Chương 19: Nguy hiểm ở vũ hội (1)
Phú Tiểu Quai
05/07/2023
Editor: @ÁNH ẤM ÁP
Beta: @-Jenny-
Diêu Vũ Lâm chỉ lo chọc mèo, nào có để ý đến bộ dạng đáng thương của Diệp Lôi kia. Bố Nghiêu cũng đang chuyên tâm đối phó với ngón tay trước mắt, không rảnh bận tâm người đứng bên cạnh.
Một người một mèo chơi vô cùng vui vẻ, giống như trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Lôi xấu hổ đứng đực ra nửa ngày cũng không thấy Diêu Vũ Lâm để ý đến cậu ta.
"Diêu tiên sinh."
"Hả?" Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn lên, có hơi ngạc nhiên, ánh mắt kia giống như đang hỏi sao cậu còn ở đây?
"Nếu tiên sinh cần tôi làm việc gì có thể nói ra, tôi quen biết mèo của tiên sinh cũng xem như là chúng ta có chút duyên phận, với lại tôi đã ngưỡng mộ tiên sinh rất lâu, tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời."
Diệp Lôi chân thành nói lời thề son sắt, thầm nghĩ Diêu Vũ Lâm chắc sẽ có chút phản ứng, ai lại không muốn nghe lời hay ý đẹp?
Nhưng thực tế không như cậu ta nghĩ, Diêu Vũ Lâm đã lên kịch bản sẵn sàng, cậu ta còn chưa thể hiện sự chân thành hết mức, đã vô tình bị người ta cắt ngang.
. Ngôn Tình Sắc
"Quản gia lấy một ít tiền đưa cho cậu ta, xem như là thù lao cung cấp thông tin."
Quản gia vốn không có đi xa, vẫn luôn đợi lệnh ở phía sau, nghe Diêu Vũ Lâm lên tiếng lập tức bước ra "Vâng tiên sinh, cứ giao cho tôi, Diệp tiên sinh mời ngài đi cùng tôi."
Cuối cùng cũng đi.
Bố Nghiêu lười nhác ôm ngón tay Diêu Vũ Lâm, đưa lưng về hướng đối diện với Diệp Lôi.
"Diêu tiên sinh, tôi đến không phải vì tiền."
Diệp Lôi vội vàng giải thích, nhưng Diêu Vũ Lâm không hề nhìn cậu ta, toàn bộ chú ý đều đặt trên người Bố Nghiêu, ánh mắt dần trở nên ấm áp.
"Mày lại ngủ." Diêu Vũ Lâm cười mắng một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc ót cậu.
Bố Nghiêu theo đó cựa quậy, đợi Diêu Vũ Lâm không chọc nữa cậu cũng nằm bất động luôn.
"Diệp tiên sinh, đi thôi." Quản gia cao giọng nói.
"Hôm nào đó tôi sẽ lại đế gặp tiên sinh." Diệp Lôi cung kính từng bước đi theo quản gia.
Đột nhiên Diêu Vũ Lâm nâng Bố Nghiêu lên để cậu đối diện với hắn "Mày còn có chủ cũ hả?"
Không phải đâu, lão đại lại muốn làm trò gì nữa đây? Mày phải tỉnh táo, không thể để hắn buồn phiền vì chuyện này.
Diêu Vũ Lâm dí khuôn mặt tuấn tú tới gần, giả vờ hung tợn nói, "Sau này mày chỉ có một chủ nhân là tao thôi, biết không?"
Biết biết mà, trong lòng Bố Nghiêu không biết đã niệm qua bao nhiêu lần.
"Nếu dám chạy đi với người khác, tao sẽ bắt mày về lột da cho vào chảo." Mắt Diêu Vũ Lâm mang ý cười, ngoài miệng nói lời uy hiếp. Mãi tới sau này, rảnh rỗi không việc gì làm có thể hù dọa mèo cũng là một thú vui của hắn.
Tuy Bố Nghiêu không hao tổn tinh thần, nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện, cũng không biết làm sao biểu hiện được sự chân thành của mình? Đột nhiên trong đầu cậu bỗng loé lên ý nghĩ, không thể nói chuyện, vậy thì bán manh thôi.
Cậu lấy hết can đảm, nhắm hai mắt lại nhắm thẳng môi Diêu Vũ Lâm hôn lên, cậu đắm chìm trong cảm xúc mềm mại hai giây, sau đó mới lưu luyến tách ra.
Nhưng cậu vẫn hơi sợ sẽ bị lão dại hầm luôn thì tiêu, nên liền thành thật lùi cổ, tiếp tục ngoan ngoãn nhìn hắn.
Diêu Vũ Lâm sửng sốt "Lá gan mày cũng to lắm."
Bố Nghiêu hoảng sợ cực độ, không phải chọc giận lão đại rồi chứ? Nhưng lúc trước cậu chủ động vẫn tốt mà.
Ngay lúc Bố Nghiêu nghĩ rằng mình gặp rắc rối, Diêu Vũ Lâm lại thoải mái cười rộ lên, giống như lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, lúc đó những u buồn trên người Diêu Vũ Lâm đều biến mất.
Quả nhiên, cách để lão đại vui vẻ không giống với người bình thường.
Bố Nghiêu đem việc này ghi nhớ trong lòng, trước ngày Diêu Vũ Lâm tham gia vũ hội, cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, đó chính là lén đuổi theo xe lão đại.
Muốn thoát khỏi tầm mắt của đám người hầu và quản gia thật sự không dễ dàng, nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, với ưu thế thân hình nhỏ nhắn cậu đã thành công chui qua cánh cửa để ra ngoài.
Cậu lặng lẽ ghé vào cốp xe, lúc xe dừng lại, tài xế vừa mở cốp là cậu đã nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Tài xế cảm thấy có hơi hoa mắt, đến lúc phản ứng lại đã không thấy Bố Nghiêu đâu.
Bố Nghiêu không thể không thừa nhận, ở biệt thự thụ hưởng lâu rồi, chạy xa như vậy thể lực cậu không chống đỡ nổi. Đặc biệt là còn phải vòng qua đám người, xuyên qua những nơi vắng vẻ.
Bất quá trời cao không phụ lòng mèo, cậu đã thành công vào được vũ hội, núp sau một cây cột, sau đó còn xác định chuẩn vị trí của Diêu Vũ Lâm.
Trong vũ hội, Diêu Vũ Lâm mặc một thân âu phục màu đen kết hợp với áo sơmi màu rượu đỏ, cổ áo hơi rộng vừa kín đáo vừa gợi cảm.
Lão đại đây là muốn câu dẫn ai mà phục sức lộng lẫy như vậy?
Bố Nghiêu không nhận ra trong lòng mình đã toan mạo phạm, dáo dác nhìn loạn khắp nơi, tìm kiếm bạn nhảy của Diêu Vũ Lâm. Nhưng nhìn một vòng xuống dưới, lão đại nhà hắn hình như không có bạn nhảy.
Nhạc vang lên, không ít trai thanh gái lịch dìu nhau khiêu vũ, Diêu Vũ Lâm còn lại một mình cầm ly rượu, mặc kệ những ánh mắt thi thoảng lại đảo qua phía hắn. Ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, Diêu Vũ Lâm ngón tay thon dài đặt ở trên, khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.
Lão đại nhà hắn ngồi ở đó như một bức họa.
"Diêu tiên sinh, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?"
Beta: @-Jenny-
Diêu Vũ Lâm chỉ lo chọc mèo, nào có để ý đến bộ dạng đáng thương của Diệp Lôi kia. Bố Nghiêu cũng đang chuyên tâm đối phó với ngón tay trước mắt, không rảnh bận tâm người đứng bên cạnh.
Một người một mèo chơi vô cùng vui vẻ, giống như trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Lôi xấu hổ đứng đực ra nửa ngày cũng không thấy Diêu Vũ Lâm để ý đến cậu ta.
"Diêu tiên sinh."
"Hả?" Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn lên, có hơi ngạc nhiên, ánh mắt kia giống như đang hỏi sao cậu còn ở đây?
"Nếu tiên sinh cần tôi làm việc gì có thể nói ra, tôi quen biết mèo của tiên sinh cũng xem như là chúng ta có chút duyên phận, với lại tôi đã ngưỡng mộ tiên sinh rất lâu, tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời."
Diệp Lôi chân thành nói lời thề son sắt, thầm nghĩ Diêu Vũ Lâm chắc sẽ có chút phản ứng, ai lại không muốn nghe lời hay ý đẹp?
Nhưng thực tế không như cậu ta nghĩ, Diêu Vũ Lâm đã lên kịch bản sẵn sàng, cậu ta còn chưa thể hiện sự chân thành hết mức, đã vô tình bị người ta cắt ngang.
. Ngôn Tình Sắc
"Quản gia lấy một ít tiền đưa cho cậu ta, xem như là thù lao cung cấp thông tin."
Quản gia vốn không có đi xa, vẫn luôn đợi lệnh ở phía sau, nghe Diêu Vũ Lâm lên tiếng lập tức bước ra "Vâng tiên sinh, cứ giao cho tôi, Diệp tiên sinh mời ngài đi cùng tôi."
Cuối cùng cũng đi.
Bố Nghiêu lười nhác ôm ngón tay Diêu Vũ Lâm, đưa lưng về hướng đối diện với Diệp Lôi.
"Diêu tiên sinh, tôi đến không phải vì tiền."
Diệp Lôi vội vàng giải thích, nhưng Diêu Vũ Lâm không hề nhìn cậu ta, toàn bộ chú ý đều đặt trên người Bố Nghiêu, ánh mắt dần trở nên ấm áp.
"Mày lại ngủ." Diêu Vũ Lâm cười mắng một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc ót cậu.
Bố Nghiêu theo đó cựa quậy, đợi Diêu Vũ Lâm không chọc nữa cậu cũng nằm bất động luôn.
"Diệp tiên sinh, đi thôi." Quản gia cao giọng nói.
"Hôm nào đó tôi sẽ lại đế gặp tiên sinh." Diệp Lôi cung kính từng bước đi theo quản gia.
Đột nhiên Diêu Vũ Lâm nâng Bố Nghiêu lên để cậu đối diện với hắn "Mày còn có chủ cũ hả?"
Không phải đâu, lão đại lại muốn làm trò gì nữa đây? Mày phải tỉnh táo, không thể để hắn buồn phiền vì chuyện này.
Diêu Vũ Lâm dí khuôn mặt tuấn tú tới gần, giả vờ hung tợn nói, "Sau này mày chỉ có một chủ nhân là tao thôi, biết không?"
Biết biết mà, trong lòng Bố Nghiêu không biết đã niệm qua bao nhiêu lần.
"Nếu dám chạy đi với người khác, tao sẽ bắt mày về lột da cho vào chảo." Mắt Diêu Vũ Lâm mang ý cười, ngoài miệng nói lời uy hiếp. Mãi tới sau này, rảnh rỗi không việc gì làm có thể hù dọa mèo cũng là một thú vui của hắn.
Tuy Bố Nghiêu không hao tổn tinh thần, nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện, cũng không biết làm sao biểu hiện được sự chân thành của mình? Đột nhiên trong đầu cậu bỗng loé lên ý nghĩ, không thể nói chuyện, vậy thì bán manh thôi.
Cậu lấy hết can đảm, nhắm hai mắt lại nhắm thẳng môi Diêu Vũ Lâm hôn lên, cậu đắm chìm trong cảm xúc mềm mại hai giây, sau đó mới lưu luyến tách ra.
Nhưng cậu vẫn hơi sợ sẽ bị lão dại hầm luôn thì tiêu, nên liền thành thật lùi cổ, tiếp tục ngoan ngoãn nhìn hắn.
Diêu Vũ Lâm sửng sốt "Lá gan mày cũng to lắm."
Bố Nghiêu hoảng sợ cực độ, không phải chọc giận lão đại rồi chứ? Nhưng lúc trước cậu chủ động vẫn tốt mà.
Ngay lúc Bố Nghiêu nghĩ rằng mình gặp rắc rối, Diêu Vũ Lâm lại thoải mái cười rộ lên, giống như lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, lúc đó những u buồn trên người Diêu Vũ Lâm đều biến mất.
Quả nhiên, cách để lão đại vui vẻ không giống với người bình thường.
Bố Nghiêu đem việc này ghi nhớ trong lòng, trước ngày Diêu Vũ Lâm tham gia vũ hội, cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, đó chính là lén đuổi theo xe lão đại.
Muốn thoát khỏi tầm mắt của đám người hầu và quản gia thật sự không dễ dàng, nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, với ưu thế thân hình nhỏ nhắn cậu đã thành công chui qua cánh cửa để ra ngoài.
Cậu lặng lẽ ghé vào cốp xe, lúc xe dừng lại, tài xế vừa mở cốp là cậu đã nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Tài xế cảm thấy có hơi hoa mắt, đến lúc phản ứng lại đã không thấy Bố Nghiêu đâu.
Bố Nghiêu không thể không thừa nhận, ở biệt thự thụ hưởng lâu rồi, chạy xa như vậy thể lực cậu không chống đỡ nổi. Đặc biệt là còn phải vòng qua đám người, xuyên qua những nơi vắng vẻ.
Bất quá trời cao không phụ lòng mèo, cậu đã thành công vào được vũ hội, núp sau một cây cột, sau đó còn xác định chuẩn vị trí của Diêu Vũ Lâm.
Trong vũ hội, Diêu Vũ Lâm mặc một thân âu phục màu đen kết hợp với áo sơmi màu rượu đỏ, cổ áo hơi rộng vừa kín đáo vừa gợi cảm.
Lão đại đây là muốn câu dẫn ai mà phục sức lộng lẫy như vậy?
Bố Nghiêu không nhận ra trong lòng mình đã toan mạo phạm, dáo dác nhìn loạn khắp nơi, tìm kiếm bạn nhảy của Diêu Vũ Lâm. Nhưng nhìn một vòng xuống dưới, lão đại nhà hắn hình như không có bạn nhảy.
Nhạc vang lên, không ít trai thanh gái lịch dìu nhau khiêu vũ, Diêu Vũ Lâm còn lại một mình cầm ly rượu, mặc kệ những ánh mắt thi thoảng lại đảo qua phía hắn. Ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, Diêu Vũ Lâm ngón tay thon dài đặt ở trên, khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.
Lão đại nhà hắn ngồi ở đó như một bức họa.
"Diêu tiên sinh, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.