Chương 4: Cuộc sống gian khổ của mèo (2)
Phú Tiểu Quai
05/07/2023
Editor: -Jenny-
Cậu thật sự rất bội phục sự kiên nhẫn của quản gia, đi bộ với cậu từ phái sau sân ra phía trước sân, đến trời tối mịt. Bố Nghiêu đã đại khái hiểu rõ địa hình bên ngoài biệt thự, vùi đầu đi về phía cửa đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe, ngay sau đó cậu liền đụng vào vật gì đó, làm đầu đầu óc choáng váng.
Hình như là chân người?
Diêu Vũ Lâm khom lưng đem cậu bế lên, mắt mang ý cười, "Mày không phải mèo sao? Tại sao lại muốn đi dạo?".
Bố Nghiêu ngửi được hương vị trầm tĩnh trên người Diêu Vũ Lâm, dần dần thanh tỉnh. Đúng vậy, cậu là mèo không phải chó, tại sao phải đi dạo?
Một mèo một người đồng thời ngẩng đầu nhìn quản gia, chỉ thấy quản gia tươi cười thân thiết nói, "Đi dạo sau khi ăn, có lợi cho tiêu hóa của Bố thiếu gia".
Bố Nghiêu chột dạ vùi trong lòng Diêu Vũ Lâm, cậu ăn trưa có hơi nhiều.
"Bố Bố nhớ tao không?" Diêu Vũ Lâm ôm cậu vào cửa lên lầu, còn không quên trêu chọc cậu.
Nhớ! Đặt biệt nhớ!
Bố Nghiêu mềm mại meo hai tiếng, đổi lại là nụ cười dịu dàng của Diêu Vũ Lâm.
Người ta nói, nam nhân soái nhất là khi nghiêm túc, câu này không hề sai chút nào. Bố Nghiêu nằm trên sô pha, lặng lẽ nhìn idol nhà mình làm việc.
Lúc này Diêu Vũ Lâm mặc áo ngủ có cổ áo hơi hở, rất nhiều nam minh tinh đều theo đuổi làn da lúa mì khỏe khoắn, thậm chí còn rám nắng. Tuy nhiên, idol này cậu có nước da trắng nõn từ đầu đến chấn, không thay đổi theo thời gian, tùy tiện khoác áo choàng là có thể biểu diễn bá tước Dracula, sinh ra đã có khí chất cao quý không ai có thể địch lại.
Diêu Vũ Lâm đặt laptop trên đùi, một lúc sau hắn chống cằm chăm chú nhìn màn hình máy tính, sau đó mới linh hoạt gõ bàn phím.
Bố Nghiêu yên lặng đi đến cạnh hắn, cáu đầu nhỏ nhìn lén vào màn hình máy tính, tiếng Trung và tiếng nước ngoài đan xen nhau, chi chít trên màn hình.
Bố Nghiêu chỉ đọc được vài dòng, hình như là tài liệu kinh doanh.
Nhìn xuống chút nữa Bố Nghiêu không nhìn thấy gì thêm, cậu từ bỏ việc nhìn laptop, chuyên chú nhìn thẳng vào góc nghiêng của Diêu Vũ Lâ, trong lòng cảm động cảm khái.
Làm sao lại có người hoàn mỹ như thế? Dịu dàng tốt bụng, đẹp trai giàu có, người này chắc chắn là thiên sứ.
Cậu có phải đang ở trong thế giới cổ tích? Ngẫm lại, sau khi cậu được Diêu Vũ Lâm nhặt về, mỗi ngày ăn ngon mặt đẹp, người ở đây ai cũng nể phục cậu, idol lại vô dùng dịu dàng khiến cậu sung sướng lân lân. Nếu cứ như này mãi, làm mèo cũng không có gì không tốt. Chẳng qua suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cậu một lúc, đã bị hiện thực kéo trở về.
Diêu Vũ Lâm đem máy tính để lại trên bàn, xoay người ôm cậu để trên bàn, "Bố Bố, mày có biết nhào lộn không?".
Bố Nghiêu lập tức cứng người, không thể tin được trừng mắt nhìn Diêu Vũ Lâm.
Lâm ca ngươi tỉnh lại đi, anh nhặt về chỉ là một con mèo, không phải diễn viên xiếc đâu.
Thấy Bố Nghiêu lại bắt đầu phát ngốc, Diêu Vũ Lâm khẽ cười một tiếng, duỗi tay chọt chọt đầu nhỏ cậu, "Cũng thật ngốc, nhào lộn cũng không làm được. Vậy mày chạy vài vòng cho tao xem đi".
Mặc kệ Bố Nghiêu có nghe hiểu hay không, Diêu Vũ Lâm tự quyết định các yêu cầu vượt qua phạm trù động vật họ mèo, Bố Nghiêu nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mèo có nhiều tài như vậy hả?
"Quên đi, nếu đã không biết.. Vậy bán manh với tao đi".
Diêu Vũ Lâm không biết từ đâu biến ra một viên kẹo sữa quơ quơ trước mặt Bố Nghiêu. Tầm mắt Bố Nghiêu lập tức chuyển động theo, thấy kẹo cách cậu càng ngày càng gần cậu không tự chủ được nhảy lên chụp, nhưng sau đó viên kẹo lại cách xa cậu.
"Phải bán manh mới có thể ăn".
Diêu Vũ Lâm đùa nghịch ngón tay thon dài, ra hiệu cho cậu bán manh. Bố Nghiêu trong lòng xấu hổ, không ngừng an ủi chính mình, hầu hết mọi người đều trêu chọc mèo thế này, không có gì đâu.
Bố Nghiêu hạ quyết tâm, xấu hổ gì chứ. Xấu hổ có ăn được không, thân thể cậu mềm mại lật úp trên bàn. Diêu Vũ Lâm giống như tìm được một món đồ chơi thú vị, trước mắt sáng ngời ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Ngón tay hắn lật vài cái, Bố Nghiêu liền lăn qua lăn lại mấy cái, cuối cùng lăn đến chính cậu muốn ghé vào bàn ngủ cho rồi.
"Thật ngoan". Diêu Vũ Lâm đem kẹo sữa bỏ vào trong miệng của cậu, thuận tay xoa xoa lông.
Bố Nghiêu nhớ tới hành đọng vừa rồi của mình, từ từ nâng lên hai chân lên che mặt già lại. Nếu không phải có lông mèo che lại, mặt cậu bây giờ nhất định đỏ bừng.
Diêu Vũ Lâm nhìn động tác nhỏ của cậu, cảm thấy thú vị "Mày mắc cỡ à?"
Bố Nghiêu nghĩ đến bộ dáng nam nhân 25 tuổi lăn qua lộn lại bán manh, hình ảnh kia nhất định nhất định rất khó nhìn.
Diêu Vũ Lâm ôm cậu đặt lên trên đầu gối, không chút lưu tình vuốt ve lưng cậu, dùng một tay khác gõ lên bàn phím, liền nghe đinh một tiếng, trong máy tính bắt đầu truyền ra âm thanh nói chuyện.
Bố Nghiêu giơ tai lên cẩn thận nghe, phải hơn một người đang nói chuyện. Cậu ngẩng nhìn lên, đối diện video là một bàn làm việc dài có một vài người mặc âu phục đang ngồi xung quanh, họ nói về tiến độ công việc của từng người, như thể đang báo cáo với Diêu Vũ Lâm.
"Diêu tiên sinh, tài nguyên quảng cáo lần trước chúng tôi đề cập đã bị cướp, Giải trí Duyệt Điền đã dùng chi phí thấp để lấy tài nguyên. Tuy nhiên chúng tôi vẫn còn phương án B, sẽ không ảnh hưởng đến tiến đọi của nghệ sĩ mới".
Diêu Vũ Lâm buông Bố Nghiêu ra, ngón tay dính lông mèo, hắn nâng lên tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi, "Duyệt Điền này bay nhảy đủ rồi, tìm cơ hội nuốt đi".
Tiểu kịch trường:
Bố Nghiêu: Lâm ca, anh thiếu đệ đệ không? Em có thể làm!
Diêu Vũ Lâm: Thiếu vợ.
Bố Nghiêu: Em có thể.. Hả?
Cậu thật sự rất bội phục sự kiên nhẫn của quản gia, đi bộ với cậu từ phái sau sân ra phía trước sân, đến trời tối mịt. Bố Nghiêu đã đại khái hiểu rõ địa hình bên ngoài biệt thự, vùi đầu đi về phía cửa đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe, ngay sau đó cậu liền đụng vào vật gì đó, làm đầu đầu óc choáng váng.
Hình như là chân người?
Diêu Vũ Lâm khom lưng đem cậu bế lên, mắt mang ý cười, "Mày không phải mèo sao? Tại sao lại muốn đi dạo?".
Bố Nghiêu ngửi được hương vị trầm tĩnh trên người Diêu Vũ Lâm, dần dần thanh tỉnh. Đúng vậy, cậu là mèo không phải chó, tại sao phải đi dạo?
Một mèo một người đồng thời ngẩng đầu nhìn quản gia, chỉ thấy quản gia tươi cười thân thiết nói, "Đi dạo sau khi ăn, có lợi cho tiêu hóa của Bố thiếu gia".
Bố Nghiêu chột dạ vùi trong lòng Diêu Vũ Lâm, cậu ăn trưa có hơi nhiều.
"Bố Bố nhớ tao không?" Diêu Vũ Lâm ôm cậu vào cửa lên lầu, còn không quên trêu chọc cậu.
Nhớ! Đặt biệt nhớ!
Bố Nghiêu mềm mại meo hai tiếng, đổi lại là nụ cười dịu dàng của Diêu Vũ Lâm.
Người ta nói, nam nhân soái nhất là khi nghiêm túc, câu này không hề sai chút nào. Bố Nghiêu nằm trên sô pha, lặng lẽ nhìn idol nhà mình làm việc.
Lúc này Diêu Vũ Lâm mặc áo ngủ có cổ áo hơi hở, rất nhiều nam minh tinh đều theo đuổi làn da lúa mì khỏe khoắn, thậm chí còn rám nắng. Tuy nhiên, idol này cậu có nước da trắng nõn từ đầu đến chấn, không thay đổi theo thời gian, tùy tiện khoác áo choàng là có thể biểu diễn bá tước Dracula, sinh ra đã có khí chất cao quý không ai có thể địch lại.
Diêu Vũ Lâm đặt laptop trên đùi, một lúc sau hắn chống cằm chăm chú nhìn màn hình máy tính, sau đó mới linh hoạt gõ bàn phím.
Bố Nghiêu yên lặng đi đến cạnh hắn, cáu đầu nhỏ nhìn lén vào màn hình máy tính, tiếng Trung và tiếng nước ngoài đan xen nhau, chi chít trên màn hình.
Bố Nghiêu chỉ đọc được vài dòng, hình như là tài liệu kinh doanh.
Nhìn xuống chút nữa Bố Nghiêu không nhìn thấy gì thêm, cậu từ bỏ việc nhìn laptop, chuyên chú nhìn thẳng vào góc nghiêng của Diêu Vũ Lâ, trong lòng cảm động cảm khái.
Làm sao lại có người hoàn mỹ như thế? Dịu dàng tốt bụng, đẹp trai giàu có, người này chắc chắn là thiên sứ.
Cậu có phải đang ở trong thế giới cổ tích? Ngẫm lại, sau khi cậu được Diêu Vũ Lâm nhặt về, mỗi ngày ăn ngon mặt đẹp, người ở đây ai cũng nể phục cậu, idol lại vô dùng dịu dàng khiến cậu sung sướng lân lân. Nếu cứ như này mãi, làm mèo cũng không có gì không tốt. Chẳng qua suy nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu cậu một lúc, đã bị hiện thực kéo trở về.
Diêu Vũ Lâm đem máy tính để lại trên bàn, xoay người ôm cậu để trên bàn, "Bố Bố, mày có biết nhào lộn không?".
Bố Nghiêu lập tức cứng người, không thể tin được trừng mắt nhìn Diêu Vũ Lâm.
Lâm ca ngươi tỉnh lại đi, anh nhặt về chỉ là một con mèo, không phải diễn viên xiếc đâu.
Thấy Bố Nghiêu lại bắt đầu phát ngốc, Diêu Vũ Lâm khẽ cười một tiếng, duỗi tay chọt chọt đầu nhỏ cậu, "Cũng thật ngốc, nhào lộn cũng không làm được. Vậy mày chạy vài vòng cho tao xem đi".
Mặc kệ Bố Nghiêu có nghe hiểu hay không, Diêu Vũ Lâm tự quyết định các yêu cầu vượt qua phạm trù động vật họ mèo, Bố Nghiêu nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mèo có nhiều tài như vậy hả?
"Quên đi, nếu đã không biết.. Vậy bán manh với tao đi".
Diêu Vũ Lâm không biết từ đâu biến ra một viên kẹo sữa quơ quơ trước mặt Bố Nghiêu. Tầm mắt Bố Nghiêu lập tức chuyển động theo, thấy kẹo cách cậu càng ngày càng gần cậu không tự chủ được nhảy lên chụp, nhưng sau đó viên kẹo lại cách xa cậu.
"Phải bán manh mới có thể ăn".
Diêu Vũ Lâm đùa nghịch ngón tay thon dài, ra hiệu cho cậu bán manh. Bố Nghiêu trong lòng xấu hổ, không ngừng an ủi chính mình, hầu hết mọi người đều trêu chọc mèo thế này, không có gì đâu.
Bố Nghiêu hạ quyết tâm, xấu hổ gì chứ. Xấu hổ có ăn được không, thân thể cậu mềm mại lật úp trên bàn. Diêu Vũ Lâm giống như tìm được một món đồ chơi thú vị, trước mắt sáng ngời ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Ngón tay hắn lật vài cái, Bố Nghiêu liền lăn qua lăn lại mấy cái, cuối cùng lăn đến chính cậu muốn ghé vào bàn ngủ cho rồi.
"Thật ngoan". Diêu Vũ Lâm đem kẹo sữa bỏ vào trong miệng của cậu, thuận tay xoa xoa lông.
Bố Nghiêu nhớ tới hành đọng vừa rồi của mình, từ từ nâng lên hai chân lên che mặt già lại. Nếu không phải có lông mèo che lại, mặt cậu bây giờ nhất định đỏ bừng.
Diêu Vũ Lâm nhìn động tác nhỏ của cậu, cảm thấy thú vị "Mày mắc cỡ à?"
Bố Nghiêu nghĩ đến bộ dáng nam nhân 25 tuổi lăn qua lộn lại bán manh, hình ảnh kia nhất định nhất định rất khó nhìn.
Diêu Vũ Lâm ôm cậu đặt lên trên đầu gối, không chút lưu tình vuốt ve lưng cậu, dùng một tay khác gõ lên bàn phím, liền nghe đinh một tiếng, trong máy tính bắt đầu truyền ra âm thanh nói chuyện.
Bố Nghiêu giơ tai lên cẩn thận nghe, phải hơn một người đang nói chuyện. Cậu ngẩng nhìn lên, đối diện video là một bàn làm việc dài có một vài người mặc âu phục đang ngồi xung quanh, họ nói về tiến độ công việc của từng người, như thể đang báo cáo với Diêu Vũ Lâm.
"Diêu tiên sinh, tài nguyên quảng cáo lần trước chúng tôi đề cập đã bị cướp, Giải trí Duyệt Điền đã dùng chi phí thấp để lấy tài nguyên. Tuy nhiên chúng tôi vẫn còn phương án B, sẽ không ảnh hưởng đến tiến đọi của nghệ sĩ mới".
Diêu Vũ Lâm buông Bố Nghiêu ra, ngón tay dính lông mèo, hắn nâng lên tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi, "Duyệt Điền này bay nhảy đủ rồi, tìm cơ hội nuốt đi".
Tiểu kịch trường:
Bố Nghiêu: Lâm ca, anh thiếu đệ đệ không? Em có thể làm!
Diêu Vũ Lâm: Thiếu vợ.
Bố Nghiêu: Em có thể.. Hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.