Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Chương 9

Mính Hương Hoa Hồn

10/08/2013

Sáng sớm hôm sau,Cảnh Trình Ngự vừa rời giường không bao lâu,Tề Dương liền vội vàng đi từ bên ngoài vào,nói Hoàng Thượng vừa mới phái người tuyên Vương gia tiến cung,có chuyện quan trọng cùng hắn thương lượng.

Cảnh Trình Ngự cảm thấy phi thường kỳ quái,hắn cùng hoàng huynh ngày hôm qua còn vì chuyện tàng bảo đồ mà bị làm cho túi bụi,lấy hiểu biết của hắn về hoàng huynh,hắn làm sao có thể sẽ mới sáng sớm đã lập tức lại phái người đến?

“Hoàng Thượng có nói chuyện gì quan trọng không?”

Tề Dương lắc đầu,“Thuộc hạ không biết.”

Cảnh Trình Ngự không hỏi nhiều,gần đây hắn âm thầm điều tra nghe ngóng biết được An Lăng vương bên kia có động tác rất lớn,nói vậy hoàng huynh cũng là nghe được động tĩnh,mới có thể tìm hắn tiến cung thương nghị đi!

Tuy rằng hoàng huynh đối với hắn lòng mang khúc mắc,nhưng hai người dù sao cũng là thân huynh đệ,mặc kệ nói như thế nào,cánh tay không hướng ngoại loan (ta hiểu sơ sơ là kiểu anh em như thể chân tay ấy,còn câu này cụ thể nghĩa gì thì Sal k biết! ε(˘__˘”)з ),quan trọng trước bình định loạn bên ngoài rồi hãy xử lý việc nhà hai người đi.

Suy tư một lát,hắn lệnh cho gia đinh dẫn đến con ngựa yêu quí lông tựa mây trắng,liền cùng Tề Dương rời phủ.

Khi xuất môn,Quan Ninh Nhi còn không ngừng dặn dò hắn,vào cung đừng cùng Hoàng Thượng phát sinh tranh chấp,nếu Hoàng Thượng thật sự rất muốn gương này,chỉ cần có thể bảo toàn bình an trong phủ,nàng không ngại hai tay dâng.

Trên đường,Tề Dương nhịn không được nói:“Vương phi là người,mặt ngoài xem ra ngây ngốc ngơ ngác,không nghĩ tới nhưng lại huệ chất lan tâm như thế,Vương gia có thể lấy được nàng,thật sự là phúc khí của ngài.”

Lâu như vậy tới nay,những việc Vương phi ở vương phủ làm hết thảy hắn đều thấy,ghi tạc đáy lòng,mắt thấy Vương gia vốn nội tâm lạnh lùng lại trở nên một ngày so với một ngày càng sáng sủa hơn,hắn cũng là cao hứng từ trong lòng.

Ngồi trên lưng ngựa Cảnh Trình Ngự im lặng không nói,nội tâm tính toán,sau này khi giải quyết xong uy hiếp của Võ Tử Ưng,hắn liền quyết định thoái ẩn triều đình,cùng Quan Ninh Nhi trải qua cuộc sống yên tĩnh không hỏi thế sự.

“Vương gia,người có hay không phát hiện,ánh lửa bên kia……..Hình như là xuất phát từ trong phủ chúng ta?”

Thanh âm của Tề Dương đánh gãy suy nghĩ của hắn,hắn lôi kéo dây cương sườn xoay người,chỉ thấy cách đó không xa,hướng vương phủ toát ra từng trận khói đặc.

Hắn trong lòng thất kinh,điều đầu tiên nhảy vào trong óc là an nguy của Quan Ninh Nhi,không dám nghĩ ngợi nhiều,hắn bứt dây cương phi thẳng hướng vương phủ mà tiến tới.

Tề Dương không dám chậm trễ,vội vàng đi theo phía sau chủ tử chạy vội trở về.

Nhạc tổng quản vẻ mặt sốt ruột nhìn thấy chủ tử hồi phủ,như gặp cứu tinh,vội vàng tiến lên nói:“Vương gia,thật,ngài mới ra phủ không bao lâu,phòng Vương phi lại đột nhiên toát ra một mảnh ánh lửa,hỏa thế phi thường hung mãnh,còn có một đám hắc y nhân che mặt muốn cướp cái gì đó của Vương phi,mới vừa rồi từ bên kia vội vàng đào tẩu…….”

Không chờ hắn lẩm bẩm xong,Cảnh Trình Ngự đã muốn phi như vọt vào hỏa thế hung mãnh trong phòng,một đám gia đinh vội vàng cứu hỏa đều bị hành động của Vương gia làm cho hoảng sợ.

Vương gia là thiên kim chi khu (đại loại như thân thể quí giá ấy ƪ(“‾~‾)ʃ),cư nhiên quên mình xông vào biển lửa,chẳng lẽ vì cứu Vương phi,Vương gia ngay cả mệnh cũng có thể không cần sao?

***

Một hồi thình lình xảy ra đại hỏa,cũng không tạo ra nhiều tổn thất trong vương phủ,nhưng lại khiến cho toàn bộ kinh thành khủng hoảng.

Phải biết rằng,nơi bị người ta phóng hỏa chính là Thất vương phủ,đến tột cùng là ai lớn mật như vậy,ngay cả đương kim quyền quý Thất vương gia cũng dám trêu chọc?

Lúc ấy Quan Ninh Nhi bị nhốt trong đám cháy,được Cảnh Trình Ngự phát hiện khi đã hít khói đặc nồng đến choáng váng,mà lúc trước tại đây,khi nàng chạy trốn còn không cẩn thận đụng vào cái bàn,tạo thành gãy xương trên đùi nhỏ.

Cảnh Trình Ngự một bên ảo não tên phóng hỏa lớn mật,một bên lo lắng thương thế của nàng,may mắn sư phụ Mạc Thượng Ly đúng lúc xuất hiện,giúp nàng đắp loại tục cốt cao tốt nhất,chỉ cần nàng mỗi ngày đúng hạn đổi dược,một thời gian sau chỗ gãy xương sẽ lành.

“Cho nên nói,có một số người chính là phúc thiên mệnh lớn,liền ngay cả lão thiên gia cũng đừng nghĩ dễ dàng đoạt tánh mạng của ngươi.Bất quá theo việc lần này,thật ra làm cho lão nhân ta nhìn thấy một màn phi thường thú vị a…….” Mạc Thượng Ly một bên cắn chân gà lấy từ trong phòng bếp,một bên dùng ánh mắt trêu chọc liếc về phía đồ đệ mình.“Cũng có một số người,trên mặt lộ ra một bộ không cần,kỳ thật đáy lòng a……có mà thật sự khẩn trương nha.”

Ngồi dựa trên giường Quan Ninh Nhi bưng cốc nước,lén nhìn người không lên tiếng Cảnh Trình Ngự liếc mắt một cái,có chút không biết làm sao.

Sau khi tỉnh lại,nàng từ trong miệng Xuân Mai biết được,sở dĩ nàng thoát chết,hoàn toàn là do Vương gia quên mình liều mình cứu giúp,hồi tưởng lại khi sự việc phát sinh,nàng vẫn có chút không rõ ràng lắm.

Còn nhớ rõ tiễn Cảnh Trình Ngự cùng Tề Dương rời phủ không bao lâu,đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một cái người bịt mặt thân thủ thoăn thoắt,nàng lúc ấy thật sự bị hoảng sợ,không nghĩ tới ngay lúc ban ngày cư nhiên lại có đám người dám đột nhập vương phủ,quang minh chính đại bắt nàng đi,còn cướp đi gương đồng mẹ lưu lại cho nàng.

Tới tận khi gương đồng bị lấy đi,nàng mới hiểu được ý đồ của đối phương.

Mà nàng vạn lần không nghĩ tới,người nọ chẳng những đem gương cướp đi,còn đem nàng cột lại trong phòng,phóng hỏa,tựa hồ muốn đoạt tánh mạng của nàng!

Liền Xuân Mai ngay lúc đó phát hiện tình cảnh của nàng muốn cầu cứu,cũng bị người nọ một chưởng đánh cho choáng váng,sau nằm trên giường vài canh giờ mới tỉnh lại.

Nhìn đến lửa càng lúc càng lớn,nàng thật vất vả mới thoát được trói buộc trên tay,tính đào tẩu,kết quả cũng không cẩn thận bị cái bàn đẩy,ngã đến gãy chân,còn bị khói đặc nồng không ngừng toát ra làm choàng váng.

“Ninh Nhi a,lần này ngươi cần phải hảo hảo cám ơn tướng công nhà ngươi,lúc trước nếu không phải hắn liều chết xông vào biển lửa cứu ngươi,chỉ sợ ngươi cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.”

“Sư phụ,người nói rất nhiều.” Cảnh Trình Ngự chịu không nổi khẩu khí trêu chọc của lão,ước gì lão sớm một chút biến mất trước mặt mình.

Mạc Thượng Ly đối với bộ dáng tức giận của hắn coi như không thấy,hắc hắc cười không ngừng,“Hiện tại lại xem lão nhân ta không vừa mắt? Vừa nãy khi cứu nương tử ra,là ai gấp đến độ hốc mắt đều đỏ,cấp tốc muốn ta cứu người? Còn lệnh cho bọn hạ nhân tìm người phóng hỏa,sống phải thấy người,chết phải thấy thi thể,bắt không được liền mang đầu tới gặp? Lúc ấy không biết là ai đem nương tử nhà mình trở thành bảo bối vận mệnh,lộ ra một bộ nương tử nếu có chút tam dài nhị đoản (có chuyện gì xảy ra vs nương tử),ta sẽ khắp thiên hạ đi theo cùng nhau chôn cùng mộ?”

Cảnh Trình Ngự khuôn mặt tuấn tú đanh lại,thủy chung không rên một tiếng.

Hắn là người,luôn luôn không thích bại lộ cảm xúc chân thật,cho dù trong lòng thật sự để ý,cũng không nguyện biểu hiện ra ngoài,chỉ sợ bị người khác nắm được nhược điểm.

Sư phụ hắn cố tình lại là cái lão thích bát quái không ngớt,một khi đã nắm được bím tóc của hắn liền sẽ nói không dứt.Tuy rằng tức giận,hắn lại không thể phản bác,chỉ có thể nén giận,ngồi một bãi thối mặt tại chỗ này,tiếp tục bảo trì trầm mặc.Đồng thời,trong đầu cũng không ngừng phán đoán người chủ sự đứng sau màn phóng hỏa án này đến tột cùng là ai.

Nghĩ đến lúc trước Hoàng Thượng đột nhiên xuất hiện trong phủ,khởi binh vấn tội chất vấn hắn chuyện tàng bảo đồ,mà mới sáng sớm hôm qua,hắn đột nhiên nhận được lệnh triệu hắn tiến cung,không bao lâu,trong phủ liền bị người phóng hỏa….

Hắn đột nhiên đứng lên,thẳng hướng bên ngoài đi tới.

Mạc Thượng Ly cùng Quan Ninh Nhi bị động tác của hắn làm hoảng sợ.

“Đồ đệ,ngươi đi đâu?”

Cảnh Trình Ngự cũng không quay đầu lại nói:“Tiến cung gặp giá!” (ý là tiến cung vấn an vua)

Một hồi không lâu sau,Cảnh Trình Hiên đang ở ngự thư phòng cùng đại thần đàm quốc sự,bị một trận tiếng bước chân dồn dập quấy nhiễu.

Tiểu Hỉ Tử chân nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau đằng đằng sát khí Cảnh Trình Ngự,chạy vào,một bên la hét:“Thất vương gia,không có triệu kiến của Hoàng Thượng,ngài không thể – -”

Một tay đẩy Tiểu Hỉ Tử ngã sang một bên,Cảnh Trình Ngự tà mắt trừng hướng trong phòng một loạt các đại thần,“Các ngươi đều đi ra ngoài,bổn vương có chuyện muốn cùng Hoàng Thượng đàm luận.”

Chúng đại thần bị khí thế của hắn làm hoảng sợ,bọn họ biết Hoàng Thượng đối với vị thất đệ này cực độ dung túng,tuy rằng hắn chưa từng có tiền lệ thiện sấm ngự thư phòng,nhưng người luôn luôn kiêu ngạo bá đạo như hắn làm ra loại sự tình này cũng không có gì là lạ,căn cứ vào vết xe đổ,bọn họ không dám hỏi nhiều,chỉ dám vụng trộm nhìn về phía Hoàng Thượng ở trước ngự án,chờ chỉ thị.

Cảnh Trình Hiên nhíu nhíu mày,đáy lòng tuy rằng có tức giận,nhưng vẫn là vẫy vẫy tay cho chúng thần lui ra.

Đến lúc ngự thư phòng rộng lớn như vậy chỉ còn có huynh đệ hai người,Cảnh Trình Ngự lập tức không khách khí tiêu sái đến trước ngự án,lớn tiếng chất vấn:“Vì sao phái người thiêu vương phủ của ta?”

Cảnh Trình Hiên bị câu hỏi làm cho sửng sốt,“Ngươi có biết chính mình đang nói cái gì không?”

“Hoàng huynh,nếu ngươi cố ý muốn mặt gương trên người Quan Ninh Nhi kia,ta sẽ không tiếc cho ngươi,nhưng ngươi dùng phương thức ti bỉ như thế cướp đoạt,có phải hay không quá mức vô sỉ?” Hắn khẳng định là người thứ nhất khắp thiên hạ dám làm càn nhục mạ Thiên Tử như thế.

Biết rõ chính mình hẳn là phải bảo trì bình tĩnh,không nên xúc động như vậy,mà cứ nghĩ đến Ninh Nhi suýt nữa bị lửa lớn thiêu cháy,hắn liền như thế nào cũng vô pháp tâm bình khí hòa.



Vô luận hoàng huynh đối với mình có khúc mắc như thế nào,hắn đều là thật tình coi hắn là huynh đệ mà đối đãi,nhưng nếu hoàng huynh vì muốn trút giận,ngay cả nữ nhân mà đệ đệ này yêu thương nhất cũng muốn thương tổn,vậy đừng trách hắn không niệm tỉnh huynh đệ,ngoan cố chống lại đến cùng.

Cảnh Trình Hiên bị sự vô lễ của hắn làm cho tức giận đến sôi lên,cũng hiểu được mình thực vô tội.

Chuyện Thất vương phủ bị cháy,hắn là hôm qua mới nghe người ta nhắc tới,hắn cũng thực khiếp sợ.Bởi vì mở to mắt nhìn lại,kinh thành này có ai dám ngang nhiên đắc tội Thất vương gia?

Nhưng hắn cũng vạn vạn lần không nghĩ tới,người này cư nhiên sẽ chạy đến trong cung,đem tội danh phóng hỏa đổ lên trên đầu hoàng đế là hắn,“Trẫm muốn thứ gì,cho tới bây giờ đều quang minh chính đại lấy,không nhất thiết phải sử dụng âm chiêu phái người phóng hỏa.Ngươi nếu không muốn bởi vì chính mình ăn nói cuồng vọng mà sinh mầm tai vạ,liền ngoan ngoãn hướng trẫm xin lỗi nhận sai.”

Cảnh Trình Ngự cũng phát hỏa,không khách khí tiến lên vỗ lên bàn một cái quát:“Quang minh chính đại? Cảnh Trình Hiên,nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm,cần gì phải sợ hãi tàng bảo đồ trong tay Ninh Nhi kia? Ngươi sao lại kiêng kị ta như thế,không phải sợ một ngày kia,một khi bị ta phát hiện được thiên đại bảo tàng,sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng đế hiện tại của ngươi sao?”

“Ngươi……Ngươi cư nhiên dám gọi thẳng tục danh của trẫm? Cảnh Trình Ngự,ngươi không sợ trẫm giận dữ sẽ chém đầu của ngươi?”

Hắn không cho là đúng hừ một tiếng,“Chém ta? Chẳng lẽ ngươi đã quên phụ hoàng trước khi lâm chung đã ra mệnh lệnh gì sao? Đầu của ta,không phải ai muốn chém là có thể chém.”

Cảnh Trình Hiên bị những lời này của hắn làm tức giận đến sắc mặt xanh mét.Thân là huynh trưởng,làm hoàng đế,hắn cư nhiên lại bị thần đệ của mình mạo phạm như thế?

Lập tức,hắn bất chấp di ngôn trước khi lâm chung của phụ hoàng,mặt rồng giận dữ,triệu đến hai bên thị vệ,chỉ vào đầu Cảnh Trình Ngự ra lệnh:“Thất vương gia phạm thượng,khẩu xuất cuồng ngôn,đem hắn nhốt vào thiên lao,chờ xử lý.”

Rất nhanh,tin tức Thất vương gia bị nhốt vào thiên lao liền truyền đi ồn ào huyên náo,mọi người trong phủ Thất vương gia sau khi nghe tin này,đều lộ ra biểu tình kinh hoàng,liền ngay cả Mạc Thượng Ly luôn luôn thích nói giỡn cũng cau mày,vẻ mặt khó hiểu.

“Hai huynh đệ này đến tột cùng đang làm cái quỷ gì? Như thế nào đột nhiên lại chuyển biến nghiêm trọng như thế? Thiên lao nha! Kia là nơi cho phạm nhân ở,đồ đệ nhà ta quen sống an nhàn sung sướng,sao chịu nổi cái loại địa phương ép buộc kia? Nếu tiểu hoàng đế lại một cái tâm tình không tốt,phái người dùng hình…..Ai nha,thế thì đồ đệ ta thật có thể..!!”

Mỗi một câu hắn nói,sắc mặt Quan Ninh Nhi lại tái một phần.

Xuân Mai bên cạnh hầu hạ cũng kinh hoàng trừng lớn hai mắt,không ngừng ở trong phòng đi tới đi lui.

“Lúc trước không phải nói Thất vương gia kiêu ngạo ương ngạnh,điêu ngoa tùy hứng,liền ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không dám làm gì người sao? Như thế nào mới nháy mắt,Vương gia nhà ta liền bị nhốt vào thiên lao chứ?”

Không để ý tới sắc mặt chủ tử càng ngày càng khó coi,nàng gấp đến độ xoay quanh trong phòng,tiếp tục thì thầm:“Nếu Vương gia thật bị Hoàng Thượng giận dữ mà xử trảm,kia…….Không phải sẽ tru di cửu tộc chứ? Nếu thật sự tru di cửu tộc……” Nàng hoảng sợ bổ nhào tới trước mặt chủ tử,“Tiểu thư,chúng ta hai cái đầu có thể hay không cũng sẽ bị rơi?”

Quan Ninh Nhi nghe xong phán đoán của nàng trong lòng bỗng run lên,cố gắng trấn định bác bỏ,“Em không cần nói hươu nói vượn! Vương gia chàng có kim bài miễn tử,Hoàng Thượng cho dù tức giận,cũng,cũng không thật sự chém đầu Vương gia.”

“Kia là không thể nói trước được.Sử sách đều đã ghi a,phàm là người lên làm hoàng đế,tâm nhãn đều rất nhỏ.” Mạc Thượng Ly một bên hù dọa nàng,còn không quên lấy củ lạc cho vào miệng,thuận tiện uống hai hớp rượu.

Quan Ninh Nhi bị bộ dánh lão thần của lão làm tức giận đến ứa ra hỏa,“Sư phụ,đồ đệ người đang bị giam ở thiên lao,người như thế nào còn có thể nuốt trôi?”

Lão vô tội trừng mắt nhìn,không hề hối lỗi mà còn cười nói:“Huynh đệ chúng nó giận dỗi,lão nhân ta có muốn cũng quản không được nhiều chuyện nhàm chán như vậy.”

“Chuyện này sao có thể là chuyện nhàm chán? Bọn họ cũng không phải huynh đệ bình thường nha! Một người là đương kim thiên tử,một người là đương triều Vương gia,nếu không làm tốt,có thể sẽ tai nạn chết người.”

“Nếu đồ đệ xui xẻo kia của ta bất hạnh mà chết,cùng lắm thì lão nhân ta tiết thanh minh hàng năm liền đốt cho nó nhiều tiền giấy.” Lão lơ đễnh nói.

Quan Ninh Nhi hoàn toàn bị Mạc Thượng Ly làm cho tức giận,ảo não trừng mắt nhìn lão liếc một cái,không nói một lời xoay người,một bước một bước hướng cửa đi tới.

“Đồ đệ tức (đồ đệ con dâu),ngươi đi đâu?”

Nàng hổn hển trả lời:“Con tiến cung tìm hoàng đế lý luận!”

“Cẩn thận hoàng đế giận dữ đem luôn ngươi cùng tiến giam thiên lao.”

“Muốn giam thì cùng nhau giam,con mới không sợ.”

“Tiểu thư,người đợi em với! Em cũng đi…..”

Xuân Mai đang chuẩn bị chạy đuổi theo,lại bị Mạc Thượng Ly một phen kéo lại,“Người ta là cô dâu mới muốn đi thiên lao gặp chồng,nha đầu ngươi đi theo xem náo nhiệt làm gì?”

Xuân Mai gấp đến độ vẻ mặt đỏ bừng,oán hận trừng mắt lão nói:“Kia là tiểu thư nhà ta,nàng nếu thực sự có gì không hay xảy ra…..Ta đây cũng không muốn sống!”

“Chỉ nghe qua người ta vì tình lang tự tử,chưa từng nghe qua nha đầu vì tiểu thư tự tử.”

“Ai tự tử? Ta……” Xuân Mai gấp đến độ người thẳng đơ,vừa ngẩng đầu đã thấy bộ dáng chẳng hề để ý của lão,không khỏi khó hiểu hỏi:“Sư phụ vương gia,nhìn người thật thoải mái,chẳng lẽ có chuyện gì giấu diếm?”

Mạc Thượng Ly bấm bấm ngón tay,cười hắc hắc,lắc lắc đầu,“Không chết được,một đứa cũng chết không được.”

Xuân Mai nghe thế thấy thật mơ hồ,bất quá Mạc Thượng Ly là người luôn luôn yêu cố lộng huyền hư (ý chỉ chuyện huyền ảo,kỳ quái),nếu hắn tuyệt không sốt ruột,kia tiểu thư nhà nàng cùng Vương gia,có phải hay không căn bản sẽ không bị chặt đầu?

Khi Quan Ninh Nhi đi vào hoàng cung,yêu cầu gặp mặt Hoàng Thượng,lại ngoài ý muốn không bị gì ngăn trở,thực thuận lợi liền được thái giám đưa đến điện Chiêu Dương diện thánh.

“Trẫm biết ngươi lần này đến là có mục đích gì,ngươi muốn trẫm cho thả Thất vương gia,phải không?”

Đây là lần đầu tiên Quan Ninh Nhi gần gũi cùng đương kim thiên tử nói chuyện,tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi,nhưng cứ nghĩ đến phu quân đang ở thiên lao chịu khổ,nàng liền có thêm dũng khĩ,gật gật đầu,mở miệng cầu tình,“Xin Hoàng Thượng khai ân,thả Vương gia nhà thần.”

Cảnh Trình Hiên lạnh lùng cười,“Trẫm vì sao phải thả hắn?”

Quan Ninh Nhi không có lùi bước,“Bởi vì Vương gia cùng Hoàng Thượng,là huynh đệ một mẹ sinh ra.”

“Thế thì sao?”

“Năm đó tiên hoàng khi lâm chung,từng ban cho Vương gia kim bài miễn tử.”

“Vua nào triều thần ấy,cho dù năm đó tiên hoàng xác thực ban cho hắn kim bài miễn tử,nhưng hiện tại hoàng đế là trẫm,trẫm có quyền quyết định ai sống ai chết.Trẫm làm như vậy,chính là muốn cấp cho người trong thiên hạ một cái cảnh tỉnh,người dám xúc phạm đến trẫm,vô luận là ai trẫm đều tuyệt đối sẽ không chút lưu tình người nhà cũng giết!”

Nghe vậy,sắc mặt Quan Ninh Nhi trắng bệch,ngồi thẫn thờ.

“Không nên trách trẫm tâm ngoan vô tình,là thất đệ đối với trẫm sinh lòng xấu xa trước,trẫm mới hạ chỉ bắt hắn.”

“Thất vương gia đối với Hoàng Thượng trung thành và tận tâm,tuyệt không có nhị tâm.” (ở đây tương tự “1 dạ 2 lòng” ấy! ^^)

“Nếu hắn không có tâm tồn ngạt niệm,vì cái gì lại giấu diếm chuyện bảo tàng?”

Quan Ninh Nhi nghe xong đầu cũng to ra hai lần,nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới một cái gương nho nhỏ lại sẽ gây ra gợn sóng lớn như vậy,còn hại đến nam nhân nàng yêu thương nhất.

“Hừ! Hắn luôn mồm trách trẫm phái người phóng hỏa Thất vương phủ,nói xấu trẫm đoạt thứ gì đó của hắn,trẫm mới muốn nói,đây là hắn cố ý dùng kế kim thiền thoát xác,chính mình một phen phóng hỏa,sau đó ác nhân đi cáo trạng trước thì có.”

“Vương gia không phải loại người này!” Nàng nghe xong tức giận đến lập tức phản bác.

“Hắn không phải loại người như vậy,ngươi như thế nào biết được?”

“Thần cùng Vương gia ở chung lâu như vậy,chàng là người ngay thẳng,chính khí nghiêm nghị,tuyệt sẽ không làm loại việc ti bỉ này.”

“Thế vì sao trẫm ngày hôm trước đến muốn tàng bảo đồ,ngày thứ hai trong phủ hắn liền phát sinh đại hỏa? Rõ ràng hắn sợ trẫm đoạt đồ của hắn mới ra hạ sách này,tưởng có là giả ý lừa bịp trẫm.Hừ! Khi quân phạm thượng,trẫm nhất định sẽ không dễ dàng tha cho hắn.”

Quan Ninh Nhi bị tức giận của hắn làm cho đến không biết nói cái gì,hôm nay còn có nam nhân nào tâm so với Cảnh Trình Hiên ghê tởm hơn sao?



“Hoàng Thượng có phải hay không cố ý muốn phạt Vương gia nhà thần?”

Cảnh Trình Hiên gật gật đầu,“Xúc phạm mặt rồng,tội chết khó thoát!”

Khi nghe tới bốn chữ “tội chết khó thoát”,Quan Ninh Nhi chỉ cảm thấy đầu “Oanh” một tiếng trống rỗng,không tự chủ được mà hồi tưởng lại quãng thời gian mình cùng Cảnh Trình Ngự ở chung.

Tuy rằng người ấy lấy mình có mục đích riêng,ngay từ đầu chính là tính lợi dụng nàng,nhưng người ấy đối với nàng có tình có nghĩa,thậm chí quên mình cứu nàng bên trong đại hỏa,nam tử như vậy,làm cho người ta có thể nào không thương?

Nàng đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười,đối với Cảnh Trình Hiên nói:“Nếu Hoàng Thượng không tha tánh mạng Thất vương gia,vậy Ninh Nhi có một thỉnh cầu.”

“Nói.”

“Ninh Nhi muốn cùng Vương gia…cộng phó hoàng tuyền.” (tương đương cùng chết)

Trầm ngâm một lát,Cảnh Trình Hiên mặt không chút thay đổi nói:“Chuẩn!”

***

Tin tức Thất vương gia cùng Vương phi cùng bị bỏ tù,rất nhanh liền truyền ra bên ngoài.

Chưa đến mấy ngày,Hoàng Thượng lại chiêu cáo thiên hạ,nói vợ chồng Thất vương gia xúc phạm hoàng quyền,Hoàng Thượng muốn mau chóng xử lý,hạ lệnh một tháng sau xử trảm.

Ở cách xa đó tại An Lăng,Võ Tử Ưng dựa theo tin tức hồi báo của Tô Lạc Hương mà biết được việc này,đắc ý cười ha ha.Hắn ngồi tại án tiền,xem xong tin báo liền dùng ánh nến hủy thư tín,yêu thích không buông tay thưởng thức bảo kính chiếu yêu vừa được đưa tới.

Hắn nhìn gần nhìn xa,nhìn trái nhìn phải,chỉ cảm thấy vật nhỏ này được làm dị thường tinh xảo,nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thấy ra được gương này làm sao cất giấu tàng bảo đồ.

“Vương gia,hiện tại tàng bảo đồ đã nằm trong tay chúng ta,Thất vương gia cũng cùng Hoàng Thượng phản bội,không lâu sau sẽ bị xử trảm,hiện nay triều đình đại loạn,đúng là thời cơ tốt nhất để chúng ta động thủ.Về phần bảo tàng này,Vương gia người không cần nhất thời nóng lòng,đợi sau khi Vương gia đoạt được ngôi vị hoàng đế,chúng ta tìm mấy dị sĩ tài ba cởi bỏ bí mật bảo kính cũng không muộn.” Mưu sĩ tâm phúc ở một bên đề nghị.

Võ Tử Ưng nghe vậy,đồng ý gật đầu,nắm chặt bảo kính trong tay,lộ ra một chút cười đắc ý.

“Thực đáng tiếc,không thể tận mắt thấy Cảnh Trình Ngự rơi đầu,thật sự có chút tiếc nuối.Bất quá lần này thực đáng khen ngợi,vẫn là nghĩa muội của bổn vương Tô Lạc Hương.Nha đầu kia quả nhiên không phụ công bổn vương nhờ vả,đem sự tình làm được tốt đẹp như vậy,đợi bổn vương ngồi trên long ỷ,nhất định sẽ không quên công lao của nàng……”

Lúc này tại một gian tẩm cung trong hoàng cung tại kinh thành,Tô Lạc Hương nghe Châu Nhi thuật lại lời truyền của Võ Tử Ưng,hắn chẳng những đem nàng khen một phen,nói nàng năng lực làm việc cường đại đến mức hóa thành châu báu,còn nhận lời sau này chắc chắn sẽ thưởng nàng.

Nàng nghe xong chính là cười cười,cũng không để trong lòng,đợi sau khi Châu Nhi rời đi,mới nhẹ nhàng mở một cái túi hương ra,đem một mặt gương đồng chạm trổ tinh xảo lấy ra,thưởng thức ở trong tay.

Nhớ ngày đó,nàng phái người tặng hoàng đế một tin tức,nói rõ Thất vương gia lúc trước lấy Quan Ninh Nhi là vì trên người đối phương có bảo tàng,sau khi hoàng đế biết chuyện,quả nhiên giận dữ như nàng sở liệu,lập tức tìm Cảnh Trình Ngự để hỏi cho ra lẽ.

Nàng thừa cơ lợi dụng khúc mắc giữa hai người,phái người đi Thất vương phủ phóng hỏa,kết quả Cảnh Trình Ngự quả nhiên đem việc này đổ lên đầu hoàng đế,nàng làm cho hai người bọn họ trai cò tranh chấp,mà nàng ngư ông đắc lợi,hoàn thành nhiệm vụ.Tuy rằng có chút đáng tiếc Cảnh Trình Ngự sắp bị xử trảm,bất quá,dù sao nam nhân kia cũng không thương nàng,sống chết của hắn đối với nàng giờ cũng không có ý nghĩa gì.

Người nàng không chiếm được,nàng tình nguyện làm cho hắn hoàn toàn biến mất,nàng không đạt được người khác cũng đừng mong có được.

Duy nhất có chút chuyện khiến nàng không vui,Quan Ninh Nhi vừa béo vừa ngu kia lại cư nhiên ngây ngốc tự nguyện cùng Cảnh Trình Ngự vào ngục chịu chết.

Không thể sinh cùng tháng cùng năm,nhưng nguyện chết cùng tháng cùng ngày sao? Hừ!

Nghĩ đến đây,nàng lạnh lùng cười khan,nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve gương đồng trong tay.

Đây mới là vật thật,phái người đưa về An Lăng cấp cho Võ Tử Ưng kia chẳng qua là đồ dỏm.

Nàng phải vì chính mình lưu lại một cái lợi thế,để ngừa khả năng bất trắc,dù sao trên cõi đời này,có thể tin tưởng,trừ bỏ chính mình,không có ai khác.

***

Dựa theo kế hoạch sớm định ra,Tô Lạc Hương chỉ cần thành công châm ngòi Hoàng Thượng cùng Thất vương gia phản bội,Võ Tử Ưng sẽ âm thầm phái người đến kinh thàn,tiếp nàng trở lại An Lăng.

Mà tin tức Thất vương gia bị xử trảm đều đã truyền đến An Lăng hơn mười ngày,bên kia lại như cũ không có động tĩnh gì.

Làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là,Châu Nhi ở bên người hầu hạ nàng,vì tay chân chịu khó,cư nhiên bị Hoàng Thượng điều đến bên cạnh hắn,mà một ít nô tài nàng mang đến kinh thành,cũng đều bởi vì các loại nguyên nhân mà dần bị đổi người mới.

Càng làm nàng kinh ngạc là,trừ bỏ cửa lớn ngoài tẩm cung ra,hiện tại chỉ cần nàng muốn ra cửa,bên người liền nhất định sẽ có một đám người đi theo.

Thay đổi như vậy,làm nàng cảm thấy dị thường bất an,chẳng lẽ ở tình huống nàng không biết,lại đã có chuyện gì xảy ra?

Rất nhanh,ngày Hoàng Thượng nạp nàng làm phi đã đến,nhưng không nghĩ tới ba ngày trước khi nàng được sắc phong,lại đột nhiên nhận được thánh chỉ,đề cập đến hữu thần xem tướng tính ra bát tự của nàng cùng hoàng đế không hợp,không nên vào cung làm phi.Hoàng đế đối với chuyện này cảm thấy tiếc hận,mà vì không muốn phụ ý tốt kết thân của An Lăng vương,nên hắn quyết định nhịn đau bỏ những thức yêu thích,đem nàng ban cho một vị quan trong triều là Hòa Thuận thân vương làm phi.

Tô Lạc Hương biết Hòa Thuận thân vương kia năm nay đã bảy mươi tám,tuy rằng chính phi đã qua đời,nhưng trong phủ tiểu thiếp ước chừng có hai,ba mươi người,tuổi tầng phân bố rộng làm người ta kinh ngạc.

Đừng nhìn hắn bộ dáng tuổi già sức yếu,hắn chính là tính hóa sắc,cho dù tuổi đã muốn một bó to,như cũ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.

Không lâu trước đây,sau khi hắn gặp qua Tô Lạc Hương ở hoàng yến,liền vẫn thèm nhỏ dãi mỹ mạo của nàng,giấc mộng một ngày kia có thể đem một vị mỹ nhân nũng nịu như vậy lấy về nhà,cho nên sau khi hoàng thượng hạ chỉ đem Lạc Hương quận chúa ban cho hắn làm phi,hắn không hề nghĩ ngợi liền lập tức vui tươi hớn hở tiếp chỉ.

Kết quả như vậy Tô Lạc Hương tự nhiên không thuận theo,rốt cục kiềm chế không được lửa giận,xúc động chạy đến ngự thư phòng tìm hoàng đế lý luận.

Đương kim thiên tử Cảnh Trình Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ nói:“Tuy rằng trẫm cũng rất muốn nạp ngươi tiến cung,đáng tiếc trẫm cùng ngươi bát tự không hợp,nếu miễn cưỡng nạp ngươi làm phi,tương lai đối với giang sơn Nam Nhạc ta rất bất lợi.” Cảnh Trình Hiên nói tới đây,bỗng nhiên biến sắc,tựa tiếu phi tiếu nói:“Cho nên,thất đệ trẫm sợ cô phụ ý tốt kết thân của An Lăng vương,mới hướng trẫm đề nghị đem ngươi gả cho Hòa Thuận thân vương.”

“Thất đệ?” Tô Lạc Hương nghi hoặc khó hiểu.Thất vương gia không phải ở thiên lao sao?

Cảnh Trình Hiên mỉm cười,vỗ tay một cái,một nam tử liền từ mặt sau bình phong ngự thư phòng đi ra.Hắn không phải ai khác,đúng là người gần đây bị hạ lệnh sắp xử trảm Cảnh Trình Ngự.

Nàng dị thường khiếp sợ,cảm giác chính mình tựa hộ lâm vào một dải sương mù.

Chỉ thấy Cảnh Trình Ngự hé ra khuôn mặt tuấn tú,lạnh lùng mở miệng,“Lạc Hương quận chúa,ngươi nhất định thực ngoài ý muốn,người sắp bị chém đầu là ta vì lý do gì sẽ xuất hiện trong ngự thư phòng của Hoàng Thượng,phải không?”

Tô Lạc Hương đã hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào,trước mắt hết thảy tựa như một giấc mộng,sự tình vì sao lại diễn biến thành cục diện hiện tại?

Liền ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng đối với nàng lộ ra tươi cười âm sâm,giống như đang cười nhạo nàng,nàng đã mắc vào cạm bẫy bọn họ tỉ mỉ thiết hạ,đã thế còn bất giác hồn nhiên,dào dạt đắc ý. (ý nói đã trúng kế còn đắc ý tưởng người ta trúng kế của mình)

Cảnh Trình Hiên thực vừa lòng biểu tình khiếp sợ hiện tại của nàng,chậm rãi nói:“Võ Tử Ưng thật là một người có tâm kế,chỉ tiếc cái hắn kém nhất,chính là phái một cái nữ nhân tới liền vọng tưởng xoay cục diện.Tô Lạc Hương,ngươi sẽ không thực cho rằng huynh đệ hai người chúng ta sẽ bởi vì một cái tàng bảo đồ nho nhỏ mà trở mặt thành thù chứ?

Từ đầu tới đuôi,ngươi xem đến chẳng qua là cạm bẫy của trẫm cùng thất đệ.Không nghĩ tới ngươi quả nhiên phối hợp,đem kế hoạch tỉ mỉ của chúng ta hết thảy từ đầu chí cuối nhắn dùm cho Võ Tử Ưng.Biết không? Trẫm muốn chính là kết quả này.”

Hắn dừng một chút,lại nói:“Biết phó dịch,nha đầu ngươi mang đến,vì sao một đám đều dần biến mất không? Đó là bởi vì……Trẫm sớm âm thầm đưa bọ họ đi giết.”

Tô Lạc Hương nghe xong không khỏi lảo đảo vài bước,nghĩ đến hạ nhân quanh mình cư nhiên lại chết như vậy,không khỏi lo lắng tương lai của chính mình.

“Bất quá ngươi yên tâm,trẫm sẽ không giết ngươi,ngươi chính là công cụ bị người ta lợi dụng mà thôi.Trước khi trẫm đem Võ Tử Ưng diệt trừ,ngươi còn sống vẫn là có chút tác dụng.” Hắn lãnh khốc nói.“Về phần trẫm vì sao đem ngươi gả cho Hòa Thuận thân vương,chuyện này ngươi tốt nhất vẫn là chính mình hỏi thất đệ đi.”

Cảnh Trình Ngự không nói nhiều vô nghĩa,chỉ thản nhiên đối nàng nói:“Mới đây,bổn vương trong phủ đã đánh mất một món đồ gì đó rất quan trọng,nếu Lạc Hương quận chúa có bản lĩnh đem thứ vứt bỏ gì đó tìm trở về,như vậy chuyện ngươi gả cho Hòa Thuận thân vương còn có đường cứu vãn,nếu không……” Hắn hừ lạnh một tiếng,“kết cục của ngươi,sẽ cùng đoản mệnh tiểu thiếp của Hòa Thuận thân vương giống nhau,sống không được bao lâu!”

Nói xong,căn bản không đợi Tô Lạc Hương đáp lại,hắn liền kính tự hướng Hoàng Thượng cáo từ,xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kính Chiếu Yêu Của Nàng Phi Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook