Chương 3
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Đã hai tuần nay vợ chồng Ngân không quan hệ, tối qua cô có ý chờ anh vậy mà mãi muộn anh mới về, lúc về rượu vào lại ngủ thẳng nữa, thế nên tối nay cô quyết định mặc một chiếc váy lụa mỏng khoe khéo đường cong cơ thể. Dù ba vòng cơ thể Ngân lúc này không còn được như ngày con gái nhưng cô tin cơ thể mình vẫn còn đủ sức hấp dẫn Bảo, bởi lần gần nhất cô vẫn cảm nhận được lửa tình trong anh.
Thực ra về khoản ấy Bảo không thực sự dai sức, nhu cầu của anh cũng không cao, mỗi tháng vài lần, mỗi lần chỉ khoảng mười phút là anh mệt nhưng với Ngân chẳng vấn đề gì cả. Ngân chỉ cần được chiều chuộng anh và được anh chiều chuộng là đủ. Dù làm vợ anh đã lâu nhưng Ngân chưa từng hiểu cảm giác “lên đỉnh” là thế nào, có lẽ là vì cơ thể cô khó cảm nhận, anh từng giải thích cho cô như thế và cô cũng tin là thế.
Ngân nhìn về giữa phòng, cu Mầm đang nghịch mấy món đồ chơi dưới nền đá hoa. Ban nãy Ngân tắm cũng phải mở cửa cho cu Mầm thấy mẹ không nó lại khóc, giờ mẹ ra ngoài rồi nó lại cười toe, mấy cái răng sún hở ra đáng yêu vô cùng. Ngân chỉ mong đơn thuần là con chậm phát triển ở giai đoạn này, lớn lên một chút con sẽ hòa kịp với chúng bạn, được như vậy thì dẫu phải chịu khổ cực bao nhiêu cô cũng cam lòng.
Cách đây một tháng vợ chồng Ngân bàn nhau thuê giáo viên dạy trẻ đặc biệt về nhà dạy cu Mầm nhưng mẹ chồng Ngân gạt đi ngay, bà nói không muốn xấu hổ với bàn dân thiên hạ. Cháu bà chẳng làm sao cả, cứ để nó lớn thêm một chút hẵng hay. Ngân chẳng dám nghĩ là vì bà tiếc tiền, chỉ nghĩ là bà ngại thật, hơn nữa thời điểm này có thể con Ngân vẫn còn hi vọng phát triển bình thường nên cô tính để thêm vài tháng nữa cũng chưa muộn. Cũng không thiếu trẻ bốn tuổi mới biết nói, ba tuổi mới biết bập bẹ vài từ như con trai cô hiện tại… chỉ là… nỗi lo của cô lớn hơn những gia đình khác, khi thằng Duy em trai cô năm nay đã hai mươi tuổi mà đầu óc nó chỉ như đứa trẻ bốn tuổi dại khờ, nghịch ngợm đập phá, thi thoảng lại kêu đau đầu phải đưa đi viện.
Lúc này Bảo đang ngồi trên giường, lưng tựa vào thành lướt điện thoại, đôi mắt tinh nhanh ánh lên theo chuyển động màn hình, khóe môi mỏng nhếch nhẹ. Ngân mỉm cười âu yếm nhìn chồng, cất máy sấy tóc vào ngăn kéo tủ rồi bước đến gần anh, chưa kịp nhìn vào màn hình điện thoại anh bỗng giật mình, ngay sau đó chủ động giơ bức ảnh trong điện thoại ra cho Ngân xem:
– Em xem này, nhóm bọn anh tối qua đấy, trong lớp còn nhiều đứa chưa lấy vợ lấy chồng lắm, mình cứ sớm thế lại hay em nhỉ?
Bức ảnh trong điện thoại là nhóm bạn anh vui vẻ bên nhau trong một quán karaoke, dù Ngân chẳng nghi ngờ gì anh nhưng anh cho cô xem ảnh thế này cô tất nhiên là vui, niềm tin cũng tăng lên một chút. Ngân ngồi xuống cạnh anh, nhìn các thanh niên trẻ trung cả nam cả nữ trong ảnh thì quay sang anh cười hỏi:
– Có chị nào tiếc anh không đấy?
Ngân chỉ đùa chút vậy thôi mà Bảo hơi sững lại, anh cười trả lời:
– Anh biết sao được, chắc không đâu, các bà ấy còn kén lắm.
Bảo nói xong hai mắt lại chăm chú vào màn hình điện thoại. Anh không chú ý đến chiếc váy lụa sexy này Ngân chủ tâm mặc để “khiêu khích” anh. Cảm giác trong lòng chẳng được vui, chút mất mát mơ hồ cũng tự nhiên xuất hiện, Ngân thở dài bước ra chơi với cu Mầm, chẳng muốn trò chuyện với Bảo nữa.
Mầm chơi mệt cả tối nên con ngủ sớm lại say giấc, cứ nằm im thin thít thở đều. Bên cạnh Ngân Bảo cũng đang say sưa ngủ, tiếng kéo gỗ vang rền trong căn phòng vắng lặng. Nằm giữa hai bố con, mắt cô cứ vậy chong chong nhìn lên trần nhà trắng toát trong ánh đèn cảm ứng mờ nhạt. Bỗng dưng cảm giác trong cô về người đàn ông nằm cạnh lúc này sao xa xôi quá đỗi. Hai tuần không gần gũi mà anh không nhớ cô sao, cô là đàn bà mà còn thấy nhớ, cả cô và anh lại đang ở độ sung sức. Liệu cô có nên nói thẳng với anh không? Vợ chồng rồi có gì mà ngại? Nhưng… anh ngủ thế này, cô chẳng nỡ đánh thức anh?
Tiếng tin nhắn messenger vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến tim Ngân như đông cứng lại. Mười hai giờ rồi, ai còn nhắn cho chồng cô đây? Bình thường Bảo không thiếu cuộc gọi cũng như tin nhắn công việc nhưng đều vào ban ngày, đêm đến anh còn để chế độ không làm phiền để được yên, cớ sao… hôm nay anh không để như vậy? Ngân biết anh không vui khi cô lén đọc tin nhắn, có điều cô không sao giữ được nỗi tò mò và cả những nghi ngờ rất nhỏ nhưng rõ rệt, như những chiếc mỏ gõ kiến gõ mạnh vào thân cây tin tưởng. Đàn bà là chúa hay ghen, sao đến lúc này Ngân mới hiểu câu nói này, đúng, cô cũng chỉ là đàn bà, một người đàn bà bình thường như mọi người đàn bà khác trên thế gian này, và chồng cô… cô có quyền làm sáng tỏ mọi nghi ngờ.
Cô khẽ nâng điện thoại của Bảo lên lướt mở nhưng… anh đã khóa điện thoại từ bao giờ? Đây mới là điều làm cô sợ hãi, bất giác xương sống lạnh buốt, mồ hôi cũng túa ra. Cô phân vân liệu có nên làm ầm lên, mặc kệ anh ngày mai còn phải đi làm mà kéo anh dậy, ghen tuông lồng lộn bắt anh phải giải thích rõ ràng, tại sao anh lại khóa điện thoại với cô, có điều gì khuất tất mà anh làm vậy? Thế nhưng… cô không sao cất nổi lời, chỉ cố gắng trấn tĩnh thử mở khóa điện thoại bốn con số xem sao.
1234… không phải, làm sao đơn giản thế được? 19xx… năm sinh của anh… cũng không phải? 19xy… năm sinh của cô… cô ngốc thật, làm sao có thể? 1407 ngày sinh của anh… ơ được rồi này, ôi… cô mở được rồi!
– Em làm cái gì thế?
Bảo giật mình tỉnh giấc, vùng dậy giật điện thoại khỏi tay Ngân. Trong cơn ngỡ ngàng vô cùng vô tận, mắt cô cứ mở to nhìn Bảo, bất giác chẳng thốt nổi lời nào. Cô nuốt ực một ngụm, lạnh giọng hỏi mà nước mắt bỗng lăn dài:
– Sao anh lại đặt mật khẩu điện thoại với em?
– Ngân, không phải anh đã nói rồi sao? Tại em cứ nghi ngờ lung tung nên anh không thích em suy diễn. Lỡ em đọc tin nhắn của khách hàng nữ nào đó nhắn cho anh rồi em hiểu lầm anh có phải là tội cho anh không? Tốt hơn là em không xem gì hết mà chỉ cần tin tưởng là đủ, thế có phải là hơn không?
Bảo nhẹ giọng giải thích, nghe sao cũng hợp lý đến lạ. Anh lúc nào cũng hợp lý, chẳng thế mà anh khôn khéo thuyết phục được bao nhiêu khách hàng, lúc này đối tượng của anh là Ngân anh cũng thành công rồi. Ngân nghe mà nguôi lại, niềm tin cũng được khôi phục mấy phần. Cô sụt sịt gạt nước mắt, cố vớt vát niềm tin mà hỏi Bảo:
– Thế ban nãy tin nhắn là ai gửi cho anh, anh không có gì khuất tất thì có thể cho em đọc, có gì giải thích luôn cho em được không?
– Có gì đâu, đây em xem đi!
Bảo đưa điện thoại ra trước Ngân, là tin nhắn của Chiến, bạn thân thời đại học của anh. Nội dung tin nhắn đơn giản, liệu ngày mai anh ta có thể qua công ty Bảo mượn máy ảnh để cuối tuần đem ra đầm sen chụp cho bạn gái được không. Ngân đọc xong tin nhắn, cảm thấy đúng là mình đa nghi quá mất rồi, bất giác xấu hổ đỏ cả mặt, lòng cũng nhẹ nhõm đi cả vạn lần. Cô cười cười hôn chụt lên má Bảo như thay cho lời xin lỗi, vòng tay mềm vòng qua người anh đẩy anh nằm xuống, bàn tay ấm nhẹ nhàng mơn trớn vòm ngực rắn chắc có được nhờ những buổi sáng anh dậy sớm tập gym trên sân thượng…
– Thôi… để cho anh ngủ, mai anh có buổi họp sớm.
Bảo thở dài xin tha, nhanh chóng hất Ngân khỏi cơ thể đàn ông quyến rũ. Ngân lặng đi, cảm giác ê chề làm cô ngỡ ngàng, cứ thế nằm yên không nhúc nhích. Ngân vừa chủ động với chồng và đáp lại ở anh là sự từ chối phũ phàng. Bảo có bao giờ như vậy đâu? Khi trước lâu lâu không thấy anh đòi cô chỉ cần chọc chọc vào lưng anh vài cái là anh đáp ứng ngay, vậy mà vừa nãy… Cô chưa thể chấp nhận được những gì vừa xảy ra, cứ trân trân nhìn vào tấm lưng rộng dài trước mặt, bỗng chốc khóe mắt đã ướt nhòe…
Thực ra về khoản ấy Bảo không thực sự dai sức, nhu cầu của anh cũng không cao, mỗi tháng vài lần, mỗi lần chỉ khoảng mười phút là anh mệt nhưng với Ngân chẳng vấn đề gì cả. Ngân chỉ cần được chiều chuộng anh và được anh chiều chuộng là đủ. Dù làm vợ anh đã lâu nhưng Ngân chưa từng hiểu cảm giác “lên đỉnh” là thế nào, có lẽ là vì cơ thể cô khó cảm nhận, anh từng giải thích cho cô như thế và cô cũng tin là thế.
Ngân nhìn về giữa phòng, cu Mầm đang nghịch mấy món đồ chơi dưới nền đá hoa. Ban nãy Ngân tắm cũng phải mở cửa cho cu Mầm thấy mẹ không nó lại khóc, giờ mẹ ra ngoài rồi nó lại cười toe, mấy cái răng sún hở ra đáng yêu vô cùng. Ngân chỉ mong đơn thuần là con chậm phát triển ở giai đoạn này, lớn lên một chút con sẽ hòa kịp với chúng bạn, được như vậy thì dẫu phải chịu khổ cực bao nhiêu cô cũng cam lòng.
Cách đây một tháng vợ chồng Ngân bàn nhau thuê giáo viên dạy trẻ đặc biệt về nhà dạy cu Mầm nhưng mẹ chồng Ngân gạt đi ngay, bà nói không muốn xấu hổ với bàn dân thiên hạ. Cháu bà chẳng làm sao cả, cứ để nó lớn thêm một chút hẵng hay. Ngân chẳng dám nghĩ là vì bà tiếc tiền, chỉ nghĩ là bà ngại thật, hơn nữa thời điểm này có thể con Ngân vẫn còn hi vọng phát triển bình thường nên cô tính để thêm vài tháng nữa cũng chưa muộn. Cũng không thiếu trẻ bốn tuổi mới biết nói, ba tuổi mới biết bập bẹ vài từ như con trai cô hiện tại… chỉ là… nỗi lo của cô lớn hơn những gia đình khác, khi thằng Duy em trai cô năm nay đã hai mươi tuổi mà đầu óc nó chỉ như đứa trẻ bốn tuổi dại khờ, nghịch ngợm đập phá, thi thoảng lại kêu đau đầu phải đưa đi viện.
Lúc này Bảo đang ngồi trên giường, lưng tựa vào thành lướt điện thoại, đôi mắt tinh nhanh ánh lên theo chuyển động màn hình, khóe môi mỏng nhếch nhẹ. Ngân mỉm cười âu yếm nhìn chồng, cất máy sấy tóc vào ngăn kéo tủ rồi bước đến gần anh, chưa kịp nhìn vào màn hình điện thoại anh bỗng giật mình, ngay sau đó chủ động giơ bức ảnh trong điện thoại ra cho Ngân xem:
– Em xem này, nhóm bọn anh tối qua đấy, trong lớp còn nhiều đứa chưa lấy vợ lấy chồng lắm, mình cứ sớm thế lại hay em nhỉ?
Bức ảnh trong điện thoại là nhóm bạn anh vui vẻ bên nhau trong một quán karaoke, dù Ngân chẳng nghi ngờ gì anh nhưng anh cho cô xem ảnh thế này cô tất nhiên là vui, niềm tin cũng tăng lên một chút. Ngân ngồi xuống cạnh anh, nhìn các thanh niên trẻ trung cả nam cả nữ trong ảnh thì quay sang anh cười hỏi:
– Có chị nào tiếc anh không đấy?
Ngân chỉ đùa chút vậy thôi mà Bảo hơi sững lại, anh cười trả lời:
– Anh biết sao được, chắc không đâu, các bà ấy còn kén lắm.
Bảo nói xong hai mắt lại chăm chú vào màn hình điện thoại. Anh không chú ý đến chiếc váy lụa sexy này Ngân chủ tâm mặc để “khiêu khích” anh. Cảm giác trong lòng chẳng được vui, chút mất mát mơ hồ cũng tự nhiên xuất hiện, Ngân thở dài bước ra chơi với cu Mầm, chẳng muốn trò chuyện với Bảo nữa.
Mầm chơi mệt cả tối nên con ngủ sớm lại say giấc, cứ nằm im thin thít thở đều. Bên cạnh Ngân Bảo cũng đang say sưa ngủ, tiếng kéo gỗ vang rền trong căn phòng vắng lặng. Nằm giữa hai bố con, mắt cô cứ vậy chong chong nhìn lên trần nhà trắng toát trong ánh đèn cảm ứng mờ nhạt. Bỗng dưng cảm giác trong cô về người đàn ông nằm cạnh lúc này sao xa xôi quá đỗi. Hai tuần không gần gũi mà anh không nhớ cô sao, cô là đàn bà mà còn thấy nhớ, cả cô và anh lại đang ở độ sung sức. Liệu cô có nên nói thẳng với anh không? Vợ chồng rồi có gì mà ngại? Nhưng… anh ngủ thế này, cô chẳng nỡ đánh thức anh?
Tiếng tin nhắn messenger vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến tim Ngân như đông cứng lại. Mười hai giờ rồi, ai còn nhắn cho chồng cô đây? Bình thường Bảo không thiếu cuộc gọi cũng như tin nhắn công việc nhưng đều vào ban ngày, đêm đến anh còn để chế độ không làm phiền để được yên, cớ sao… hôm nay anh không để như vậy? Ngân biết anh không vui khi cô lén đọc tin nhắn, có điều cô không sao giữ được nỗi tò mò và cả những nghi ngờ rất nhỏ nhưng rõ rệt, như những chiếc mỏ gõ kiến gõ mạnh vào thân cây tin tưởng. Đàn bà là chúa hay ghen, sao đến lúc này Ngân mới hiểu câu nói này, đúng, cô cũng chỉ là đàn bà, một người đàn bà bình thường như mọi người đàn bà khác trên thế gian này, và chồng cô… cô có quyền làm sáng tỏ mọi nghi ngờ.
Cô khẽ nâng điện thoại của Bảo lên lướt mở nhưng… anh đã khóa điện thoại từ bao giờ? Đây mới là điều làm cô sợ hãi, bất giác xương sống lạnh buốt, mồ hôi cũng túa ra. Cô phân vân liệu có nên làm ầm lên, mặc kệ anh ngày mai còn phải đi làm mà kéo anh dậy, ghen tuông lồng lộn bắt anh phải giải thích rõ ràng, tại sao anh lại khóa điện thoại với cô, có điều gì khuất tất mà anh làm vậy? Thế nhưng… cô không sao cất nổi lời, chỉ cố gắng trấn tĩnh thử mở khóa điện thoại bốn con số xem sao.
1234… không phải, làm sao đơn giản thế được? 19xx… năm sinh của anh… cũng không phải? 19xy… năm sinh của cô… cô ngốc thật, làm sao có thể? 1407 ngày sinh của anh… ơ được rồi này, ôi… cô mở được rồi!
– Em làm cái gì thế?
Bảo giật mình tỉnh giấc, vùng dậy giật điện thoại khỏi tay Ngân. Trong cơn ngỡ ngàng vô cùng vô tận, mắt cô cứ mở to nhìn Bảo, bất giác chẳng thốt nổi lời nào. Cô nuốt ực một ngụm, lạnh giọng hỏi mà nước mắt bỗng lăn dài:
– Sao anh lại đặt mật khẩu điện thoại với em?
– Ngân, không phải anh đã nói rồi sao? Tại em cứ nghi ngờ lung tung nên anh không thích em suy diễn. Lỡ em đọc tin nhắn của khách hàng nữ nào đó nhắn cho anh rồi em hiểu lầm anh có phải là tội cho anh không? Tốt hơn là em không xem gì hết mà chỉ cần tin tưởng là đủ, thế có phải là hơn không?
Bảo nhẹ giọng giải thích, nghe sao cũng hợp lý đến lạ. Anh lúc nào cũng hợp lý, chẳng thế mà anh khôn khéo thuyết phục được bao nhiêu khách hàng, lúc này đối tượng của anh là Ngân anh cũng thành công rồi. Ngân nghe mà nguôi lại, niềm tin cũng được khôi phục mấy phần. Cô sụt sịt gạt nước mắt, cố vớt vát niềm tin mà hỏi Bảo:
– Thế ban nãy tin nhắn là ai gửi cho anh, anh không có gì khuất tất thì có thể cho em đọc, có gì giải thích luôn cho em được không?
– Có gì đâu, đây em xem đi!
Bảo đưa điện thoại ra trước Ngân, là tin nhắn của Chiến, bạn thân thời đại học của anh. Nội dung tin nhắn đơn giản, liệu ngày mai anh ta có thể qua công ty Bảo mượn máy ảnh để cuối tuần đem ra đầm sen chụp cho bạn gái được không. Ngân đọc xong tin nhắn, cảm thấy đúng là mình đa nghi quá mất rồi, bất giác xấu hổ đỏ cả mặt, lòng cũng nhẹ nhõm đi cả vạn lần. Cô cười cười hôn chụt lên má Bảo như thay cho lời xin lỗi, vòng tay mềm vòng qua người anh đẩy anh nằm xuống, bàn tay ấm nhẹ nhàng mơn trớn vòm ngực rắn chắc có được nhờ những buổi sáng anh dậy sớm tập gym trên sân thượng…
– Thôi… để cho anh ngủ, mai anh có buổi họp sớm.
Bảo thở dài xin tha, nhanh chóng hất Ngân khỏi cơ thể đàn ông quyến rũ. Ngân lặng đi, cảm giác ê chề làm cô ngỡ ngàng, cứ thế nằm yên không nhúc nhích. Ngân vừa chủ động với chồng và đáp lại ở anh là sự từ chối phũ phàng. Bảo có bao giờ như vậy đâu? Khi trước lâu lâu không thấy anh đòi cô chỉ cần chọc chọc vào lưng anh vài cái là anh đáp ứng ngay, vậy mà vừa nãy… Cô chưa thể chấp nhận được những gì vừa xảy ra, cứ trân trân nhìn vào tấm lưng rộng dài trước mặt, bỗng chốc khóe mắt đã ướt nhòe…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.