Chương 18
Thương Nguyệt
02/01/2023
Đinh dùng nước rửa sắn cùng rau dại, ngẩng đầu nhìn
nam tử áo đen, cười: “Chính vì chủ nhân không giống những kẻ đó nên Đinh mới gọi người là chủ nhân nha.”
“…” Bị liên tục gọi là “chủ nhân” làm cho choáng váng cả đầu óc, nam tử áo đen hiểu rõ không thể tranh luận với Đinh bởi vì nàng là một người vô cùng khéo ăn khéo nói, đành phải cầm lấy túi da uống một hớp lớn, lại phát hiện rượu bên trong chỉ còn lại có vài giọt, càng cảm thấy buồn bực, lẩm bẩm: “Nếu mà đi mau một chút, ước chừng buổi chiều ngày mai là có thể đến quận Đào Nguyên rồi. Nghe nói nơi đó có Như Ý đổ phường, bà chủ ủ được một loại rượu rất ngon.”
“Chủ nhân trước đừng thèm cái thứ đó nữa, ăn cá đi.” Nghe được bụng nam tử áo đen kêu, Đinh nhịn không được nở nụ cười, đem cá đã nướng chín đưa tới tay hắn, sau đó lại cúi đầu gọt vỏ sắn.
Nam tử áo đen dùng lá cây bọc lấy cá, không ăn, chỉ là theo ánh lửa chập chờn nhìn thiếu nữ đang chăm chỉ làm việc ở bên cạnh.
Mặc dù đã hơn một trăm tuổi, một người giao nhân như nàng vẫn giống như một hài tử. Dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, tay và mắt cá chân đều hết sức nhỏ, giống như ngọc lưu ly dễ dàng bị vỡ. Đinh có một mái tóc dài màu xanh nước biển vô cùng đẹp, điểm nổi bật đặc trưng này làm cho bất kể người Vân Hoang nào đều có thể liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ này là một giao nhân. Vì thế từng có không biêt bao nhiêu quan lại trên đường chặn hai người lại, yêu cầu hắn – một kẻ thoạt nhìn nghèo túng – lấy ra đan thư, chứng minh hắn thật sự là chủ nhân của nàng. Tất cả những lần kiểm tra như vậy cuối cùng đều là hắn lôi kéo Đinh bỏ trốn, phía sau để lại một đám binh lính ngã dưới đường.
“Đinh.” Nhìn nàng hắn nhịn không được gọi một tiếng, chờ nàng buông rau dại trong tay quay đầu nhìn thì hắn thở dài :”Đi theo ta rất khổ cực: luôn luôn nghỉ ngơi ở nơi hoang dã, ăn rau dại, thường thường còn phải quyết chiến với đối thủ, không biết sẽ chết ở nơi nào … Một cô gái không thể chịu những điều đó – ta cảm thấy ngươi nên đi đi, dù sao đan thư của ngươi ta đã sớm thiêu hủy rồi, ngươi vốn đã là người tụ do.”
“Chủ nhân, xem ra người lại uống đến hồ đồ rồi.” Đinh liếc mắt một cái, không chút khách khí cầm một nắm lá rau ném tới trước mặt hắn: “Ta không ở bên cạnh, người uống rượu say nằm trên đường cái thì ai kéo ngươi về ? Ta không ở bên cạnh người lẽ nào hàng ngày người ăn cá sống, gặm rau dại ? Ta không ở bên cạnh, người thua hết bạc thì ai sẽ chuộc người đi ?”
“Hự?” Rau nát bộp một tiếng đập vào mặt nam tử áo đen. Suy nghĩ một chút, ngược lại thực sự nghĩ không ra vài việc “ta không ở bên cạnh” sẽ phải làm sao giải quyết, hắn lúng ta lúng túng hồi lâu, cuối cùng gãi gãi tóc, nở nụ cười. Để làm giảm sự xấu hổ, hắn nắm một cọng rau vừa dán ở trên mặt đặt trước mắt nhìn: ” Một cây quỳ quyết thật lớn nha … ”
“Là hồng giới!” Đinh tức giận: “Ngay cả thứ này còn không phân biệt được, không có ta bên cạnh người chắc chết đói mất thôi.”
Cơm chiều cuối cùng đã hoàn thành, Đinh ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng lá cây bọc rau dại cơm nắm, ăn từng miếng nhỏ một. Hồi lâu, nhìn trên bầu trời sao lấp lánh hiện, đột nhiên Đinh mở miệng nói: “Chủ nhân, kỳ thật ta thực sự rất muốn đi theo người tới quận Đào Nguyên … Ta muốn đi xem ‘người kia’.”
Biết rõ người Đinh muốn gặp là ai, nam tử áo đen khẽ nhíu mày: “Ngươi thực sự tin tưởng tin đồn ấy sao? Ngươi nghĩ người kia thực sự chính là Hải Hoàng?”.
“Ừ.” Đinh quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn chủ nhân, gật đầu: “Các huynh đệ tỷ muội khác trong Phục quốc quân đều nói, người anh hùng của giao nhân gần đây đã trở về Vân Hoang rồi ! Tả quyền sử của Phục quốc quân trước đã thông báo Người đã tới nơi, các vị huynh đệ tỷ muội đều muốn tới Đào Nguyên quận nghênh đón thiếu chủ đã trở về!”.
“Kẻ anh hùng cứu thế trong lời đồn vủa các ngươi … gọi là Tô Ma sao?” Người mặc áo đen nhìn bầu trời sao thản nhiên lắc đầu, con mắt thâm túy, khi cười rộ lên có nét phong sương, cười gằn: “Tên kia là cái loại anh hùng gì ? – không phải do hắn, Bạch Anh sao phải từ nơi cao như vậy nhảy xuống …”
“Đó là đáng đời người Không Tang!” Đinh cười lạnh lùng, dáng cười đó khiến khuôn mặt nàng vốn trong sáng hồn nhiên bỗng trở lên lãnh khốc, “Còn nói giao nhân chúng ta thấp kém, không phải người chỉ là súc vật – nói như vậy, thái tử phi Không Tang mê luyến giao nhân kia không phải càng ti tiện sao?”
“Câm miệng!” Khuôn mặt người áo đen bỗng nhiên trầm xuống, lớn tiếng quát.
Nhưng mà Đinh đang nói rất hả hê, không hề nghe theo, tiếp tục cay nghiệt mà phát tiết: “Hải Hoàng đã trở về, Long thần chắc chắn cũng sẽ thoát ra khỏi vực Thương Ngô. Chờ giao nhân chúng ta một lần nữa phục quốc, liền đem tất cả mọi người trên Vân Hoang giết.”
“Bốp” , người mặc áo đen vẻ mặt giận dữ, không đợi nàng nói xong, giơ tay đánh Đinh ngã xuống đất.
“Chủ nhân …” Khóe miệng bị đánh có vết máu, Đinh sửng sốt một chút, có gắng từ mặt đất đứng lên, bỗng nhiên khóc lớn, ôm lấy chân hắn: “Xin lỗi …, ta biết sai rồi ! Ta đã quên quận chúa Bạch Anh là sư muội của chủ nhân … Nhưng, nhưng ta vừa nghĩ đến người Không Tang kia, ta lại nhịn không được …”
“Đinh … Ngươi biết ngươi hiện đã nói giống như cái gì không? Cùng đám cầm thú ngươi căm thù kia cũng chẳng khác nhau là mấy!” Người mặc áo đen thở dài, cúi đầu vuốt mái tóc của nàng, nhìn nàng tháp giọng hỏi: “Ngươi muốn giết tất cả người Không Tang và Băng tộc phải không ? Nhưng ta cũng là người Không Tang đó …”
“…” Đinh khóc thút thít, chẳng nói lên lời: “Nhưng chủ nhân là người tốt.”
“Ta trước đây cũng từng giết rất nhiều người, cũng đã từng nuôi nô lệ giao nhân.” Ánh mắt hắn sâu xa, hơi thở dài: “Không có cái gì là tuyệt đối. Đinh, ngươi còn quá nhỏ, không biết thế gian phức tạp – thế nhưng, ngươi đã theo ta đi khắp Vân Hoang, hy vọng ngươi có thể từ đó học hỏi mà trưởng thành hơn, làm cho lòng của ngươi có thể phân biệt được trắng đen phải trái.”
“Dạ.” Đinh dùng sức gật đầu, ôm lấy đầu gối của hắn: “Chủ nhân, ta sẽ cố gắng học hỏi, ngươi nghìn vạn lần không được vứt bỏ ta.”
Hắc y nhân mỉm cười vỗ vỗ đầu của nàng: “Ta nếu như đã muốn vứt bỏ ngươi mà đi, ngươi có thể đi theo được sao ? Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ngươi xem nước mắt đã được đầy một vốc rồi, ngay cả lộ phí cho chúng ta đi đến Trung Châu cũng đủ rồi.”
Hắn lau khuôn mặt của Đinh, lau đi nước mắt của nàng, sau đó mở rộng bàn tay: trên lòng bàn tay chặn nước mắt là rất nhiều hạt minh châu sáng láng rực rỡ. Giao nhân dệt nước thành lụa, nước mắt rơi xuống hóa thành minh châu, người trên lục địa đối với châu báu tham lam vô độ, đó là nguyên nhân bộ tộc giao nhân luôn luôn bị săn bắt, nuôi dưỡng làm nô lệ.
Đinh vội vàng lau mắt, tìm kiếm những hạt ngọc rơi tản mát trên cỏ – bản thân đã lâu chưa từng khóc, bây giờ tích cóp nhiều một chút sau này cũng có thể bán lấy tiền.
Trầm mặc hồi lâu, người mặc áo đen nhìn chấm nhỏ Bạch tháp ở cuối trời đột nhiên buồn bã nói: “Tháp rất cao a … Nha đầu đó lại nhắm mắt nhảy xuống. Ngẫm lại khi đó nàng đang nghĩ cái gì? Khi mới vừa nghe nói tin tức ấy, ta trong nháy mắt bỗng nhiên muốn đem tất cả giao nhân giết sạch!”.
“Chủ nhân.” Nghe thấy nói tràn ngập sát khí như vậy, Đinh có chút sợ hãi: “Người, người cũng từng căm hận giao nhân như vậy sao ? Vậy tại sao khi người Không Tang đang tức giận, muốn tàn sát tất cả giao nhân ở đế đô, người lại liều mạng bênh vực chúng ta chứ ? Không phải vì vậy người cũng đã không bị xua đuổi a.”
“A … đã nói với ngươi rồi, không có cái gì là có thể tuyệt đối cả.” Người mặc áo đen cười rộ lên, lắc đầu: “Nếu chỉ có giết, không ngừng giết thì vĩnh viễn không có một cái kết thúc a … Thân là đại tướng quân Không Tang, hậu duệ của Kiếm Thánh, muốn ta tàn sát nô lệ tay không tấc sắt, ta làm không được – đương nhiên cũng là bởi vì khi đó Đinh dùng cặp mắt to nhìn ta chớp chớp mắt nữa.”
Hắn cười, xoay người nằm xuống: “Ngươi ăn đi, ta no rồi.”
Đinh đỏ mặt ăn vài miếng, bỗng nhiên nhịn không được mở miệng : “Chủ nhân …”
“Sao?” Nằm xuống bên cạnh đống lửa, người mặc áo đen dùng áo choàng bọc thân thể, đem giày kê ở đầu rồi cứ thế đi ngủ, lơ đãng trả lời.
“Con mắt ta khi còn bé rất lớn sao?” Đinh cắn củ sắn, thăm dò… Soi mặt vào nước trong thùng, Đinh khe khẽ hỏi: “Tại sao bây giờ lại không thấy to hơn với người thường một chút nào? Chẳng lẽ là khuôn mặt ta béo sao?” Hồi lâu không có nghe thấy tiếng trả lời, Đinh quay đầu lại, trông thấy chủ nhân đã gối đầu lên cái giày, đang say sưa ngủ.
“Như vậy mà ngủ được … Thực sự là kiếm khách “mạnh” nhất Vân Hoang sao?” Thiếu nữ khẽ lắc đầu cười khổ: “Cư nhiên có thể không cảm thấy giày thối?”.
***
Cũng dưới ngôi sao soi sáng, trên Kính hồ, hai cánh tuấn mã nhẹ nhàng xẹt qua sương mù trên mặt hồ, như khói từ trong nước nhảy lên.
Trên lưng ngựa, thống lĩnh là hai kỵ sỹ một nam một nữ, một đỏ một xanh.
“Thanh Nguyên, ngươi xem – sao Kim xuất hiện trên bầu trời Già Lam Thành !” Ghìm cương ngựa nhìn trời, nữ tử áo đỏ nói thì thào với bạn mình. Nàng đã không phải là thiếu nữ còn trẻ, nhất cử nhất động đều là của một nữ tử trưởng thành, phong thái làm rung động lòng người, xinh đẹp mà cao quý. Nàng vuốt vuốt tóc, nhìn bầu trời : “Haiz, sau chín mươi năm yên bình cuối cùng cũng phải chiến đấu rồi.”
Nhưng mà thiếu niên áo xanh vẫn chưa hề trả lời, chỉ là nhìn phía thành Già Lam xa xa, bỗng nhiên nói: “Hồng Diên, Thương Lưu quân đoàn!”.
Tức khắc tất cả kỵ sĩ đều đồng thời cả kinh, nữ tử áo đỏ vung tay lên, tất cả kỵ sĩ áo đen phía sau đột ngột tan thành mây khói, không còn nhìn thấy. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh sao, nơi đỉnh Bạch tháp Già Lam thành xa xa dường như có một đám mây đen nổi lên, bay nhanh hướng về phía đông.
Ánh trăng sáng, có thể thấy được đám mây đen đó tập hợp lại rồi nhanh chóng di chuyển – kia rõ ràng là mở rộng hai cánh của một con chim lớn màu đen, cùng nhau ngay nắgn xếp thành một hàng. Nhưng mà kỳ quái chính là, những chiếc cánh đó cũng không hề chuyển động giống loài chim, mà chỉ là xẹt qua không khí phát ra tiếng động kỳ quái.
“Là ‘phong chuẩn’!” Hồng y nữ tử thất kinh, “Bọn họ phái ‘phong chuẩn’ từ Già Lam thành ra!”. Ngoại trừ một lần giao nhân tạo phản ra, vài chục năm nay, chưa bao giờ thấy Thương Lưu đế quốc từng điều động “phong chuẩn”. Xem ra đây là cách thức hành động của Thập vu rồi. Chuyện xảy ra ở phía đông núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách, nhanh như vậy đã bị Băng tộc biết được rồi sao?
“Cái gì?” Lấy làm kinh hãi, thiếu niên Thanh Nguyên nhìn bầu trời, ghìm cương thiên mã, “Băng di không phải đã nghiêm cấm người trong nước tin tưởng quái lực loạn thần gì đó, nói đó là Không Tang truyền nọc độc sao? Nhưng bây giờ … Bọn họ lại có thể cưỡi thần điểu bay trên trời?”.
“Đó không phải thực sự là một con chim, Thanh Nguyên. Ngươi không hay đi ra tuần tra, cho nên chưa hề chứng kiến cái đó đúng không?” Nữ tử tên “Hồng Diên” dịu dàng mỉm cười, kiên nhẫn giải thích với người đồng đội của mình: “Đó là con chim gỗ được làm từ những mảnh gỗ và mảnh nhôm – hoàn toàn là máy móc do con người điều khiển. Những con chim gỗ này từ sáu vạn bốn nghìn thước trên đỉnh Bạch tháp bay xuống, linh hoạt chuyển hướng trong không trung, có thể ba ngày ba đêm không rơi xuống đất, bay khắp toàn bộ Vân Hoang.”
“Chim gỗ có thể bay?” Thiếu niên áo xanh hít một ngụm khí lạnh, nhìn bầu trời, “Những kẻ Băng di đó … có thể có năng lực làm được như vậy? Không dùng thần lực, cũng có thể lên trời xuống đất?”.
“Thương Lưu đế quốc chế tạo mấy thứ này chẳng phải cũng là chuẩn bị cho tương lai cùng Vô Sắc thành khai chiến sao? Không thì làm sao có thể đối phó với thiên mã và chiến sĩ minh linh của chúng ta?” Hồng Diên gật đầu thở dài, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Có người nói, ngoại trừ ‘phong chuẩn ra’, bên trong quân đoàn Chinh Thiên của Thương Lưu đế quốc còn có thứ khác lợi hại hơn, ‘bỉ dực điểu’ có thể bay lượn mười ngày mà không rơi, và một thứ đến nay vẫn chưa ai thấy qua – ‘già lâu la’.”
“Bọn chúng mạnh như vậy sao?” Thanh Nguyên lẩm bẩm tự nói, khuôn mặt có vẻ lo âu: “Nếu như vậy, người Không Tang chúng ta muốn lại thấy ánh mặt trời không biết phải đợi tới khi nào?”
“Hối hận rồi sao? Thanh Nguyên?” Hồng Diên nở nụ cười, nhìn vào thiếu niên: “Lúc đầu nếu như ngươi đi theo phụ thân gia nhập Băng tộc bên kia, bây giờ có lẽ ở núi Cửu Nghi phương bắc làm Vương rồi! Đâu phải trải qua cuộc sống không thấy mặt trời.”
“Xích vương, ngươi không nên châm chọc ta.” Thanh Nguyên cười cười: “Ta chưa từng hối hận.”
Xích vương Hồng Diên không nói gì, nhìn vị Thanh vương – người trẻ tuổi nhất trong các vị vương, bỗng nhiên gật đầu: “Như vậy ta hỏi ngươi, năm đó ngươi vì sao không cùng phụ vương ngươi đi? Vì sao muốn cùng năm vị vương chúng ta cố thủ Già Lam thành? Ai chẳng nói Già Lam Thành sớm muộn cũng thất thủ, ca ca ngươi cũng theo phụ vương ngươi đi, ngươi vì sao không đi chứ?”.
“Xích vương, ngươi nghi ngờ ta sao?” Dường như bị động đến vết thương lòng, Thanh Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nữ tử lớn tuổi.
“Không hổ là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Hạ ngự sử … Khi vương triều thối nát, Hạ ngự sử vẫn còn có khí phách.” Hồng Diên vuốt vuốt tóc, thản nhiên nở nụ cười, cúi đầu vỗ vỗ cổ con ngựa: “Chúng ta nhanh chóng quay về đem tin tức Băng di điều động ‘phong chuẩn’ bẩm báo hoàng thái tử và Đại ti mệnh đi!”
Thiên mã đầu hí dài một tiếng, mở rộng hai cánh.
Khi tuấn mã bay lên không, Xích vương ngoảnh đầu lại nhìn một chút phía đông Vân Hoang: “Kỳ lạ … Hoàng thái tử đã quay trở về, “phong chuẩn” tại sao còn muốn đi đến phương đông chứ?”.
***
Cùng lúc dưới bầu trời sao, có người dựa cửa sổ nhìn. Đó là một mỹ phụ trung niên, người mặc chiếc váy màu tím nhạt thêu một vài bông hoa cùng trăm con bướm, lụa hồng quấn quanh ngực, da trắng hơn tuyết, giữa cổ có một chuỗi bạch ngọc, trên cánh tay đeo vòng vàng điểm hạt ngọc bích, tóc dài búi cao, cài một ngũ phượng hàm châu trâm. Lông mày như vẽ, mắt trong như thu thủy, nhưng là ẩn chứa vẻ dày dạn phong trần.
Rõ ràng là một nữ tử sống giữa phong trần, nhưng lại ngửa mặt trông lên bầu trời.Tất cả những tiếng ồn ào, tiếng hét, tiếng cười, tiếng đẩy bài, tiếng đổ xúc xắc đều không lọt vào trong lòng nàng. Nàng nhìn Bạch tháp trong màn đêm đứng sừng sững tại chân trời, lẩm bẩm tự nói: “Sao kim đã xuất hiện rồi … Loạn lạc nổi lên, hắn cũng nên tới rồi chứ.”
“Như Ý phu nhân! Tới đây cùng nhau uống một chén!” Phía sau bỗng nhiên có người duỗi một tay tới, ôm vai của nàng, giọng nói la hét say khướt, mùi rượu đập vào mặt. Người được gọi là “Như Ý phu nhân” bị cắt đứt ý nghĩ, thầm nhíu lông mày một chút, nhưng trên mặt lại nổi lên tươi cười, xoay người sang chỗ khác: “Ôi, Tiết gia tối nay thần sắc rất tốt a, hẳn là đã thắng không ít tiền?”.
“Khà khà, đúng vậy ! Lão tử tối nay rất vui vẻ! Tới tới tới, bà chủ mau tới uống một chén …” Người đàn ông khuôn mặt đỏ hồng cười lớn ôm lấy nữ tử, đem chén rượu đã uống một nửa đưa tới trước mặt nàng, “Cửa tiệm của ngươi nấu ra ‘túy nhan hồng’ mà phu nhân cũng như vậy, làm cho người ta vừa nghe liền say rồi…”.
Như Ý phu nhân cũng không từ chối, cười cúi đầu uống một ngụm: “Như Ý đổ phường thật sự có thể như Tiết gia nói sao? Sau này Tiết gia cần phải chiếu cố nhiều hơn mới được nha!” Sau đó quay đầu lại vẫy vẫy khăn, lớn tiếng gọi: “Thúy nhi! Ngươi chạy đi đâu rồi? Còn không mau qua đây chăm sóc Tiết gia!”
Khó khăn ứng phó khách nhân này rồi, bà chủ của đổ phường đi vào phía sau bình phong. Tiếng ồn ào bên cạnh liên tục truyền đến, xa hoa truỵ lạc, ăn uống linh đình, Như Ý phu nhân lại cố tránh mọi người, tiếp tục một mình nhìn về bầu trời đêm ngẩn người.
“Phu nhân.” Đột nhiên, tỳ nữ theo bên mình Thải Hà vội vã từ bên trong ra, vẻ mặt kinh hãi, bước nhanh đến bên tai Như Ý phu nhân, thấp giọng nói: “Phu nhân, bên trong có người muốn gặp người.”
Như Ý phu nhân đang xuất thần, thình lình bị làm cho giật mình, mở miệng mắng một câu: “Ngươi hồ đồ rồi sao? Có khách đến cũng là theo bên ngoài đi vào, nói như thế nào lại là ở bên trong chờ?”.
“Không,” Sắc mặt Thải Hà trắng bệch, cắn khóe môi, chỉ chỉ vào phía trong: “Người kia không biết làm sao tiến vào! Bên ngoài có nhiều cô nương và gã sai vặt như vậy, ai cũng không nhìn thấy. Phu nhân … Ta thấy người kia có điểm quỷ quái à.”.
“Sao?” Nghe được tỳ nữ nói như vậy, Như Ý phu nhân chẳng những không hoảng sợ, ngược lại ánh mắt chợt sáng rực lên, thân thể bỗng nhiên run rẩy đứng dậy, đẩy ra Thải Hà, bước nhanh vào phía trong.
Trong phòng vẫn còn một cây nến như lúc nàng đi ra ngoài, ánh sáng ảm đạm, bóng đồ dùng trong phòng in lên bốn bức tường những hình thù quái dị, mờ mờ ảo ảo. Như Ý phu nhân đi vào liền đóng cửa, muốn thắp đèn ở bốn góc lên.
“Không cần đốt đèn, dù sao cũng nhìn không thấy.” Đột nhiên có một thanh âm từ bên trong phòng truyền ra, lãnh đạm mà mệt mỏi. Tiếng nước ào ào vang lên, một người vắt tóc đang ướt đẫm, từ chậu rửa mặt ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng lờ mờ của cây nến, Như Ý phu nhân thấy được một mái tóc dài màu xanh da trời – đó là điểm đặc trưng của đồng tộc. Tuy rằng là nam tử, nhưng trên mười ngón tay của vị khách lạ đều mang nhẫn, phía trên có sợi tơ trong suốt nối vào – đầu kia của sợi tơ nối với một người gỗ đang nằm ở trong lòng hắn.
Như Ý phu nhân kinh ngạc nhìn cái bóng của người khách xa lạ, cả người nam tử cao lớn đó đều ở trong bóng tối, chỉ thấy được hính dáng chung. Một phần ánh sáng ngọn nến chiếu vào một bên mặt của hắn, làm cho một nửa khuôn mặt trong bóng đêm hiện ra.
Tuy rằng chỉ là nửa mặt cũng đã làm cho không một ai nhìn thấy, ngay cả Như Ý phu nhân cả kinh, ngây người.
“Ngươi, ngươi là …” Nàng run giọng nói, nhìn người đứng ở trong bóng tối, bởi vì kích động mà nói không ra lời. Nửa khuôn mặt trong bóng tối bỗng nhiên cười kỳ quái, ném khăn tay vào trong chậu rửa mặt, từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, vươn tay ra: “Như di, không nhận ra ta sao? Một trăm năm rồi, không phải các ngươi còn đang chờ ta trở lại sao?”.
“Thiếu chủ Tô Ma!” Như Ý phu nhân bỗng nhiên bổ nhào tới, quỳ rạp xuống dưới chân người kia, ôm lấy hai chân của hắn, để cái trán chạm vào đầu ngón chân, kích động đến khóc thành tiếng: “Thương hải tang điền cũng chờ người trở về!”.
“…” Bị liên tục gọi là “chủ nhân” làm cho choáng váng cả đầu óc, nam tử áo đen hiểu rõ không thể tranh luận với Đinh bởi vì nàng là một người vô cùng khéo ăn khéo nói, đành phải cầm lấy túi da uống một hớp lớn, lại phát hiện rượu bên trong chỉ còn lại có vài giọt, càng cảm thấy buồn bực, lẩm bẩm: “Nếu mà đi mau một chút, ước chừng buổi chiều ngày mai là có thể đến quận Đào Nguyên rồi. Nghe nói nơi đó có Như Ý đổ phường, bà chủ ủ được một loại rượu rất ngon.”
“Chủ nhân trước đừng thèm cái thứ đó nữa, ăn cá đi.” Nghe được bụng nam tử áo đen kêu, Đinh nhịn không được nở nụ cười, đem cá đã nướng chín đưa tới tay hắn, sau đó lại cúi đầu gọt vỏ sắn.
Nam tử áo đen dùng lá cây bọc lấy cá, không ăn, chỉ là theo ánh lửa chập chờn nhìn thiếu nữ đang chăm chỉ làm việc ở bên cạnh.
Mặc dù đã hơn một trăm tuổi, một người giao nhân như nàng vẫn giống như một hài tử. Dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, tay và mắt cá chân đều hết sức nhỏ, giống như ngọc lưu ly dễ dàng bị vỡ. Đinh có một mái tóc dài màu xanh nước biển vô cùng đẹp, điểm nổi bật đặc trưng này làm cho bất kể người Vân Hoang nào đều có thể liếc mắt liền nhận ra thiếu nữ này là một giao nhân. Vì thế từng có không biêt bao nhiêu quan lại trên đường chặn hai người lại, yêu cầu hắn – một kẻ thoạt nhìn nghèo túng – lấy ra đan thư, chứng minh hắn thật sự là chủ nhân của nàng. Tất cả những lần kiểm tra như vậy cuối cùng đều là hắn lôi kéo Đinh bỏ trốn, phía sau để lại một đám binh lính ngã dưới đường.
“Đinh.” Nhìn nàng hắn nhịn không được gọi một tiếng, chờ nàng buông rau dại trong tay quay đầu nhìn thì hắn thở dài :”Đi theo ta rất khổ cực: luôn luôn nghỉ ngơi ở nơi hoang dã, ăn rau dại, thường thường còn phải quyết chiến với đối thủ, không biết sẽ chết ở nơi nào … Một cô gái không thể chịu những điều đó – ta cảm thấy ngươi nên đi đi, dù sao đan thư của ngươi ta đã sớm thiêu hủy rồi, ngươi vốn đã là người tụ do.”
“Chủ nhân, xem ra người lại uống đến hồ đồ rồi.” Đinh liếc mắt một cái, không chút khách khí cầm một nắm lá rau ném tới trước mặt hắn: “Ta không ở bên cạnh, người uống rượu say nằm trên đường cái thì ai kéo ngươi về ? Ta không ở bên cạnh người lẽ nào hàng ngày người ăn cá sống, gặm rau dại ? Ta không ở bên cạnh, người thua hết bạc thì ai sẽ chuộc người đi ?”
“Hự?” Rau nát bộp một tiếng đập vào mặt nam tử áo đen. Suy nghĩ một chút, ngược lại thực sự nghĩ không ra vài việc “ta không ở bên cạnh” sẽ phải làm sao giải quyết, hắn lúng ta lúng túng hồi lâu, cuối cùng gãi gãi tóc, nở nụ cười. Để làm giảm sự xấu hổ, hắn nắm một cọng rau vừa dán ở trên mặt đặt trước mắt nhìn: ” Một cây quỳ quyết thật lớn nha … ”
“Là hồng giới!” Đinh tức giận: “Ngay cả thứ này còn không phân biệt được, không có ta bên cạnh người chắc chết đói mất thôi.”
Cơm chiều cuối cùng đã hoàn thành, Đinh ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng lá cây bọc rau dại cơm nắm, ăn từng miếng nhỏ một. Hồi lâu, nhìn trên bầu trời sao lấp lánh hiện, đột nhiên Đinh mở miệng nói: “Chủ nhân, kỳ thật ta thực sự rất muốn đi theo người tới quận Đào Nguyên … Ta muốn đi xem ‘người kia’.”
Biết rõ người Đinh muốn gặp là ai, nam tử áo đen khẽ nhíu mày: “Ngươi thực sự tin tưởng tin đồn ấy sao? Ngươi nghĩ người kia thực sự chính là Hải Hoàng?”.
“Ừ.” Đinh quay đầu lại, rất nghiêm túc nhìn chủ nhân, gật đầu: “Các huynh đệ tỷ muội khác trong Phục quốc quân đều nói, người anh hùng của giao nhân gần đây đã trở về Vân Hoang rồi ! Tả quyền sử của Phục quốc quân trước đã thông báo Người đã tới nơi, các vị huynh đệ tỷ muội đều muốn tới Đào Nguyên quận nghênh đón thiếu chủ đã trở về!”.
“Kẻ anh hùng cứu thế trong lời đồn vủa các ngươi … gọi là Tô Ma sao?” Người mặc áo đen nhìn bầu trời sao thản nhiên lắc đầu, con mắt thâm túy, khi cười rộ lên có nét phong sương, cười gằn: “Tên kia là cái loại anh hùng gì ? – không phải do hắn, Bạch Anh sao phải từ nơi cao như vậy nhảy xuống …”
“Đó là đáng đời người Không Tang!” Đinh cười lạnh lùng, dáng cười đó khiến khuôn mặt nàng vốn trong sáng hồn nhiên bỗng trở lên lãnh khốc, “Còn nói giao nhân chúng ta thấp kém, không phải người chỉ là súc vật – nói như vậy, thái tử phi Không Tang mê luyến giao nhân kia không phải càng ti tiện sao?”
“Câm miệng!” Khuôn mặt người áo đen bỗng nhiên trầm xuống, lớn tiếng quát.
Nhưng mà Đinh đang nói rất hả hê, không hề nghe theo, tiếp tục cay nghiệt mà phát tiết: “Hải Hoàng đã trở về, Long thần chắc chắn cũng sẽ thoát ra khỏi vực Thương Ngô. Chờ giao nhân chúng ta một lần nữa phục quốc, liền đem tất cả mọi người trên Vân Hoang giết.”
“Bốp” , người mặc áo đen vẻ mặt giận dữ, không đợi nàng nói xong, giơ tay đánh Đinh ngã xuống đất.
“Chủ nhân …” Khóe miệng bị đánh có vết máu, Đinh sửng sốt một chút, có gắng từ mặt đất đứng lên, bỗng nhiên khóc lớn, ôm lấy chân hắn: “Xin lỗi …, ta biết sai rồi ! Ta đã quên quận chúa Bạch Anh là sư muội của chủ nhân … Nhưng, nhưng ta vừa nghĩ đến người Không Tang kia, ta lại nhịn không được …”
“Đinh … Ngươi biết ngươi hiện đã nói giống như cái gì không? Cùng đám cầm thú ngươi căm thù kia cũng chẳng khác nhau là mấy!” Người mặc áo đen thở dài, cúi đầu vuốt mái tóc của nàng, nhìn nàng tháp giọng hỏi: “Ngươi muốn giết tất cả người Không Tang và Băng tộc phải không ? Nhưng ta cũng là người Không Tang đó …”
“…” Đinh khóc thút thít, chẳng nói lên lời: “Nhưng chủ nhân là người tốt.”
“Ta trước đây cũng từng giết rất nhiều người, cũng đã từng nuôi nô lệ giao nhân.” Ánh mắt hắn sâu xa, hơi thở dài: “Không có cái gì là tuyệt đối. Đinh, ngươi còn quá nhỏ, không biết thế gian phức tạp – thế nhưng, ngươi đã theo ta đi khắp Vân Hoang, hy vọng ngươi có thể từ đó học hỏi mà trưởng thành hơn, làm cho lòng của ngươi có thể phân biệt được trắng đen phải trái.”
“Dạ.” Đinh dùng sức gật đầu, ôm lấy đầu gối của hắn: “Chủ nhân, ta sẽ cố gắng học hỏi, ngươi nghìn vạn lần không được vứt bỏ ta.”
Hắc y nhân mỉm cười vỗ vỗ đầu của nàng: “Ta nếu như đã muốn vứt bỏ ngươi mà đi, ngươi có thể đi theo được sao ? Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, ngươi xem nước mắt đã được đầy một vốc rồi, ngay cả lộ phí cho chúng ta đi đến Trung Châu cũng đủ rồi.”
Hắn lau khuôn mặt của Đinh, lau đi nước mắt của nàng, sau đó mở rộng bàn tay: trên lòng bàn tay chặn nước mắt là rất nhiều hạt minh châu sáng láng rực rỡ. Giao nhân dệt nước thành lụa, nước mắt rơi xuống hóa thành minh châu, người trên lục địa đối với châu báu tham lam vô độ, đó là nguyên nhân bộ tộc giao nhân luôn luôn bị săn bắt, nuôi dưỡng làm nô lệ.
Đinh vội vàng lau mắt, tìm kiếm những hạt ngọc rơi tản mát trên cỏ – bản thân đã lâu chưa từng khóc, bây giờ tích cóp nhiều một chút sau này cũng có thể bán lấy tiền.
Trầm mặc hồi lâu, người mặc áo đen nhìn chấm nhỏ Bạch tháp ở cuối trời đột nhiên buồn bã nói: “Tháp rất cao a … Nha đầu đó lại nhắm mắt nhảy xuống. Ngẫm lại khi đó nàng đang nghĩ cái gì? Khi mới vừa nghe nói tin tức ấy, ta trong nháy mắt bỗng nhiên muốn đem tất cả giao nhân giết sạch!”.
“Chủ nhân.” Nghe thấy nói tràn ngập sát khí như vậy, Đinh có chút sợ hãi: “Người, người cũng từng căm hận giao nhân như vậy sao ? Vậy tại sao khi người Không Tang đang tức giận, muốn tàn sát tất cả giao nhân ở đế đô, người lại liều mạng bênh vực chúng ta chứ ? Không phải vì vậy người cũng đã không bị xua đuổi a.”
“A … đã nói với ngươi rồi, không có cái gì là có thể tuyệt đối cả.” Người mặc áo đen cười rộ lên, lắc đầu: “Nếu chỉ có giết, không ngừng giết thì vĩnh viễn không có một cái kết thúc a … Thân là đại tướng quân Không Tang, hậu duệ của Kiếm Thánh, muốn ta tàn sát nô lệ tay không tấc sắt, ta làm không được – đương nhiên cũng là bởi vì khi đó Đinh dùng cặp mắt to nhìn ta chớp chớp mắt nữa.”
Hắn cười, xoay người nằm xuống: “Ngươi ăn đi, ta no rồi.”
Đinh đỏ mặt ăn vài miếng, bỗng nhiên nhịn không được mở miệng : “Chủ nhân …”
“Sao?” Nằm xuống bên cạnh đống lửa, người mặc áo đen dùng áo choàng bọc thân thể, đem giày kê ở đầu rồi cứ thế đi ngủ, lơ đãng trả lời.
“Con mắt ta khi còn bé rất lớn sao?” Đinh cắn củ sắn, thăm dò… Soi mặt vào nước trong thùng, Đinh khe khẽ hỏi: “Tại sao bây giờ lại không thấy to hơn với người thường một chút nào? Chẳng lẽ là khuôn mặt ta béo sao?” Hồi lâu không có nghe thấy tiếng trả lời, Đinh quay đầu lại, trông thấy chủ nhân đã gối đầu lên cái giày, đang say sưa ngủ.
“Như vậy mà ngủ được … Thực sự là kiếm khách “mạnh” nhất Vân Hoang sao?” Thiếu nữ khẽ lắc đầu cười khổ: “Cư nhiên có thể không cảm thấy giày thối?”.
***
Cũng dưới ngôi sao soi sáng, trên Kính hồ, hai cánh tuấn mã nhẹ nhàng xẹt qua sương mù trên mặt hồ, như khói từ trong nước nhảy lên.
Trên lưng ngựa, thống lĩnh là hai kỵ sỹ một nam một nữ, một đỏ một xanh.
“Thanh Nguyên, ngươi xem – sao Kim xuất hiện trên bầu trời Già Lam Thành !” Ghìm cương ngựa nhìn trời, nữ tử áo đỏ nói thì thào với bạn mình. Nàng đã không phải là thiếu nữ còn trẻ, nhất cử nhất động đều là của một nữ tử trưởng thành, phong thái làm rung động lòng người, xinh đẹp mà cao quý. Nàng vuốt vuốt tóc, nhìn bầu trời : “Haiz, sau chín mươi năm yên bình cuối cùng cũng phải chiến đấu rồi.”
Nhưng mà thiếu niên áo xanh vẫn chưa hề trả lời, chỉ là nhìn phía thành Già Lam xa xa, bỗng nhiên nói: “Hồng Diên, Thương Lưu quân đoàn!”.
Tức khắc tất cả kỵ sĩ đều đồng thời cả kinh, nữ tử áo đỏ vung tay lên, tất cả kỵ sĩ áo đen phía sau đột ngột tan thành mây khói, không còn nhìn thấy. Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới ánh sao, nơi đỉnh Bạch tháp Già Lam thành xa xa dường như có một đám mây đen nổi lên, bay nhanh hướng về phía đông.
Ánh trăng sáng, có thể thấy được đám mây đen đó tập hợp lại rồi nhanh chóng di chuyển – kia rõ ràng là mở rộng hai cánh của một con chim lớn màu đen, cùng nhau ngay nắgn xếp thành một hàng. Nhưng mà kỳ quái chính là, những chiếc cánh đó cũng không hề chuyển động giống loài chim, mà chỉ là xẹt qua không khí phát ra tiếng động kỳ quái.
“Là ‘phong chuẩn’!” Hồng y nữ tử thất kinh, “Bọn họ phái ‘phong chuẩn’ từ Già Lam thành ra!”. Ngoại trừ một lần giao nhân tạo phản ra, vài chục năm nay, chưa bao giờ thấy Thương Lưu đế quốc từng điều động “phong chuẩn”. Xem ra đây là cách thức hành động của Thập vu rồi. Chuyện xảy ra ở phía đông núi tuyết Mộ Sĩ Tháp Cách, nhanh như vậy đã bị Băng tộc biết được rồi sao?
“Cái gì?” Lấy làm kinh hãi, thiếu niên Thanh Nguyên nhìn bầu trời, ghìm cương thiên mã, “Băng di không phải đã nghiêm cấm người trong nước tin tưởng quái lực loạn thần gì đó, nói đó là Không Tang truyền nọc độc sao? Nhưng bây giờ … Bọn họ lại có thể cưỡi thần điểu bay trên trời?”.
“Đó không phải thực sự là một con chim, Thanh Nguyên. Ngươi không hay đi ra tuần tra, cho nên chưa hề chứng kiến cái đó đúng không?” Nữ tử tên “Hồng Diên” dịu dàng mỉm cười, kiên nhẫn giải thích với người đồng đội của mình: “Đó là con chim gỗ được làm từ những mảnh gỗ và mảnh nhôm – hoàn toàn là máy móc do con người điều khiển. Những con chim gỗ này từ sáu vạn bốn nghìn thước trên đỉnh Bạch tháp bay xuống, linh hoạt chuyển hướng trong không trung, có thể ba ngày ba đêm không rơi xuống đất, bay khắp toàn bộ Vân Hoang.”
“Chim gỗ có thể bay?” Thiếu niên áo xanh hít một ngụm khí lạnh, nhìn bầu trời, “Những kẻ Băng di đó … có thể có năng lực làm được như vậy? Không dùng thần lực, cũng có thể lên trời xuống đất?”.
“Thương Lưu đế quốc chế tạo mấy thứ này chẳng phải cũng là chuẩn bị cho tương lai cùng Vô Sắc thành khai chiến sao? Không thì làm sao có thể đối phó với thiên mã và chiến sĩ minh linh của chúng ta?” Hồng Diên gật đầu thở dài, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Có người nói, ngoại trừ ‘phong chuẩn ra’, bên trong quân đoàn Chinh Thiên của Thương Lưu đế quốc còn có thứ khác lợi hại hơn, ‘bỉ dực điểu’ có thể bay lượn mười ngày mà không rơi, và một thứ đến nay vẫn chưa ai thấy qua – ‘già lâu la’.”
“Bọn chúng mạnh như vậy sao?” Thanh Nguyên lẩm bẩm tự nói, khuôn mặt có vẻ lo âu: “Nếu như vậy, người Không Tang chúng ta muốn lại thấy ánh mặt trời không biết phải đợi tới khi nào?”
“Hối hận rồi sao? Thanh Nguyên?” Hồng Diên nở nụ cười, nhìn vào thiếu niên: “Lúc đầu nếu như ngươi đi theo phụ thân gia nhập Băng tộc bên kia, bây giờ có lẽ ở núi Cửu Nghi phương bắc làm Vương rồi! Đâu phải trải qua cuộc sống không thấy mặt trời.”
“Xích vương, ngươi không nên châm chọc ta.” Thanh Nguyên cười cười: “Ta chưa từng hối hận.”
Xích vương Hồng Diên không nói gì, nhìn vị Thanh vương – người trẻ tuổi nhất trong các vị vương, bỗng nhiên gật đầu: “Như vậy ta hỏi ngươi, năm đó ngươi vì sao không cùng phụ vương ngươi đi? Vì sao muốn cùng năm vị vương chúng ta cố thủ Già Lam thành? Ai chẳng nói Già Lam Thành sớm muộn cũng thất thủ, ca ca ngươi cũng theo phụ vương ngươi đi, ngươi vì sao không đi chứ?”.
“Xích vương, ngươi nghi ngờ ta sao?” Dường như bị động đến vết thương lòng, Thanh Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nữ tử lớn tuổi.
“Không hổ là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Hạ ngự sử … Khi vương triều thối nát, Hạ ngự sử vẫn còn có khí phách.” Hồng Diên vuốt vuốt tóc, thản nhiên nở nụ cười, cúi đầu vỗ vỗ cổ con ngựa: “Chúng ta nhanh chóng quay về đem tin tức Băng di điều động ‘phong chuẩn’ bẩm báo hoàng thái tử và Đại ti mệnh đi!”
Thiên mã đầu hí dài một tiếng, mở rộng hai cánh.
Khi tuấn mã bay lên không, Xích vương ngoảnh đầu lại nhìn một chút phía đông Vân Hoang: “Kỳ lạ … Hoàng thái tử đã quay trở về, “phong chuẩn” tại sao còn muốn đi đến phương đông chứ?”.
***
Cùng lúc dưới bầu trời sao, có người dựa cửa sổ nhìn. Đó là một mỹ phụ trung niên, người mặc chiếc váy màu tím nhạt thêu một vài bông hoa cùng trăm con bướm, lụa hồng quấn quanh ngực, da trắng hơn tuyết, giữa cổ có một chuỗi bạch ngọc, trên cánh tay đeo vòng vàng điểm hạt ngọc bích, tóc dài búi cao, cài một ngũ phượng hàm châu trâm. Lông mày như vẽ, mắt trong như thu thủy, nhưng là ẩn chứa vẻ dày dạn phong trần.
Rõ ràng là một nữ tử sống giữa phong trần, nhưng lại ngửa mặt trông lên bầu trời.Tất cả những tiếng ồn ào, tiếng hét, tiếng cười, tiếng đẩy bài, tiếng đổ xúc xắc đều không lọt vào trong lòng nàng. Nàng nhìn Bạch tháp trong màn đêm đứng sừng sững tại chân trời, lẩm bẩm tự nói: “Sao kim đã xuất hiện rồi … Loạn lạc nổi lên, hắn cũng nên tới rồi chứ.”
“Như Ý phu nhân! Tới đây cùng nhau uống một chén!” Phía sau bỗng nhiên có người duỗi một tay tới, ôm vai của nàng, giọng nói la hét say khướt, mùi rượu đập vào mặt. Người được gọi là “Như Ý phu nhân” bị cắt đứt ý nghĩ, thầm nhíu lông mày một chút, nhưng trên mặt lại nổi lên tươi cười, xoay người sang chỗ khác: “Ôi, Tiết gia tối nay thần sắc rất tốt a, hẳn là đã thắng không ít tiền?”.
“Khà khà, đúng vậy ! Lão tử tối nay rất vui vẻ! Tới tới tới, bà chủ mau tới uống một chén …” Người đàn ông khuôn mặt đỏ hồng cười lớn ôm lấy nữ tử, đem chén rượu đã uống một nửa đưa tới trước mặt nàng, “Cửa tiệm của ngươi nấu ra ‘túy nhan hồng’ mà phu nhân cũng như vậy, làm cho người ta vừa nghe liền say rồi…”.
Như Ý phu nhân cũng không từ chối, cười cúi đầu uống một ngụm: “Như Ý đổ phường thật sự có thể như Tiết gia nói sao? Sau này Tiết gia cần phải chiếu cố nhiều hơn mới được nha!” Sau đó quay đầu lại vẫy vẫy khăn, lớn tiếng gọi: “Thúy nhi! Ngươi chạy đi đâu rồi? Còn không mau qua đây chăm sóc Tiết gia!”
Khó khăn ứng phó khách nhân này rồi, bà chủ của đổ phường đi vào phía sau bình phong. Tiếng ồn ào bên cạnh liên tục truyền đến, xa hoa truỵ lạc, ăn uống linh đình, Như Ý phu nhân lại cố tránh mọi người, tiếp tục một mình nhìn về bầu trời đêm ngẩn người.
“Phu nhân.” Đột nhiên, tỳ nữ theo bên mình Thải Hà vội vã từ bên trong ra, vẻ mặt kinh hãi, bước nhanh đến bên tai Như Ý phu nhân, thấp giọng nói: “Phu nhân, bên trong có người muốn gặp người.”
Như Ý phu nhân đang xuất thần, thình lình bị làm cho giật mình, mở miệng mắng một câu: “Ngươi hồ đồ rồi sao? Có khách đến cũng là theo bên ngoài đi vào, nói như thế nào lại là ở bên trong chờ?”.
“Không,” Sắc mặt Thải Hà trắng bệch, cắn khóe môi, chỉ chỉ vào phía trong: “Người kia không biết làm sao tiến vào! Bên ngoài có nhiều cô nương và gã sai vặt như vậy, ai cũng không nhìn thấy. Phu nhân … Ta thấy người kia có điểm quỷ quái à.”.
“Sao?” Nghe được tỳ nữ nói như vậy, Như Ý phu nhân chẳng những không hoảng sợ, ngược lại ánh mắt chợt sáng rực lên, thân thể bỗng nhiên run rẩy đứng dậy, đẩy ra Thải Hà, bước nhanh vào phía trong.
Trong phòng vẫn còn một cây nến như lúc nàng đi ra ngoài, ánh sáng ảm đạm, bóng đồ dùng trong phòng in lên bốn bức tường những hình thù quái dị, mờ mờ ảo ảo. Như Ý phu nhân đi vào liền đóng cửa, muốn thắp đèn ở bốn góc lên.
“Không cần đốt đèn, dù sao cũng nhìn không thấy.” Đột nhiên có một thanh âm từ bên trong phòng truyền ra, lãnh đạm mà mệt mỏi. Tiếng nước ào ào vang lên, một người vắt tóc đang ướt đẫm, từ chậu rửa mặt ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng lờ mờ của cây nến, Như Ý phu nhân thấy được một mái tóc dài màu xanh da trời – đó là điểm đặc trưng của đồng tộc. Tuy rằng là nam tử, nhưng trên mười ngón tay của vị khách lạ đều mang nhẫn, phía trên có sợi tơ trong suốt nối vào – đầu kia của sợi tơ nối với một người gỗ đang nằm ở trong lòng hắn.
Như Ý phu nhân kinh ngạc nhìn cái bóng của người khách xa lạ, cả người nam tử cao lớn đó đều ở trong bóng tối, chỉ thấy được hính dáng chung. Một phần ánh sáng ngọn nến chiếu vào một bên mặt của hắn, làm cho một nửa khuôn mặt trong bóng đêm hiện ra.
Tuy rằng chỉ là nửa mặt cũng đã làm cho không một ai nhìn thấy, ngay cả Như Ý phu nhân cả kinh, ngây người.
“Ngươi, ngươi là …” Nàng run giọng nói, nhìn người đứng ở trong bóng tối, bởi vì kích động mà nói không ra lời. Nửa khuôn mặt trong bóng tối bỗng nhiên cười kỳ quái, ném khăn tay vào trong chậu rửa mặt, từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, vươn tay ra: “Như di, không nhận ra ta sao? Một trăm năm rồi, không phải các ngươi còn đang chờ ta trở lại sao?”.
“Thiếu chủ Tô Ma!” Như Ý phu nhân bỗng nhiên bổ nhào tới, quỳ rạp xuống dưới chân người kia, ôm lấy hai chân của hắn, để cái trán chạm vào đầu ngón chân, kích động đến khóc thành tiếng: “Thương hải tang điền cũng chờ người trở về!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.