Kính - Song Thành

Chương 2

Thương Nguyệt

02/01/2023

Nhìn thấy dáng vẻ có hơi kinh ngạc của thanh niên nam tử, nàng cười cười, ra điệu tự hào: “Tôi coi số rất chuẩn đó. Từ nhỏ tôi đã dựa vào nghề đó để kiếm tiền ăn cơm. Lúc chạy đến đất Sở, người ta ai cũng nói tôi là vu nữ. Coi số phù kê, xem tướng đoán mộng, cái gì tôi cũng làm được!”.

“Vậy giờ ngươi coi làm sao đây?”. Phảng phất có chút hứng thú, Tô Ma mở miệng hỏi.

Na Sinh đưa bàn tay đông cứng lên miệng hơ, nhìn nhìn cành khô rơi rụng dưới đất, cười đáp: “Là phù kê đó!”.

Hai cành khô cột dính vào nhau, một ngang một dọc, thành hình chữ “Đinh”.

Na Sinh thò tả hữu thủ lạnh đến đỏ lựng cả cánh tay, dùng hai ngón trỏ nhẹ nhàng nâng hai đầu khúc gỗ ngang, để đầu đứng chúi xuống tiếp xúc với mặt tuyết, nhắm chặt mắt, môi miệng mấp máy, khe khẽ niệm lời chú vừa dài vừa phức tạp.

Thanh âm niệm chú của thiếu nữ cực nhỏ, nhưng Tô Ma một mực ngồi lơ đễnh trong hố tuyết vụt giật mình, nghiêng đầu như chớp về phía nàng ta, người gỗ trong lòng cũng cùng xoay đầu với hắn.

“Tuyết tiên tử đã được tôi thỉnh mời rồi… Tô Ma, ông muốn biết điều gì?”. Niệm xong lời chú, Na Sinh lại chưa mở mắt.

Tô Ma xoay đầu nhìn về phía nàng, nhãn thần trống vắng lại phảng phất đã nhìn xuyên qua thân người nàng, rơi đến một nơi nào không biết nữa. Dáng vẻ trên mặt hắn chốc lát biến thành kỳ quái, một hồi lâu mới thốt: “Quá khứ. Hiện tại. Vị lai”.

“Tuyết tiên tử nâng kê bút, viết lời chỉ dạy”. Lại lặng lẽ tụng một đoạn chú, thân thể mong manh của thiếu nữ người Miêu run bần bật trong cơn gió ngoài hố tuyết, nhưng lại thành kính nhắm chặt mắt, hai ngón trỏ nâng “kê bút” giăng trên đất tuyết.

Phảng phất có một lực lượng vô hình đỡ bàn tay của Na Sinh, lại phảng phất gió thổi cành khô đang chúi xuống đất đó, “kê bút” sột soẹt di động trên tuyết, viết hiệu lệnh luộm thuộm khó đọc.

Di động, di động, di động.

Đến lúc dời khỏi hàng thứ ba, “kê bút” chợt dừng lại. Bão

tố vẫn gào rít, nhưng cành khô không ngờ lại bất động.

“Xong rồi”. Na Sinh thở phào một hơi dài, phảng phất đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, thân người run cầm cập, nhưng nàng ta lại vẫn nhắm chặt mắt không mở: “Ông xem xem, đó là quá khứ, hiện tại và vị lai của ông”.

Ánh mắt Tô Ma nhìn về phía nàng ta, một hồi lâu sau hờ hững thốt: “Ngươi đọc cho ta nghe”.

Na Sinh lắc lắc đầu, vẫn còn nhắm mắt: “Tôi đó giờ không xem lời dự ngôn tôi viết. Tôi không thể xem, giống như tôi không thể coi số cho mình vậy. Ông xem mau lên, xem xong để tôi xóa”.

Na Sinh lắc lắc đầu, vẫn còn nhắm mắt: “Tôi đó giờ không xem lời dự ngôn tôi viết. Tôi không thể xem, giống như tôi không thể coi số cho mình vậy. Ông xem mau lên, xem xong để tôi xóa”.

Khóe miệng Tô Ma chợt hiện một nụ cười mới đó đã chợp tắt, từ từ lắc đầu: “Ngươi lẽ nào không bói ra ta là người mù? Bút tiên vĩ đại vậy sao?”.

Gió tuyết rất mạnh, chút nhiệt khí củi lửa lan tỏa trong không khí chưa thổi đến thân người đã biến thành lạnh giá.

Nghe câu nói đó, Na Sinh giật mình thất kinh, thoát miệng hỏi: “Cái gì?”.

“Ta nói ta là người mù”. Tô Ma hững hờ thốt, nhưng lại bật người dậy khỏi hố tuyết, đi tới trước mặt thiếu nữ cúi mình xuống, đưa tay che trên mảnh đất có viết lời bói giải: “Bất quá ta tuy không thể nhìn, lại vẫn có thể đọc”.

Ngón tay của hắn thon dài, tái nhợt đến mức cơ hồ cũng cùng một màu với tuyết trắng. Trên năm ngón tay ngón nào cũng có mang nhẫn đặc chế hình thù kỳ dị, trên nhẫn có cột đường tơ dính với tượng gỗ, khó mà nhìn thấy đường tơ trên mặt tuyết. Ngón tay của hắn mò lên hàng chữ đầu, dừng sựng lại.

Thình lình, nụ cười trào phúng nơi khoé miệng hắn tan biến.

Ngón tay không chịu để khống chế run rẩy trên tuyết. Ngưng một chút, vị Quỷ Lỗi sư mù lòa trẻ trung vội vã cúi mình, ngón tay mò sang câu bói toán thứ nhì. Khóe miệng hắn bất tri bất giác mím chặt lại, trên gương mặt tuấn tú luôn luôn tái nhợt vụt dâng hiện một màu đỏ bừng kỳ dị.

Lời bói toán thứ nhì. Hơi thở của Tô Ma khẩn trương hẳn, ngón tay có hơi co giật áp trên đất tuyết, phảng phất không có cách nào tin được, bần thần một hồi, trong ánh mắt mờ mịt có dáng vẻ kỳ dị.

“Xem xong chưa?”. Nhắm mắt đợi đã lâu, bên tai nghe tiếng hơi thở dồn dập của Tô Ma, lại không thấy hắn bình luận, Na Sinh cuối cùng nhịn không được phải lên tiếng.



Phảng phất sực tỉnh, bàn tay của Quỷ Lỗi sư giật bắn, run run, mò tới câu bói phù kê cuối cùng.

Nhưng, sát na trì trệ, gió tuyết cuồng loạn trên hoang sơn đã cuộn tới, quét sạch lời tiên đoán cuối cùng viết trên tuyết.

“Là gì? Là gì? Câu cuối cùng là gì?…”. Bàn tay Tô Ma vội vã mò mẫn khắp nơi trên mặt tuyết, nhưng bất kể làm sao cũng không mò ra câu thứ ba, nhất thời Quỷ Lỗi sư trẻ tuổi kỳ quái kia khẩn trương la lên: “Ngươi mau viết lại một lần nữa! Viết lại một lần nữa! Ta chưa xem!”.

Nghe giọng điệu quá biến đổi đó, Na Sinh kinh hãi, mở tròn mắt, liền nhìn thấy Quỷ Lỗi sư cúi mình sờ sẫm trên mặt đất, Tô Ma ngước đầu giữa cơn bão, nhìn nàng ta, nhãn thần trống trống không không: “Mau viết lại một lần nữa cho ta!”.

Thần sắc quỷ dị như vậy, Na Sinh không khỏi cảm thấy sợ sệt, không khỏi mất tự chủ thoái lùi, run giọng: “Không được! Tôi không viết được… Cùng một người, nội trong một năm chỉ có thể thỉnh Bút Tiên phù kê một lần”.

“Ta chưa xem được câu thứ ba”. Tô Ma mở đôi mắt trống không, nhìn bầu trời ngập ngụa gió tuyết, thì thầm lẩm bẩm. Một hồi lâu sau, cười lên một cách kỳ dị: “Có lẽ đó là ý trời không muốn để ta xem được cái gọi là vị lai. Hoặc là đối với ta mà nói, căn bản không có thứ đó?”.

“Ồ?… Vậy hai câu đầu tôi viết có đúng không?”. Cuối cùng vẫn không đè nén được lòng hiếu kỳ, Na Sinh cất tiếng hỏi, run rẩy giữa gió tuyết. Tô Ma không nói gì, ngón tay từ từ nắm chặt lại trên mặt đất, nắm lấy một mảng tuyết trắng đất bùn. Cúi thấp đầu, khoé miệng bỗng có một nụ cười quỷ dị nháy mắt đã tắt ngóm.

“Cháo chín rồi, cháo chín rồi!”. Đúng vào lúc đó, Thiết Oa Lý từ đằng xa cầm một khúc củi gõ vào đáy nồi, lớn tiếng kêu gọi.

Đám lưu dân nằm ngổn ngang ở chỗ tránh gió nghe tiếng vọt dậy, ai ai cũng cầm một cái chén bể tranh nhau nhắm đống lửa chạy tới, xô đẩy chen lấn không chút khách khí.

Na Sinh “úi chao” một tiếng, cũng không đợi hắn hồi đáp, vội vàng bò dậy, lấy trong mình ra một cái chén nhỏ, loạng choạng chạy qua, vừa chạy vừa liên thanh kêu hắn: “Mau! Mau lên! Không thì lại không còn gì để ăn!”.

Hắn lại bất động, chỉ ngồi trên tuyết, ngón tay vô ý thức sờ sẫm trên vùng đất phủ tuyết dọc ngang.

Bên trên đó đã từng có hai câu bị hắn gạt tay xóa nhòa.

“Nếu ngươi không nhắm mắt, nếu ngươi nhìn thấy bất cứ câu nào trong hai câu, ta đã giết ngươi”.

Một hồi lâu sau, một câu nói ri rỉ qua khoé miệng của Quỷ Lỗi sư mù.

o0o

Hắn không cùng đám lưu dân quây quần bên đống lửa, chỉ một mình dựa vào hố tuyết, ôm A Nặc vào lòng, cúi người tháo cởi xà cạp, cố sức xoa hai bắp chân đau đến mức muốn tét. Cuối cùng đứng dậy, dậm chân bước đi trên tuyết, muốn để huyết mạch hoạt động.

Bên đống lửa có tiếng huyên náo mọi người tranh đoạt đồ ăn, thỉnh thoảng có tiếng Thiết Oa Lý quát tháo phân phối lương thực ngăn chặn giành giật, truyền vọng rầm rĩ, mang theo hơi nóng phảng phất trong gió tuyết. Đã qua hoàng hôn, gió vào đêm càng giá buốt. Sau khi ở đó nghỉ ngơi một đêm, đến sáng đám lưu dân liền lại phải tiếp tục bước đường lặn lội của bọn họ.

Quỷ Lỗi sư dừng chân, mắt lại trống vắng nhìn vùng đất tuyết, phảng phất ba dòng chữ còn ở đó. Chợt cười lên, khe khẽ thì thào với tượng gỗ trong lòng: “A Nặc, đi, hoạt động một chút đi!”.

“Bộp” một tiếng vang khẽ, tượng gỗ cao hai thước trong lòng hắn rớt xuống, nhưng có dây kéo điều khiển, chưa rơi đụng mặt đất là đã lăng không lộn mình, nhẹ nhàng hạ xuống. Sau đó cái tượng người nhỏ vung vung chân, dang dang tay như người thật vậy, không ngờ còn lăn mình trên tuyết.

Tay Tô Ma nhét trong ống tay áo, chỉ có thể nhìn thấy mười ngón tay hơi động đậy. Nhưng vì ánh màu tuyết, dây kéo không nhìn thấy một sợi nào. Gió tuyết ùa tới, thổi tung mái tóc dài đen tuyền của Quỷ Lỗi sư, rõ ràng là không nhìn thấy, Tô Ma lại một mực nhìn tượng gỗ nhỏ lăn lộn xào xáo dưới đất, thần sắc chăm chú.

Bên đống lửa, thiếu nữ khư khư ôm cái chén nhỏ còn phân nửa cháo rau trộn lẫn như mới vừa lượm được bảo vật, mắt nhìn sang bên kia, đột nhiên có một thứ cảm giác thần hồn mê hoặc.

Thực là một nam tử kỳ dị: bờ vai rất rộng, tứ chi thon dài, thân người hiên ngang tráng kiện; mà nhìn lên gương mặt hắn lại anh tuấn không chút khiếm khuyết, đường nét thanh tú đến mức gần như có hơi hướm nữ nhân, khiến cho Na Sinh vốn là con gái cũng cảm thấy tự thẹn. Sự hòa hợp vừa mâu thuẫn mà lại kỳ diệu đó làm cho Quỷ Lỗi sư mù lòa mang tên Tô Ma kia tản phát một mị lực yêu dị khôn tả.

Người này là ai đây?… Thiếu nữ tinh thông bói toán số phận luôn cảm thấy một thứ lực lượng kỳ dị khó nói trên mình hắn. Cho nên suốt một

đường dù đang trốn chạy, người con gái Đông Ba trẻ trung vẫn không khỏi mất tự chủ bị hắn hấp dẫn, từng bước từng bước nhích tới.

“Có muốn ăn chút ít không? Trời sáng lại phải leo núi, không ăn lấy đâu ra sức”. Quỷ Lỗi sư thu dây, mười ngón tay chỉ hơi bung ra, dưới đất tuyết tượng gỗ nhỏ tên A Nặc quẫy mình như một con cá chép, nhảy bật lên, lọt vào lòng chủ nhân. Tô Ma xoay mình định đi, lại nghe thanh âm hoạt bát đó bên tai.

Trong thanh âm của Na Sinh không có vẻ bẽn lẽn mắc cỡ của con gái Trung Nguyên một chút xíu nào, tươi tắn nhiệt tình, có một luồng nhiệt khí không ngừng va đập vào da thịt hắn. Đồ ăn tranh giành được với mọi người bên đống lửa đó sao? Đám lưu dân xô lấn cố múc thêm một chút, còn phải hứng chịu Thiết Oa Lý la mắng không ngừng. Mà cô gái này lại đem một phần đồ ăn của nàng ta khẳng khái đưa cho hắn.



Tô Ma khóe miệng nhướng lên, tựa hồ có một nụ cười khó mà nhận được, không nói gì, nhưng lại thò tay ra. Thiếu nữ Đông Ba nhiệt tình như lửa đỏ liền bưng cái chén sành cũ kỹ đưa sang, đặt vào bàn tay băng lãnh của Quỷ Lỗi sư.

“Còn nóng đó, ăn mau lên, gió dữ quá, mau nguội lắm!”. Nhìn thấy đối phương không cự tuyệt, trong mắt Na Sinh tràn ngập niềm vui. Nhưng Tô Ma chỉ lẳng lặng bưng cái chén sành, từ từ cảm thấy hơi nóng đồ ăn trong chén truyền qua, lại không có một chút xíu ý muốn dùng bữa.

Gió tuyết rất mạnh, nháy mắt đồ trong chén đã đông thành băng. Quỷ Lỗi sư cười cười, không nói gì, lại đưa đồ ăn còn nguyên chưa động đến trả lại cho Na Sinh, xoay đầu bỏ đi.

“…”. Thiếu nữ Đông Ba ngơ ngẩn một hồi lâu, con người đó lẽ nào không muốn ăn, chỉ cần tay ấm thôi? Na Sinh thò ngón tay chọc chọc vào cháo đông cứng ngắc, thở dài một hơi, xem ra chỉ có thể đem tới đống lửa hâm lại mới ăn được.

Vừa xoay người, chợt trong gió truyền đến tiếng phành phạch, phảng phất như có con đại bàng khổng lồ đang vỗ cánh, khiến cho tuyết bắn mù trời, gió thổi mạnh đến mức không mở mắt ra nổi. Cái chén trong tay Na Sinh “cạch” một tiếng rơi xuống, tay lo ôm giữ mặt mày, bị gió lớn thổi lùi liên tục ba bước.

Vừa xoay người, chợt trong gió truyền đến tiếng phành phạch, phảng phất như có con đại bàng khổng lồ đang vỗ cánh, khiến cho tuyết bắn mù trời, gió thổi mạnh đến mức không mở mắt ra nổi. Cái chén trong tay Na Sinh “cạch” một tiếng rơi xuống, tay lo ôm giữ mặt mày, bị gió lớn thổi lùi liên tục ba bước.

“Trời ơi! Nhìn kìa, cái gì vậy? Cái gì vậy?”. Giữa cơn gió lớn vang vọng tiếng kêu gào hoảng hốt của đám lưu dân đồng hành.

Na Sinh qua kẽ tay nhìn lên bầu trời tuyết bay mù mịt, đột nhiên cũng thoát miệng la hoảng,. Một cái cánh đen khổng lồ từ sau núi tuyết vọt lên, vỗ phành phạch bay tới, lướt qua đỉnh núi nơi dãy núi đụng chân trời, nhưng con chim khổng lồ đó lại thủy chung bay bên kia núi, chỉ có cái cánh lộ ra trên đỉnh núi.

Cái cánh đen sì che phủ ánh mặt trời bên trên vùng tuyết bay, đập vỗ thành gió lốc mãnh liệt, khiến cho tuyết đọng bay vọt lên, những tảng băng như sóng dữ trắng tinh từ trên đỉnh núi rào rạt tràn xuống, gào rít nhắm thẳng đoàn lữ khách đang nghỉ chân nơi triền núi.

Na Sinh nhìn đến ngây ngốc, cùng cả đám lưu dân ngẩn ngơ đứng đó, trợn mắt há miệng, bên tai lại nghe một tiếng thở dài khe khẽ: “Là Bỉ Dực điểu… Xem ra qua khỏi núi tuyết là đến Thiên Khuyết”.

Thiên Khuyết? Thiếu nữ phấn chấn, trong mắt thoáng qua ánh hoan hỉ, cũng không để ý tới con chim kỳ dị kia nữa, ngoái đầu nhìn Quỷ Lỗi sư, vừa sợ vừa vui: “Ông nói sắp đến Thiên Khuyết rồi? Thật sắp đến sao? Vậy là bọn ta… bọn ta sắp đến Vân Hoang rồi, phải không?”.

Trong truyền thuyết, Thiên Khuyết vị trí ở phía đông nam Vân Hoang, là hàng rào cách ngăn đại lục Trung Châu, nếu lữ khách bình an đến được Thiên Khuyết, có thể coi như đã đến được vùng đất trong truyền thuyết.

“Đầu tiên lại gặp hắc điểu… Xem ra thật là điềm dữ”. Tô Ma không hồi đáp câu hỏi của nàng ta, chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng phành phạch vỗ của cái cánh khổng lồ, khe khẽ phán đoán.

Lời tiên đoán của hắn thành hiện thực trong nháy mắt.

Cánh con chim khổng lồ phát động thành gió lốc, tuyết đọng trên núi ồ ạt sụp lở, như cơn sóng thần trắng xóa ồ ạt tuôn tràn, cuồn cuộn đổ về phía đám lưu dân đang ngẩn ngơ hoang mang giữa sườn núi. Mấy người đứng trên cao chớp mắt đã bị nuốt chửng trong sóng tuyết.

“Tuyết lở!”. Đám người sợ đến ngây ngô chợt nghe có một tiếng quát lớn, khiến bọn họ sực tỉnh: “Chạy mau! Chạy mau! Tuyết lở rồi!”.

Theo tiếng hét lớn là tiếng kim loại gõ keng keng vang vọng, thì ra đang lúc mọi người ngơ ngẩn, Thiết Oa Lý là người đầu tiên có phản ứng, cầm cái nồi sắt bảo bối trên đống lửa, cũng không lo nghĩ tới sức nóng hầm hập, lượm một khúc củi cố hết sức gõ vào đáy nồi, một mặt quát la.

“Úi chà!”. Na Sinh cũng sực tỉnh, xoay đầu lại, nhìn thấy sóng tuyết kinh hồn trong chớp mắt đã xộc tới, sắc mặt thiếu nữ biến thành tái nhợt. Nhưng đối diện với lực lượng thiên nhiên đáng sợ như vậy, thiếu nữ linh hoạt cũng nhất thời sợ hãi tới mức tay chân cứng đờ, muốn rút chân chạy, song cước lại nhũn ra không chịu nghe sai khiến.

Sóng tuyết cao mấy chục trượng như một tấm màn đổ ụp xuống đầu, nhận chìm tất cả.

Mặt hồ như một tấm gương khổng lồ, phản ánh màn đêm âm u và thành thị trong hồ.

Thành thị ở chính giữa, tòa bạch tháp chót vót lọt vào mây khói, sừng sững cả ngàn nhận (Nhận: nhà Chu định tám thước là một nhận, chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ), chim cũng khó bay cao hơn được.

Gió trên tháp cao cũng mãnh liệt phi thường, thổi tà áo bay phần phật. Nền bạch tháp chiếm một vùng đất tới mười khoảnh (khoảnh: thửa ruộng trăm mẫu), thân tháp lên trên dần dần thu hẹp lại, nhưng cho dù là vậy, lên đến đỉnh tháp cũng chiếm một diện tích rộng tới hai khoảnh.

Một nơi lớn như vậy, thực ra chỉ có lưa thưa mấy tòa kiến trúc: Thần miếu, Quan tinh đài (đài xem sao trời), Tế đàn.

Trên Quan tinh đài, đêm lạnh như nước. Gió vút lên, nữ tử nắm chặt tà áo trắng, que tính trong tay rơi xuống đất.

Bên cạnh nàng là một hắc y nữ nhân đã già, bà ta phảng phất nghe có thanh âm bất tường gì đó trong gió, run rẩy xoay mình trên Quan tinh đài, nhìn về hướng đông nam.

Nơi đó phảng phất có một tảng mây màu đen che phủ sao đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kính - Song Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook