Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Chương 3

Mính Hương Hoa Hồn

10/04/2014

Hắt hơi mạnh một cái,nước mũi không ngừng chảy, thân thể luôn khỏe mạnh Quan Ninh Nhi rốt cục cũng được nếm tư vị sinh bệnh.

Đầu óc nàng choáng váng,mặt đỏ hồng,Xuân Mai còn tại bên giường nàng không ngừng cảm thán nàng mệnh xấu vận khí xui xẻo,thực vất vả cùng Vương gia viên phòng,lại lúc nửa đêm bị người ta một cước đá trở về…..

Quan Ninh Nhi rất muốn ra lệnh cho Xuân Mai câm miệng,để cho nàng nghỉ ngơi thoải mái một chút,mà nàng đang muốn mở miệng,nha đầu trong phủ liền bẩm báo bên ngoài có một vị đạo sĩ đến làm loạn.

Bởi vì buổi trưa Vương gia đã ra ngoài,nàng thân là Vương phủ nữ chủ nhân,đành phải bụng làm dạ chịu ra mặt giải quyết.

Kéo thân mình nặng nề cùng đầu óc choáng váng đi ra khỏi cửa phòng,còn chưa đi tới cửa liền nhìn thấy một lão đạo sĩ nghênh ngang tiêu sái tiến vương phủ,lão nhân gia dưới cằm là chòm râu bạc tuyết trắng,mặc đạo bào ( đạo bào là áo của đạo sĩ?! ) cũ nát,tay cầm phất trần,trên lưng còn mang một cái gói to.

Lão đạo sĩ đi vào đại sảnh tìm một cái ghế gỗ dựa lớn,liền bắt đầu giơ chân bắt chéo chân ngồi xuống.

Hai bên nô bộc cùng hộ viện vây một vòng quanh lão,không phải bọn họ không đuổi người, sự thật là lão đạo sĩ này công phu vô cùng tốt,đem bọn họ đánh cho kêu cha gọi mẹ,chật vật không chịu nổi.

“Lão đạo sĩ ta đến tận đây hóa duyên,mấy đứa nhóc các ngươi tốt nhất đối với ta quy củ,nếu vô lễ với ta,cẩn thận phế chân của các ngươi.” Tuổi tác lão không nhỏ,mà tiếng nói lại như chuông lớn* khí thế khiếp người.

Quan Ninh Nhi nhu không thông khí cái mũi ( mình k biết để sao cho xuôi,để là hít 1 hơi thì nhẹ quá,mà thở hồng hộc thì… =..= ) chạy vào đại sảnh,tinh tế đánh giá lão đạo sĩ,chỉ thấy lão hạc phát đồng nhan,thân hình gầy yếu,khá lắm là lão nhân gia đạo cốt tiên phong.

“Dục,nơi này khi nào có một đứa nhóc mập?”

Đứa nhóc mập?

Mọi người nghe vậy,nháy mắt trầm mặc không nói gì.

Quan Ninh Nhi dáng người xác thực có chút đầy đặn mượt mà,nhưng nàng tốt xấu cũng là một cô nương,nói như thế nào đều cùng “đứa nhóc mập” này ba chữ không phải đi quá xa đi.

Xuân Mai thay chủ tử ấm ức,tiến lên từng bước nói : “Lão đầu nhi,ngươi đừng vội nói bậy,đây chính là Thất vương phi của vương phủ chúng ta.”

Vốn tưởng rằng lão đạo sĩ nghe được danh hiệu Vương phi sẽ lộ ra ý khiếp sợ,không nghĩ tới hắn lại đưa mắt khắp nơi,tay mân mê chòm râu,từ trên xuống dưới bắt đầu đánh giá Quan Ninh Nhi,không thấy một tia kính trọng.

“Nga? Nói như vậy,ngươi chính là cái kia vừa béo vừa ngốc còn không có mắt nhìn Quan gia tam tiểu thư?”

Nhóm nô bộc Vương phủ vừa nghe lời ấy đều có chút tức giận,lúc trước bọn họ quả thật không coi trọng vị vương phi này,nhưng sau khi nàng vào vương phủ chẳng những lễ ngộ với hạ nhân,lại còn hết lần này đến lần khác giải cứu bọn họ trong nước sôi lửa bỏng,mọi người thập phần chịu phục.

Mượn chuyện ngày hôm qua mà nói,nếu không phải Vương phi hợp thời xuất hiện giải vây,vài vị hộ viện bị gọi vào phòng luyện công,chỉ sợ hôm nay cả nhóm toàn thân đau đến không xuống giường được.

Lòng người đều là thịt mềm,Vương phi này tuy rằng nhìn qua ngây ngây ngốc ngốc,một chút tính tình cũng không có,nhưng đối với hạ nhân bọn họ tốt không phản đối,lão đạo sĩ này nói chuyện khó nghe như thế,bọn họ có thể không tức giận sao?

Xuân Mai cũng tức chết đi được,chủ tử bị nói vừa béo vừa ngốc đã muốn làm cho nàng không thể chịu được,lão già này còn bỏ thêm một cái “không có mắt nhìn”.

Chỉ có Quan Ninh Nhi như trước tình tình tốt tươi cười đầy mặt,ôn nhu hỏi : “Lão tiên sinh hôm nay đến quý phủ,là muốn hóa duyên sao?”

Hắn không khách khí gật đầu, “Lão đầu nhi ta hành tẩu giang hồ,chi phí,ăn mặc không thể thiếu bạc,gần đây đỉnh đầu có chút đau,vừa vặn đi qua nơi đây,gặp vương phủ thập phần khí phái,tráng lệ,liền nghĩ vào cửa xin chút lộ phí,nha đầu,lão nhân ta cũng không có lòng tham,chuẩn bị ba nghìn năm trăm mười vạn lượng (convert là ba năm mười vạn lượng) ngân phiếu cho ta là được.”

Mọi người nghe xong công phu sư tử ngoạm của lão đều hít một ngụm khí lạnh,này làm sao là đạo sĩ hóa duyên,rõ ràng là ác đồ cướp bóc! Nếu không phải từng chịu qua thân thủ của lão,hộ viện hai bên đã sớm xông lên cho lão một trận. (ôi ta chém! Mọi người đừng ném đá ta,vì k hiểu cái đoạn gốc nên ta mới phải chém! T___T)

Quan Ninh Nhi cũng sửng sốt,có chút khó xử nói : “Lão tiên sinh là nói giỡn với ta sao?”

Hừ lạnh một tiếng,lão đạo sĩ trừng mắt, “Cái gì nói giỡn? Ta là nói sự thật.”

“Nhưng là …Ba nghìn năm trăm mười vạn lượng là một số tiền lớn,trong một khoảng thời gian ngắn,ta khả năng không kiếm được nhiều như vậy đưa cho ngài.”

“Kiếm không được cũng không quan hệ.” Chỉ chỉ chân của mình,hắn hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, “Ngươi lại đây,kiên trì yên lặng xoa bóp chân cho lão nhân ta,đến khi lòng ta tâm tình hảo,ba nghìn năm trăm mười vạn lượng kia liền miễn.”

“Uy,lão nhân ngươi rất quá đáng,đây chính là Vương phi của nhà ta nha…..” Xuân Mai tức đến không chịu được,muốn cùng lão lý luận,lại bị chủ tử kéo trở về.

Quan Ninh Nhi tính tình tốt tiêu sái tiến lên,cười sáng sủa,cúi người xuống,liền bắt đầu bóp chân cho lão đạo sĩ.

Lão nhân kia giống như hành động của nàng cũng không ngoài ý muốn,vỗ về râu,nhắm mắt lại hưởng thụ hầu hạ của nàng.

Nô bộc một bên đều có chút nhìn không được,nhưng thấy Vương phi thực buông dáng người cẩn thận hầu hạ lão,hạ nhân bọn họ còn có thể nói cái gì? Bất quá trải qua một chuyện này,cũng đủ để chứng minh Quan gia tam tiểu thư quả nhiên là đứa ngốc tử đần độn. Ai!

“Nha đầu,lão nhân ta khát nước,phụng trà.” (dâng trà)

Quan Ninh Nhi ngoan ngoãn đứng dậy,ngã chén trà nóng hai tay dâng.

Lão đạo sĩ không khách khí tiếp nhận,tinh tế nhấm nháp,vừa lòng gật đầu, “Được,trà này uống ngon, pha bên trong là cái gì?”

“Là cánh hoa nhài,có thể nâng cao tinh thần thanh tỉnh đầu óc.”

Phụng trà xong rồi,nàng lại chạy đến phía sau lão giúp lão bóp bả vai,lão đạo sĩ thoải mái nhắm mắt lại.

Cảnh Trình Ngự một hồi trở về phủ,chính là lúc nhìn thấy một màn này.

Mọi người thấy Vương gia đã trở lại,đều tiến lên hành lễ.

Lão đạo sĩ mở hé mắt ra,giật ống tay áo Quan Ninh Nhi hỏi : “Người nọ là ai a?”

Nàng trộm nhìn Cảnh Trình Ngự liếc mắt một cái,hai má mất tự nhiên lộ ra vệt đỏ ửng, “Chàng chính là Thất vương gia,phu quân của ta.”

“Nga,nguyên lai hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh,giết người không chớp mắt Cảnh Trình Ngự a.”

Mọi người nghe vậy,lại đồng thời hít một hơi.

Lão đạo sĩ này đắc tội Vương phi không quan trọng,mà nếu đắc tội Vương gia,mạng nhỏ kia đã có thể thật không giữ được.

Chỉ thấy Cảnh Trình Ngự híp mắt đi đến trước mặt lão,hung hăng trừng mắt nhìn lão liếc mắt một cái, “Sư phụ,ngài xuống núi như nào cũng không phái người báo cho ta biết?”

Nếu không phải hạ nhân mật báo,nói cho hắn biết trong phủ có một vị khách không mời mà đến đang làm khó dễ Vương phi,hắn cũng sẽ không lo lắng vội vàng chạy về phủ ( Sal: che miệng cười gian ),không nghĩ tới vừa nhìn thấy,đối phương lại là sư phụ của mình!

Cho tới bây giờ,hắn đều không rõ chính mình để ý rốt cuộc là an nguy của Quan Ninh Nhi,hay vẫn là cái gọi là khách không mời mà đến uy hiếp vương phủ kia.

Một câu “Sư phụ” của Vương gia khiến mọi người quá sợ hãi.

Sư phụ của Thất vương gia – tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm Mạc Thượng Ly? Kia nhưng là cái đại nhân vật khó lường a.

Nghe nói,ngay cả đương kim hoàng đế thấy người này đều phải lễ ngộ ba phần,bởi vì lão chẳng những võ nghệ cao cường,y thuật rất cao,ở trong chốn võ lâm thái sơn bắc đẩu cũng so ra giữ vị trí nhỏ nhoi.

Vuốt vuốt chòm râu,Mạc Thượng Ly tức giận trừng mắt nhìn đồ đệ liếc mắt một cái,lắc lắc ống tay áo,“Ta đã dịch dung thành như vậy,ngươi cư nhiên còn nhận ra được?”

Cảnh Trình Ngự không để ý tới sư phụ,ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Quan Ninh Nhi,hai gò má nàng đỏ lửa,mắt đồng có tia vẩn đục,là điềm báo bệnh nặng,chẳng lẽ bởi vì tối qua…..

Quan Ninh Nhi hắt xì một cái,đối Mạc Thượng Ly cười,“Người quả nhiên cùng Vương gia quan hệ không phải là ít.”

Mạc Thượng Ly trừng mắt,nhíu mày hỏi:“Ngươi như thế nào đoán đươc?”

Nàng chỉ chỉ chân lão,“Nếu người thật sự là một lão đạo sĩ nghèo túng,trên chân làm sao có thể đi giày thêu đoạn mặt?” Huống hồ đây là Thất vương phủ,dám can đảm tùy tiện xông loạn (xông vào làm loạn?! ) còn có thể kiêu ngạo như thế,khẳng định là có gì đó.

“Chơi không vui,chơi không vui!” Mạc Thượng Ly chỉ chỉ đồ đệ,“Nó là cái nhân tinh(tinh là tiêu biểu,tinh túy,vv…nói chung là chỉ người thông minh,giỏi giang,tinh anh…),cưới đứa con dâu vẫn là nhân tinh,mọi người đều nói ngươi vừa ngốc lại vừa dễ lừa,xem ra nghe đồn là không thể tin.”

Thì ra là thế! Mọi người hiện tại cuối cùng cũng hiểu được Vương phi vì sao chịu để lão đạo sĩ gây khó dễ.

Mạc Thượng Ly oán giận một trận,sau đó một phen kéo chòm râu giả trên cằm,nhìn kỹ,người này hóa ra một chút cũng không già,ước chừng hơn bốn mươi tuổi,có dáng người thon dài gầy yếu,cũng coi như một vị mỹ nam tử không dễ gặp.

Lão vây quanh Quan Ninh Nhi vòng vo hai vòng,nhận thức đồng thời gật đầu,“Được,là cái cô nương có phúc khí,chỉ tiếc mệnh không tốt,gả cho đồ đệ không biết cười của ta.Ta còn chưa bước vào vương phủ,chợt nghe đến đồ đệ hư đốn ngược thê,nhìn bộ dạng này của ngươi,bệnh cũng không nhẹ a.”

Quan Ninh Nhi cúi đầu đỏ mặt,liếc mắt nhìn lén Cảnh Trình Ngự một cái.

Hắn dám có chút xấu hổ nhìn về phía nàng,thấy sắc mặt nàng không tốt,lại sau một lúc lâu bị sư phụ nhà mình ép buộc,tuy rằng tim đập có điểm áy náy,mà hắn là người ưa giữ mặt mũi,dù thấy thật có lỗi nhưng như thế nào cũng không nói nên lời.

Hắn quay đầu trừng mắt Xuân Mai đứng ở một bên,“Thất thần làm gì? Đưa Vương phi trở về phòng,bệnh không khỏi thì không được xuống giường.”

Vẻ mặt hắn hung ác ra lệnh,Xuân Mai sợ tới mức rùng mình một cái,khúm núm gật đầu xưng vâng,giúp đỡ chủ tử hướng trong phòng đi đến.



Ai,nàng thật vô dụng,chỉ dám kiêu ngạo ở trước mặt tiểu thư,đến khi gặp được Vương gia mặt lạnh này,chỉ có thể bị dọa đến phá bụng phân.

Sau khi chủ tớ rời đi,Mạc Thượng Ly đối với đệ tử cười hắc hắc,“Ánh mắt ngươi không sai,đó là cô nương có ý tứ,trêu cợt được còn đùa rất vui.”

Sắc mặt Cảnh Trình Ngự trầm xuống,không biết là bởi vì lo lắng bệnh tình của nàng,hay vẫn là bởi vì trái tim lạnh như băng kia của chính mình,nhưng lại vì nàng mà sinh ra biến hóa không thể khống chế.

May mắn Quan Ninh Nhi thân mình vốn luôn luôn rắn chắc,hơn nữa sư phụ Cảnh Trình Ngự là Mạc Thượng Ly lại là thần y nổi danh,sau khi bị buộc uống mấy chén thuốc,phòng bếp lại lấy các loại dược thiện bổ sung vào,không quá hai ngày,bệnh phong hàn của nàng liền hoàn toàn khỏi.

Mạc Thượng Ly liền như vậy hào phóng ở một phương lớn tại vương phủ,hắn bề ngoài xem ra ba,bốn mươi tuổi,nhưng hỏi cẩn thận,mới biết thực tế tuổi cư nhiên đã sáu mươi tám! Xem lão có thuật chú nan,thực tại làm cho một đám nha đầu trong vương phủ hâm mộ không thôi.

Lão thực thích Quan Ninh Nhi đồ đệ con dâu này,từ sau khi bệnh nàng khỏi,mỗi ngày đều phải đem nàng gọi tới bên người nói chuyện phiếm.

Cảnh Trình Ngự tuy rằng còn luôn tránh hé ra mặt thối,nhưng đối Quan Ninh Nhi tựa hồ đã không hề giống như trước nhìn như không nhìn.

Mấy ngày trước đây,hai thầy trò bọn họ ở trong thư phòng uống trà đánh cờ,nàng phe phẩy cây tử quạt nhỏ (quạt nhỏ màu tím) ở một bên xem náo nhiệt,trước mắt Mạc Thượng Ly tiến công sẽ làm Cảnh Trình Ngự bại trận,nàng ho nhẹ một tiếng,lấy cây tử quạt nhỏ che miệng,ở bên tai phu quân lẩm bẩm một câu.

Sau,thế cờ lập tức nghịch chuyển lớn,quân cờ của Mạc Thượng Ly bị đồ đệ giết lại thấy thành không thể giữ.

Lão nhân thua cờ,tức giận đến trừng mắt,lại thấy không thể để đồ đệ đắc ý,trong cơn tức giận liền hất tung hủy ván cờ,đem một bộ quân cờ bạch ngọc mà Cảnh Trình Ngự khó khăn lắm mới mua được làm mất vài viên.

Cảnh Trình Ngự tình tính cũng không tốt,bộ cờ yêu thích đã bị đánh mất,tức chết đi được,liền ngay lập tức hạ lệnh bắt đầu bếp ba ngày không cho phép cấp thịt cho lão nhân ăn.

Mạc Thượng Ly tuy là sư phụ của Vương gia,nhưng ở trong vương phủ,Vương gia vẫn là lớn nhất,nha đầu đầu bếp này được sai lệnh này,tuy rằng đồng tình,nhưng cũng không ai dám cãi lời mệnh lệnh chủ tử.

Mạc Thượng Ly tức giận đến không chịu được,ở trong phòng chửi ầm lên,thuận tiện đem Cảnh Trình Ngự đồ đệ không biết cười này tổ tông ba đời cũng lôi ra mắng.

Vì trấn an cảm xúc lão nhân gia,Quan Ninh Nhi đành phải vụng trộm xuống bếp,độn một nồi thịt nấm thật lớn lén lút đưa vào phòng lão.

Mạc Thượng Ly tâm tình cực kém trừng mắt nhìn nàng một trận,mới ở lúc nàng tìm mọi cách khuyên bảo,giả vờ giả vịt nói lười cùng tiểu bối so đo,sau đó vui tươi hớn hở ăn.

Vừa ăn,hắn còn một bên mắng đồ đệ,cuối cùng nhìn nàng chằm chằm nói:“Nhìn không ra ngươi kì nghệ (kỹ năng chơi cờ) cư nhiên cao như vậy,rõ ràng kết cục đã bày ra trước mặt,vừa bị ngươi nói hai ba câu liền nghịch chuyển,làm lão nhân ta thua mất hết mặt mũi.”

Quan Ninh Nhi giả ngu cười,khoát tay áo,“Con làm sao biết chơi cờ a? Lúc ấy chẳng qua thuận miệng nói,không nghĩ tới lại hại lão thua cờ,nha đầu tự biết nghiệp chướng nặng nề,cho nên vội vàng tới cửa bồi đền tội.” (vì lúc này đã rõ là sư phụ của CTN nên mình đổi cách xưng hô cho nó thân sờ mật! :”>)

Mạc Thượng Ly chậm rãi uống chén rượu nhỏ,hừ một tiếng,ánh mắt lơ đãng nhìn đến cái túi hương lộ ra bên hông nàng,“Cái kia là do ngươi tự mình thêu?”

“Người nói cái này a?”Cầm túi hương lên,nàng lắc lắc đầu,“Đây là mẹ con thêu,con mà thêu thì không được như vậy đâu.”

“Đưa cho ta coi xem.”

Nàng vội vàng đem túi hương cởi xuống,đẩy tới.

Mạc Thượng Ly đưa tay tiếp nhận,tinh tế đánh giá hoa văn trên túi hương,“Hoa mạn tịch? Có phải là Tộc hoa tộc Tháp Lạc”.Lão dùng một tay ước chừng sức nặng,một cái gương đồng nhỏ tinh xảo liền theo đó rớt ra.

Quan Ninh Nhi thấy vậy thì tiến lên,tò mò hỏi:“Người biết tộc Tháp Lạc?”

Cười cười,lão cầm lấy gương đồng ở trong tay thưởng thức,“Lão đầu nhi ta ăn muối so với nha đầu ngươi ăn cơm còn nhiều hơn,làm sao có thể không biết?”Nói xong,hoa văn cùng đồ án trên mặt gương đồng khiến lão chú ý,mắt lão nhíu lại.

“Mẹ con kể đây là do tổ tiên truyền lại,rất linh nghiệm,có thể thu phục Tuyết yêu.”

Mạc Thượng Ly vừa nghe,có hưng trí,“Thu phục Tuyết yêu?”

“Đúng vậy,theo như lời tộc Tháp Lạc,ở phía nam,nhiều năm ấm áp ướt át,mà từ sau khi người trong tộc tìm được gương đồng này,thời tiết liền xuất hiện dị thường,đầu tiên là cả hàng tuyết lớn,tiếp theo liền có người ở trong tuyết nhìn thấy Tuyết yêu thường xuyên lui tới.”Quan Ninh Nhi kể lại rất sống động,“Cho nên sau mới có người nói đây là bảo kính chiếu yêu,có thể làm Tuyết yêu hiện hình,thật sự thần kỳ.”

“Mẹ ngươi là người của tộc Tháp Lạc?”

Nàng gật đầu,“Vâng.Bất quá từ sau khi gả cho cha con liền cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới,thẳng đến khi nàng qua đời,mới đem gương này giao cho con,muốn con giữ gìn cần thận.”

Mạc Thượng Ly nghiên cứu nửa ngày,ánh mắt sâu thẳm,há mồm muốn nói,mà đến bên miệng lại nuốt xuống.

Đem gương đồng thả lại trong túi hương trả lại cho nàng,lão thản nhiên ném một câu,“Vật nhỏ này là bảo bối,giữ gìn cẩn thẩn,đừng đánh mất.”

Thấy lão nhân gia muốn nói lại thôi,biết có chuyện gì đó lão không muốn nói,Quan Ninh Nhi liền cũng không truy vấn.

Mạc Thượng Ly vừa lại đem một miếng thịt ném vào miệng,chợt nghe cửa truyền đến tiếng bước chân,có đứa hạ nhân cung kính hô to “Vương gia”.

Lão hoảng sợ,vội vàng đem thịt nuốt xuống bụng,còn thuận tay lấy một tấm vải sạch đem che lên nồi thịt trên bàn.

Quan Ninh Nhi bị bộ dáng khẩn trương của lão làm cho thực muốn cười,mà nàng còn chưa cười ra tiếng,Cảnh Trình Ngự đã bước tiến vào.

Thời tiết hôm nay sáng sủa,chỗ đau ở đùi phải của hắn cũng không có vấn đề gì,nhưng quan sát cẩn thận,tư thái đi đường của hắn cùng người bình thường vẫn là có chút bất đồng.

Gả tiến Vương phủ cũng được một thời gian,nàng sớm thăm dò hắn chỉ là nói năng chua ngoa tâm mềm như đầu hủ,vốn là con hổ giấy,tuy rằng không biết vì sao bên ngoài đồn đại nói hắn âm ngân đến cực điểm,tàn bạo vô tình,nhưng ở chung lâu,hắn trừ bỏ mặt lạnh,ở ngoài mạnh miệng,thật đúng là không tìm được ra cái tật xấu gì.

Đương nhiên,nàng cũng rất muốn biết chân của hắn vì sao mà bị thương,nhưng trong phủ từ trên xuống dưới bao gồm Tề Dương cùng Nhạc tổng quản,chỉ cần nàng bắt đầu nhắc tới đề tài này liền sắc mặt đại biến,nói vậy trong đó tất có ẩn tình.

Tuy miệng nàng không nói gì,nhưng mắt nhìn thấy,ghi tạc trong lòng,nghĩ một ngày kia chính mình nhất định phải cởi bỏ bế tắc kia trong lòng hắn.

Cảnh Trình Ngự hiển nhiên không ngạc nhiên khi thấy Quan Ninh Nhi,từ lúc trước khi hắn lại đây,cũng đã có người hướng hắn báo cáo qua.

Đôi mắt hắn nhìn đến trên bàn có vài thứ bị vải bố che mất,cũng không nói gì,chính là đi qua một phen xốc nó lên,nồi thịt nấm bị ăn đến chỉ còn một nửa hiện ra rõ ràng trước mắt.

Mạc Thương Ly mếu máo,hừ một tiếng.

Quan Ninh Nhi lè lè lưỡi,không nói một câu.

“Không coi mệnh lệnh của bổn vương ra gì,lá gan rất lớn nha.”

“Hừ! Đồ đệ không biết cười!” Mạc Thượng Ly lẩm bẩm,trên đời này còn có người nào làm sư phụ uất ức như lão sao?

Quan Ninh Nhi đứng lên lấy lòng,lôi kéo ống tay áo Cảnh Trình Ngự,“Người không cần trách cứ sư phụ,là thần thiếp tự chủ trương,làm trái lệnh cố ý đôn thịt cho sư phụ ăn,nếu người muốn phạt liền phạt thần thiếp là được rồi.”

Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái,thấy tay nhỏ bé mềm mại của nàng kéo tay áo hắn,thanh âm mang theo vài phần ngây thơ,hai cánh môi nhợt nhạt đỏ ửng,nhất thời lại nhìn đến ngây người.

Tuy rằng thiên kim danh viện trong kinh thành,các mỹ nhân nhiều không kể siết,nhưng chưa bao giờ có người nào giống nàng như vậy,làm cho hắn nhìn qua liền đáy lòng cảm thấy thoải mái.

Tuy rằng mỗi người đều nói nàng ngốc,kỳ thật hắn biến,nàng chính là tình tình tốt…..

Mạc Thượng Ly đứng ở một bên xem,cảm thấy thú vị,đồ đệ này của lão từ nhỏ liền kiêu ngạo tự phụ,kiêu ngạo bá đạo,nay toát ra vẻ mặt ôn hòa như vậy,thật sự đáng giá công hắn mãi nghiền ngẫm.

Nghe thấy một tiếng ho nhẹ,Cảnh Trình Ngự nháy mắt hoàn hồn,lúc này mới phát giác chính mình cư nhiên đối với nữ nhân nhìn đến ngây ngốc.

Bên tai không khỏi có điểm nóng lên,hắn hơi hơi tức giận,hung hăng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái (ca không sợ lác mắt hả ca?! =..=),“Ngươi cả gan làm loạn,làm trái lệnh bổn vương,xác thực nên phạt.” Trăm ngàn loại hình phạt nổi lên trong óc,cuối cùng hắn chỉ hướng cửa,“Đi pha hồ trà lại đây cho ta.”

Quan Ninh Nhi bị bộ dáng giả bộ hung ác của hắn làm cho thật muốn cười,lại sợ chính mình cười thành tiếng sẽ đem phu quân chọc não,chỉ có thể nghẹn cười,ngoan ngoãn gật đầu,“Thần thiếp đi.”

Đến khi thân ảnh mượt mà biến mất ngoài cửa,Mạc Thượng Ly mới đi lại gần,một tay lấy cánh tay khoác lên vai đồ đệ,“Đồ đệ,vi sư ta phát hiện ngươi gần đây đột nhiên trở nên đáng yêu so với trước kia.”

Cảnh Trình Ngự biến sắc,quay đầu hung hăng trừng mắt liếc sư phụ một cái,biểu tình thập phần không cho là đúng.

Mạc Thượng Ly cũng không tức giận,ngón tay còn thật sự quên không nắm lại,chậm rãi lộ ra tươi cười,“Khó trách ta xem nha đầu kia thuận mắt như vậy,hóa ra nàng là một viên phúc tinh bị ngươi nhìn trúng mục tiêu.Đồ đệ a,hảo hảo đối đãi nha đầu kia,sau khi ngươi lấy nàng vào cửa,mệnh số đã bắt đầu chậm rãi cải biến.”

“Đừng đem bộ mánh khóe giang hồ bịp người kia dùng ở trên người ta,mệnh ta do ta làm chủ,không liên quan đến trời,ta mới không tin.” Nói xong,hắn nhấc cánh tay,giơ lên là túi hương vốn theo bên người Quan Ninh Nhi bị hắn thuận tay lấy được lúc tiếp cận nàng khi nãy.

“Lấy nàng làm vợ,trừ bỏ bên ngoài không nghĩ làm cho An Lăng vương cùng người nọ,quan trọng nhất,vẫn là vì cái này.”

Truyền thuyết,công chúa tộc Tháp Lạc năm đó mất tích,trên người nàng mang theo một cái kính chiếu yêu,nó chẳng những có thể làm yêu quái hiện hình,còn cùng một cái thiên đại bảo tàng có liên quan.

An Lăng vương nhiều lần kiểm tra,thật vất vả biết được năm đó vị công chúa tộc Tháp Lạc bị Nam Nhạc bộ binh thượng thư thú vào cửa,mà nếu không có chuyện gì tác động,Quan Ninh Nhi chính là đời sau của nàng.

Sau khi An Lăng vương biết được tin tức này,tâm sinh ra một kế,phái người vào kinh cầu thân,tưởng tiên hạ thủ vi cường (kẻ ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế),lấy được có kính chiếu yêu Quan Ninh Nhi làm vợ mượn cơ hội đoạt được bảo vật,hắn tự cho là thần không biết quỷ không hay,lại xem nhẹ Cảnh Trình Ngự sớm đã nắm giữ được tin tức ấy(convert là “đồng dạng tin tức” ý chỉ Trình Ngự cũng nhận đc tin về kính chiếu yêu của Ninh Nhi)

Mà đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Cảnh Trình Ngự lúc trước sở dĩ trước mặt cả triều văn võ bá quan,nói muốn kết hôn với Quan Ninh Nhi.



“Đồ đệ,qua nhiều tuổi như vậy,ngươi tựa hồ như cũ ham thích cùng cái An Lăng vương kia đấu pháp a?”

Hắn sắc mặt lạnh lùng,gắt gao cầm túi hương trong tay,“Biết ta vì sao chậm chạp không chịu cho người trị liệu chân tàn phế này không?”

Mạc Thượng Ly nhíu mày không lên tiếng.

“Có chút hận,cần dùng thống khổ để khắc ghi.”

“Ngươi rất cố chấp.”

Hắn lạnh lùng cười,“Cố chấp không có gì không tốt,hắn nợ ta,ta phải đòi lại.”

“Nha đầu kia đâu? Ngươi lại đem nàng đặt chỗ nào?” Mạc Thượng Ly nhanh xem xét đồ đệ.“Nếu báo thù của ngươi là dựa trên phá hủy hạnh phúc của người khác mà thành,cho dù báo được thù này,ngươi có năng lực có bao nhiêu vui vẻ.”

Cảnh Trình Ngự nghe vậy,khuôn mặt cứng đờ.

Không để ý tới sắc mặt cứng đờ của hắn,Mạc Thượng Ly lấy chỗ thịt còn lại trên bàn nói:“Đồ đề,trải qua nhiều chuyện như vậy,ngươi cũng nên học được trưởng thành.”Nói xong,mang theo bầu rượu,cầm thịt,xoay người chạy lấy người.

Cảnh Trình Ngự bị sư phụ nói rõ ngũ vị tạp trần trong lòng,rõ ràng Quan Ninh Nhi chẳng qua là cái công cụ nho nhỏ trong quá trình báo thù của mình,mà hiện tại,hắn cũng không có thể không nhìn sự tồn tại của nàng.

Tinh tế thưởng thức nét đặc thù trên gương đồng,hắn nhớ tới nàng nói đây là di vật duy nhất của mẹ nàng lưu lại cho nàng.

Nàng coi vật này như bảo bối,mang theo bên mình,một chút cũng không biết nó lại dẫn tới một âm mưa,làm cho nàng vì hắn trở thành công cụ ích lợi.

Chân tướng xấu xí như vậy,không biết là gương đồng này bi ai,hay vẫn là bi ai của nàng.

Đêm xuống,một bóng đen vụng trộm lẻn vào phòng Quan Ninh Nhi,Cảnh Trình Ngự nhẹ nhàng cước bộ đi tới trước giường nàng,dựa vào ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ,nhìn kỹ nàng đã sớm ngủ say.

Dáng ngủ đơn thuần như một đứa nhỏ,hô hấp nhẹ nhàng vững vàng,nhìn nàng thật vô tội lại ôn nhu.

Nữ nhân này là Vương phi của hắn.

Sư phụ nói,nhân sinh của hắn vì nàng xuất hiện mà thay đổi.

Sư phụ còn nói,muốn hắn hảo hảo quý trọng nàng,bởi vì nàng là phúc tinh có thể xoay chuyển vận mệnh hắn.

Hắn không tin,bởi vì lớn đến như vậy,chưa từng có một người có thể hoàn toàn đi vào tim hắn.

Hắn lười yêu,khinh thường yêu,người như vậy làm sao có thể có được hạnh phúc?

Nhưng là…… Dung nhan trước mắt này làm hắn vướng bận để ý,không muốn nàng thương tâm,không mong nàng khổ sở,bởi vậy liền ngay cả hắn trăm phương ngàn kế dự đoán được gương đồng,hắn cũng không nhẫn tâm đoạt đi.

Ngón tay thon dài trên không trung miêu tả hình dáng mượt mà của nàng,hồi lâu sau,hắn mới giật mình thấy chính mình thất thố.

Hắn nhanh chóng đem túi hương lấy lúc ban ngày nhẹ nhàng nhét vào gối để đầu của nàng,không ngừng được lại liếc mắt nhìn nàng một cái,mới xoay người không tiếng động rời đi.

Quên đi,cho dù gương đồng này thực có dấu thiên đại bảo tàng,chỉ cần người nọ không có tìm đến,thứ này liền ở lại bên người nàng,để cho chính nàng bảo quản là được.

Khi bóng dáng Cảnh Trình Ngự biến mất trong bóng tối,nằm trên giường Quan Ninh Nhi chậm rãi mở hai mắt,nghiêng người nhìn phía cửa phòng khẽ bị che,thân thủ lấy ra thứ chỉ bị tắc ở túi hương dưới gối đầu của nàng.

Gương đồng hoàn hảo vô khuyết bị đặt ở bên trong,mặt trên giống như còn lưu lại hơi thở cùng nhiệt độ cơ thể của hắn.

Nàng vuốt ve qua lại nó nửa ngày,bên môi hiện lên ý cười ấm áp.

Phu quân,kỳ thật người đối với ta…..Đã muốn bắt đầu rung động phải không!

Mấy ngày gần đây trời trong xanh,ánh nắng mắt trời sáng lạn.

Quan Ninh Nhi phân phó Bích Tình nha đầu hầu hạ Vương gia,đem đệm chăn trong phòng Cảnh Trình Ngự mang ra phơi nắng.

Không chỉ có thế,nàng còn phân phó phòng bếp sau này dùng một phần nhỏ hạt tiêu,tỏi làm gia vị kích thích,toàn bộ vương phủ bất tri bất giác bị nàng cho dùng đủ loại các thức hoa tươi.

Vốn là sau hoa viên trống trải,sau khi Quan Ninh Nhi dốc lòng sửa sang lại,nay đã sắc màu rực rỡ,xuân ý dạt dào.

Bọn nha đầu trong phủ,cũng bị cảnh đẹp như vậy hấp dẫn,mỗi khi rảnh liền chạy đến sau hoa viên cùng Vương phi cùng nhau trồng hoa tưới nước.

Bởi vì Vương gia từ sau khi uống đặc chế bồ đề từ trà hoa của Vương phi,giấc ngủ đến thật ngon,tính tình cũng như vậy cải thiện, số lần hạ nhân trong phủ ăn mắng chịu phạt giảm bớt,thời gian rảnh rỗi của hạ nhân cũng nhiều.

Mà Quan Ninh Nhi lại là người phi thường không có dáng nữ chủ nhân,không chỉ đối đãi hạ nhân hiền lành,xử lý sự tình cũng có điều không lộn xộn,toàn bộ người trong vương phủ ai cũng đem nàng trở thành Bồ Tát sống mà đối đãi.

Mới đầu,mọi người cũng không biết vì sao Vương phi muốn bọn họ phơi nắng chăn,quản sự phòng bếp cũng không hiểu được vì sao Vương phi đột nhiên hạ lệnh,không cho phép bọn họ làm đồ ăn cay,mãi đến mỗi ngày mưa to,mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.

Hóa ra tật ở chân của Vương gia,vừa đến lúc mây giăng đầy trời,gặp lúc trời mưa sẽ đau trở lại,đồ ăn cay sẽ làm tăng thêm tật cũ của hắn,còn có thể làm cơn tức của hắn tăng lên,dễ dàng tức giận.

Về phần chăn,đắp ở trên người cực không thoải mái,cũng có khả năng làm Vương gia ngủ không tốt.

Mà sau khi trải qua một phen phơi dưới ánh nắng mặt trời,chăn mềm mại xõa tung,đắp ở trên người lại ấm áp,có tác dụng rất lớn trợ giúp giấc ngủ của Vương gia.

Cảnh Trình Ngự ngày thường cực thích ăn cay,hiện tại bị kiêng ăn,lại không nói thêm cái gì,cứ mỗi khi mùa mưa đến,tật cũ trên đùi hắn vẫn thường bị đau,nhưng đã không nghiêm trọng như ngày xưa đến mức khiến hắn giận dữ.

Chỉ cần nhìn hộ viện theo bồi hắn luyện công trong phủ gần đây trên người không có tăng thêm vết thương mới là có thể biết được,Vương gia mỗi khi ngày mưa đến đều phát tác,lần này rốt cục không có tìm bọn họ phiền toái.

Đối với đủ loại thay đổi,Cảnh Trình Ngự tuy rằng ngoài miệng không nói,đáy lòng lại nhịn không được có chút cao hứng,tuy rằng sư phụ lại xuất quỷ nhập thần rời khỏi vương phủ,nhưng hắn đã dưỡng thành thói quen cùng Quan Ninh Nhi cùng nhau ăn cơm ba bữa.

Hôm nay thời tiết như trước không tốt,sáng sớm trời liền lất phất mưa phùn,thằng đến chạng vạng vẫn chưa ngừng lại.

Từ lần trước sau khi bị Quan Ninh Nhi buộc tại loại thời tiết này pha nước ấm tắm,Cảnh Trình Ngự cũng phát hiện nước ấm xác thực có thể giảm bớt đau đớn trên đùi cùng tâm tình ác liệt của hắn.

Bất quá,hắn một người ngâm mình ở trong nước,trong đầu lại hiện lên hình ảnh kiều diễm,hồi tưởng lại chính mình cùng nàng tình cảnh giao hoan lần trước,thân thể liền không tự chủ được xuất hiện phản ứng.

Hắn ảo não phát hiện,từ sau khi nàng gả tiến vương phủ,đã nghiêm trọng nhiễu loạn nỗi lòng bình tĩnh ngày xưa của hắn.

“Bích Tình.” Hắn đột nhiên hướng bên ngoài tẩm phòng kêu:“Đi đem Quan…..Vương phi báo bổn vương gọi tới.”

“Vâng.” Bích Tình lên tiếng liền rời đi.

Chỉ chốc lát sau,tiếng bước chân nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền đến,một đạo tiếng nói mềm mãi cũng phiêu nhiên vang lên.“Vương gia?”

“Tiến vào!”

Thấy nàng đi vào trong phòng,giầy có điểm ẩm ướt,trên tóc còn nhỏ giọt vụn vũ châu (hạt mưa),hai gò má ửng đỏ,bạc hãn mấy phần,vô tình trêu chọc nỗi lòng đại loạn của hắn,phút chốc có chỗ tưởng đem nàng gục ở giường,hung hăng xúc động chà đạp.

Hắn nuốt nuốt nước miếng,vì ý tưởng dã man mà cảm thấy khiếp sợ.

Ảnh hưởng của nàng với hắn,đã muốn lớn đến loại tình trạng này rồi sao?

Lòng có không cam lòng,hơi hơi tức giận,hai mắt hắn không khỏi trừng lớn vài phần,“Ngươi có hay không biết chính mình làm sai cái gì?”

Quan Ninh Nhi đứng tại chỗ ngây ngốc lắc đầu,nàng vừa mới đang ở sau hoa viên bón cây,chỉ thấy Bích Tình vội vàng chạy tới nói Vương gia tìm nàng.

Lại nói tiếp,Cảnh Trình Ngự gần đây tuy rằng vẫn là lạnh lùng không ưa nói chuyện,cùng giống như trước đạm mạc,nhưng hai người đã từ tình huống nước giếng không phạm nước sông tiến bộ đến mỗi ngày cùng ăn cơm,hơn nữa,thời điểm hắn ngẫu nhiên tâm tình tốt còn có thể đưa đĩa rau cho nàng ăn.

Mà lúc này đối mặt hắn thình lình xảy ra chỉ trích,nàng có chút không biết làm sao.

Hắn ngoắc ngón tay,nàng ngoan ngoãn đi qua,đến gần liền phát hiện hắn ngực trần trụi đang ngồi ở thùng nước rộng thùng thình,để mặc tóc nổi tại trên mặt nước,hai má tuấn mỹ trắng nõn vì ngâm trong nước,nổi lên sáng rọi mê người.

Nam nhân này…..Nếu tính tình tốt một chút,tươi cười lại nhiều một chút,khẳng định là một cái nam nhân hoàn mỹ.

Đang lúc Quan Ninh Nhi oán thầm,chỉ thấy hắn mở trừng hai mắt,“Ngươi có hay không biết chính mình là cái thân phận gì?”

“Ách……” Thân phận của nàng là gì? Lời này hỏi có chút không đầu không đuôi nha.

“Ngươi nếu đã gả làm vợ ta,nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc,chẳng lẽ thị tẩm loại sự tình này còn phải để bổn vương dạy ngươi sao?” Cảnh Trình Ngự vừa dứt lời,Quan Ninh Nhi bên tai liền đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook