Chương 7: Vinh sủng thêm thân (1)
Phú Tiểu Quai
05/07/2023
Editor: -Jenny-
Bố Nghiêu nghiêng đầu, lẳng lặng nghe quản gia ở kia dong dài. Ông vừa giống giảng nói cho Bố Nghiêu nghe, vừa giống như đang lầm bầm lầu bầu.
"Từ nhỏ tiên sinh đã không giống với những đứa tre khác, không thích chơi với bạn bè. Những con mèo, con chó lưu lạc thấy hắn cũng không dám tới gần. Hắn luôn cô độc ngồi một bên, nhìn người khác vừa nói vừa cười, giống như đặt bản thân ra ngoài thế giới".
Bố Nghiêu có chút kinh ngạc, lúc thấy Diêu Vũ Lâm trên màn ảnh, làm thế nào cũng nghĩ là một người từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh tốt, được sự sủng ái mà những thiếu gia nhà giàu đều có, căn bản không thể nào tưởng tượng ra bộ cánh mà quản gia miêu tả.
"Có một lần, ta ở đằng xa thấy tiên sinh ngồi trên thềm đá, một đôi vợ chồng nhắc một cậu bé lên đi qua trước mặt. Ta thấy rõ mắt của tiên sinh luôn dõi theo, nhưng lúc ta hỏi hắn, hắn lại làm ra bộ dáng không sao cả". Quản gia buông tiếng thở dài, "Nếu khi đó phu nhân còn ở đây thì tốt rồi".
Cho nên Diêu Vũ Lâm lúc còn rất nhỏ đã mất mẹ?
Bố Nghiêu nhẹ giọng kêu, đáy lòng tràn ra một chút chua xót. Cậu không thể không nghĩ đến bản thân, căn bản chưa từng biết qua cha mẹ là gì. Từ lúc còn nhỏ cậu đã biết bản thân là cô nhi, cậu lớn lên trong cô nhi viện, thiện ý của người khác điều sẽ khắc sâu trong lòng.
Sau này khi ra ngoài làm việc, cậu rất ít khi về cô nhi viện, chỉ có một vài lần ngẫu nhiên vào ngày nghỉ mua một ít quà thăm viện trưởng và những em nhỏ khác có hoàn cảnh giống cậu. Bởi vì cậu là một người ít nói, với bạn bè cũng không lui tới nhiều, trên cơ bản đều liên lạc qua di động, hoặc gặp mặt nhau khi làm việc. Sau khi cậu xảy ra chuyện, không biết có người quan tâm tới không, hay có lẽ thời gian lâu rồi bọn họ cho rằng cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian, dần dần quên mất cậu.
Quản gia sờ sờ đầu của cậu "Tiên sinh đối với bên ngoài biểu hiện lạnh nhạt, bởi vì không muốn quá nhiều rắc rối, nhưng hắn sẽ vượt qua chấp niệm ấy với một ít thứ riêng thuộc về mình. Chỉ có sợ hãi mất đi người, mới có thể dùng sức quá mạnh níu lấy, nhưng hại người hại mình mà lại không hay biết".
Bố Nghiêu nghe ra quản gia thật sự rất quan tâm Diêu Vũ Lâm, chẳng qua bởi vì địa vị hai người bất đồng, không thể biểu hiện rõ ràng. Ông đang kể chuyện về bản thân, nhưng lại không thấy nói rõ ra chỉ có thể lấy cớ đó nói hết lời trong lòng ra.
Cậu hiện tại là một con mèo, không thể tiết lộ bí mật, là "người" lắng nghe tốt nhất.
Bố Nghiêu đi đến phòng Diêu Vũ Lâm, do dự một lát vẫn nhỏ giọng đi vào. Diêu Vũ Lâm đã tắm rửa xong, khoác áo tắm dài đưa lưng về phía cậu, trên tay là một cái kẹp da màu đen.
Có thể là hắn quá mức chuyên chú không phát hiện Bố Nghiêu tới gần. Bố Nghiêu nâng lên một chân nhẹ nhàng chạm vào hắn. Lúc này Diêu Vũ Lâm mới cúi đầu chú ý tới cậu
"Nhớ tao hả?"
Diêu Vũ Lâm mở ngăn kéo ra, lấy ra một cây chọc mèo, một bên cây buộc một con cá thú bông, "Vẫn muốn chơi trò chơi?"
Bố Nghiêu: "..."
Cậu thật sự không nên tới đúng không?
Diêu Vũ Lâm lấy cái cây quơ trước mặt Bố Nghiêu, không thấy Bố Nghiêu có động tĩnh, "Tại sao không chơi?"
Nội tâm Bố Nghiêu cảm thán, từng là idol mình theo dõi, kiếp này lại còn là chủ nhân của mình, còn có thể làm gì với lão đại? Đương nhiên là sủng a.
"Meo~!"
Bố Nghiêu khởi động toàn thân, hưng phấn bắt lấy con con cá bằng vải, chơi vui vẻ vô cùng.
Diêu Vũ Lâm giống như phát hiện ra điều mới mẻ, cảm thấy Bố Nghiêu hoạt bát hơn nhiều so với chơi lâu đài, hắn cũng không tự chủ được hứng thú, may mà buông xuống folder, chuyên tâm chọc mèo.
Bố Nghiêu một khi ôm lấy con cá bằng vải, Diêu Vũ Lâm liền cố ý đem nó nhấc cao hơn, làm cậu đứng lên cũng với không tới. Chờ Bố Nghiêu mệt mỏi nằm xuống, hắn lại đem nó tới gần, dẫn Bố Nghiêu tiến hành cuộc truy đuổi tiếp theo.
Bố Nghiêu vô cùng ra sức phối hợp với Diêu Vũ Lâm, chơi với con cá bằng vải xấu xí nữa tiếng, hai bàn chân luân phiên đè con cá lại. Cuối cùng ấn mệt cậu liền ôm lấy nó, mặc cho Diêu Vũ Lâm kéo thế nào cũng không buông..
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén Diêu Vũ Lâm. Chỉ liếc mắt một cái cậu bỗng nhiên thất thần, sung sướng trên mặt Diêu Vũ Lâm không hề che dấu, nụ cười ấm áp như lúc đầu làm cậu trong phút chốc như gặp ảo giác, giống như quay về công tử ôn như dưới ánh đèn.
Có thể làm lão đại vui vẻ, mệt cũng đáng!
Diêu Vũ Lâm chơi nghiện nữa tiếng còn ngại không đủ, đổi thành nhiều loại khác nhau. Bố Nghiêu rất muốn tiếp tục phối hợp nhưng thể lực chống đỡ hết nổi, cây sau vừa đưa tới Bố Nghiêu đã nằm liệt trên mặt đất, động cũng không muốn động, chỉ có thể động nhẹ chân nhỏ ôm lấy.
Diêu Vũ Lâm khom lưng ôm vào trong lòng ngực, chọc chọc cầm cậu, "Thấy ngươi ngoan như vậy, hôm nay sẽ ngủ cùng tao".
Bố Nghiêu còn chưa tiêu hóa tin tức này, thân thể đã bị phóng lên trên giường. Cậu giãy giụa đứng lên, dọc theo mép giường vô thố du tẩu.
Cùng chung chăn gối với lão đại, ngẫm lại còn có chút kích động.
Cậu một lát dẫm dẫm chăn, một lát lại ngửi gối đầu, nơi nơi đều là mùi hương trên người lão đại, hormone nam nhân.
Bố Nghiêu nghiêng đầu, lẳng lặng nghe quản gia ở kia dong dài. Ông vừa giống giảng nói cho Bố Nghiêu nghe, vừa giống như đang lầm bầm lầu bầu.
"Từ nhỏ tiên sinh đã không giống với những đứa tre khác, không thích chơi với bạn bè. Những con mèo, con chó lưu lạc thấy hắn cũng không dám tới gần. Hắn luôn cô độc ngồi một bên, nhìn người khác vừa nói vừa cười, giống như đặt bản thân ra ngoài thế giới".
Bố Nghiêu có chút kinh ngạc, lúc thấy Diêu Vũ Lâm trên màn ảnh, làm thế nào cũng nghĩ là một người từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh tốt, được sự sủng ái mà những thiếu gia nhà giàu đều có, căn bản không thể nào tưởng tượng ra bộ cánh mà quản gia miêu tả.
"Có một lần, ta ở đằng xa thấy tiên sinh ngồi trên thềm đá, một đôi vợ chồng nhắc một cậu bé lên đi qua trước mặt. Ta thấy rõ mắt của tiên sinh luôn dõi theo, nhưng lúc ta hỏi hắn, hắn lại làm ra bộ dáng không sao cả". Quản gia buông tiếng thở dài, "Nếu khi đó phu nhân còn ở đây thì tốt rồi".
Cho nên Diêu Vũ Lâm lúc còn rất nhỏ đã mất mẹ?
Bố Nghiêu nhẹ giọng kêu, đáy lòng tràn ra một chút chua xót. Cậu không thể không nghĩ đến bản thân, căn bản chưa từng biết qua cha mẹ là gì. Từ lúc còn nhỏ cậu đã biết bản thân là cô nhi, cậu lớn lên trong cô nhi viện, thiện ý của người khác điều sẽ khắc sâu trong lòng.
Sau này khi ra ngoài làm việc, cậu rất ít khi về cô nhi viện, chỉ có một vài lần ngẫu nhiên vào ngày nghỉ mua một ít quà thăm viện trưởng và những em nhỏ khác có hoàn cảnh giống cậu. Bởi vì cậu là một người ít nói, với bạn bè cũng không lui tới nhiều, trên cơ bản đều liên lạc qua di động, hoặc gặp mặt nhau khi làm việc. Sau khi cậu xảy ra chuyện, không biết có người quan tâm tới không, hay có lẽ thời gian lâu rồi bọn họ cho rằng cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian, dần dần quên mất cậu.
Quản gia sờ sờ đầu của cậu "Tiên sinh đối với bên ngoài biểu hiện lạnh nhạt, bởi vì không muốn quá nhiều rắc rối, nhưng hắn sẽ vượt qua chấp niệm ấy với một ít thứ riêng thuộc về mình. Chỉ có sợ hãi mất đi người, mới có thể dùng sức quá mạnh níu lấy, nhưng hại người hại mình mà lại không hay biết".
Bố Nghiêu nghe ra quản gia thật sự rất quan tâm Diêu Vũ Lâm, chẳng qua bởi vì địa vị hai người bất đồng, không thể biểu hiện rõ ràng. Ông đang kể chuyện về bản thân, nhưng lại không thấy nói rõ ra chỉ có thể lấy cớ đó nói hết lời trong lòng ra.
Cậu hiện tại là một con mèo, không thể tiết lộ bí mật, là "người" lắng nghe tốt nhất.
Bố Nghiêu đi đến phòng Diêu Vũ Lâm, do dự một lát vẫn nhỏ giọng đi vào. Diêu Vũ Lâm đã tắm rửa xong, khoác áo tắm dài đưa lưng về phía cậu, trên tay là một cái kẹp da màu đen.
Có thể là hắn quá mức chuyên chú không phát hiện Bố Nghiêu tới gần. Bố Nghiêu nâng lên một chân nhẹ nhàng chạm vào hắn. Lúc này Diêu Vũ Lâm mới cúi đầu chú ý tới cậu
"Nhớ tao hả?"
Diêu Vũ Lâm mở ngăn kéo ra, lấy ra một cây chọc mèo, một bên cây buộc một con cá thú bông, "Vẫn muốn chơi trò chơi?"
Bố Nghiêu: "..."
Cậu thật sự không nên tới đúng không?
Diêu Vũ Lâm lấy cái cây quơ trước mặt Bố Nghiêu, không thấy Bố Nghiêu có động tĩnh, "Tại sao không chơi?"
Nội tâm Bố Nghiêu cảm thán, từng là idol mình theo dõi, kiếp này lại còn là chủ nhân của mình, còn có thể làm gì với lão đại? Đương nhiên là sủng a.
"Meo~!"
Bố Nghiêu khởi động toàn thân, hưng phấn bắt lấy con con cá bằng vải, chơi vui vẻ vô cùng.
Diêu Vũ Lâm giống như phát hiện ra điều mới mẻ, cảm thấy Bố Nghiêu hoạt bát hơn nhiều so với chơi lâu đài, hắn cũng không tự chủ được hứng thú, may mà buông xuống folder, chuyên tâm chọc mèo.
Bố Nghiêu một khi ôm lấy con cá bằng vải, Diêu Vũ Lâm liền cố ý đem nó nhấc cao hơn, làm cậu đứng lên cũng với không tới. Chờ Bố Nghiêu mệt mỏi nằm xuống, hắn lại đem nó tới gần, dẫn Bố Nghiêu tiến hành cuộc truy đuổi tiếp theo.
Bố Nghiêu vô cùng ra sức phối hợp với Diêu Vũ Lâm, chơi với con cá bằng vải xấu xí nữa tiếng, hai bàn chân luân phiên đè con cá lại. Cuối cùng ấn mệt cậu liền ôm lấy nó, mặc cho Diêu Vũ Lâm kéo thế nào cũng không buông..
Cậu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lén Diêu Vũ Lâm. Chỉ liếc mắt một cái cậu bỗng nhiên thất thần, sung sướng trên mặt Diêu Vũ Lâm không hề che dấu, nụ cười ấm áp như lúc đầu làm cậu trong phút chốc như gặp ảo giác, giống như quay về công tử ôn như dưới ánh đèn.
Có thể làm lão đại vui vẻ, mệt cũng đáng!
Diêu Vũ Lâm chơi nghiện nữa tiếng còn ngại không đủ, đổi thành nhiều loại khác nhau. Bố Nghiêu rất muốn tiếp tục phối hợp nhưng thể lực chống đỡ hết nổi, cây sau vừa đưa tới Bố Nghiêu đã nằm liệt trên mặt đất, động cũng không muốn động, chỉ có thể động nhẹ chân nhỏ ôm lấy.
Diêu Vũ Lâm khom lưng ôm vào trong lòng ngực, chọc chọc cầm cậu, "Thấy ngươi ngoan như vậy, hôm nay sẽ ngủ cùng tao".
Bố Nghiêu còn chưa tiêu hóa tin tức này, thân thể đã bị phóng lên trên giường. Cậu giãy giụa đứng lên, dọc theo mép giường vô thố du tẩu.
Cùng chung chăn gối với lão đại, ngẫm lại còn có chút kích động.
Cậu một lát dẫm dẫm chăn, một lát lại ngửi gối đầu, nơi nơi đều là mùi hương trên người lão đại, hormone nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.