Chương 63
Lâm Hàn Yên Khanh
29/06/2017
CHƯƠNG 62.
/Vĩnh viễn không cách không rời/
Phó Hồng Tuyết đặt Diệp Khai lên giường, giúp Diệp Khai che lại phần váy bị xé rách, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt ve gương mặt Diệp Khai, da thịt Diệp Khai vì mất máu cùng trọng thương mà mất đi độ ấm, tản ra hơi thở thơm mát.
Diệp Khai của ta.
Diệp Khai của ta.
Đuổi theo ta tới tận sáng, cùng ta bay qua mặt hồ – Diệp Khai.
Nói ‘Ngươi vui hay không vui so với ta có vui vẻ không càng quan trọng hơn’ – Diệp Khai.
Tại trước mộ phụ thân cùng ta uống rượu – Diệp Khai.
Bị oan uổng cũng không giải thích – Diệp Khai.
Trèo xuống núi tìm ta, tìm không được tự sát tướng tùy – Diệp Khai.
Đối mẫu thân và Minh Nguyệt tâm nói ‘Các ngươi muốn giết hắn, vậy giết ta trước’ – Diệp Khai.
Trên đỉnh Vân Thiên rơi lệ – Diệp Khai.
Vô luận trong lòng khổ sở bao nhiêu vẫn ở trước mặt ta làm bộ vui vẻ – Diệp Khai.
Muốn ta cả đời làm bạn hắn – Diệp Khai.
Diệp Khai tính cách tiêu sái bất kham, thường xuyên chống đối mẫu thân, cũng sẽ không khách khí với nữ nhân, đối ta lại thập phần thuận theo.
Ánh mắt hắn nhìn ta, từ trước tới nay đều tràn ngập thân thiết, tràn ngập ôn nhu, tràn ngập tình ý.
Diệp Khai đã sớm yêu ta.
Hắn cũng là người ta yêu nhất trên đời.
Nhưng mà ta không biết, hắn cũng không biết.
Bàn tay Phó Hồng Tuyết vốn vững như ngọn núi lại bắt đầu phát run, từ hơi hơi run nhẹ biến thành run rẩy không cách nào khống chế, cuối cùng cả người đều rung bần bật.
Hàn ý y vẫn đau khổ áp chế tận sâu trong nội tâm lan khắp toàn thân.
Nếu Diệp Khai đã bị vũ nhục…..
Nếu Diệp Khai không còn trên đời……
Có lẽ trên đời không còn chuyện gì đáng sợ hơn nữa.
Đáng sợ đến khiến y hiểu được Diệp Khai ngày đó vì sao không còn dũng khí sống tiếp.
Nếu mất đi ngươi, phải sống chính là trừng phạt nặng nề nhất, thống khổ sâu sắc nhất, là tra tấn ta một khắc cũng không thể thừa thụ.
.
Diệp Khai mê man ba ngày. Hắn mấy ngày nay liên tục cùng võ lâm cao thủ đánh nhau đến chết sống. Đông Hải Ngọc Tiêu, Trì Vũ, Y Dạ Khốc, Hoa Tử Tinh, không người nào không phải kình địch hiếm thấy trên đời. Diệp Khai mang theo thương tích cứng rắn chống đỡ, thương càng thêm thương, tinh lực cũng đã hao phí tới gần cạn kiệt. Hắn ngày đêm lo lắng cho Phó Hồng Tuyết, trong lòng lo âu thống khổ sợ hãi, càng thêm không thể thừa nhận.
Diệp Khai vào một buổi sớm tỉnh lại. Sườn núi đổ tuyết. Tuyết đọng bên song cửa sổ, ánh dương xuyên qua lớp tuyết chiếu vào phòng, minh lượng lại ôn nhu. Có bông tuyết lạc vào phòng, khiến cho trong phòng tràn ngập hơi thở tươi mát tự nhiên.
Phó Hồng Tuyết ngồi bên người Diệp Khai, ngắm nhìn hắn.
Gian phòng nhờ có bếp lò mà ấm áp, từ trên bếp tản ra hương khí mê người.
Lông mi thật dài của Diệp Khai rung động, thật giống như phiến quạt nhỏ không ngừng vỗ nhẹ, hoặc như cánh hồ điệp, không tiếng động lại nhu thuận. Phó Hồng Tuyết nhịn không được vươn tay chạm lên hồ điệp mĩ lệ kia. Lông mi Diệp Khai đảo qua lòng bàn tay y, xúc cảm nhồn nhột truyền tới tận đáy lòng.
Diệp Khai mở mắt, lộ ra đôi mắt ôn nhu hắc bạch phân minh. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết thật lâu thật lâu, giống như không nỡ chớp mắt. Phó Hồng Tuyết cũng cúi người nhìn hắn. Diệp Khai vươn tay chạm vào tay Phó Hồng Tuyết, vuốt từng ngón từng ngón tay y, sau đó gắt gao cầm. Diệp Khai dùng hết toàn lực siết chặt, Phó Hồng Tuyết cũng cầm lại tay hắn.
Diệp Khai nhìn y, hơi nước đảo quanh đôi mắt sáng trong, ngưng tụ thành lệ.
Thanh âm Diệp Khai thực thấp, như còn đang bị hãm trong sương mù không thể phân rõ thật giả, “Hồng Tuyết, ta lại được nhìn thấy ngươi. Cho dù chỉ là mộng, ta cũng thực vui vẻ.”
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào lòng, “Không phải mộng. Đây không phải là mộng, Diệp Khai.”
Diệp Khai khép mắt lại, “Ngươi đang ôm ta, ta thật hy vọng có thể như thế này mãi, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.”
Phó Hồng Tuyết đau lòng nói, “Diệp Khai, ngươi không phải đang nằm mơ. Ta đã trở về, ta vĩnh viễn đều ở bên ngươi.”
Diệp Khai mơ hồ nói, “Ba năm qua, ta từng vô số lần nghe được giọng ngươi. Mỗi một lần ngươi đều nói như vậy, mỗi một lần. Ban đầu ta thực vui vẻ, về sau lại chuyển thành sợ hãi.”
Thân thể Diệp Khai như nhũn ra, ngã người xuống giường.
Phó Hồng Tuyết lau nước mắt cho hắn.
Diệp Khai trong mộng từng nếm trải quá nhiều thất vọng, quá nhiều tan nát. Thất vọng đau đớn tới đâu mới có thể khiến thiếu niên ngay cả lúc đối mặt sinh tử vẫn có thể bình tĩnh suy xét này không cách nào tin tưởng hạnh phúc đã thật sự đến.
Phó Hồng Tuyết thả lại Diệp Khai xuống giường, phủ lên người hắn, ở bên tai hắn nói, “Diệp Khai, ngươi không phải đang nằm mơ. Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”
Phó Hồng Tuyết đặt một nụ hôn lên môi Diệp Khai, nụ hôn sâu chứa đựng ôn nhu chiếm giữ.
Ban đầu rất nhẹ, tựa như không muốn quấy nhiễu nụ hoa mới mọc, dần dần tăng thêm, như đóa hoa sinh trưởng dưới gió xuân mưa phùn. Đóa hoa đong đưa trong gió, được mưa phùn nuôi lớn. Tiếp đó là dây dưa chiếm đoạt, đóa hoa thuần khiết thơm nồng này, đóa hoa ôn nhu đa tình này, mỗi một tấc mỗi một phân đều chỉ có thể thuộc về mình Phó Hồng Tuyết y.
Diệp Khai bị nụ hôn này kinh động, một lần nữa mở mắt. Hắn thuận theo thừa nhận, tùy ý Phó Hồng Tuyết liếm mút môi lưỡi mình. Diệp Khai vốn trọng thương vô lực, Phó Hồng Tuyết chấm dứt nụ hôn, ghé sát tai hắn ôn nhu hỏi, “Diệp Khai, ta trong giấc mộng của ngươi sẽ làm vậy với ngươi sao?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, ôm Phó Hồng Tuyết, bật khóc trong lòng y.
Phó Hồng Tuyết dùng phương thức Diệp Khai thích trấn an hắn, không ngừng vuốt ve mái tóc, vuốt lưng Diệp Khai.
Diệp Khai nức nở nói, “Hồng Tuyết, ta đã nghĩ không còn được gặp lại ngươi nữa.”
Hắn thương tâm muốn chết, không cách nào tin được, “Ta nghe nói người lúc sắp chết sẽ gặp ảo giác, sẽ thấy được những gì mình muốn nhìn thấy nhất. Ta thấy ngươi trở lại, nghe được ngươi nói ngươi đáp ứng ta.”
Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, một giọt nước mắt xuôi theo tóc Diệp Khai chảy xuống, “Không phải ảo giác, Diệp Khai. Ta muốn ngươi ở bên ta, ở bên ta cả đời.”
Thanh âm Phó Hồng Tuyết kiện định chân thành, mang theo cả năng lực trấn an Diệp Khai.
“Diệp Khai, không phải ngươi cầu ta, là ta cầu ngươi. Ta cầu ngươi cùng ta trở thành vợ chồng, cầu ngươi trở thành người yêu ta, cầu người cả đời ở bên ta, vĩnh viễn không cách không rời.” Đăng bởi: admin
/Vĩnh viễn không cách không rời/
Phó Hồng Tuyết đặt Diệp Khai lên giường, giúp Diệp Khai che lại phần váy bị xé rách, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi Diệp Khai. Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt ve gương mặt Diệp Khai, da thịt Diệp Khai vì mất máu cùng trọng thương mà mất đi độ ấm, tản ra hơi thở thơm mát.
Diệp Khai của ta.
Diệp Khai của ta.
Đuổi theo ta tới tận sáng, cùng ta bay qua mặt hồ – Diệp Khai.
Nói ‘Ngươi vui hay không vui so với ta có vui vẻ không càng quan trọng hơn’ – Diệp Khai.
Tại trước mộ phụ thân cùng ta uống rượu – Diệp Khai.
Bị oan uổng cũng không giải thích – Diệp Khai.
Trèo xuống núi tìm ta, tìm không được tự sát tướng tùy – Diệp Khai.
Đối mẫu thân và Minh Nguyệt tâm nói ‘Các ngươi muốn giết hắn, vậy giết ta trước’ – Diệp Khai.
Trên đỉnh Vân Thiên rơi lệ – Diệp Khai.
Vô luận trong lòng khổ sở bao nhiêu vẫn ở trước mặt ta làm bộ vui vẻ – Diệp Khai.
Muốn ta cả đời làm bạn hắn – Diệp Khai.
Diệp Khai tính cách tiêu sái bất kham, thường xuyên chống đối mẫu thân, cũng sẽ không khách khí với nữ nhân, đối ta lại thập phần thuận theo.
Ánh mắt hắn nhìn ta, từ trước tới nay đều tràn ngập thân thiết, tràn ngập ôn nhu, tràn ngập tình ý.
Diệp Khai đã sớm yêu ta.
Hắn cũng là người ta yêu nhất trên đời.
Nhưng mà ta không biết, hắn cũng không biết.
Bàn tay Phó Hồng Tuyết vốn vững như ngọn núi lại bắt đầu phát run, từ hơi hơi run nhẹ biến thành run rẩy không cách nào khống chế, cuối cùng cả người đều rung bần bật.
Hàn ý y vẫn đau khổ áp chế tận sâu trong nội tâm lan khắp toàn thân.
Nếu Diệp Khai đã bị vũ nhục…..
Nếu Diệp Khai không còn trên đời……
Có lẽ trên đời không còn chuyện gì đáng sợ hơn nữa.
Đáng sợ đến khiến y hiểu được Diệp Khai ngày đó vì sao không còn dũng khí sống tiếp.
Nếu mất đi ngươi, phải sống chính là trừng phạt nặng nề nhất, thống khổ sâu sắc nhất, là tra tấn ta một khắc cũng không thể thừa thụ.
.
Diệp Khai mê man ba ngày. Hắn mấy ngày nay liên tục cùng võ lâm cao thủ đánh nhau đến chết sống. Đông Hải Ngọc Tiêu, Trì Vũ, Y Dạ Khốc, Hoa Tử Tinh, không người nào không phải kình địch hiếm thấy trên đời. Diệp Khai mang theo thương tích cứng rắn chống đỡ, thương càng thêm thương, tinh lực cũng đã hao phí tới gần cạn kiệt. Hắn ngày đêm lo lắng cho Phó Hồng Tuyết, trong lòng lo âu thống khổ sợ hãi, càng thêm không thể thừa nhận.
Diệp Khai vào một buổi sớm tỉnh lại. Sườn núi đổ tuyết. Tuyết đọng bên song cửa sổ, ánh dương xuyên qua lớp tuyết chiếu vào phòng, minh lượng lại ôn nhu. Có bông tuyết lạc vào phòng, khiến cho trong phòng tràn ngập hơi thở tươi mát tự nhiên.
Phó Hồng Tuyết ngồi bên người Diệp Khai, ngắm nhìn hắn.
Gian phòng nhờ có bếp lò mà ấm áp, từ trên bếp tản ra hương khí mê người.
Lông mi thật dài của Diệp Khai rung động, thật giống như phiến quạt nhỏ không ngừng vỗ nhẹ, hoặc như cánh hồ điệp, không tiếng động lại nhu thuận. Phó Hồng Tuyết nhịn không được vươn tay chạm lên hồ điệp mĩ lệ kia. Lông mi Diệp Khai đảo qua lòng bàn tay y, xúc cảm nhồn nhột truyền tới tận đáy lòng.
Diệp Khai mở mắt, lộ ra đôi mắt ôn nhu hắc bạch phân minh. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết thật lâu thật lâu, giống như không nỡ chớp mắt. Phó Hồng Tuyết cũng cúi người nhìn hắn. Diệp Khai vươn tay chạm vào tay Phó Hồng Tuyết, vuốt từng ngón từng ngón tay y, sau đó gắt gao cầm. Diệp Khai dùng hết toàn lực siết chặt, Phó Hồng Tuyết cũng cầm lại tay hắn.
Diệp Khai nhìn y, hơi nước đảo quanh đôi mắt sáng trong, ngưng tụ thành lệ.
Thanh âm Diệp Khai thực thấp, như còn đang bị hãm trong sương mù không thể phân rõ thật giả, “Hồng Tuyết, ta lại được nhìn thấy ngươi. Cho dù chỉ là mộng, ta cũng thực vui vẻ.”
Phó Hồng Tuyết ôm hắn vào lòng, “Không phải mộng. Đây không phải là mộng, Diệp Khai.”
Diệp Khai khép mắt lại, “Ngươi đang ôm ta, ta thật hy vọng có thể như thế này mãi, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.”
Phó Hồng Tuyết đau lòng nói, “Diệp Khai, ngươi không phải đang nằm mơ. Ta đã trở về, ta vĩnh viễn đều ở bên ngươi.”
Diệp Khai mơ hồ nói, “Ba năm qua, ta từng vô số lần nghe được giọng ngươi. Mỗi một lần ngươi đều nói như vậy, mỗi một lần. Ban đầu ta thực vui vẻ, về sau lại chuyển thành sợ hãi.”
Thân thể Diệp Khai như nhũn ra, ngã người xuống giường.
Phó Hồng Tuyết lau nước mắt cho hắn.
Diệp Khai trong mộng từng nếm trải quá nhiều thất vọng, quá nhiều tan nát. Thất vọng đau đớn tới đâu mới có thể khiến thiếu niên ngay cả lúc đối mặt sinh tử vẫn có thể bình tĩnh suy xét này không cách nào tin tưởng hạnh phúc đã thật sự đến.
Phó Hồng Tuyết thả lại Diệp Khai xuống giường, phủ lên người hắn, ở bên tai hắn nói, “Diệp Khai, ngươi không phải đang nằm mơ. Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”
Phó Hồng Tuyết đặt một nụ hôn lên môi Diệp Khai, nụ hôn sâu chứa đựng ôn nhu chiếm giữ.
Ban đầu rất nhẹ, tựa như không muốn quấy nhiễu nụ hoa mới mọc, dần dần tăng thêm, như đóa hoa sinh trưởng dưới gió xuân mưa phùn. Đóa hoa đong đưa trong gió, được mưa phùn nuôi lớn. Tiếp đó là dây dưa chiếm đoạt, đóa hoa thuần khiết thơm nồng này, đóa hoa ôn nhu đa tình này, mỗi một tấc mỗi một phân đều chỉ có thể thuộc về mình Phó Hồng Tuyết y.
Diệp Khai bị nụ hôn này kinh động, một lần nữa mở mắt. Hắn thuận theo thừa nhận, tùy ý Phó Hồng Tuyết liếm mút môi lưỡi mình. Diệp Khai vốn trọng thương vô lực, Phó Hồng Tuyết chấm dứt nụ hôn, ghé sát tai hắn ôn nhu hỏi, “Diệp Khai, ta trong giấc mộng của ngươi sẽ làm vậy với ngươi sao?”
Diệp Khai khẽ lắc đầu, ôm Phó Hồng Tuyết, bật khóc trong lòng y.
Phó Hồng Tuyết dùng phương thức Diệp Khai thích trấn an hắn, không ngừng vuốt ve mái tóc, vuốt lưng Diệp Khai.
Diệp Khai nức nở nói, “Hồng Tuyết, ta đã nghĩ không còn được gặp lại ngươi nữa.”
Hắn thương tâm muốn chết, không cách nào tin được, “Ta nghe nói người lúc sắp chết sẽ gặp ảo giác, sẽ thấy được những gì mình muốn nhìn thấy nhất. Ta thấy ngươi trở lại, nghe được ngươi nói ngươi đáp ứng ta.”
Phó Hồng Tuyết ôm chặt Diệp Khai, một giọt nước mắt xuôi theo tóc Diệp Khai chảy xuống, “Không phải ảo giác, Diệp Khai. Ta muốn ngươi ở bên ta, ở bên ta cả đời.”
Thanh âm Phó Hồng Tuyết kiện định chân thành, mang theo cả năng lực trấn an Diệp Khai.
“Diệp Khai, không phải ngươi cầu ta, là ta cầu ngươi. Ta cầu ngươi cùng ta trở thành vợ chồng, cầu ngươi trở thành người yêu ta, cầu người cả đời ở bên ta, vĩnh viễn không cách không rời.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.