Chương 18:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Cô khẽ ấn vào avatar nho nhỏ của Chung Dập, nhỏ giọng oán giận.
“Có biết không trả lời tin nhắn là rất bất lịch sự hay không.”
“Bận chết anh, quên đi.”
Một giây sau, tin nhắn mới được chuyển đến, khóe miệng Quý Huyền Tinh nhịn không được mà cong lên.
[Chung Dập]: Được rồi, người lớn, có cần phải cho người đón em không?
Cô càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà ôm điện thoại di động cười ngây ngô. Một bước dài như vậy trên vạn lý trường thành quả thực là một bước nhảy vọt!
[Quý Huyền Tinh]: Không cần, em tự đi được.
Cô nhắn xong, nhanh chóng thay quần áo, ôm máy tính đi ra ngoài.
........
“Ai thế, đó là ai vậy, được trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tự đi đón, còn ngồi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc?”
“Không biết, nhưng mà trông thật đẹp a, khí chất kia vừa thần tiên vừa thanh thuần.”
“Đúng vậy, nhìn kỹ đi, cô ấy vừa mới nhìn tôi một cái, oa, một người phụ nữ như tôi cũng không chịu nổi.”
“Nhưng nhìn qua có hơi trẻ, giống như là học sinh vậy.”
Trong mắt mọi người tất cả đều là tin đồn, sau khi Lý Hạng Minh tự mình đưa người vào liền tiếp tục làm việc. Sau khi mọi người nhìn thấy anh ấy liền vội vàng la ó, nhưng trong mắt tất cả đều truyền đến sự mập mờ không nói nên lời.
Quý Huyền Tinh không thường xuyên đến đây, ở Tập đoàn Hoa Dật không có mấy người biết cô. Cô không biết bên ngoài bởi vì sự xuất hiện của mình mà đang điên cuồng thảo luận, dẫn tới một trận cuồng chiều ăn dưa.
Trong phòng làm việc, Quý Huyền Tinh ngồi bên cạnh bàn khách nhỏ, lấy máy tính ra mở máy.
Trong phòng làm việc này, hơi thở thuộc về Chung Dập quá mức mãnh liệt, tất cả mọi thứ bên trong hoàn toàn thuộc về anh. Đây không phải lần đầu tiên cô đến đây nhưng hiếm thấy có hơi không được tự nhiên, đại khái là bây giờ cô biết rõ mục đích của bản thân là không thuần khiết.
Mà ngoại trừ việc không được tự nhiên thì lại có một loại cảm xúc hưng phấn không nói nên lời. Cô giống như mèo con xông vào rừng rậm, liều mạng xông vào lãnh địa của hổ vương. Mà không phải là cô đến cướp thức ăn với hổ, cô là muốn.... ăn con hổ đó.
Cô đưa tay lên sờ sờ gương mặt có chút nóng bỏng, sau đó hỏi: “Em ở đây thật sự sẽ không quấy rầy anh làm việc sao?”
Mặc dù.... cho dù có quấy rầy thì cô cũng sẽ không đi, cùng lắm là cô không nói lời nào. Nhưng cô vẫn hỏi một câu như vậy, hơn nữa là mang tâm lý âm thầm cảnh cáo Chung Dập – nếu anh dám nói em ở chỗ này sẽ làm phiền nah, anh liền xong đời.
Chung Dập uống một ngụm nước, cổ họng có hơi đau đớn, trong mắt tất cả đều là ôn hòa: “Sẽ không.”
Âm thanh của anh so với lúc trước giống như có nhiều giọng mũi hơn, có hơi lười biếng dễ nghe. Quý Huyền Tinh bỗng nhiên thất thần, lỗ tai có chút nóng.
Nhưng một giây sau, cô có vẻ không hài lòng.
Cô ở đây sẽ không quấy rầy anh chứng tỏ cô hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với anh, điểm này cũng quá làm cho người ta uể oải đi!
Cô là một người sống sờ sờ, lại là một cô gái rất đẹp, nhưng đối với anh lại không có ảnh hưởng.
Rốt cuộc là nói anh không bị hấp dẫn bởi sắc đẹp hay là cô không đủ hấp dẫn đối với anh?
Ah ah ah ah ah, ah, thật là kiêu ngạo!
Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật kiêu ngạo!
Chẳng bao lâu sau, anh đã chứng minh bằng hành động thực tế rằng anh thực sự sẽ không bị cô quấy rầy. Văn kiện trên bàn được nhấc lên nhẹ nhàng, Quý Huyền Tinh có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa nhìn, bất giác liền sửng sốt.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào sườn mặt của anh, mái tóc vô cùng gọn gàng nhìn qua càng thêm đẳng cấp, ngũ quan lưu loát dưới hàm lập thể đều thu hút ánh nhìn của người khác một cách tự nhiên, nhưng lúc này, khi anh chuyên tâm làm việc,trên người lại mang theo loại khí thế này, so với vẻ ngoài của anh càng thêm hấp dẫn người khác.
Anh lật xem văn kiện một cách nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, ngón tay thon dài lật từng trang giấy, lúc này toàn bộ văn phòng giống như yên tĩnh lại, chỉ có tờ giấy kia phát ra âm thanh xào xạc.
Quý Huyền Tinh nhìn, tâm tình vốn nóng nảy cũng trầm xuống.
Cô lấy lại tinh thần, tập trung hoàn toàn vào máy tính trước mặt. Bọn họ đã tham gia vào một cuộc thi thương mại mô phỏng nhằm điều hành một công ty thực hiện trên nền tảng ảo.
Họ sẽ thực hiện chế biến và mua bán xuất nhập khẩu, sau đó xem xét doanh thu cuối cùng.
Các trận đấu tương tự đã có rất nhiều trước đó, Quý Huyền Tinh tìm hiểu về cách bố trí cũng như nhịp điệu của một số nhà vô địch, có lẽ cô cũng biết.
Loại trận đấu này thực sự cuối cùng vẫn là kiểm tra chất lượng tâm lý tổng hợp và kiểm soát, đó là sức mạnh tổng hợp.
Tài khoản của trận đấu sẽ được trường học thống nhất mở ra, cũng có một số nền tảng ảo tương tự, Quý Huyền Tinh chọn một cái sau đó mở một tài khoản để luyện tay.
“Có biết không trả lời tin nhắn là rất bất lịch sự hay không.”
“Bận chết anh, quên đi.”
Một giây sau, tin nhắn mới được chuyển đến, khóe miệng Quý Huyền Tinh nhịn không được mà cong lên.
[Chung Dập]: Được rồi, người lớn, có cần phải cho người đón em không?
Cô càng nhìn càng cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà ôm điện thoại di động cười ngây ngô. Một bước dài như vậy trên vạn lý trường thành quả thực là một bước nhảy vọt!
[Quý Huyền Tinh]: Không cần, em tự đi được.
Cô nhắn xong, nhanh chóng thay quần áo, ôm máy tính đi ra ngoài.
........
“Ai thế, đó là ai vậy, được trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tự đi đón, còn ngồi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc?”
“Không biết, nhưng mà trông thật đẹp a, khí chất kia vừa thần tiên vừa thanh thuần.”
“Đúng vậy, nhìn kỹ đi, cô ấy vừa mới nhìn tôi một cái, oa, một người phụ nữ như tôi cũng không chịu nổi.”
“Nhưng nhìn qua có hơi trẻ, giống như là học sinh vậy.”
Trong mắt mọi người tất cả đều là tin đồn, sau khi Lý Hạng Minh tự mình đưa người vào liền tiếp tục làm việc. Sau khi mọi người nhìn thấy anh ấy liền vội vàng la ó, nhưng trong mắt tất cả đều truyền đến sự mập mờ không nói nên lời.
Quý Huyền Tinh không thường xuyên đến đây, ở Tập đoàn Hoa Dật không có mấy người biết cô. Cô không biết bên ngoài bởi vì sự xuất hiện của mình mà đang điên cuồng thảo luận, dẫn tới một trận cuồng chiều ăn dưa.
Trong phòng làm việc, Quý Huyền Tinh ngồi bên cạnh bàn khách nhỏ, lấy máy tính ra mở máy.
Trong phòng làm việc này, hơi thở thuộc về Chung Dập quá mức mãnh liệt, tất cả mọi thứ bên trong hoàn toàn thuộc về anh. Đây không phải lần đầu tiên cô đến đây nhưng hiếm thấy có hơi không được tự nhiên, đại khái là bây giờ cô biết rõ mục đích của bản thân là không thuần khiết.
Mà ngoại trừ việc không được tự nhiên thì lại có một loại cảm xúc hưng phấn không nói nên lời. Cô giống như mèo con xông vào rừng rậm, liều mạng xông vào lãnh địa của hổ vương. Mà không phải là cô đến cướp thức ăn với hổ, cô là muốn.... ăn con hổ đó.
Cô đưa tay lên sờ sờ gương mặt có chút nóng bỏng, sau đó hỏi: “Em ở đây thật sự sẽ không quấy rầy anh làm việc sao?”
Mặc dù.... cho dù có quấy rầy thì cô cũng sẽ không đi, cùng lắm là cô không nói lời nào. Nhưng cô vẫn hỏi một câu như vậy, hơn nữa là mang tâm lý âm thầm cảnh cáo Chung Dập – nếu anh dám nói em ở chỗ này sẽ làm phiền nah, anh liền xong đời.
Chung Dập uống một ngụm nước, cổ họng có hơi đau đớn, trong mắt tất cả đều là ôn hòa: “Sẽ không.”
Âm thanh của anh so với lúc trước giống như có nhiều giọng mũi hơn, có hơi lười biếng dễ nghe. Quý Huyền Tinh bỗng nhiên thất thần, lỗ tai có chút nóng.
Nhưng một giây sau, cô có vẻ không hài lòng.
Cô ở đây sẽ không quấy rầy anh chứng tỏ cô hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với anh, điểm này cũng quá làm cho người ta uể oải đi!
Cô là một người sống sờ sờ, lại là một cô gái rất đẹp, nhưng đối với anh lại không có ảnh hưởng.
Rốt cuộc là nói anh không bị hấp dẫn bởi sắc đẹp hay là cô không đủ hấp dẫn đối với anh?
Ah ah ah ah ah, ah, thật là kiêu ngạo!
Bản thân cô cũng cảm thấy mình thật kiêu ngạo!
Chẳng bao lâu sau, anh đã chứng minh bằng hành động thực tế rằng anh thực sự sẽ không bị cô quấy rầy. Văn kiện trên bàn được nhấc lên nhẹ nhàng, Quý Huyền Tinh có chút khó chịu ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa nhìn, bất giác liền sửng sốt.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào sườn mặt của anh, mái tóc vô cùng gọn gàng nhìn qua càng thêm đẳng cấp, ngũ quan lưu loát dưới hàm lập thể đều thu hút ánh nhìn của người khác một cách tự nhiên, nhưng lúc này, khi anh chuyên tâm làm việc,trên người lại mang theo loại khí thế này, so với vẻ ngoài của anh càng thêm hấp dẫn người khác.
Anh lật xem văn kiện một cách nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, ngón tay thon dài lật từng trang giấy, lúc này toàn bộ văn phòng giống như yên tĩnh lại, chỉ có tờ giấy kia phát ra âm thanh xào xạc.
Quý Huyền Tinh nhìn, tâm tình vốn nóng nảy cũng trầm xuống.
Cô lấy lại tinh thần, tập trung hoàn toàn vào máy tính trước mặt. Bọn họ đã tham gia vào một cuộc thi thương mại mô phỏng nhằm điều hành một công ty thực hiện trên nền tảng ảo.
Họ sẽ thực hiện chế biến và mua bán xuất nhập khẩu, sau đó xem xét doanh thu cuối cùng.
Các trận đấu tương tự đã có rất nhiều trước đó, Quý Huyền Tinh tìm hiểu về cách bố trí cũng như nhịp điệu của một số nhà vô địch, có lẽ cô cũng biết.
Loại trận đấu này thực sự cuối cùng vẫn là kiểm tra chất lượng tâm lý tổng hợp và kiểm soát, đó là sức mạnh tổng hợp.
Tài khoản của trận đấu sẽ được trường học thống nhất mở ra, cũng có một số nền tảng ảo tương tự, Quý Huyền Tinh chọn một cái sau đó mở một tài khoản để luyện tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.