Chương 1
Vi Vũ Hàm
07/03/2018
Vạn vật trên đời đều là cái duyên không tên.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ....
- Chuẩn bị xuất phát.
Lâm Tuyền hào hứng dẫn đầu đoàn người mà hắn chính là người khởi xướng cho chuyến đi lần này.
Chuyện là một tuần trước bàn bạc về chuyến du lịch kỷ niệm 3 năm thành lập công ty Thiên Mãn của Hoàng Bảo, Hoàng Bảo là một nhân tài từ nhỏ, hắn ngậm thìa vàng mà lớn lên, theo học đại học tài chính ở Phú Lãng Sa, nghe nói năm đó điểm hắn rất cao được Phú Lãng Sa đại học trường học đầu tư học bổng toàn phần, làm gia đình hắn vô cùng tự hào. Công ty của Hoàng Bảo không lớn nhưng đãi ngộ lại rất tốt, lần này lại kỷ niệm 3 năm nên chi một khoản tiền lớn cho nhân viên đi du lịch.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người đều nhất trí đi đến Lưu Cầu đảo, một đảo san hô phụ cận Đài Loan để ngắm cảnh, lần này đi là 7 ngày 8 đêm khiến mọi người đều háo hức trước đó một tuần lễ, chuẩn bị vật dụng, kem chống nắng.
Đến ngày dự định để lên xe ra sân bay lại khiến bọn hắn đợi mất 2 tiếng, cho nên lúc xuất phát Lâm Tuyền mới hào hứng như thế, hắn cũng là người tạo không khí cho toàn công ty, đi đằng sau là tiểu Mễ kéo theo hai cái vali hồng phấn rất lớn, từ trên xuống dưới kín không một chỗ lộ da, nàng vừa đi vừa quạt còn không ngừng than nóng, Lộ Lộ em út của công ty trên lưng là một cái balo nhỏ chỉ vừa đủ vào bộ đồ, Thiên Cát lại như minh tinh đi biểu diễn nước ngoài, hắn vốn rất cao, phong cách thời trang cũng rất tốt, mang kính râm đen đúng thật là hoàn mĩ, Yên Tử trái ngược lại với bọn họ, hai mắt thâm quầng lại, vừa đi vừa lẩm bẩm, có lẽ lại thức quá khuya, thật ra nó cũng là thói xấu của nàng, nên không ai trách móc cả, giám đốc Hoàng Bảo có lẽ đã dùng xe riêng di chuyển ra sân bay trước.
Vừa bước lên xe tiểu Mễ đã nhăn nhó mặt mày không ngừng than:
- Sao trên này lại nóng thế này, còn không có điều hòa, muốn mang người thiêu cháy sao?
Lời nói của nàng là do bực tức nhưng làm cho mọi người trên xe nhìn nàng không mấy thiện cảm, Lộ Lộ thấy thế sợ tiểu Mẫn lại nói ra điều gì không hay ho bèn kéo nàng vào một góc xe tránh đi:
- Không sao, chúng ta chỉ ngồi trên xe một chút, sẽ rất nhanh tiến đến sân bay.
Tuy là biết tính tiểu Mễ nhưng mà nhóm người Thiên Cát, Lâm Tuyền vẫn không chịu nổi mà nhăn nhó mặt mày. Thiên Cát một bên lôi kéo Yên Tử lên xe lại hướng tài xế cười tươi rạng rỡ:
- Người đều đến đủ, chúng ta có thể xuất phát rồi.
Nghe giọng của Thiên Cát tài xế đang ngủ gục trên xe đột nhiên bật dậy làm rơi cái mũ khiến mọi người cười lăn, hắn ngại ngùng khởi động xe đi đến sân bay.
Xe đi rất êm, đường cũng rất đẹp nhưng mà rất nhàm chán, người bấm điện thoại, người ngủ lăn ra, không biết Lâm Tuyền lôi ra đâu được một cái micro, một cái loa kéo tay, hắn thử micro tạo ra sóng cao tần làm mọi người đau tai, tất cả đều tỉnh lại, bất mãn nhất vẫn là tiểu Mễ:
- Lâm tiểu tử, ngươi lại muốn bày trò con bò gì.
Vừa nói nàng vừa ném vỏ đồ ăn vào người hắn, Lâm Tuyền tránh né công kích, haha cười nói vào micro:
- Mọi người, còn mấy ngày nữa là ngày kỷ niệm 3 năm thành lập công ty, trước khi ra đảo Lâm Tuyền tôi xin gửi tặng các vị một bài hát cho thêm sôi động.
Nói xong hắn ngay lập tức hát bài " bố ơi mình đi đâu thế" bằng giọng lạc điệu của mình khiến cả xe cười bò, Yên Tử đang ngủ bù cũng vì thế mà tỉnh lại cười vui vẻ, đợi đến khi hắn hát xong, lại có người tranh micro hát khúc "Si tâm tuyệt đối", nhiều người đều không yếu thế khoe ra giọng hát của mình, trên xe ngay lập tức náo nhiệt hẳn lên, tài xế lái xe cũng muốn lắc lư theo nhạc, mãi cho đến khi đến sân bay không khí vui vẻ mới tạm ngừng lại, Hoàng Bảo đã đến từ trước, vừa thấy mọi người hắn ngay lập tức vẫy họ lại, công ty ít người nhưng vẫn chia ra nhiều nhóm tập trung lại, mà nhóm Thiên Cát lại khá thân với ngài tổng giám đốc này, bọn họ từng là bạn học cùng cao trung, Hoàng Bảo cũng không phải hạng người phú quý chê bần hàn.
Hoàng Bảo rất thân thiết vỗ vai Thiên Cát, vừa nói vừa cong mắt cười:
- Người anh em, chúng tôi đợi các cậu khá lâu rồi đấy, đến rồi thì xuất phát thôi.
Giọng nói của Thiên Bảo rất ấm áp, mang một chút trầm khàn làm người khác mê đắm, ngoại hình hắn không bắt mắt như Thiên Cát nhưng cười rộ lên lại trông rất đẹp mắt, Hoàng Bảo từ khi học tiểu học đã luôn là lớp trưởng, còn là đội trưởng đội bóng rổ, chiều cao 1m84 rất tốt, Thiên Cát thế nhưng không tập thể thao, lại do gen di truyền mà cao đến 1m91, mẹ Thiên Cát là người Thổ Nhĩ Kỳ nên di truyền cho hắn khí chất xinh đẹp, nhìn qua Thiên Cát cùng Hoàng Bảo lại cực kỳ xứng đôi, mang sức hút của nam nhân độc thân hoàng kim.
Vừa nghe giọng Hoàng Bảo, đang mơ màng ngủ Yên Tử cũng vội bật dậy, nàng vội vàng lôi gương nhỏ trong túi ra soi qua soi lại một chút, cào cào lại mái tóc, chỉnh quần áo lệch, sau đó dùng son môi tô điểm mới dám tiến đến gần Hoàng Bảo, Hoàng Bảo là mối tình đầu khi học cấp 2 của nàng, lúc đó si mê một người rất ngây thơ, chính là muốn thời thời khắc khắc ở bên hắn, nghe thấy hắn nói, ngắm nhìn hắn cười, sau này hắn vào trường cao trung tốt nhất thành phố, nàng lại vào trường cao trung tệ nhất thành phố, lúc gặp lại hắn, cảm giác không dám nhìn mặt, chết cũng không ngờ lại xin việc vào công ty hắn, chính là hắn giúp nàng rất nhiều, cái gì cũng tận tình chỉ bảo làm nàng thẹn càng thêm thẹn, chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống.
Hoàng Bảo nhìn Yên Tử ánh mắt trầm xuống, lóe ra vào đạo kì dị, nhưng không ai nhìn ra, hắn đến gần Yên Tử khoác tay lên vai nàng khiến mặt Yên Tử càng đỏ, không biết làm gì ngoài cúi xuống mắt hướng mũi, mũi hướng giày, khi đó Hoàng Bảo mới hài lòng, hắn ôm lấy cổ nàng, trên đầu truyền xuống chất giọng trầm ấm đặc hữu của mình:
- Yên Tử, cô cao lên không ít đấy, mang giày độn cẩn thận ngã.
Nghe hắn nói làm mọi người muốn sặc nước bọt, không cần thẳng thắn vậy chứ, Yên Tử nghe hắn nói thiếu điều nghẹn họng, nàng đúng thật rất thấp, đến năm nay 25 tuổi cũng chỉ cao 1m4, đứng chưa đến vai Hoàng Bảo, chưa đến ngực Thiên Cát, nhìn thế nào cũng giống em gái nhỏ nhà hàng xóm, không ai nghĩ lại bằng tuổi:
- ...Ha ha...ta chính là muốn cao một chút, cũng không muốn tìm đến nam nhân mà họ xem như ấu dâm ta...
Yên Tử dở khóc dở cười nói, tiểu Mễ bên này cũng phụ họa một chút đóng góp không khí:
- Đúng, đúng, đúng, tiểu Yên Tử của chúng ta cũng đã 25 lại không có một mống nam nhân nào thật bất hạnh, không khác nào bà cô già nhăn nheo.
Thiên Cát nghe vậy vốn không cho là đúng, lên tiếng phản bác:
- Ngươi nói vậy có nghĩa là ta và Hoàng Bảo không phải nam nhân?
Vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức hội chị em khinh bỉ hắn, Lộ Lộ nhỏ nhắn nhìn hắn bằng ánh mắt thắm thiết, thân tình nắm lấy tay hắn:
- Thiên Cát, thật ra...
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Lộ Lộ làm tất cả mọi người kinh ngạc tập trung lại phía hai người họ:
- ...Thật ra...em luôn xem anh là...chị em tốt...
Nói vừa hết câu Lộ Lộ ôm bụng cười muốn phát điên, xung quanh tất cả cũng lăn ra cười, chỉ có Thiên Cát mặt ngây dại ra, sau đó dường như hiểu được mà nghẹn đỏ lên không nói được câu nào.
Đến lúc lên máy bay khởi hành Thiên Cát vẫn không nói gì, chỉ ý vị nhìn Hoàng Bảo khoác vai Yên Tử, suy tư một chút.
Tà dương hồng đó chiếu rực một mảng trên cánh phi cơ, không đầy một tiếng nữa nhóm người Yên Tử sẽ đáp xuống sân bay Lưu Cầu đảo khiến mọi người đều háo hức, vốn dĩ chuẩn bị đã muốn một tuần.
Thiên Cát ngồi trên máy bay, hai tay đẫm mồ hôi nhìn về phía Yên Tử, trong tay hắn còn đang giữ một chiếc hộp gấm màu đỏ xinh đẹp, là nhẫn cầu hôn hắn chuẩn bị đã lâu, cũng là tình cảm hắn ấp ủ đã lâu, lần này đến Lưu Cầu đảo chính là một dịp tốt để hắn thổ lộ tình cảm của mình, ngồi bên cạnh là một phụ nữ trạc trung niên, nàng nhìn Thiên Cát khôi ngô tuấn tú lại một dạng hồi hộp vừa nhìn Yên Tử vừa nhìn chiếc hộp trên tay có chút buồn cười chua chua đau đớn.Nàng cư nhiên là mẹ kế của hắn, mười năm trước mẹ hắn qua đời, cha hắn tái giá cùng người phụ nữ này, hắn tuy khó chịu nhưng cũng không có biểu hiện gì quá đáng, chỉ là nàng rất quan tâm hắn.
Máy bay bỗng hụt một chút làm cho mọi người còn tưởng sắp đáp xuống thì âm thanh từ bộ phận phát thanh vang lên:
-Hành Khách chú ý máy bay đang bay vào vùng có thời tiết xấu, mọi người vui lòng ngồi tại chỗ, thắt chặt dây an toàn, thông báo hết.
Rõ ràng là bay vào vùng thời tiết xấu, nhưng máy bay đột ngột mất lái cứ như thế lao xuống, tiếng còi báo động vang lên ing ỏi, tất cả mọi người bắt đầu hoảng loạn trên máy bay, nhao nhao chạy, ai cũng tưởng muốn giữ lại mạng sống của chính mình, trong thời khắc đó Hoàng Bảo chen lấn ngược dòng người lại tiến về phía Yên Tử, nàng không có chút gì sợ hãi làm cho hắn ngoài mong muốn lại vui mừng, còn đang định bắt lấy tay nàng thì bỗng chốc bị đẩy một cái ngã vào hàng ghế, Yên Tử thấy Hoàng Bảo tiến lại cũng vui mừng khôn siết một bên trông mong hắn tiến đến, chỉ có nàng thủy chung không nhìn đến một nơi, Thiên Cát cũng dõi theo không ngừng đi về phía nàng, trong tâm tư của hắn lúc này vừa chua vừa sót không hiểu sao lại không ngừng lại, đang muốn nhấc chân chen lấn thì đằng sau kế mẫu của hắn nắm lấy tay hắn lắc nhẹ đầu rồi một mực kéo hắn đi về dòng người.
Thiên Cát dừng lại, nam nhân kiên định nhìn về phía Yên Tử rồi tiến về phía nàng, kế mẫu hắn thấy hắn nhất quyết như thế cũng bắt đầu nóng nảy trách móc:
-Cát nhi, ngươi còn không đi theo kế mẫu, muốn ở đây chịu chết sao?
Thiên Cát nghe thấy thế xoay người nhìn nàng khó hiểu, lạnh giọng nói:
-Nàng là người ta yêu, nàng tại ta tại, nàng đi ta bồi tiếp nàng.
Kế mẫu nghe hắn nói thế cả người đều là toan vị, cay đắng nói với hắn:
-Vậy còn ta thì sao, không có ngươi ta biết sống thế nào?
Thiên Cát nghe nàng nói thế sợ hãi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng đỏ hồng vành mắt giữ chặt tay hắn thâm tình nói:
-Thiên Cát, ta từ lúc mười năm trước đều đã yêu ngươi, chỉ có ngươi không bao giờ hiểu cũng không muốn hiểu
Nàng vừa nói vừa khóc lã chã, thoáng chút nước mắt chảy đầy mặt, Thiên Cát còn đang định nói gì thì máy bay rơi vào mặt biển, sự va chạm tạo ra tiếng động rất lớn, nước bắt đầu tràn vào khoang máy bay rả ríc rả ríc, máy bay quá nặng nên cũng bắt đầu chìm dần xuống đáy đại dương, lúc này mọi người đều thoát còn đang lềnh bềnh trôi nổi trên mặt biển, có vài người đã lên phao cứu hộ, một bên Thiên Cát mang theo kế mẫu của hắn bơi về phía phao cứu hộ một bên quan sát tìm Yên Tử đáng tiếc khắp nơi đều không có bóng dáng nàng.
Mà bên này Hoàng Bảo cùng Yên Tử chật vật không kém, Yên Tử không biết bơi khiến Hoàng Bảo vừa phải giữ sức vừa nắm lấy nàng tìm cách nổi lên mặt nước chờ người tới cứu.
Thoáng chốc Hoàng Bảo sắc mặt đã tái xuống không còn huyết sắc, Yên Tử thấy hắn như thế trong lòng như bị người khác hung hăng nhéo một cái, đau không dứt đành nhịn xuống nói với hắn:
-Hoàng Bảo, ngươi buông ta ra như thế cơ hội sống sót của ngươi sẽ cao hơn một chút.
Hoàng bảo nắm chặt Yên Tử hung hăng trừng nàng:
-Ngươi đừng nói bậy bạ chúng ta sẽ không ai chết, rất nhanh sẽ được cứu
Yên Tử thấy hắn cố chấp như thế liền cảm thấy ấm áp nhưng ngay sau đó lại mất mát thấp giọng nỉ non:
-Hoàng Bảo đừng như vậy, ta muốn ngươi khoái hoạt sống
Hoàng Bảo thấy Yên Tử nhất quyết khí hắn tức nhe răng trợn mắt:
-ngươi ráng chút chờ đợi, đừng nói bậy bạ
Yên Tử thấy thế cũng không tiếp tục thuyết phục chỉ ở gần hắn nhất có thể, nhắm mắt lại ngăn nước mắt thâm tình nói:
-Hoàng Bảo, ở năm ta 10 tuổi ta đã thích ngươi, rất thích, rất thích
Hoàng Bảo nghe nàng nói vậy đột nhiên cứng người lại, Yên Tử lại tiếp tục nói:
-Ta thích ngươi thiện lương như vậy, ôn nhu như vậy, giỏi giang như vậy lại tốt với ta như vậy, cả đời này chỉ yêu ngươi.
Nói xong nàng cúi đầu xuống không quản nước mắt như mưa rơi bỗng từ trên đầu truyền xuống vẫn là giọng nói ấm áp của Hoàng Bảo, có mang theo vài tia nức nở:
-Vậy ngươi có bao giờ hỏi xem ta vì sao đối xử với ngươi dịu dàng tận tình như thế sao?
Yên Tử nghe hắn nói vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là Hoàng Bảo, hắn cư nhiên khóc, trong hoàn cảnh này, vì lời tỏ tình của nàng mà khóc.
-Yên Tử, ta thích ngươi từ trước khi ngươi nhận thức ta nữa cơ, ta cố gắng mười mấy năm nay, còn nghĩ nếu như ngươi không thích ta ta sẽ như vậy cô đơn nửa đời còn lại, nghe được lời này của ngươi ta chết cũng cam lòng.
Yên Tử nghe hắn nói vậy thì giống như vỡ òa, vừa cười vừa khóc, có điều nàng cảm giác thấy Hoàng Bảo không trụ nổi nữa liền muốn đẩy hắn đi
-Hoàng Bảo ngươi thả ta ra có được không, ta không nỡ nhìn thấy ngươi vì ta mà chết.
Nghe nàng nói vậy nước mắt trên mặt Hoàng Bảo càng hung hăng rơi, hắn nghẹn ngào nói
-Yên Tử ngươi nói ra lời này có để ý đến cảm nghĩ của ta không, ta yêu ngươi lâu như vậy ngươi lại bảo ta vì mình mà mang ngươi đến chỗ chết, đời này không có ngươi ta biết sống làm sao, phải tiếp tục thế nào?
Hắn trên miệng nói vậy nhưng sức lực có hạn, cả hai vùng vẫy cũng bắt đầu chìm, Yên Tử sợ hãi cực độ, dùng hết sức bình sinh vùng vẫy trong nước đấy hắn lên để bản thân vì phản lực mà tiến sâu vào đáy biển, Hoàng Bảo ở trên cố gắng muốn bơi xuống lại không thể, Lúc đó nàng cứ thế chìm xuống, để nước tiến vào miệng vào mũi, vào khoang phổi chèn ép lồng ngực, trên miệng vẫn mang đậm ý cười, Hoàng Bảo không sao, thật tốt.
Ngay khi nàng chìm xuống không lâu sau đột nhiên có một chiếc thuyền cứu hộ tiến đến cứu Hoàng Bảo, hắn vừa lên tới thuyền đã nắm chặt lấy một nhân viên cứu hộ, hai mắt đỏ lên gấp gáp chỉ xuống mặt nước, trên miệng thì thào:
-...cứu nàng....cứu...nàng...
Chưa nói được câu nào hắn vì đuối sức mà ngất đi, tỉnh lại đã nằm ở bệnh viện của Lưu Cầu đảo, hắn vì kiệt sức lại uống nhiều nước nên thân thể suy yếu rất nhiều, vừa thấy có người tiến vào phòng bệnh hắn ngay lập tức điên cuồng bắt lấy tay người nọ cầu khẩn
-Yên Tử đâu, có cứu được nàng không, ta ta muốn thấy nàng, mau đưa ta đi gặp nàng
Người tiến vào là Thiên Cát, hắn từ lúc đi ra đã được đội cứu hộ cứu, vài ngày sau họ cũng huy động rất nhiều người tìm Yên Tử nhưng khi tìm đến lại chính là xác của nàng, mà Hoàng Bảo, vì sợ hắn kích động nên không dám thông báo, đến hôm nay cảm giác cũng không thể giấu hắn, Thiên Cát đành thở dài mang hắn đi nhà xác.
Vừa nhìn thấy một cái xác được phủ khăn trắng, Hoàng Bảo lặng người, đôi bàn tay không ngừng run rẩy mở lên lớp khăn, đúng là nàng.
Vừa nhìn đến dung nhan nàng trắng xám, Hoàng Bảo vội buông tay, cả người vô lực ngã xuống bật lên khóc như một đứa trẻ, khóc không chút hình tượng.
Vài ngày sau hắn mang xác nàng về, yên lặng an táng, không khóc không cười cảm xúc cứ như vậy nhạt nhòa đi, mà sau này tan tầm hắn như cũ ở di ảnh của nàng kể cho nàng nghe chuyện công ty, chuyện gia đình như khi nàng còn tại thế.
Hắn cũng không lấy vợ không sinh con, vì nàng cô độc một đời, vài chục năm sau hắn cảm giác mình sắp từ bỏ cõi đời, ăn uống sinh hoạt còn cần người chăm sóc, hắn ôm lấy di ảnh của nàng nằm trên giường bệnh, có ống thở trợ giúp làm hô hấp hắn không quá trầm trọng, hắn nắm tay người bạn già những năm qua bên hắn an ủi hắn mà dặn dò:
-Thiên Cát, cám ơn ngươi vài chục năm qua đều giúp đỡ ta, giờ phút này ta đã có thể đi tìm nàng rồi, khi ta chết ngươi có thể giúp ta mua một đóa bách hợp đặt lên mộ nàng không, nàng rất thích bách hợp, còn nữa ta đã mua một huyệt bên cạnh mộ nàng, ta mặc dù muốn cùng nàng chung mộ nhưng không muốn đánh thức giấc ngủ của nàng, ngươi giúp ta chôn ta bên cạnh nàng có được không, nàng dưới đó khẳng định rất cô đơn.
Thiên Cát lúc này đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt già nua nhăn nheo lại ép nước mắt chảy theo nếp nhăn trên khóe mắt, không nói nên lời nhìn Hoàng Bảo, Hoàng Bảo lúc này cũng không còn sức lực, khóe mắt chảy ra dòng nước mắt vẩn đục vừa ôm di ảnh nàng vừa há miệng nói không thành tiếng nhưng nhìn khẩu hình miệng cũng biết, hắn nói: Yên Tử, ta yêu nàng.
Hắn cả đời tìm kiếm lại vẫn luôn lạc nàng, đến khi chết cũng không gặp nàng dưới hoàng tuyền, mà vài chục năm trước khi nàng chết cũng không hẳn chết, lúc đó linh hồn nàng bỗng bị mang đến một thế giới khác, Yên Tử mở ra mí mắt nặng trĩu quan sát xung quanh, một mảng rừng rậm nguyên thủy, nàng nhớ nàng vừa trải qua tai nạn máy bay rơi xuống biển không hiểu sao lại xuất hiện ở rừng rậm nguyên thủy, vừa chống đỡ cơn đau nàng vừa lẩm bẩm:
-Đây là đâu.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ....
- Chuẩn bị xuất phát.
Lâm Tuyền hào hứng dẫn đầu đoàn người mà hắn chính là người khởi xướng cho chuyến đi lần này.
Chuyện là một tuần trước bàn bạc về chuyến du lịch kỷ niệm 3 năm thành lập công ty Thiên Mãn của Hoàng Bảo, Hoàng Bảo là một nhân tài từ nhỏ, hắn ngậm thìa vàng mà lớn lên, theo học đại học tài chính ở Phú Lãng Sa, nghe nói năm đó điểm hắn rất cao được Phú Lãng Sa đại học trường học đầu tư học bổng toàn phần, làm gia đình hắn vô cùng tự hào. Công ty của Hoàng Bảo không lớn nhưng đãi ngộ lại rất tốt, lần này lại kỷ niệm 3 năm nên chi một khoản tiền lớn cho nhân viên đi du lịch.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người đều nhất trí đi đến Lưu Cầu đảo, một đảo san hô phụ cận Đài Loan để ngắm cảnh, lần này đi là 7 ngày 8 đêm khiến mọi người đều háo hức trước đó một tuần lễ, chuẩn bị vật dụng, kem chống nắng.
Đến ngày dự định để lên xe ra sân bay lại khiến bọn hắn đợi mất 2 tiếng, cho nên lúc xuất phát Lâm Tuyền mới hào hứng như thế, hắn cũng là người tạo không khí cho toàn công ty, đi đằng sau là tiểu Mễ kéo theo hai cái vali hồng phấn rất lớn, từ trên xuống dưới kín không một chỗ lộ da, nàng vừa đi vừa quạt còn không ngừng than nóng, Lộ Lộ em út của công ty trên lưng là một cái balo nhỏ chỉ vừa đủ vào bộ đồ, Thiên Cát lại như minh tinh đi biểu diễn nước ngoài, hắn vốn rất cao, phong cách thời trang cũng rất tốt, mang kính râm đen đúng thật là hoàn mĩ, Yên Tử trái ngược lại với bọn họ, hai mắt thâm quầng lại, vừa đi vừa lẩm bẩm, có lẽ lại thức quá khuya, thật ra nó cũng là thói xấu của nàng, nên không ai trách móc cả, giám đốc Hoàng Bảo có lẽ đã dùng xe riêng di chuyển ra sân bay trước.
Vừa bước lên xe tiểu Mễ đã nhăn nhó mặt mày không ngừng than:
- Sao trên này lại nóng thế này, còn không có điều hòa, muốn mang người thiêu cháy sao?
Lời nói của nàng là do bực tức nhưng làm cho mọi người trên xe nhìn nàng không mấy thiện cảm, Lộ Lộ thấy thế sợ tiểu Mẫn lại nói ra điều gì không hay ho bèn kéo nàng vào một góc xe tránh đi:
- Không sao, chúng ta chỉ ngồi trên xe một chút, sẽ rất nhanh tiến đến sân bay.
Tuy là biết tính tiểu Mễ nhưng mà nhóm người Thiên Cát, Lâm Tuyền vẫn không chịu nổi mà nhăn nhó mặt mày. Thiên Cát một bên lôi kéo Yên Tử lên xe lại hướng tài xế cười tươi rạng rỡ:
- Người đều đến đủ, chúng ta có thể xuất phát rồi.
Nghe giọng của Thiên Cát tài xế đang ngủ gục trên xe đột nhiên bật dậy làm rơi cái mũ khiến mọi người cười lăn, hắn ngại ngùng khởi động xe đi đến sân bay.
Xe đi rất êm, đường cũng rất đẹp nhưng mà rất nhàm chán, người bấm điện thoại, người ngủ lăn ra, không biết Lâm Tuyền lôi ra đâu được một cái micro, một cái loa kéo tay, hắn thử micro tạo ra sóng cao tần làm mọi người đau tai, tất cả đều tỉnh lại, bất mãn nhất vẫn là tiểu Mễ:
- Lâm tiểu tử, ngươi lại muốn bày trò con bò gì.
Vừa nói nàng vừa ném vỏ đồ ăn vào người hắn, Lâm Tuyền tránh né công kích, haha cười nói vào micro:
- Mọi người, còn mấy ngày nữa là ngày kỷ niệm 3 năm thành lập công ty, trước khi ra đảo Lâm Tuyền tôi xin gửi tặng các vị một bài hát cho thêm sôi động.
Nói xong hắn ngay lập tức hát bài " bố ơi mình đi đâu thế" bằng giọng lạc điệu của mình khiến cả xe cười bò, Yên Tử đang ngủ bù cũng vì thế mà tỉnh lại cười vui vẻ, đợi đến khi hắn hát xong, lại có người tranh micro hát khúc "Si tâm tuyệt đối", nhiều người đều không yếu thế khoe ra giọng hát của mình, trên xe ngay lập tức náo nhiệt hẳn lên, tài xế lái xe cũng muốn lắc lư theo nhạc, mãi cho đến khi đến sân bay không khí vui vẻ mới tạm ngừng lại, Hoàng Bảo đã đến từ trước, vừa thấy mọi người hắn ngay lập tức vẫy họ lại, công ty ít người nhưng vẫn chia ra nhiều nhóm tập trung lại, mà nhóm Thiên Cát lại khá thân với ngài tổng giám đốc này, bọn họ từng là bạn học cùng cao trung, Hoàng Bảo cũng không phải hạng người phú quý chê bần hàn.
Hoàng Bảo rất thân thiết vỗ vai Thiên Cát, vừa nói vừa cong mắt cười:
- Người anh em, chúng tôi đợi các cậu khá lâu rồi đấy, đến rồi thì xuất phát thôi.
Giọng nói của Thiên Bảo rất ấm áp, mang một chút trầm khàn làm người khác mê đắm, ngoại hình hắn không bắt mắt như Thiên Cát nhưng cười rộ lên lại trông rất đẹp mắt, Hoàng Bảo từ khi học tiểu học đã luôn là lớp trưởng, còn là đội trưởng đội bóng rổ, chiều cao 1m84 rất tốt, Thiên Cát thế nhưng không tập thể thao, lại do gen di truyền mà cao đến 1m91, mẹ Thiên Cát là người Thổ Nhĩ Kỳ nên di truyền cho hắn khí chất xinh đẹp, nhìn qua Thiên Cát cùng Hoàng Bảo lại cực kỳ xứng đôi, mang sức hút của nam nhân độc thân hoàng kim.
Vừa nghe giọng Hoàng Bảo, đang mơ màng ngủ Yên Tử cũng vội bật dậy, nàng vội vàng lôi gương nhỏ trong túi ra soi qua soi lại một chút, cào cào lại mái tóc, chỉnh quần áo lệch, sau đó dùng son môi tô điểm mới dám tiến đến gần Hoàng Bảo, Hoàng Bảo là mối tình đầu khi học cấp 2 của nàng, lúc đó si mê một người rất ngây thơ, chính là muốn thời thời khắc khắc ở bên hắn, nghe thấy hắn nói, ngắm nhìn hắn cười, sau này hắn vào trường cao trung tốt nhất thành phố, nàng lại vào trường cao trung tệ nhất thành phố, lúc gặp lại hắn, cảm giác không dám nhìn mặt, chết cũng không ngờ lại xin việc vào công ty hắn, chính là hắn giúp nàng rất nhiều, cái gì cũng tận tình chỉ bảo làm nàng thẹn càng thêm thẹn, chỉ ước có một cái lỗ để chui xuống.
Hoàng Bảo nhìn Yên Tử ánh mắt trầm xuống, lóe ra vào đạo kì dị, nhưng không ai nhìn ra, hắn đến gần Yên Tử khoác tay lên vai nàng khiến mặt Yên Tử càng đỏ, không biết làm gì ngoài cúi xuống mắt hướng mũi, mũi hướng giày, khi đó Hoàng Bảo mới hài lòng, hắn ôm lấy cổ nàng, trên đầu truyền xuống chất giọng trầm ấm đặc hữu của mình:
- Yên Tử, cô cao lên không ít đấy, mang giày độn cẩn thận ngã.
Nghe hắn nói làm mọi người muốn sặc nước bọt, không cần thẳng thắn vậy chứ, Yên Tử nghe hắn nói thiếu điều nghẹn họng, nàng đúng thật rất thấp, đến năm nay 25 tuổi cũng chỉ cao 1m4, đứng chưa đến vai Hoàng Bảo, chưa đến ngực Thiên Cát, nhìn thế nào cũng giống em gái nhỏ nhà hàng xóm, không ai nghĩ lại bằng tuổi:
- ...Ha ha...ta chính là muốn cao một chút, cũng không muốn tìm đến nam nhân mà họ xem như ấu dâm ta...
Yên Tử dở khóc dở cười nói, tiểu Mễ bên này cũng phụ họa một chút đóng góp không khí:
- Đúng, đúng, đúng, tiểu Yên Tử của chúng ta cũng đã 25 lại không có một mống nam nhân nào thật bất hạnh, không khác nào bà cô già nhăn nheo.
Thiên Cát nghe vậy vốn không cho là đúng, lên tiếng phản bác:
- Ngươi nói vậy có nghĩa là ta và Hoàng Bảo không phải nam nhân?
Vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức hội chị em khinh bỉ hắn, Lộ Lộ nhỏ nhắn nhìn hắn bằng ánh mắt thắm thiết, thân tình nắm lấy tay hắn:
- Thiên Cát, thật ra...
Nghe giọng điệu nghiêm túc của Lộ Lộ làm tất cả mọi người kinh ngạc tập trung lại phía hai người họ:
- ...Thật ra...em luôn xem anh là...chị em tốt...
Nói vừa hết câu Lộ Lộ ôm bụng cười muốn phát điên, xung quanh tất cả cũng lăn ra cười, chỉ có Thiên Cát mặt ngây dại ra, sau đó dường như hiểu được mà nghẹn đỏ lên không nói được câu nào.
Đến lúc lên máy bay khởi hành Thiên Cát vẫn không nói gì, chỉ ý vị nhìn Hoàng Bảo khoác vai Yên Tử, suy tư một chút.
Tà dương hồng đó chiếu rực một mảng trên cánh phi cơ, không đầy một tiếng nữa nhóm người Yên Tử sẽ đáp xuống sân bay Lưu Cầu đảo khiến mọi người đều háo hức, vốn dĩ chuẩn bị đã muốn một tuần.
Thiên Cát ngồi trên máy bay, hai tay đẫm mồ hôi nhìn về phía Yên Tử, trong tay hắn còn đang giữ một chiếc hộp gấm màu đỏ xinh đẹp, là nhẫn cầu hôn hắn chuẩn bị đã lâu, cũng là tình cảm hắn ấp ủ đã lâu, lần này đến Lưu Cầu đảo chính là một dịp tốt để hắn thổ lộ tình cảm của mình, ngồi bên cạnh là một phụ nữ trạc trung niên, nàng nhìn Thiên Cát khôi ngô tuấn tú lại một dạng hồi hộp vừa nhìn Yên Tử vừa nhìn chiếc hộp trên tay có chút buồn cười chua chua đau đớn.Nàng cư nhiên là mẹ kế của hắn, mười năm trước mẹ hắn qua đời, cha hắn tái giá cùng người phụ nữ này, hắn tuy khó chịu nhưng cũng không có biểu hiện gì quá đáng, chỉ là nàng rất quan tâm hắn.
Máy bay bỗng hụt một chút làm cho mọi người còn tưởng sắp đáp xuống thì âm thanh từ bộ phận phát thanh vang lên:
-Hành Khách chú ý máy bay đang bay vào vùng có thời tiết xấu, mọi người vui lòng ngồi tại chỗ, thắt chặt dây an toàn, thông báo hết.
Rõ ràng là bay vào vùng thời tiết xấu, nhưng máy bay đột ngột mất lái cứ như thế lao xuống, tiếng còi báo động vang lên ing ỏi, tất cả mọi người bắt đầu hoảng loạn trên máy bay, nhao nhao chạy, ai cũng tưởng muốn giữ lại mạng sống của chính mình, trong thời khắc đó Hoàng Bảo chen lấn ngược dòng người lại tiến về phía Yên Tử, nàng không có chút gì sợ hãi làm cho hắn ngoài mong muốn lại vui mừng, còn đang định bắt lấy tay nàng thì bỗng chốc bị đẩy một cái ngã vào hàng ghế, Yên Tử thấy Hoàng Bảo tiến lại cũng vui mừng khôn siết một bên trông mong hắn tiến đến, chỉ có nàng thủy chung không nhìn đến một nơi, Thiên Cát cũng dõi theo không ngừng đi về phía nàng, trong tâm tư của hắn lúc này vừa chua vừa sót không hiểu sao lại không ngừng lại, đang muốn nhấc chân chen lấn thì đằng sau kế mẫu của hắn nắm lấy tay hắn lắc nhẹ đầu rồi một mực kéo hắn đi về dòng người.
Thiên Cát dừng lại, nam nhân kiên định nhìn về phía Yên Tử rồi tiến về phía nàng, kế mẫu hắn thấy hắn nhất quyết như thế cũng bắt đầu nóng nảy trách móc:
-Cát nhi, ngươi còn không đi theo kế mẫu, muốn ở đây chịu chết sao?
Thiên Cát nghe thấy thế xoay người nhìn nàng khó hiểu, lạnh giọng nói:
-Nàng là người ta yêu, nàng tại ta tại, nàng đi ta bồi tiếp nàng.
Kế mẫu nghe hắn nói thế cả người đều là toan vị, cay đắng nói với hắn:
-Vậy còn ta thì sao, không có ngươi ta biết sống thế nào?
Thiên Cát nghe nàng nói thế sợ hãi quay lại nhìn nàng, chỉ thấy nàng đỏ hồng vành mắt giữ chặt tay hắn thâm tình nói:
-Thiên Cát, ta từ lúc mười năm trước đều đã yêu ngươi, chỉ có ngươi không bao giờ hiểu cũng không muốn hiểu
Nàng vừa nói vừa khóc lã chã, thoáng chút nước mắt chảy đầy mặt, Thiên Cát còn đang định nói gì thì máy bay rơi vào mặt biển, sự va chạm tạo ra tiếng động rất lớn, nước bắt đầu tràn vào khoang máy bay rả ríc rả ríc, máy bay quá nặng nên cũng bắt đầu chìm dần xuống đáy đại dương, lúc này mọi người đều thoát còn đang lềnh bềnh trôi nổi trên mặt biển, có vài người đã lên phao cứu hộ, một bên Thiên Cát mang theo kế mẫu của hắn bơi về phía phao cứu hộ một bên quan sát tìm Yên Tử đáng tiếc khắp nơi đều không có bóng dáng nàng.
Mà bên này Hoàng Bảo cùng Yên Tử chật vật không kém, Yên Tử không biết bơi khiến Hoàng Bảo vừa phải giữ sức vừa nắm lấy nàng tìm cách nổi lên mặt nước chờ người tới cứu.
Thoáng chốc Hoàng Bảo sắc mặt đã tái xuống không còn huyết sắc, Yên Tử thấy hắn như thế trong lòng như bị người khác hung hăng nhéo một cái, đau không dứt đành nhịn xuống nói với hắn:
-Hoàng Bảo, ngươi buông ta ra như thế cơ hội sống sót của ngươi sẽ cao hơn một chút.
Hoàng bảo nắm chặt Yên Tử hung hăng trừng nàng:
-Ngươi đừng nói bậy bạ chúng ta sẽ không ai chết, rất nhanh sẽ được cứu
Yên Tử thấy hắn cố chấp như thế liền cảm thấy ấm áp nhưng ngay sau đó lại mất mát thấp giọng nỉ non:
-Hoàng Bảo đừng như vậy, ta muốn ngươi khoái hoạt sống
Hoàng Bảo thấy Yên Tử nhất quyết khí hắn tức nhe răng trợn mắt:
-ngươi ráng chút chờ đợi, đừng nói bậy bạ
Yên Tử thấy thế cũng không tiếp tục thuyết phục chỉ ở gần hắn nhất có thể, nhắm mắt lại ngăn nước mắt thâm tình nói:
-Hoàng Bảo, ở năm ta 10 tuổi ta đã thích ngươi, rất thích, rất thích
Hoàng Bảo nghe nàng nói vậy đột nhiên cứng người lại, Yên Tử lại tiếp tục nói:
-Ta thích ngươi thiện lương như vậy, ôn nhu như vậy, giỏi giang như vậy lại tốt với ta như vậy, cả đời này chỉ yêu ngươi.
Nói xong nàng cúi đầu xuống không quản nước mắt như mưa rơi bỗng từ trên đầu truyền xuống vẫn là giọng nói ấm áp của Hoàng Bảo, có mang theo vài tia nức nở:
-Vậy ngươi có bao giờ hỏi xem ta vì sao đối xử với ngươi dịu dàng tận tình như thế sao?
Yên Tử nghe hắn nói vội vàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là Hoàng Bảo, hắn cư nhiên khóc, trong hoàn cảnh này, vì lời tỏ tình của nàng mà khóc.
-Yên Tử, ta thích ngươi từ trước khi ngươi nhận thức ta nữa cơ, ta cố gắng mười mấy năm nay, còn nghĩ nếu như ngươi không thích ta ta sẽ như vậy cô đơn nửa đời còn lại, nghe được lời này của ngươi ta chết cũng cam lòng.
Yên Tử nghe hắn nói vậy thì giống như vỡ òa, vừa cười vừa khóc, có điều nàng cảm giác thấy Hoàng Bảo không trụ nổi nữa liền muốn đẩy hắn đi
-Hoàng Bảo ngươi thả ta ra có được không, ta không nỡ nhìn thấy ngươi vì ta mà chết.
Nghe nàng nói vậy nước mắt trên mặt Hoàng Bảo càng hung hăng rơi, hắn nghẹn ngào nói
-Yên Tử ngươi nói ra lời này có để ý đến cảm nghĩ của ta không, ta yêu ngươi lâu như vậy ngươi lại bảo ta vì mình mà mang ngươi đến chỗ chết, đời này không có ngươi ta biết sống làm sao, phải tiếp tục thế nào?
Hắn trên miệng nói vậy nhưng sức lực có hạn, cả hai vùng vẫy cũng bắt đầu chìm, Yên Tử sợ hãi cực độ, dùng hết sức bình sinh vùng vẫy trong nước đấy hắn lên để bản thân vì phản lực mà tiến sâu vào đáy biển, Hoàng Bảo ở trên cố gắng muốn bơi xuống lại không thể, Lúc đó nàng cứ thế chìm xuống, để nước tiến vào miệng vào mũi, vào khoang phổi chèn ép lồng ngực, trên miệng vẫn mang đậm ý cười, Hoàng Bảo không sao, thật tốt.
Ngay khi nàng chìm xuống không lâu sau đột nhiên có một chiếc thuyền cứu hộ tiến đến cứu Hoàng Bảo, hắn vừa lên tới thuyền đã nắm chặt lấy một nhân viên cứu hộ, hai mắt đỏ lên gấp gáp chỉ xuống mặt nước, trên miệng thì thào:
-...cứu nàng....cứu...nàng...
Chưa nói được câu nào hắn vì đuối sức mà ngất đi, tỉnh lại đã nằm ở bệnh viện của Lưu Cầu đảo, hắn vì kiệt sức lại uống nhiều nước nên thân thể suy yếu rất nhiều, vừa thấy có người tiến vào phòng bệnh hắn ngay lập tức điên cuồng bắt lấy tay người nọ cầu khẩn
-Yên Tử đâu, có cứu được nàng không, ta ta muốn thấy nàng, mau đưa ta đi gặp nàng
Người tiến vào là Thiên Cát, hắn từ lúc đi ra đã được đội cứu hộ cứu, vài ngày sau họ cũng huy động rất nhiều người tìm Yên Tử nhưng khi tìm đến lại chính là xác của nàng, mà Hoàng Bảo, vì sợ hắn kích động nên không dám thông báo, đến hôm nay cảm giác cũng không thể giấu hắn, Thiên Cát đành thở dài mang hắn đi nhà xác.
Vừa nhìn thấy một cái xác được phủ khăn trắng, Hoàng Bảo lặng người, đôi bàn tay không ngừng run rẩy mở lên lớp khăn, đúng là nàng.
Vừa nhìn đến dung nhan nàng trắng xám, Hoàng Bảo vội buông tay, cả người vô lực ngã xuống bật lên khóc như một đứa trẻ, khóc không chút hình tượng.
Vài ngày sau hắn mang xác nàng về, yên lặng an táng, không khóc không cười cảm xúc cứ như vậy nhạt nhòa đi, mà sau này tan tầm hắn như cũ ở di ảnh của nàng kể cho nàng nghe chuyện công ty, chuyện gia đình như khi nàng còn tại thế.
Hắn cũng không lấy vợ không sinh con, vì nàng cô độc một đời, vài chục năm sau hắn cảm giác mình sắp từ bỏ cõi đời, ăn uống sinh hoạt còn cần người chăm sóc, hắn ôm lấy di ảnh của nàng nằm trên giường bệnh, có ống thở trợ giúp làm hô hấp hắn không quá trầm trọng, hắn nắm tay người bạn già những năm qua bên hắn an ủi hắn mà dặn dò:
-Thiên Cát, cám ơn ngươi vài chục năm qua đều giúp đỡ ta, giờ phút này ta đã có thể đi tìm nàng rồi, khi ta chết ngươi có thể giúp ta mua một đóa bách hợp đặt lên mộ nàng không, nàng rất thích bách hợp, còn nữa ta đã mua một huyệt bên cạnh mộ nàng, ta mặc dù muốn cùng nàng chung mộ nhưng không muốn đánh thức giấc ngủ của nàng, ngươi giúp ta chôn ta bên cạnh nàng có được không, nàng dưới đó khẳng định rất cô đơn.
Thiên Cát lúc này đã bảy mươi tuổi, khuôn mặt già nua nhăn nheo lại ép nước mắt chảy theo nếp nhăn trên khóe mắt, không nói nên lời nhìn Hoàng Bảo, Hoàng Bảo lúc này cũng không còn sức lực, khóe mắt chảy ra dòng nước mắt vẩn đục vừa ôm di ảnh nàng vừa há miệng nói không thành tiếng nhưng nhìn khẩu hình miệng cũng biết, hắn nói: Yên Tử, ta yêu nàng.
Hắn cả đời tìm kiếm lại vẫn luôn lạc nàng, đến khi chết cũng không gặp nàng dưới hoàng tuyền, mà vài chục năm trước khi nàng chết cũng không hẳn chết, lúc đó linh hồn nàng bỗng bị mang đến một thế giới khác, Yên Tử mở ra mí mắt nặng trĩu quan sát xung quanh, một mảng rừng rậm nguyên thủy, nàng nhớ nàng vừa trải qua tai nạn máy bay rơi xuống biển không hiểu sao lại xuất hiện ở rừng rậm nguyên thủy, vừa chống đỡ cơn đau nàng vừa lẩm bẩm:
-Đây là đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.