Chương 37
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Ông Hoạt nghe Ngân nói mà rụng rời, ông không ngờ thằng Bảo lại khốn nạn như vậy, xưa nay về nhà ông nó cũng ngoan, cũng tỏ vẻ biết kính trên nhường dưới. Ông vốn tính hiền lành chân chất, lúc này ông chẳng biết nói gì chỉ biết bước đến vỗ về con gái.
– Được rồi, mày cứ ở đây đến bao giờ thì ở, ai đuổi mẹ con mày đi đâu?
Ngân ngước lên nhìn bố, giọt nước mắt chua xót khẽ lăn dài…
——
Long vừa bước đến trước cửa nhà trọ của Lan cất tiếng gọi Ngân, Lan đã cầm tờ giấy lao ra. Cô không nghĩ Ngân lại hành động như vậy.
– Anh Long, anh xem cái Ngân nó để lại tờ giấy gì thế này?
Long giật mình liền cầm tờ giấy đọc, anh cau mày nhìn dòng chữ ngay ngắn, nét chữ của Ngân. Ngân muốn đi du lịch cho khuây khỏa sao? Tại sao cô ấy lại không nói gì với anh?
– Sáng em dậy đã không thấy mẹ con nó đâu rồi. Cái con này, chẳng biết nó nghĩ gì nữa!
Long lập tức bấm số của Ngân, có điều Ngân đã tắt máy từ sớm để tránh ai đó gọi cho cô. Cô dự định sẽ thay đổi số điện thoại, ít nhất trong ba ngày ở quê cô muốn hoàn toàn tĩnh lặng. Việc ly hôn của cô và Bảo có xảy ra tranh chấp quyền nuôi con nên nhanh cũng phải bốn tháng mới giải quyết xong, cô đang chờ đợi cái ngày kết thúc đó, thời gian này cô không cần thiết phải có mặt ở Hà Nội.
Long bực bội sau âm thanh thuê bao, anh hỏi Lan:
– Tối qua Ngân có gì khác thường không em?
– Em cũng không rõ, lúc em về thì mẹ con nó ngủ rồi anh ạ, nó vẫn nấu cơm nước bình thường.
– Em nghĩ Ngân có thể đi đâu, dù sao em cũng là bạn thân của Ngân còn anh thì…
Long chán nản ngồi phịch ra giường. Đúng là anh chẳng biết bao nhiêu về Ngân, thời gian anh ở bên cô ấy chưa nhiều, anh đã muốn tìm hiểu nhiều hơn về Ngân suốt những ngày tháng sau này vậy mà… Không lẽ cô ấy giận dỗi gì anh?
– Em nghĩ với tính của nó thì chắc không đi đâu xa đâu… biết đâu nó lại về quê anh ạ.
Lan đưa ra phán đoán như chiếc phao cứu sinh cho Long. Long lập tức hỏi:
– Quê Ngân ở đâu?
– Em chỉ biết nó quê Hưng Yên, còn ở huyện nào em quên xừ mất rồi…
– Được rồi, cảm ơn em, anh về đây.
Long thẫn thờ ra về. Anh lục tìm trong trí nhớ xem có làm gì tổn thương đến Ngân không, nhưng tìm đi tìm lại cũng không có. Hay vì… anh làm chuyện đó mạnh quá khiến cô ấy sợ nhưng không dám nói? Không, rõ ràng cô ấy “thích” kia mà…
Việc tìm kiếm quê của Ngân Long giao ngay cho trợ lý Quang:
– Mày tìm nhà bố mẹ Ngân ở quê cho anh, càng sớm càng tốt!
– Sao tự dưng anh lại tìm nhà cô ấy thế ạ, đừng nói anh muốn về đó ra mắt bất ngờ đấy nhá!
– Bảo mày tìm thì cứ tìm đi!
Long tạm đi theo hướng suy luận của Lan. Chắc chắn Lan hiểu Ngân hơn anh nhiều.
Ngân ở quê hai ngày là hai ngày thanh thản mà lâu lắm rồi cô mới được tận hưởng, cảm giác trên đời này chẳng còn điều gì bủa vây xung quanh cô, nhấn chìm cô trong u tối nữa. Lúc này, ngồi trên triền đê ngắm con sông quê hương lững lờ trôi, cơn gió thu hiu hiu thổi bay mái tóc mềm, Ngân xoa nhẹ má cu Mầm đang ngồi ngoan trong lòng. Bất giác… cô chỉ muốn nằm mãi ở đây thế này, chẳng muốn trở về cuộc sống ngoài kia. Hình ảnh Long thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong tâm trí Ngân nhưng cô cố gắng gạt đi ngay, những gì xảy ra nhanh quá, thâm tâm cô chưa dám tin vào hiện thực. Trong mắt Ngân Long vẫn là một anh công tử ăn chơi sớm yêu sớm chán. Cô thậm chí còn chưa dám thả lỏng để nghĩ về Long kể cả trước khi xảy ra chuyện cu Mầm bị bắt cóc, vậy thì những gì đã qua hãy coi như một giấc mơ, cô cũng đã cho Long những gì anh cần ở cô, giữa cô và anh có lẽ chẳng ai nợ ai điều gì cả. Cô đã soạn một email gửi Long nói về điều này, rằng cô muốn làm mẹ đơn thân nuôi cu Mầm khôn lớn, cô đã quá mệt mỏi với hai chữ ái tình, lo sợ cu Mầm thiếu sự quan tâm từ mẹ, cô thật lòng mong anh hiểu cho cô.
Sáng nay Long nhận được email từ Ngân, khuôn mặt đẹp trai đanh lại. Long đập bàn cái rầm. Ngân muốn làm mẹ đơn thân. Có thật đó là điều cô ấy muốn? Cô ấy không muốn ai làm ba của cu Mầm nữa sao? Cô ấy còn nói, giữa anh và cô ấy chỉ đơn thuần là sự trao đổi, vậy thì cho đến lúc này là không ai nợ ai, mong anh buông tha cho cô ấy. Cơn giận trong lòng anh bỗng sôi lên sùng sục. Cô ấy coi anh là cái gì? Chỉ là kẻ háo sắc muốn chiếm đoạt cô ấy thôi sao? Còn cô ấy chỉ đơn giản cam tâm tình nguyện bán thân cho anh sao? Tại sao Ngân lại lạnh lùng đến vậy? Những gì anh cố gắng vì cô ấy là chưa đủ? Cô ấy không cảm nhận được sự chân thành của anh sao?
Quang mất hai ngày mới tìm về được đến nhà Ngân, theo những thông tin ít ỏi về quê quán của cô gái khó hiểu này.
– Anh Long, em đã tìm thấy nhà bố mẹ đẻ Ngân, đúng là cô ấy đang ở đấy anh ạ.
Long khẽ thở phào, may là Ngân không trốn đi quá xa. Chỉ là về quê thôi. Cô ấy nghĩ anh không thể tìm ra cô ấy được sao? Thật ngốc nghếch! Nếu không phải cô ấy về quê, dù cô ấy có ở nơi nào nhất định anh cũng sẽ tìm ra bằng được!
Ngân vừa dắt cu Mầm về đến cổng nhà, bỗng cô thấy có xe máy của Việt. Ngân khẽ nhíu mày, cô chưa kịp cất lời Việt đã từ trong nhà đi ra, khuôn mặt sương gió của người làm nông hiện lên vẻ rạng rỡ:
– Ngân đi chơi về đấy à?
– Việt sang nhà tôi chơi từ bao giờ thế?
– Tôi mới sang thôi, thằng cu lớn thế này rồi à, xinh trai quá, lại đây chú bế nào!
– Ứ!
Cu Mầm ngúng nguẩy không chịu theo Việt, nó chạy lon ton ra chỗ cậu Duy nó đang lùa gà vào chuồng. Ngân mỉm cười nhìn theo con, quay lại thấy ánh mắt của Việt, cô thoáng ngại ngần.
– Lâu nay tôi bận con nhỏ không về họp lớp được, các ông vẫn tụ tập chứ?
– Có mấy ai đâu, toàn ra các thành phố lớn kiếm tiền đô hết rồi, ở quê còn có vài mống.
Việt cười, khuôn mặt đen nhẻm lộ hàm răng trắng lóa.
– Tôi nghe bu nói Ngân đem con về ở đây à? Tôi… tôi lấy làm tiếc cho Ngân.
– Có gì đâu. Việt vào nhà uống nước. Mầm! Mầm!
Ngân gọi to để thằng bé chạy lại với mẹ. Cô cũng dần quen với việc con trai chạy chơi khắp nơi tìm hiểu thế giới mới lạ xung quanh. Lần gần nhất cô về quê là từ dạo tháng 5, có điều Bảo bận nên vợ chồng Ngân chỉ tạt qua nhà hỏi thăm một chút rồi lại đi luôn, thằng bé được thỏa sức vui chơi lại còn đủ tầm hiểu như thế này là lần đầu.
Cu Mầm nghe mẹ gọi, dù còn thích theo cậu nhưng cũng chạy về với Ngân, cô kéo nó vào nhà, hai mẹ con đi sau Việt.
Bà Dung thấy Việt bước đi trước con gái, bà khẽ cười hài lòng. Thằng Việt đến giờ vẫn chưa lấy vợ, thỉnh thoảng nó lại sang hỏi thăm hai ông bà. Đàn ông như nó ở quê một nách hai con đầy ra rồi, dù hai lăm tuổi với đàn ông thì còn trẻ nhưng… từ ngày học cấp ba nó đã để ý con Ngân nhà bà, có điều con Ngân lúc nào cũng chối đây đẩy.
– Ông bà bên nhà vẫn khỏe chứ cháu?
– Vâng, bố mẹ cháu vẫn khỏe bác ạ. Bác để cháu pha nước, bác cứ làm gì thì làm đi ạ.
Việt lấy ấm trà trên tay bà Dung, nhanh nhẹn pha. Bà Dung thấy thế cũng kệ mấy đứa, bà ra xem thằng Duy thế nào. Cu Mầm lại chạy theo bà ngoại, Ngân cũng đành kệ con.
– Công việc của Việt dạo này thế nào, đã vợ con gì chưa?
Ngân đỡ lấy phích nước từ tay Việt, cô hỏi han.
– Thì vẫn làm vua vịt thôi, năm nay tôi còn mở rộng thêm nên cũng mệt, đang tính thuê thêm người.
– Mấy người làm còn chưa đủ à?
– Ăn thua gì, Ngân thấy đấy, vịt nướng khắp nơi… bao nhiêu cũng không đủ cung. Suốt ngày cắm mặt vào đít vịt thì ai thèm yêu?
– Gớm, ông còn đang kén chân dài, tôi biết thừa.
Ngân bĩu nhẹ môi, cô không muốn đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Việt.
– Hôm trước tôi thấy trang trại vịt của ông được lên báo của tỉnh. Tôi phục ông đấy!
– Tôi còn tính nuôi thêm cá… mà thôi… thế còn Ngân, dự định sắp tới của Ngân thế nào?
– Thì… tôi với thằng Mầm ở đây đến khi bị đuổi đi thôi…
Không khí bỗng chìm vào im lặng, ánh mắt Việt nhìn Ngân có chút thương xót, lại có cả tình cảm không che giấu. Ngân lúng túng đứng dậy:
– Tôi xuống bếp xem thế nào, sợ bà đặt ấm nước mà quên!
– Ban nãy tôi nhấc hộ bà ra rồi. Bà giờ chân tay cũng yếu rồi, Ngân để ý nhé!
Ngân xúc động trước cách quan tâm này của Việt, cô gật khẽ. Việt cũng đứng dậy.
– Tôi rẽ vào thăm hai bác với Ngân một chút thế thôi, tôi phải về đây.
– Ừ… vậy ông về.
– Ngân ra đóng cổng giúp tôi kẻo gà vịt lại chạy ra ngoài.
Ngân bước theo Việt ra ngoài cổng. Ngõ lúc này vắng người, trời cũng đã xâm xẩm tối. Ngân định quay đi, nào ngờ Việt níu lấy đôi bàn tay Ngân.
– Ngân… tôi… tôi vẫn chưa có ai vì tôi…
– Ông làm gì thế? Ai thấy lại không hay đâu!
Ngân vừa dứt lời, cô bỗng nhìn về phía trước. Long? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
BỐP!
Việt bị một bạt tai mạnh như tay gấu tạt qua. Sức mạnh của Long là không thể coi thường, lại còn trong cơn cuồng nộ. Việt ngã ra nền gạch, máu mũi anh trào ra. Anh bất ngờ vì đòn tấn công như vũ bão của người đàn ông cao lớn lừng lững đầy tức giận trước mặt.
– Được rồi, mày cứ ở đây đến bao giờ thì ở, ai đuổi mẹ con mày đi đâu?
Ngân ngước lên nhìn bố, giọt nước mắt chua xót khẽ lăn dài…
——
Long vừa bước đến trước cửa nhà trọ của Lan cất tiếng gọi Ngân, Lan đã cầm tờ giấy lao ra. Cô không nghĩ Ngân lại hành động như vậy.
– Anh Long, anh xem cái Ngân nó để lại tờ giấy gì thế này?
Long giật mình liền cầm tờ giấy đọc, anh cau mày nhìn dòng chữ ngay ngắn, nét chữ của Ngân. Ngân muốn đi du lịch cho khuây khỏa sao? Tại sao cô ấy lại không nói gì với anh?
– Sáng em dậy đã không thấy mẹ con nó đâu rồi. Cái con này, chẳng biết nó nghĩ gì nữa!
Long lập tức bấm số của Ngân, có điều Ngân đã tắt máy từ sớm để tránh ai đó gọi cho cô. Cô dự định sẽ thay đổi số điện thoại, ít nhất trong ba ngày ở quê cô muốn hoàn toàn tĩnh lặng. Việc ly hôn của cô và Bảo có xảy ra tranh chấp quyền nuôi con nên nhanh cũng phải bốn tháng mới giải quyết xong, cô đang chờ đợi cái ngày kết thúc đó, thời gian này cô không cần thiết phải có mặt ở Hà Nội.
Long bực bội sau âm thanh thuê bao, anh hỏi Lan:
– Tối qua Ngân có gì khác thường không em?
– Em cũng không rõ, lúc em về thì mẹ con nó ngủ rồi anh ạ, nó vẫn nấu cơm nước bình thường.
– Em nghĩ Ngân có thể đi đâu, dù sao em cũng là bạn thân của Ngân còn anh thì…
Long chán nản ngồi phịch ra giường. Đúng là anh chẳng biết bao nhiêu về Ngân, thời gian anh ở bên cô ấy chưa nhiều, anh đã muốn tìm hiểu nhiều hơn về Ngân suốt những ngày tháng sau này vậy mà… Không lẽ cô ấy giận dỗi gì anh?
– Em nghĩ với tính của nó thì chắc không đi đâu xa đâu… biết đâu nó lại về quê anh ạ.
Lan đưa ra phán đoán như chiếc phao cứu sinh cho Long. Long lập tức hỏi:
– Quê Ngân ở đâu?
– Em chỉ biết nó quê Hưng Yên, còn ở huyện nào em quên xừ mất rồi…
– Được rồi, cảm ơn em, anh về đây.
Long thẫn thờ ra về. Anh lục tìm trong trí nhớ xem có làm gì tổn thương đến Ngân không, nhưng tìm đi tìm lại cũng không có. Hay vì… anh làm chuyện đó mạnh quá khiến cô ấy sợ nhưng không dám nói? Không, rõ ràng cô ấy “thích” kia mà…
Việc tìm kiếm quê của Ngân Long giao ngay cho trợ lý Quang:
– Mày tìm nhà bố mẹ Ngân ở quê cho anh, càng sớm càng tốt!
– Sao tự dưng anh lại tìm nhà cô ấy thế ạ, đừng nói anh muốn về đó ra mắt bất ngờ đấy nhá!
– Bảo mày tìm thì cứ tìm đi!
Long tạm đi theo hướng suy luận của Lan. Chắc chắn Lan hiểu Ngân hơn anh nhiều.
Ngân ở quê hai ngày là hai ngày thanh thản mà lâu lắm rồi cô mới được tận hưởng, cảm giác trên đời này chẳng còn điều gì bủa vây xung quanh cô, nhấn chìm cô trong u tối nữa. Lúc này, ngồi trên triền đê ngắm con sông quê hương lững lờ trôi, cơn gió thu hiu hiu thổi bay mái tóc mềm, Ngân xoa nhẹ má cu Mầm đang ngồi ngoan trong lòng. Bất giác… cô chỉ muốn nằm mãi ở đây thế này, chẳng muốn trở về cuộc sống ngoài kia. Hình ảnh Long thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong tâm trí Ngân nhưng cô cố gắng gạt đi ngay, những gì xảy ra nhanh quá, thâm tâm cô chưa dám tin vào hiện thực. Trong mắt Ngân Long vẫn là một anh công tử ăn chơi sớm yêu sớm chán. Cô thậm chí còn chưa dám thả lỏng để nghĩ về Long kể cả trước khi xảy ra chuyện cu Mầm bị bắt cóc, vậy thì những gì đã qua hãy coi như một giấc mơ, cô cũng đã cho Long những gì anh cần ở cô, giữa cô và anh có lẽ chẳng ai nợ ai điều gì cả. Cô đã soạn một email gửi Long nói về điều này, rằng cô muốn làm mẹ đơn thân nuôi cu Mầm khôn lớn, cô đã quá mệt mỏi với hai chữ ái tình, lo sợ cu Mầm thiếu sự quan tâm từ mẹ, cô thật lòng mong anh hiểu cho cô.
Sáng nay Long nhận được email từ Ngân, khuôn mặt đẹp trai đanh lại. Long đập bàn cái rầm. Ngân muốn làm mẹ đơn thân. Có thật đó là điều cô ấy muốn? Cô ấy không muốn ai làm ba của cu Mầm nữa sao? Cô ấy còn nói, giữa anh và cô ấy chỉ đơn thuần là sự trao đổi, vậy thì cho đến lúc này là không ai nợ ai, mong anh buông tha cho cô ấy. Cơn giận trong lòng anh bỗng sôi lên sùng sục. Cô ấy coi anh là cái gì? Chỉ là kẻ háo sắc muốn chiếm đoạt cô ấy thôi sao? Còn cô ấy chỉ đơn giản cam tâm tình nguyện bán thân cho anh sao? Tại sao Ngân lại lạnh lùng đến vậy? Những gì anh cố gắng vì cô ấy là chưa đủ? Cô ấy không cảm nhận được sự chân thành của anh sao?
Quang mất hai ngày mới tìm về được đến nhà Ngân, theo những thông tin ít ỏi về quê quán của cô gái khó hiểu này.
– Anh Long, em đã tìm thấy nhà bố mẹ đẻ Ngân, đúng là cô ấy đang ở đấy anh ạ.
Long khẽ thở phào, may là Ngân không trốn đi quá xa. Chỉ là về quê thôi. Cô ấy nghĩ anh không thể tìm ra cô ấy được sao? Thật ngốc nghếch! Nếu không phải cô ấy về quê, dù cô ấy có ở nơi nào nhất định anh cũng sẽ tìm ra bằng được!
Ngân vừa dắt cu Mầm về đến cổng nhà, bỗng cô thấy có xe máy của Việt. Ngân khẽ nhíu mày, cô chưa kịp cất lời Việt đã từ trong nhà đi ra, khuôn mặt sương gió của người làm nông hiện lên vẻ rạng rỡ:
– Ngân đi chơi về đấy à?
– Việt sang nhà tôi chơi từ bao giờ thế?
– Tôi mới sang thôi, thằng cu lớn thế này rồi à, xinh trai quá, lại đây chú bế nào!
– Ứ!
Cu Mầm ngúng nguẩy không chịu theo Việt, nó chạy lon ton ra chỗ cậu Duy nó đang lùa gà vào chuồng. Ngân mỉm cười nhìn theo con, quay lại thấy ánh mắt của Việt, cô thoáng ngại ngần.
– Lâu nay tôi bận con nhỏ không về họp lớp được, các ông vẫn tụ tập chứ?
– Có mấy ai đâu, toàn ra các thành phố lớn kiếm tiền đô hết rồi, ở quê còn có vài mống.
Việt cười, khuôn mặt đen nhẻm lộ hàm răng trắng lóa.
– Tôi nghe bu nói Ngân đem con về ở đây à? Tôi… tôi lấy làm tiếc cho Ngân.
– Có gì đâu. Việt vào nhà uống nước. Mầm! Mầm!
Ngân gọi to để thằng bé chạy lại với mẹ. Cô cũng dần quen với việc con trai chạy chơi khắp nơi tìm hiểu thế giới mới lạ xung quanh. Lần gần nhất cô về quê là từ dạo tháng 5, có điều Bảo bận nên vợ chồng Ngân chỉ tạt qua nhà hỏi thăm một chút rồi lại đi luôn, thằng bé được thỏa sức vui chơi lại còn đủ tầm hiểu như thế này là lần đầu.
Cu Mầm nghe mẹ gọi, dù còn thích theo cậu nhưng cũng chạy về với Ngân, cô kéo nó vào nhà, hai mẹ con đi sau Việt.
Bà Dung thấy Việt bước đi trước con gái, bà khẽ cười hài lòng. Thằng Việt đến giờ vẫn chưa lấy vợ, thỉnh thoảng nó lại sang hỏi thăm hai ông bà. Đàn ông như nó ở quê một nách hai con đầy ra rồi, dù hai lăm tuổi với đàn ông thì còn trẻ nhưng… từ ngày học cấp ba nó đã để ý con Ngân nhà bà, có điều con Ngân lúc nào cũng chối đây đẩy.
– Ông bà bên nhà vẫn khỏe chứ cháu?
– Vâng, bố mẹ cháu vẫn khỏe bác ạ. Bác để cháu pha nước, bác cứ làm gì thì làm đi ạ.
Việt lấy ấm trà trên tay bà Dung, nhanh nhẹn pha. Bà Dung thấy thế cũng kệ mấy đứa, bà ra xem thằng Duy thế nào. Cu Mầm lại chạy theo bà ngoại, Ngân cũng đành kệ con.
– Công việc của Việt dạo này thế nào, đã vợ con gì chưa?
Ngân đỡ lấy phích nước từ tay Việt, cô hỏi han.
– Thì vẫn làm vua vịt thôi, năm nay tôi còn mở rộng thêm nên cũng mệt, đang tính thuê thêm người.
– Mấy người làm còn chưa đủ à?
– Ăn thua gì, Ngân thấy đấy, vịt nướng khắp nơi… bao nhiêu cũng không đủ cung. Suốt ngày cắm mặt vào đít vịt thì ai thèm yêu?
– Gớm, ông còn đang kén chân dài, tôi biết thừa.
Ngân bĩu nhẹ môi, cô không muốn đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Việt.
– Hôm trước tôi thấy trang trại vịt của ông được lên báo của tỉnh. Tôi phục ông đấy!
– Tôi còn tính nuôi thêm cá… mà thôi… thế còn Ngân, dự định sắp tới của Ngân thế nào?
– Thì… tôi với thằng Mầm ở đây đến khi bị đuổi đi thôi…
Không khí bỗng chìm vào im lặng, ánh mắt Việt nhìn Ngân có chút thương xót, lại có cả tình cảm không che giấu. Ngân lúng túng đứng dậy:
– Tôi xuống bếp xem thế nào, sợ bà đặt ấm nước mà quên!
– Ban nãy tôi nhấc hộ bà ra rồi. Bà giờ chân tay cũng yếu rồi, Ngân để ý nhé!
Ngân xúc động trước cách quan tâm này của Việt, cô gật khẽ. Việt cũng đứng dậy.
– Tôi rẽ vào thăm hai bác với Ngân một chút thế thôi, tôi phải về đây.
– Ừ… vậy ông về.
– Ngân ra đóng cổng giúp tôi kẻo gà vịt lại chạy ra ngoài.
Ngân bước theo Việt ra ngoài cổng. Ngõ lúc này vắng người, trời cũng đã xâm xẩm tối. Ngân định quay đi, nào ngờ Việt níu lấy đôi bàn tay Ngân.
– Ngân… tôi… tôi vẫn chưa có ai vì tôi…
– Ông làm gì thế? Ai thấy lại không hay đâu!
Ngân vừa dứt lời, cô bỗng nhìn về phía trước. Long? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
BỐP!
Việt bị một bạt tai mạnh như tay gấu tạt qua. Sức mạnh của Long là không thể coi thường, lại còn trong cơn cuồng nộ. Việt ngã ra nền gạch, máu mũi anh trào ra. Anh bất ngờ vì đòn tấn công như vũ bão của người đàn ông cao lớn lừng lững đầy tức giận trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.