Chương 14:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Ngay lúc thốt ra câu đó, Quý Huyền Tinh thật sự muốn đập chết chính mình.
Mình điên rồi sao? Mình đang nói đùa cái gì vậy?
Mặc dù lời nói đó là thật...
Nhưng mà! Aaaaa, đây là chuyện có thể nói ra một cách tùy tiện sao??!!!
Mình là ai, mình đang ở đâu, mình nên ở dưới gầm xe mới phải.
Anh đi đi, tạm biệt, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp.
Chung Dập không khỏi bật cười khi nhìn cô gái trước mặt với gương mặt đang ửng hồng mà mắt thường cũng có thể nhìn ra được, ai không biết còn tưởng lời vừa rồi là anh nói.
Anh tùy tiện chuyển chủ đề, tránh cho cô gái nhỏ cảm thấy ngượng ngùng, anh nói rất tự nhiên: "Muốn ăn gì?"
Quý Huyền Tinh hắng giọng một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Đến phố ăn vặt."
Chung Dập hơi nhướng mày: "Đi thôi."
Gần khu đại học không thể thiếu nhất chính là phố ăn vặt, nửa tiếng sau trên bàn đã được bày ra bảy tám món ăn vặt các loại.
Bàn của mấy quán ăn như này được xếp thành hàng dài nối nhau ở bên ngoài, xung quanh là tiếng ồn ào và mùi khói lửa lởn vởn. Mặc dù nói là không bẩn nhưng Chung Dập ngồi ở đây rõ ràng là không hợp.
Hôm nay anh vừa họp xong, mặc một bộ vest và đi giày da rất chỉnh tề, rất nhiều học sinh xung quanh đều nhìn qua anh. Anh ung dung cởi cà vạt bằng một tay, cởi áo vest và đặt nó sang một bên. Anh còn cởi hai cúc áo sơ mi đen mặc bên trong từ trên xuống, đồng thời tháo khuy tay áo và vén bừa lên.
Các động tác hết sức uyển chuyển, làm cho khí thế của một trưởng ban cao cấp cũng giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra là người điềm đạm và khiêm tốn, thế mà trong nháy mắt đã có cảm giác non nớt như thiếu niên, nếu nói anh là sinh viên đại học đang tìm việc thì cũng có người tin.
Chung Dập nhìn đồ ăn trên bàn, hất cằm về phía cô: "Nhiều thế này ăn hết không?"
Một tay anh chống lên thành ghế, nhìn tổng thể anh như có chút thả lỏng lười biếng, động tác này của anh làm xương quai xanh dưới lớp áo thoát ẩn thoắt hiện, dưới ánh đèn mờ mịt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Quý Huyền Tinh ngây người một hồi, nhìn theo đường nét uyển chuyển một cách không kiểm soát, cuối cùng lại đột ngột ngừng lại, khiến trong lòng có chút ngứa ngáy.
Cô mở to hai mắt không để lại chút dấu vết nào, cười tươi nhìn về phía anh: "Anh cũng ăn đi."
Chung Dập chưa bao giờ ăn mấy đồ trẻ con như thế này, nhưng anh vẫn ăn một chút vì tính lịch sự đã được dạy dỗ của mình, không để người khác cảm thấy xấu hổ và thất vọng khi bị từ chối.
Phía sau anh là khói bếp của quán bán hàng, trước mặt là đủ thứ đồ ăn vặt cô đã mua, trong mắt Quý Huyền Tinh lóe lên vẻ dịu dàng mà chính cô cũng không biết, cô cảm giác như mình đã thu hết khói lửa nhân gian vào trong tầm mắt.
Con ngươi của Quý Huyền Tinh hơi sáng lên, cầm sushi bên cạnh đưa tới trước mặt anh: "Cái này ngon lắm, anh thử xem."
Chung Dập vô thức cầm một cái ngoài cùng bên trái bỏ vào miệng. Trong vòng vài giây, có tiếng ho bị kìm nén, sắc mặt anh thì vẫn bình tĩnh.
Vẻ mặt Quý Huyền Tinh ngập tràn ý cười tinh quái vì trò đùa của mình đã thành công, cô vừa cười vừa gọi ông chủ mang cho chai nước: "Anh biết không, anh có một thói quen, cho dù là làm gì thì cũng thích chọn ngoài cùng bên trái. Cũng may không có ai thù ghét anh, nếu không người ta chắc chắn sẽ hại anh bằng cách này."
Mù tạt xông lên làm mũi anh ê ẩm, uống nước cũng không có tác dụng. Anh lại ho nhẹ hai lần, liếc xéo Quý Huyền Tinh với ánh mắt có chút bất lực.
Một vài giây sau, anh cố nén sự cay nồng kia, hắng giọng gọi: "Ông chủ, thêm một bình sữa."
Quý Huyền Tinh nhìn anh ho đến đỏ mắt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: "Em chỉ cho một chút thôi mà, không sao chứ?" Cô vừa nói vừa đưa sữa đến miệng anh: "Anh uống từ từ thôi."
Chung Dập hơi nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Cho em thứ em muốn đó, không phải vừa rồi em muốn uống sao?"
"Em muốn uống lúc nào..." Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cô bỗng nhiên hiểu ra.
... Có một đứa bé còn đang chờ được cho ăn, nên anh đến để cho nó ăn.
... Hình như anh không có khả năng này.
... Sữa này cho em đó, không phải em muốn uống sao.
?????
Vẻ mặt anh giống như đang chăm sóc một đứa trẻ chưa dứt sữa, chuyện gì đang xảy ra vậy???
-
Quý Huyền Tinh bị rung động bởi ánh mắt của Chung Dập tối hôm qua, đến ngày hôm sau đi học cô vẫn chưa hoàn hồn.
Cô phải cẩn thận, nếu không cẩn thận thì trong mắt anh cô sẽ lùi về giai đoạn trẻ sơ sinh, khiến cho sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người đột nhiên tăng lên hai mươi năm.
Mình điên rồi sao? Mình đang nói đùa cái gì vậy?
Mặc dù lời nói đó là thật...
Nhưng mà! Aaaaa, đây là chuyện có thể nói ra một cách tùy tiện sao??!!!
Mình là ai, mình đang ở đâu, mình nên ở dưới gầm xe mới phải.
Anh đi đi, tạm biệt, coi như hôm nay chúng ta chưa từng gặp.
Chung Dập không khỏi bật cười khi nhìn cô gái trước mặt với gương mặt đang ửng hồng mà mắt thường cũng có thể nhìn ra được, ai không biết còn tưởng lời vừa rồi là anh nói.
Anh tùy tiện chuyển chủ đề, tránh cho cô gái nhỏ cảm thấy ngượng ngùng, anh nói rất tự nhiên: "Muốn ăn gì?"
Quý Huyền Tinh hắng giọng một cái, làm như không có chuyện gì xảy ra: "Đến phố ăn vặt."
Chung Dập hơi nhướng mày: "Đi thôi."
Gần khu đại học không thể thiếu nhất chính là phố ăn vặt, nửa tiếng sau trên bàn đã được bày ra bảy tám món ăn vặt các loại.
Bàn của mấy quán ăn như này được xếp thành hàng dài nối nhau ở bên ngoài, xung quanh là tiếng ồn ào và mùi khói lửa lởn vởn. Mặc dù nói là không bẩn nhưng Chung Dập ngồi ở đây rõ ràng là không hợp.
Hôm nay anh vừa họp xong, mặc một bộ vest và đi giày da rất chỉnh tề, rất nhiều học sinh xung quanh đều nhìn qua anh. Anh ung dung cởi cà vạt bằng một tay, cởi áo vest và đặt nó sang một bên. Anh còn cởi hai cúc áo sơ mi đen mặc bên trong từ trên xuống, đồng thời tháo khuy tay áo và vén bừa lên.
Các động tác hết sức uyển chuyển, làm cho khí thế của một trưởng ban cao cấp cũng giảm đi rất nhiều. Hơn nữa, từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra là người điềm đạm và khiêm tốn, thế mà trong nháy mắt đã có cảm giác non nớt như thiếu niên, nếu nói anh là sinh viên đại học đang tìm việc thì cũng có người tin.
Chung Dập nhìn đồ ăn trên bàn, hất cằm về phía cô: "Nhiều thế này ăn hết không?"
Một tay anh chống lên thành ghế, nhìn tổng thể anh như có chút thả lỏng lười biếng, động tác này của anh làm xương quai xanh dưới lớp áo thoát ẩn thoắt hiện, dưới ánh đèn mờ mịt nhìn như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.
Quý Huyền Tinh ngây người một hồi, nhìn theo đường nét uyển chuyển một cách không kiểm soát, cuối cùng lại đột ngột ngừng lại, khiến trong lòng có chút ngứa ngáy.
Cô mở to hai mắt không để lại chút dấu vết nào, cười tươi nhìn về phía anh: "Anh cũng ăn đi."
Chung Dập chưa bao giờ ăn mấy đồ trẻ con như thế này, nhưng anh vẫn ăn một chút vì tính lịch sự đã được dạy dỗ của mình, không để người khác cảm thấy xấu hổ và thất vọng khi bị từ chối.
Phía sau anh là khói bếp của quán bán hàng, trước mặt là đủ thứ đồ ăn vặt cô đã mua, trong mắt Quý Huyền Tinh lóe lên vẻ dịu dàng mà chính cô cũng không biết, cô cảm giác như mình đã thu hết khói lửa nhân gian vào trong tầm mắt.
Con ngươi của Quý Huyền Tinh hơi sáng lên, cầm sushi bên cạnh đưa tới trước mặt anh: "Cái này ngon lắm, anh thử xem."
Chung Dập vô thức cầm một cái ngoài cùng bên trái bỏ vào miệng. Trong vòng vài giây, có tiếng ho bị kìm nén, sắc mặt anh thì vẫn bình tĩnh.
Vẻ mặt Quý Huyền Tinh ngập tràn ý cười tinh quái vì trò đùa của mình đã thành công, cô vừa cười vừa gọi ông chủ mang cho chai nước: "Anh biết không, anh có một thói quen, cho dù là làm gì thì cũng thích chọn ngoài cùng bên trái. Cũng may không có ai thù ghét anh, nếu không người ta chắc chắn sẽ hại anh bằng cách này."
Mù tạt xông lên làm mũi anh ê ẩm, uống nước cũng không có tác dụng. Anh lại ho nhẹ hai lần, liếc xéo Quý Huyền Tinh với ánh mắt có chút bất lực.
Một vài giây sau, anh cố nén sự cay nồng kia, hắng giọng gọi: "Ông chủ, thêm một bình sữa."
Quý Huyền Tinh nhìn anh ho đến đỏ mắt, trong lòng không khỏi có chút lo lắng: "Em chỉ cho một chút thôi mà, không sao chứ?" Cô vừa nói vừa đưa sữa đến miệng anh: "Anh uống từ từ thôi."
Chung Dập hơi nghiêng đầu, khóe miệng hơi cong lên, nhẹ giọng nói: "Cho em thứ em muốn đó, không phải vừa rồi em muốn uống sao?"
"Em muốn uống lúc nào..." Cô nhìn anh đầy nghi ngờ, bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của anh, cô bỗng nhiên hiểu ra.
... Có một đứa bé còn đang chờ được cho ăn, nên anh đến để cho nó ăn.
... Hình như anh không có khả năng này.
... Sữa này cho em đó, không phải em muốn uống sao.
?????
Vẻ mặt anh giống như đang chăm sóc một đứa trẻ chưa dứt sữa, chuyện gì đang xảy ra vậy???
-
Quý Huyền Tinh bị rung động bởi ánh mắt của Chung Dập tối hôm qua, đến ngày hôm sau đi học cô vẫn chưa hoàn hồn.
Cô phải cẩn thận, nếu không cẩn thận thì trong mắt anh cô sẽ lùi về giai đoạn trẻ sơ sinh, khiến cho sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người đột nhiên tăng lên hai mươi năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.