Chương 46
Thương Nguyệt
02/01/2023
Bên ngoài ánh tà dương đỏ như máu, mỗi giây mỗi khắc
đều có sinh tử kịch biến. Nhưng mà trong gian phòng lại là một màu hắc
ám, an tĩnh đến nặng nề.
“Haizz…bên ngoài nhìn có vẻ rất náo nhiệt.” Trong căn phòng tối đen, cùng với người thương nhân châu báu trẻ tuổi nói chuyện mấy canh giờ, trong lúc Mộ Dung Tu cúi đầu suy nghĩ, Chân Lam ở trong chỗ tối om nghiêng đầu, nghe tiếng gào thét bên ngoài, có chút không cam lòng mà thì thào, “Mà ta lại chỉ có thể ở chỗ này lãng phí nước bọt.”
“Những lời của hoàng thái tử điện hạ vừa rồi…” Ngập ngừng chốc lát, Mộ Dung Tu cuối cùng không thể đưa ra quyết định có nhận lời đề nghị của hoàng thái tử Không Tang hay không, lúng ta lúng túng, “Thế nhưng tại hạ đến Vân Hoang là nhận sự ủy thác từ thân phụ và dòng họ, ước hẹn ba năm, nếu như trong ba năm mà không trở lại, Mộ Dung gia sẽ thay đổi con trưởng, đến lúc đó mẫu thân…”
Nhưng mà vừa mới nói xong hai ba trong một đống lý do, hắn mới phát hiện Chân Lam căn bản không có nghe. Hoàng thái tử Không Tang sau khi du thuyết một hồi với hắn, lúc này lại đang ở trong bóng tối cúi đầu, kéo mở tấm màn rủ xuống, nhìn đống ánh sáng trắng không có hình thể ở bên trong.
Màu trắng vô hình vô chất đó ở bên trong gian phòng tối om lưu chuyển, chiếu sáng yếu ớt làm hiện ra khuôn mặt trầm ngâm của hoàng thái tử Không Tang sau áo choàng.
“Trời đã tối, tại sao còn không ngưng tụ lại?” Trong tay của Chân Lam cầm chiếc nhẫn Hậu Thổ, thì thào nói với hư không, “Bạch Anh, nàng sẽ không thực sự xảy ra chuyện chứ?” Nhưng mà kỳ quái chính là chiếc nhẫn Hậu Thổ bị hắn nắm ở trong tay dường như cũng cảm thấy bất an đến cực độ, không ngừng nảy lên. Chân Lam chỉ có một tay, nắm chặt chiếc nhẫn ở lòng bàn tay, đặt vào bên cạnh người Bạch Anh đã mất đi hình thể.
Lần thứ hai buông màn xuống, Chân Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Mộ Dung Tu, gật đầu với vị thương nhân châu báu trẻ tuổi đến từ Trung Châu này: “Ta cũng chỉ là đề nghị, về phần có đồng ý hay không là do ngươi — nhưng mà…” Nói đến đây, hoàng thái tử Không Tang hơi dừng lại chút, khóe miệng mỉm cười, ý vị thâm trường: “Ta đã đọc qua sách sử của người Trung Châu các ngươi — lúc đế quốc ‘Tần’ của người Trung Châu các ngươi khai quốc, có một vị thương nhân lớn tên là Lã Bất Vi đúng không?”
Bỗng nhiên nói một lời ngoài đề như thế làm cho Mộ Dung Tu ngạc nhiên một chút sau đó lại trầm mặc xuống.
Trong lúc Mộ Dung Tu cân nhắc, Chân Lam chờ đợi câu trả lời thuyết phục, gian phòng tối đen rơi vào cảnh ngưng trệ trầm mặc. Đột nhiên, gian phòng kín mít lại phảng phất như có gío nhẹ thổi — những tấm màn buông xuống nhẹ nhàng phe phẩy ra bốn phía, tựa như bên trong có gió đang bay tràn ra bốn phía.
“Bạch Anh!” Tại khoảnh khắc tấm màn thổi ra, Chân Lam mở miệng kinh hô, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch — làm sao vậy? Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là bỗng nhiên bị tan rã rồi ư? Hẳn là đã tới lúc mặt trời lặn, vì sao còn không thấy nàng ngưng tụ lại?
Hắn muốn đi tới nhìn minh linh vô hình dưới tấm màn, nhưng mà trong lúc đó đột nhiên phát hiện cơ thể của bản thân mất đi chống đỡ.
Bên ngoài, mặt trời đỏ đột nhiên biến mất nơi đường chân trời trên đại địa Vân Hoang.
Lúc lực lượng của Chân Lam biến mất, giây phút chiếc áo choàng rỗng ruột mang hình người đứng thẳng bỗng nhiên xụi lơ, tấm màn mở ra, một đôi bàn tay tái nhợt thò ra, ở trong đêm tối đón lấy đầu người và cánh tay cụt đang rơi xuống, lặng lẽ ôm chặt lấy. Bên trong tấm màn rủ xuống, ở trên ngón giữa của cánh tay phải tái nhợt, chiếc nhẫn Hậu Thổ sáng láng rực rỡ, phát ra hào quang làm căn phòng tối đen được chiếu sáng rực lên.
Ở giữa ánh sáng chói như vậy, Mộ Dung Tu nhìn thấy một cảnh cực kì quỷ dị: hoàng thái tử Không Tang đang tự nói chuyện một mình bỗng nhiên uể oải, đầu và cánh tay phải rơi thẳng xuống, rơi vào trong một đôi tay tái nhợt ở trên giường – vị thương nhân châu báu từ Trung Châu tới đột nhiên trong lúc đó cảm thấy ớn lạnh, thét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo lui về phía sau tới tận cạnh cửa.
“Nàng sao giờ mới khôi phục lại?” Rơi vào giữa khuỷu tay hư ảo của cô gái minh linh, đầu của Chân Lam lại như thở phào nhẹ nhõm, cánh tay phải đã đứt liền tới vỗ vai của đối phương, “Không có việc gì rồi chứ?”
Ngay khoảnh khắc đầu người rơi xuống mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Tu hầu như không tin vào hai mắt và lỗ tai của mình, chỉ cảm thấy cảm giác ớn lạnh ở trong lòng bốc lên – những người này…những…người Không Tang này tại sao lại quỷ dị như vậy? Bọn họ …không phải người? Bọn họ không phải người?! Hắn cũng không thèm để ý đến đề nghị mà vừa rồi Chân Lam đưa ra, không chút nghĩ ngợi, lập tức gánh cái sọt, kéo cánh cửa, chạy ra khỏi căn mật thất tối đen này.
“Ơ, đừng chạy a! Đừng sợ…” Chân Lam vừa thấy Mộ Dung Tu rời đi liền mở miệng nói.
“Có người nào thấy ngài như vậy mà có thể không sợ?” Cánh tay trắng nhợt đem cái đầu ôm lấy, nhấc tay kéo lại cánh tay cụt đang ôm bả vai của mình, hợp cùng với chiếc áo choàng trống rỗng, tất cả đặt lại trên giường. Trong bóng tối, bạch y nữ tử mỉm cười cúi đầu xuống.
“Nàng lẽ nào sợ?” Lấy ngón tay thay chân, cánh tay gãy bò ở trên giường, muốn đi ra kéo vị thương nhân châu báu trở về, thế nhưng vừa ra đến ngoài cửa, sắc trời đã hoàn toàn tối, Chân Lam chỉ cảm thấy bản thân không hề có sức lực. Đầu người không thể di động, ở trên giường đảo con mắt nhìn về cô gái minh linh, tức giận.
“Ta cũng không phải là người.” Bạch Anh cúi đầu mỉm cười, dùng áo choàng cuộn thành một bọc, đem đầu người và cánh tay gãy bọc lại, sắc mặt lo lắng, “Bên ngoài như thế nào rồi? Na Sinh và Hoàng Thiên vẫn bình an sao? Ta làm phiền hà ngài?… ‘thập giới’ của Tô Ma rất lợi hại, ta bị đánh tan hồn phách, gần như trời tối đen rồi cũng không thể hổi phục được.”
“Cái nha đầu Na Sinh kia…hẳn là không có việc gì đâu.” Dưới bọc áo choàng, Chân Lam cố hết sức giãy dụa, không muốn bị thê tử đóng gói đóng gói lại, “Ta còn không cảm ứng thấy ‘Hoàng Thiên’ có nguy hiểm – hơn nữa có Tây Kinh và Tô Ma ra mặt bảo vệ, cho dù Chinh Thiên quân đoàn và Vân Hoán cũng sẽ không làm gì được cô ấy.”
“Tô Ma bảo vệ?” Tay của Bạch Anh đang bọc lại áo choàng dừng lại một chút, vô cùng kinh ngạc, “Sao có thể như thế? Hắn đối với bất cứ người hay chuyện gì liên quan đến Không Tang đều hận thấu, không giết Na Sinh đã coi như là nhân từ rồi… Hắn đi bảo hộ Na Sinh sao?”
Cánh tay cụt vừa đẩy vừa kéo, rốt cục làm cho áo choàng bị xé ra tạo một cái lỗ hổng, đầu người xông ra, há mồm thở dốc, nhưng mà con mắt lại nhìn bạch y nữ tử, cười một cách kỳ lạ, chậm rãi nói: “Đúng vậy, hắn đi mang Na Sinh trở về — bởi vì ta nói với hắn, nếu như không nhanh mang Hoàng Thiên về cho nàng chữa thương, nàng sẽ hồn phi phách tán, không thể ngưng tụ lại nữa…”
“Nói bậy.” Bạch Anh kinh ngạc phản bác, “Không cần phải có Hoàng Thiên, chỉ cần mặt trời lặn ta liền có thể ở trong bóng đêm phục sinh lại.”
Nhưng mà nói đến đây, cô gái bỗng nhiên dừng lại, hiểu ra. Hơi hơi buông tầm mắt xuống, nhìn khuôn mặt của Chân Lam trên giường, cũng không nhìn rõ ra là vẻ mặt gì, thấp giọng hỏi: “Ngài…lừa hắn?”
“Xuỵt…” Chân Lam nhỏ giọng, “Nghìn vạn lần đừng để hắn biết — nàng hiểu hậu quả sẽ thế nào đấy.”
Tiếng chém giết ở bên ngoài đã hoàn toàn trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng lách tách do những đống đổ nát còn đang tiếp tục cháy, ánh lửa chiếu vào trong phòng, mờ mờ ảo ảo. Đầu người nhìn lên người vợ minh linh đã không còn cơ thể thực, bạch y nư tử cũng hạ tầm mắt nhìn hắn — giây phút hai đôi mắt nhìn vào nhau, trong bầu không khí trầm mặc lại giống như có mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
“Chán ghét sao? Tình huống hiện nay nhất định phải nhờ vào lực lượng của hắn mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn.” Giữa lặng im, biết rõ bản thân đã chạm đến điều không nên chạm đến nhất, hoàng thái tử Không Tang lại ngẩng mặt nhìn thái tử phi, lại cười cười: “Ta chung quy là hoàng thái tử của người Không Tang, thân phận này nàng và ta đều phải nhớ kỹ — ta không thể không làm một vài việc.”
Bạch Anh không nói gì, cũng chỉ là cúi đầu nhìn Chân Lam, trên khuôn mặt hư huyễn không nhìn ra biểu tình gì.
” Ta biết. Ngài cuối cùng vẫn không thể luôn luôn hi hi ha ha…” Rất lâu sau đó, dường như ngay cả tiếng thiêu đốt ở bên ngòai cũng đã không còn nghe thấy nữa, trong lúc trầm mặc đến nghẹt thở, Bạch Anh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tựa như ta cuối cùng cũng không thể suốt đời mơ một giấc mộng không thực tế — mười vạn người dân vong quốc ở trong Vô Sắc thành không thể nhìn thấy mặt trời, đây mới chính là điều chúng ta phải đối mặt.”
Sau trăm năm, trở thành hoàng thái tử phi Không Tang, nàng dù sao đã không còn là cái thiếu nữ nhảy từ trên Bạch tháp xuống nữa.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, khuôn mặt trên đầu người bỗng nhiên thở phào một hơi, nét cười bình tĩnh nãy giờ vẫn cố gắng duy trì bị loại bỏ, thay bằng một nụ cười vô cùng mệt mỏi mà lại vui mừng, cánh tay cụt giơ lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mang nhẫn Hậu Thổ của Bạch Anh: “Thật may mắn, còn có nàng cùng ta sóng vai chiến đấu.”
“Nói lời này…thật sự có thể như Tinh Tôn đại đế và Bạch Vi hoàng hậu nghìn năm trước.” Sự hiểu nhau đã hình thành trong suốt trăm năm qua, bao dung cả sự không hài lòng nho nhỏ lúc vừa rồi, Bạch Anh nhịn không được liền nở nụ cười, nhớ tới lúc chính mình ở trên Bạch tháp tiếp thu dạy bảo về lễ tiết hoàng gia, từng nghe qua nữ quan nói về 《 Lục hợp thư. Vãng thế lục 》, bên trong kể lại câu chuyện về đế vương và hoàng hậu Không Tang đã khai quốc.
“Khi biển cả lan tràn, Đế và Hậu xuất thân hàn vi, sóng vai nhau cùng xây dựng thiên hạ. Bạch Vi hoàng hậu tính tình cương nghị, thường cùng ở bên chỉ huy, giúp Đế định thiên hạ. Bốn phương quy về một, sáng lập Bì Lăng vương triều, Đế và Hậu cùng nhau nắm giữ Vân Hoang, Hậu có hai người anh, đều phong làm vương làm tướng, một thời quyền khuynh thiên hạ. Đế thường nói với Hậu: “Có nàng cùng sóng vai lúc thời loạn, thật là may mắn.”
“Hậu qua đời, lúc tuổi ba mươi tư. Đế rất buồn, mệnh lệnh cho Đại ty mệnh xây dựng Bạch tháp, ngày đêm ở thần điện trên đỉnh tháp cầu nguyện, hy vọng có thể đưa nguyện vọng lên trời, mong rằng được làm bạn cả đời. Đế tại vị trong năm mươi năm, thu Nam Trạch, bình Bắc Hoang, diệt Hải Quốc, rung động cổ kim, nhưng vẫn để trống vị trí hoàng hậu, mỹ nhân phi tần sủng hạnh nhiều nhưng không dài lâu. Thường một mình ở đỉnh Bạch tháp nhìn trời, buồn bực sầu não không vui. Gần khi về già tin vào luân hồi là có thật, lập ra tổ huấn, lệnh các triều đại Không Tang từ nay về sau, ngôi vị hoàng đậu đều phải là từ trong Bạch tộc tuyển chọn ra.”
Lời thuật lại như thế được lưu truyền qua từng đời hoàng thất Không Tang, trở thành căn cứ để lập nên hoàng hậu qua nhiều thế hệ.
Năm đó chính mình mới mười lăm tuổi, khi ở trên đỉnh Bạch tháp cao vạn trượng, rời xa mọi người, đối mặt với một tương lai không thể đoán trước. Mãi cho đến khi nghe được câu truyện cũ như thế thì trong ngực mới có một tia hy vọng — hoá ra Không Tang còn từng có một cuộc hôn nhân hoàng thất mỹ mãn như vậy. Nhưng mà thiếu nữ chưa từng nghĩ tới, lúc đó đã không còn là năm tháng khai quốc nghìn năm trước, trong lúc thịnh thế thái bình an nhàn này, khi mỗi một cuộc hôn nhân đều trở thành cơ hội liên minh quyền lực, sau khi không thể phản kháng mà bị gán vào nhau, qua các triều đại đã có bao nhiêu hoàng thái tử kiêu ương ngạnh và quận chúa Bạch tộc mảnh mai tôn quý cho dù làm bạn với nhau cả đời thì cũng có thể có bao nhiêu phần tình nghĩa?
Tựa như chính nàng và Chân Lam, ngay lúc vừa mới đầu cũng đã là…không thể ngờ tới, sống chết thay đổi, long trời lở đất, đến cuối cùng giống như lịch sử tái diễn, chỉ còn lại hai người bọn họ phải sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai đối mặt tất cả may rủi.
“Tinh Tôn Đế và Bạch Vi hoàng hậu? Ai muốn giống như bọn họ!”
Tâm tư bị một câu nói nọ làm xúc động, đột nhiên liền như như gió nhẹ bay đến nghìn năm trước. Đem tâm tư của nàng gọi trở về là một câu nói trầm giọng của Chân Lam, lại giống như chạm phải nỗi đau, câu nói đó tràn đầy sự tức giận. Bạch Anh ngẩn ra, cúi đầu nhìn Chân Lam. Bỗng nhiên thấy vầng trán bình thường luôn thong dong rộng rãi của hắn, không ngờ lúc này lại có vẻ vô cùng sợ hãi và căm hận, hắn giữ lấy nàng nói: “Đừng nói như vậy, hai ta tuyệt đối , tuyệt đối sẽ không bao giờ giống bọn họ!”
Bị giọng điệu kịch liệt như vậy làm cho hoảng sợ, Bạch Anh giật mình, lập tức cười khổ: “Đủng rồi… Ta làm sao có thể so sánh với Bạch Vi hoàng hậu. Nàng đã phụ tá Đại đế khai sáng đế quốc, mà ta, bản thân có lực lượng ‘Hộ’ của Hậu Thổ nhưng lại bỏ mặc quốc gia không quan tâm, để Băng tộc thừa cơ tiến đánh…Một tội nhân làm mất nước, thì làm sao có thể so sánh với hoàng hậu được.”
“Haizz…bên ngoài nhìn có vẻ rất náo nhiệt.” Trong căn phòng tối đen, cùng với người thương nhân châu báu trẻ tuổi nói chuyện mấy canh giờ, trong lúc Mộ Dung Tu cúi đầu suy nghĩ, Chân Lam ở trong chỗ tối om nghiêng đầu, nghe tiếng gào thét bên ngoài, có chút không cam lòng mà thì thào, “Mà ta lại chỉ có thể ở chỗ này lãng phí nước bọt.”
“Những lời của hoàng thái tử điện hạ vừa rồi…” Ngập ngừng chốc lát, Mộ Dung Tu cuối cùng không thể đưa ra quyết định có nhận lời đề nghị của hoàng thái tử Không Tang hay không, lúng ta lúng túng, “Thế nhưng tại hạ đến Vân Hoang là nhận sự ủy thác từ thân phụ và dòng họ, ước hẹn ba năm, nếu như trong ba năm mà không trở lại, Mộ Dung gia sẽ thay đổi con trưởng, đến lúc đó mẫu thân…”
Nhưng mà vừa mới nói xong hai ba trong một đống lý do, hắn mới phát hiện Chân Lam căn bản không có nghe. Hoàng thái tử Không Tang sau khi du thuyết một hồi với hắn, lúc này lại đang ở trong bóng tối cúi đầu, kéo mở tấm màn rủ xuống, nhìn đống ánh sáng trắng không có hình thể ở bên trong.
Màu trắng vô hình vô chất đó ở bên trong gian phòng tối om lưu chuyển, chiếu sáng yếu ớt làm hiện ra khuôn mặt trầm ngâm của hoàng thái tử Không Tang sau áo choàng.
“Trời đã tối, tại sao còn không ngưng tụ lại?” Trong tay của Chân Lam cầm chiếc nhẫn Hậu Thổ, thì thào nói với hư không, “Bạch Anh, nàng sẽ không thực sự xảy ra chuyện chứ?” Nhưng mà kỳ quái chính là chiếc nhẫn Hậu Thổ bị hắn nắm ở trong tay dường như cũng cảm thấy bất an đến cực độ, không ngừng nảy lên. Chân Lam chỉ có một tay, nắm chặt chiếc nhẫn ở lòng bàn tay, đặt vào bên cạnh người Bạch Anh đã mất đi hình thể.
Lần thứ hai buông màn xuống, Chân Lam lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn Mộ Dung Tu, gật đầu với vị thương nhân châu báu trẻ tuổi đến từ Trung Châu này: “Ta cũng chỉ là đề nghị, về phần có đồng ý hay không là do ngươi — nhưng mà…” Nói đến đây, hoàng thái tử Không Tang hơi dừng lại chút, khóe miệng mỉm cười, ý vị thâm trường: “Ta đã đọc qua sách sử của người Trung Châu các ngươi — lúc đế quốc ‘Tần’ của người Trung Châu các ngươi khai quốc, có một vị thương nhân lớn tên là Lã Bất Vi đúng không?”
Bỗng nhiên nói một lời ngoài đề như thế làm cho Mộ Dung Tu ngạc nhiên một chút sau đó lại trầm mặc xuống.
Trong lúc Mộ Dung Tu cân nhắc, Chân Lam chờ đợi câu trả lời thuyết phục, gian phòng tối đen rơi vào cảnh ngưng trệ trầm mặc. Đột nhiên, gian phòng kín mít lại phảng phất như có gío nhẹ thổi — những tấm màn buông xuống nhẹ nhàng phe phẩy ra bốn phía, tựa như bên trong có gió đang bay tràn ra bốn phía.
“Bạch Anh!” Tại khoảnh khắc tấm màn thổi ra, Chân Lam mở miệng kinh hô, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch — làm sao vậy? Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là bỗng nhiên bị tan rã rồi ư? Hẳn là đã tới lúc mặt trời lặn, vì sao còn không thấy nàng ngưng tụ lại?
Hắn muốn đi tới nhìn minh linh vô hình dưới tấm màn, nhưng mà trong lúc đó đột nhiên phát hiện cơ thể của bản thân mất đi chống đỡ.
Bên ngoài, mặt trời đỏ đột nhiên biến mất nơi đường chân trời trên đại địa Vân Hoang.
Lúc lực lượng của Chân Lam biến mất, giây phút chiếc áo choàng rỗng ruột mang hình người đứng thẳng bỗng nhiên xụi lơ, tấm màn mở ra, một đôi bàn tay tái nhợt thò ra, ở trong đêm tối đón lấy đầu người và cánh tay cụt đang rơi xuống, lặng lẽ ôm chặt lấy. Bên trong tấm màn rủ xuống, ở trên ngón giữa của cánh tay phải tái nhợt, chiếc nhẫn Hậu Thổ sáng láng rực rỡ, phát ra hào quang làm căn phòng tối đen được chiếu sáng rực lên.
Ở giữa ánh sáng chói như vậy, Mộ Dung Tu nhìn thấy một cảnh cực kì quỷ dị: hoàng thái tử Không Tang đang tự nói chuyện một mình bỗng nhiên uể oải, đầu và cánh tay phải rơi thẳng xuống, rơi vào trong một đôi tay tái nhợt ở trên giường – vị thương nhân châu báu từ Trung Châu tới đột nhiên trong lúc đó cảm thấy ớn lạnh, thét lên một tiếng kinh hãi, lảo đảo lui về phía sau tới tận cạnh cửa.
“Nàng sao giờ mới khôi phục lại?” Rơi vào giữa khuỷu tay hư ảo của cô gái minh linh, đầu của Chân Lam lại như thở phào nhẹ nhõm, cánh tay phải đã đứt liền tới vỗ vai của đối phương, “Không có việc gì rồi chứ?”
Ngay khoảnh khắc đầu người rơi xuống mở miệng nói chuyện, Mộ Dung Tu hầu như không tin vào hai mắt và lỗ tai của mình, chỉ cảm thấy cảm giác ớn lạnh ở trong lòng bốc lên – những người này…những…người Không Tang này tại sao lại quỷ dị như vậy? Bọn họ …không phải người? Bọn họ không phải người?! Hắn cũng không thèm để ý đến đề nghị mà vừa rồi Chân Lam đưa ra, không chút nghĩ ngợi, lập tức gánh cái sọt, kéo cánh cửa, chạy ra khỏi căn mật thất tối đen này.
“Ơ, đừng chạy a! Đừng sợ…” Chân Lam vừa thấy Mộ Dung Tu rời đi liền mở miệng nói.
“Có người nào thấy ngài như vậy mà có thể không sợ?” Cánh tay trắng nhợt đem cái đầu ôm lấy, nhấc tay kéo lại cánh tay cụt đang ôm bả vai của mình, hợp cùng với chiếc áo choàng trống rỗng, tất cả đặt lại trên giường. Trong bóng tối, bạch y nữ tử mỉm cười cúi đầu xuống.
“Nàng lẽ nào sợ?” Lấy ngón tay thay chân, cánh tay gãy bò ở trên giường, muốn đi ra kéo vị thương nhân châu báu trở về, thế nhưng vừa ra đến ngoài cửa, sắc trời đã hoàn toàn tối, Chân Lam chỉ cảm thấy bản thân không hề có sức lực. Đầu người không thể di động, ở trên giường đảo con mắt nhìn về cô gái minh linh, tức giận.
“Ta cũng không phải là người.” Bạch Anh cúi đầu mỉm cười, dùng áo choàng cuộn thành một bọc, đem đầu người và cánh tay gãy bọc lại, sắc mặt lo lắng, “Bên ngoài như thế nào rồi? Na Sinh và Hoàng Thiên vẫn bình an sao? Ta làm phiền hà ngài?… ‘thập giới’ của Tô Ma rất lợi hại, ta bị đánh tan hồn phách, gần như trời tối đen rồi cũng không thể hổi phục được.”
“Cái nha đầu Na Sinh kia…hẳn là không có việc gì đâu.” Dưới bọc áo choàng, Chân Lam cố hết sức giãy dụa, không muốn bị thê tử đóng gói đóng gói lại, “Ta còn không cảm ứng thấy ‘Hoàng Thiên’ có nguy hiểm – hơn nữa có Tây Kinh và Tô Ma ra mặt bảo vệ, cho dù Chinh Thiên quân đoàn và Vân Hoán cũng sẽ không làm gì được cô ấy.”
“Tô Ma bảo vệ?” Tay của Bạch Anh đang bọc lại áo choàng dừng lại một chút, vô cùng kinh ngạc, “Sao có thể như thế? Hắn đối với bất cứ người hay chuyện gì liên quan đến Không Tang đều hận thấu, không giết Na Sinh đã coi như là nhân từ rồi… Hắn đi bảo hộ Na Sinh sao?”
Cánh tay cụt vừa đẩy vừa kéo, rốt cục làm cho áo choàng bị xé ra tạo một cái lỗ hổng, đầu người xông ra, há mồm thở dốc, nhưng mà con mắt lại nhìn bạch y nữ tử, cười một cách kỳ lạ, chậm rãi nói: “Đúng vậy, hắn đi mang Na Sinh trở về — bởi vì ta nói với hắn, nếu như không nhanh mang Hoàng Thiên về cho nàng chữa thương, nàng sẽ hồn phi phách tán, không thể ngưng tụ lại nữa…”
“Nói bậy.” Bạch Anh kinh ngạc phản bác, “Không cần phải có Hoàng Thiên, chỉ cần mặt trời lặn ta liền có thể ở trong bóng đêm phục sinh lại.”
Nhưng mà nói đến đây, cô gái bỗng nhiên dừng lại, hiểu ra. Hơi hơi buông tầm mắt xuống, nhìn khuôn mặt của Chân Lam trên giường, cũng không nhìn rõ ra là vẻ mặt gì, thấp giọng hỏi: “Ngài…lừa hắn?”
“Xuỵt…” Chân Lam nhỏ giọng, “Nghìn vạn lần đừng để hắn biết — nàng hiểu hậu quả sẽ thế nào đấy.”
Tiếng chém giết ở bên ngoài đã hoàn toàn trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng lách tách do những đống đổ nát còn đang tiếp tục cháy, ánh lửa chiếu vào trong phòng, mờ mờ ảo ảo. Đầu người nhìn lên người vợ minh linh đã không còn cơ thể thực, bạch y nư tử cũng hạ tầm mắt nhìn hắn — giây phút hai đôi mắt nhìn vào nhau, trong bầu không khí trầm mặc lại giống như có mạch nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt.
“Chán ghét sao? Tình huống hiện nay nhất định phải nhờ vào lực lượng của hắn mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn.” Giữa lặng im, biết rõ bản thân đã chạm đến điều không nên chạm đến nhất, hoàng thái tử Không Tang lại ngẩng mặt nhìn thái tử phi, lại cười cười: “Ta chung quy là hoàng thái tử của người Không Tang, thân phận này nàng và ta đều phải nhớ kỹ — ta không thể không làm một vài việc.”
Bạch Anh không nói gì, cũng chỉ là cúi đầu nhìn Chân Lam, trên khuôn mặt hư huyễn không nhìn ra biểu tình gì.
” Ta biết. Ngài cuối cùng vẫn không thể luôn luôn hi hi ha ha…” Rất lâu sau đó, dường như ngay cả tiếng thiêu đốt ở bên ngòai cũng đã không còn nghe thấy nữa, trong lúc trầm mặc đến nghẹt thở, Bạch Anh ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Tựa như ta cuối cùng cũng không thể suốt đời mơ một giấc mộng không thực tế — mười vạn người dân vong quốc ở trong Vô Sắc thành không thể nhìn thấy mặt trời, đây mới chính là điều chúng ta phải đối mặt.”
Sau trăm năm, trở thành hoàng thái tử phi Không Tang, nàng dù sao đã không còn là cái thiếu nữ nhảy từ trên Bạch tháp xuống nữa.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, khuôn mặt trên đầu người bỗng nhiên thở phào một hơi, nét cười bình tĩnh nãy giờ vẫn cố gắng duy trì bị loại bỏ, thay bằng một nụ cười vô cùng mệt mỏi mà lại vui mừng, cánh tay cụt giơ lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mang nhẫn Hậu Thổ của Bạch Anh: “Thật may mắn, còn có nàng cùng ta sóng vai chiến đấu.”
“Nói lời này…thật sự có thể như Tinh Tôn đại đế và Bạch Vi hoàng hậu nghìn năm trước.” Sự hiểu nhau đã hình thành trong suốt trăm năm qua, bao dung cả sự không hài lòng nho nhỏ lúc vừa rồi, Bạch Anh nhịn không được liền nở nụ cười, nhớ tới lúc chính mình ở trên Bạch tháp tiếp thu dạy bảo về lễ tiết hoàng gia, từng nghe qua nữ quan nói về 《 Lục hợp thư. Vãng thế lục 》, bên trong kể lại câu chuyện về đế vương và hoàng hậu Không Tang đã khai quốc.
“Khi biển cả lan tràn, Đế và Hậu xuất thân hàn vi, sóng vai nhau cùng xây dựng thiên hạ. Bạch Vi hoàng hậu tính tình cương nghị, thường cùng ở bên chỉ huy, giúp Đế định thiên hạ. Bốn phương quy về một, sáng lập Bì Lăng vương triều, Đế và Hậu cùng nhau nắm giữ Vân Hoang, Hậu có hai người anh, đều phong làm vương làm tướng, một thời quyền khuynh thiên hạ. Đế thường nói với Hậu: “Có nàng cùng sóng vai lúc thời loạn, thật là may mắn.”
“Hậu qua đời, lúc tuổi ba mươi tư. Đế rất buồn, mệnh lệnh cho Đại ty mệnh xây dựng Bạch tháp, ngày đêm ở thần điện trên đỉnh tháp cầu nguyện, hy vọng có thể đưa nguyện vọng lên trời, mong rằng được làm bạn cả đời. Đế tại vị trong năm mươi năm, thu Nam Trạch, bình Bắc Hoang, diệt Hải Quốc, rung động cổ kim, nhưng vẫn để trống vị trí hoàng hậu, mỹ nhân phi tần sủng hạnh nhiều nhưng không dài lâu. Thường một mình ở đỉnh Bạch tháp nhìn trời, buồn bực sầu não không vui. Gần khi về già tin vào luân hồi là có thật, lập ra tổ huấn, lệnh các triều đại Không Tang từ nay về sau, ngôi vị hoàng đậu đều phải là từ trong Bạch tộc tuyển chọn ra.”
Lời thuật lại như thế được lưu truyền qua từng đời hoàng thất Không Tang, trở thành căn cứ để lập nên hoàng hậu qua nhiều thế hệ.
Năm đó chính mình mới mười lăm tuổi, khi ở trên đỉnh Bạch tháp cao vạn trượng, rời xa mọi người, đối mặt với một tương lai không thể đoán trước. Mãi cho đến khi nghe được câu truyện cũ như thế thì trong ngực mới có một tia hy vọng — hoá ra Không Tang còn từng có một cuộc hôn nhân hoàng thất mỹ mãn như vậy. Nhưng mà thiếu nữ chưa từng nghĩ tới, lúc đó đã không còn là năm tháng khai quốc nghìn năm trước, trong lúc thịnh thế thái bình an nhàn này, khi mỗi một cuộc hôn nhân đều trở thành cơ hội liên minh quyền lực, sau khi không thể phản kháng mà bị gán vào nhau, qua các triều đại đã có bao nhiêu hoàng thái tử kiêu ương ngạnh và quận chúa Bạch tộc mảnh mai tôn quý cho dù làm bạn với nhau cả đời thì cũng có thể có bao nhiêu phần tình nghĩa?
Tựa như chính nàng và Chân Lam, ngay lúc vừa mới đầu cũng đã là…không thể ngờ tới, sống chết thay đổi, long trời lở đất, đến cuối cùng giống như lịch sử tái diễn, chỉ còn lại hai người bọn họ phải sống nương tựa lẫn nhau, sóng vai đối mặt tất cả may rủi.
“Tinh Tôn Đế và Bạch Vi hoàng hậu? Ai muốn giống như bọn họ!”
Tâm tư bị một câu nói nọ làm xúc động, đột nhiên liền như như gió nhẹ bay đến nghìn năm trước. Đem tâm tư của nàng gọi trở về là một câu nói trầm giọng của Chân Lam, lại giống như chạm phải nỗi đau, câu nói đó tràn đầy sự tức giận. Bạch Anh ngẩn ra, cúi đầu nhìn Chân Lam. Bỗng nhiên thấy vầng trán bình thường luôn thong dong rộng rãi của hắn, không ngờ lúc này lại có vẻ vô cùng sợ hãi và căm hận, hắn giữ lấy nàng nói: “Đừng nói như vậy, hai ta tuyệt đối , tuyệt đối sẽ không bao giờ giống bọn họ!”
Bị giọng điệu kịch liệt như vậy làm cho hoảng sợ, Bạch Anh giật mình, lập tức cười khổ: “Đủng rồi… Ta làm sao có thể so sánh với Bạch Vi hoàng hậu. Nàng đã phụ tá Đại đế khai sáng đế quốc, mà ta, bản thân có lực lượng ‘Hộ’ của Hậu Thổ nhưng lại bỏ mặc quốc gia không quan tâm, để Băng tộc thừa cơ tiến đánh…Một tội nhân làm mất nước, thì làm sao có thể so sánh với hoàng hậu được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.