Chương 22:
Thịnh Thế Bạch Y /盛世白衣
23/07/2022
Quý Huyền Tinh không khỏi mở to hai mắt, ngay sau đó nở một nụ cười.
Chung Dập nghiên đầu nhìn qua, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ càng thêm sáng ngời diễm lệ bởi ánh lửa, trong đôi mắt sáng ngời và ẩm ướt của cô dường như có những ngôi sao đang nhảy múa. Anh lẳng lặng nhìn, rốt cuộc thì con ngươi nhạt nhẽo cũng không khỏi nổi lên một ý cười dịu dàng.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi thì Chung Dập đưa một ít tiền boa, sau đó đưa Quý Huyền Tinh về nhà.
Bây giờ đã là cuối tháng mười, ban đêm vào cuối thu có gió lạnh thổi phơ phất. Cửa sổ xe đóng chặt, có một mùi hương thoang thoảng lại có chút quen thuộc truyền đến chóp mũi của Chung Dập.
Anh bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực có chút thắt lại, ngẩn người hỏi: “Có lạnh không?”
Quý Huyền Tinh lắc đầu, nghiêng đầu sang hỏi: “Anh nóng sao?”
“Có chút.”
“Vậy anh mở cửa sổ đi, em không sao.”
Rốt cuộc vẫn là lo lắng cho cô, Chung Dập chỉ mở một khe nhỏ ở cửa sổ phía sau. Gió lạnh thấu xương lập tức thổi vào một cách tàn sát bừa bãi, va chạm trong không gian nhỏ hẹp, thổi đi mùi hương dịu dàng ngọt ngào của người thiếu nữ.
Chung Dập một tay nới lỏng cà vạt, sự ói bức trong lòng ngực vẫn không biến mất, ngược lại gió thổi vào khiến anh càng thêm đau đầu.
Nửa giờ sau, xe dừng dưới lầu của Thư Uyển nhất hào.
Chung Dập giữ vững tinh thần, giọng nói khàn khàn: “Đi lên đi, khi nào có gì cần hỏi thì nhắn tin cho anh.”
“Vâng.” Quý Huyền Tinh nhẹ giọng đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có lẽ nên nói cái gì đó, hoặc làm cái gì đó.
Chỉ là đơn thuần muốn kéo dài thời gian, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi qua nhanh như vậy.
Cô vừa nghĩ, vừa muốn cởi dây an toàn ra. Đồng thời vô cùng ghét bỏ bộ não của chính mình, tại sao lúc này nó lại đột nhiên vô dụng như vậy.
Đầu óc ngu ngốc thì cũng thôi đi, ngay cả dây an toàn cũng muốn gây rắc rối cho cô, mở cả nửa ngày cũng không mở ra, khiến cho tâm trạng đang xáo động của cô lại trở nên bất ổn.
Cô rũ đầu, nhíu mày, sườn mặt xinh đẹp bởi vì nhẹ bĩu môi lại càng thêm trẻ con.
Chung Dập ở một bên lẳng lặng nhìn, trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười. Khẽ cười nói: “Nó chọc em ở chỗ nào vậy? Em dùng thêm một chút lực nữa thì toàn bộ dây an toàn sẽ bị em phá hủy mất.”
Anh nói xong, liền hơi hơi cúi người, dựa về phía cô.
“Sao anh lại mua cái xe chắc chắn như vậy?” Trong lòng Quý Huyền Tinh buồn bực mà nói những lời trẻ con, không có chú ý đến tay anh đã vươn về phía bên này, ngược lại còn mạnh tay ấn vào nút công tắc.
Khoảnh khắc đầu ngón tay ấm áp vô tình xẹt qua mu bàn tay của cô, cô cảm thấy nơi bị anh đụng trúng đã lập tức trở nên nóng rực. Tay cô chỉ vô thức cuộn tròn lại, toàn bộ bàn tay trở nên nóng bừng.
Cơ thể Quý Huyền Tinh không tự giác mà căng chặt, đôi mắt có chút hoảng loạn mà chớp chớp, lúc này mới ý thức được anh cách mình gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy thấy vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của anh.
Cả người cô đều bị mùi hương xuân quang nhàn nhạt trên người anh bao vây lấy, cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên loãng hơn, hô hấp của cô có chút khó nhọc, ngay cả người cũng hơi choáng váng.
“Răng rắc ——”
Âm thanh yếu ớt được phát ra vô tận trong bầu không khí yên tĩnh này, như là một cái chốt phá vỡ không khí sền sệt trước đó, không khí lại tràn vào một lần nữa, Quý Huyền Tinh rốt cuộc cũng thanh tỉnh trở lại.
Giọng nói của Chung Dập vang lên từ chính đỉnh đầu của anh, mang theo chút suy yếu khàn khàn: “Được rồi, lúc nảy cái nút bị kẹt.”
Trong chớp nhoáng, đầu óc Quý Huyền Tinh bất tri bất giác vang lên, mới vừa rồi lòng bàn tay của anh nóng bỏng một cách dị thường. Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông khẽ nhắm lông mi tựa lưng vào ghế ngồi, giống như đang kìm chế thứ gì đó.
Cô không hề nghĩ ngợi gì mà cúi người qua, đặt tay lên trán anh.
Thật nóng.
Trong lòng Quý Huyền Tinh lộp bộp một chút, gấp giọng nói: “Chung Dập, anh phát sốt.”
Đầu hơi mê man choáng váng, như thể có người dùng búa gõ nhẹ vào huyệt thái dương của anh, khó chịu đến mức không muốn cử động.
Bỗng nhiên một cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến tựa như dòng ma pháp tạm thời làm dịu đi sự khó chịu của anh. Hơi mát nhàn nhạt khiến anh tỉnh táo lại vài phần, Chung Dập chậm rãi mở mắt ra, khẽ "Ừm" nhẹ một tiếng.
Thì ra là phát sốt.
Chung Dập nghiên đầu nhìn qua, khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ càng thêm sáng ngời diễm lệ bởi ánh lửa, trong đôi mắt sáng ngời và ẩm ướt của cô dường như có những ngôi sao đang nhảy múa. Anh lẳng lặng nhìn, rốt cuộc thì con ngươi nhạt nhẽo cũng không khỏi nổi lên một ý cười dịu dàng.
Sau khi hai người cơm nước xong xuôi thì Chung Dập đưa một ít tiền boa, sau đó đưa Quý Huyền Tinh về nhà.
Bây giờ đã là cuối tháng mười, ban đêm vào cuối thu có gió lạnh thổi phơ phất. Cửa sổ xe đóng chặt, có một mùi hương thoang thoảng lại có chút quen thuộc truyền đến chóp mũi của Chung Dập.
Anh bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực có chút thắt lại, ngẩn người hỏi: “Có lạnh không?”
Quý Huyền Tinh lắc đầu, nghiêng đầu sang hỏi: “Anh nóng sao?”
“Có chút.”
“Vậy anh mở cửa sổ đi, em không sao.”
Rốt cuộc vẫn là lo lắng cho cô, Chung Dập chỉ mở một khe nhỏ ở cửa sổ phía sau. Gió lạnh thấu xương lập tức thổi vào một cách tàn sát bừa bãi, va chạm trong không gian nhỏ hẹp, thổi đi mùi hương dịu dàng ngọt ngào của người thiếu nữ.
Chung Dập một tay nới lỏng cà vạt, sự ói bức trong lòng ngực vẫn không biến mất, ngược lại gió thổi vào khiến anh càng thêm đau đầu.
Nửa giờ sau, xe dừng dưới lầu của Thư Uyển nhất hào.
Chung Dập giữ vững tinh thần, giọng nói khàn khàn: “Đi lên đi, khi nào có gì cần hỏi thì nhắn tin cho anh.”
“Vâng.” Quý Huyền Tinh nhẹ giọng đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy chính mình có lẽ nên nói cái gì đó, hoặc làm cái gì đó.
Chỉ là đơn thuần muốn kéo dài thời gian, cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian có thể trôi qua nhanh như vậy.
Cô vừa nghĩ, vừa muốn cởi dây an toàn ra. Đồng thời vô cùng ghét bỏ bộ não của chính mình, tại sao lúc này nó lại đột nhiên vô dụng như vậy.
Đầu óc ngu ngốc thì cũng thôi đi, ngay cả dây an toàn cũng muốn gây rắc rối cho cô, mở cả nửa ngày cũng không mở ra, khiến cho tâm trạng đang xáo động của cô lại trở nên bất ổn.
Cô rũ đầu, nhíu mày, sườn mặt xinh đẹp bởi vì nhẹ bĩu môi lại càng thêm trẻ con.
Chung Dập ở một bên lẳng lặng nhìn, trong lúc nhất thời cảm thấy buồn cười. Khẽ cười nói: “Nó chọc em ở chỗ nào vậy? Em dùng thêm một chút lực nữa thì toàn bộ dây an toàn sẽ bị em phá hủy mất.”
Anh nói xong, liền hơi hơi cúi người, dựa về phía cô.
“Sao anh lại mua cái xe chắc chắn như vậy?” Trong lòng Quý Huyền Tinh buồn bực mà nói những lời trẻ con, không có chú ý đến tay anh đã vươn về phía bên này, ngược lại còn mạnh tay ấn vào nút công tắc.
Khoảnh khắc đầu ngón tay ấm áp vô tình xẹt qua mu bàn tay của cô, cô cảm thấy nơi bị anh đụng trúng đã lập tức trở nên nóng rực. Tay cô chỉ vô thức cuộn tròn lại, toàn bộ bàn tay trở nên nóng bừng.
Cơ thể Quý Huyền Tinh không tự giác mà căng chặt, đôi mắt có chút hoảng loạn mà chớp chớp, lúc này mới ý thức được anh cách mình gần như vậy, gần đến mức có thể nhìn thấy thấy vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu của anh.
Cả người cô đều bị mùi hương xuân quang nhàn nhạt trên người anh bao vây lấy, cảm thấy không khí xung quanh đều trở nên loãng hơn, hô hấp của cô có chút khó nhọc, ngay cả người cũng hơi choáng váng.
“Răng rắc ——”
Âm thanh yếu ớt được phát ra vô tận trong bầu không khí yên tĩnh này, như là một cái chốt phá vỡ không khí sền sệt trước đó, không khí lại tràn vào một lần nữa, Quý Huyền Tinh rốt cuộc cũng thanh tỉnh trở lại.
Giọng nói của Chung Dập vang lên từ chính đỉnh đầu của anh, mang theo chút suy yếu khàn khàn: “Được rồi, lúc nảy cái nút bị kẹt.”
Trong chớp nhoáng, đầu óc Quý Huyền Tinh bất tri bất giác vang lên, mới vừa rồi lòng bàn tay của anh nóng bỏng một cách dị thường. Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông khẽ nhắm lông mi tựa lưng vào ghế ngồi, giống như đang kìm chế thứ gì đó.
Cô không hề nghĩ ngợi gì mà cúi người qua, đặt tay lên trán anh.
Thật nóng.
Trong lòng Quý Huyền Tinh lộp bộp một chút, gấp giọng nói: “Chung Dập, anh phát sốt.”
Đầu hơi mê man choáng váng, như thể có người dùng búa gõ nhẹ vào huyệt thái dương của anh, khó chịu đến mức không muốn cử động.
Bỗng nhiên một cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến tựa như dòng ma pháp tạm thời làm dịu đi sự khó chịu của anh. Hơi mát nhàn nhạt khiến anh tỉnh táo lại vài phần, Chung Dập chậm rãi mở mắt ra, khẽ "Ừm" nhẹ một tiếng.
Thì ra là phát sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.