Chương 29
Lâm Hàn Yên Khanh
29/06/2017
CHƯƠNG 28.
/Muốn cạnh bên ngươi/
Bữa trưa trôi qua trong yên lặng. Phó Hồng Tuyết trước giờ vẫn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, Liễu Thiên hết sức chuyên chú dán mắt vào sách thuốc mới đào được từ trong thư khố của Vô Gian Địa Ngục, còn Diệp Khai lại ngồi trước bàn ăn ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh Diệp Khai, nhìn hắn cầm đũa chọc đến chọc đi, chọc đã lâu mà vẫn chưa ăn được mấy miếng cơm. Diệp Khai trước khi thụ thương không thích ăn cơm, sau khi bị thương không thể ăn cơm, chỉ được uống canh, ngược lại trở nên thích ăn cơm.
Phó Hồng Tuyết gắp đồ ăn đặt vào trong bát Diệp Khai. Diệp Khai ‘a’ một tiếng hồi phục tinh thần, nhưng mới ăn được một ngụm, đã lại bắt đầu xuất thần. Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ hay đây chính là giang sơn dễ đổi? Y dùng đũa gõ nhẹ lên bát Diệp Khai, Diệp Khai lập tức hoàn hồn, ăn hai miếng, một lần nữa ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Diệp Khai, ăn cơm trước đã.”
Diệp Khai đáp ứng một tiếng, ăn tuy vẫn rất chậm, nhưng rốt cuộc không còn xuất thần nữa.
Diệp Khai yên lặng ăn một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Liễu Thiên, ngươi đã đính hôn rồi hả?”
Liễu Thiên đáp, “Ừ.”
“Chừng nào thì thành thân?”
“Nữ tử ta đính ước với đã thích đệ tử một môn phái khác, lẳng lặng cùng nam nhân kia bỏ trốn. Cha mẹ nàng sợ đắc tội phái Điểm Thương chúng ta, vẫn không dám nói cho chúng ta biết, kỳ thật chúng ta đều đã sớm biết.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Vậy gia đình ngươi vì sao còn chưa đi từ hôn?”
Liễu Thiên đáp, “Nhà ta nhiều đời theo nghề y, trong chốn giang hồ người muốn cùng nhà ta kết thân rất nhiều. Cha mẹ ta bị làm phiền tới không còn biện pháp, tình nguyện không nói ra chuyện này, nếu không bà mối sớm đạp gãy cửa rồi, sao còn có thời giờ cứu người chữa bệnh nữa?”
“Ngươi có trách nữ hài tử kia không?”
“Không trách. Nàng bỏ trốn ta mới được tự do, như vậy nàng vui vẻ ta cũng vui vẻ. Nữ hài tử kia ta đã gặp qua ba lần, đối y thuật không có nửa điểm hứng thú. Hai người chúng ta ở cùng một chỗ nàng sẽ không vui, ta cũng không vui vẻ gì, kia có gì tốt đâu.”
Diệp Khai trong lòng hơi hơi chấn động, như thể trong lời Liễu Thiên nói có điều gì xúc động tới mình, nhưng nhất thời không thể xác định rõ ràng. Hắn ngưng thần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Lại thêm một lát, đau nhức trên đầu đã bắt đầu lan khắp toàn thân. Diệp Khai cố gắng chịu đựng, cúi đầu rên rỉ một tiếng, thân hình lung lay sắp đổ.
Phó Hồng Tuyết lập tức nhận ra hắn không đúng, vươn tay đỡ hắn, khẩn trương gọi, “Diệp Khai !”
Liễu Thiên vứt sách lao tới, trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hiện cả trên nét mặt.
Liễu Thiên vội an ủi y, “Phó đại ca không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ta đã dặn Diệp đại ca đừng suy nghĩ nhiều, tránh xung khắc với dược lực. Hắn hôm nay thực kì quái, giống như có tâm sự, còn hỏi ta có phải đã đính hôn rồi không. Chẳng lẽ Diệp đại ca có muội muội muốn giới thiệu cho ta?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai luôn luôn tinh quái, hắn tuy là thân huynh đệ của ta, nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì, ta thường thường đều không đoán được.”
Diệp Khai mê man tới tận chạng vạng mới tỉnh lại, tóc hơi hơi ẩm ướt, trên người đã đổi một thân trung y sạch sẽ. Hắn được Phó Hồng Tuyết chiếu cố lâu ngày, biết Phó Hồng Tuyết đã giúp hắn tắm rửa thay quần áo.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh hắn, đang lặng yên xem sách. Hai người đắp chung một cái chăn, phần chăn bên người Diệp Khai được giắt rất cẩn thận. Diệp Khai bỗng nhiên không muốn mở mắt, cảm thấy cứ nắm như vậy thật tự tại thoải mái.
Phó Hồng Tuyết xem thực nghiêm túc, một vài đoạn còn đề bút đánh dấu. Mùi sách mới xông tới chỗ Diệp Khai, hắn thực tò mò không biết Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đang xem sách gì, đành mở mắt ngó qua, hóa ra là quyển y hôm nay vừa mua [ Ấu học toàn tập ].
Phó Hồng Tuyết thấy hắn đã tỉnh, đặt sách xuống gối, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Khai đáp, “Có hơi choáng váng.”
“Ta đi pha ấm trà cho ngươi uống nâng cao tinh thần.”
Phó Hồng Tuyết đẩy cửa ra ngoài. Diệp Khai ngồi dậy, cầm sách Phó Hồng Tuyết vừa xem lên nhìn, tiện tay lật lật, phát hiện Phó Hồng Tuyết đánh dấu thập phần đơn giản, chỉ chú thích hoặc gạch chân.
Hắn xem thấy không chút thú vị, đang muốn bỏ xuống lại đột nhiên phát hiện trong đó có một tờ viết ‘Thiên chân rực rỡ tiêu sái tự do’, Phó Hồng Tuyết không chú thích, cũng không gạch chân, mà ở phía trên đề hai chữ ‘Khai nhi’.
Diệp Khai nhẹ buông tay, quyển sách rớt xuống giường. Hắn vội nhặt lên, đặt lại đúng chỗ lúc trước Phó Hồng Tuyết để.
Một lúc lâu sau Phó Hồng Tuyết mang trà trở lại, Diệp Khai không yên lòng tiếp nhận, uống.
Phó Hồng Tuyết thu dọn sách, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi có tâm sự gì sao?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, tâm sự của hắn, ngay chính hắn cũng không hiểu được rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết xoa xoa tóc hắn, trên mặt mang theo tiếu ý, “Ta thấy ngươi là không chịu ngồi yên mà.”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Diệp Khai bỗng hiểu được mình vì sao lại không vui.
Ngày đó hắn cùng Phó Hồng Tuyết tiêu diệt Hướng Ứng Thiên, đều nghĩ rằng đại cừu đã được báo. Phó Hồng Tuyết cũng từng nói, ngươi nha, chính là không chịu ngồi yên mà.
Ngày đó Phó Hồng Tuyết nói, “Ta đã nói rồi, báo thù xong, từ nay về sau ta và Minh Nguyệt Tâm có thể lưu lạc thiên nhai.”
Mình khi ấy nhịn không được truy vấn Phó Hồng Tuyết muốn đi tới đâu.
Minh Nguyệt Tâm trêu ghẹo, “Không nghĩ truyền nhân của Tiểu Lý phi đao lại không hào phóng như vậy. Nhân sinh nên tụ liền tụ, nên tán liền tán.”
Một khắc trước huynh đệ còn liên thủ đấu với Hướng Ứng Thiên, mà ngay sau đó đã lại phải chia cách, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát. Kêu Phó Hồng Tuyết cùng tới mộ phụ thân dâng hương, ít nhất còn có thể ở cạnh y thêm một lát. Nhưng Minh Nguyệt Tâm là Võ lâm nữ Gia Cát, cười nói, “Ngươi chỉ kiếm cớ thôi, hahah Diệp đại hiệp, ngươi quả thức chính là da trâu dứt mãi không đứt mà.”
Có lẽ Minh Nguyệt Tâm không hy vọng mình đi theo Phó Hồng Tuyết, nên mới châm chọc như vậy. Nàng muốn được cùng Phó Hồng Tuyết lưu lạc thiên nhai, không hy vọng có mình theo cùng.
Không chỉ mình Minh Nguyệt Tâm, ngay cả Nam Cung Linh cũng từng hướng mình nói để ý tới Phó Hồng Tuyết hơn, sau đó mình chỉ mới nói một câu không biết Phó Hồng Tuyết dạo này thế nào, đã lập tức sinh khí hừ một tiếng xoay người sang chỗ khác.
Nay Phó Hồng Tuyết đương nhiên sẽ không đuổi ta đi. Chúng ta huynh đệ chi tình, người khác tuyệt đối không thể so bì được. Nhưng nếu Phó Hồng Tuyết thành thân sinh con, thê tử hắn nhất định muốn cùng hắn một chỗ, mà không muốn có ta bên người. Cho dù nàng có vì để ý tâm tình Phó Hồng Tuyết mà không châm chọc ta, thậm chí lấy lòng ta, cũng chẳng có tác dụng gì. Người như thế cuối cùng biến thành cái dạng gì, ta đã được lĩnh giáo qua rồi.
Ta không muốn một ngày kia bị chia cách với Phó Hồng Tuyết, nên mới không vui như vậy. Ta hy vọng hai người chúng ta ai cũng không thành thân, giống Liễu Thiên tự do tự tại, nếu vậy thì thật tốt biết bao.
Diệp Khai nghĩ đến đây, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hồng Tuyết, ta không phải không chịu ngồi yên. Chỉ cần hai chúng ta ở cùng một chỗ, ta có ở mãi nơi này cũng cảm thấy rất tốt.”
Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng, thầm nghĩ, ‘Diệp Khai thích tự do, tính tình hoạt bát. Hắn nghĩ lâu như vậy mới nói, hẳn không phải lời nói thật. Trên người hắn còn mang thương tích, không thể xuất cốc, sợ ta áy náy mới nói thích ở lại đây, thật sự là làm khó hắn rồi. Ta thân là huynh trưởng thấy thật hổ thẹn.’ Đăng bởi: admin
/Muốn cạnh bên ngươi/
Bữa trưa trôi qua trong yên lặng. Phó Hồng Tuyết trước giờ vẫn không thích nói chuyện lúc ăn cơm, Liễu Thiên hết sức chuyên chú dán mắt vào sách thuốc mới đào được từ trong thư khố của Vô Gian Địa Ngục, còn Diệp Khai lại ngồi trước bàn ăn ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh Diệp Khai, nhìn hắn cầm đũa chọc đến chọc đi, chọc đã lâu mà vẫn chưa ăn được mấy miếng cơm. Diệp Khai trước khi thụ thương không thích ăn cơm, sau khi bị thương không thể ăn cơm, chỉ được uống canh, ngược lại trở nên thích ăn cơm.
Phó Hồng Tuyết gắp đồ ăn đặt vào trong bát Diệp Khai. Diệp Khai ‘a’ một tiếng hồi phục tinh thần, nhưng mới ăn được một ngụm, đã lại bắt đầu xuất thần. Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ hay đây chính là giang sơn dễ đổi? Y dùng đũa gõ nhẹ lên bát Diệp Khai, Diệp Khai lập tức hoàn hồn, ăn hai miếng, một lần nữa ngẩn người.
Phó Hồng Tuyết nhíu mày, “Diệp Khai, ăn cơm trước đã.”
Diệp Khai đáp ứng một tiếng, ăn tuy vẫn rất chậm, nhưng rốt cuộc không còn xuất thần nữa.
Diệp Khai yên lặng ăn một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Liễu Thiên, ngươi đã đính hôn rồi hả?”
Liễu Thiên đáp, “Ừ.”
“Chừng nào thì thành thân?”
“Nữ tử ta đính ước với đã thích đệ tử một môn phái khác, lẳng lặng cùng nam nhân kia bỏ trốn. Cha mẹ nàng sợ đắc tội phái Điểm Thương chúng ta, vẫn không dám nói cho chúng ta biết, kỳ thật chúng ta đều đã sớm biết.”
Diệp Khai ngạc nhiên hỏi, “Vậy gia đình ngươi vì sao còn chưa đi từ hôn?”
Liễu Thiên đáp, “Nhà ta nhiều đời theo nghề y, trong chốn giang hồ người muốn cùng nhà ta kết thân rất nhiều. Cha mẹ ta bị làm phiền tới không còn biện pháp, tình nguyện không nói ra chuyện này, nếu không bà mối sớm đạp gãy cửa rồi, sao còn có thời giờ cứu người chữa bệnh nữa?”
“Ngươi có trách nữ hài tử kia không?”
“Không trách. Nàng bỏ trốn ta mới được tự do, như vậy nàng vui vẻ ta cũng vui vẻ. Nữ hài tử kia ta đã gặp qua ba lần, đối y thuật không có nửa điểm hứng thú. Hai người chúng ta ở cùng một chỗ nàng sẽ không vui, ta cũng không vui vẻ gì, kia có gì tốt đâu.”
Diệp Khai trong lòng hơi hơi chấn động, như thể trong lời Liễu Thiên nói có điều gì xúc động tới mình, nhưng nhất thời không thể xác định rõ ràng. Hắn ngưng thần suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy đau đầu. Lại thêm một lát, đau nhức trên đầu đã bắt đầu lan khắp toàn thân. Diệp Khai cố gắng chịu đựng, cúi đầu rên rỉ một tiếng, thân hình lung lay sắp đổ.
Phó Hồng Tuyết lập tức nhận ra hắn không đúng, vươn tay đỡ hắn, khẩn trương gọi, “Diệp Khai !”
Liễu Thiên vứt sách lao tới, trực tiếp điểm thụy huyệt trên người Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hiện cả trên nét mặt.
Liễu Thiên vội an ủi y, “Phó đại ca không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu. Ta đã dặn Diệp đại ca đừng suy nghĩ nhiều, tránh xung khắc với dược lực. Hắn hôm nay thực kì quái, giống như có tâm sự, còn hỏi ta có phải đã đính hôn rồi không. Chẳng lẽ Diệp đại ca có muội muội muốn giới thiệu cho ta?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai luôn luôn tinh quái, hắn tuy là thân huynh đệ của ta, nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì, ta thường thường đều không đoán được.”
Diệp Khai mê man tới tận chạng vạng mới tỉnh lại, tóc hơi hơi ẩm ướt, trên người đã đổi một thân trung y sạch sẽ. Hắn được Phó Hồng Tuyết chiếu cố lâu ngày, biết Phó Hồng Tuyết đã giúp hắn tắm rửa thay quần áo.
Phó Hồng Tuyết ngồi cạnh hắn, đang lặng yên xem sách. Hai người đắp chung một cái chăn, phần chăn bên người Diệp Khai được giắt rất cẩn thận. Diệp Khai bỗng nhiên không muốn mở mắt, cảm thấy cứ nắm như vậy thật tự tại thoải mái.
Phó Hồng Tuyết xem thực nghiêm túc, một vài đoạn còn đề bút đánh dấu. Mùi sách mới xông tới chỗ Diệp Khai, hắn thực tò mò không biết Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đang xem sách gì, đành mở mắt ngó qua, hóa ra là quyển y hôm nay vừa mua [ Ấu học toàn tập ].
Phó Hồng Tuyết thấy hắn đã tỉnh, đặt sách xuống gối, “Diệp Khai, ngươi cảm thấy thế nào?”
Diệp Khai đáp, “Có hơi choáng váng.”
“Ta đi pha ấm trà cho ngươi uống nâng cao tinh thần.”
Phó Hồng Tuyết đẩy cửa ra ngoài. Diệp Khai ngồi dậy, cầm sách Phó Hồng Tuyết vừa xem lên nhìn, tiện tay lật lật, phát hiện Phó Hồng Tuyết đánh dấu thập phần đơn giản, chỉ chú thích hoặc gạch chân.
Hắn xem thấy không chút thú vị, đang muốn bỏ xuống lại đột nhiên phát hiện trong đó có một tờ viết ‘Thiên chân rực rỡ tiêu sái tự do’, Phó Hồng Tuyết không chú thích, cũng không gạch chân, mà ở phía trên đề hai chữ ‘Khai nhi’.
Diệp Khai nhẹ buông tay, quyển sách rớt xuống giường. Hắn vội nhặt lên, đặt lại đúng chỗ lúc trước Phó Hồng Tuyết để.
Một lúc lâu sau Phó Hồng Tuyết mang trà trở lại, Diệp Khai không yên lòng tiếp nhận, uống.
Phó Hồng Tuyết thu dọn sách, rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi hắn, “Diệp Khai, ngươi có tâm sự gì sao?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, tâm sự của hắn, ngay chính hắn cũng không hiểu được rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết xoa xoa tóc hắn, trên mặt mang theo tiếu ý, “Ta thấy ngươi là không chịu ngồi yên mà.”
Tựa như sét đánh giữa trời quang, Diệp Khai bỗng hiểu được mình vì sao lại không vui.
Ngày đó hắn cùng Phó Hồng Tuyết tiêu diệt Hướng Ứng Thiên, đều nghĩ rằng đại cừu đã được báo. Phó Hồng Tuyết cũng từng nói, ngươi nha, chính là không chịu ngồi yên mà.
Ngày đó Phó Hồng Tuyết nói, “Ta đã nói rồi, báo thù xong, từ nay về sau ta và Minh Nguyệt Tâm có thể lưu lạc thiên nhai.”
Mình khi ấy nhịn không được truy vấn Phó Hồng Tuyết muốn đi tới đâu.
Minh Nguyệt Tâm trêu ghẹo, “Không nghĩ truyền nhân của Tiểu Lý phi đao lại không hào phóng như vậy. Nhân sinh nên tụ liền tụ, nên tán liền tán.”
Một khắc trước huynh đệ còn liên thủ đấu với Hướng Ứng Thiên, mà ngay sau đó đã lại phải chia cách, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát. Kêu Phó Hồng Tuyết cùng tới mộ phụ thân dâng hương, ít nhất còn có thể ở cạnh y thêm một lát. Nhưng Minh Nguyệt Tâm là Võ lâm nữ Gia Cát, cười nói, “Ngươi chỉ kiếm cớ thôi, hahah Diệp đại hiệp, ngươi quả thức chính là da trâu dứt mãi không đứt mà.”
Có lẽ Minh Nguyệt Tâm không hy vọng mình đi theo Phó Hồng Tuyết, nên mới châm chọc như vậy. Nàng muốn được cùng Phó Hồng Tuyết lưu lạc thiên nhai, không hy vọng có mình theo cùng.
Không chỉ mình Minh Nguyệt Tâm, ngay cả Nam Cung Linh cũng từng hướng mình nói để ý tới Phó Hồng Tuyết hơn, sau đó mình chỉ mới nói một câu không biết Phó Hồng Tuyết dạo này thế nào, đã lập tức sinh khí hừ một tiếng xoay người sang chỗ khác.
Nay Phó Hồng Tuyết đương nhiên sẽ không đuổi ta đi. Chúng ta huynh đệ chi tình, người khác tuyệt đối không thể so bì được. Nhưng nếu Phó Hồng Tuyết thành thân sinh con, thê tử hắn nhất định muốn cùng hắn một chỗ, mà không muốn có ta bên người. Cho dù nàng có vì để ý tâm tình Phó Hồng Tuyết mà không châm chọc ta, thậm chí lấy lòng ta, cũng chẳng có tác dụng gì. Người như thế cuối cùng biến thành cái dạng gì, ta đã được lĩnh giáo qua rồi.
Ta không muốn một ngày kia bị chia cách với Phó Hồng Tuyết, nên mới không vui như vậy. Ta hy vọng hai người chúng ta ai cũng không thành thân, giống Liễu Thiên tự do tự tại, nếu vậy thì thật tốt biết bao.
Diệp Khai nghĩ đến đây, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Hồng Tuyết, ta không phải không chịu ngồi yên. Chỉ cần hai chúng ta ở cùng một chỗ, ta có ở mãi nơi này cũng cảm thấy rất tốt.”
Phó Hồng Tuyết đáp ứng một tiếng, thầm nghĩ, ‘Diệp Khai thích tự do, tính tình hoạt bát. Hắn nghĩ lâu như vậy mới nói, hẳn không phải lời nói thật. Trên người hắn còn mang thương tích, không thể xuất cốc, sợ ta áy náy mới nói thích ở lại đây, thật sự là làm khó hắn rồi. Ta thân là huynh trưởng thấy thật hổ thẹn.’ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.