Chương 16: A Cẩm Không Có Uống Trộm
Tịch Tịch Lý
19/09/2021
Biên tập: Ginny.
Lên tới bờ, sắc mặt Cố Du đã trắng bệch, y ôm ngực gục xuống mé sông nôn thốc nôn tháo, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt góc áo của Mạc Hoài Hiên, y như câu “kẻ sắp chết đuối đang cố bám víu vào cọng rơm cứu mạng của mình” mà dân gian vẫn thường hay nói.
Mộc Phương Hà tuy không quá sâu, nhưng bao nhiêu năm qua số người chết đuối dưới lòng sông này không ít, hoàng cung ấy mà, thứ không thiếu nhất là mấy chuyện không sạch sẽ.
Từ bé Cố Du đã được người lớn dặn đi dặn lại là không được đến gần bờ sông, bởi vì quỷ hồn chết oan không thể siêu sinh rất hay tìm người thế mạng, cho nên khoảnh khắc khi y ý thức được mình rơi xuống Mộc Phương Hà chứa nhiều oan hồn dã quỷ trong miệng các cung nhân, đầu đã đinh ninh phen này chắc hết đường sống tiếp thật rồi, vậy mà hiện tại y vẫn sống, cuối cùng thì những chuyện vừa xảy ra là thật hay là mơ vậy?
Cố Du chỉ là đứa bé mới năm sáu tuổi, bị người ta ác ý tổn thương làm sao không tủi thân cho được, có điều Cố Du hiểu rất rõ, hoàng cung rộng lớn này làm gì có ai bằng lòng che chở cho mình đâu. Y vừa ngẫm vừa dụi mắt, tiếng nức nở be bé thổn thức bật ra, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thoáng chốc đẫm trong hàng lệ, khóe mắt đỏ bừng, khiến cho người ta nhìn mà đau xót.
Mạc Hoài Hiên bị Ngũ hoàng tử nắm chặt tay áo đi không được ở cũng chẳng xong, đành nhẹ giọng trấn an: “Điện hạ, đã an toàn rồi.”
Cố Du ngước đôi mắt đẫm nước nhìn lên, khi thấy rõ gương mặt người đã cứu mình thì tâm tình buồn bã dần buông lỏng, chẳng qua thanh âm thốt ra vẫn còn lẫn chút nghẹn ngào: “Lại là mộng nữa ư? May mà tất cả chỉ là mộng.”
Mạc Hoài Hiên nhíu mày, Ngũ điện hạ quả nhiên là một người hồ đồ, ngay cả mộng và thực cũng không phân được.
Diệp Trọng Cẩm bước lên hai bước, cởi ngoại sam trên người đắp lên vai Cố Du: “Y phục ướt rất dễ nhiễm lạnh.”
Cố Du được tiểu đệ đệ trông như được làm từ sứ quan tâm săn sóc bỗng có hơi xấu hổ, áo khoác ngắn được tiểu đệ đệ đắp lên tuy rất ấm, nhưng y phục bên trong đã ướt hết rồi, gió thổi qua một cái là lạnh run người. Y dùng bàn tay run rẩy kéo ống tay áo của Mạc Hoài Hiên, ngập ngừng nói: “Trong cung của ta…. Có…. Có y phục để thay.”
Mạc Hoài Hiên liếc nhìn Cố Du một cái rồi cúi đầu đáp: “Được.”
Diệp Trọng Huy cũng cởi áo choàng trên người mình choàng lên vai Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm cẩn thận nhiễm lạnh.”
Vóc người hai huynh đệ cách biệt rất lớn, áo choàng khi khoác lên người Diệp Trọng Huy thì rất vừa người, nhưng khi choàng qua người Diệp Trọng Cẩm thì trông như đang trùm một tấm vải thật lớn. Diệp Trọng Cẩm cúi đầu đánh giá “tấm vải” trên người mình rồi bật cười khúc khích, cuối cùng cũng không nói gì. Y vừa nhận ra, tên ca ca ngốc này có nhiều khi cũng không đến nỗi nào tệ lắm.
Cố Hiền khôi phục lại lý trí, thấy hai huynh đệ Diệp gia không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, sắc mặt nháy mắt biến đổi: “Thì ra là nhị vị công tử của Diệp tướng, vị tiểu công tử xinh xắn chưa từng thấy mặt này hẳn là Diệp tiểu công tử được chỉ hôn cho thái tử điện hạ ấy nhỉ?”
Diệp Trọng Huy chắp tay hành lễ với Cố Hiền, không nóng không lạnh đáp: “Lời này của điện có phải kỳ quặc quá rồi không, đệ đệ của Trọng Huy là nam, chuyện tứ hôn năm xưa sao có thể tính được, điện hạ bỗng nhiên nhắc lại há chẳng phải là đang đánh vào mặt hoàng thượng ư?”
Cố Hiền nheo mắt: “Ta chỉ đùa một chút ấy mà, Diệp công tử đừng xem là thật.” Nói rồi liếc Mạc Hoài Hiên một cái rồi hừ lạnh phất tay áo bỏ đi.
Đám người Mạc Hoài An cũng vội vàng nối gót, vừa qua khỏi ngự hoa viên, Cố Hiền đột nhiên quay lại, vung chân đá Mạc Hoài An một cái, Mạc Hoài An đang đuổi sát mông bất ngờ ăn đau, quỳ rạp xuống.
Cố Hiền trợn mắt quát: “Đừng tưởng bản cung không biết khi nãy chính ngươi đã đẩy Cố Du. Ngươi ngu thì tự mình chịu, ngươi có biết suýt chút đã liên lụy đến bản cung không? Vô duyên vô cớ đội tội danh sát hại ấu đệ lên đầu, nếu không nhờ ngươi có một thứ đệ biết thời biết thế, bản cung đã phế ngươi rồi! Cút ngay! Tối nay đừng lảng vảng trước mặt bản cung!”
Mạc Hoài An toát mồ hôi lạnh, vâng dạ lui đi, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi đem món nợ này tính hết lên đầu Mạc Hoài Hiên.
Sau khi Lệ phi qua đời, Cố Du vẫn sống ở Khánh Hòa cung mà mẫu phi mình ngụ. Chữ “Khánh” này chính là Khánh trong niên hào của Khánh Tông đế, hoàng đế không chút kiêng kỵ ban tên cho nơi ở của Lệ phi như thế, đủ thấy khi còn sống vị nương nương này được ân sủng nhường nào, chỉ tiếc sau khi Lệ phi qua đời, Khánh Hòa Cung không khác lãnh cung là mấy.
Vào đến nội điện, mấy cung nhân bị dáng vẻ chật vật của Cố Du dọa cho thất kinh, mới mấy hôm trước thôi thái tử đã đặc biệt căn dặn phải hầu hạ Ngũ điện hạ cho cẩn thận, nếu chủ tử xảy ra nửa điểm bất trắc, trên dưới hơn mười cung nhân ở Khánh Hòa cung toàn bộ rơi đầu.
Đại cung nữ Thái Quyên cuống quýt chạy ra nghênh đón, thi lễ với đám người đi cùng chủ tử một cái rồi kéo Cố Du lại kiểm tra trái phải một phen, nhỏ giọng hỏi y: “Điện hạ gặp phải chuyện gì thế kia? Y phục sao lại ướt hết cả rồi? Ngài đừng nói là ngài vừa rơi xuống Mộc Phương Hà đấy?”
Cố Du nơm nớp gật đầu, song lại im lặng không nói nguyên do, cung nữ rất muốn nổi giận nhưng không có gan làm, cũng không có mạng để gánh, quay qua phân phó mấy cung nhân phía sau: “Thái Liên, Thái Hà, còn không mau đưa điện hạ vào trong tắm rửa thay y phục, trời lạnh thế này, nhỡ bị cảm thì không hay.”
Cố Du lúc này mới lí nhí nói: “Ca ca cứu ta, y phục cũng ướt.”
Thái Quyên nghe thế mới chú ý đến thiếu niên bên cạnh y phục cũng ướt sũng, hai mắt tràn lên cảm kích, cúi người trịnh trọng nói: “Đa tạ công tử ra tay tương cứu, điện hạ xưa nay ham chơi, lần này gây thêm phiền toái cho công tử rồi, nô tỳ lập tức sai người chuẩn bị y phục cho công tử, thỉnh công tử cùng điện hạ vào trong tắm rửa trước, nếu lỡ cảm lạnh thì thật có lỗi.”
Mạc Hoài Hiên nhìn Thái Quyên, lạnh nhạt nói: “Không phải Ngũ điện hạ ham chơi, vừa rồi phát sinh tranh chấp với đám người Tam hoàng tử, vô ý ngã xuống sông.”
Lời tuy đơn giản, nhưng mấy cung nhân ở đây biết thừa Cố Du vừa nhát gan vừa ngây thơ khờ dại, làm sao có khả năng tranh chấp với người khác được, cho nên chỉ có một kết luận, bị người ta đẩy xuống sông. Vị công tử này đang âm thầm nhắc nhở bọn họ.
Thái Quyên biến sắc, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thì ra là thế, các vị điện hạ còn nhỏ, ngẫu nhiên nảy sinh vài mâu thuẫn là chuyện khó tránh khỏi, sau này chúng nô tỳ sẽ cẩn thận hơn.”
Cố Du và Mạc Hoài Hiên vào trong tắm rửa, hai huynh đệ Diệp gia rảnh rỗi ngồi ở tiền điện nếm thử trà bánh của Khánh Hòa Cung, Diệp Trọng Huy ghé vào tai Diệp Trọng Cẩm hỏi nhỏ: “A Cẩm có vẻ rất thích Ngũ điện hạ?”
Trong mắt Diệp Trọng Huy, đệ đệ mình là một con mèo con vừa ngạo mạn vừa tự phụ, nếu đã chướng mắt ai thì đừng nói là không thèm để ý, cả liếc mắt cũng chẳng muốn bố thí cho một cái, hiện tại lại theo người ta đến Khánh Hòa Cung, hẳn là đã bị Ngũ điện hạ kia gợi lên hứng thú rồi.
“Ngũ điện hạ rất tốt.” Diệp Trọng Cẩm gật đầu đáp.
Lòng lại nghĩ, Cố Du là một tên ngốc, hôm nay gặp mặt âu cũng là duyên phận, thôi thì để ý y một chút, tránh cho sau này y bị người ta lợi dụng tổn thương.
Thái Quyên khi biết hai người là công tử của đương triều thừa tướng thì càng ân cần tiếp đãi, dọn lên một mâm trà bánh ngon mắt, kính cẩn nói: “Nô tỳ là Thái Quyên, là cung nữ từng hầu hạ bên cạnh Lệ phi nương nương, Ngũ điện hạ mệnh khổ, vừa ra đời đã mất mẹ, mà bệ hạ lại…” Nàng thở dài, bùi ngùi tiếp lời: “Cũng may mấy năm nay được hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ quan tâm, cuộc sống của Ngũ điện hạ mới an ổn hơn một chút. Mong hai vị công tử sau này có thể giành chút thời gian đến thăm Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ tuy không được hoạt bát như các vị điện hạ khác, nhưng tâm địa thật sự rất thiện lương, đối đãi với ai cũng rất ôn nhu.”
Diệp Trọng Huy không mặn không nhạt đáp: “Đệ đệ của ta rất thích Ngũ điện hạ.”
Thái Quyên nghe vậy mừng rỡ không thôi, cười nói: “Thật tốt quá.” Sau đó thức thời hành lễ với hai huynh đệ rồi lui ra.
Diệp Trọng Cẩm chuyên tâm ăn điểm tâm ngẩng đầu nhìn qua, kinh ngạc thốt lên: “Ca ca không vui sao?”
Diệp Trọng Huy vươn tay lau vụn bánh dính trên khóe môi y, giọng đầy oán hận: “A Cẩm chưa từng nói thích ca ca, hôm nay lại nói rất thích Ngũ điện hạ, còn dám hỏi ta có vui không, từ nhỏ đến giờ lén cho đệ nhiều đồ ăn ngon như vậy thì ra đều chẳng bằng ở trước mặt đệ khóc một trận ra trò, đệ thật đúng là đồ lương tâm mà.”
Diệp Trọng Cẩm co rút khóe môi, cầm bừa một mẩu bánh nhét luôn vào miệng hắn.
Mạc Hoài Hiên thay xong y phục thì lập tức rời đi, Diệp Trọng Cẩm thấy thế cũng kéo huynh trưởng cáo từ, trước khi đi, Cố Du lịch bịch chạy tới nhét vào tay Diệp Trọng Cẩm mấy viên kẹo, vui vẻ nói: “Nếu thích, lần sau lại đến.”
Hoàn toàn xem Diệp tiểu công tử là con nít mà dỗ ngọt, nhưng Diệp Trọng Cẩm lại không phát giận, còn gật đầu đáp: “Được.”
Cố Du nhìn tiểu đệ đệ tuy trả lời trống không nhưng gương mặt trắng nõn đã đỏ lên, rõ là buồn bực không thể phát tiết, chẳng hiểu sao trong mắt Cố Du lại nhìn thành xấu hổ thẹn thùng, y mím môi cười hì hì, lẩm bẩm: “Muốn khoe với hoàng huynh, tiểu Ngũ có bằng hữu.”
Sau lại nhíu mày, buồn bã nói: “Nhưng mà đây là mộng mà, tỉnh lại sẽ không còn nữa.”
Vì sao Cố Du luôn cho rằng tất cả chỉ là mộng?
Chính là vì cái vị Hoài Hiên ca ca kia chứ sao, huynh ấy là người luôn xuất hiện trong mộng của mình mà, cho nên những chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Vạn Thịnh Điện.
Yến hội sắp bắt đầu, quan viên trong triều đã có mặt đông đủ, Diệp Nham Bách nhìn khắp Vạn Thịnh Điện vẫn không thấy hai cậu con trai mình đâu, lo đến đầu mướt mồ hôi, vừa định bước lên thỉnh tội với hoàng đế để ra ngoài tìm con thì thanh âm ồn ào xung quanh đột nhiên lắng lại, Diệp Nham Bách ngẩng đầu nhìn thử, hóa ra là thái tử điện hạ đến.
Mới mấy ngày không gặp, khí thế trên người Cố Sâm càng bức người, mãng bào đen thêu bốn cái vuốt rồng bằng chỉ vàng, đầu đính quan ngọc nguyệt sắc giành riêng cho thái tử, chân đi hài gấm thêu long văn, khuôn mặt non nớt nhưng lạnh lùng quá mức, khiến cho người xung quanh không dám nhìn thẳng, quả nhiên là phong thái con cưng của trời.
Trong mắt Diệp Nham Bách, điểm duy nhất hấp dẫn ông là – Thái tử đang dắt tay một bé trai rất đẹp.
Thừa tướng ngẩn người, bé con kia không phải là cục cưng yêu dấu quý báu nhà mình sao? Nhìn xem, con trai lớn cũng đang theo sau thái tử kia kìa, mà sao nom dáng vẻ thằng lớn hình như không tình nguyện lắm.
“Bé cưng nhà ai đây? Xem phúc khí đó kìa… mau, ôm đến cho ai gia nhìn một lát nào.”
Diệp Trọng Cẩm nghe thấy thanh âm từ ái quen thuộc thì da đầu lập tức tê rần, lão nhân gia này đời trước không bao giờ để y yên ổn, chỉ cần vớ được cơ hội là chèn ép y cho bằng được, năm lần bảy lượt khuyên Tống Ly đến Hộ Quốc Tự tu hành, còn nói là xem như cầu phúc cho hoàng gia bọn họ.
Y đương nhiên không đồng ý, trước khoan nói làm hòa thượng thì không được ăn thịt không được uống rượu, chỉ riêng việc phải vác cái đầu bóng lưỡng không một sợi tóc đi qua đi lại thôi là y đã không cách nào chịu đựng nổi rồi.
Vì thế lão nhân gia này càng không muốn nhìn thấy y.
Bàn tay đang dắt tay bé con của Cố Sâm thoáng cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, thậm chí cả Diệp Trọng Cẩm cũng không nhận ra chút khác thường nào, Cố Sâm từ tốn đáp lời: “Hoàng tổ mẫu, đây là tiểu công tử của Diệp tướng, nhũ danh A Cẩm.”
Thái hậu năm nay đã gần sáu mươi, nhờ bảo dưỡng tốt nên nhìn qua chỉ như bốn năm mươi tuổi, ánh mắt khôn khéo hữu thần, vừa nghe đứa bé kia là con của Diệp gia, gương mặt càng hiền lành độ lượng, cười nói: “Tướng mạo thật đẹp, tên cũng đẹp, mai này chắc chắn sẽ là một tiểu tài tử.” Câu này cũng không phải là tâng bốc cho có, con cháu dòng chính nhà họ Diệp có ai không phải là tài tử đâu…
Diệp Nham Bách vội khiêm tốn đáp lại hai câu.
Cố Sâm dắt Diệp Trọng Cẩm đến bên thái hậu, hoàng hậu ở cạnh cũng dùng ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn y, Diệp Trọng Cẩm bị hai nữ nhân hận y nhất ở đời trước nhìn chằm chằm như vậy, hai chân cũng không chịu thua kém… tức khắc mềm nhũn…
May mà thái hậu không nhắc lại chuyện muốn ôm y, bằng không tiểu tổ tông nhà họ Diệp đêm nay phỏng chừng sẽ gặp ác mộng mất.
Thái hậu và hoàng hậu sau khi nhìn đủ rồi lại đến Khánh Tông đế góp vui, bảo phải trộm ngắm bảo bối của Diệp khanh một chút, vì thế, Diệp Trọng Cẩm ngay lập tức bị ném lên đùi của Khánh Tông đế.
Hoàng đế có rất nhiều con, ôm mấy nhóc tì không có gì trở ngại, ông ước chừng bé con trong lòng mình một chốc rồi cười trêu: “Nhóc con ba tuổi mà sao chỉ có nhiêu cân thịt thế này, phải bồi bổ nhiều vào, Lý Quý, lấy mấy gốc nhân sâm trong tư khố của trẫm đưa đến tướng phủ, coi như một chút tâm ý của trẫm lần đầu gặp mặt bảo bối của Diệp khanh.”
Hoàng đế vừa mở miệng ban thưởng, thái hậu và hoàng hậu cũng noi theo, thưởng thêm vài loại thuốc bổ, mấy phi tần có địa vị cao cũng tranh nhau ban thưởng vài món đồ chơi nho nhỏ.
Tướng phủ xưa nay luôn khiêm tốn điệu thấp, hôm nay lại vì con trai bé lần đầu lộ diện mà nổi trội đứng ngay đầu gió.
Diệp Trọng Cẩm được an trí dùng cơm bên cạnh thái tử, người nọ dường như không cảm thấy việc này có gì không ổn, còn đích thân chọn mấy món trong có vẻ dễ tiêu gắp vào chén y.
Không biết vi cung nhân lơ mơ nào đặt một vò Quỳnh Dịch thượng đẳng lên bàn bọn họ, Diệp Trọng Cẩm ngửi được hương vị quen thuộc, không kiềm được liếm liếm môi, tửu lượng của y không tệ, uống ba bốn vò không say, càng nghĩ càng nhộn nhạo, y lặng lẽ vươn đôi đũa bạc viền vàng chấm vào vò rượu một cái rồi rút ra ngậm vào miệng, hương rượu tức khắc lan khắp vị giác, Diệp Trọng Cẩm chậc lưỡi, thật đã…
Cố Sâm mãi lo bóc thịt cua cho nhóc ba tuổi không có bao nhiêu cân thịt bên cạnh nên không chú ý động tĩnh lớn đang diễn ra ngay dưới mí mắt mình. Mà nhóc ba tuổi không có bao nhiêu cân thịt ấy lúc này đã ôm luôn vò rượu lên, ngửa đầu hớp hai ba hớp, vừa chực làm thêm phát nữa thì vò rượu trên tay bị người nào đó giật mất.
Cố Sâm nhíu mày, trông vô cùng bất mãn: “Đây là rượu, không thể uống.”
Hai má Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, ngước mắt nhìn Cố Sâm, thình lình nấc lên một cái, đôi mắt đen láy vây trong tầng nước mỏng, thanh âm mềm mại mang theo nỗi ấm ức rơi vào tai như bị một cái vuốt mèo gãi nhẹ vào lòng: “A Cẩm không có uống trộm…”
Cố Sâm nhìn “tên nát rượu” trước mặt mà dở khóc dở cười, phiến môi vẫn còn dính rượu, hương rượu nồng nặc thế này, chỉ ngửi thôi đã muốn say theo, rốt cuộc là có uống trộm hay không không lẽ phải hôn một cái mới định tội được?
Cố Sâm quả thật rất muốn hôn một cái để bắt tang chứng vật chứng, ngặt nỗi cha con họ Diệp vẫn nhìn chằm chặp chỗ mình, thái tử tạm thời chưa đủ dũng khí làm bậy.
===========
Hết chương 16.
Lên tới bờ, sắc mặt Cố Du đã trắng bệch, y ôm ngực gục xuống mé sông nôn thốc nôn tháo, bàn tay nhỏ vẫn nắm chặt góc áo của Mạc Hoài Hiên, y như câu “kẻ sắp chết đuối đang cố bám víu vào cọng rơm cứu mạng của mình” mà dân gian vẫn thường hay nói.
Mộc Phương Hà tuy không quá sâu, nhưng bao nhiêu năm qua số người chết đuối dưới lòng sông này không ít, hoàng cung ấy mà, thứ không thiếu nhất là mấy chuyện không sạch sẽ.
Từ bé Cố Du đã được người lớn dặn đi dặn lại là không được đến gần bờ sông, bởi vì quỷ hồn chết oan không thể siêu sinh rất hay tìm người thế mạng, cho nên khoảnh khắc khi y ý thức được mình rơi xuống Mộc Phương Hà chứa nhiều oan hồn dã quỷ trong miệng các cung nhân, đầu đã đinh ninh phen này chắc hết đường sống tiếp thật rồi, vậy mà hiện tại y vẫn sống, cuối cùng thì những chuyện vừa xảy ra là thật hay là mơ vậy?
Cố Du chỉ là đứa bé mới năm sáu tuổi, bị người ta ác ý tổn thương làm sao không tủi thân cho được, có điều Cố Du hiểu rất rõ, hoàng cung rộng lớn này làm gì có ai bằng lòng che chở cho mình đâu. Y vừa ngẫm vừa dụi mắt, tiếng nức nở be bé thổn thức bật ra, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thoáng chốc đẫm trong hàng lệ, khóe mắt đỏ bừng, khiến cho người ta nhìn mà đau xót.
Mạc Hoài Hiên bị Ngũ hoàng tử nắm chặt tay áo đi không được ở cũng chẳng xong, đành nhẹ giọng trấn an: “Điện hạ, đã an toàn rồi.”
Cố Du ngước đôi mắt đẫm nước nhìn lên, khi thấy rõ gương mặt người đã cứu mình thì tâm tình buồn bã dần buông lỏng, chẳng qua thanh âm thốt ra vẫn còn lẫn chút nghẹn ngào: “Lại là mộng nữa ư? May mà tất cả chỉ là mộng.”
Mạc Hoài Hiên nhíu mày, Ngũ điện hạ quả nhiên là một người hồ đồ, ngay cả mộng và thực cũng không phân được.
Diệp Trọng Cẩm bước lên hai bước, cởi ngoại sam trên người đắp lên vai Cố Du: “Y phục ướt rất dễ nhiễm lạnh.”
Cố Du được tiểu đệ đệ trông như được làm từ sứ quan tâm săn sóc bỗng có hơi xấu hổ, áo khoác ngắn được tiểu đệ đệ đắp lên tuy rất ấm, nhưng y phục bên trong đã ướt hết rồi, gió thổi qua một cái là lạnh run người. Y dùng bàn tay run rẩy kéo ống tay áo của Mạc Hoài Hiên, ngập ngừng nói: “Trong cung của ta…. Có…. Có y phục để thay.”
Mạc Hoài Hiên liếc nhìn Cố Du một cái rồi cúi đầu đáp: “Được.”
Diệp Trọng Huy cũng cởi áo choàng trên người mình choàng lên vai Diệp Trọng Cẩm: “A Cẩm cẩn thận nhiễm lạnh.”
Vóc người hai huynh đệ cách biệt rất lớn, áo choàng khi khoác lên người Diệp Trọng Huy thì rất vừa người, nhưng khi choàng qua người Diệp Trọng Cẩm thì trông như đang trùm một tấm vải thật lớn. Diệp Trọng Cẩm cúi đầu đánh giá “tấm vải” trên người mình rồi bật cười khúc khích, cuối cùng cũng không nói gì. Y vừa nhận ra, tên ca ca ngốc này có nhiều khi cũng không đến nỗi nào tệ lắm.
Cố Hiền khôi phục lại lý trí, thấy hai huynh đệ Diệp gia không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, sắc mặt nháy mắt biến đổi: “Thì ra là nhị vị công tử của Diệp tướng, vị tiểu công tử xinh xắn chưa từng thấy mặt này hẳn là Diệp tiểu công tử được chỉ hôn cho thái tử điện hạ ấy nhỉ?”
Diệp Trọng Huy chắp tay hành lễ với Cố Hiền, không nóng không lạnh đáp: “Lời này của điện có phải kỳ quặc quá rồi không, đệ đệ của Trọng Huy là nam, chuyện tứ hôn năm xưa sao có thể tính được, điện hạ bỗng nhiên nhắc lại há chẳng phải là đang đánh vào mặt hoàng thượng ư?”
Cố Hiền nheo mắt: “Ta chỉ đùa một chút ấy mà, Diệp công tử đừng xem là thật.” Nói rồi liếc Mạc Hoài Hiên một cái rồi hừ lạnh phất tay áo bỏ đi.
Đám người Mạc Hoài An cũng vội vàng nối gót, vừa qua khỏi ngự hoa viên, Cố Hiền đột nhiên quay lại, vung chân đá Mạc Hoài An một cái, Mạc Hoài An đang đuổi sát mông bất ngờ ăn đau, quỳ rạp xuống.
Cố Hiền trợn mắt quát: “Đừng tưởng bản cung không biết khi nãy chính ngươi đã đẩy Cố Du. Ngươi ngu thì tự mình chịu, ngươi có biết suýt chút đã liên lụy đến bản cung không? Vô duyên vô cớ đội tội danh sát hại ấu đệ lên đầu, nếu không nhờ ngươi có một thứ đệ biết thời biết thế, bản cung đã phế ngươi rồi! Cút ngay! Tối nay đừng lảng vảng trước mặt bản cung!”
Mạc Hoài An toát mồ hôi lạnh, vâng dạ lui đi, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi đem món nợ này tính hết lên đầu Mạc Hoài Hiên.
Sau khi Lệ phi qua đời, Cố Du vẫn sống ở Khánh Hòa cung mà mẫu phi mình ngụ. Chữ “Khánh” này chính là Khánh trong niên hào của Khánh Tông đế, hoàng đế không chút kiêng kỵ ban tên cho nơi ở của Lệ phi như thế, đủ thấy khi còn sống vị nương nương này được ân sủng nhường nào, chỉ tiếc sau khi Lệ phi qua đời, Khánh Hòa Cung không khác lãnh cung là mấy.
Vào đến nội điện, mấy cung nhân bị dáng vẻ chật vật của Cố Du dọa cho thất kinh, mới mấy hôm trước thôi thái tử đã đặc biệt căn dặn phải hầu hạ Ngũ điện hạ cho cẩn thận, nếu chủ tử xảy ra nửa điểm bất trắc, trên dưới hơn mười cung nhân ở Khánh Hòa cung toàn bộ rơi đầu.
Đại cung nữ Thái Quyên cuống quýt chạy ra nghênh đón, thi lễ với đám người đi cùng chủ tử một cái rồi kéo Cố Du lại kiểm tra trái phải một phen, nhỏ giọng hỏi y: “Điện hạ gặp phải chuyện gì thế kia? Y phục sao lại ướt hết cả rồi? Ngài đừng nói là ngài vừa rơi xuống Mộc Phương Hà đấy?”
Cố Du nơm nớp gật đầu, song lại im lặng không nói nguyên do, cung nữ rất muốn nổi giận nhưng không có gan làm, cũng không có mạng để gánh, quay qua phân phó mấy cung nhân phía sau: “Thái Liên, Thái Hà, còn không mau đưa điện hạ vào trong tắm rửa thay y phục, trời lạnh thế này, nhỡ bị cảm thì không hay.”
Cố Du lúc này mới lí nhí nói: “Ca ca cứu ta, y phục cũng ướt.”
Thái Quyên nghe thế mới chú ý đến thiếu niên bên cạnh y phục cũng ướt sũng, hai mắt tràn lên cảm kích, cúi người trịnh trọng nói: “Đa tạ công tử ra tay tương cứu, điện hạ xưa nay ham chơi, lần này gây thêm phiền toái cho công tử rồi, nô tỳ lập tức sai người chuẩn bị y phục cho công tử, thỉnh công tử cùng điện hạ vào trong tắm rửa trước, nếu lỡ cảm lạnh thì thật có lỗi.”
Mạc Hoài Hiên nhìn Thái Quyên, lạnh nhạt nói: “Không phải Ngũ điện hạ ham chơi, vừa rồi phát sinh tranh chấp với đám người Tam hoàng tử, vô ý ngã xuống sông.”
Lời tuy đơn giản, nhưng mấy cung nhân ở đây biết thừa Cố Du vừa nhát gan vừa ngây thơ khờ dại, làm sao có khả năng tranh chấp với người khác được, cho nên chỉ có một kết luận, bị người ta đẩy xuống sông. Vị công tử này đang âm thầm nhắc nhở bọn họ.
Thái Quyên biến sắc, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thì ra là thế, các vị điện hạ còn nhỏ, ngẫu nhiên nảy sinh vài mâu thuẫn là chuyện khó tránh khỏi, sau này chúng nô tỳ sẽ cẩn thận hơn.”
Cố Du và Mạc Hoài Hiên vào trong tắm rửa, hai huynh đệ Diệp gia rảnh rỗi ngồi ở tiền điện nếm thử trà bánh của Khánh Hòa Cung, Diệp Trọng Huy ghé vào tai Diệp Trọng Cẩm hỏi nhỏ: “A Cẩm có vẻ rất thích Ngũ điện hạ?”
Trong mắt Diệp Trọng Huy, đệ đệ mình là một con mèo con vừa ngạo mạn vừa tự phụ, nếu đã chướng mắt ai thì đừng nói là không thèm để ý, cả liếc mắt cũng chẳng muốn bố thí cho một cái, hiện tại lại theo người ta đến Khánh Hòa Cung, hẳn là đã bị Ngũ điện hạ kia gợi lên hứng thú rồi.
“Ngũ điện hạ rất tốt.” Diệp Trọng Cẩm gật đầu đáp.
Lòng lại nghĩ, Cố Du là một tên ngốc, hôm nay gặp mặt âu cũng là duyên phận, thôi thì để ý y một chút, tránh cho sau này y bị người ta lợi dụng tổn thương.
Thái Quyên khi biết hai người là công tử của đương triều thừa tướng thì càng ân cần tiếp đãi, dọn lên một mâm trà bánh ngon mắt, kính cẩn nói: “Nô tỳ là Thái Quyên, là cung nữ từng hầu hạ bên cạnh Lệ phi nương nương, Ngũ điện hạ mệnh khổ, vừa ra đời đã mất mẹ, mà bệ hạ lại…” Nàng thở dài, bùi ngùi tiếp lời: “Cũng may mấy năm nay được hoàng hậu nương nương và thái tử điện hạ quan tâm, cuộc sống của Ngũ điện hạ mới an ổn hơn một chút. Mong hai vị công tử sau này có thể giành chút thời gian đến thăm Ngũ điện hạ, Ngũ điện hạ tuy không được hoạt bát như các vị điện hạ khác, nhưng tâm địa thật sự rất thiện lương, đối đãi với ai cũng rất ôn nhu.”
Diệp Trọng Huy không mặn không nhạt đáp: “Đệ đệ của ta rất thích Ngũ điện hạ.”
Thái Quyên nghe vậy mừng rỡ không thôi, cười nói: “Thật tốt quá.” Sau đó thức thời hành lễ với hai huynh đệ rồi lui ra.
Diệp Trọng Cẩm chuyên tâm ăn điểm tâm ngẩng đầu nhìn qua, kinh ngạc thốt lên: “Ca ca không vui sao?”
Diệp Trọng Huy vươn tay lau vụn bánh dính trên khóe môi y, giọng đầy oán hận: “A Cẩm chưa từng nói thích ca ca, hôm nay lại nói rất thích Ngũ điện hạ, còn dám hỏi ta có vui không, từ nhỏ đến giờ lén cho đệ nhiều đồ ăn ngon như vậy thì ra đều chẳng bằng ở trước mặt đệ khóc một trận ra trò, đệ thật đúng là đồ lương tâm mà.”
Diệp Trọng Cẩm co rút khóe môi, cầm bừa một mẩu bánh nhét luôn vào miệng hắn.
Mạc Hoài Hiên thay xong y phục thì lập tức rời đi, Diệp Trọng Cẩm thấy thế cũng kéo huynh trưởng cáo từ, trước khi đi, Cố Du lịch bịch chạy tới nhét vào tay Diệp Trọng Cẩm mấy viên kẹo, vui vẻ nói: “Nếu thích, lần sau lại đến.”
Hoàn toàn xem Diệp tiểu công tử là con nít mà dỗ ngọt, nhưng Diệp Trọng Cẩm lại không phát giận, còn gật đầu đáp: “Được.”
Cố Du nhìn tiểu đệ đệ tuy trả lời trống không nhưng gương mặt trắng nõn đã đỏ lên, rõ là buồn bực không thể phát tiết, chẳng hiểu sao trong mắt Cố Du lại nhìn thành xấu hổ thẹn thùng, y mím môi cười hì hì, lẩm bẩm: “Muốn khoe với hoàng huynh, tiểu Ngũ có bằng hữu.”
Sau lại nhíu mày, buồn bã nói: “Nhưng mà đây là mộng mà, tỉnh lại sẽ không còn nữa.”
Vì sao Cố Du luôn cho rằng tất cả chỉ là mộng?
Chính là vì cái vị Hoài Hiên ca ca kia chứ sao, huynh ấy là người luôn xuất hiện trong mộng của mình mà, cho nên những chuyện xảy ra hôm nay chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Vạn Thịnh Điện.
Yến hội sắp bắt đầu, quan viên trong triều đã có mặt đông đủ, Diệp Nham Bách nhìn khắp Vạn Thịnh Điện vẫn không thấy hai cậu con trai mình đâu, lo đến đầu mướt mồ hôi, vừa định bước lên thỉnh tội với hoàng đế để ra ngoài tìm con thì thanh âm ồn ào xung quanh đột nhiên lắng lại, Diệp Nham Bách ngẩng đầu nhìn thử, hóa ra là thái tử điện hạ đến.
Mới mấy ngày không gặp, khí thế trên người Cố Sâm càng bức người, mãng bào đen thêu bốn cái vuốt rồng bằng chỉ vàng, đầu đính quan ngọc nguyệt sắc giành riêng cho thái tử, chân đi hài gấm thêu long văn, khuôn mặt non nớt nhưng lạnh lùng quá mức, khiến cho người xung quanh không dám nhìn thẳng, quả nhiên là phong thái con cưng của trời.
Trong mắt Diệp Nham Bách, điểm duy nhất hấp dẫn ông là – Thái tử đang dắt tay một bé trai rất đẹp.
Thừa tướng ngẩn người, bé con kia không phải là cục cưng yêu dấu quý báu nhà mình sao? Nhìn xem, con trai lớn cũng đang theo sau thái tử kia kìa, mà sao nom dáng vẻ thằng lớn hình như không tình nguyện lắm.
“Bé cưng nhà ai đây? Xem phúc khí đó kìa… mau, ôm đến cho ai gia nhìn một lát nào.”
Diệp Trọng Cẩm nghe thấy thanh âm từ ái quen thuộc thì da đầu lập tức tê rần, lão nhân gia này đời trước không bao giờ để y yên ổn, chỉ cần vớ được cơ hội là chèn ép y cho bằng được, năm lần bảy lượt khuyên Tống Ly đến Hộ Quốc Tự tu hành, còn nói là xem như cầu phúc cho hoàng gia bọn họ.
Y đương nhiên không đồng ý, trước khoan nói làm hòa thượng thì không được ăn thịt không được uống rượu, chỉ riêng việc phải vác cái đầu bóng lưỡng không một sợi tóc đi qua đi lại thôi là y đã không cách nào chịu đựng nổi rồi.
Vì thế lão nhân gia này càng không muốn nhìn thấy y.
Bàn tay đang dắt tay bé con của Cố Sâm thoáng cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, thậm chí cả Diệp Trọng Cẩm cũng không nhận ra chút khác thường nào, Cố Sâm từ tốn đáp lời: “Hoàng tổ mẫu, đây là tiểu công tử của Diệp tướng, nhũ danh A Cẩm.”
Thái hậu năm nay đã gần sáu mươi, nhờ bảo dưỡng tốt nên nhìn qua chỉ như bốn năm mươi tuổi, ánh mắt khôn khéo hữu thần, vừa nghe đứa bé kia là con của Diệp gia, gương mặt càng hiền lành độ lượng, cười nói: “Tướng mạo thật đẹp, tên cũng đẹp, mai này chắc chắn sẽ là một tiểu tài tử.” Câu này cũng không phải là tâng bốc cho có, con cháu dòng chính nhà họ Diệp có ai không phải là tài tử đâu…
Diệp Nham Bách vội khiêm tốn đáp lại hai câu.
Cố Sâm dắt Diệp Trọng Cẩm đến bên thái hậu, hoàng hậu ở cạnh cũng dùng ánh mắt tràn đầy từ ái nhìn y, Diệp Trọng Cẩm bị hai nữ nhân hận y nhất ở đời trước nhìn chằm chằm như vậy, hai chân cũng không chịu thua kém… tức khắc mềm nhũn…
May mà thái hậu không nhắc lại chuyện muốn ôm y, bằng không tiểu tổ tông nhà họ Diệp đêm nay phỏng chừng sẽ gặp ác mộng mất.
Thái hậu và hoàng hậu sau khi nhìn đủ rồi lại đến Khánh Tông đế góp vui, bảo phải trộm ngắm bảo bối của Diệp khanh một chút, vì thế, Diệp Trọng Cẩm ngay lập tức bị ném lên đùi của Khánh Tông đế.
Hoàng đế có rất nhiều con, ôm mấy nhóc tì không có gì trở ngại, ông ước chừng bé con trong lòng mình một chốc rồi cười trêu: “Nhóc con ba tuổi mà sao chỉ có nhiêu cân thịt thế này, phải bồi bổ nhiều vào, Lý Quý, lấy mấy gốc nhân sâm trong tư khố của trẫm đưa đến tướng phủ, coi như một chút tâm ý của trẫm lần đầu gặp mặt bảo bối của Diệp khanh.”
Hoàng đế vừa mở miệng ban thưởng, thái hậu và hoàng hậu cũng noi theo, thưởng thêm vài loại thuốc bổ, mấy phi tần có địa vị cao cũng tranh nhau ban thưởng vài món đồ chơi nho nhỏ.
Tướng phủ xưa nay luôn khiêm tốn điệu thấp, hôm nay lại vì con trai bé lần đầu lộ diện mà nổi trội đứng ngay đầu gió.
Diệp Trọng Cẩm được an trí dùng cơm bên cạnh thái tử, người nọ dường như không cảm thấy việc này có gì không ổn, còn đích thân chọn mấy món trong có vẻ dễ tiêu gắp vào chén y.
Không biết vi cung nhân lơ mơ nào đặt một vò Quỳnh Dịch thượng đẳng lên bàn bọn họ, Diệp Trọng Cẩm ngửi được hương vị quen thuộc, không kiềm được liếm liếm môi, tửu lượng của y không tệ, uống ba bốn vò không say, càng nghĩ càng nhộn nhạo, y lặng lẽ vươn đôi đũa bạc viền vàng chấm vào vò rượu một cái rồi rút ra ngậm vào miệng, hương rượu tức khắc lan khắp vị giác, Diệp Trọng Cẩm chậc lưỡi, thật đã…
Cố Sâm mãi lo bóc thịt cua cho nhóc ba tuổi không có bao nhiêu cân thịt bên cạnh nên không chú ý động tĩnh lớn đang diễn ra ngay dưới mí mắt mình. Mà nhóc ba tuổi không có bao nhiêu cân thịt ấy lúc này đã ôm luôn vò rượu lên, ngửa đầu hớp hai ba hớp, vừa chực làm thêm phát nữa thì vò rượu trên tay bị người nào đó giật mất.
Cố Sâm nhíu mày, trông vô cùng bất mãn: “Đây là rượu, không thể uống.”
Hai má Diệp Trọng Cẩm đỏ bừng, ngước mắt nhìn Cố Sâm, thình lình nấc lên một cái, đôi mắt đen láy vây trong tầng nước mỏng, thanh âm mềm mại mang theo nỗi ấm ức rơi vào tai như bị một cái vuốt mèo gãi nhẹ vào lòng: “A Cẩm không có uống trộm…”
Cố Sâm nhìn “tên nát rượu” trước mặt mà dở khóc dở cười, phiến môi vẫn còn dính rượu, hương rượu nồng nặc thế này, chỉ ngửi thôi đã muốn say theo, rốt cuộc là có uống trộm hay không không lẽ phải hôn một cái mới định tội được?
Cố Sâm quả thật rất muốn hôn một cái để bắt tang chứng vật chứng, ngặt nỗi cha con họ Diệp vẫn nhìn chằm chặp chỗ mình, thái tử tạm thời chưa đủ dũng khí làm bậy.
===========
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.