Chương 7
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Ngân mệt mỏi nằm trằn trọc, lòng phân vân không biết có nên xuống kia với Bảo không hay cứ mặc kệ anh. Nghĩ một hồi, cô quyết định bước xuống dưới nhà. Qua làn khói mỏng, Bảo ngồi lặng trên bậc thềm nhà, điếu thuốc đỏ kẹp giữa hai ngón tay lúc này cháy gần hết, ánh mắt anh xa xăm hướng về con đường ngập ánh đèn vàng trước mặt. Bất giác… cô thấy ở anh có gì đó như là bất lực, cảm giác ấy chỉ thoáng qua mà cũng đủ làm lòng cô thắt lại.
Ngân bước lại gần, khẽ lên tiếng đánh động:
– Muộn rồi anh về phòng ngủ đi, mai còn đi làm.
Bảo giật mình, anh quay lại nhìn Ngân, dụi điếu thuốc dở xuống hiên nhà rồi ném ra sân, phủi quần đứng dậy. Cuối cùng lại thành cô theo sau anh lên phòng. Cô thực không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với anh. Anh không muốn chia sẻ, cô bức bối mà chẳng biết làm sao, chỉ gác tay lên trán nghe tiếng thở đều từ hai phía…
Cơn tò mò lại nổi lên, Ngân khẽ nhấc chiếc điện thoại đặt cạnh anh, bấm thử mã khóa. 1407… sai, anh đã đổi mật khẩu rồi! Tim Ngân chùng xuống, anh biết cô lén xem điện thoại của anh, thế nên anh lại đổi mật khẩu. Rõ ràng anh cố tình giấu giếm cô. Nếu như anh vô tư như bao ngày tháng qua, cô đã tin anh mà chẳng cần rình rập mệt mỏi thế này, cũng như anh, chẳng cần phải đối phó với cô thế này. Nỗi tủi thân ập đến, cô rấm rứt khóc, chẳng dám làm anh tỉnh giấc… chỉ biết cắn chặt răng, quay sang ôm cu Mầm vào lòng như tìm an ủi. Cô đang là kẻ phụ thuộc anh, trong tâm thức cô thấy mình không có quyền gì cả, thứ cảm giác quy phục bề trên bám vào từng mạch máu khiến cô sợ anh trong vô thức. Không… nhất định cô cần phải thoát ra, cô cần phải có tiếng nói, cần ngang vai phải lứa với anh, đó mới là vị trí của một người vợ chứ không phải vị trí của một con hầu như lúc này cô cảm nhận.
Tối nay Bảo lại về muộn, anh nhắn luôn giờ về cho Ngân, thế nên khi anh về, cô cũng hạ quyết tâm. Ngồi xuống cạnh anh, cô hít một hơi lấy bình tĩnh trình bày:
– Anh Bảo, em đã suy nghĩ kỹ rồi, từ mai em đi xin việc. Sáng mai em sẽ đem cu Mầm sang bà Tám.
– Em…
Bảo tức đến nghẹn họng, mặt anh đỏ lên rồi trắng bệch. Lần đầu tiên Ngân dám cãi anh, cãi lại mong muốn của anh bất chấp anh phản đối. Thì ra… lâu nay cô chính xác là cô vợ “ngoan”, chiều lòng anh mọi thứ, thế nên lúc này, khi cô không nghe lời, anh giận đến mức không nói một câu gì, chỉ đứng phắt dậy, buông một câu:
– Em muốn làm gì thì làm!
Bảo bước ra cây treo quần áo, khoác áo sơ mi cùng mặc thêm quần dài. Ngân ngây người nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má. Anh định đi thật rồi! Cô lại sợ mất anh liền lau vội nước mắt, níu lấy tay anh van xin:
– Anh… anh nghĩ cho em có được không?
– Em đâu có coi anh là chồng.
– Không phải… vì em coi anh là chồng nên em mới cần phải là một người vợ thực sự chứ không phải một kẻ ăn bám!
Bảo quắc mắt nhìn Ngân hỏi:
– Ai nói em ăn bám?
– Chính em cảm thấy như vậy. Anh đi ra ngoài bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu mối quan hệ… anh có biết em ở nhà như kẻ bịt mắt bịt tai, không biết một cái gì, đến cả quyền ghen tuông em cũng không có. Anh nghĩ xem, sống như vậy thì sống làm gì?
– Anh đã nói em không cần phải ghen, tại sao em cứ làm anh mệt mỏi như thế?
Bảo vùng tay khỏi tay Ngân quát lên, cô như mồi lửa được tẩm thêm dầu, cũng gào lên trong nước mắt:
– Anh giấu giếm em như thế, anh hỏi em không ghen thì em có phải là vợ anh không? Anh khóa điện thoại cũng chính là khóa cả trái tim anh lại với em rồi đấy!
– Có cái điện thoại thôi mà em cũng phải làm ầm lên, đây, em giữ luôn đi. Mật khẩu là ngày sinh của thằng Mầm.
Bảo lấy điện thoại trên bàn làm việc dúi vào tay Ngân, ngay sau đó anh bước xuống dưới nhà. Ngân sững sờ kinh ngạc, trong lòng bỗng dâng lên nỗi hối hận vô cùng. Tại cô… chính cô cứ không chịu tin anh. Cô giữ chặt chiếc điện thoại bước theo anh, miệng lắp bắp:
– Em… em xin lỗi! Anh đừng đi, đừng bỏ đi, muộn lắm rồi!
Bảo vùng vằng bước, Ngân sấp ngửa níu lấy anh, bước qua mặt bà Dư, bà cau có quát lên:
– Lại cái gì thế? Mệt quá đấy!
– Mẹ… muộn thế này rồi mẹ bảo anh ấy ở nhà đi!
– Tao bảo nó thế nào được, mày chẳng giỏi lắm cơ mà?
Bảo hất Ngân ra, anh phóng xe khỏi cổng. Ngân thực lòng không hiểu tại sao mọi chuyện lại có thể tồi tệ đến mức này? Bảo nhất quyết ép Ngân ở nhà, bằng không anh cũng chẳng cần cô. Nếu đã là như thế, cứ níu kéo, cứ chiều theo anh cũng là vô ích. Ngân càng hiểu hơn Ngân cần phải làm gì. Bảo xưa nay quen với việc ép buộc cô, cô cứ như con rối mê mẩn anh rồi ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng… cứ như vậy, nếu cô cứ không nghĩ cho mình thì rồi…. rất có thể cô sẽ là kẻ trắng tay trong cuộc tình này, điều mà cô chẳng bao giờ muốn nghĩ đến dù chỉ trong suy tính.
Ngân cầm trong tay điện thoại của Bảo, muốn gọi cho anh cũng là không thể, nóng ruột vô cùng nhưng chẳng biết làm sao, đành bấm số của Chiến hỏi xem anh có ở đó không. Chiến báo cho Ngân là có, Ngân cũng khẽ thở phào. Đàn ông giận vợ thì tìm đến bạn, có lẽ ai cũng như vậy cả.
Ngân nằm trằn trọc, thi thoảng lại thở dài. Mười hai giờ rồi mà Bảo chưa về, điện thoại của anh cũng chẳng có gì đáng để Ngân nghi ngờ cả, bất giác Ngân thấy mình quá quắt. Anh chỉ là muốn giữ một chút bình yên, một chút riêng tư, vậy mà Ngân lại chẳng hiểu cho anh, muốn đào xới mọi thứ lên bằng được. Thế nhưng… sâu trong lòng Ngân vẫn không sao chấp nhận được cảm giác anh muốn giấu cô, có bao biện thế nào thì cô vẫn thấy đau như ai cào cấu trong gan ruột.
Ngân chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, giật mình thấy có người nằm bên cạnh. Bảo đã về rồi, lúc này anh nằm quay lưng vào cô. Cô nửa mừng nửa tủi, cứ nằm lặng nhìn anh, mắt chong chong không chớp, chẳng mong anh quay về phía này vì cô không muốn anh thấy cô đang khóc. Người đàn ông mà cô cứ nghĩ anh là bờ vai vững chãi cho mẹ con cô, tại sao lúc này anh lại khó hiểu đến như vậy? Anh dứt khoát không muốn cô đi làm, còn cô, dẫu có phải vứt bỏ tất cả cô cũng vẫn sẽ đi, vậy thì mâu thuẫn này giữa cô và anh không sao giải quyết được, chẳng ai chịu nhường ai. Có trong mơ cô cũng không ngờ mọi chuyện đến cớ sự này.
Điều khiến Ngân băn khoăn, tại sao Bảo không muốn cô đi làm? Có phải vì anh sợ cô bỏ bê việc nhà con cái, sợ cô dễ bị kẻ khác làm lung lạc hay vì… anh sợ một khi cô có độc lập, cô sẽ không còn chịu sự điều khiển của anh, cô cũng có thể bế con đi mà không sợ anh nữa? Ngân lạnh người với ý nghĩ vừa thoáng qua trong óc. Làm sao có thể như vậy được, làm sao người chồng đầu ấp tay gối lại tàn nhẫn đến mức muốn cướp đi tất cả của cô, kể cả đứa con cô yêu thương nhất? Không… chắc chắn không phải vậy đâu! Cô tự trấn an bản thân, bao mệt mỏi cuối cùng cũng kéo cô vào giấc ngủ…
Ngân bước lại gần, khẽ lên tiếng đánh động:
– Muộn rồi anh về phòng ngủ đi, mai còn đi làm.
Bảo giật mình, anh quay lại nhìn Ngân, dụi điếu thuốc dở xuống hiên nhà rồi ném ra sân, phủi quần đứng dậy. Cuối cùng lại thành cô theo sau anh lên phòng. Cô thực không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với anh. Anh không muốn chia sẻ, cô bức bối mà chẳng biết làm sao, chỉ gác tay lên trán nghe tiếng thở đều từ hai phía…
Cơn tò mò lại nổi lên, Ngân khẽ nhấc chiếc điện thoại đặt cạnh anh, bấm thử mã khóa. 1407… sai, anh đã đổi mật khẩu rồi! Tim Ngân chùng xuống, anh biết cô lén xem điện thoại của anh, thế nên anh lại đổi mật khẩu. Rõ ràng anh cố tình giấu giếm cô. Nếu như anh vô tư như bao ngày tháng qua, cô đã tin anh mà chẳng cần rình rập mệt mỏi thế này, cũng như anh, chẳng cần phải đối phó với cô thế này. Nỗi tủi thân ập đến, cô rấm rứt khóc, chẳng dám làm anh tỉnh giấc… chỉ biết cắn chặt răng, quay sang ôm cu Mầm vào lòng như tìm an ủi. Cô đang là kẻ phụ thuộc anh, trong tâm thức cô thấy mình không có quyền gì cả, thứ cảm giác quy phục bề trên bám vào từng mạch máu khiến cô sợ anh trong vô thức. Không… nhất định cô cần phải thoát ra, cô cần phải có tiếng nói, cần ngang vai phải lứa với anh, đó mới là vị trí của một người vợ chứ không phải vị trí của một con hầu như lúc này cô cảm nhận.
Tối nay Bảo lại về muộn, anh nhắn luôn giờ về cho Ngân, thế nên khi anh về, cô cũng hạ quyết tâm. Ngồi xuống cạnh anh, cô hít một hơi lấy bình tĩnh trình bày:
– Anh Bảo, em đã suy nghĩ kỹ rồi, từ mai em đi xin việc. Sáng mai em sẽ đem cu Mầm sang bà Tám.
– Em…
Bảo tức đến nghẹn họng, mặt anh đỏ lên rồi trắng bệch. Lần đầu tiên Ngân dám cãi anh, cãi lại mong muốn của anh bất chấp anh phản đối. Thì ra… lâu nay cô chính xác là cô vợ “ngoan”, chiều lòng anh mọi thứ, thế nên lúc này, khi cô không nghe lời, anh giận đến mức không nói một câu gì, chỉ đứng phắt dậy, buông một câu:
– Em muốn làm gì thì làm!
Bảo bước ra cây treo quần áo, khoác áo sơ mi cùng mặc thêm quần dài. Ngân ngây người nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má. Anh định đi thật rồi! Cô lại sợ mất anh liền lau vội nước mắt, níu lấy tay anh van xin:
– Anh… anh nghĩ cho em có được không?
– Em đâu có coi anh là chồng.
– Không phải… vì em coi anh là chồng nên em mới cần phải là một người vợ thực sự chứ không phải một kẻ ăn bám!
Bảo quắc mắt nhìn Ngân hỏi:
– Ai nói em ăn bám?
– Chính em cảm thấy như vậy. Anh đi ra ngoài bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu mối quan hệ… anh có biết em ở nhà như kẻ bịt mắt bịt tai, không biết một cái gì, đến cả quyền ghen tuông em cũng không có. Anh nghĩ xem, sống như vậy thì sống làm gì?
– Anh đã nói em không cần phải ghen, tại sao em cứ làm anh mệt mỏi như thế?
Bảo vùng tay khỏi tay Ngân quát lên, cô như mồi lửa được tẩm thêm dầu, cũng gào lên trong nước mắt:
– Anh giấu giếm em như thế, anh hỏi em không ghen thì em có phải là vợ anh không? Anh khóa điện thoại cũng chính là khóa cả trái tim anh lại với em rồi đấy!
– Có cái điện thoại thôi mà em cũng phải làm ầm lên, đây, em giữ luôn đi. Mật khẩu là ngày sinh của thằng Mầm.
Bảo lấy điện thoại trên bàn làm việc dúi vào tay Ngân, ngay sau đó anh bước xuống dưới nhà. Ngân sững sờ kinh ngạc, trong lòng bỗng dâng lên nỗi hối hận vô cùng. Tại cô… chính cô cứ không chịu tin anh. Cô giữ chặt chiếc điện thoại bước theo anh, miệng lắp bắp:
– Em… em xin lỗi! Anh đừng đi, đừng bỏ đi, muộn lắm rồi!
Bảo vùng vằng bước, Ngân sấp ngửa níu lấy anh, bước qua mặt bà Dư, bà cau có quát lên:
– Lại cái gì thế? Mệt quá đấy!
– Mẹ… muộn thế này rồi mẹ bảo anh ấy ở nhà đi!
– Tao bảo nó thế nào được, mày chẳng giỏi lắm cơ mà?
Bảo hất Ngân ra, anh phóng xe khỏi cổng. Ngân thực lòng không hiểu tại sao mọi chuyện lại có thể tồi tệ đến mức này? Bảo nhất quyết ép Ngân ở nhà, bằng không anh cũng chẳng cần cô. Nếu đã là như thế, cứ níu kéo, cứ chiều theo anh cũng là vô ích. Ngân càng hiểu hơn Ngân cần phải làm gì. Bảo xưa nay quen với việc ép buộc cô, cô cứ như con rối mê mẩn anh rồi ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng… cứ như vậy, nếu cô cứ không nghĩ cho mình thì rồi…. rất có thể cô sẽ là kẻ trắng tay trong cuộc tình này, điều mà cô chẳng bao giờ muốn nghĩ đến dù chỉ trong suy tính.
Ngân cầm trong tay điện thoại của Bảo, muốn gọi cho anh cũng là không thể, nóng ruột vô cùng nhưng chẳng biết làm sao, đành bấm số của Chiến hỏi xem anh có ở đó không. Chiến báo cho Ngân là có, Ngân cũng khẽ thở phào. Đàn ông giận vợ thì tìm đến bạn, có lẽ ai cũng như vậy cả.
Ngân nằm trằn trọc, thi thoảng lại thở dài. Mười hai giờ rồi mà Bảo chưa về, điện thoại của anh cũng chẳng có gì đáng để Ngân nghi ngờ cả, bất giác Ngân thấy mình quá quắt. Anh chỉ là muốn giữ một chút bình yên, một chút riêng tư, vậy mà Ngân lại chẳng hiểu cho anh, muốn đào xới mọi thứ lên bằng được. Thế nhưng… sâu trong lòng Ngân vẫn không sao chấp nhận được cảm giác anh muốn giấu cô, có bao biện thế nào thì cô vẫn thấy đau như ai cào cấu trong gan ruột.
Ngân chẳng biết mình thiếp đi từ lúc nào, giật mình thấy có người nằm bên cạnh. Bảo đã về rồi, lúc này anh nằm quay lưng vào cô. Cô nửa mừng nửa tủi, cứ nằm lặng nhìn anh, mắt chong chong không chớp, chẳng mong anh quay về phía này vì cô không muốn anh thấy cô đang khóc. Người đàn ông mà cô cứ nghĩ anh là bờ vai vững chãi cho mẹ con cô, tại sao lúc này anh lại khó hiểu đến như vậy? Anh dứt khoát không muốn cô đi làm, còn cô, dẫu có phải vứt bỏ tất cả cô cũng vẫn sẽ đi, vậy thì mâu thuẫn này giữa cô và anh không sao giải quyết được, chẳng ai chịu nhường ai. Có trong mơ cô cũng không ngờ mọi chuyện đến cớ sự này.
Điều khiến Ngân băn khoăn, tại sao Bảo không muốn cô đi làm? Có phải vì anh sợ cô bỏ bê việc nhà con cái, sợ cô dễ bị kẻ khác làm lung lạc hay vì… anh sợ một khi cô có độc lập, cô sẽ không còn chịu sự điều khiển của anh, cô cũng có thể bế con đi mà không sợ anh nữa? Ngân lạnh người với ý nghĩ vừa thoáng qua trong óc. Làm sao có thể như vậy được, làm sao người chồng đầu ấp tay gối lại tàn nhẫn đến mức muốn cướp đi tất cả của cô, kể cả đứa con cô yêu thương nhất? Không… chắc chắn không phải vậy đâu! Cô tự trấn an bản thân, bao mệt mỏi cuối cùng cũng kéo cô vào giấc ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.