì cho thằng cháu đích tôn thật rồi!
Ngân thẫn thờ trở về nhà trọ, đồ của cu Mầm cũng chẳng có nhiều, ở tủ nhà Bảo vẫn còn quần áo đồ chơi của con vì nhiều quá cô không thể mang đi hết, giờ thằng bé lại còn ăn được cơm, thế nên chăm nó cũng nhàn.
Khi Lan trở về, cô bước vào nhà thấy điện đóm tối om, Ngân ngồi tựa bên cửa sổ, tóc ngang lưng xõa vai nhìn một màu u ám.
– Tối rồi sao không bật điện lên? Mà mày không đi đón thằng Mầm đi à?
– Bảo với mẹ anh ta giữ thằng bé lại đêm nay.
– Sao mày lại đồng ý thế? Thằng đó mà chăm con cái gì?
Ngân không trả lời, nỗi nhớ con chưa gì đã làm Ngân quay quắt. Đi làm thì không sao nhưng cứ hễ ở nhà là mẹ con quấn quýt, giờ cô mới thấu cảnh xa con. Phải quen thôi, con có cuộc sống của con, con cũng cần có tình cảm của bố, dù bố nó thật chẳng xứng đáng một người đàn ông.
– Thôi, thế vào tắm rửa đi chốc ông Long đến. Thằng Bảo nó sẽ chăm con thôi, con nó mà! Đừng nghĩ ngợi nữa!
Lan tắm xong bước ra giục Ngân. Đúng là thế, Ngân cần quen với hoàn cảnh mới. Long là người Ngân yêu thương của hiện tại, cô không muốn làm anh phải suy nghĩ về chuyện này. Hoàn cảnh chẳng ai muốn nhưng rõ ràng Ngân gặp được Long chính là niềm an ủi tốt nhất cô có được.
Ngân tắm gội xong bước ra, mái tóc còn ướt, khuôn mặt thanh thuần như được tô điểm bởi hơi nước nhìn càng xinh đẹp. Ngân thường cho là mình không xinh đẹp, xưa nay cô cũng quen ăn mặc tuềnh toàng, tại cô nghĩ ở nhà thì trang điểm mặc đẹp làm gì, từ ngày đi làm cô cũng biết chăm sóc bản thân hơn, còn thoa cả kem trị nám dưỡng trắng mịn màng mà làn da còn đẹp hơn cả ngày con gái.
Long đã đến từ lúc nào, nhìn cô gái mềm mại ngọt ngào vừa bước ra lòng anh rung động không ngớt. Ngân chẳng khác gì con gái chưa chồng, so với Lan còn trẻ trung hơn một chút. Long cau mày hỏi:
– Tối nay cu Mầm ở với hắn à?
– Vâng… anh chờ chúng em sửa soạn một chút rồi mình đi.
Ngân sấy mái tóc dài mềm dày dặn một hồi, Long cứ nhìn Ngân mãi mà lòng cô ấm áp, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi. Cảm xúc của con người là vậy, đôi lúc cảm xúc buồn bã có thể nhờ một xúc cảm khác xua đi cũng khiến con người mạnh mẽ hơn trước những gì không mong muốn.
Lan trang điểm trong phòng tắm, lúc bước ra nhìn đôi trẻ lại tủm tỉm.
– Ngân, mày có trang điểm không? Tao make-up cho.
– Thôi… tao tô tí son là được.
– Tối gặp bạn anh Long mà mày xuề xòa là không được. Xấu mặt anh ấy!
Ngân gật đầu. Lan ngồi trước mặt Ngân trang điểm một hồi, quan trọng là che đi vẻ bơ phờ vì khóc nhiều của cô bạn.
– Anh Long thấy tay nghề của em có mở cửa hàng được không?
Ngân ái ngại nhìn khuôn mặt mình trong gương, liền nói:
– Thôi, xóa bớt đi đậm quá, nhìn thế này tao không quen!
Long ngơ người nhìn Ngân, anh quen thấy cô trang điểm nhẹ nhàng, kiểu trang điểm đậm này lại làm anh thấy Ngân vô cùng mới mẻ, có vẻ gì đó hoang dại, mà cứ cái gì mới mẻ là Long thích.
– Để thế đi em.
Lan nhìn vẻ ngây người của Long, khóe miệng cô nở nụ cười đắc ý. Ngân vẫn còn buồn lắm, khuôn mặt có trang điểm tươi tắn thế nào vẫn không giấu nổi nỗi buồn, có điều cô nghe lời Long, quyết định để nguyên lớp mascara dày trên đường viền mắt cùng màu son đỏ đậm.
Ngân không muốn tiếp tục việc tranh giành cu Mầm, cô ôm con bước vội ra xe, mặc kệ bà Dư tức lồng lộn nhìn thằng bé ôm chặt cổ mẹ. Khi Ngân vừa ôm con phía trước vừa phóng đi bỗng từ xa chiếc xe Kia Morning trắng của Bảo xuất hiện. Bà Dư mừng rơn khi thấy con trai về, bà ta liền gào lên:
– Bảo, chặn nó lại cho mẹ!
Bảo thấy cảnh đó liền lập tức bước xuống xe, lao hẳn ra ngang xe máy của Ngân. Đúng là cảnh cướp con giữa ban ngày ban mặt. Pháp luật không thắng được trong hoàn cảnh này!
Ngân lảo đảo suýt thì ngã đành phải dừng xe lại, Bảo to khỏe chẳng mấy đã giật được cu Mầm khỏi Ngân. Thằng cu chỉ biết khóc ré lên, cả tay cả mặt nhoài về mẹ kêu:
– Mẹ… mẹ!
Nó biết đòi mẹ rồi sao? Bảo mừng lắm, trước giờ thằng cu cứ ngây ngô chẳng biết gì. Xem ra con trai của hắn đang tiến bộ từng ngày. Quá tốt rồi, quan trọng hơn là hiện tại nó đã có thể tách mẹ được. Bảo lập tức bế con chạy thẳng về xe đóng cửa lại. Ngân đập đập cửa kính, vừa khóc vừa gào:
– Trả con cho tôi! Đồ khốn!
Ngân gào lên nhưng Bảo vẫn lạnh lùng nổ máy, anh ta nhanh chóng phóng xe vào cổng nhà cách đó tầm một trăm mét. Ngân ấm ức lắm nhưng cô cũng đành phải phóng xe máy theo vào căn nhà của mẹ con Bảo vốn dĩ thân thuộc nhưng sao lúc này xa lạ đến vậy.
Bà Dư nhìn con trai mặt mũi còn bầm tím mà bà xót xa, bà về nhà sau cùng, thấy Ngân ngồi trong phòng khách bà ta liền bước lại.
– Cô nghĩ mình cô là mẹ nó à, nó cũng là con tôi đấy!
Bảo giữ chặt thằng bé ngồi xuống sofa. Thằng cu quấn mẹ nhưng bố nó cũng chẳng phải ai xa lạ nên một lúc là nó yên yên không khóc nữa. Ngân biết cô giữ chặt thằng bé cũng không phải là đúng vì rõ ràng Bảo cũng có quyền với con, thế nên cô đành ngồi lại.
– Bảo, mặt mũi mày làm sao thế hả con?
Bà Dư lo lắng hỏi. Bảo cau mặt không trả lời mẹ. Anh ta còn đang dở câu chuyện với Ngân.
– Thế này đi, cô dựa hơi thằng chó đó thì cô giỏi rồi, nhưng cu Mầm vẫn là con tôi, dù tòa chưa xử xong nhưng ít nhất mỗi tuần tôi cũng phải được gặp nó một lần, đúng chứ? Cô xem cả tháng nay cô giấu nhẹm con, cô vô lý vừa vừa thôi!
– …
– Được rồi, vậy cuối tuần tôi sẽ cho anh gặp con, thế được chứ?
Ngân lau nước mắt trên mặt, lạnh giọng. Hai con người từng thân hơn bất cứ ai cuối cùng lại trở thành kẻ thù ở hai chiến tuyến, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng.
Bảo xoa xoa lưng con, nghiêm giọng.
– Hôm nay cô để thằng cu ở đây cho mẹ con tôi, từ tuần sau mỗi sáng chủ nhật tôi đến đón nó về đây một ngày.
Ngân đúng là chẳng có cách nào từ chối, cô chỉ biết nhìn con, nước mắt lăn dài.
– Tối nay Mầm ngủ với bố được không con?
Thằng cu ngây thơ cứ nghĩ nó sẽ được ngủ cùng cả bố cả mẹ nên nó bất ngờ gật đầu. Ngân mừng vì con hiểu lời nhưng lòng cô lo lắng nhiều lắm. Liệu con có ngủ ngoan được không hay lại thèm mẹ mà khóc váng lên rồi mai lại ốm?
– Nếu vậy Mầm phải ngoan, không được khóc, nghe không?
Mầm lại gật, đôi mắt trong veo nhìn cả bố cả mẹ. Bảo sướng lắm, thằng con hắn lớn thật rồi. Thằng con quý giá của hắn cuối cùng cũng thức tỉnh như mong muốn của hắn thật rồi!
– Mầm ăn cơm được rồi, con chỉ hay ngậm thôi nhưng vẫn ăn hết được một bát nhỡ.
Ngân chỉ nói thêm như vậy, cô gạt sạch nước mắt trên mặt đứng dậy. Bà Dư cười khẩy, đúng là cháu bà nội, có thế nào thằng Mầm vẫn là con cháu nhà bà. Nhìn thằng cu lớn hẳn lên mà bà mừng quá, đúng là tổ tiên nhà họ Phan phù hộ độ trì cho thằng cháu đích tôn thật rồi!
Ngân thẫn thờ trở về nhà trọ, đồ của cu Mầm cũng chẳng có nhiều, ở tủ nhà Bảo vẫn còn quần áo đồ chơi của con vì nhiều quá cô không thể mang đi hết, giờ thằng bé lại còn ăn được cơm, thế nên chăm nó cũng nhàn.
Khi Lan trở về, cô bước vào nhà thấy điện đóm tối om, Ngân ngồi tựa bên cửa sổ, tóc ngang lưng xõa vai nhìn một màu u ám.
– Tối rồi sao không bật điện lên? Mà mày không đi đón thằng Mầm đi à?
– Bảo với mẹ anh ta giữ thằng bé lại đêm nay.
– Sao mày lại đồng ý thế? Thằng đó mà chăm con cái gì?
Ngân không trả lời, nỗi nhớ con chưa gì đã làm Ngân quay quắt. Đi làm thì không sao nhưng cứ hễ ở nhà là mẹ con quấn quýt, giờ cô mới thấu cảnh xa con. Phải quen thôi, con có cuộc sống của con, con cũng cần có tình cảm của bố, dù bố nó thật chẳng xứng đáng một người đàn ông.
– Thôi, thế vào tắm rửa đi chốc ông Long đến. Thằng Bảo nó sẽ chăm con thôi, con nó mà! Đừng nghĩ ngợi nữa!
Lan tắm xong bước ra giục Ngân. Đúng là thế, Ngân cần quen với hoàn cảnh mới. Long là người Ngân yêu thương của hiện tại, cô không muốn làm anh phải suy nghĩ về chuyện này. Hoàn cảnh chẳng ai muốn nhưng rõ ràng Ngân gặp được Long chính là niềm an ủi tốt nhất cô có được.
Ngân tắm gội xong bước ra, mái tóc còn ướt, khuôn mặt thanh thuần như được tô điểm bởi hơi nước nhìn càng xinh đẹp. Ngân thường cho là mình không xinh đẹp, xưa nay cô cũng quen ăn mặc tuềnh toàng, tại cô nghĩ ở nhà thì trang điểm mặc đẹp làm gì, từ ngày đi làm cô cũng biết chăm sóc bản thân hơn, còn thoa cả kem trị nám dưỡng trắng mịn màng mà làn da còn đẹp hơn cả ngày con gái.
Long đã đến từ lúc nào, nhìn cô gái mềm mại ngọt ngào vừa bước ra lòng anh rung động không ngớt. Ngân chẳng khác gì con gái chưa chồng, so với Lan còn trẻ trung hơn một chút. Long cau mày hỏi:
– Tối nay cu Mầm ở với hắn à?
– Vâng… anh chờ chúng em sửa soạn một chút rồi mình đi.
Ngân sấy mái tóc dài mềm dày dặn một hồi, Long cứ nhìn Ngân mãi mà lòng cô ấm áp, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi. Cảm xúc của con người là vậy, đôi lúc cảm xúc buồn bã có thể nhờ một xúc cảm khác xua đi cũng khiến con người mạnh mẽ hơn trước những gì không mong muốn.
Lan trang điểm trong phòng tắm, lúc bước ra nhìn đôi trẻ lại tủm tỉm.
– Ngân, mày có trang điểm không? Tao make-up cho.
– Thôi… tao tô tí son là được.
– Tối gặp bạn anh Long mà mày xuề xòa là không được. Xấu mặt anh ấy!
Ngân gật đầu. Lan ngồi trước mặt Ngân trang điểm một hồi, quan trọng là che đi vẻ bơ phờ vì khóc nhiều của cô bạn.
– Anh Long thấy tay nghề của em có mở cửa hàng được không?
Ngân ái ngại nhìn khuôn mặt mình trong gương, liền nói:
– Thôi, xóa bớt đi đậm quá, nhìn thế này tao không quen!
Long ngơ người nhìn Ngân, anh quen thấy cô trang điểm nhẹ nhàng, kiểu trang điểm đậm này lại làm anh thấy Ngân vô cùng mới mẻ, có vẻ gì đó hoang dại, mà cứ cái gì mới mẻ là Long thích.
– Để thế đi em.
Lan nhìn vẻ ngây người của Long, khóe miệng cô nở nụ cười đắc ý. Ngân vẫn còn buồn lắm, khuôn mặt có trang điểm tươi tắn thế nào vẫn không giấu nổi nỗi buồn, có điều cô nghe lời Long, quyết định để nguyên lớp mascara dày trên đường viền mắt cùng màu son đỏ đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.