Kim Ốc Tàng Phi

Chương 1

Tâm Sủng

10/08/2013

Đêm khuya một tiếng nổ vang khiến Lam Kiều Nhị bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Nàng mở mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa, một tia chớp rạch ngang trời.

Trời sắp mưa giông

Trước khi mưa thường có gió mạnh.

Gió lớn thổi tung cửa sổ phòng nàng, cánh cửa đập vào đụng đổ bình hoa gần tường, bình hoa rơi xuống vỡ vụn.

Nàng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, không chỉ cửa sổ mở mà cửa không biết cũng mở tung từ khi nào, gió cuồn cuộn thét gào như muốn cuốn đi mọi thứ quanh nàng.

- Đình Phong…

Lúc này nàng mới phát hiện bên gối không người, trượng phu mới cưới không thấy đâu. Khó trách nàng thấy lạnh như vậy, không có hắn sưởi ấm cho nàng sao lại không lạnh?

Nửa đêm Đình Phong còn đi đâu?

Phút chốc, một bóng đen thoáng qua bên cửa sổ. Lòng Lam Kiều Nhị dấy lên một tia bất an. Nàng vội khoác áo ngồi dậy, đi theo hướng áo đen biến mất.

Cả Lam phủ chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, yên tĩnh như một nghĩa trang.

Trước kia, chỉ cần nàng ho nhẹ một tiếng, nha hoàn ngoài cửa lập tức hoảng sợ chạy vào. Nhưng đêm nay nha hoàn gác đêm không biết đã đi đâu. Đại tiểu thư nàng đi tới hành lang nhưng cũng không có lấy nửa nha hoàn bước đến hầu hạ.

- A!!!

Bỗng nhiên, nàng nghe được một tiếng kêu thảm thiết, đây là tiếng người duy nhất nàng nghe được ngoài tiếng gió

Trong phủ sao lại có tiếng kêu thảm thiết này? Là nàng nghe lầm sao? Lam Kiều Nhị theo tiếng thét mà tìm.

Tiếng kêu đó dường như bắt nguồn từ đông viện. Mà Đông viện là chỗ cha mẹ nàng ở

Trong hoa viên tối đen, nàng không thấy rõ đường dưới chân, chỉ lần theo tia chớp mà tìm đường

Nàng nhớ rõ từng sai hạ nhân, ban đêm không cần quá tiết kiệm, nên đốt đèn trên đường đi. Hôm nay sao lại tối om như vậy?

Đột nhiên Lam Kiều Nhị vấp phải cái gì đó mà té ngã.

Lại một tia chớp rạch qua, nàng hét lớn bởi nhìn thấy một người nằm trên mặt đất.

Một xác chết

Tia chớp lại lóe lên, nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt người chết. Thật đáng sợ. Một vết kiếm chém dọc từ giữa mi tâm cho đến cằm, khuôn mặt xinh đẹp gần như bị chém thành hai nửa.

Ánh chớp lóe lên, nàng lại nhận ra người chết

Đó là nô tỳ bên người nàng – Tiểu Ngọc

Tiểu Ngọc bị chết? Là ai giết nàng?

Lam Kiều Nhị ngửi thấy mùi máu tanh trong gió lạnh, mùi máu khiến người ta buồn nôn đó… từ phía Đông viện tỏa ra.

Dự cảm xấu dâng lên khiến nàng sợ hãi. Nàng bất chấp mọi thứ, vội chạy về phía phòng cha mẹ.

Nàng dần thích ứng với bóng tối, lúc này dù đông viện không có ánh đèn nàng vẫn có thể nhìn thấy mơ hồ, thoáng qua.

Nàng nhìn thấy rất nhiều người.

Hầu như mọi hạ nhân trong phủ đều tập trung ở đây.

Nhưng bọn họ đều ngã trên mặt đất giống như Tiểu Ngọc, không hiểu là bị ai giết chết.

Chỉ có hai người vẫn còn sống

Hai người giằng co đứng đó.

Nếu có thể lựa chọn, Lam Kiều Nhị mong mình mãi mãi không nhìn được cảnh này. Tia chớp rạch ngang cùng với tiếng sét đánh, nàng cảm giác mình như bị đánh nát.

Một tia chớp này sáng vô cùng

Cảnh trước mắt nàng cũng thấy rõ vô cùng

Người còn sống đó, một người là cha nàng

Nhưng cha nàng cũng nhanh chóng ngã xuống, bởi vì chống cho cha đứng thẳng là một thanh kiếm đâm xuyên qua người ông.

Giờ khắc này, người cầm kiếm vội thu vũ khí về, cha nàng ngã xuống…

Mà người cầm kiếm khi nghe tiếng bước chân nàng tới gần lại bất ngờ quay lại, để cho nàng thấy rõ được khuôn mặt hắn.

Chẳng cần tia chớp đó, chẳng sợ bóng đêm nàng cũng có thể nhìn bóng dáng đối phương mà đoán ra hắn là ai

Nàng rất quen thuộc con người này… trên giường triền miên, vô cùng thân thiết.

Trước hôm nay, hắn là trượng phu mới cưới của nàng Hoa Đình Phong.

Sau hôm nay, hắn thành cừu nhân giết cả nhà nàng.

Truyền thuyết rằng, trong Tây Thành vương phủ này, đáng sợ nhất không phải bảo đao lợi kiếm trong tay thị vệ mà là một con mèo.

Một con mèo trắng

Vì sao con mèo trắng này lại đáng sợ hơn lợi kiếm trong tay thị vệ? Bởi vì nó là mèo của Vương phi nuôi. Từ khi Vương phi về nhà mẹ đẻ ở Xương Châu, con mèo này không có chủ nhân, càng ngày càng vô pháp vô thiên

Đây là con mèo khó nuôi nhất, trong vương phủ từ cao xuống thấp, ngoài Vương phi chẳng ai quản thúc nổi nó cũng không ai dám quản. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chơi bời, làm vỡ không biết bao đồ cổ, kì trân dị bảo, cào phá không biết bao nhiêu bức tranh quý.

Lần đầu tiên Kiều Tâm nhìn thấy con mèo này là lúc nó đang gây sự

Ngày đó, nàng vừa thêu xong chiếc chăn long phượng thì con mèo này lẻn tới.

Nó vừa vào đã cào cào chăn của nàng như là tìm được chỗ thoải mái, ấm áp mà lăn lộn trong chăn, đáng ghét là móng vuốt của nó cọ cọ lên chỉ kim tuyến nàng thêu trên cánh phượng. Chỉ chốc lát sau, con phượng hoàng như chim rụng lông, biến thành con chim bị trụi lông…

- Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…

Tỳ nữ trông mèo trong phủ chạy tới, vừa thấy cảnh này thì bị dọa, có cảm giác muốn đi chết.

Chiếc chăn long phượng này là chuẩn bị cho Hoàng thượng, Hoàng hậu chuẩn bị tuần du tới đây, con mèo giờ lại phá hỏng… Bên trên đương nhiên sẽ không trị tội con mèo mà trị tội kẻ trông mèo là nàng. Sau một hồi ngây ngốc, tỳ nữ òa khóc

- Khóc cái gì? Mau bắt nó xuống. Quản sự Dư ma ma ở bên nói

Tỳ nữ kia như tỉnh mộng vội bế con quỷ gây sự kia đi, ai ngờ tiểu quỷ lại như đã làm phải làm đến cùng, nhe răng trợn mắt “ngào ngào” một tiếng, giương móng vuốt cào rách tay tỳ nữ kia, sau đó tiếp tục lăn lộn trên chăn, dường như có ý định coi đây là nhà.

- Ây da, làm sao bây giờ? Dư ma ma cũng không có cách nào

Con mèo Vương phi nuôi này chỉ có Vương phi là có thể sai khiến được nó. Đáng tiếc lúc này, Vương phi ở nhà mẫu thân tận Xương Châu

- Để ta tới xem sao

Lúc này, một tiếng nói vang lên.

Người nói chuyện chính là Kiều Tâm, nàng chậm rãi đi ra, đi tới chỗ con mèo đang lăn lộn, mìm cười nhìn nó:

- Tiểu Bạch, mau lại đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn cá

Kiều Tâm vỗ vỗ tay nhìn con mèo nói như đang dỗ trẻ sơ sinh vậy.

- Kiều cô nương, vô dụng thôi, nó sẽ không nghe lời ngươi. Dư ma ma thở dài.

- Cũng chưa biết chừng đâu

Kiều Tâm kiên quyết, càng đến gần con mèo kia

- Cẩn thận nó cào thương ngươi. Dư ma ma hoảng hốt kêu.

Kiều Tâm không chút sợ hãi, thè lưỡi làm mặt quỷ, hai tay vươn tay ôm con mèo vào lòng

- A…

Mọi người xung quanh sợ hãi nhắm mắt lại, cứ như thể một vụ giết người sắp xảy ra vậy.

Mọi người đều chờ Kiều Tâm thét lên nhưng chờ hồi lâu cũng không nghe thấy gì

Thoáng chốc, căn phòng trở nên thật yên tĩnh.

Mọi người kinh ngạc mở to mắt, dưới ánh sáng nhu hòa từ bên cửa sổ chiếu vào, một cảnh tượng xinh đẹp hiện ra trước mắt, một mĩ nữ đang ôm một con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, mèo con híp mắt lại, vẻ mặt rất hưởng thụ, lông trắng xù ra như một quả cầu trắng đáng yêu

Một khắc sau, các nàng mới phát hiện, cảnh trước mắt không phải là bức tranh hư ảo mà là chuyện thật.

Kiều Tâm cô nương dũng cảm lại có thể thuần phục được con mèo quái thai này, hơn nữa, chỉ trong nháy mắt

- Trời ạ. Dư ma ma sợ hãi than: – Kiều Tâm cô nương, ngươi… ngươi làm thế nào?

- Xưa nay ta rất có duyên với động vật

Nàng mỉm cười trả lời tựa như chuyện trước mắt chỉ là việc nhỏ

Đưa con mèo tới tay tỳ nữ, nàng dặn dò:

- Cứ vuốt ve đầu nó, đừng dừng lại, chỉ cần vuốt ve đầu nó không ngừng nó sẽ nhắm mắt suốt…

Tỳ nữ vội vàng gật đầu, vâng vâng dạ dạ nghe theo, cuối cùng cũng bế được ôn thần kia đi

Từ ngày đó, Kiều Tâm trở thành nhân vật quan trọng trong Vương phủ. Vốn dĩ, nàng chỉ là một tú nương tạm thời nhưng giờ lại thành đại cứu tinh của mọi người, mỗi khi mèo trắng bắt đầu gây sự thì mọi người đều mời nàng đến giúp

Vì lấy lòng nàng, Dư ma ma an bài cho nàng gian phòng tốt nhất, khi nàng thêu còn có các điểm tâm ngon miệng dâng lên, đèn lồng cũng sáng hơn, các tú nương khác không thể bì được.

Hôm nay là ngày thứ 10 từ khi Kiều Tâm được ưu đãi

Theo lệ thường nàng thêu đến đêm, canh ba mới dừng lại. Lúc đó, Dư ma ma quản sự cũng sẽ tự tay mang đồ ăn khuya đến cho nàng.

- Kiều cô nương, ngươi thêu thật khéo

Nhìn thoáng qua bông mẫu đơn còn chưa thêu xong, bà tặc lưỡi khen ngợi

- Bà già ta quan sát mấy ngày nay, người khác thêu trông có vẻ cứng nhắc mà ngươi thêu lại như có mặt trời chiếu vào, trông thật sống động.

- Dư ma ma quá khen. Kiều Tâm mỉm cười nói: có lẽ là loại chỉ ta dùng màu sắc sặc sỡ hơn với mọi người

- Người khác cũng rất màu mè đó

- Ta thường dùng những màu chỉ thật nhạt, phối lại với nhau, khi thêu ra sẽ có sáng có tối, như là được mặt trời chiếu vào

- Thì ra là thế. Bà gật đầu: – khó trách lại thật đến vậy! Kiều cô nương, ngươi đúng là cao thủ thêu thùa, chắc đã học rất nhiều năm rồi?

- Cũng không lâu lắm, chỉ hơn ba năm thôi

- Mới ba năm? Dư ma ma nghẹn họng trân trối nhìn: – … vậy cô nương đúng là rất thông minh

- Không phải ta thông minh, là tỷ tỷ ta… khi dạy ta rất chu đáo

Kiều Tâm hơi đăm chiêu.

- À? Lệnh tỷ tỷ cũng là cao thủ thêu thùa?

- Ha ha, không phải, nàng hoàn toàn không biết thêu. Kiều Tâm mỉm cười lắc đầu.

- Vậy…

- Là nàng mời sư phụ tốt cho ta, ngày đêm dạy ta tập luyện, nàng thường nói: – ngoài thêu thùa cũng sẽ cho ta học thật nhiều thứ. Tuy rằng nàng không phải là thân tỷ tỷ nhưng cũng hết lòng với ta.



- Không phải thân tỷ tỷ? Dư ma ma càng khó hiểu: – đúng là hiếm có

- Cũng muộn rồi, Dư ma ma về sớm nghỉ ngơi đi

Dường như không muốn tiếp tục đề tài này, nàng trực tiếp chấm dứt.

- Vậy lão thân không làm phiền nữa

Dư ma ma đứng dậy cáo từ, vừa đi tới cửa thì hình như muốn nói gì, quay đầu lại, định nói lại thôi

- Dư ma ma, làm sao vậy? Kiều Tâm khó hiểu hỏi.

- Kiều cô nương, con mèo của Vương phi… từ nay về sau xin cô nương chiếu cố nhiều hơn

- Dù sao ta ở đây thêu thùa cũng không bận lắm, nếu nó bướng bỉnh cứ nói cho ta biết là được. Nàng mỉm cười gật đầu.

- Con mèo tai quái đó thích chạy loạn, ngươi trông chừng nó, chỗ nào cũng được nhưng trăm ngàn lần đừng đến Tây viện nha

Dư ma ma đột nhiên cẩn thận nói

- Tây viện thì làm sao? Kiều Tâm khó hiểu.

- Tây viện là chỗ ở của Vương phi, ngoài vài nha hoàn quét dọn, Vương gia đều không cho ai đi vào, nếu không sẽ bị…

Dư ma ma lấy tay cứa ngang cổ như ý chỉ là sẽ bị chém đầu.

- Giờ Vương phi không phải là không có trong vương phủ sao?

Nàng kinh ngạc:

- Chẳng lẽ còn sợ người khác quấy rối

- Là Vương gia sợ người khác đi vào làm loạn những đồ vật của Vương phi

Bà thấp giọng nói tiếp:

- Vương phi của chúng ta thân là biểu muội của đương kim Hoàng thượng, rất được sủng ái đó! Nàng từ bé đã ưa sạch sẽ, cẩn thận, đồ nào để vị trí đó, hơi chút thay đổi là sẽ không thoải mái. Vương gia của chúng ta rất yêu nàng, việc gì cũng theo ý nàng cho nên không cho phép hạ nhân động chạm linh tinh

- Xem ra Vương phi nhất định là đại mỹ nhân rồi. Nàng cười

Trừ phi là dung mạo thập phần xinh đẹp nếu không sao lại được sủng ái như thế? Huống chi lại còn là Tây thành vương danh tiếng lẫy lừng

- Đẹp hay không đẹp cũng không biết, thật ra lão thân chưa có vinh hạnh thấy diện mạo của Vương phi. Dư ma ma bỗng nhiên thở dài

- Dư ma ma là chủ sự trong vương phủ mà chưa từng gặp Vương phi? Nàng lắp bắp kinh hãi.

- Ta chỉ quản lý chuyện bên ngoài Vương phủ, như là việc ăn ở của tú nương các ngươi, những quản sự bên Tây viện đều là quản sự lớn hơn ta nhiều, đồ ăn mặc của Vương phi đều do các nàng lo liệu, lão thân sao có phúc khí đó

- Nhưng Vương phi cũng không thể lúc nào cũng ở trong Tây viện chứ? Lúc nàng ra ngoài ngươi cũng không thấy

- Sau Tây viện có cửa phụ cho Vương phi ra vào, nếu nàng rời phủ cũng không xuất hiện trước mặt bọn ta. Vương phi của chúng ta rất thần bí đó, muốn gặp cũng không dễ chút nào! Lão thân từng tò mò hỏi một quản sự đến phủ trước ta một năm xem Vương phi trông như thế nào nhưng nảng nói nàng cũng chưa từng được thấy Vương phi.

- Vậy Dư ma ma vào phủ mấy năm rồi

- Hai năm

- Hai năm sao? Nàng kinh ngạc

- Haha, có phải Kiều cô nương thấy lão thân vào phủ chưa lâu đúng không? Thật ra hạ nhân trong phủ này, ai nấy vào phủ cũng chưa đến ba năm bởi vì Tây Thành vương là ba năm trước từ kinh thành tới, vương phủ này cũng mới xây được ba năm mà thôi.

- Vâng. Điều này Kiều Tâm cũng có nghe thấy, nghe nói Vương gia vốn là phú thương trong kinh thành, sau này lập công lớn, được đương kim Hoàng thượng ban thưởng, phong làm vương khác họ, ban Nhạc Dương làm lãnh địa cho hắn. Vương gia của chúng ta là vương gia khác họ vua duy nhất trong triều.

- Ha ha, người ta đều nói Nhạc Dương giàu có, đông đúc, người trong thiên hạ đều muốn tới nhưng có lẽ vị Vương phi của chúng ta không thích ở đây, không về nhà mẫu thân thì cũng ở lại hoàng cung trong kinh thành, ít khi trở về cùng Vương gia…

Dư ma ma lại bàn tán:

- Nghe nha hoàn ở Tây viện nói, Vương gia thường một mình dùng bữa, lúc dùng cơm còn không quên đặt một bộ bát đũa ở đối diện

- Vương gia đúng là kẻ si tình

Tim Kiều Tâm không khỏi run lên, có chút thương hại.

- Nếu có thể thấy hắn thì thật tốt, cũng không biết Tây thành vương đại danh đỉnh đỉnh trông như thế nào.

- Muốn gặp Vương gia thực ra lại dễ hơn gặp Vương phi nhiều.

Dư ma ma cười:

- Hắn thường đi lại trong phủ, cũng không có gì ghê gớm, luôn ôn hòa tươi cười, lúc nhàn rỗi còn trò chuyện với hạ nhân, hỏi han ân cần, không hổ là Vương gia tốt, luôn bình dị gần gũi

- Nhưng sao mấy ngày nay ta chưa bao giờ may mắn được gặp Vương gia? Nàng lắc đầu không tin.

- Đó là vì mấy ngày nay Vương gia đều ở Tây Giao

- Đang tốt lành sao phải đến Tây Giao?

- Nghe nói là làm ruộng

- Làm ruộng. Kiều Tâm kinh ngạc: – đường đường là Vương gia lại đi làm ruộng?

- Cũng không phải tự tay làm… ai gia, lão thân cũng không rõ, chỉ nghe người trong phủ nói Vương gia đến Tây giao làm chuyện gì đó có lợi cho quốc gia, liên quan đến việc làm ruộng. Ta cũng không hiểu lắm

Bà nhìn ra ngoài cửa nói:

- Ồ, không còn sớm nữa, chắc cũng sắp sang canh bốn

- Kiều Tâm nói huyên thuyên cả nữa ngày, làm phiền ma ma rồi.

Nàng cúi đầu tỏ vẻ biết ơn

Tuy rằng còn nhiều chuyện chưa hiểu nhưng cần hỏi đã hỏi, một hạ nhân chỉ sợ cũng không biết nhiều như thế

Nhìn bóng quản sự rời đi, Kiều Tâm khẽ cười.

Nụ cười này không giống ngây thơ như bình thường mà có phần quỷ dị

Con mèo trắng nhờ Kiều Tâm trông nom mà trở nên vô cùng nhu thuận, mọi người đều nói, ngoài Vương phi có lẽ chỉ có Kiều Tâm mới thu phục được tên vô lại đó (Heo: Thế gia danh môn cũng có 1 tên vô lại đáng yêu là Tiểu Bạch, mình yêu cái tên này rồi). Bản thân Kiều Tâm cũng cho là vậy nhưng không lâu sau nàng mới phát hiện mình sai lầm rồi.

Bởi vì trên đời còn có thứ có thể khiến Tiểu Bạch hoàn toàn không nghe lời nàng, đó là một con mèo khác.

Một con mèo cái màu đen

Con mèo đen kia không biết từ đâu mà tới, có thể là một con mèo hoang.

Hôm đó, Kiều Tâm ôm Tiểu Bạch tản bộ trong hoa viên, con mèo đen xuất hiện ở trên mái nhà, meo meo câu dẫn Tiểu Bạch.

Thân là con mèo anh tuấn, gặp mối tình đầu, Tiểu Bạch sao chịu được sự dụ dỗ này, nhất thời giãy ra khỏi nàng, chạy lên nóc nhà, đi theo mỹ nhân mèo đen.

- Trọng sắc khinh bạn, trở về cho ta

Kiều Tâm ở dưới nóng lòng dậm chân quát lớn

Hỏng rồi, nếu Tiểu Bạch bỏ trốn cùng con mèo đen kia, Tây thành Vương phi mất mèo yêu chẳng phải là sẽ trị tội nàng sao?

Cầm tiền công của tú nương lại bị rơi đầu vì chuyện này, Kiều Tâm cảm thấy mình mua bán lỗ nặng rồi.

Nàng ngửa đầu, một tay che đi ánh mặt trời chói mắt, một tay xách váy chạy theo Tiểu Bạch. Nhưng buổi chiều, ánh mặt trời khiến hai mắt nàng bị lóa, bóng dáng hai con mèo dần trở nên mơ hồ

Nàng không biết chạy được bao lâu, cũng không biết đã chạy đến đâu, bỗng nhiên nàng nhìn thấy bóng đại bàng đứng trên nóc nhà

Đại bàng?

Là nàng gặp ảo giác sao? Nhạc Dương là chốn phồn hoa, sao lại có thể xuất hiện đại bàng

Giật mình trong thoáng chốc Kiều Tâm mới phát hiện, thứ nàng nhìn thấy không phải là đại bàng mà là một con người

Chẳng qua người này khinh công rất cao, giống chim chóc có thể bay lên cao, tay áo bay trong gió giống như cánh chim nên nàng mới nhìn nhầm

Nàng chưa bao giờ thấy người có khinh công giỏi như thế, cũng chưa từng thấy người thi triển khinh công khéo léo như thế, trong chốc lát không khỏi nhìn đến ngây người

Nhưng trong lúc nàng ngây ra, một chuyện tàn nhẫn đã xảy ra.

Người nọ một tay ôm lấy Tiểu Bạch, tay kia nhẹ vung lên, con mèo đen dụ dỗ Tiểu Bạch mất mạng trong chốc lát, kêu một tiếng thảm thiết rồi rơi xuống đất.

Kiều Tâm chạy tới gần, phát hiện giữa họng mèo đen có một thứ ám khí bằng bạc, như vậy cho dù là người cũng chết chứ đừng nói là mèo.

- Ngươi… sao lại giết nó

Nàng không khỏi lên tiếng trách hắn. Nàng cảm kích hắn giúp nàng bắt Tiểu Bạch về nhưng cũng không thể vì thế mà tùy tiện làm hại đến tính mạng động vật vô tội

- Nếu ta không giết nó, có thể nó lại đến, mèo của nàng sẽ chạy loạn theo nó, nàng muốn thế sao?

Người kia cười nhẹ, hơi lắc một cái đã đứng trước mặt nàng

- Đưa Tiểu Bạch cho ta. Nàng không buồn tranh luận với hắn.

Chỉ bằng câu nói khi nãy là nàng có thể kết luận hắn là một kẻ hung tàn, người như thế không thể nói lý được

Đối phương cũng không nhiều lời, một tay duỗi ra, đưa Tiểu Bạch ra trước mặt nàng.

Nhưng mà, ngay khi nàng ngẩng đầu hung hăng lườm hắn thì đối phương lại dừng tay lại, cả người như bị sét đánh cứng đờ

Tiểu Bạch bị cánh tay này siết cổ, có lẽ là vì bất ngờ mà hắn mạnh tay hơn nên kêu lên một tiếng thảm thiết, suýt nữa thì tắc thở.

- Ngươi định giết cả nó sao?

Kiều Tâm vội vàng giật Tiểu Bạch lại, khẽ vuốt đầu mèo, nhỏ giọng an ủi

Con mèo ngốc kia thấy người yêu mất mạng, giờ này đột nhiên lại bị bóp cổ sợ tới hồn lìa khỏi xác

- Nàng… nàng tên gì?

Một lúc lâu sau, nam tử kia hỏi tên nàng

Lúc này nàng mới bình tĩnh lại, cẩn thận đánh giá hắn, chỉ một lần nhìn, nàng lại không khỏi ngẩn ra.

Khuôn mặt anh tuấn, mặt mày thâm thúy… lần đầu tiên nàng nhìn thấy…

Đời này nàng không gặp nhiều nam tử, cũng không biết cái gì gọi là đẹp tựa Phan An nhưng lúc này nàng nhìn thấy hắn, định nghĩa về mỹ nam mơ hồ được sáng tỏ.

Giống như mọi thiếu nữ khi nhìn thấy mỹ nam, lòng nàng trở nên căng thẳng, thở cũng căng thẳng, mặt bất giác nóng bừng lên.

Nàng có chút ngượng ngùng, hơi quay đi, khóe mắt lại phát hiện đối phương vẫn nhìn mình chằm chằm

- Này, ta đẹp như thế sao? Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?

Không nhịn nổi nữa, nàng đỏ mặt khẽ mắng.

- Nàng tên gì? Đối phương vẫn chỉ chăm chú hỏi câu này

- Ta chỉ là một tú nương nho nhỏ, tên không đáng nhắc đến.

Người này bụng dạ khó lường, thân phận không rõ, nàng sẽ không thành thật trả lời hắn.

- Tú nương? Hắn ngẩn ra: – nàng là tú nương mới tới phủ? Vì sao bọn họ lại để nàng tới trông mèo?

- Bởi vì nó nghe lời ta nhất



Vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, Kiều Tâm đắc ý đáp: – nghe nói ngoài Tây thành Vương phi không ai quản được nó.

Khiến người ta ngạc nhiên là đối phương lại nói một câu rất kì quái:

- Đúng, thế gian này ngoài Tây thành Vương phi không ai quản được nó… vậy nên, nàng là gì của Vương phi?

- Hả? Nàng khó hiểu nhíu mày: – ta? Ta nào có phúc khí có quan hệ gì với Vương phi? Nếu nói quan hệ… ta là tú nương được quản sự trong phủ của trượng phu nàng mời đến thì có tính không?

- Tính? Đối phương bị câu nói đùa của nàng làm cho phì cười

Đều nói mỹ nữ cười khuynh thành nhưng hắn thân là nam tử, nụ cười cũng là khuynh quốc.

- Cô nương đuổi theo con mèo trắng này nửa ngày chắc cũng mệt rồi? Không bằng vào nhà tại hạ uống chén trà được chứ?

Nam tử bỗng nhiên đề nghị.

- Vào nhà? Nhà nào?

Hắn chỉ sang sân bên cạnh

- Tây viện? Kiều Tâm hoảng hốt bưng miệng: - Ngươi… ngươi quá to gan, không muốn sống sao?

- Sao vậy? Đối phương khẽ cười

- Tây viện này là nơi ở của Vương phi, nghe nói Vương gia không cho phép ai vào, ngươi còn dám vào uống trà?

Nàng cảm thấy thật khó tin.

- Đương nhiên ta biết Tây Thành vương không cho người khác vào nhưng nếu ta dám mời nàng đến thì nàng hẳn là đoán được ta là ai chứ?

Giọng nói của nam nhân như gió nhẹ thổi qua

- Ngươi… nàng trừng đôi mắt đẹp, đột nhiên hiểu ra: – chẳng lẽ ngươi… ngươi chính là Tây Thành Vương gia?

- Cô nương, hân hạnh được gặp. Hoa Đình Phong gật gật đầu nhìn nàng.

- Ngươi đúng là Tây Thành Vương gia? Kiều Tâm khó mà tin được: – thế… ngươi thân là Vương gia, địa vị tôn quý sao phải lên nóc nhà bắt mèo? Tùy tiện gọi một thị vệ chẳng phải là được rồi sao?

- Bởi vì đây là mèo của thê tử.

Hắn nhíu mày lại, hơi trầm giọng:

- Ta không muốn người khác ra tay

Kiều Tâm im lặng, sau đó hiểu ra:

- Ta biết ngươi hiểu Vương phi nhất… nhưng vừa rồi ngươi giết ý trung nhân của Tiểu Bạch không sợ nó ghét ngươi sao?

- Đây là mèo của thê tử, chỉ cần nó thích thê tử ta là được, ghét ta hay không cũng chẳng sao cả. Hắn thản nhiên đáp.

- Dân nữ tham kiến Vương gia.

Kiều Tâm lúc này mới nhớ, lải nhải nửa ngày còn chưa hành lễ, vội vàng quỳ xuống

- Nàng ôm mèo của thê tử ta, trong mắt nàng ấy, mèo còn tôn quý hơn ta cho nên nàng không cần hành lễ với ta.

Hoa Đình Phong giơ tay đỡ nàng dậy.

- A. Kiều Tâm bật cười. – Vương gia, ngươi đúng là nam nhân yêu chiều thê tử nhất mà ta từng biết, nói vậy Vương phi hẳn là rất đẹp? Không biết Kiều Tâm có được hạnh ngộ?

- Kiều Tâm? Hắn như bị chấn động: – nàng tên là Kiều Tâm?

- Đúng thế

- Kiều Tâm… Kiều Tâm…

Hắn than nhẹ, hơi lẩm bẩm: “sao lại lấy cái tên này?”

- Tên tầm thường khiến Vương gia chê cười rồi

Hắn đang nói gì, thật khiến người ta khó hiểu.

- Vừa rồi nàng nói muốn gặp Vương phi? Hắn chuyển đề tài.

- Đúng đúng. Kiều Tâm liên tục gật đầu: – đáng tiếc nàng lại không ở trong phủ, mà không lâu sau thêu thùa xong ta cũng sẽ rời phủ rồi

- Nàng đi theo ta, ta cho nàng gặp nàng ấy

Hoa Đình Phong xoay người, đi về phía Tây viện

- Sao vậy? Vương phi đã quay về? Nàng lại lắp bắp kinh hãi.

Đối phương không nói, chỉ yên lặng bước vào phòng, đi qua cổng vòm, xuyên qua một hành lang dài quanh co, đi tới một căn phòng xung quanh toàn hoa nở

- Đây là phòng Vương phi sao? Nàng lắc lắc đầu, tò mò: – thật đẹp… nhưng không như những gì ta tưởng tượng.

- Nàng tưởng tượng như thế nào?

Ngồi trên trường kỉ, Hoa Đình Phong yên lặng nhìn nàng.

Hắn vừa ngồi xuống, lập tức có thị nữ dâng trà bánh lên, kéo màn trúc bên cửa sổ để cho mặt trời chiếu vào.

- Ta nghĩ phòng của Vương phi nhất định sẽ rất hoa lệ, giống như hoàng cung vậy nhưng… nơi này tuy xinh đẹp lại rất mộc mạc thanh nhã.

- Giống trong cung?

Hắn như bắt lỗi ngôn ngữ của nàng:

- Nàng từng vào cung sao? Nếu không sao biết trong cung là như thế nào?

- Đương nhiên là ta chưa từng vào cung. Kiều Tâm bật cười: – nhưng ta có thể tưởng tưởng, trong kịch, trong sách điều miêu tả đến cung đình đó thôi

- Căn phòng này đều bài trí giống mới nhà mẹ đẻ của Vương phi, nàng… nàng thấy sao? Hắn lại hỏi một vấn đề kì quái.

- Ta cảm thấy thế nào thì có gì quan trọng? Chỉ cần Vương phi thích thì tốt rồi. Nàng cười nhún vai.

Khi nàng cười hắn nhíu chặt mày, thật lâu không nói chuyện, trong lúc nhất thời, không khí trở nên xấu hổ.

- À… Vương gia… ngươi không phải vừa nói sẽ dẫn ta gặp Vương phi sao? Nàng ở đâu? Hơi hắng giọng, Kiều Tâm hỏi

- Ở đằng kia…

Nâng tay, hắn chỉ một bức họa trên tường.

Bức hoạ cuộn tròn rất dài, ước chừng dài bằng một người, trong bức vẽ là vẽ một nữ nhân

- Hả? Sao chưa vẽ hết?

Việc lạ mỗi ngày đều có nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều. Kiều Tâm vuốt vuốt bức vẽ

- Thật đáng tiếc

- Nàng không ở bên, bảo ta vẽ hết thế nào?

Giọng Hoa Đình Phong có chút nghẹn ngào

- Thì ra đây là vẽ Vương phi? Nàng chợt hiểu ra: – thì ra Vương phi chưa về, Vương gia bảo ta gặp… chỉ là bức họa của nàng mà thôi?

- Nàng thật thông minh. Hoa Đình Phong hơi vuốt cằm: – khi đó ta giúp nàng vẽ bức họa này nhưng còn chưa xong… nàng bỏ đi, ta chỉ mong chờ nàng sớm quay về, nếu không thấy nàng, ta không thể vẽ…

- Vương gia cãi nhau với Vương phi sao? Kiều Tâm đoán.

- Sao nàng biết

Hắn đột nhiên cứng đờ người, sắc mặt khiến người khác sợ hãi

- Ngốc cũng nhìn ra được. Kiều Tâm bĩu môi: – nếu không khi nhắc tới Vương phi, Vương gia sẽ không buồn bã như vậy

- Trông ta rất buồn bã sao? Hắn khẽ cười:- đến ngay cả người ngốc cũng nhìn ra?

- Yên tâm đi, sớm muộn gì Vương phi cũng sẽ quay về. Nàng vội vàng an ủi.

- Thật sao? Nàng thực sự cảm thấy nàng ấy sẽ trở về?

Không ngờ, một câu an ủi thuận miệng nói ra lại khiến Hoa Đình Phong vui vẻ vô cùng.

- Vương gia, ngươi tốt với Vương phi như vậy, nhất định nàng sẽ quay về

- Sao nàng biết ta đối tốt với nàng ấy?

- Tuy rằng ta chưa tận mắt nhìn thấy nhưng nhìn gian phòng này là có thể thấy. Căn phòng này bình thường không có người ở nhưng không dính một hại bụi, mà ai cũng không được vào đây… Vương gia có lòng nhữ vậy, nữ tử trong thiên hạ ai chẳng cảm động.

Nàng nhìn quanh, đột nhiên bất ngờ a một tiếng

- Sao vậy?

Một tiếng kêu vô tình khiến Hoa Đình Phong chú ý

- Căn phòng này cái gì cũng tốt, chỉ có…

- Chỉ có cái gì

- Chỉ có bồn hoa lan kia không tốt lắm.

Nàng nhíu mày chỉ về phía bồn cây xanh rủ xuống cửa sổ.

- Hoa kia là trước khi đi, thê tử ta trồng… có gì không tốt? Hoa Đình Phong khó hiểu.

- Lá cây này nhất định đã lâu không có người cắt tỉa? Hoa lan phải thường xuyên chăm sóc mới xinh đẹp?

Lúc nói chuyện, dường như là một thói quen không đổi, bất giác nàng duỗi tay bấm đi mấy chiếc lá thừa

- Xem này, như thế này chẳng đẹp hơn sao?

Mỉm cười ngoảnh lại đã thấy ánh mắt đáng sợ của Hoa Đình Phong

- Nàng…

Hắn trừng mắt nhìn nàng khiến đáy lòng Kiều Tâm phát lạnh

- Dân nữ đáng chết

Lúc này nàng mới ý thức được mình làm sai

- Dân nữ không nên tự tiện động chạm đến đồ vật của Vương phi.

Hỏng rồi, hỏng rồi, thế này sẽ bị lôi đi chém đầu sao? Cúi xuống, hai mắt khép hờ, nàng vừa sợ lại e ngại chờ đối phương xử lý, hai chân run run.

Vốn tưởng sẽ nghe tiếng ban chết nhưng một hồi lâu sau, nàng lại nghe giọng nói bình tĩnh vô cùng truyền tới từ trên cao”

- Thêu xong rồi nàng có đồng ý ở lại không?

- Ơ! Kiều Tâm kinh hãi

- Nàng đồng ý ở lại phủ làm một tỳ nữ không? Làm tỳ nữ trong phủ so với làm tú nương bên ngoài dù sao cũng tốt hơn một chút, ít nhất không phải lo lắng một ngày ba bữa, huống chi, không phải nàng muốn gặp Vương phi sao? Nếu ở lại, sẽ có thể gặp nàng ấy.

- Ta…

Giống như khối vàng từ trời cao rơi xuống đầu, lúc này lòng Kiều Tâm không rõ là vui mừng hay bàng hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kim Ốc Tàng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook