Chương 31: Đại Lực Ôn Thần
Vô Danh
09/12/2013
Trên đường đến Thái Hành sơn, lúc này trời đã chập choạng tối. Khi đi ngang qua một cánh rừng, Đinh Tiểu Nam bỗng nghe có tiếp lướt gió sau lưng, đồng thời một tiếng quát vang lên :
- Đinh Tiểu Nam, ngươi có giỏi thì hãy theo ta!
Đinh Tiểu Nam giật mình, khi ngoái lại nhìn chỉ thấy ở đằng xa vài trượng có một bóng người vọt nhanh vào rừng. Vì trời tối nên chàng không thấy rõ diện mạo, chỉ nhận ra vóc dáng người đó rất là vạm vỡ.
Nhưng xét qua tiếng nói, có thể đoán ra người đó là một hán tử trung niên, và nội ngoại công có thể liệt vào hạng cao thủ võ lâm. Nhưng giọng nói ấy quen quen, đã nghe qua ở đâu thì trong nhất thời chàng không nhớ ra được.
Đinh Tiểu Nam buông tiếng cười khảy, tung người lao vào trong rừng, bởi đối phương có thù gì với mình nên mới định tâm tìm mình báo phục.
Trong rừng tối om và vắng lặng, Đinh Tiểu Nam đứng trong rừng bỗng đâm ra do dự, đã không biết cười khảy, quay người toan trở ra tiếp tục cuộc hành trình.
Nhưng chàng chưa kịp cất bước, bỗng lại nghe tiếng nói khi nãy vang lên trong rừng :
- Đinh Tiểu Nam, nghe đâu ngươi cũng là bậc hảo hớn thì tại sao lại không dám đứng ra đây đối thoại, mà lại thập thò thập thỏm thế này, không dám giáp mặt với Đinh mỗ?
Tiếng nói nọ bỗng cười rộ :
- Chỉ cần ngươi tiến vào trong khu rừng thì gặp đại gia đây chứ gì?
Đinh Tiểu Nam lưỡng lự, người nọ lại cất tiếng :
- Nếu như ngươi sợ đại gia hại ngươi thì hãy mau cụp đuôi mà chạy trốn đi!
Đinh Tiểu Nam điên tiết quát lớn :
- Mong là ngươi chờ ở trong rừng, đừng có bỏ trốn!
Vận hết sức Kim Xà thần công phi thân vào rừng. Trong rừng tối mịt, nhưng Đinh Tiểu Nam thần công thông huyền, vẫn có thể trông thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Những thấy trong rừng trống hốc, đâu có một bóng người nào.
Đinh Tiểu Nam chững bước cười khảy :
- Thậm thà thậm thụt như vậy, đáng mặt anh hùng gì chứ.
Tiếng nói lại lập tức vang lên :
- Đinh Tiểu Nam, đại gia ở đây chờ ngươi này?
Tiếng nói phát ra từ dưới chân một ngọn đồi trọc.
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
- Có lẽ vừa rồi ngươi không phải nói chuyện ở bên đó chứ?
- Không sai, nhưng trong rừng tối quá, không tiện bằng ở đây!
Đinh Tiểu Nam cười :
- Mong là lần này ngươi đừng bỏ chạy.
Nhận định phương hướng, tung người phóng tới.
Phen này đối phương quả nhiên không chạy nữa, một bóng người cao to kềnh càng đang đứng dưới vách núi, nơi đó là tận cùng của khu rừng, quả nhiên có một vùng đất sáng sủa rộng chừng vài mẫu.
Đinh Tiểu Nam bỗng nhận ra, đại hán nọ chẳng phải ai khác chính là Lục lâm Minh chủ mười ba tỉnh Nam Bắc, Đại Lực Ôn Thần Quách Bá Thiên.
Tuy gặp nhau vội vàng tại chùa Thiếu Lâm, song Đinh Tiểu Nam cũng còn nhớ rất rõ.
Quách Bá Thiên cười hăng hắc :
- Đinh Tiểu Nam, ngươi không ngờ là ta phải không?
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
- Quả vậy, Đinh mỗ thật không ngờ một vị đầu lĩnh lục lâm mười ba tỉnh Nam Bắc lại giở trò ám muội dẫn dụ Đinh mỗ đến nơi hoang vắng này... Có lẽ tôn giá đã mai phục sẵn quanh đây rồi phải không :
- Chẳng giấu gì ngươi, bổn Minh chủ quả thực có sự bố trí.
Đinh Tiểu Nam thản nhiên :
- Đinh mỗ cũng cảm thấy được.
Quách Bá Thiên ngạo nghễ :
- Ngươi có biết bổn Minh chủ đã bố trí gì chăng?
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
- Đã vào đây là không sợ, dẫu tôn giá có bố trì gì chăng nữa thì Đinh mỗ cũng chẳng bận tâm, giờ hãy hỏi xem vì lẽ gì tôn giá lại gây sự với Đinh mỗ?
Quách Bá thiên tức giận :
- Đầu lĩnh lục lâm địa bàn Sơn Đồng Thường Thiết Lăng phải chăng đã chết bởi tay ngươi?
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Không sai, nhưng...
Quách Bá Thiên cười gằn :
- Khỏi nhưng nhị gì cả, chỉ vậy là đủ lắm rồi.
Đinh Tiểu Nam ung dung :
- Theo Đinh mỗ có thể là vì nguyên nhân khác.
Quách Bá Thiên gầm lên :
- Nguyên nhân gì?
Đinh Tiểu Nam tủm tỉm cười :
- Có lẽ tôn giá đây có liên quan với Hồng Thái cung.
Quách Bá Thiên giật mình :
- Bổn Minh chủ lẽ nào lại có quan hệ với người của Tam cung chứ?
Đinh Tiểu Nam cười cười :
- Tuy tôn giá không có quan hệ với Tam cung, nhưng Đại Nguyên hòa thượng của Thiếu Lâm lại có quan hệ với Hồng Thái cung, rất có thể ông ta định lợi dụng lực lượng của Hồng Thái cung chống lại Kim Xà cung...
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
- Khi Đinh mỗ có mặt tại Thiếu Lâm, từng mật thám Đại Nguyên hòa thượng nên đã biết được điều bí mật ấy. Do đó... tốt hơn là tôn giá nên thành thật một chút!
Quách Bá Thiên hét lớn :
- Nhưng cái chết của đầu lĩnh lục lâm Sơn Đông cũng là nguyên nhân trọng đại khiến bổn Minh chủ tìm ngươi báo thù.
Đinh Tiểu Nam cười phá lên :
- Vậy là tôn giá không phủ nhận sự việc mà Đinh mỗ nêu ra.
Quách Bá Thiên tức tối :
- Bổn Minh chủ không muốn nói nhiều, ngươi hãy nạp mạng đây!
Đinh Tiểu Nam điềm nhiên :
- Nếu vậy thì tôn giá hãy hạ lệnh động thủ đi!
Quách Bá Thiên thoáng ngẩn người, quát lớn :
- Đinh Tiểu Nam, ngươi có biết bổn Minh chủ đã bố trí gì không?
Đinh Tiểu Nam cười vang :
- Tôn giá không muốn nói nhiều thì hà tất phải nói đã bố trí cái gì, đằng nào có thể lấy mạng Đinh mỗ là được rồi.
Quách Bá Thiên thoáng đỏ mặt :
- Nhưng bổn Minh chủ vẫn phải cho ngươi biết, để ngươi cam tâm mà chết. Bổn Minh chủ đã bố trí bốn mươi tám cái ống phun lửa đang nhắm chuẩn vào ngươi, chỉ cần bổn Minh chủ hạ lệnh một tiếng lập tức sẽ biến ngươi thành một đống tro bụi.
Đinh Tiểu Nam lạnh lùng :
- Vậy thì tôn giá chẳng rõ sẽ biến thành cái gì?
Quách Bá Thiên la lớn :
- Bổn Minh chủ đâu có hỏa táng chung với ngươi, tất nhiên là phải rời khỏi đây trước.
Đinh Tiểu Nam cười rộ :
- Tôn giá tự đánh giá mình quá cao đi, trước mặt Đinh mỗ, Tôn giá tự tin có thể rời khỏi một cách dễ dàng được ư?
Quách Bá Thiên tức giận :
- Với từng tuổi như ngươi thì có được bao nhiêu tài cán, lại dám huyênh hoang như vậy?
Đinh Tiểu Nam cười lắc đầu :
- Sao ngươi không thử rồi xem?
Quách Bá Thiên cười gằn :
- Bổn Minh chủ tức khắc sẽ thử ngay, nhưng trước khi thử muốn hỏi ngươi một câu, thật ra ngươi muốn sống hay muốn chết?
- Đinh mỗ muốn sống hay muốn chết tôn giá đều không dứt khoát, xem ra tôn giá định dùng ống phun lửa để uy hiếp Đinh mỗ quay lại chùa Thiếu Lâm phải không?
- Không phải là Thiếu Lâm mà là Triêu Dương bình (đất bằng) trên Tùng Bách sơn.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Hẳn là phe của Đại Nguyên hòa thượng đã rời khỏi Thiếu Lâm đến Tùng Bách sơn rồi!
Quách Bá Thiên gặn giọng :
- Ngươi nói đúng đấy, quần hùng võ lâm chống lại Tam cung Thất ma sẽ tụ họp tại đó để cùng thương nghị kế hoạch trừ ma dẹp loạn.
Đinh Tiểu Nam đảo tròn mắt :
- Đưa Đinh mỗ đến Triêu Dương bình trên Tùng Bách sơn để làm con tin uy hiếp Kim Xà phu nhân, đó có lẽ là ý kiến của Đại Nguyên hòa thượng phải không?
Quách Bá Thiên buông tiếng hừ mũi :
- Tại sao không thể là ý kiến của bổn Minh chủ chứ?
Đinh Tiểu Nam bật cười :
- Người thô lỗ như tôn giá có lẽ không nghĩ ra được ý kiến đó đâu!
Quách Bá Thiên tức tối hữu chưởng giơ lên toan ra tay, song thoáng lưỡng lự lại hạ tay xuống, buông tiếng thở dài rối nói :
- Bổn Minh chủ không thích nói dối, cả đó là ý kiến của Đại Nguyên hòa thượng.
Đinh Tiểu Nam nhoẻn cười :
- Dẫu sao tôn giá cũng còn một điểm đáng quý, đó là tính cương trực, có lẽ tôn giá nhờ vậy mà thành Minh chủ giới lục lâm phải không?
Quách Bá Thiên cười đắc ý :
- Bổn Minh chủ đại công vô tư, bằng lòng thành đối đãi với mọi người nên mới điều khiển được toàn giới lục lâm, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là võ công của bổn Minh chủ.
Đinh Tiểu Nam cười khỉnh :
- Nếu nói về võ công, e hơi xấu hổ đấy!
Quách Bá Thiên giận tím mặt, buông tiếng hét lớn, tống ra một quyền. Quyền kình khá mạnh kèm theo tiếng gió vụt vù uy thế quả nhiên ghê gớm.
Nhưng Đinh Tiểu Nam thản nhiên nghiêng người, tránh khỏi thế quyền của đối phương ngay trong đường tơ kẽ tóc.
Quách Bá Thiên đánh hụt một quyền, người nhào tới suýt nữa té ngã, song y đã vội xoay người, lại liên tiếp phóng ra ba chưởng.
Đinh Tiểu Nam hết sức ung dung, xem ra tuy vô cùng kinh hiểm, nhưng đều tránh khỏi một cách dễ dàng, ba chưởng của Quách Bá Thiên đều rơi vào khoảng không.
Quách Bá Thiên điên tiết gầm lên :
- Tại sao ngươi không hoàn thủ?
Vù! Vù! Vù! Lại liên tiếp tống ra ba quyền.
Đinh Tiểu Nam vừa ung dung ứng phó vừa cả cười nói :
- Nếu Đinh mỗ mà hoàn thủ là tôn giá kể như rồi đời!
Ngay khi Quách Bá Thiên vừa thi triển xong ba quyền, Đinh Tiểu Nam lách người phóng ra một cước trúng vào lưng Quách Bá Thiên, những nghe “bình” một tiếng lớn, rồi thì “ầm” một tiếng, Quách Bá Thiên ngả vào trong đống đá ngổn ngang.
Đinh Tiểu Nam như bóng theo hình, lướt tới đưa tay xách lấy Quách Bá Thiên phóng vào rừng, chỉ ba cái tung mình đã ra ngoài hơn hai mươi trượng, mới bỏ Quách Bá Thiên xuống đất.
Quách Bá Thiên lộn người đứng dậy, trợn to mắt đờ đẫn nhìn Đinh Tiểu Nam, hồi lâu mới lắc đầu nói :
- Bổn Minh chủ phen này thì thua sát đất rồi!
Đinh Tiểu Nam cười :
- Giờ thì tôn giá đã biết không thể nào kiềm chế được Đinh mỗ đi Tùng Bách sơn rồi chứ?
Quách Bá Thiên thở dài thiểu não :
- Bổn Minh chủ thống quản các huynh đệ lục lâm khắp thiên hạ, nay lại bại dưới tay một trẻ con chỉ mười mấy tuổi đầu, vậy thì còn mặt mũi nào mà đứng giữa trời đất nữa!
Trở tay một chưởng vỗ vào chán mình.
Đinh Tiểu Nam cả kinh, vội đưa tay giữ lại :
- Tôn giá tội gì lại làm như vậy?
Quách Bá Thiên tấm tức :
- Bổn Minh chủ không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa!
Đinh Tiểu Nam khuyên giải :
- Thắng bại là lẽ thường của con nhà võ, nếu như cứ bại là tự tận thì có lẽ trong võ lâm chẳng còn ai sống sót nữa...
Đoạn với ánh mắt ôn hòa nhìn Quách Bá Thiên, nói tiếp :
- Thử hỏi trong võ lâm có vị hào kiệt nào mà chưa từng bại bao giờ?
Quách Bá Thiên thở dài :
- Ngươi nói tuy cũng có lý, nhưng...
Ngập ngừng một hồi, cuối cùng im bặt.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Nhưng sao chứ?
- Nhưng ngươi chỉ là một thiếu niên, nếu bại dưới một võ lâm cao thủ thành danh thì bổn Minh chủ còn có thể bào chữa được, nhưng bại dưới tay ngươi thì bổn Minh chủ không làm sao mà ăn nói được với chúng huynh đệ lục lâm.
Đinh Tiểu Nam phật ý :
- Bước chân trên giang hồ là hoàn toàn dựa vào võ công cao thấp, tuổi tác tuy nhỏ thì có gì đáng kể kia chứ?
Quách Bá Thiên ngẫm nghĩ giây lát, bực tức nói :
- Võ công của ngươi so với Đại Nguyên hòa thượng thắng bại thế nào?
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Vì sao tôn giá lại hỏi như vậy?
Quách Bá Thiên trân trọng nói :
- Bổn Minh chủ chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi ấy thôi.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Nếu nói về Kim Cương đại trận thì Đinh mỗ quả thật khó thể phá được, còn như đơn đả độc đấu với Đại Nguyên hòa thượng thì tại hạ nắm chắc phần thắng!
Quách Bá Thiên vui mừng :
- Vậy là được rồi!
Đinh Tiểu Nam ngơ ngác :
- Vậy nghĩa là sao?
- Vấn đề rất đơn giản, Đại Nguyên hòa thượng là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, mà phái Thiếu Lâm lại đứng đầu đương kim chín đại môn phái, với địa vị và danh vọng của Đại Nguyên hòa thượng còn cao hơn xa so với tên trùm cường đạo này, vậy mà ông ta còn bại dưới tay ngươi, thì Quách Bá Thiên này có gì là đáng kể?
Qua lời lẽ hào sảng của Quách Bá Thiên, Đinh Tiểu Nam bất giác sinh lòng cảm mến, bèn cười nhẹ nói :
- Giờ tôn giá đã thừa nhân do Đại Nguyên hòa thượng xúi bẩy rồi chứ?
Quách Bá Thiên gật đầu :
- Không sai, đó là ý kiến của lão trọc ấy!
Đinh Tiểu Nam cười :
- Rất tiếc sự tính toán của ông ta đã sai lầm, hai việc đều hỏng cả.
Quách Bá Thiên vỗ tay :
- Không sai, hai việc đều hỏng cả. Việc thứ nhất là Hồng Thái phu nhân đã tiết lộ, việc thứ hai là đánh giá thấp về ngươi, thực ra thì chẳng tài nào kiếm chế được ngươi.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Tôn giá biết tại sao Đại Nguyên hòa thượng lại định kiềm chế tại hạ không?
Quách Bá Thiên bỗng đổi sắc mặt :
- Theo lời lão trọc đầu, ngươi là đệ tử của Kim Xà phu nhân, chỉ cần kiếm chế được ngươi là có thể ép buộc Kim Xà phu nhân giảng hòa, chẳng hay có thật như vậy không?
Nói đoạn lại trở lại với vẻ thù địch.
Đinh Tiểu Nam thản nhiên cười :
- Điều ấy có thể nói là nửa thật nửa giả, song Đại Nguyên hòa thượng quá võ đoán, thậm chí chọn không đúng đối tượng để khiến cho phạm nhiều sai lầm.
Quách Bá Thiên vỗ trán :
- Thật là thật, giả là giả, sao lại còn nửa thật nửa giả?
Đinh Tiểu Nam cười :
- Đinh mỗ quả thực có chút quan hệ với Kim Xà phu nhân, truyền Kim Xà lệnh đến Thiếu Lâm giùm cho bà ấy, và bà ấy quả thực cũng có ý định thu Đinh mỗ làm đồ đệ!
Quách Bá Thiên hằn học :
- Vậy thì là thật chứ sao lại là giả?
Đinh Tiểu Nam nghiêm giọng :
- Đinh mỗ sở dĩ truyền tống Kim Xà lệnh đến Thiếu Lâm chẳng qua chỉ vì báo đáp ơn viện thủ của bà ấy, còn việc bà ấy định thu Đinh mỗ làm đệ tử thì Đinh mỗ đã kiên quyết từ chối rồi!
Quách Bá Thiên bỗng thắc mắc hỏi :
- Vậy thì việc tranh bá giang hồ của Tam cung Thất ma, chẳng hay ngươi đứng về phía bên nào?
Đinh Tiểu Nam khẳng khái :
- Rất là rõ ràng, dĩ nhiên Đinh mỗ đứng về phía đối lập với Tam cung, Đinh mỗ sở dĩ truyền tống Kim Xà lệnh giùm Kim Xà phu nhân, đó là điều bất đắc dĩ mà thôi, chứ Đinh mỗ lẽ nào lại giúp bà ta tranh bá võ lâm?
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Một lý do càng rõ ràng hơn nữa là Hải Nội thất ma có mối thù bất cộng đới thiên với Đinh mỗ.
Quách Bá Thiên thoáng lộ vẻ vui mừng, song vẫn còn thắc mắc hỏi :
- Vậy thì vì lẽ gì khi ở trong chùa Thiếu Lâm ngươi lại gây ra sự đỗ vỡ với Đại Nguyên hòa thượng, đang đêm bỏ trốn?
Đinh Tiểu Nam khẽ thở dài :
- Có lẽ hòa thượng không sai lầm, bởi nếu ông ấy mà giam giữ được Đinh mỗ, ít nhiều cũng có sự uy hiếp với Kim Xà phu nhân.
Quách Bá Thiên đưa tay gãi ót :
- Quách Bá Thiên này chẳng hiểu gì cả!
Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :
- Kể ra cũng rất đơn giản, mặc dù Đinh mỗ đã kiên quyết từ chối bái nhận Kim Xà phu nhân làm sư phụ, song bà ấy lại quyết một lòng thu Đinh mỗ làm đệ tử, bởi vì...
Chàng nói đến đây thoáng đỏ mặt, bở dở câu nói.
Quách Bá Thiên bỗng vỗ mạnh tay đánh đốp :
- Quách mỗ hiểu rồi, quả là lương tài hiếm có. Bình tâm mà nói, với tư chất của các hạ quả thuộc hàng thượng phẩm vậy xem ra Kim Xà phu nhân không chịu bỏ qua các hạ đâu.
Đinh Tiểu Nam cười lạnh lùng :
- Đó là việc của bà ấy, hiện nay Đinh mỗ đã không còn mắc nợ gì bà ấy nữa, từ đây về sau dĩ nhiên sẽ không giúp cho bà ấy nữa.
Quách Bá Thiên mừng rỡ :
- Vậy Đinh thiếu hiệp bằng lòng giúp sức cho quần hùng võ lâm hội tụ tại Tùng Bách sơn hay không?
Đinh Tiểu Nam khẳng khái :
- Chỉ cần họ không kỳ thị, Đinh mỗ sẵn sàng tương trợ!
Quách Bá Thiên hớn hở :
- Đinh thiếu hiệp, chúng ta hãy đến Tùng Bách sơn đi!
Đinh Tiểu Nam lắc đầu :
- Không được, Đinh mỗ không đi được đâu!
Quách Bá Thiên ngạc nhiên :
- Sao vậy? Đinh thiếu hiệp chẳng định giúp đỡ quần hùng chống lại Tam cung Thất ma hay sao?
Đinh Tiểu Nam cười :
- Không sai, nhưng Đinh mỗ có việc riêng của mình, sự tương trợ mà Đinh mỗ đã nói là phương pháp riêng, quyết không thể chịu sự sai khiến của họ.
Quách Bá Thiên lại vỗ tay đánh bốp :
- Đúng lắm!
Đoạn nhìn vào mặt Đinh Tiểu Nam, nghiêm chỉnh nói :
- Quách Bá Thiên này cả đời chưa từng biết phục ai, hôm nay thật là phục thiếu hiệp!
- Đinh Tiểu Nam, ngươi có giỏi thì hãy theo ta!
Đinh Tiểu Nam giật mình, khi ngoái lại nhìn chỉ thấy ở đằng xa vài trượng có một bóng người vọt nhanh vào rừng. Vì trời tối nên chàng không thấy rõ diện mạo, chỉ nhận ra vóc dáng người đó rất là vạm vỡ.
Nhưng xét qua tiếng nói, có thể đoán ra người đó là một hán tử trung niên, và nội ngoại công có thể liệt vào hạng cao thủ võ lâm. Nhưng giọng nói ấy quen quen, đã nghe qua ở đâu thì trong nhất thời chàng không nhớ ra được.
Đinh Tiểu Nam buông tiếng cười khảy, tung người lao vào trong rừng, bởi đối phương có thù gì với mình nên mới định tâm tìm mình báo phục.
Trong rừng tối om và vắng lặng, Đinh Tiểu Nam đứng trong rừng bỗng đâm ra do dự, đã không biết cười khảy, quay người toan trở ra tiếp tục cuộc hành trình.
Nhưng chàng chưa kịp cất bước, bỗng lại nghe tiếng nói khi nãy vang lên trong rừng :
- Đinh Tiểu Nam, nghe đâu ngươi cũng là bậc hảo hớn thì tại sao lại không dám đứng ra đây đối thoại, mà lại thập thò thập thỏm thế này, không dám giáp mặt với Đinh mỗ?
Tiếng nói nọ bỗng cười rộ :
- Chỉ cần ngươi tiến vào trong khu rừng thì gặp đại gia đây chứ gì?
Đinh Tiểu Nam lưỡng lự, người nọ lại cất tiếng :
- Nếu như ngươi sợ đại gia hại ngươi thì hãy mau cụp đuôi mà chạy trốn đi!
Đinh Tiểu Nam điên tiết quát lớn :
- Mong là ngươi chờ ở trong rừng, đừng có bỏ trốn!
Vận hết sức Kim Xà thần công phi thân vào rừng. Trong rừng tối mịt, nhưng Đinh Tiểu Nam thần công thông huyền, vẫn có thể trông thấy rõ cảnh vật trước mắt.
Những thấy trong rừng trống hốc, đâu có một bóng người nào.
Đinh Tiểu Nam chững bước cười khảy :
- Thậm thà thậm thụt như vậy, đáng mặt anh hùng gì chứ.
Tiếng nói lại lập tức vang lên :
- Đinh Tiểu Nam, đại gia ở đây chờ ngươi này?
Tiếng nói phát ra từ dưới chân một ngọn đồi trọc.
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
- Có lẽ vừa rồi ngươi không phải nói chuyện ở bên đó chứ?
- Không sai, nhưng trong rừng tối quá, không tiện bằng ở đây!
Đinh Tiểu Nam cười :
- Mong là lần này ngươi đừng bỏ chạy.
Nhận định phương hướng, tung người phóng tới.
Phen này đối phương quả nhiên không chạy nữa, một bóng người cao to kềnh càng đang đứng dưới vách núi, nơi đó là tận cùng của khu rừng, quả nhiên có một vùng đất sáng sủa rộng chừng vài mẫu.
Đinh Tiểu Nam bỗng nhận ra, đại hán nọ chẳng phải ai khác chính là Lục lâm Minh chủ mười ba tỉnh Nam Bắc, Đại Lực Ôn Thần Quách Bá Thiên.
Tuy gặp nhau vội vàng tại chùa Thiếu Lâm, song Đinh Tiểu Nam cũng còn nhớ rất rõ.
Quách Bá Thiên cười hăng hắc :
- Đinh Tiểu Nam, ngươi không ngờ là ta phải không?
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
- Quả vậy, Đinh mỗ thật không ngờ một vị đầu lĩnh lục lâm mười ba tỉnh Nam Bắc lại giở trò ám muội dẫn dụ Đinh mỗ đến nơi hoang vắng này... Có lẽ tôn giá đã mai phục sẵn quanh đây rồi phải không :
- Chẳng giấu gì ngươi, bổn Minh chủ quả thực có sự bố trí.
Đinh Tiểu Nam thản nhiên :
- Đinh mỗ cũng cảm thấy được.
Quách Bá Thiên ngạo nghễ :
- Ngươi có biết bổn Minh chủ đã bố trí gì chăng?
Đinh Tiểu Nam cười khảy :
- Đã vào đây là không sợ, dẫu tôn giá có bố trì gì chăng nữa thì Đinh mỗ cũng chẳng bận tâm, giờ hãy hỏi xem vì lẽ gì tôn giá lại gây sự với Đinh mỗ?
Quách Bá thiên tức giận :
- Đầu lĩnh lục lâm địa bàn Sơn Đồng Thường Thiết Lăng phải chăng đã chết bởi tay ngươi?
Đinh Tiểu Nam gật đầu :
- Không sai, nhưng...
Quách Bá Thiên cười gằn :
- Khỏi nhưng nhị gì cả, chỉ vậy là đủ lắm rồi.
Đinh Tiểu Nam ung dung :
- Theo Đinh mỗ có thể là vì nguyên nhân khác.
Quách Bá Thiên gầm lên :
- Nguyên nhân gì?
Đinh Tiểu Nam tủm tỉm cười :
- Có lẽ tôn giá đây có liên quan với Hồng Thái cung.
Quách Bá Thiên giật mình :
- Bổn Minh chủ lẽ nào lại có quan hệ với người của Tam cung chứ?
Đinh Tiểu Nam cười cười :
- Tuy tôn giá không có quan hệ với Tam cung, nhưng Đại Nguyên hòa thượng của Thiếu Lâm lại có quan hệ với Hồng Thái cung, rất có thể ông ta định lợi dụng lực lượng của Hồng Thái cung chống lại Kim Xà cung...
Đoạn trầm giọng nói tiếp :
- Khi Đinh mỗ có mặt tại Thiếu Lâm, từng mật thám Đại Nguyên hòa thượng nên đã biết được điều bí mật ấy. Do đó... tốt hơn là tôn giá nên thành thật một chút!
Quách Bá Thiên hét lớn :
- Nhưng cái chết của đầu lĩnh lục lâm Sơn Đông cũng là nguyên nhân trọng đại khiến bổn Minh chủ tìm ngươi báo thù.
Đinh Tiểu Nam cười phá lên :
- Vậy là tôn giá không phủ nhận sự việc mà Đinh mỗ nêu ra.
Quách Bá Thiên tức tối :
- Bổn Minh chủ không muốn nói nhiều, ngươi hãy nạp mạng đây!
Đinh Tiểu Nam điềm nhiên :
- Nếu vậy thì tôn giá hãy hạ lệnh động thủ đi!
Quách Bá Thiên thoáng ngẩn người, quát lớn :
- Đinh Tiểu Nam, ngươi có biết bổn Minh chủ đã bố trí gì không?
Đinh Tiểu Nam cười vang :
- Tôn giá không muốn nói nhiều thì hà tất phải nói đã bố trí cái gì, đằng nào có thể lấy mạng Đinh mỗ là được rồi.
Quách Bá Thiên thoáng đỏ mặt :
- Nhưng bổn Minh chủ vẫn phải cho ngươi biết, để ngươi cam tâm mà chết. Bổn Minh chủ đã bố trí bốn mươi tám cái ống phun lửa đang nhắm chuẩn vào ngươi, chỉ cần bổn Minh chủ hạ lệnh một tiếng lập tức sẽ biến ngươi thành một đống tro bụi.
Đinh Tiểu Nam lạnh lùng :
- Vậy thì tôn giá chẳng rõ sẽ biến thành cái gì?
Quách Bá Thiên la lớn :
- Bổn Minh chủ đâu có hỏa táng chung với ngươi, tất nhiên là phải rời khỏi đây trước.
Đinh Tiểu Nam cười rộ :
- Tôn giá tự đánh giá mình quá cao đi, trước mặt Đinh mỗ, Tôn giá tự tin có thể rời khỏi một cách dễ dàng được ư?
Quách Bá Thiên tức giận :
- Với từng tuổi như ngươi thì có được bao nhiêu tài cán, lại dám huyênh hoang như vậy?
Đinh Tiểu Nam cười lắc đầu :
- Sao ngươi không thử rồi xem?
Quách Bá Thiên cười gằn :
- Bổn Minh chủ tức khắc sẽ thử ngay, nhưng trước khi thử muốn hỏi ngươi một câu, thật ra ngươi muốn sống hay muốn chết?
- Đinh mỗ muốn sống hay muốn chết tôn giá đều không dứt khoát, xem ra tôn giá định dùng ống phun lửa để uy hiếp Đinh mỗ quay lại chùa Thiếu Lâm phải không?
- Không phải là Thiếu Lâm mà là Triêu Dương bình (đất bằng) trên Tùng Bách sơn.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Hẳn là phe của Đại Nguyên hòa thượng đã rời khỏi Thiếu Lâm đến Tùng Bách sơn rồi!
Quách Bá Thiên gặn giọng :
- Ngươi nói đúng đấy, quần hùng võ lâm chống lại Tam cung Thất ma sẽ tụ họp tại đó để cùng thương nghị kế hoạch trừ ma dẹp loạn.
Đinh Tiểu Nam đảo tròn mắt :
- Đưa Đinh mỗ đến Triêu Dương bình trên Tùng Bách sơn để làm con tin uy hiếp Kim Xà phu nhân, đó có lẽ là ý kiến của Đại Nguyên hòa thượng phải không?
Quách Bá Thiên buông tiếng hừ mũi :
- Tại sao không thể là ý kiến của bổn Minh chủ chứ?
Đinh Tiểu Nam bật cười :
- Người thô lỗ như tôn giá có lẽ không nghĩ ra được ý kiến đó đâu!
Quách Bá Thiên tức tối hữu chưởng giơ lên toan ra tay, song thoáng lưỡng lự lại hạ tay xuống, buông tiếng thở dài rối nói :
- Bổn Minh chủ không thích nói dối, cả đó là ý kiến của Đại Nguyên hòa thượng.
Đinh Tiểu Nam nhoẻn cười :
- Dẫu sao tôn giá cũng còn một điểm đáng quý, đó là tính cương trực, có lẽ tôn giá nhờ vậy mà thành Minh chủ giới lục lâm phải không?
Quách Bá Thiên cười đắc ý :
- Bổn Minh chủ đại công vô tư, bằng lòng thành đối đãi với mọi người nên mới điều khiển được toàn giới lục lâm, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là võ công của bổn Minh chủ.
Đinh Tiểu Nam cười khỉnh :
- Nếu nói về võ công, e hơi xấu hổ đấy!
Quách Bá Thiên giận tím mặt, buông tiếng hét lớn, tống ra một quyền. Quyền kình khá mạnh kèm theo tiếng gió vụt vù uy thế quả nhiên ghê gớm.
Nhưng Đinh Tiểu Nam thản nhiên nghiêng người, tránh khỏi thế quyền của đối phương ngay trong đường tơ kẽ tóc.
Quách Bá Thiên đánh hụt một quyền, người nhào tới suýt nữa té ngã, song y đã vội xoay người, lại liên tiếp phóng ra ba chưởng.
Đinh Tiểu Nam hết sức ung dung, xem ra tuy vô cùng kinh hiểm, nhưng đều tránh khỏi một cách dễ dàng, ba chưởng của Quách Bá Thiên đều rơi vào khoảng không.
Quách Bá Thiên điên tiết gầm lên :
- Tại sao ngươi không hoàn thủ?
Vù! Vù! Vù! Lại liên tiếp tống ra ba quyền.
Đinh Tiểu Nam vừa ung dung ứng phó vừa cả cười nói :
- Nếu Đinh mỗ mà hoàn thủ là tôn giá kể như rồi đời!
Ngay khi Quách Bá Thiên vừa thi triển xong ba quyền, Đinh Tiểu Nam lách người phóng ra một cước trúng vào lưng Quách Bá Thiên, những nghe “bình” một tiếng lớn, rồi thì “ầm” một tiếng, Quách Bá Thiên ngả vào trong đống đá ngổn ngang.
Đinh Tiểu Nam như bóng theo hình, lướt tới đưa tay xách lấy Quách Bá Thiên phóng vào rừng, chỉ ba cái tung mình đã ra ngoài hơn hai mươi trượng, mới bỏ Quách Bá Thiên xuống đất.
Quách Bá Thiên lộn người đứng dậy, trợn to mắt đờ đẫn nhìn Đinh Tiểu Nam, hồi lâu mới lắc đầu nói :
- Bổn Minh chủ phen này thì thua sát đất rồi!
Đinh Tiểu Nam cười :
- Giờ thì tôn giá đã biết không thể nào kiềm chế được Đinh mỗ đi Tùng Bách sơn rồi chứ?
Quách Bá Thiên thở dài thiểu não :
- Bổn Minh chủ thống quản các huynh đệ lục lâm khắp thiên hạ, nay lại bại dưới tay một trẻ con chỉ mười mấy tuổi đầu, vậy thì còn mặt mũi nào mà đứng giữa trời đất nữa!
Trở tay một chưởng vỗ vào chán mình.
Đinh Tiểu Nam cả kinh, vội đưa tay giữ lại :
- Tôn giá tội gì lại làm như vậy?
Quách Bá Thiên tấm tức :
- Bổn Minh chủ không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa!
Đinh Tiểu Nam khuyên giải :
- Thắng bại là lẽ thường của con nhà võ, nếu như cứ bại là tự tận thì có lẽ trong võ lâm chẳng còn ai sống sót nữa...
Đoạn với ánh mắt ôn hòa nhìn Quách Bá Thiên, nói tiếp :
- Thử hỏi trong võ lâm có vị hào kiệt nào mà chưa từng bại bao giờ?
Quách Bá Thiên thở dài :
- Ngươi nói tuy cũng có lý, nhưng...
Ngập ngừng một hồi, cuối cùng im bặt.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Nhưng sao chứ?
- Nhưng ngươi chỉ là một thiếu niên, nếu bại dưới một võ lâm cao thủ thành danh thì bổn Minh chủ còn có thể bào chữa được, nhưng bại dưới tay ngươi thì bổn Minh chủ không làm sao mà ăn nói được với chúng huynh đệ lục lâm.
Đinh Tiểu Nam phật ý :
- Bước chân trên giang hồ là hoàn toàn dựa vào võ công cao thấp, tuổi tác tuy nhỏ thì có gì đáng kể kia chứ?
Quách Bá Thiên ngẫm nghĩ giây lát, bực tức nói :
- Võ công của ngươi so với Đại Nguyên hòa thượng thắng bại thế nào?
Đinh Tiểu Nam ngạc nhiên :
- Vì sao tôn giá lại hỏi như vậy?
Quách Bá Thiên trân trọng nói :
- Bổn Minh chủ chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi ấy thôi.
Đinh Tiểu Nam chau mày :
- Nếu nói về Kim Cương đại trận thì Đinh mỗ quả thật khó thể phá được, còn như đơn đả độc đấu với Đại Nguyên hòa thượng thì tại hạ nắm chắc phần thắng!
Quách Bá Thiên vui mừng :
- Vậy là được rồi!
Đinh Tiểu Nam ngơ ngác :
- Vậy nghĩa là sao?
- Vấn đề rất đơn giản, Đại Nguyên hòa thượng là Chưởng môn phái Thiếu Lâm, mà phái Thiếu Lâm lại đứng đầu đương kim chín đại môn phái, với địa vị và danh vọng của Đại Nguyên hòa thượng còn cao hơn xa so với tên trùm cường đạo này, vậy mà ông ta còn bại dưới tay ngươi, thì Quách Bá Thiên này có gì là đáng kể?
Qua lời lẽ hào sảng của Quách Bá Thiên, Đinh Tiểu Nam bất giác sinh lòng cảm mến, bèn cười nhẹ nói :
- Giờ tôn giá đã thừa nhân do Đại Nguyên hòa thượng xúi bẩy rồi chứ?
Quách Bá Thiên gật đầu :
- Không sai, đó là ý kiến của lão trọc ấy!
Đinh Tiểu Nam cười :
- Rất tiếc sự tính toán của ông ta đã sai lầm, hai việc đều hỏng cả.
Quách Bá Thiên vỗ tay :
- Không sai, hai việc đều hỏng cả. Việc thứ nhất là Hồng Thái phu nhân đã tiết lộ, việc thứ hai là đánh giá thấp về ngươi, thực ra thì chẳng tài nào kiếm chế được ngươi.
Đinh Tiểu Nam cười :
- Tôn giá biết tại sao Đại Nguyên hòa thượng lại định kiềm chế tại hạ không?
Quách Bá Thiên bỗng đổi sắc mặt :
- Theo lời lão trọc đầu, ngươi là đệ tử của Kim Xà phu nhân, chỉ cần kiếm chế được ngươi là có thể ép buộc Kim Xà phu nhân giảng hòa, chẳng hay có thật như vậy không?
Nói đoạn lại trở lại với vẻ thù địch.
Đinh Tiểu Nam thản nhiên cười :
- Điều ấy có thể nói là nửa thật nửa giả, song Đại Nguyên hòa thượng quá võ đoán, thậm chí chọn không đúng đối tượng để khiến cho phạm nhiều sai lầm.
Quách Bá Thiên vỗ trán :
- Thật là thật, giả là giả, sao lại còn nửa thật nửa giả?
Đinh Tiểu Nam cười :
- Đinh mỗ quả thực có chút quan hệ với Kim Xà phu nhân, truyền Kim Xà lệnh đến Thiếu Lâm giùm cho bà ấy, và bà ấy quả thực cũng có ý định thu Đinh mỗ làm đồ đệ!
Quách Bá Thiên hằn học :
- Vậy thì là thật chứ sao lại là giả?
Đinh Tiểu Nam nghiêm giọng :
- Đinh mỗ sở dĩ truyền tống Kim Xà lệnh đến Thiếu Lâm chẳng qua chỉ vì báo đáp ơn viện thủ của bà ấy, còn việc bà ấy định thu Đinh mỗ làm đệ tử thì Đinh mỗ đã kiên quyết từ chối rồi!
Quách Bá Thiên bỗng thắc mắc hỏi :
- Vậy thì việc tranh bá giang hồ của Tam cung Thất ma, chẳng hay ngươi đứng về phía bên nào?
Đinh Tiểu Nam khẳng khái :
- Rất là rõ ràng, dĩ nhiên Đinh mỗ đứng về phía đối lập với Tam cung, Đinh mỗ sở dĩ truyền tống Kim Xà lệnh giùm Kim Xà phu nhân, đó là điều bất đắc dĩ mà thôi, chứ Đinh mỗ lẽ nào lại giúp bà ta tranh bá võ lâm?
Ngưng giây lát, lại nói tiếp :
- Một lý do càng rõ ràng hơn nữa là Hải Nội thất ma có mối thù bất cộng đới thiên với Đinh mỗ.
Quách Bá Thiên thoáng lộ vẻ vui mừng, song vẫn còn thắc mắc hỏi :
- Vậy thì vì lẽ gì khi ở trong chùa Thiếu Lâm ngươi lại gây ra sự đỗ vỡ với Đại Nguyên hòa thượng, đang đêm bỏ trốn?
Đinh Tiểu Nam khẽ thở dài :
- Có lẽ hòa thượng không sai lầm, bởi nếu ông ấy mà giam giữ được Đinh mỗ, ít nhiều cũng có sự uy hiếp với Kim Xà phu nhân.
Quách Bá Thiên đưa tay gãi ót :
- Quách Bá Thiên này chẳng hiểu gì cả!
Đinh Tiểu Nam trầm ngâm :
- Kể ra cũng rất đơn giản, mặc dù Đinh mỗ đã kiên quyết từ chối bái nhận Kim Xà phu nhân làm sư phụ, song bà ấy lại quyết một lòng thu Đinh mỗ làm đệ tử, bởi vì...
Chàng nói đến đây thoáng đỏ mặt, bở dở câu nói.
Quách Bá Thiên bỗng vỗ mạnh tay đánh đốp :
- Quách mỗ hiểu rồi, quả là lương tài hiếm có. Bình tâm mà nói, với tư chất của các hạ quả thuộc hàng thượng phẩm vậy xem ra Kim Xà phu nhân không chịu bỏ qua các hạ đâu.
Đinh Tiểu Nam cười lạnh lùng :
- Đó là việc của bà ấy, hiện nay Đinh mỗ đã không còn mắc nợ gì bà ấy nữa, từ đây về sau dĩ nhiên sẽ không giúp cho bà ấy nữa.
Quách Bá Thiên mừng rỡ :
- Vậy Đinh thiếu hiệp bằng lòng giúp sức cho quần hùng võ lâm hội tụ tại Tùng Bách sơn hay không?
Đinh Tiểu Nam khẳng khái :
- Chỉ cần họ không kỳ thị, Đinh mỗ sẵn sàng tương trợ!
Quách Bá Thiên hớn hở :
- Đinh thiếu hiệp, chúng ta hãy đến Tùng Bách sơn đi!
Đinh Tiểu Nam lắc đầu :
- Không được, Đinh mỗ không đi được đâu!
Quách Bá Thiên ngạc nhiên :
- Sao vậy? Đinh thiếu hiệp chẳng định giúp đỡ quần hùng chống lại Tam cung Thất ma hay sao?
Đinh Tiểu Nam cười :
- Không sai, nhưng Đinh mỗ có việc riêng của mình, sự tương trợ mà Đinh mỗ đã nói là phương pháp riêng, quyết không thể chịu sự sai khiến của họ.
Quách Bá Thiên lại vỗ tay đánh bốp :
- Đúng lắm!
Đoạn nhìn vào mặt Đinh Tiểu Nam, nghiêm chỉnh nói :
- Quách Bá Thiên này cả đời chưa từng biết phục ai, hôm nay thật là phục thiếu hiệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.