Chương 86: Đề Thân (Cầu Hôn)
Tịch Tịch Lý
19/09/2021
Biên tập: Ginny.
Diệp Trọng Cẩm liếc qua Cố Sâm, nam nhân bên cạnh vẫn ung dung thưởng rượu, thậm chí còn ném lại cho y ánh mắt khiêu khích, Diệp Trọng Cẩm nhìn mà hận đến nghiến răng.
Muốn ta cầu ngài sao? Nằm mơ!
Y dời mắt nhìn sang Cố Tuyết Di, thận trọng nói: “Tướng quân, việc này hình như không được ổn cho lắm.”
“Không ổn chỗ nào?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Thứ nhất, ta tuổi còn nhỏ, làm việc không biết nặng nhẹ, lỡ nói sai điều gì, quá hơn là chẳng may phạm phải kiêng kỵ gì, không phải sẽ càng gây khó khăn thêm cho tướng quân sao? Thứ hai, không dám giấu gì tướng quân, trước nay vãn bối luôn e ngại uy nghiêm của Lục thúc thúc, vừa thấy người thôi, đừng nói là mở miệng làm mai, có muốn nói gì cũng không thốt ra được, nếu vì ta mà làm hỏng chuyện tốt đẹp như vậy thì thật là có lỗi. Sao tướng quân không để Lưu quân sư đi một chuyến, khi xưa Lưu quân sư không phải có chút giao tình với Lục hầu gia ư? Làm việc này có lẽ không quá khó.”
Lần này Cố Tuyết Di không đáp, ngược lại là Lưu Tấn Vân mở lời.
“Diệp công tử nói sai rồi, mấy năm trước Lưu mỗ quả thật may mắn được hầu gia chỉ điểm, ân tình ấy vẫn ôm mãi trong lòng, nhưng đó cũng chỉ là ân tình hầu gia giành cho Lưu mỗ, cách hai chữ “giao tình” còn rất xa, huống chi tiểu công tử của hầu phủ có thành kiến với tại hạ, nếu Lưu mỗ mang thiếp tới cửa, chỉ sợ chưa nói được hai câu, đã bị tiểu công tử cho người ném ra ngoài rồi.”
“…”
Đầu Diệp Trọng Cẩm tê rần, để y đi thì không bị đuổi ra chắc? Đuổi là còn nhẹ, còn phải nghe Lục Tử Diên mắng mỏ hai câu: “Bạn bè khốn nạn”, “Không có lương tâm.”
Y khuấy muỗng sứ bạch ngọc trong tay, chậm chạp nói: “Nói như vậy, tướng quân nhất định bắt A Cẩm phải đi chuyến này rồi.”
Cố Tuyết Di híp mắt nhìn y: “Không sai. Bản tướng quân lớn hơn ngươi cả giáp, đương nhiên sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi có yêu cầu gì cứ nói. Ta biết ngươi cơm ngon áo đẹp không thiếu thứ gì, nhưng người sống ở đời không có ai là trọn vẹn, ít nhiều cũng sẽ có một vài chuyện cầu mà không được.”
Diệp Trọng Cẩm trầm mặc một lúc thật lâu, đáp: “Hiện tại ta không nghĩ ra mình muốn gì, vậy đi, tạm thời cho tướng quân ghi nợ, thế nào?”
“Nợ?”
“Tướng quân nợ A Cẩm một phần nhân tình, đợi khi nào A Cẩm nghĩ ra, A Cẩm sẽ tìm tướng quân.”
Cố Tuyết Di bật cười: “Tiểu tử ngươi thú vị thật đấy, năm đó cũng vậy, mà giờ cũng không thay đổi gì. Được, bản tướng quân thiếu ngươi một ân huệ, chỉ cần không phạm quốc pháp quân quy, tất theo ý ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm câu lên khóe môi, thầm nghĩ, bị Lục Tử Diên mắng mỏ vài câu đổi lấy một lời hứa của Lôi Đình tướng quân, cuộc mua bán này tính ra cũng đáng giá.
Đợi Cố Tuyết Di và Lưu Tấn Vân đi rồi, Diệp Trọng Cẩm rút khăn ra lau tay, xong xuôi hết thảy mới đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng người bên cạnh lại nhanh hơn y một bước, chặn y lại, cười hỏi: “Giận rồi?”
Diệp Trọng Cẩm lạnh nhạt đáp: “Không dám.”
Cố Sâm cúi đầu bật ra tiếng cười trầm, dáng vẻ tức giận của A Cẩm đáng yêu không chịu nổi, hắn vừa cười vừa hỏi: “Nếu không muốn vì sao không nhờ trẫm? Ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm sẽ không để Lôi Đình tướng quân bắt nạt ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm chau mày, không đáp.
Cố Sâm nhấc tay, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ chặt cằm thiếu niên, ép y phải nhìn thẳng vào mình.
Nặng nề thở dài một tiếng: “A Cẩm hà tất phải thế, A Cẩm muốn gì nghĩ gì đều không chịu nói, cứ để trẫm sốt sắng phỏng đoán tâm tư ngươi mãi. Lúc trước cũng vậy, rõ ràng là muốn thay An lão phu nhân thỉnh cầu ân điển, vậy mà cứ rào trước đón sau, dùng hai vị cữu cữu kia làm bè, nếu không phải trẫm tình cờ nghe qua chuyện tranh giành gia sản mù quáng của hai người đó, nói không chừng đã làm theo lời ngươi gợi ý, ban thưởng cho họ chút tiền tài rồi thôi, đến lúc đó lòng ngươi lại càng buồn bực. A Cẩm, trẫm không phải con giun trong bụng ngươi, có đôi lúc, tâm tư của ngươi trẫm đoán không ra, nếu ngươi không nói, trẫm nên làm sao mới có thể đối tốt với ngươi đây?”
Diệp Trọng Cẩm lúng túng dời mắt sang hướng khác, mãi một lúc thật lâu sau, y nhỏ giọng đáp: “Ngài nói không sai, ta quả thật có chỗ không đúng.”
Cố Sâm lại thở dài một tiếng, ôm thiếu niên vào lòng, ngửi mùi thuốc thanh nhã quẩn quanh trên người y, giọng bỗng khàn đi, “Không sao, chút tính tình ấy của A Cẩm trẫm cũng thích.”
Diệp Trọng Cẩm thẹn chín mặt, nhẹ nhàng tựa vào vòm ngực dày rộng của nam nhân, trong lòng sinh ra một loại ảo giác lạ kỳ, ngỡ như đã cùng người này trải qua khoảng thời gian thiên trường địa cửu.
Thật ra y không hề có ý bắt Cố Sâm phỏng đoán tâm tư mình, mà vì y sợ hãi, sợ bản thân mình lún vào quá sâu, mai này muốn rút ra sẽ khó.
Phủ Thành vương.
Hoa viên.
Thành vương phi nắm tay Cố Du dẫn vào lương đình, vừa đi vừa trò chuyện, mỗi lời mỗi chữ đều tràn ngập yêu thương.
Đời này của Thành vương phi trải qua thuận gió thuận nước, chuyện duy nhất người khác có thể lên án nàng là không sinh được con trai, tuy trước mặt trượng phu mình nàng rất kiên cường, đóng sập cửa nẻo không cho Thành vương nạp thiếp, nhưng nói sao thì trong lòng cũng có ít nhiều áy náy.
Không phải nhà nào cũng giống Mạnh gia, không đặt nặng chuyện con nối dòng nối dõi.
Mạnh lão tướng quân nổi tiếng thương vợ, năm ấy sau khi sinh được khuê nữ là nàng, kiên quyết không để ái thê mình sinh tiếp nữa, sợ ái thê tổn hao thân thể, dù vậy mẫu thân nàng vẫn chẳng sống lâu thêm được mấy năm. Nàng từng khuyên cha mình tái giá, kéo dài hương hỏa Mạnh gia, nhưng Mạnh lão tướng quân rất ngoan cố, nói rằng năm đó từng hứa với mẫu thân nàng rồi, cả đời chỉ thương một mình bà ấy, sống chết không tiến thêm bước nữa.
Khi ấy nàng đã nghĩ, mai này cũng phải gả cho một nam nhân như cha mình, cả đời chỉ thương một mình nàng, không được có nữ nhân nào khác.
Sau nàng gả vào vương phủ, Thành vương đúng là mọi lúc mọi nơi đều nhường nhịn nàng, nhưng cũng vì chuyện con nối dòng này mà mấy năm nay phu thê hai người cãi nhau không ít. Nàng cũng hiểu, người nam nhân nào mà không ngóng trông có con nối nghiệp, rạng rỡ cửa nhà.
Nhưng nàng lại không cam lòng, trượng phu của nàng dựa vào cái gì bắt nàng phải chia sẻ với người khác, gia nghiệp hơn nửa đời nàng khổ tâm gầy dựng dựa vào cái gì phải chắp tay giao cho con trai của nữ nhân khác?
Cho dù đem tất cả sung vào quốc khố cũng quyết không cho hồ ly hoang bên ngoài hưởng lợi.
Nàng cắn răng chịu đựng nhiều năm, nay khéo sao may mắn đã tìm đến cửa, bọn họ đã có con thừa tự rồi, mà lại không cần phải mang nặng đẻ đau vất vả chăm nom từng ngày từng bữa, quả là toàn vẹn đôi đường.
Ngũ hoàng tử là huyết mạch của tiên hoàng, là cháu ruột của trượng phu nàng, giờ làm con thừa tự của hai người bọn họ, xem Ngũ hoàng tử như con trai ruột thịt để yêu thương không phải là chuyện khó khăn gì. Đương nhiên, nếu là một hoàng tử nào khác, nàng chưa chắc sẽ vui vẻ như vậy, chỉ có Ngũ hoàng tử là đặc biệt, Du nhi mất mẹ từ khi mới lọt lòng, không nơi nương tựa, trời sinh đơn thuần ngây thơ, một đứa trẻ như vậy, nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Thành vương phi nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt hạnh lấp lánh, mặt tựa đào hoa, thật tình nghĩ không ra, phải là một cô nương như thế nào mới có thể xứng đôi với đứa trẻ xinh đẹp này đây, thảo nào trong kinh vẫn thường hay nói – Diệp văn Mạnh võ Tiêu Dao mạo.
Tài văn của Diệp Hằng Chi, dũng mãnh của Mạnh Thắng Nam, mỹ mạo của Tiêu Dao vương, quả là tam tuyệt.
Nàng hỏi: “Du nhi, con có yêu mến cô nương nào chưa?”
Cố Du lắc đầu, đáp: “Du nhi không quen biết cô nương nào cả.”
Thành vương phi bật cười, “Cái này không được rồi, Du nhi nay đã mười tám, cũng nên làm quen với vài vị cô nương thôi. Trời càng ngày càng nóng, năm nay thúc mẫu vẫn đến sơn trang ngoại thành yến khách ngắm hoa như mọi năm, mấy cô nương xinh đẹp trong kinh đều đến, Du nhi nhà chúng ta cũng đến góp vui một chốc chứ nhỉ?”
“Vậy Du nhi có thể mời thêm mấy vị bằng hữu nữa được không?”
Thành vương phi từ ái vỗ vỗ lên mu bàn tay y, nói: “Càng đông càng vui, Du nhi thấy vui là được.”
Cố Du vui vẻ nói: “Tạ ân hoàng thúc mẫu.”
Nụ cười này thật sự là khiến trăm hoa thất sắc, Thành vương phi nhìn mà ngây ngẩn cả người, đến khi hồi phục tinh thần, nàng liên tục đem nhét thức ăn vào tay y, cảm thấy làm thế nào cũng không đủ, chỉ hận không thể lập tức biến đứa trẻ này thành con trai mình.
Cố Du vừa đi khỏi, Thành vương đúng lúc hồi phủ, vương phi lẽo đeo theo sát sau lưng Thành vương, dò hỏi: “Vương gia, chàng chừng nào mới đề cập chuyện này với bệ hạ? Thánh chỉ không phải đã viết xong hết rồi sao, chàng chậm chạp không chịu trình lên là làm sao đây?”
Đầu Thành vương bắt đầu đau âm ỷ, đáp: “Việc này bản vương đã báo với thánh thượng rồi, chỉ có điều…”
Thành vương phi dựng thẳng mày liễu, hỏi: “Làm sao? Đây cũng là nguyện vọng của tiên hoàng mà, còn có cái gì mà thương thảo tới thương thảo lui nữa? Ta nói cho chàng biết, chuyện này không cho phép xảy ra bất trắc gì, nếu không, ta dù liều mạng, không cần mặt mũi cũng phải tìm bệ hạ làm cho ra lẽ.”
“Vương phi chớ vội, không phải là không được, chẳng qua nhìn dáng vẻ hiện tại của bệ hạ, dường như có chút luyến tiếc không nỡ, cũng không trách được, thái tử ở biên quan nhiều năm, nhưng quà sinh thần mỗi năm của Ngũ điện hạ một năm cũng không thiếu. Chưa nói lúc này còn đang trong tang kỳ của tiên đế, dựa theo lễ pháp của Đại Khâu ta, đại tang ba năm, tiểu tang trăm ngày, ít nhất cũng phải đợi qua hết trăm ngày rồi hẵng bàn đến chuyện này cũng không muộn. Vương phi yên tâm, đứa con trai này, bản vương nhất định thay nàng cướp về cho bằng được.”
Thành vương phi gật đầu, cười đáp: “Cũng do thiếp quá nóng lòng, vẫn là vương gia suy nghĩ chu đáo, vậy thiếp đây xin đợi tin lành của vương gia.”
Thành vương ngây ngô bật cười hai tiếng, nắm lấy tay vương phi mình, lại ghé qua thơm lên má nàng một cái, dắt tay nàng cùng đến hậu viện.
Hôm đó, Diệp Trọng Cẩm mở lịch ra nhìn, là một ngày tốt để xuất môn, y chọn một bộ phục sức dự tiệc mừng mới may đợt lễ tết vừa rồi, dẫn theo hai bà mai mà Cố Tuyết Di đã an bài sẵn, chuẩn bị sẵn sàng để xuất môn.
Hạ Hà tò mò hỏi: “Chủ tử mặc lễ phục như vậy là muốn đi đâu thế?”
Diệp Trọng Cẩm thở dài thườn thượt: “Đi làm mai cho Lôi Đình tướng quân.”
“Phụt…” Hạ Hà vội vàng che miệng nghẹn cười.
Lôi Đình tướng quân Mạnh Thắng Nam, còn có một cái tên khác là Cố Tuyết Di, chính là An Thành quận chúa đào hôn năm xưa, sự tích của quận chúa oanh động cả cửu châu, trước kia trong kinh mang tiếng là ác bá cường hào, mà ngày nay, lại là đại anh hùng trong miệng của mọi người. Nguyên nhân là vầy, tân đế sau khi lên ngôi không những không truy cứu tội trạng giấu diếm thân phận của quận chúa, ngược lại còn phong nàng làm Lôi Đình tướng quân, ban tên khác: Mạnh Thắng Nam.
Mạnh lão tướng quân qua đời, Mạnh Thị không người nối nghiệp, Mạnh gia quân đứng trước nguy cơ lòng quân tan rã, sự tồn tại của một Mạnh Thắng Nam so với Cố Tuyết Di thì có ý nghĩa hơn nhiều.
Nhưng dù là vậy thì cái vị la sát quỷ trên sa trường năm nào trên thực tế cũng chỉ là một cô nương không hơn không kém.
“Thay Lôi Đình tướng quân làm mai? Nói vậy, chủ tử đang định đến Trấn Viễn hầu phủ ư?”
Diệp Trọng Cẩm liếc nàng một cái: “Không được để cho mẫu thân ta biết, nếu không, chủ tử ta rút đầu lưỡi của ngươi.”
Hạ Hà le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, chủ tử hà tất nhúng tay vào chuyện mất mặt này, ai cũng biết Lục hầu gia không gần nữ sắc, bên ngoài còn đồn đoán rằng hầu gia đoạn tụ nữa kìa.”
Mấy nha hoàn trong phòng cũng mím môi cười trộm, Hạ Hà không dám nhiều lời thêm nữa, cười tủm tỉm tiễn y ra ngoài.
Xe ngựa Diệp gia dừng lại trước cổng phủ Trấn Viễn hầu.
Đây không phải là lần đầu Diệp Trọng Cẩm đến hầu phủ, nhưng so với khoảng thời gian mấy năm qua thì cũng không thể tính là nhiều, y không muốn qua lại quá gần với Lục Lẫm.
Người nam nhân này lúc chính lúc tà, năm xưa ở trên triều, Lục Lẫm là kẻ y khó nắm bắt nhất.
Năm ấy quan viên trong triều chia làm bốn loại, loại thứ nhất là phái thanh lưu, lấy Diệp gia làm gương, khoanh tay nhìn thị phi trước mắt, quan niệm thiện ác rạch ròi, là những quan viên thanh liêm chính trực. Loại thứ hai là các quý tộc thuộc nhóm hậu duệ hoàng thất, do Thành vương đứng đầu, kiên định đứng về phía hoàng đảng, bình thường không nhúng tay vào chính sự, nhưng nếu có một ngày quyền lợi của hoàng thất bị lung lay, nhóm người này ngay lập tức sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén dưới tay hoàng đế. Loại thứ ba là đám gian thần luồn cúi bày mưu trục lợi, vơ vét của cải, nhận của đút lót, bị coi là sâu mọt của xã tắc. Còn loại thứ tư là gió chiều nào sẽ ngã theo chiều đó, trong ba nhóm trên cứ nhóm nào chiếm thế thượng phong bọn họ sẽ lập tức dán vào dựa dẫm.
Lục Lẫm lại không nằm trong nhóm nào thuộc bốn nhóm trên, y tự mình lập thành nhóm thứ năm, không dựa vào ai, nhưng với ai cũng có chút quan hệ. Y giao hảo với Diệp gia, là lưỡi dao sắc bén trong tay hoàng đế, đối với đám người luồn cúi nịnh bợ lại không bài xích, đời trước danh tiếng Tống Ly thối nát như vậy, ai thấy cũng muốn tránh thật xa, chỉ có vị hầu gia này là không mảy may để ý.
Không biết là do lòng y rộng lớn, hay là có mục đích riêng.
Nhóm bà mai đứng một lúc lâu đã sốt ruột, một người gượm hỏi: “Tiểu công tử, hay là chúng ta qua gõ cửa đi?”
Diệp Trọng Cẩm liếc bà ta một cái, nói: “Ngươi lên đi.”
Khóe miệng bà mai méo xệch, sắc mặt rất khó coi.
Kinh thành nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không phải nhỏ, bọn họ là người chuyên nối tơ hồng cho ngươi khác, đương nhiên tin tức phải tinh thông mọi lúc mọi nơi, mấy năm trước Trấn Viễn hầu đương độ thiếu thời, mỗi ngày đều có người chạy tới hầu phủ gõ cửa làm mai dẫn mối, nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công, còn bị tiểu công tử nhà họ hung ác đuổi chạy, dần dần, không còn ai dám đến nơi này nữa.
Thời gian đằng đẵng mấy năm, giờ lại nhìn tới cánh cổng này, lòng vẫn còn hoảng hốt như dĩ vãng.
Diệp Trọng Cẩm thúc giục: “Còn không mau lên, đừng lề mề nữa, coi chừng không nhận được bạc bây giờ.”
Bà mai không còn cách nào khác, rề rà bước tới cổng lớn, cầm vòng đồng trên cửa gõ ba bốn cái, tức khắc đã có hạ nhân trong phủ chạy ra mở cổng, Diệp Trọng Cẩm lúc đó đang đứng sau nhóm gia đinh, hạ nhân của hầu phủ chỉ nhìn thấy bà mai kia, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt bà mai cứng đờ, so với khóc xem chừng còn khó coi hơn, méo miệng nói: “Nhận phó thác của Lôi Đình tướng quân, đến hầu phủ cầu thân.” Thấy gia bộc kia nhíu mày muốn đóng sập cổng, bà ta phản ứng rất nhanh, vội vàng bổ sung thêm: “Diệp tiểu công tử cũng đến, là đi cùng ta.”
Diệp Trọng Cẩm thầm than, thôi không xong rồi.
Gia bộc hầu phủ hiển nhiên không tin, bước ra nhìn thử, lập tức nhận ra gương mặt của Diệp tiểu thiếu gia lẫn giữa đám người, lúc này mới trợn mắt xoay người chạy ù vào trong viện, hô í ới: Chủ tử, việc lớn không hay rồi, Diệp tiểu công tử dẫn người tới cầu hôn.”
“…”
===========
Hết chương 86.
Diệp Trọng Cẩm liếc qua Cố Sâm, nam nhân bên cạnh vẫn ung dung thưởng rượu, thậm chí còn ném lại cho y ánh mắt khiêu khích, Diệp Trọng Cẩm nhìn mà hận đến nghiến răng.
Muốn ta cầu ngài sao? Nằm mơ!
Y dời mắt nhìn sang Cố Tuyết Di, thận trọng nói: “Tướng quân, việc này hình như không được ổn cho lắm.”
“Không ổn chỗ nào?”
Diệp Trọng Cẩm đáp: “Thứ nhất, ta tuổi còn nhỏ, làm việc không biết nặng nhẹ, lỡ nói sai điều gì, quá hơn là chẳng may phạm phải kiêng kỵ gì, không phải sẽ càng gây khó khăn thêm cho tướng quân sao? Thứ hai, không dám giấu gì tướng quân, trước nay vãn bối luôn e ngại uy nghiêm của Lục thúc thúc, vừa thấy người thôi, đừng nói là mở miệng làm mai, có muốn nói gì cũng không thốt ra được, nếu vì ta mà làm hỏng chuyện tốt đẹp như vậy thì thật là có lỗi. Sao tướng quân không để Lưu quân sư đi một chuyến, khi xưa Lưu quân sư không phải có chút giao tình với Lục hầu gia ư? Làm việc này có lẽ không quá khó.”
Lần này Cố Tuyết Di không đáp, ngược lại là Lưu Tấn Vân mở lời.
“Diệp công tử nói sai rồi, mấy năm trước Lưu mỗ quả thật may mắn được hầu gia chỉ điểm, ân tình ấy vẫn ôm mãi trong lòng, nhưng đó cũng chỉ là ân tình hầu gia giành cho Lưu mỗ, cách hai chữ “giao tình” còn rất xa, huống chi tiểu công tử của hầu phủ có thành kiến với tại hạ, nếu Lưu mỗ mang thiếp tới cửa, chỉ sợ chưa nói được hai câu, đã bị tiểu công tử cho người ném ra ngoài rồi.”
“…”
Đầu Diệp Trọng Cẩm tê rần, để y đi thì không bị đuổi ra chắc? Đuổi là còn nhẹ, còn phải nghe Lục Tử Diên mắng mỏ hai câu: “Bạn bè khốn nạn”, “Không có lương tâm.”
Y khuấy muỗng sứ bạch ngọc trong tay, chậm chạp nói: “Nói như vậy, tướng quân nhất định bắt A Cẩm phải đi chuyến này rồi.”
Cố Tuyết Di híp mắt nhìn y: “Không sai. Bản tướng quân lớn hơn ngươi cả giáp, đương nhiên sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi có yêu cầu gì cứ nói. Ta biết ngươi cơm ngon áo đẹp không thiếu thứ gì, nhưng người sống ở đời không có ai là trọn vẹn, ít nhiều cũng sẽ có một vài chuyện cầu mà không được.”
Diệp Trọng Cẩm trầm mặc một lúc thật lâu, đáp: “Hiện tại ta không nghĩ ra mình muốn gì, vậy đi, tạm thời cho tướng quân ghi nợ, thế nào?”
“Nợ?”
“Tướng quân nợ A Cẩm một phần nhân tình, đợi khi nào A Cẩm nghĩ ra, A Cẩm sẽ tìm tướng quân.”
Cố Tuyết Di bật cười: “Tiểu tử ngươi thú vị thật đấy, năm đó cũng vậy, mà giờ cũng không thay đổi gì. Được, bản tướng quân thiếu ngươi một ân huệ, chỉ cần không phạm quốc pháp quân quy, tất theo ý ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm câu lên khóe môi, thầm nghĩ, bị Lục Tử Diên mắng mỏ vài câu đổi lấy một lời hứa của Lôi Đình tướng quân, cuộc mua bán này tính ra cũng đáng giá.
Đợi Cố Tuyết Di và Lưu Tấn Vân đi rồi, Diệp Trọng Cẩm rút khăn ra lau tay, xong xuôi hết thảy mới đứng dậy chuẩn bị bỏ chạy.
Nhưng người bên cạnh lại nhanh hơn y một bước, chặn y lại, cười hỏi: “Giận rồi?”
Diệp Trọng Cẩm lạnh nhạt đáp: “Không dám.”
Cố Sâm cúi đầu bật ra tiếng cười trầm, dáng vẻ tức giận của A Cẩm đáng yêu không chịu nổi, hắn vừa cười vừa hỏi: “Nếu không muốn vì sao không nhờ trẫm? Ngươi cũng biết, chỉ cần ngươi mở miệng, trẫm sẽ không để Lôi Đình tướng quân bắt nạt ngươi.”
Diệp Trọng Cẩm chau mày, không đáp.
Cố Sâm nhấc tay, dùng ngón cái và ngón trỏ giữ chặt cằm thiếu niên, ép y phải nhìn thẳng vào mình.
Nặng nề thở dài một tiếng: “A Cẩm hà tất phải thế, A Cẩm muốn gì nghĩ gì đều không chịu nói, cứ để trẫm sốt sắng phỏng đoán tâm tư ngươi mãi. Lúc trước cũng vậy, rõ ràng là muốn thay An lão phu nhân thỉnh cầu ân điển, vậy mà cứ rào trước đón sau, dùng hai vị cữu cữu kia làm bè, nếu không phải trẫm tình cờ nghe qua chuyện tranh giành gia sản mù quáng của hai người đó, nói không chừng đã làm theo lời ngươi gợi ý, ban thưởng cho họ chút tiền tài rồi thôi, đến lúc đó lòng ngươi lại càng buồn bực. A Cẩm, trẫm không phải con giun trong bụng ngươi, có đôi lúc, tâm tư của ngươi trẫm đoán không ra, nếu ngươi không nói, trẫm nên làm sao mới có thể đối tốt với ngươi đây?”
Diệp Trọng Cẩm lúng túng dời mắt sang hướng khác, mãi một lúc thật lâu sau, y nhỏ giọng đáp: “Ngài nói không sai, ta quả thật có chỗ không đúng.”
Cố Sâm lại thở dài một tiếng, ôm thiếu niên vào lòng, ngửi mùi thuốc thanh nhã quẩn quanh trên người y, giọng bỗng khàn đi, “Không sao, chút tính tình ấy của A Cẩm trẫm cũng thích.”
Diệp Trọng Cẩm thẹn chín mặt, nhẹ nhàng tựa vào vòm ngực dày rộng của nam nhân, trong lòng sinh ra một loại ảo giác lạ kỳ, ngỡ như đã cùng người này trải qua khoảng thời gian thiên trường địa cửu.
Thật ra y không hề có ý bắt Cố Sâm phỏng đoán tâm tư mình, mà vì y sợ hãi, sợ bản thân mình lún vào quá sâu, mai này muốn rút ra sẽ khó.
Phủ Thành vương.
Hoa viên.
Thành vương phi nắm tay Cố Du dẫn vào lương đình, vừa đi vừa trò chuyện, mỗi lời mỗi chữ đều tràn ngập yêu thương.
Đời này của Thành vương phi trải qua thuận gió thuận nước, chuyện duy nhất người khác có thể lên án nàng là không sinh được con trai, tuy trước mặt trượng phu mình nàng rất kiên cường, đóng sập cửa nẻo không cho Thành vương nạp thiếp, nhưng nói sao thì trong lòng cũng có ít nhiều áy náy.
Không phải nhà nào cũng giống Mạnh gia, không đặt nặng chuyện con nối dòng nối dõi.
Mạnh lão tướng quân nổi tiếng thương vợ, năm ấy sau khi sinh được khuê nữ là nàng, kiên quyết không để ái thê mình sinh tiếp nữa, sợ ái thê tổn hao thân thể, dù vậy mẫu thân nàng vẫn chẳng sống lâu thêm được mấy năm. Nàng từng khuyên cha mình tái giá, kéo dài hương hỏa Mạnh gia, nhưng Mạnh lão tướng quân rất ngoan cố, nói rằng năm đó từng hứa với mẫu thân nàng rồi, cả đời chỉ thương một mình bà ấy, sống chết không tiến thêm bước nữa.
Khi ấy nàng đã nghĩ, mai này cũng phải gả cho một nam nhân như cha mình, cả đời chỉ thương một mình nàng, không được có nữ nhân nào khác.
Sau nàng gả vào vương phủ, Thành vương đúng là mọi lúc mọi nơi đều nhường nhịn nàng, nhưng cũng vì chuyện con nối dòng này mà mấy năm nay phu thê hai người cãi nhau không ít. Nàng cũng hiểu, người nam nhân nào mà không ngóng trông có con nối nghiệp, rạng rỡ cửa nhà.
Nhưng nàng lại không cam lòng, trượng phu của nàng dựa vào cái gì bắt nàng phải chia sẻ với người khác, gia nghiệp hơn nửa đời nàng khổ tâm gầy dựng dựa vào cái gì phải chắp tay giao cho con trai của nữ nhân khác?
Cho dù đem tất cả sung vào quốc khố cũng quyết không cho hồ ly hoang bên ngoài hưởng lợi.
Nàng cắn răng chịu đựng nhiều năm, nay khéo sao may mắn đã tìm đến cửa, bọn họ đã có con thừa tự rồi, mà lại không cần phải mang nặng đẻ đau vất vả chăm nom từng ngày từng bữa, quả là toàn vẹn đôi đường.
Ngũ hoàng tử là huyết mạch của tiên hoàng, là cháu ruột của trượng phu nàng, giờ làm con thừa tự của hai người bọn họ, xem Ngũ hoàng tử như con trai ruột thịt để yêu thương không phải là chuyện khó khăn gì. Đương nhiên, nếu là một hoàng tử nào khác, nàng chưa chắc sẽ vui vẻ như vậy, chỉ có Ngũ hoàng tử là đặc biệt, Du nhi mất mẹ từ khi mới lọt lòng, không nơi nương tựa, trời sinh đơn thuần ngây thơ, một đứa trẻ như vậy, nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Thành vương phi nhìn thiếu niên trước mặt, đôi mắt hạnh lấp lánh, mặt tựa đào hoa, thật tình nghĩ không ra, phải là một cô nương như thế nào mới có thể xứng đôi với đứa trẻ xinh đẹp này đây, thảo nào trong kinh vẫn thường hay nói – Diệp văn Mạnh võ Tiêu Dao mạo.
Tài văn của Diệp Hằng Chi, dũng mãnh của Mạnh Thắng Nam, mỹ mạo của Tiêu Dao vương, quả là tam tuyệt.
Nàng hỏi: “Du nhi, con có yêu mến cô nương nào chưa?”
Cố Du lắc đầu, đáp: “Du nhi không quen biết cô nương nào cả.”
Thành vương phi bật cười, “Cái này không được rồi, Du nhi nay đã mười tám, cũng nên làm quen với vài vị cô nương thôi. Trời càng ngày càng nóng, năm nay thúc mẫu vẫn đến sơn trang ngoại thành yến khách ngắm hoa như mọi năm, mấy cô nương xinh đẹp trong kinh đều đến, Du nhi nhà chúng ta cũng đến góp vui một chốc chứ nhỉ?”
“Vậy Du nhi có thể mời thêm mấy vị bằng hữu nữa được không?”
Thành vương phi từ ái vỗ vỗ lên mu bàn tay y, nói: “Càng đông càng vui, Du nhi thấy vui là được.”
Cố Du vui vẻ nói: “Tạ ân hoàng thúc mẫu.”
Nụ cười này thật sự là khiến trăm hoa thất sắc, Thành vương phi nhìn mà ngây ngẩn cả người, đến khi hồi phục tinh thần, nàng liên tục đem nhét thức ăn vào tay y, cảm thấy làm thế nào cũng không đủ, chỉ hận không thể lập tức biến đứa trẻ này thành con trai mình.
Cố Du vừa đi khỏi, Thành vương đúng lúc hồi phủ, vương phi lẽo đeo theo sát sau lưng Thành vương, dò hỏi: “Vương gia, chàng chừng nào mới đề cập chuyện này với bệ hạ? Thánh chỉ không phải đã viết xong hết rồi sao, chàng chậm chạp không chịu trình lên là làm sao đây?”
Đầu Thành vương bắt đầu đau âm ỷ, đáp: “Việc này bản vương đã báo với thánh thượng rồi, chỉ có điều…”
Thành vương phi dựng thẳng mày liễu, hỏi: “Làm sao? Đây cũng là nguyện vọng của tiên hoàng mà, còn có cái gì mà thương thảo tới thương thảo lui nữa? Ta nói cho chàng biết, chuyện này không cho phép xảy ra bất trắc gì, nếu không, ta dù liều mạng, không cần mặt mũi cũng phải tìm bệ hạ làm cho ra lẽ.”
“Vương phi chớ vội, không phải là không được, chẳng qua nhìn dáng vẻ hiện tại của bệ hạ, dường như có chút luyến tiếc không nỡ, cũng không trách được, thái tử ở biên quan nhiều năm, nhưng quà sinh thần mỗi năm của Ngũ điện hạ một năm cũng không thiếu. Chưa nói lúc này còn đang trong tang kỳ của tiên đế, dựa theo lễ pháp của Đại Khâu ta, đại tang ba năm, tiểu tang trăm ngày, ít nhất cũng phải đợi qua hết trăm ngày rồi hẵng bàn đến chuyện này cũng không muộn. Vương phi yên tâm, đứa con trai này, bản vương nhất định thay nàng cướp về cho bằng được.”
Thành vương phi gật đầu, cười đáp: “Cũng do thiếp quá nóng lòng, vẫn là vương gia suy nghĩ chu đáo, vậy thiếp đây xin đợi tin lành của vương gia.”
Thành vương ngây ngô bật cười hai tiếng, nắm lấy tay vương phi mình, lại ghé qua thơm lên má nàng một cái, dắt tay nàng cùng đến hậu viện.
Hôm đó, Diệp Trọng Cẩm mở lịch ra nhìn, là một ngày tốt để xuất môn, y chọn một bộ phục sức dự tiệc mừng mới may đợt lễ tết vừa rồi, dẫn theo hai bà mai mà Cố Tuyết Di đã an bài sẵn, chuẩn bị sẵn sàng để xuất môn.
Hạ Hà tò mò hỏi: “Chủ tử mặc lễ phục như vậy là muốn đi đâu thế?”
Diệp Trọng Cẩm thở dài thườn thượt: “Đi làm mai cho Lôi Đình tướng quân.”
“Phụt…” Hạ Hà vội vàng che miệng nghẹn cười.
Lôi Đình tướng quân Mạnh Thắng Nam, còn có một cái tên khác là Cố Tuyết Di, chính là An Thành quận chúa đào hôn năm xưa, sự tích của quận chúa oanh động cả cửu châu, trước kia trong kinh mang tiếng là ác bá cường hào, mà ngày nay, lại là đại anh hùng trong miệng của mọi người. Nguyên nhân là vầy, tân đế sau khi lên ngôi không những không truy cứu tội trạng giấu diếm thân phận của quận chúa, ngược lại còn phong nàng làm Lôi Đình tướng quân, ban tên khác: Mạnh Thắng Nam.
Mạnh lão tướng quân qua đời, Mạnh Thị không người nối nghiệp, Mạnh gia quân đứng trước nguy cơ lòng quân tan rã, sự tồn tại của một Mạnh Thắng Nam so với Cố Tuyết Di thì có ý nghĩa hơn nhiều.
Nhưng dù là vậy thì cái vị la sát quỷ trên sa trường năm nào trên thực tế cũng chỉ là một cô nương không hơn không kém.
“Thay Lôi Đình tướng quân làm mai? Nói vậy, chủ tử đang định đến Trấn Viễn hầu phủ ư?”
Diệp Trọng Cẩm liếc nàng một cái: “Không được để cho mẫu thân ta biết, nếu không, chủ tử ta rút đầu lưỡi của ngươi.”
Hạ Hà le lưỡi, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, chủ tử hà tất nhúng tay vào chuyện mất mặt này, ai cũng biết Lục hầu gia không gần nữ sắc, bên ngoài còn đồn đoán rằng hầu gia đoạn tụ nữa kìa.”
Mấy nha hoàn trong phòng cũng mím môi cười trộm, Hạ Hà không dám nhiều lời thêm nữa, cười tủm tỉm tiễn y ra ngoài.
Xe ngựa Diệp gia dừng lại trước cổng phủ Trấn Viễn hầu.
Đây không phải là lần đầu Diệp Trọng Cẩm đến hầu phủ, nhưng so với khoảng thời gian mấy năm qua thì cũng không thể tính là nhiều, y không muốn qua lại quá gần với Lục Lẫm.
Người nam nhân này lúc chính lúc tà, năm xưa ở trên triều, Lục Lẫm là kẻ y khó nắm bắt nhất.
Năm ấy quan viên trong triều chia làm bốn loại, loại thứ nhất là phái thanh lưu, lấy Diệp gia làm gương, khoanh tay nhìn thị phi trước mắt, quan niệm thiện ác rạch ròi, là những quan viên thanh liêm chính trực. Loại thứ hai là các quý tộc thuộc nhóm hậu duệ hoàng thất, do Thành vương đứng đầu, kiên định đứng về phía hoàng đảng, bình thường không nhúng tay vào chính sự, nhưng nếu có một ngày quyền lợi của hoàng thất bị lung lay, nhóm người này ngay lập tức sẽ biến thành lưỡi dao sắc bén dưới tay hoàng đế. Loại thứ ba là đám gian thần luồn cúi bày mưu trục lợi, vơ vét của cải, nhận của đút lót, bị coi là sâu mọt của xã tắc. Còn loại thứ tư là gió chiều nào sẽ ngã theo chiều đó, trong ba nhóm trên cứ nhóm nào chiếm thế thượng phong bọn họ sẽ lập tức dán vào dựa dẫm.
Lục Lẫm lại không nằm trong nhóm nào thuộc bốn nhóm trên, y tự mình lập thành nhóm thứ năm, không dựa vào ai, nhưng với ai cũng có chút quan hệ. Y giao hảo với Diệp gia, là lưỡi dao sắc bén trong tay hoàng đế, đối với đám người luồn cúi nịnh bợ lại không bài xích, đời trước danh tiếng Tống Ly thối nát như vậy, ai thấy cũng muốn tránh thật xa, chỉ có vị hầu gia này là không mảy may để ý.
Không biết là do lòng y rộng lớn, hay là có mục đích riêng.
Nhóm bà mai đứng một lúc lâu đã sốt ruột, một người gượm hỏi: “Tiểu công tử, hay là chúng ta qua gõ cửa đi?”
Diệp Trọng Cẩm liếc bà ta một cái, nói: “Ngươi lên đi.”
Khóe miệng bà mai méo xệch, sắc mặt rất khó coi.
Kinh thành nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không phải nhỏ, bọn họ là người chuyên nối tơ hồng cho ngươi khác, đương nhiên tin tức phải tinh thông mọi lúc mọi nơi, mấy năm trước Trấn Viễn hầu đương độ thiếu thời, mỗi ngày đều có người chạy tới hầu phủ gõ cửa làm mai dẫn mối, nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công, còn bị tiểu công tử nhà họ hung ác đuổi chạy, dần dần, không còn ai dám đến nơi này nữa.
Thời gian đằng đẵng mấy năm, giờ lại nhìn tới cánh cổng này, lòng vẫn còn hoảng hốt như dĩ vãng.
Diệp Trọng Cẩm thúc giục: “Còn không mau lên, đừng lề mề nữa, coi chừng không nhận được bạc bây giờ.”
Bà mai không còn cách nào khác, rề rà bước tới cổng lớn, cầm vòng đồng trên cửa gõ ba bốn cái, tức khắc đã có hạ nhân trong phủ chạy ra mở cổng, Diệp Trọng Cẩm lúc đó đang đứng sau nhóm gia đinh, hạ nhân của hầu phủ chỉ nhìn thấy bà mai kia, bèn hỏi: “Có chuyện gì?”
Nụ cười trên mặt bà mai cứng đờ, so với khóc xem chừng còn khó coi hơn, méo miệng nói: “Nhận phó thác của Lôi Đình tướng quân, đến hầu phủ cầu thân.” Thấy gia bộc kia nhíu mày muốn đóng sập cổng, bà ta phản ứng rất nhanh, vội vàng bổ sung thêm: “Diệp tiểu công tử cũng đến, là đi cùng ta.”
Diệp Trọng Cẩm thầm than, thôi không xong rồi.
Gia bộc hầu phủ hiển nhiên không tin, bước ra nhìn thử, lập tức nhận ra gương mặt của Diệp tiểu thiếu gia lẫn giữa đám người, lúc này mới trợn mắt xoay người chạy ù vào trong viện, hô í ới: Chủ tử, việc lớn không hay rồi, Diệp tiểu công tử dẫn người tới cầu hôn.”
“…”
===========
Hết chương 86.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.