Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch
Chương 6
Mính Hương Hoa Hồn
10/04/2014
Tin tức An Lăng vương phái nghĩa muội tới kết thân cùng hoàng tộc mới truyền đến chưa được bao lâu,đoàn sứ giả đưa người liền mang theo rương lớn rương nhỏ đồ cưới,chậm rãi đi vào kinh thành.
Mười lăm tháng chín năm âm lịch thứ 8 Cảnh Hạo,đoàn người đến kinh thành,hoàng đế tại điện Chiêu Dương thiết yến khoản đãi,trong triều từ quan tứ phẩm đến quan viên bên ngoài đều nhận được lời mời.
Khi Lạc Hương quận chúa tiến vào đại điện,hướng hoàng đế hành đại lễ,mọi người đều bị mỹ mạo kinh người của nàng làm cho kinh sợ.
Da thịt trắng như tuyết,ngũ quan xinh đẹp,mềm mại đáng yêu,dáng điệu uyển chuyển,giơ tay nhấc chân toát ra phong tình vạn chủng,làm cả sảnh đường trong điện Chiêu Dương chết sững (convert là “sinh huy”,huy = trợn ngược mắt,nên Sal để là chết sững! =)) )
Thân là hoàng đế Cảnh Trình Hiên tuy có lục cung mỹ nữ,nhưng chúng phi tử tề tụ một chỗ,cư nhiên không địch lại một cái Tô Lạc Hương! (ô ô….nữ phụ lên sàn….)
Các nữ nhân sinh hoạt tại hậu cung,nhìn thấy nàng thanh lệ thoát tục,mỹ mạo giống như bức họa thần tiên làm lòng người kinh sợ,trong lòng lại làm sao có thể không ghen tị?
Nếu để cho một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành như vậy vào cung,phi tử các nàng cách nhóm thất sủng chỉ sợ cũng không xa.
Cảnh Trình Hiên có vẻ thực bình tĩnh,sau một lúc tinh tế đánh giá Tô Lạc Hương hướng mình hành lễ vấn an,mới tươi cười đầy mặt gật đầu,“Lạc Hương quận chúa quả nhiên như lời nói của An Lăng Vương,xinh đẹp tựa thần tiên,chim sa cá lặn.”
“Tạ Hoàng Thượng ca ngợi.” Chẳng những người bộ dạng xinh đẹp,nàng liền ngay cả nói chuyện thanh âm cũng như chim hoàng oanh rời cốc. (cốc= hang núi)
Thần tử trẻ tuổi tham dự thịnh yến trong điện,một đám trên mặt đều lộ ra thần thái yêu quý,ước gì một ngày kia chính mình có thể có được tuyệt sắc giai nhân như thế.
Cảnh Trình Hiên tính cùng nàng hàn huyên tượng trưng vài câu,liền sai người đem nàng đến bàn tịch cách mình không xa,chuẩn bị khai tịch dùng bữa.
Lúc này,thái giám ngoài điện cao giọng xướng:“Thất vương gia,Thất vương phi đến.” (anh muốn đc nổi bần bật aa….thế này mới bị ng` ta nhìn trúng aa…)
Chúng thần nghe tiếng đều bị kinh giật mình,hai mặt nhìn nhau,Thất vương gia này tác phong thích làm theo ý mình trong triều sớm đã không phải chuyện mới mẻ gì,nhưng mà dám can đảm ở hoàng gia thịnh yến mà đến muộn,đã thế lại còn như chuyện giữa ban ngày,đương kim triều đình trừ bỏ Cảnh Trình Ngự một người,thật đúng là tìm không thấy người thứ hai.
Không bao lâu,đoàn người chỉ thấy một nam tử áo trắng anh tuấn tuấn mỹ,mang theo một nữ nhân y phục màu hồng,dáng người mượt mà,hướng đại điện đi tới.
Tô Lạc Hương vừa ngồi xuống,cũng theo bản năng hướng ngoài điện nhìn lại.
Nam tử kia trên thân mặc mãng bào màu trắng thêu kim long,đầu đội mũ khảm châu tử kim bàn long,giày thêu đoạn mặt ngũ trảo kim long,tóc dài như mực,ngũ quan tuấn lãng,thân hình cao lớn,giống như tiên nhân công tử mới lên trời.
Tô Lạc Hương không khỏi tâm thần rung động,trí nhớ trong đầu lập tức bị kéo về một hồi rất xa trước kia.
Cảnh Trình Ngự người này,nàng cũng không xa lạ,hai năm trước hắn phụng chỉ đi An Lăng kiểm tra thiên tai,nàng cùng hắn từng gặp mặt qua một lần,tuy rằng khi đó Thất vương gia thanh danh hiển hách này đối với nàng cũng không ấn tượng,nhưng nàng lại thừa dịp khi phụ thân cùng nghĩa huynh thịnh tình khoản đãi hắn,vụng trộm đánh giá hắn thật lâu. (nói toạch ra là chị ấy ngắm zai! =..=)
Hai năm trôi qua,dung mạo của hắn không chút biến đổi,chỉ có khí thế so với dĩ vãng càng thêm tôn quý cùng nghiêm khắc,lãnh ngạo bức người.
Nữ nhân xinh đẹp tất sẽ bị nam nhân thưởng thức,đồng dạng,tuấn tú nam nhân cũng sẽ được nữ nhân ái mộ.
Hoàng đế đương triều Cảnh Trình Hiên có lẽ cũng được xưng là mỹ nam tử,nhưng so với vị mặt như ngọc Thất vương gia trước mắt này,vẫn là kém một chút.
Cảnh Trình Ngự mang theo thê tử đi qua bên người Tô Lạc Hương,ngay cả xem cũng không có liếc nàng một cái,đi thẳng đến trong điện,hai tay chắp lại nói:“Hoàng huynh!” Không có quỳ lạy,không có dập đầu,liền ngay cả ngữ khí cũng không thể tính là khiêm tốn.
“Thất đệ như thế nào lại đến muộn?” Cảnh Trình Hiên cũng không có bởi vậy mà tức giận,hắn tựa như một người huynh trưởng khoan dung,trong giọng nói tràn đầy dung túng.
Ánh mắt dò xét Quan Ninh Nhi bên cạnh,Cảnh Trình Ngự không kiêu ngạo,không siểm nịnh trả lời:“Đêm qua có việc tư bận rộn,buổi sáng khởi hành chậm.” Hắn thần sắc đứng đắn,biểu hiện ra vẻ mặt một bộ “Ta chính là đã tới chậm,ngươi có thể đến sớm thì sao”.
Các thần tử khác nghe xong câu nói lớn mật ái muội này,đều nhịn không được nhìn Thất vương phi lời đồn vừa béo vừa ngốc liếc mắt một cái,đều nói Quan gia tam tiểu thư vừa béo vừa ngốc,mà sao hôm nay vừa nhìn thấy,cũng là nghe đồn không thể tin.
Tuy rằng so với mấy cô nương thân nhẹ như chim yến,Quan Ninh Nhi thật là có chút đầy đặn mượt mà,nhưng bởi vì ngũ quan ngày thường đáng yêu,làn da lại thật trắng nõn,y phục đoạn bào thêu ám sắc kim văn màu hồng nhạt,cũng hiện ra vài phần mềm mại xinh đẹp tuyệt trần.
Thất vương phi như vậy,đứng bên người Thất vương gia tuấn tú anh lãng,chẳng những không xung đột,ngược lại còn ngoài ý muốn có vài phần hợp đôi.
Liền ngay cả Quan Thanh Vũ ở một bên cũng đột nhiên cảm thấy tam nữ nhi này của hắn sơ với trước kia,giống như có chỗ nào đó không giống.
Quan Ninh Nhi sắc mặt ửng đỏ,vụng trộm trừng mắt nhìn Cảnh Trình Ngự,như đang oán trách hắn.
Ngày hôm qua Hoàng thượng đặc biệt phái người đến trong phủ thông báo,nói buổi sáng hôm nay muốn ở điện Chiêu Dương thiết yến khoản đãi Lạc Hương quận chúa,muốn bọn họ vô luận như thế nào đừng đến muộn,mà Vương gia nhà nàng tối hôm qua lại cứng rắn quấn quít lấy nàng muốn một lần lại một lần,đến tận nửa đêm hai người mới ôm nhau mà ngủ.
Nếu không phải Nhạc tổng quản kêu cửa nhắc nhở,bọn họ hiện tại có khi vẫn còn trên giường mộng chu công.
Cảnh Trình Hiên trong lòng lắc đầu thở dài,thất đệ này của hắn,có khi nói chuyện thật đáng đánh đòn.Lời này nếu theo trong miệng người khác nói ra,hắn không phán đối phương một cái tội danh không hiểu phép tắc là không thể,nhưng cũng là xuất phát từ miệng thất đệ,hắn đành phải bất lực cho qua.Dù sao chính mình thân là Thiên tử,nếu vì việc nhỏ này mà ở trước mặt bách quan trách cứ thất đệ,thật sự sẽ làm mất mặt hoàng gia.
Hắn bảo trì mỉm cười trên mặt,liếc mắt nhìn Quan Ninh Nhi một cái nói,“Vị này là thất đệ tức đi? (=vị này là em dâu ta! ) Từ sau khi ngươi gả cho thất đệ,trẫm thủy chung chưa có cơ hội cùng ngươi gặp mặt.”
Sau một lúc cẩn thận đánh giá,Cảnh Trình Hiên cười gật đầu,“Được,quả nhiên là một cô nương có phúc khí.Tiểu Hỉ Tử (tên vị thái giám),tiền thưởng năm ngàn lượng,lăng la tơ lụa mười tấm,vàng bạc châu sai năm mươi kiện,đưa cho Thất vương phi làm lễ vật gặp mặt của trẫm.”
Quan Ninh Nhi vội vàng tiến lên tạ ơn,trong lòng bế tắc,không lâu trước sau khi phu quân tiến cung trở về còn nói,Hoàng Thượng ngại nàng mập mạp ngây ngốc sợ làm mất mặt Vương gia,tính tuyển lựa mỹ nhân cho hắn làm sườn phi mà.Hiện tại sao lại giả vờ giả vịt nói nàng có phúc khí,còn thưởng một đống hoàng kim châu báu làm lễ gặp mặt?
Xem ra,hoàng đế muốn diễn thì nàng phải diễn cùng mới được.
Bất quá nếu Hoàng Thượng ban thưởng,nàng đương nhiên muốn nhận toàn bộ,hảo cấp thêm vào phòng thu chi trong vương phủ.
Tuy rằng Vương gia đã gần như là giàu nhất nước,nhưng trên đời này làm gì có ai ngốc đến chê bạc nhiều?
Sau một phen hàn huyên,Cảnh Trình Ngự mang theo Quan Ninh Nhi đến ngồi xuống vị trí thứ nhất bên trái Hoàng Thượng,phía đối diện,Tô Lạc Hương vẫn đang âm thầm nhìn hắn.
Đối thoại vừa nãy của hắn cùng hoàng đế,Tô Lạc Hương nghe vào trong tai không khỏi giật mình,nguyên lai hoàng đế đúng như đồn đãi thực dung túng Thất vương gia.
“Thất đệ,ngươi đã tới muộn,còn chưa có gặp qua nghĩa muội An Lăng vương Lạc Hương quận chúa nha?” Cảnh Trình Hiên giúp hai người nhận thức,lại trước mặt quần thần,đem dung mạo Tô Lạc Hương khen một phen.“Từ lúc Lạc Hương quận chúa chưa vào kinh,có người đồn đãi nàng mỹ mạo thế gian ít có,hôm nay vừa thấy,quả nhiên như trong lời đồn là một tuyệt sắc khuynh thành,đúng không?”
Cảnh Trình Ngự mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tô Lạc Hương một cái,ánh mắt kia thập phần sắc bén,tựa như một con dao nhỏ bén nhọn,đâm vào làm tâm thần nàng run lên.
Bưng chén rượu hớp một ngụm nhỏ,hắn không cho là đúng trả lời:“Bề ngoài thì đẹp,bất quá là như cái túi da,vài thập niên sau giống nhau tóc bạc da mồi,hoa tàn bướm ít.” (hoa tàn thì bướm k bay tới đậu nữa ấy! )
Tô Lạc Hương nghe xong lời hắn nói sắc mặt trắng nhợt.Từ nhỏ đến lớn,nàng quen nghe người khác ca ngợi,chưa từng bị đùa cợt như vậy,huống chi,người đùa cợt nàng đây vẫn là nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm suốt hai năm.
Quan Ninh Nhi ở dưới bàn kéo kéo ống tay áo phu quân,ám chỉ nói với hắn,người ta tốt xấu cũng là một vị mỹ nhân,chàng sao lại chỉ chừa có chút cảm tình như vậy.
Hắn bất vi sở động (=bất động),khó hiểu không biết mình nói có câu nào sai.
Hoàng đế hơi hơi bật cười,vội vàng hòa giải hướng Tô Lạc Hương chịu tội,“Đệ đệ này của trẫm chính là bị trẫm làm hư,miệng mới có thể không tốt như vậy.”
Tô Lạc Hương có chút xấu hổ phe phẩy đầu,khách sáo nói:“Từng nghe nói Thất vương gia tính cách thẳng thắn,hôm nay vừa thấy,quả nhiên không giả.” Nói xong,nàng có dụng ý khác liếc mắt nhìn Cảnh Trình Ngự một cái,thuận tiện đánh giá nữ tử bên cạnh hắn.
Đây là đối tượng cô dâu bị cướp của nghĩa huynh,Quan gia tam tiểu thư,Thất vương phi đương nhiệm sao? Bộ dạng chỉ thường thôi.
Cung nhân một mâm tiếp một mâm đem đồ ăn phong phú đặt lên bàn,Cảnh Trình Ngự đối với món ngon trên bàn không có hứng thú,ăn không nhiều lắm,nhưng với rượu lê hoa râm do hoàng cung ủ lại có chú ý,một ly tiếp một ly.
Mà đây là lần đầu tiên Quan Ninh Nhi tham gia yến hội hoàng gia,đồ ăn nhiều,hương vị thật ngon,làm nàng kinh hỉ không thôi.
Cảnh Trình Ngự gắp một miếng hương tô lạt gà (món gì đó liên quan đến con gà! =..=) đặt vào trong chén của nàng,“Nàng bình thường không phải thích nhất ăn thịt gà sao,này hương vị rất ngon,nàng nếm thử xem.”
Nàng nhìn theo miếng thịt gà vàng óng ánh,không khỏi giật giật ngón trỏ,mà vừa thấy trên mặt bọc một tầng mỡ thật dày,liền lại khiếp sợ lắc đầu.
“Ăn nhiều sẽ béo.” Từ sau lần giảm béo trước bị hư,bị phu quân hung hăng đại bổ vài ngày,nàng lại lôi một vòng béo trở về (ý nói đã giảm rồi,mà bị a Ngự chăm béo lại! =)) ),thật sự là không nghĩ lại béo.
“Nàng lại muốn giảm béo?” Cảnh Trình Ngự thanh âm không lớn,nhưng cũng không nhỏ,làm hoàng đế một bên,mấy bàn đại thần ở chung quanh cùng Tô Lạc Hương nghe đến đứng hình. (ờ,ta chém đấy,mà bản conv ý cũng k khác là mấy! )
“Thần thiếp chỉ là không nghĩ lại béo thêm.” Quan Ninh Nhi bĩu môi,thanh âm nói rất nhỏ.
Hắn vươn tay,không kiêng nể gì nhéo nhéo mai má mềm mại của nàng,nghiêm khắc nói:“Không cho phép!”
“Vì sao?”
“Thân nhỏ thịt béo này nếu bị mất,về sau bổn vương lấy gì mà nhéo?”
“Bị chàng rà qua rà lại như vậy,rất đau.” Nàng xoa xoa mặt,nhẹ giọng oán hận.
“Thịt thịt,buổi tối ở trong chăn ôm sưởi ấm mới thoải mái.” Hắn làm như thật nói.
Quan Ninh Nhi thấy bộ dáng nghiêm trang của hắn,nhất thời không nói gì.
Nàng quay đầu xem bốn phía,phát hiện chỉ có hoàng đế hứng thú nhìn bọn họ,mà còn lại đại thần chung quanh là biểu tình xấu hổ,thậm chí có làm bộ ho khan,cúi đầu.Hai gò má nàng đỏ bừng,oán hận trừng mắt liếc nhìn phu quân một cái.
Nam nhân này cũng không nhìn xem trường hợp địa điểm,cư nhiên trước mặt mọi người nói những lời rõ ràng như vậy,thật sự là quăng chết người.
Tô Lạc Hương xem bọn hắn ngươi một lời ta một câu ngọt ngào cãi nhau,nhưng lại bắt đầu ghen tị với nữ nhân béo kia.
Cái đứa mập mạp kia rõ ràng ở các phương diện đều so ra kém nàng,nhưng có thể có được tướng công giống như Thất vương gia tuấn mỹ như vậy,được hắn công nhiên sủng nịch. (công khai + đương nhiên).Nàng cũng là nữ nhân,cũng hy vọng có được một phu quân yêu thương của mình,nếu có một ngày bên người nàng có thể có một cái nhân vật giống như hắn bao dung mình,thật là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?
Nàng gắp đồ ăn,vừa ăn,một bên nhìn hai vợ chồng đối diện,kiếm chế ghen tị lộ ra nụ cười nói:“Không nghĩ tới Thất vương gia cùng Vương phi ân ái như vậy,làm cho người ta nhìn rất hâm mộ.”
Quan Ninh Nhi đáp nàng một cái ngây ngốc tươi cười,“Vương gia tình tính có lúc không tốt,Lạc Hương quận chúa là chưa được nhìn thôi.”
Vừa nói xong,lập tức bị Cảnh Trình Ngự trừng mắt liếc một cái,nàng nghịch ngợm thè lưỡi,vội vàng rót chén rượu lấy lòng,“Lê hoa râm tốt nhất,so với hương vị ủ trong phủ chúng ta còn ngọt hơn,Vương gia ngài mau nếm thử.”
Cảnh Trình Ngự lại liếc nàng một cái,tiếp nhận chén rượu,chậm rãi uống hết.Quan Ninh Nhi tiếp theo lấy ra khăn lụa,ôn nhu giúp hắn nhẹ nhàng lau rượu bên môi,nhìn bộ dáng hai người ân ái làm người xem bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối,đây là cái kiêu ngoa bá đạo Thất vương gia sao?
Cô dâu mới ân ân ái ái,Tô Lạc Hương lại càng xem càng cảm thấy chói mắt,trong lòng một cỗ hỏa nhắm thẳng ra bên ngoài,lời nói cũng không khách khí nữa.
“Nghe nói thời điểm Vương phi gả cho Vương gia,đã hai mươi mốt?”
Quan Ninh Nhi đang vội vàng giúp đưa phu quân đĩa rau,vừa nghe lời này,liền cảm thấy đối phương khẩu khí có chút không tốt,nhưng nàng vẫn là cười gật đầu,“Đúng vậy,qua hai tháng nữa,chính là sinh nhật hai mươi hai tuổi của ta.”
“Như thế nào lại vậy? Theo ta được biết,nữ tử đến mười sáu tuổi đã nên kết hôn,vì sao Vương phi hai mươi mấy tuổi còn không có hứa gả cho ai nha? Chẳng lẽ nói,trước khi Vương phi gả cho Thất vương gia,vẫn không có người đến quý phủ cầu hôn sao?”
Lúc này,cho dù Quan Ninh Nhi có ngốc,cũng nghe ra đối phương là ý định làm khó mình.
Khi nàng xuất giá tuổi xác thực phi thường xấu hổ,nữ tử hai mươi mốt tuổi còn chưa lấy chồng,bỏ qua chính là không có người hỏi thăm.
Bởi vì lời đồn nàng vừa béo vừa ngốc vô cùng ồn ào huyên náo,cho nên những thiếu gia công tử xứng đôi với bộ binh thượng thư gia cũng không có hứng thú đến quý phủ cầu hôn,mà quan chức thấp,cha nàng lại không có khả năng đồng ý.
Phí thời gian như thế,tuổi nàng lại càng nhiều,chậm rãi vượt qua tuổi gả chồng.
Mọi người cũng nghe ra Tô Lạc Hương ngôn ngữ có chỗ không tốt,nhưng nàng là một đại mỹ nhân,liền ngay cả bộ dáng làm khó dễ người cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui,cho nên mọi người bản năng xem nhẹ vô lễ của nàng.Tránh ở một bên xem náo nhiệt.
Cảnh Trình Ngự nhíu mày,liếc mắt nhìn Tô Lạc Hương,“Ngươi năm nay hai mươi mấy?”
Hai mươi mấy? Lời này hỏi phi thường không khách khí,cho thấy ở trong mắt hắn nàng tuổi cũng không nhỏ.
Tô Lạc Hương biến sắc,cầm khăn xoa xoa miệng,ra vẻ trấn định trả lời,“Nghĩa huynh ta trong thư không đề cập qua tuổi của ta sao? Ta sinh ngày năm tháng tư năm Cảnh Đức bốn mươi bảy,năm nay mười tám.”
Cảnh Trình Ngự nghe xong hừ một tiếng,cười lạnh nói:“Vậy mà bộ dạng ngươi trông đủ già.”
Nữ nhân kiêng kị nhất là người khác nói mình già,huống chi Tô Lạc Hương tâm cao khí ngạo,như thế nào có thể dễ dàng tha thứ người khác dùng từ “Già” để hình dung nàng? Nàng lập tức liền bị Cảnh Trình Ngự làm cho tức giận đến khuôn mặt từ tươi cười chuyển sang trắng bệch,nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng đế thấy thế,dùng sức khụ vài tiếng,ý bảo thất đệ có chừng có mực,cho dù muốn giúp nương tử đòi công đạo,cũng không cần phải nói ra những lời không tốt lại ác độc như vậy.
Xem,vị Lạc Hương quận chúa kia đã muốn tức giận đến cả người phát run.
Cảnh Trình Ngự nhún vai,không hề tội lỗi ác cảm bổ sung,“Bổn vương chính là muốn nói,bổn vương chưa có hướng Vương phi cầu hôn,nàng có thể dám tùy tiện gả cho người khác?” Ngụ ý,chính là Quan Ninh Nhi tuổi có lớn bao nhiêu,sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn.
Tô Lạc Hương không nghĩ tới hắn lại sẽ bảo vệ nữ nhân béo kia,lập tức tức giận,mà lại không có chỗ phát tiết,chỉ có thể đem đầy ngập tức giận trút lên đồ ăn,hung hăng ăn.
Quan Ninh Nhi thấy phu quân che chở mình như thế,trong lòng ấm áp,kéo kéo y bào của hắn,nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn:“Vương gia,cám ơn chàng giải vây cho thiếp.”
Hắn giả bộ lạnh lùng liếc nàng một cái,“Bổn vương chính là ăn ngay nói thật.”
Nàng cười hì hì gật đầu,thức thời gắp đồ ăn đưa đến miệng hắn,hắn thực tự nhiên há mồm ăn,chậm chạp nhấm nháp thức ăn.
Ra cửa cung,ngồi trên xe ngựa hồi phủ,dọc theo đường đi,Cảnh Trình Ngự thủy chung mặt lạnh không nói lời nào.
Quan Ninh Nhi vụng trộm đánh giá hắn nửa ngày mới thật cẩn thận vươn tay,nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay lạnh như băng của hắn.
Hẵn khẽ run lên,một lát sau,tay còn lại đưa ra,rồi hai cái tay liền gắt gao nắm cùng một chỗ.
Vì địa thế không bằng phẳng,đường đi lập tức xóc nảy chấn động.
“Vương gia sở dĩ đối xử không tốt như thế với vị Lạc Hương quận chúa kia,có phải hay không bởi vì nàng là người do An Lăng vương phái đến?”
Thình lình nói một câu,đánh vỡ yên lặng trong xe.
Hắn không nói chuyện,chính là quay đầu nhìn nàng.
Bị ánh mắt như mũi tên nhọn của hắn đánh giá hồi lâu,nàng mới chậm rãi nói:“Không lâu mới đây,sư phụ đem chuyện năm đó của chàng kể cho thần thiếp nghe.”
Chẳng qua sau khi nói xong,ngày hôm sau,Mạc Thượng Ly lại mất tích khỏi vương phủ,cũng là đi dạo chơi tứ hải.
Lúc còn trong phủ lão từng nói với Quan Ninh Nhi,chính mình tiết lộ bí mật của đồ đệ,khẳng định sẽ bị đồ đệ trả thù,không nghĩ lại để bị cấm rượu cấm thịt,lão quyết định thu thập một gánh đồ đạc,chuồn trước một bước.
Cảnh Trình Ngự mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái,thủy chung không nói được lời nào.
Cánh môi nàng khẽ run,không tự chủ được nói:“Thần thiếp biết,lúc trước Vương gia thú thần thiếp nhập phủ chính là không muốn cho An Lăng vương đạt được mục đích,hắn muốn gì,Vương gia nhất định nghĩ cách cướp đoạt,cho nên hôm nay thần thiếp mới làm Thất vương phi…..Dĩ vãng người ta nói thần thiếp béo,đầu óc không linh mẫn,không có chỗ nào tốt,khi đó thật ra cũng không biết chuyện này thì có làm sao,dù sao miệng cũng là mọc trên mặt người khác,bọn họ thích nói như thế nào,cứ để bọn họ nói đi,thần thiếp cũng không giữ trong lòng.”
“Lúc trước cha nói cho thần thiếp biết,nói Thất vương gia trong kinh thành muốn lấy mình làm vợ,thần thiếp như thế nào cũng không tin việc hôn nhân này là thật.Khi đó thần thiếp lại nghĩ,Thất vương gia rốt cuộc là cái dạng người gì,mình chỉ là một cái nho nhỏ nữ nhi nhà Quan gia,còn bị người ta đồn đại những lời không thể chịu nổi như vậy,hắn làm sao có thể coi trọng mình?
Sau khi gả vào vương phủ,thần thiếp chưa từng ảo tưởng qua một ngày kia có thể được Vương gia ưu ái,cho nên Xuân Mai luôn lo lắng thần thiếp không được chịu sủng,tương lai ở vương phủ khẳng định sẽ không tốt.”
Nàng cằn nhằn nói liên miên,Cảnh Trình Ngự mặt lạnh nghiêm trang lắng nghe,thủy chung không nói một tiếng.
“Thần thiếp luôn trách Xuân Mai nghĩ ngợi nhiều,chịu sủng không chịu sủng thì thế nào,dù sao thần thiếp vẫn là người luôn luôn bị xem nhẹ,hiểu được ăn,hiểu được tồn tại,không bị ngược đãi trách đánh,đã muốn là hạnh phúc.
Cũng không nghĩ đến,mấy ngày ở cùng Vương gia,chàng tuy rằng bề ngoài lạnh lùng,ngôn ngữ khó nghe,nhưng đối với thần thiếp khắp nơi che chở,tràn ngập quan tâm.Cha thần thiếp tới cửa nghiêm khắc trách cứ thần thiếp,chàng đúng lúc xuất hiện giúp thần thiếp giải vây,Lạc Hương quận chúa công nhiên khiêu khích,chàng lại động thân mà ra tay giúp thần thiếp nói chuyện…..” Nói tới đây,Quan Ninh Nhi ngây ngốc cười,“Thần thiếp nghĩ,kỳ thật Vương gia…….Đáy lòng cũng là để ý thần thiếp đi…….”
Lời nàng nói khiến lòng hắn thấy đau,hắn nhịn không được vươn tay,nhẹ nhàng che môi của nàng lại.“Đừng nói.”
Nàng gật gật đầu,trong mắt nhuốm mấy phần lệ quang.“Vương gia không muốn nghe,thần thiếp sẽ không nói.”
Kỳ thật Cảnh Trình Ngự cũng không phải không muốn nghe,mà là nghe xuống,trong lòng chỉ biết càng ngày càng đau.
Nữ nhân này bị hắn biến thành công cụ cưới vào cửa,luôn thật cẩn thận lấy lòng hắn,gần gũi hắn,không có mục đích,không có tính kế,có chính là một cái thê tử đối với trượng phu trung thành cùng ái mộ.
Mà hắn đối với nàng không phải không thương,là không biết nên như thế nào yêu đi.
Trầm mặc một hồi lâu,hắn mới giống như tùy ý mở miệng nói:“Lúc trước ta mang theo ý tưởng tính kế cùng lợi dụng thú nàng nhập phủ,nàng một chút cũng không trách ta sao?”
Nhìn nàng lắc đầu,biểu tình thực chân thành,nhịn không được lại hỏi:“Nếu lúc trước ta không lấy nàng,nàng sẽ thế nào? Nữ nhân hai mươi mốt tuổi,nếu không mau xuất giá,tương lai liền thật sự sẽ không gả ra ngoài được.”
Nàng suy nghĩ một chút,“Uhm,có lẽ qua tiếp hai ba năm,sẽ đi vào miếu quy y xuất gia đi.”
Cảnh Trình Ngự nghe xong mặt lập tức biến sắc,thập phần khẩn trương giữ chặt tay nàng,“Bổn vương không cho phép!”
“Vương gia,cha thần thiếp không có khả năng nuôi thần thiếp cả đời.Đối với ông mà nói,nữ nhi tuổi quá lớn liền mất đi giá trị lợi dụng,đến lúc đó nếu thần thiếp không rời phủ,khẳng định cũng sẽ bị người yếm khí.” (yểm bùa?? Trù úm??? ⊙﹏⊙) Con đường xuất gia này,tại thời điểm khi nàng qua hai mươi tuổi mà vẫn chưa có người đến hỏi thăm,cũng đã nghĩ đến phi thường rõ ràng. “Nếu có một ngày nào đó,Vương gia chán ghét thần thiếp,chùa miếu sẽ là chỗ cư trú tốt cho thần thiếp.”
“Không,bổn vương sẽ không cho nàng cơ hội quy y xuất gia.”
Nàng cười cười,đáy mắt có cảm động,lại không nói thêm cái gì nữa.
Cảnh Trình Ngự biết đáy lòng nàng để ý ân oán giữa hắn cùng với Võ Tử Ưng,bởi vậy cho dù hắn không phải người có thói quen giải thích,giờ phút này lại nhịn không được nói:“Võ Tử Ưng năm đó tưởng hại chết ta,thù này,ta không thể không báo.”
Quan Ninh Nhi gật đầu,“Vương gia đáy lòng kết oán,thần thiếp biết,chính là thần thiếp không hy vọng chàng sống quá mệt mỏi.”
Hắn cười cười,thuận tay đem nàng ôm vào lòng,“Hóa ra nàng nói nhiều như vậy,là lo lắng cho ta.”
“Thần thiếp sợ Vương gia oán hận chất chứa quá sâu,sẽ làm thân thể bị thương.”
“Ninh Nhi…..Có lẽ sư phụ nói đúng,nàng thật sự là phúc tinh của ta.”
Cung yến qua đi,Cảnh Trình Ngự cũng không bận rộn như lúc trước,hắn nghe Nhạc tổng quản nói Quan Ninh Nhi từ sau khi gả vào vương phủ,trừ bỏ lần đó tiến cung dự tiệc,liền rốt cuộc không ra khỏi cửa,cho nên,vào một ngày thời tiết sáng sủa,hắn liền đề nghị muốn xuất môn du ngoạn.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng đi du lịch,cũng không có gióng trống khua chiêng,làm dân chúng chú ý,chỉ dẫn theo vài hộ viện âm thầm đi theo,liền từ vương phủ xuất phát.
Không nghĩ tới hôm nay chính là ngày rằm đầu tháng,khi hai người đi bộ đến cửa chùa Phổ Đà,chỉ thấy trong chùa hương khói cường thịnh,tín đồ nối liền không dứt.
Kinh thành không hề thiếu dân chúng thờ phụng Phật tổ,người cùng gia quyến tới đây dâng hương xin sâm,vì thân nhân cầu phúc.
Cảnh Trình Ngự không tin thần phật,mà Quan Ninh Nhi lại nói khó mới gặp được hội chùa,không đi vào thắp cho Phật tổ một nén hương,trong lòng sẽ không yên,hắn đành phải cau mày không muốn nhưng cũng theo nàng nhập miếu.
Vào bên trong,khách hành hương thật đúng là không ít,từ lão già bảy mươi,cho tới trẻ nhỏ đều có,mà trong đó nhiều nhất,vẫn là những cô nương chưa gả chồng.
Bởi vậy,Cảnh Trình Ngự quý công tử tuấn tú này vừa xuất hiện tại đây,liền có vẻ có chút kỳ quái cùng đột ngột.
Bề ngoài hắn tuấn mỹ thập phần hấp dẫn sự chú ý của mọi người,các cô nương khuê nữ khi đi qua bên người hắn,đều nhịn không được nhìn hắn đến vài lần.
Bị ánh mắt ái mộ này làm cả người không được tự nhiên,khuôn mặt tuấn tú của hắn không khỏi lạnh vài phần,nhíu mày.Mà trên người hắn phát ra hơi thở lạnh như băng,rốt cục đem các cô nương dọa chạy,một đám tránh ở xa xa vụng trộm đánh giá hắn.
“Phật môn là nơi thanh tĩnh,khi nào thì biến thành địa phương cho mấy nữ nhân kia phát tơ?” (convert là “phát tảo”,tảo = ươm tơ! Mình nghĩ ý anh Ngự ở đây chỉ như tơ hồng cầu tình duyên ấy)
Quan Ninh Nhi đang quỳ dập đầu hướng Phật tổ hứa nguyện,nghe vậy liền quay đầu lại,chỉ thấy hắn kiêu căng đứng tại chỗ.Nàng nhịn không được lôi kéo ống tay áo của hắn,nhỏ giọng nói:“Vương gia,nơi này là chúa miếu,nói chuyện với người khác nên có điểm chú ý.Nhanh một chút quỳ xuống,hướng Phật tổ dập đầu ba cái.”
Hắn bất vi sở động,tự phụ nói:“Ngay cả đương kim thiên tử đều chịu không nổi một cái quỳ của bổn vương.”
Quan Ninh Nhi chu miệng,biểu tình có chút ai oán.Cho dù trên đời đương kim hoàng đế là lớn nhất,nhưng ở trước mặt Phật tổ,cũng nên cung kính một ít mới tốt đi.
Không thể nhìn nàng nhíu mày bĩu môi,Cảnh Trình Ngự đành phải không tình nguyện vén y bào quỳ trên tấm đệm tròn,nhanh chóng bái mấy cái.
Sau khi bái xong,hắn nhỏ giọng lẩm bẩm nói:“Nàng muốn cầu cái gì,trực tiếp nói với bổn vương là được rồi,trên đời này trừ bỏ vinh hoa phú quý,quan lớn hậu vị,còn có cái gì đáng cầu?”
Nàng cười cười nhìn hắn một cái,“Tất nhiên là thân thể khỏe mạnh,ngày trôi qua bình an.” Nói đến đây,mặt nàng ửng đỏ,“Còn có một cái đau trên lang quân chính mình trân trọng.”
Hắn kinh ngạc nhìn tươi cười của nàng hồi lâu,vẻ mặt đứng đắn nói:“Nguyện vọng của nàng sẽ thành hiện thực.”
Có chút hứa hẹn không cần hoa lệ,không cần cố ý,tự nhiên như vậy bị Cảnh Trình Ngự nói ra.
Quan Ninh Nhi vừa cười,còn không kịp đáp lại,một người mặc áo cà sa lão phương trượng liền mặt tươi cười hướng hai người đi tới.
“A di đà phật,lão nạp Tuệ Tịnh,vừa mới thấy hai vị thí chủ bước vào đại điện,liền thấy một cỗ tử khí đánh úp lại,nói vậy vị thí chủ này khẳng định là xuất thân bất phàm…..” Hắn nhìn về phía Cảnh Trình Ngự đang muốn đứng dậy,cao giọng mở miệng.
Cảnh Trình Ngự thuở nhỏ nghe quen người ta nói bao lời hay với hắn,hàng năm tham gia hiến tế đại điển do hoàng cung tổ chức,cái gọi là đắc đạo cao tăng này mỗi khi thấy hắn cũng đều là khen ngợi một phen,bởi vậy đối với lời nói đột nhiên toát ra từ vị lão phương trượng này,hắn cũng không có đem để trong lòng.
Quan Ninh Nhi nghe xong lại vui đến nhướn cao đuôi lông mày,kéo kéo ống tay áo hắn,dùng ánh mắt ý bảo hắn có thể bị đắc đạo cao tăng kia thừa nhận thật là chuyện phi thường tốt.
Cảnh Trình Ngự không cho là đúng,vỗ vỗ y bào lạnh nhạt nói:“Bổn vương sẽ sai người quyên năm ngàn lượng ngân phiếu tới nơi này.”
Hòa thượng này nói lời tốt,mục đích đơn giản là muốn hắn quyên nhiều chút tiền dầu vừng.
Lão phương trượng cúi người thi lễ,mặt lộ vẻ cung kính,“Hóa ra là Vương gia thiên tuế,lão nạp mắt vụng về,còn thỉnh Vương gia thứ tội.” Nói xong,hắn đem ánh mắt dời về phía Quan Ninh Nhi ở một bên,“Nếu lão nạp đoán đúng,vị này chính là Vương phi đi?”
Quan Ninh Nhi vội vàng cười nói:“Lão phương trượng ngài hảo.” (này như 1 câu chào thôi! ^^)
Tuệ Tịnh vỗ về chòm râu hoa râm,cẩn thận đánh giá gương mặt Quan Ninh Nhi,một lát mới mở miệng,“Vương phi tướng mạo hiền lành,mi khoan mắt cao,cái trán no đủ,là người có phúc,nhưng lại cùng Phật tổ hữu duyên…..” (hữu duyên=có duyên)
Nghe đến đó,Cảnh Trình Ngự lập tức thay đổi sắc mặt.Không lâu trước đây,Quan Ninh Nhi mới nói với hắn nếu có một ngày hắn phiền chán nàng,nàng sẽ từ bỏ hông trần cạo đầu làm ni,từ nay về sau trốn vào phật môn.Lời này làm hắn phi thường không vui,hiện tại lão hòa thượng này còn nói nàng cùng Phật tổ có duyên.
Này không phải đang khuyên Vương phi hắn sớm từ bỏ phàm trần thế tục,nghĩ muốn đem nương tử của hắn quẹo vào phật môn sao?
Lão đại hắn mất hứng trừng mắt nhìn lão phương trượng liếc mắt một cái,cả giận nói:“Nàng cùng bổn vương duyên phận còn chưa hết,làm sao có thể cùng Phật tổ hữu duyên? Lão già ngươi chớ có nói bậy tám đạo.Ninh Nhi,chúng ta đi.” Hắn hổn hển kéo bàn tay non mềm của nàng,tiêu sái đi nhanh ra khỏi chùa Phổ Đà.
“Vương gia,vị lão phương trượng kia chưa nói sai cái gì,chàng như thế nào vẻ mặt mất hứng?” Thở hồng hộc đi theo phía sau Quan Ninh Nhi khó hiểu hỏi.
Hắn quay đầu lạnh lùng trừng mắt nàng,“Lão già kia không phải muốn khuyên nàng mau mau xuất gia làm ni cô sao?”
Nàng kinh ngạc một hồi lâu,nhịn không được cười nói:“Vương gia,lão nói thần thiếp cùng với Phật tổ hữu duyên cũng không phải là muốn khuyên thần thiếp xuất gia làm ni cô,chính là khen mệnh số thần thiếp tốt,bát tự nặng,kia chính là khó được chuyện tốt,khi gặp được kiếp nạn,nói không chừng còn có thể gặp dữ hóa lành nha.”
Nghe xong giải thích của nàng,Cảnh Trình Ngự cũng hiểu được chính mình quá mức mẫn cảm.Đều do nàng lúc trước nói muốn xuất gia làm ni cô,làm hại thần kinh hắn,vừa nghe lão tử kia nói cái gì phật duyên không phật duyên,lập tức đã nổi điên,hận không thể đem nàng đi thật xa,từ nay về sau rời xa nơi phật môn này.
“Nàng sao không nói sớm?” Hắn oán giận.
“Thần thiếp chưa kịp mở miệng,đã bị Vương gia lôi ra đến đây.”
Cảnh Trình Ngự sửng sốt,bên tai đỏ ửng,trên mặt một bộ xấu hổ,hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi về phía trước.
Quan Ninh Nhi bước nhỏ đuổi theo,cười nói:“Vương gia,chàng khẩn trương như vậy,có phải hay không không muốn một ngày nào đó thần thiếp xuất gia?”
Hắn đáp không phải là trả lời câu hỏi,mà là mệnh lệnh đứng đắn nói:“Về sau không cho phép tùy tiện đến loại địa phương này,nghe cái lão già bại hoại tự cho là đúng kia nói hươu nói vượn.”
“Người ta không phải là lão già bại hoại,lão là Phổ đà tự danh Tuệ Tịnh đại sư…..”
“Hừ!”
“Ai nha! Vương gia chàng đi chậm một chút đi,thần thiếp theo không kịp.”
Cảnh Trình Ngự quay đầu,tức giận trừng nàng,“Là nàng đi quá chậm.”
“Vương gia chân dài,chân của thần thiếp ngắn,chàng bước một bước tương đương thần thiếp đi hai bước,như vậy thần thiếp đuổi không kịp.”
Thở dài,hắn chỉ có thể đi trở lại vài bước,cầm bàn tay nhỏ bé của nàng cùng nhau đi.
Quan Ninh Nhi cười trộm,nhìn hắn lạnh lùng bên cạnh liếc mắt một cái,gắt gao nắm bàn tay to của hắn,cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay.
Giờ khắc này,có loại cảm giác,tên là hạnh phúc.
Mười lăm tháng chín năm âm lịch thứ 8 Cảnh Hạo,đoàn người đến kinh thành,hoàng đế tại điện Chiêu Dương thiết yến khoản đãi,trong triều từ quan tứ phẩm đến quan viên bên ngoài đều nhận được lời mời.
Khi Lạc Hương quận chúa tiến vào đại điện,hướng hoàng đế hành đại lễ,mọi người đều bị mỹ mạo kinh người của nàng làm cho kinh sợ.
Da thịt trắng như tuyết,ngũ quan xinh đẹp,mềm mại đáng yêu,dáng điệu uyển chuyển,giơ tay nhấc chân toát ra phong tình vạn chủng,làm cả sảnh đường trong điện Chiêu Dương chết sững (convert là “sinh huy”,huy = trợn ngược mắt,nên Sal để là chết sững! =)) )
Thân là hoàng đế Cảnh Trình Hiên tuy có lục cung mỹ nữ,nhưng chúng phi tử tề tụ một chỗ,cư nhiên không địch lại một cái Tô Lạc Hương! (ô ô….nữ phụ lên sàn….)
Các nữ nhân sinh hoạt tại hậu cung,nhìn thấy nàng thanh lệ thoát tục,mỹ mạo giống như bức họa thần tiên làm lòng người kinh sợ,trong lòng lại làm sao có thể không ghen tị?
Nếu để cho một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành như vậy vào cung,phi tử các nàng cách nhóm thất sủng chỉ sợ cũng không xa.
Cảnh Trình Hiên có vẻ thực bình tĩnh,sau một lúc tinh tế đánh giá Tô Lạc Hương hướng mình hành lễ vấn an,mới tươi cười đầy mặt gật đầu,“Lạc Hương quận chúa quả nhiên như lời nói của An Lăng Vương,xinh đẹp tựa thần tiên,chim sa cá lặn.”
“Tạ Hoàng Thượng ca ngợi.” Chẳng những người bộ dạng xinh đẹp,nàng liền ngay cả nói chuyện thanh âm cũng như chim hoàng oanh rời cốc. (cốc= hang núi)
Thần tử trẻ tuổi tham dự thịnh yến trong điện,một đám trên mặt đều lộ ra thần thái yêu quý,ước gì một ngày kia chính mình có thể có được tuyệt sắc giai nhân như thế.
Cảnh Trình Hiên tính cùng nàng hàn huyên tượng trưng vài câu,liền sai người đem nàng đến bàn tịch cách mình không xa,chuẩn bị khai tịch dùng bữa.
Lúc này,thái giám ngoài điện cao giọng xướng:“Thất vương gia,Thất vương phi đến.” (anh muốn đc nổi bần bật aa….thế này mới bị ng` ta nhìn trúng aa…)
Chúng thần nghe tiếng đều bị kinh giật mình,hai mặt nhìn nhau,Thất vương gia này tác phong thích làm theo ý mình trong triều sớm đã không phải chuyện mới mẻ gì,nhưng mà dám can đảm ở hoàng gia thịnh yến mà đến muộn,đã thế lại còn như chuyện giữa ban ngày,đương kim triều đình trừ bỏ Cảnh Trình Ngự một người,thật đúng là tìm không thấy người thứ hai.
Không bao lâu,đoàn người chỉ thấy một nam tử áo trắng anh tuấn tuấn mỹ,mang theo một nữ nhân y phục màu hồng,dáng người mượt mà,hướng đại điện đi tới.
Tô Lạc Hương vừa ngồi xuống,cũng theo bản năng hướng ngoài điện nhìn lại.
Nam tử kia trên thân mặc mãng bào màu trắng thêu kim long,đầu đội mũ khảm châu tử kim bàn long,giày thêu đoạn mặt ngũ trảo kim long,tóc dài như mực,ngũ quan tuấn lãng,thân hình cao lớn,giống như tiên nhân công tử mới lên trời.
Tô Lạc Hương không khỏi tâm thần rung động,trí nhớ trong đầu lập tức bị kéo về một hồi rất xa trước kia.
Cảnh Trình Ngự người này,nàng cũng không xa lạ,hai năm trước hắn phụng chỉ đi An Lăng kiểm tra thiên tai,nàng cùng hắn từng gặp mặt qua một lần,tuy rằng khi đó Thất vương gia thanh danh hiển hách này đối với nàng cũng không ấn tượng,nhưng nàng lại thừa dịp khi phụ thân cùng nghĩa huynh thịnh tình khoản đãi hắn,vụng trộm đánh giá hắn thật lâu. (nói toạch ra là chị ấy ngắm zai! =..=)
Hai năm trôi qua,dung mạo của hắn không chút biến đổi,chỉ có khí thế so với dĩ vãng càng thêm tôn quý cùng nghiêm khắc,lãnh ngạo bức người.
Nữ nhân xinh đẹp tất sẽ bị nam nhân thưởng thức,đồng dạng,tuấn tú nam nhân cũng sẽ được nữ nhân ái mộ.
Hoàng đế đương triều Cảnh Trình Hiên có lẽ cũng được xưng là mỹ nam tử,nhưng so với vị mặt như ngọc Thất vương gia trước mắt này,vẫn là kém một chút.
Cảnh Trình Ngự mang theo thê tử đi qua bên người Tô Lạc Hương,ngay cả xem cũng không có liếc nàng một cái,đi thẳng đến trong điện,hai tay chắp lại nói:“Hoàng huynh!” Không có quỳ lạy,không có dập đầu,liền ngay cả ngữ khí cũng không thể tính là khiêm tốn.
“Thất đệ như thế nào lại đến muộn?” Cảnh Trình Hiên cũng không có bởi vậy mà tức giận,hắn tựa như một người huynh trưởng khoan dung,trong giọng nói tràn đầy dung túng.
Ánh mắt dò xét Quan Ninh Nhi bên cạnh,Cảnh Trình Ngự không kiêu ngạo,không siểm nịnh trả lời:“Đêm qua có việc tư bận rộn,buổi sáng khởi hành chậm.” Hắn thần sắc đứng đắn,biểu hiện ra vẻ mặt một bộ “Ta chính là đã tới chậm,ngươi có thể đến sớm thì sao”.
Các thần tử khác nghe xong câu nói lớn mật ái muội này,đều nhịn không được nhìn Thất vương phi lời đồn vừa béo vừa ngốc liếc mắt một cái,đều nói Quan gia tam tiểu thư vừa béo vừa ngốc,mà sao hôm nay vừa nhìn thấy,cũng là nghe đồn không thể tin.
Tuy rằng so với mấy cô nương thân nhẹ như chim yến,Quan Ninh Nhi thật là có chút đầy đặn mượt mà,nhưng bởi vì ngũ quan ngày thường đáng yêu,làn da lại thật trắng nõn,y phục đoạn bào thêu ám sắc kim văn màu hồng nhạt,cũng hiện ra vài phần mềm mại xinh đẹp tuyệt trần.
Thất vương phi như vậy,đứng bên người Thất vương gia tuấn tú anh lãng,chẳng những không xung đột,ngược lại còn ngoài ý muốn có vài phần hợp đôi.
Liền ngay cả Quan Thanh Vũ ở một bên cũng đột nhiên cảm thấy tam nữ nhi này của hắn sơ với trước kia,giống như có chỗ nào đó không giống.
Quan Ninh Nhi sắc mặt ửng đỏ,vụng trộm trừng mắt nhìn Cảnh Trình Ngự,như đang oán trách hắn.
Ngày hôm qua Hoàng thượng đặc biệt phái người đến trong phủ thông báo,nói buổi sáng hôm nay muốn ở điện Chiêu Dương thiết yến khoản đãi Lạc Hương quận chúa,muốn bọn họ vô luận như thế nào đừng đến muộn,mà Vương gia nhà nàng tối hôm qua lại cứng rắn quấn quít lấy nàng muốn một lần lại một lần,đến tận nửa đêm hai người mới ôm nhau mà ngủ.
Nếu không phải Nhạc tổng quản kêu cửa nhắc nhở,bọn họ hiện tại có khi vẫn còn trên giường mộng chu công.
Cảnh Trình Hiên trong lòng lắc đầu thở dài,thất đệ này của hắn,có khi nói chuyện thật đáng đánh đòn.Lời này nếu theo trong miệng người khác nói ra,hắn không phán đối phương một cái tội danh không hiểu phép tắc là không thể,nhưng cũng là xuất phát từ miệng thất đệ,hắn đành phải bất lực cho qua.Dù sao chính mình thân là Thiên tử,nếu vì việc nhỏ này mà ở trước mặt bách quan trách cứ thất đệ,thật sự sẽ làm mất mặt hoàng gia.
Hắn bảo trì mỉm cười trên mặt,liếc mắt nhìn Quan Ninh Nhi một cái nói,“Vị này là thất đệ tức đi? (=vị này là em dâu ta! ) Từ sau khi ngươi gả cho thất đệ,trẫm thủy chung chưa có cơ hội cùng ngươi gặp mặt.”
Sau một lúc cẩn thận đánh giá,Cảnh Trình Hiên cười gật đầu,“Được,quả nhiên là một cô nương có phúc khí.Tiểu Hỉ Tử (tên vị thái giám),tiền thưởng năm ngàn lượng,lăng la tơ lụa mười tấm,vàng bạc châu sai năm mươi kiện,đưa cho Thất vương phi làm lễ vật gặp mặt của trẫm.”
Quan Ninh Nhi vội vàng tiến lên tạ ơn,trong lòng bế tắc,không lâu trước sau khi phu quân tiến cung trở về còn nói,Hoàng Thượng ngại nàng mập mạp ngây ngốc sợ làm mất mặt Vương gia,tính tuyển lựa mỹ nhân cho hắn làm sườn phi mà.Hiện tại sao lại giả vờ giả vịt nói nàng có phúc khí,còn thưởng một đống hoàng kim châu báu làm lễ gặp mặt?
Xem ra,hoàng đế muốn diễn thì nàng phải diễn cùng mới được.
Bất quá nếu Hoàng Thượng ban thưởng,nàng đương nhiên muốn nhận toàn bộ,hảo cấp thêm vào phòng thu chi trong vương phủ.
Tuy rằng Vương gia đã gần như là giàu nhất nước,nhưng trên đời này làm gì có ai ngốc đến chê bạc nhiều?
Sau một phen hàn huyên,Cảnh Trình Ngự mang theo Quan Ninh Nhi đến ngồi xuống vị trí thứ nhất bên trái Hoàng Thượng,phía đối diện,Tô Lạc Hương vẫn đang âm thầm nhìn hắn.
Đối thoại vừa nãy của hắn cùng hoàng đế,Tô Lạc Hương nghe vào trong tai không khỏi giật mình,nguyên lai hoàng đế đúng như đồn đãi thực dung túng Thất vương gia.
“Thất đệ,ngươi đã tới muộn,còn chưa có gặp qua nghĩa muội An Lăng vương Lạc Hương quận chúa nha?” Cảnh Trình Hiên giúp hai người nhận thức,lại trước mặt quần thần,đem dung mạo Tô Lạc Hương khen một phen.“Từ lúc Lạc Hương quận chúa chưa vào kinh,có người đồn đãi nàng mỹ mạo thế gian ít có,hôm nay vừa thấy,quả nhiên như trong lời đồn là một tuyệt sắc khuynh thành,đúng không?”
Cảnh Trình Ngự mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Tô Lạc Hương một cái,ánh mắt kia thập phần sắc bén,tựa như một con dao nhỏ bén nhọn,đâm vào làm tâm thần nàng run lên.
Bưng chén rượu hớp một ngụm nhỏ,hắn không cho là đúng trả lời:“Bề ngoài thì đẹp,bất quá là như cái túi da,vài thập niên sau giống nhau tóc bạc da mồi,hoa tàn bướm ít.” (hoa tàn thì bướm k bay tới đậu nữa ấy! )
Tô Lạc Hương nghe xong lời hắn nói sắc mặt trắng nhợt.Từ nhỏ đến lớn,nàng quen nghe người khác ca ngợi,chưa từng bị đùa cợt như vậy,huống chi,người đùa cợt nàng đây vẫn là nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm suốt hai năm.
Quan Ninh Nhi ở dưới bàn kéo kéo ống tay áo phu quân,ám chỉ nói với hắn,người ta tốt xấu cũng là một vị mỹ nhân,chàng sao lại chỉ chừa có chút cảm tình như vậy.
Hắn bất vi sở động (=bất động),khó hiểu không biết mình nói có câu nào sai.
Hoàng đế hơi hơi bật cười,vội vàng hòa giải hướng Tô Lạc Hương chịu tội,“Đệ đệ này của trẫm chính là bị trẫm làm hư,miệng mới có thể không tốt như vậy.”
Tô Lạc Hương có chút xấu hổ phe phẩy đầu,khách sáo nói:“Từng nghe nói Thất vương gia tính cách thẳng thắn,hôm nay vừa thấy,quả nhiên không giả.” Nói xong,nàng có dụng ý khác liếc mắt nhìn Cảnh Trình Ngự một cái,thuận tiện đánh giá nữ tử bên cạnh hắn.
Đây là đối tượng cô dâu bị cướp của nghĩa huynh,Quan gia tam tiểu thư,Thất vương phi đương nhiệm sao? Bộ dạng chỉ thường thôi.
Cung nhân một mâm tiếp một mâm đem đồ ăn phong phú đặt lên bàn,Cảnh Trình Ngự đối với món ngon trên bàn không có hứng thú,ăn không nhiều lắm,nhưng với rượu lê hoa râm do hoàng cung ủ lại có chú ý,một ly tiếp một ly.
Mà đây là lần đầu tiên Quan Ninh Nhi tham gia yến hội hoàng gia,đồ ăn nhiều,hương vị thật ngon,làm nàng kinh hỉ không thôi.
Cảnh Trình Ngự gắp một miếng hương tô lạt gà (món gì đó liên quan đến con gà! =..=) đặt vào trong chén của nàng,“Nàng bình thường không phải thích nhất ăn thịt gà sao,này hương vị rất ngon,nàng nếm thử xem.”
Nàng nhìn theo miếng thịt gà vàng óng ánh,không khỏi giật giật ngón trỏ,mà vừa thấy trên mặt bọc một tầng mỡ thật dày,liền lại khiếp sợ lắc đầu.
“Ăn nhiều sẽ béo.” Từ sau lần giảm béo trước bị hư,bị phu quân hung hăng đại bổ vài ngày,nàng lại lôi một vòng béo trở về (ý nói đã giảm rồi,mà bị a Ngự chăm béo lại! =)) ),thật sự là không nghĩ lại béo.
“Nàng lại muốn giảm béo?” Cảnh Trình Ngự thanh âm không lớn,nhưng cũng không nhỏ,làm hoàng đế một bên,mấy bàn đại thần ở chung quanh cùng Tô Lạc Hương nghe đến đứng hình. (ờ,ta chém đấy,mà bản conv ý cũng k khác là mấy! )
“Thần thiếp chỉ là không nghĩ lại béo thêm.” Quan Ninh Nhi bĩu môi,thanh âm nói rất nhỏ.
Hắn vươn tay,không kiêng nể gì nhéo nhéo mai má mềm mại của nàng,nghiêm khắc nói:“Không cho phép!”
“Vì sao?”
“Thân nhỏ thịt béo này nếu bị mất,về sau bổn vương lấy gì mà nhéo?”
“Bị chàng rà qua rà lại như vậy,rất đau.” Nàng xoa xoa mặt,nhẹ giọng oán hận.
“Thịt thịt,buổi tối ở trong chăn ôm sưởi ấm mới thoải mái.” Hắn làm như thật nói.
Quan Ninh Nhi thấy bộ dáng nghiêm trang của hắn,nhất thời không nói gì.
Nàng quay đầu xem bốn phía,phát hiện chỉ có hoàng đế hứng thú nhìn bọn họ,mà còn lại đại thần chung quanh là biểu tình xấu hổ,thậm chí có làm bộ ho khan,cúi đầu.Hai gò má nàng đỏ bừng,oán hận trừng mắt liếc nhìn phu quân một cái.
Nam nhân này cũng không nhìn xem trường hợp địa điểm,cư nhiên trước mặt mọi người nói những lời rõ ràng như vậy,thật sự là quăng chết người.
Tô Lạc Hương xem bọn hắn ngươi một lời ta một câu ngọt ngào cãi nhau,nhưng lại bắt đầu ghen tị với nữ nhân béo kia.
Cái đứa mập mạp kia rõ ràng ở các phương diện đều so ra kém nàng,nhưng có thể có được tướng công giống như Thất vương gia tuấn mỹ như vậy,được hắn công nhiên sủng nịch. (công khai + đương nhiên).Nàng cũng là nữ nhân,cũng hy vọng có được một phu quân yêu thương của mình,nếu có một ngày bên người nàng có thể có một cái nhân vật giống như hắn bao dung mình,thật là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?
Nàng gắp đồ ăn,vừa ăn,một bên nhìn hai vợ chồng đối diện,kiếm chế ghen tị lộ ra nụ cười nói:“Không nghĩ tới Thất vương gia cùng Vương phi ân ái như vậy,làm cho người ta nhìn rất hâm mộ.”
Quan Ninh Nhi đáp nàng một cái ngây ngốc tươi cười,“Vương gia tình tính có lúc không tốt,Lạc Hương quận chúa là chưa được nhìn thôi.”
Vừa nói xong,lập tức bị Cảnh Trình Ngự trừng mắt liếc một cái,nàng nghịch ngợm thè lưỡi,vội vàng rót chén rượu lấy lòng,“Lê hoa râm tốt nhất,so với hương vị ủ trong phủ chúng ta còn ngọt hơn,Vương gia ngài mau nếm thử.”
Cảnh Trình Ngự lại liếc nàng một cái,tiếp nhận chén rượu,chậm rãi uống hết.Quan Ninh Nhi tiếp theo lấy ra khăn lụa,ôn nhu giúp hắn nhẹ nhàng lau rượu bên môi,nhìn bộ dáng hai người ân ái làm người xem bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối,đây là cái kiêu ngoa bá đạo Thất vương gia sao?
Cô dâu mới ân ân ái ái,Tô Lạc Hương lại càng xem càng cảm thấy chói mắt,trong lòng một cỗ hỏa nhắm thẳng ra bên ngoài,lời nói cũng không khách khí nữa.
“Nghe nói thời điểm Vương phi gả cho Vương gia,đã hai mươi mốt?”
Quan Ninh Nhi đang vội vàng giúp đưa phu quân đĩa rau,vừa nghe lời này,liền cảm thấy đối phương khẩu khí có chút không tốt,nhưng nàng vẫn là cười gật đầu,“Đúng vậy,qua hai tháng nữa,chính là sinh nhật hai mươi hai tuổi của ta.”
“Như thế nào lại vậy? Theo ta được biết,nữ tử đến mười sáu tuổi đã nên kết hôn,vì sao Vương phi hai mươi mấy tuổi còn không có hứa gả cho ai nha? Chẳng lẽ nói,trước khi Vương phi gả cho Thất vương gia,vẫn không có người đến quý phủ cầu hôn sao?”
Lúc này,cho dù Quan Ninh Nhi có ngốc,cũng nghe ra đối phương là ý định làm khó mình.
Khi nàng xuất giá tuổi xác thực phi thường xấu hổ,nữ tử hai mươi mốt tuổi còn chưa lấy chồng,bỏ qua chính là không có người hỏi thăm.
Bởi vì lời đồn nàng vừa béo vừa ngốc vô cùng ồn ào huyên náo,cho nên những thiếu gia công tử xứng đôi với bộ binh thượng thư gia cũng không có hứng thú đến quý phủ cầu hôn,mà quan chức thấp,cha nàng lại không có khả năng đồng ý.
Phí thời gian như thế,tuổi nàng lại càng nhiều,chậm rãi vượt qua tuổi gả chồng.
Mọi người cũng nghe ra Tô Lạc Hương ngôn ngữ có chỗ không tốt,nhưng nàng là một đại mỹ nhân,liền ngay cả bộ dáng làm khó dễ người cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui,cho nên mọi người bản năng xem nhẹ vô lễ của nàng.Tránh ở một bên xem náo nhiệt.
Cảnh Trình Ngự nhíu mày,liếc mắt nhìn Tô Lạc Hương,“Ngươi năm nay hai mươi mấy?”
Hai mươi mấy? Lời này hỏi phi thường không khách khí,cho thấy ở trong mắt hắn nàng tuổi cũng không nhỏ.
Tô Lạc Hương biến sắc,cầm khăn xoa xoa miệng,ra vẻ trấn định trả lời,“Nghĩa huynh ta trong thư không đề cập qua tuổi của ta sao? Ta sinh ngày năm tháng tư năm Cảnh Đức bốn mươi bảy,năm nay mười tám.”
Cảnh Trình Ngự nghe xong hừ một tiếng,cười lạnh nói:“Vậy mà bộ dạng ngươi trông đủ già.”
Nữ nhân kiêng kị nhất là người khác nói mình già,huống chi Tô Lạc Hương tâm cao khí ngạo,như thế nào có thể dễ dàng tha thứ người khác dùng từ “Già” để hình dung nàng? Nàng lập tức liền bị Cảnh Trình Ngự làm cho tức giận đến khuôn mặt từ tươi cười chuyển sang trắng bệch,nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng đế thấy thế,dùng sức khụ vài tiếng,ý bảo thất đệ có chừng có mực,cho dù muốn giúp nương tử đòi công đạo,cũng không cần phải nói ra những lời không tốt lại ác độc như vậy.
Xem,vị Lạc Hương quận chúa kia đã muốn tức giận đến cả người phát run.
Cảnh Trình Ngự nhún vai,không hề tội lỗi ác cảm bổ sung,“Bổn vương chính là muốn nói,bổn vương chưa có hướng Vương phi cầu hôn,nàng có thể dám tùy tiện gả cho người khác?” Ngụ ý,chính là Quan Ninh Nhi tuổi có lớn bao nhiêu,sớm muộn gì cũng là nữ nhân của hắn.
Tô Lạc Hương không nghĩ tới hắn lại sẽ bảo vệ nữ nhân béo kia,lập tức tức giận,mà lại không có chỗ phát tiết,chỉ có thể đem đầy ngập tức giận trút lên đồ ăn,hung hăng ăn.
Quan Ninh Nhi thấy phu quân che chở mình như thế,trong lòng ấm áp,kéo kéo y bào của hắn,nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn:“Vương gia,cám ơn chàng giải vây cho thiếp.”
Hắn giả bộ lạnh lùng liếc nàng một cái,“Bổn vương chính là ăn ngay nói thật.”
Nàng cười hì hì gật đầu,thức thời gắp đồ ăn đưa đến miệng hắn,hắn thực tự nhiên há mồm ăn,chậm chạp nhấm nháp thức ăn.
Ra cửa cung,ngồi trên xe ngựa hồi phủ,dọc theo đường đi,Cảnh Trình Ngự thủy chung mặt lạnh không nói lời nào.
Quan Ninh Nhi vụng trộm đánh giá hắn nửa ngày mới thật cẩn thận vươn tay,nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay lạnh như băng của hắn.
Hẵn khẽ run lên,một lát sau,tay còn lại đưa ra,rồi hai cái tay liền gắt gao nắm cùng một chỗ.
Vì địa thế không bằng phẳng,đường đi lập tức xóc nảy chấn động.
“Vương gia sở dĩ đối xử không tốt như thế với vị Lạc Hương quận chúa kia,có phải hay không bởi vì nàng là người do An Lăng vương phái đến?”
Thình lình nói một câu,đánh vỡ yên lặng trong xe.
Hắn không nói chuyện,chính là quay đầu nhìn nàng.
Bị ánh mắt như mũi tên nhọn của hắn đánh giá hồi lâu,nàng mới chậm rãi nói:“Không lâu mới đây,sư phụ đem chuyện năm đó của chàng kể cho thần thiếp nghe.”
Chẳng qua sau khi nói xong,ngày hôm sau,Mạc Thượng Ly lại mất tích khỏi vương phủ,cũng là đi dạo chơi tứ hải.
Lúc còn trong phủ lão từng nói với Quan Ninh Nhi,chính mình tiết lộ bí mật của đồ đệ,khẳng định sẽ bị đồ đệ trả thù,không nghĩ lại để bị cấm rượu cấm thịt,lão quyết định thu thập một gánh đồ đạc,chuồn trước một bước.
Cảnh Trình Ngự mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái,thủy chung không nói được lời nào.
Cánh môi nàng khẽ run,không tự chủ được nói:“Thần thiếp biết,lúc trước Vương gia thú thần thiếp nhập phủ chính là không muốn cho An Lăng vương đạt được mục đích,hắn muốn gì,Vương gia nhất định nghĩ cách cướp đoạt,cho nên hôm nay thần thiếp mới làm Thất vương phi…..Dĩ vãng người ta nói thần thiếp béo,đầu óc không linh mẫn,không có chỗ nào tốt,khi đó thật ra cũng không biết chuyện này thì có làm sao,dù sao miệng cũng là mọc trên mặt người khác,bọn họ thích nói như thế nào,cứ để bọn họ nói đi,thần thiếp cũng không giữ trong lòng.”
“Lúc trước cha nói cho thần thiếp biết,nói Thất vương gia trong kinh thành muốn lấy mình làm vợ,thần thiếp như thế nào cũng không tin việc hôn nhân này là thật.Khi đó thần thiếp lại nghĩ,Thất vương gia rốt cuộc là cái dạng người gì,mình chỉ là một cái nho nhỏ nữ nhi nhà Quan gia,còn bị người ta đồn đại những lời không thể chịu nổi như vậy,hắn làm sao có thể coi trọng mình?
Sau khi gả vào vương phủ,thần thiếp chưa từng ảo tưởng qua một ngày kia có thể được Vương gia ưu ái,cho nên Xuân Mai luôn lo lắng thần thiếp không được chịu sủng,tương lai ở vương phủ khẳng định sẽ không tốt.”
Nàng cằn nhằn nói liên miên,Cảnh Trình Ngự mặt lạnh nghiêm trang lắng nghe,thủy chung không nói một tiếng.
“Thần thiếp luôn trách Xuân Mai nghĩ ngợi nhiều,chịu sủng không chịu sủng thì thế nào,dù sao thần thiếp vẫn là người luôn luôn bị xem nhẹ,hiểu được ăn,hiểu được tồn tại,không bị ngược đãi trách đánh,đã muốn là hạnh phúc.
Cũng không nghĩ đến,mấy ngày ở cùng Vương gia,chàng tuy rằng bề ngoài lạnh lùng,ngôn ngữ khó nghe,nhưng đối với thần thiếp khắp nơi che chở,tràn ngập quan tâm.Cha thần thiếp tới cửa nghiêm khắc trách cứ thần thiếp,chàng đúng lúc xuất hiện giúp thần thiếp giải vây,Lạc Hương quận chúa công nhiên khiêu khích,chàng lại động thân mà ra tay giúp thần thiếp nói chuyện…..” Nói tới đây,Quan Ninh Nhi ngây ngốc cười,“Thần thiếp nghĩ,kỳ thật Vương gia…….Đáy lòng cũng là để ý thần thiếp đi…….”
Lời nàng nói khiến lòng hắn thấy đau,hắn nhịn không được vươn tay,nhẹ nhàng che môi của nàng lại.“Đừng nói.”
Nàng gật gật đầu,trong mắt nhuốm mấy phần lệ quang.“Vương gia không muốn nghe,thần thiếp sẽ không nói.”
Kỳ thật Cảnh Trình Ngự cũng không phải không muốn nghe,mà là nghe xuống,trong lòng chỉ biết càng ngày càng đau.
Nữ nhân này bị hắn biến thành công cụ cưới vào cửa,luôn thật cẩn thận lấy lòng hắn,gần gũi hắn,không có mục đích,không có tính kế,có chính là một cái thê tử đối với trượng phu trung thành cùng ái mộ.
Mà hắn đối với nàng không phải không thương,là không biết nên như thế nào yêu đi.
Trầm mặc một hồi lâu,hắn mới giống như tùy ý mở miệng nói:“Lúc trước ta mang theo ý tưởng tính kế cùng lợi dụng thú nàng nhập phủ,nàng một chút cũng không trách ta sao?”
Nhìn nàng lắc đầu,biểu tình thực chân thành,nhịn không được lại hỏi:“Nếu lúc trước ta không lấy nàng,nàng sẽ thế nào? Nữ nhân hai mươi mốt tuổi,nếu không mau xuất giá,tương lai liền thật sự sẽ không gả ra ngoài được.”
Nàng suy nghĩ một chút,“Uhm,có lẽ qua tiếp hai ba năm,sẽ đi vào miếu quy y xuất gia đi.”
Cảnh Trình Ngự nghe xong mặt lập tức biến sắc,thập phần khẩn trương giữ chặt tay nàng,“Bổn vương không cho phép!”
“Vương gia,cha thần thiếp không có khả năng nuôi thần thiếp cả đời.Đối với ông mà nói,nữ nhi tuổi quá lớn liền mất đi giá trị lợi dụng,đến lúc đó nếu thần thiếp không rời phủ,khẳng định cũng sẽ bị người yếm khí.” (yểm bùa?? Trù úm??? ⊙﹏⊙) Con đường xuất gia này,tại thời điểm khi nàng qua hai mươi tuổi mà vẫn chưa có người đến hỏi thăm,cũng đã nghĩ đến phi thường rõ ràng. “Nếu có một ngày nào đó,Vương gia chán ghét thần thiếp,chùa miếu sẽ là chỗ cư trú tốt cho thần thiếp.”
“Không,bổn vương sẽ không cho nàng cơ hội quy y xuất gia.”
Nàng cười cười,đáy mắt có cảm động,lại không nói thêm cái gì nữa.
Cảnh Trình Ngự biết đáy lòng nàng để ý ân oán giữa hắn cùng với Võ Tử Ưng,bởi vậy cho dù hắn không phải người có thói quen giải thích,giờ phút này lại nhịn không được nói:“Võ Tử Ưng năm đó tưởng hại chết ta,thù này,ta không thể không báo.”
Quan Ninh Nhi gật đầu,“Vương gia đáy lòng kết oán,thần thiếp biết,chính là thần thiếp không hy vọng chàng sống quá mệt mỏi.”
Hắn cười cười,thuận tay đem nàng ôm vào lòng,“Hóa ra nàng nói nhiều như vậy,là lo lắng cho ta.”
“Thần thiếp sợ Vương gia oán hận chất chứa quá sâu,sẽ làm thân thể bị thương.”
“Ninh Nhi…..Có lẽ sư phụ nói đúng,nàng thật sự là phúc tinh của ta.”
Cung yến qua đi,Cảnh Trình Ngự cũng không bận rộn như lúc trước,hắn nghe Nhạc tổng quản nói Quan Ninh Nhi từ sau khi gả vào vương phủ,trừ bỏ lần đó tiến cung dự tiệc,liền rốt cuộc không ra khỏi cửa,cho nên,vào một ngày thời tiết sáng sủa,hắn liền đề nghị muốn xuất môn du ngoạn.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng đi du lịch,cũng không có gióng trống khua chiêng,làm dân chúng chú ý,chỉ dẫn theo vài hộ viện âm thầm đi theo,liền từ vương phủ xuất phát.
Không nghĩ tới hôm nay chính là ngày rằm đầu tháng,khi hai người đi bộ đến cửa chùa Phổ Đà,chỉ thấy trong chùa hương khói cường thịnh,tín đồ nối liền không dứt.
Kinh thành không hề thiếu dân chúng thờ phụng Phật tổ,người cùng gia quyến tới đây dâng hương xin sâm,vì thân nhân cầu phúc.
Cảnh Trình Ngự không tin thần phật,mà Quan Ninh Nhi lại nói khó mới gặp được hội chùa,không đi vào thắp cho Phật tổ một nén hương,trong lòng sẽ không yên,hắn đành phải cau mày không muốn nhưng cũng theo nàng nhập miếu.
Vào bên trong,khách hành hương thật đúng là không ít,từ lão già bảy mươi,cho tới trẻ nhỏ đều có,mà trong đó nhiều nhất,vẫn là những cô nương chưa gả chồng.
Bởi vậy,Cảnh Trình Ngự quý công tử tuấn tú này vừa xuất hiện tại đây,liền có vẻ có chút kỳ quái cùng đột ngột.
Bề ngoài hắn tuấn mỹ thập phần hấp dẫn sự chú ý của mọi người,các cô nương khuê nữ khi đi qua bên người hắn,đều nhịn không được nhìn hắn đến vài lần.
Bị ánh mắt ái mộ này làm cả người không được tự nhiên,khuôn mặt tuấn tú của hắn không khỏi lạnh vài phần,nhíu mày.Mà trên người hắn phát ra hơi thở lạnh như băng,rốt cục đem các cô nương dọa chạy,một đám tránh ở xa xa vụng trộm đánh giá hắn.
“Phật môn là nơi thanh tĩnh,khi nào thì biến thành địa phương cho mấy nữ nhân kia phát tơ?” (convert là “phát tảo”,tảo = ươm tơ! Mình nghĩ ý anh Ngự ở đây chỉ như tơ hồng cầu tình duyên ấy)
Quan Ninh Nhi đang quỳ dập đầu hướng Phật tổ hứa nguyện,nghe vậy liền quay đầu lại,chỉ thấy hắn kiêu căng đứng tại chỗ.Nàng nhịn không được lôi kéo ống tay áo của hắn,nhỏ giọng nói:“Vương gia,nơi này là chúa miếu,nói chuyện với người khác nên có điểm chú ý.Nhanh một chút quỳ xuống,hướng Phật tổ dập đầu ba cái.”
Hắn bất vi sở động,tự phụ nói:“Ngay cả đương kim thiên tử đều chịu không nổi một cái quỳ của bổn vương.”
Quan Ninh Nhi chu miệng,biểu tình có chút ai oán.Cho dù trên đời đương kim hoàng đế là lớn nhất,nhưng ở trước mặt Phật tổ,cũng nên cung kính một ít mới tốt đi.
Không thể nhìn nàng nhíu mày bĩu môi,Cảnh Trình Ngự đành phải không tình nguyện vén y bào quỳ trên tấm đệm tròn,nhanh chóng bái mấy cái.
Sau khi bái xong,hắn nhỏ giọng lẩm bẩm nói:“Nàng muốn cầu cái gì,trực tiếp nói với bổn vương là được rồi,trên đời này trừ bỏ vinh hoa phú quý,quan lớn hậu vị,còn có cái gì đáng cầu?”
Nàng cười cười nhìn hắn một cái,“Tất nhiên là thân thể khỏe mạnh,ngày trôi qua bình an.” Nói đến đây,mặt nàng ửng đỏ,“Còn có một cái đau trên lang quân chính mình trân trọng.”
Hắn kinh ngạc nhìn tươi cười của nàng hồi lâu,vẻ mặt đứng đắn nói:“Nguyện vọng của nàng sẽ thành hiện thực.”
Có chút hứa hẹn không cần hoa lệ,không cần cố ý,tự nhiên như vậy bị Cảnh Trình Ngự nói ra.
Quan Ninh Nhi vừa cười,còn không kịp đáp lại,một người mặc áo cà sa lão phương trượng liền mặt tươi cười hướng hai người đi tới.
“A di đà phật,lão nạp Tuệ Tịnh,vừa mới thấy hai vị thí chủ bước vào đại điện,liền thấy một cỗ tử khí đánh úp lại,nói vậy vị thí chủ này khẳng định là xuất thân bất phàm…..” Hắn nhìn về phía Cảnh Trình Ngự đang muốn đứng dậy,cao giọng mở miệng.
Cảnh Trình Ngự thuở nhỏ nghe quen người ta nói bao lời hay với hắn,hàng năm tham gia hiến tế đại điển do hoàng cung tổ chức,cái gọi là đắc đạo cao tăng này mỗi khi thấy hắn cũng đều là khen ngợi một phen,bởi vậy đối với lời nói đột nhiên toát ra từ vị lão phương trượng này,hắn cũng không có đem để trong lòng.
Quan Ninh Nhi nghe xong lại vui đến nhướn cao đuôi lông mày,kéo kéo ống tay áo hắn,dùng ánh mắt ý bảo hắn có thể bị đắc đạo cao tăng kia thừa nhận thật là chuyện phi thường tốt.
Cảnh Trình Ngự không cho là đúng,vỗ vỗ y bào lạnh nhạt nói:“Bổn vương sẽ sai người quyên năm ngàn lượng ngân phiếu tới nơi này.”
Hòa thượng này nói lời tốt,mục đích đơn giản là muốn hắn quyên nhiều chút tiền dầu vừng.
Lão phương trượng cúi người thi lễ,mặt lộ vẻ cung kính,“Hóa ra là Vương gia thiên tuế,lão nạp mắt vụng về,còn thỉnh Vương gia thứ tội.” Nói xong,hắn đem ánh mắt dời về phía Quan Ninh Nhi ở một bên,“Nếu lão nạp đoán đúng,vị này chính là Vương phi đi?”
Quan Ninh Nhi vội vàng cười nói:“Lão phương trượng ngài hảo.” (này như 1 câu chào thôi! ^^)
Tuệ Tịnh vỗ về chòm râu hoa râm,cẩn thận đánh giá gương mặt Quan Ninh Nhi,một lát mới mở miệng,“Vương phi tướng mạo hiền lành,mi khoan mắt cao,cái trán no đủ,là người có phúc,nhưng lại cùng Phật tổ hữu duyên…..” (hữu duyên=có duyên)
Nghe đến đó,Cảnh Trình Ngự lập tức thay đổi sắc mặt.Không lâu trước đây,Quan Ninh Nhi mới nói với hắn nếu có một ngày hắn phiền chán nàng,nàng sẽ từ bỏ hông trần cạo đầu làm ni,từ nay về sau trốn vào phật môn.Lời này làm hắn phi thường không vui,hiện tại lão hòa thượng này còn nói nàng cùng Phật tổ có duyên.
Này không phải đang khuyên Vương phi hắn sớm từ bỏ phàm trần thế tục,nghĩ muốn đem nương tử của hắn quẹo vào phật môn sao?
Lão đại hắn mất hứng trừng mắt nhìn lão phương trượng liếc mắt một cái,cả giận nói:“Nàng cùng bổn vương duyên phận còn chưa hết,làm sao có thể cùng Phật tổ hữu duyên? Lão già ngươi chớ có nói bậy tám đạo.Ninh Nhi,chúng ta đi.” Hắn hổn hển kéo bàn tay non mềm của nàng,tiêu sái đi nhanh ra khỏi chùa Phổ Đà.
“Vương gia,vị lão phương trượng kia chưa nói sai cái gì,chàng như thế nào vẻ mặt mất hứng?” Thở hồng hộc đi theo phía sau Quan Ninh Nhi khó hiểu hỏi.
Hắn quay đầu lạnh lùng trừng mắt nàng,“Lão già kia không phải muốn khuyên nàng mau mau xuất gia làm ni cô sao?”
Nàng kinh ngạc một hồi lâu,nhịn không được cười nói:“Vương gia,lão nói thần thiếp cùng với Phật tổ hữu duyên cũng không phải là muốn khuyên thần thiếp xuất gia làm ni cô,chính là khen mệnh số thần thiếp tốt,bát tự nặng,kia chính là khó được chuyện tốt,khi gặp được kiếp nạn,nói không chừng còn có thể gặp dữ hóa lành nha.”
Nghe xong giải thích của nàng,Cảnh Trình Ngự cũng hiểu được chính mình quá mức mẫn cảm.Đều do nàng lúc trước nói muốn xuất gia làm ni cô,làm hại thần kinh hắn,vừa nghe lão tử kia nói cái gì phật duyên không phật duyên,lập tức đã nổi điên,hận không thể đem nàng đi thật xa,từ nay về sau rời xa nơi phật môn này.
“Nàng sao không nói sớm?” Hắn oán giận.
“Thần thiếp chưa kịp mở miệng,đã bị Vương gia lôi ra đến đây.”
Cảnh Trình Ngự sửng sốt,bên tai đỏ ửng,trên mặt một bộ xấu hổ,hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi về phía trước.
Quan Ninh Nhi bước nhỏ đuổi theo,cười nói:“Vương gia,chàng khẩn trương như vậy,có phải hay không không muốn một ngày nào đó thần thiếp xuất gia?”
Hắn đáp không phải là trả lời câu hỏi,mà là mệnh lệnh đứng đắn nói:“Về sau không cho phép tùy tiện đến loại địa phương này,nghe cái lão già bại hoại tự cho là đúng kia nói hươu nói vượn.”
“Người ta không phải là lão già bại hoại,lão là Phổ đà tự danh Tuệ Tịnh đại sư…..”
“Hừ!”
“Ai nha! Vương gia chàng đi chậm một chút đi,thần thiếp theo không kịp.”
Cảnh Trình Ngự quay đầu,tức giận trừng nàng,“Là nàng đi quá chậm.”
“Vương gia chân dài,chân của thần thiếp ngắn,chàng bước một bước tương đương thần thiếp đi hai bước,như vậy thần thiếp đuổi không kịp.”
Thở dài,hắn chỉ có thể đi trở lại vài bước,cầm bàn tay nhỏ bé của nàng cùng nhau đi.
Quan Ninh Nhi cười trộm,nhìn hắn lạnh lùng bên cạnh liếc mắt một cái,gắt gao nắm bàn tay to của hắn,cảm thụ độ ấm trong lòng bàn tay.
Giờ khắc này,có loại cảm giác,tên là hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.